Thanh Xuân Ngây Thơ Tươi Đẹp Cùng Em
Chương 97: 1+1 bằng…(1)
Mặc dù bị sao lãng bởi đôi chân của Thi Yến nhưng Lâm Giang vẫn làm chủ được sự tỉnh táo của anh. Sau khi vào trận, anh rất điêu luyện điều khiển nhân vật của anh nhảy dù từ trên máy bay xuống, tiếp đất một cách an toàn, nhặt trang bị và vật phẩm sau đó thậm chí còn nhanh chóng dùng khẩu UMP9 của anh bắn hạ một kẻ địch sau khi tình cờ chạm mặt họ trong một căn nhà.
Nhưng bọn họ càng tiến sâu vào game thì số lần ánh nhìn của Lâm Giang lén lút liếc về phía đôi chân của Thi Yến lại càng tăng lên nhanh chóng.
Sau khoảng mười tới mười một lần ánh mắt anh rơi xuống vị trí đôi chân của Thi Yến thì từ đằng xa, một người chơi khác bất ngờ dùng khẩu M24 bắn anh trong lúc anh mất tập trung.
Tới vòng thứ ba…
Thông qua tai nghe, những tiếng giục giã dồn dập không hồi kết giữa Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai vẫn đang diễn ra rất to và rõ ràng bên tai Lâm Giang.
Nhưng lúc này anh chẳng còn tâm trí nào mà để ý tới việc bọn họ đang nói gì nữa. Phải đến tận khi những tiếng hét lớn "Ông chủ! Ông chủ!" liên tục lọt vào tai anh thì cuối cùng Lâm Giang mới có thể giật mình định thần lại từ trạng thái mất ý thức rồi nhanh chóng dời ánh mắt khỏi đôi chân của Thi Yến. Đặt lại toàn bộ sự tập trung vào game, anh ngay lập tức nhận ra rằng từ nãy tới giờ anh không hề để nhân vật của anh dịch chuyển vị trí chút nào ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị ngã xuống đất.
Lâm Giang nhanh chóng lao vào một căn nhà nhưng sau một hồi tìm kiếm, anh lại không thể tìm ra bất kỳ thứ gì cả. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Hạ Thương Chu đành phải lên tiếng nói với anh "Ông chủ à, mình đã cướp xong căn nhà đó rồi mà" để giúp Lâm Giang nhận ra căn phòng đó thực sự trống rỗng, sạch sẽ tới mức đến cả một quả bom khói cũng không có.
Hạ Thương Chu, quân trộm cướp này đúng thật là… Tất cả những nơi bị tên này quét qua đều chẳng còn sót lại chút gì ngoài sự trống trải và hoang vắng…
Lâm Giang vừa thầm mắng đồng đội của anh vừa chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy sang căn nhà khác. Nhưng không hiểu vì sao ánh mắt của anh vẫn bất giác mà hướng về phía Thi Yến thêm lần nữa.
Chiếc áo phông của anh hơi rộng so với dáng người của Thi Yến nhưng anh vẫn có thể đại khái tưởng tượng ra được thân hình tuyệt đẹp của cô…
Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ tay nhỏ nhắn một lúc lâu trước khi chầm chậm rời xuống một nửa đôi chân đang lộ ra dưới lớp áo phông.
Dưới hiệu ứng của ánh đèn trong phòng, làn da của Thi Yến trông thật mềm mại, láng mịn đến mức không thể nhìn thấy bất kỳ một lỗ chân lông nào cả.
Mải mê ngắm nhìn chúng, cuống họng Lâm Giang đột nhiên có chút khô khốc.
Vì một vài lý do nào đó không rõ mà dường như không khí trong phòng cứ loãng dần, hơi thở của anh cũng càng trở nên mất tự nhiên theo.
Lục Bôn Lai: "Ông chủ, bây giờ mà cậu còn không chịu chạy ngay đi thì cậu sẽ bị trúng độc đến chết đấy…"
Hạ Thương Chu: "Không còn thời gian nữa đâu. Ông chủ, nhận lấy số thuốc này đi. Chúng tôi sẽ đưa Yến muội đi trước vậy, trong cái gara cách cậu khoảng năm mươi mét có một chiếc xe đấy, cậu lái nó đi sau nhé…"
Lâm Giang không biết anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian nhưng cuối cùng thì anh cũng có thể một lần nữa sực tỉnh khi nghe thấy những lời giục giã từ đồng đội anh đang không ngừng vang lên bên tai.
