Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 68
Nghe anh nói câu “Về nhà làm” mặt cô bỗng đỏ bừng, nóng ran. Trong đầu cô lúc này xuất hiện những hình ảnh 18+, lòng thầm nghĩ nên từ chối anh như thế nào. Dù cả hai đúng là đã trưởng thành thật rồi, về chuyện đó cũng đã có thể nghĩ tới. Nhưng cô lại chưa chắc chắn việc này cho lắm, không phải vì cô không tin tưởng anh mà là cô không tin chính bản thân mình.
Cô biết anh không phải là người có được rồi sẽ vứt bỏ, cô tin anh không như vậy. Chỉ là cô vẫn chưa sắn sàng. Trên người cô vẫn còn bí ẩn về vụ tai nạn của mẹ chưa tìm ra đáp án, cô cũng chưa có được sự ổn định về kinh tế, về sự nghiệp, càng chưa thể nói đến hôn nhân lúc này. Mặc dù cô có suy nghĩ trưởng thành hơn người khác thì đã sao, suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái 19 tuổi.
“Chìa khóa nhà ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp của anh cắt đứt mạch suy nghĩ rối ren của cô. Cô vội lục tìm chìa khóa trong chiếc balo. Nhìn thấy mặt cô đỏ lên, anh đưa tay sờ thử, bàn tay mát mát, lành lạnh áp lên cái má nóng bừng của cô khiến cô giật mình. Nơi tiếp xúc với bàn tay của anh như có một luồng điện, nó nhanh chóng lẩn khắp cơ thể cô khiến cô run rẩy. Chiếc chìa khóa vừa được lấy ra tuột khỏi tay cô, rơi xuống đất. Hành động và trạng thái này của cô không khỏi khiến anh nhíu mày. Giữ lấy thân hình nhỏ bé của cô, anh lo lắng hỏi:
“Em sao vậy? Tại sao má lại nóng thế này? Có khó chịu ở đâu không?”
Cô lắc lắc đầu, cơ thể dần trở lại trạng thái bình thường. “Em không sao. Hơi chóng mặt một chút thôi.”
Anh cúi người xuống nhặt chìa khóa lên rồi mở cửa, dịu dàng đặt cô ngồi lên ghế sofa, để hành lý gọn sang một bên, sau đó đi vào bếp lấy một cốc nước ấm rồi mang ra cho cô. Nhận lấy cốc nước, cô uống vài ngụm rồi rụt rè nói:
“Em nghĩ ừm… hôm nay… không… chắc không được đâu. Em… em chưa sẵn sàng.”
Anh ngẩn người, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Bị anh nhìn khiến cô không tự nhiên, cầm cốc lên cúi mặt thấp xuống, dùng mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt để anh không thấy sự ngượng ngùng làm cho khuôn mặt thanh thuần sớm ửng hồng. Thấy cô như vậy, không tốn quá nhiều thời gian, anh liền hiểu ra ý nghĩ trong đầu cô.
Haiz, cô gái này hiểu lầm ý anh rồi!
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, rồi khẽ nắm cằm cô, để cô mặt đối mặt với mình. Anh nhẹ cười, nói:
“Em nghĩ linh tinh gì vậy? Không ngờ Tiểu Tịch nhà ta lại có đầu óc đen tối như vậy.”
Cô đỏ mặt, quay đi, cố tránh ánh mắt của anh. Nhưng anh làm gì để cô đạt được ước nguyện, bàn tay kiên định không cho cô quay đi. Anh nói tiếp, nhưng giọng nói không còn sự trêu đùa như trước nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc:
“Anh nghĩ anh nên nói cho em biết, anh là bạn trai em, cũng là một người đàn ông và đương nhiên cũng có dục vọng. Nhưng em hãy tin anh, nếu em không đồng ý anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Anh muốn em biết rằng, anh thích em không phải vì thân thể của em, anh cũng chẳng biết tại sao anh lại thích em đến vậy, cũng không biết thích em ở điểm gì, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn được, anh có một năng lực tự động kiềm chế rất tốt, nhưng mức độ rất chỉ là với người ngoài, còn em là ngoại lệ, nhưng em yên tâm, mức độ này sẽ chỉ giảm xuống mức khá mà thôi, vẫn nằm trong khả năng khống chế.”
“Anh sẽ không ép buộc em, chỉ cần khi nào em sẵn sàng, chúng ta sẽ làm, nhưng mối quan hệ này của chúng ta, anh hi vọng không phải là qua đường, mà sẽ lấy tiền đề là hôn nhân. Anh biết anh vẫn chỉ là một người chưa có gì trong tay, chưa thể gánh vác được chuyện của một người đàn ông có vợ, nhưng em yên tâm, anh sẽ nỗ lực, sẽ cố gắng để trở thành một người đàn ông trong gia đình, trở thành một người chồng thật tốt.”
Cô nhìn anh, giọt lệ chẳng biết rơi xuống từ khi nào, cô thực sự rất cảm động. Đây có thể, có thể coi như là anh đang cầu hôn cô không? Những lời anh nói là thật lòng? Anh muốn lấy tiền để là hôn nhân để hẹn hò, ý tưởng này thực giống với cô. Cuộc đời này, cô đã từng nghĩ cô sẽ không thể yêu được người nào kahsc ngoài anh, nhưng lại vẫn luôn lo lắng rằng anh có nghĩ như cô không, anh có cần cô không, cô trong lòng anh có quan trọng không? Bây giờ đã có được đáp án, cô như cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô đúng là có mắt nhìn người mà, thấy chưa đây là bạn trai cô, người cực kỳ hiểu cô!
Anh lau giọt lệ ở khóe mắt cô, nhẹ giọng nói:
“Bạn học Tiểu Tịch, em có ý kiến gì?”
Cô lắc đầu, ôm lấy cổ anh, áp đôi môi anh đào ấm áp của mình lên môi anh, nhưu muốn thông qua nụ hôn này bày đạt tình cảm của mình.
Cô biết anh không phải là người có được rồi sẽ vứt bỏ, cô tin anh không như vậy. Chỉ là cô vẫn chưa sắn sàng. Trên người cô vẫn còn bí ẩn về vụ tai nạn của mẹ chưa tìm ra đáp án, cô cũng chưa có được sự ổn định về kinh tế, về sự nghiệp, càng chưa thể nói đến hôn nhân lúc này. Mặc dù cô có suy nghĩ trưởng thành hơn người khác thì đã sao, suy cho cùng cô cũng chỉ là một cô gái 19 tuổi.
“Chìa khóa nhà ở đâu?”
Giọng nói trầm thấp của anh cắt đứt mạch suy nghĩ rối ren của cô. Cô vội lục tìm chìa khóa trong chiếc balo. Nhìn thấy mặt cô đỏ lên, anh đưa tay sờ thử, bàn tay mát mát, lành lạnh áp lên cái má nóng bừng của cô khiến cô giật mình. Nơi tiếp xúc với bàn tay của anh như có một luồng điện, nó nhanh chóng lẩn khắp cơ thể cô khiến cô run rẩy. Chiếc chìa khóa vừa được lấy ra tuột khỏi tay cô, rơi xuống đất. Hành động và trạng thái này của cô không khỏi khiến anh nhíu mày. Giữ lấy thân hình nhỏ bé của cô, anh lo lắng hỏi:
“Em sao vậy? Tại sao má lại nóng thế này? Có khó chịu ở đâu không?”
Cô lắc lắc đầu, cơ thể dần trở lại trạng thái bình thường. “Em không sao. Hơi chóng mặt một chút thôi.”