Không nói một lời nào, Lâm Giang chậm rãi dời ánh mắt đang tập trung vào đôi chân của Thi Yến về lại màn hình điện thoại, vị trí mà đáng lẽ ra anh nên nhìn từ đầu.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi vòng thứ ba bắt đầu nhưng anh vẫn chưa chọn được một trang bị nào cả, thanh máu của anh đã bị giảm tới một nửa vì trúng độc trong khu vực màu xanh.
Hạ Thương Chu: "Ông chủ của tôi ơi, sao cậu lại không chọn chút trang bị nào thế hả?"
Lâm Giang phớt lờ câu hỏi thăm của Hạ Thương Chu rồi ngây người ra nhìn vào màn hình điện thoại một lúc trước khi bất đắc dĩ mà cúi xuống nhặt số thuốc mà bọn họ ném cho anh. Sau đó, dù vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, anh bắt đầu di chuyển về phía trước.
Nhưng ngay khi chỉ vừa mới chạy được vài bước, anh lại đột ngột đứng lại một lần nữa, lần này vẫn là đôi chân của Thi Yến chứ chẳng phải điều gì khác khiến đôi mắt anh không tự chủ mà liếc qua…
"Ông chủ, cậu chỉ còn một chút máu cuối cùng đó thôi đấy! Cậu sẽ chết sớm cho mà xem!" Tiếng Lục Bôn Lai hét lớn dội thẳng vào tai anh.
Đây đã là lần thứ n giật mình định thần lại, Lâm Giang đang định hồi máu thì một người chơi ảo bất ngờ xuất hiện từ phía sau rồi bắn anh. Chuyện xảy ra sau đó không cần nói cũng biết, Lâm Giang ngay lập tức ngã xuống đất.
Lục Bôn Lai: "Mình có đang nhìn nhầm không thế? Người chơi mạnh thứ hai trong toàn hệ thống mà lại bị người chơi ảo được máy tính lập trình sẵn giết chết đấy à?
Nhưng bọn họ càng tiến sâu vào game thì số lần ánh nhìn của Lâm Giang lén lút liếc về phía đôi chân của Thi Yến lại càng tăng lên nhanh chóng.
Sau khoảng mười tới mười một lần ánh mắt anh rơi xuống vị trí đôi chân của Thi Yến thì từ đằng xa, một người chơi khác bất ngờ dùng khẩu M24 bắn anh trong lúc anh mất tập trung.
Tới vòng thứ ba…
Thông qua tai nghe, những tiếng giục giã dồn dập không hồi kết giữa Hạ Thương Chu và Lục Bôn Lai vẫn đang diễn ra rất to và rõ ràng bên tai Lâm Giang.
Nhưng lúc này anh chẳng còn tâm trí nào mà để ý tới việc bọn họ đang nói gì nữa. Phải đến tận khi những tiếng hét lớn "Ông chủ! Ông chủ!" liên tục lọt vào tai anh thì cuối cùng Lâm Giang mới có thể giật mình định thần lại từ trạng thái mất ý thức rồi nhanh chóng dời ánh mắt khỏi đôi chân của Thi Yến. Đặt lại toàn bộ sự tập trung vào game, anh ngay lập tức nhận ra rằng từ nãy tới giờ anh không hề để nhân vật của anh dịch chuyển vị trí chút nào ngoại trừ việc thỉnh thoảng bị ngã xuống đất.
Lâm Giang nhanh chóng lao vào một căn nhà nhưng sau một hồi tìm kiếm, anh lại không thể tìm ra bất kỳ thứ gì cả. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Hạ Thương Chu đành phải lên tiếng nói với anh "Ông chủ à, mình đã cướp xong căn nhà đó rồi mà" để giúp Lâm Giang nhận ra căn phòng đó thực sự trống rỗng, sạch sẽ tới mức đến cả một quả bom khói cũng không có.
Hạ Thương Chu, quân trộm cướp này đúng thật là… Tất cả những nơi bị tên này quét qua đều chẳng còn sót lại chút gì ngoài sự trống trải và hoang vắng…
Lâm Giang vừa thầm mắng đồng đội của anh vừa chuẩn bị nhảy ra khỏi cửa sổ để chạy sang căn nhà khác. Nhưng không hiểu vì sao ánh mắt của anh vẫn bất giác mà hướng về phía Thi Yến thêm lần nữa.
Chiếc áo phông của anh hơi rộng so với dáng người của Thi Yến nhưng anh vẫn có thể đại khái tưởng tượng ra được thân hình tuyệt đẹp của cô…
Ánh mắt anh dừng lại nơi cổ tay nhỏ nhắn một lúc lâu trước khi chầm chậm rời xuống một nửa đôi chân đang lộ ra dưới lớp áo phông.
Dưới hiệu ứng của ánh đèn trong phòng, làn da của Thi Yến trông thật mềm mại, láng mịn đến mức không thể nhìn thấy bất kỳ một lỗ chân lông nào cả.
Mải mê ngắm nhìn chúng, cuống họng Lâm Giang đột nhiên có chút khô khốc.
Vì một vài lý do nào đó không rõ mà dường như không khí trong phòng cứ loãng dần, hơi thở của anh cũng càng trở nên mất tự nhiên theo.
Lục Bôn Lai: "Ông chủ, bây giờ mà cậu còn không chịu chạy ngay đi thì cậu sẽ bị trúng độc đến chết đấy…"
Hạ Thương Chu: "Không còn thời gian nữa đâu. Ông chủ, nhận lấy số thuốc này đi. Chúng tôi sẽ đưa Yến muội đi trước vậy, trong cái gara cách cậu khoảng năm mươi mét có một chiếc xe đấy, cậu lái nó đi sau nhé…"
Lâm Giang không biết anh đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian nhưng cuối cùng thì anh cũng có thể một lần nữa sực tỉnh khi nghe thấy những lời giục giã từ đồng đội anh đang không ngừng vang lên bên tai.
Không nói một lời nào, Lâm Giang chậm rãi dời ánh mắt đang tập trung vào đôi chân của Thi Yến về lại màn hình điện thoại, vị trí mà đáng lẽ ra anh nên nhìn từ đầu.
Đã mười phút trôi qua kể từ khi vòng thứ ba bắt đầu nhưng anh vẫn chưa chọn được một trang bị nào cả, thanh máu của anh đã bị giảm tới một nửa vì trúng độc trong khu vực màu xanh.
Hạ Thương Chu: "Ông chủ của tôi ơi, sao cậu lại không chọn chút trang bị nào thế hả?"
Lâm Giang phớt lờ câu hỏi thăm của Hạ Thương Chu rồi ngây người ra nhìn vào màn hình điện thoại một lúc trước khi bất đắc dĩ mà cúi xuống nhặt số thuốc mà bọn họ ném cho anh. Sau đó, dù vẫn đang trong trạng thái ngơ ngác, anh bắt đầu di chuyển về phía trước.
Nhưng ngay khi chỉ vừa mới chạy được vài bước, anh lại đột ngột đứng lại một lần nữa, lần này vẫn là đôi chân của Thi Yến chứ chẳng phải điều gì khác khiến đôi mắt anh không tự chủ mà liếc qua…
"Ông chủ, cậu chỉ còn một chút máu cuối cùng đó thôi đấy! Cậu sẽ chết sớm cho mà xem!" Tiếng Lục Bôn Lai hét lớn dội thẳng vào tai anh.
Đây đã là lần thứ n giật mình định thần lại, Lâm Giang đang định hồi máu thì một người chơi ảo bất ngờ xuất hiện từ phía sau rồi bắn anh. Chuyện xảy ra sau đó không cần nói cũng biết, Lâm Giang ngay lập tức ngã xuống đất.
Lục Bôn Lai: "Mình có đang nhìn nhầm không thế? Người chơi mạnh thứ hai trong toàn hệ thống mà lại bị người chơi ảo được máy tính lập trình sẵn giết chết đấy à?
Tác giả :
Diệp Phi Dạ