Anh cúi người xuống nhặt chìa khóa lên rồi mở cửa, dịu dàng đặt cô ngồi lên ghế sofa, để hành lý gọn sang một bên, sau đó đi vào bếp lấy một cốc nước ấm rồi mang ra cho cô. Nhận lấy cốc nước, cô uống vài ngụm rồi rụt rè nói:
“Em nghĩ ừm… hôm nay… không… chắc không được đâu. Em… em chưa sẵn sàng.”
Anh ngẩn người, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô. Bị anh nhìn khiến cô không tự nhiên, cầm cốc lên cúi mặt thấp xuống, dùng mái tóc dài che đi hơn nửa khuôn mặt để anh không thấy sự ngượng ngùng làm cho khuôn mặt thanh thuần sớm ửng hồng. Thấy cô như vậy, không tốn quá nhiều thời gian, anh liền hiểu ra ý nghĩ trong đầu cô.
Haiz, cô gái này hiểu lầm ý anh rồi!
Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, rồi khẽ nắm cằm cô, để cô mặt đối mặt với mình. Anh nhẹ cười, nói:
“Em nghĩ linh tinh gì vậy? Không ngờ Tiểu Tịch nhà ta lại có đầu óc đen tối như vậy.”
Cô đỏ mặt, quay đi, cố tránh ánh mắt của anh. Nhưng anh làm gì để cô đạt được ước nguyện, bàn tay kiên định không cho cô quay đi. Anh nói tiếp, nhưng giọng nói không còn sự trêu đùa như trước nữa, thay vào đó là sự nghiêm túc:
“Anh nghĩ anh nên nói cho em biết, anh là bạn trai em, cũng là một người đàn ông và đương nhiên cũng có dục vọng. Nhưng em hãy tin anh, nếu em không đồng ý anh tuyệt đối sẽ không chạm vào em. Anh muốn em biết rằng, anh thích em không phải vì thân thể của em, anh cũng chẳng biết tại sao anh lại thích em đến vậy, cũng không biết thích em ở điểm gì, nhưng có một điều anh có thể chắc chắn được, anh có một năng lực tự động kiềm chế rất tốt, nhưng mức độ rất chỉ là với người ngoài, còn em là ngoại lệ, nhưng em yên tâm, mức độ này sẽ chỉ giảm xuống mức khá mà thôi, vẫn nằm trong khả năng khống chế.”
“Anh sẽ không ép buộc em, chỉ cần khi nào em sẵn sàng, chúng ta sẽ làm, nhưng mối quan hệ này của chúng ta, anh hi vọng không phải là qua đường, mà sẽ lấy tiền đề là hôn nhân. Anh biết anh vẫn chỉ là một người chưa có gì trong tay, chưa thể gánh vác được chuyện của một người đàn ông có vợ, nhưng em yên tâm, anh sẽ nỗ lực, sẽ cố gắng để trở thành một người đàn ông trong gia đình, trở thành một người chồng thật tốt.”
Cô nhìn anh, giọt lệ chẳng biết rơi xuống từ khi nào, cô thực sự rất cảm động. Đây có thể, có thể coi như là anh đang cầu hôn cô không? Những lời anh nói là thật lòng? Anh muốn lấy tiền để là hôn nhân để hẹn hò, ý tưởng này thực giống với cô. Cuộc đời này, cô đã từng nghĩ cô sẽ không thể yêu được người nào kahsc ngoài anh, nhưng lại vẫn luôn lo lắng rằng anh có nghĩ như cô không, anh có cần cô không, cô trong lòng anh có quan trọng không? Bây giờ đã có được đáp án, cô như cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cô đúng là có mắt nhìn người mà, thấy chưa đây là bạn trai cô, người cực kỳ hiểu cô!
Anh lau giọt lệ ở khóe mắt cô, nhẹ giọng nói:
“Bạn học Tiểu Tịch, em có ý kiến gì?”
Cô lắc đầu, ôm lấy cổ anh, áp đôi môi anh đào ấm áp của mình lên môi anh, nhưu muốn thông qua nụ hôn này bày đạt tình cảm của mình.
Tác giả :
Thất Tích