Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 59: Darling, em sắp trở thành lưu manh rồi
Sáng sớm ngày hôm sau, cô dậy trễ hơn mọi khi, ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, đưa tay chạm lên đôi môi sưng đỏ của mình, cô thầm mắng ‘yêu' ai đó đêm hôm qua cứ đòi hôn hôn hít hít suốt.
Thay quần áo, ăn sáng xong xuôi, cô phải lên lớp, lúc này chẳng biết nên làm như thế nào với anh. Cô đang băn khoăn, thì anh nói:
“Anh cùng em đến trường.”
Cô nhìn anh, ánh mắt sâu xa:
“Anh chắc chắn?”
Anh nhận ra điều khác thường trong giọng nói của cô, quay người lại, đối diện với khuôn mặt cô, rồi tiến gần đến bên cô. Khi khoảng cách giữa hai người là rất gần, anh mới dừng lại, cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả lên cổ cô, tai cô:
“Em sợ gì sao?”
Giọng nói của anh như có mị lực, dụ hoặc tâm trí cô. Cô vô thức nói hết những lời trong lòng:
“Anh đẹp trai như vậy, đến đấy chắc chắn sẽ rất nổi bật, đặc biệt được chú ý, nhất là các nữ sinh khác. Em không muốn người khác nhìn bạn trai em với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống vậy.”
Anh mỉm cười, đợi cô nói xong, liền hôn lên đôi môi sưng đỏ kia. Nụ hôn kết thúc, anh ôm cô vào lòng, tiếng nói của anh trên đỉnh đầu cô truyền đến:
“Mặc kệ họ đi, chỉ cần em không thích, anh có thể đeo khẩu trang, hoặc hóa trang xấu xí đi một chút. Mà em cũng phải đeo khẩu trang.”
Cô ngu ngơ hỏi anh:
“Tại sao em cũng phải đeo?”
Anh nhìn cô:
“Em nghĩ với nhan sắc của em không khiến người khác giới khác để ý sao? Anh không muốn người đàn ông nào khác nhìn bạn gái anh với ánh mắt ăn tươi nuốt sống.”
Cô bị sự ấu trĩ của anh chọc cho bật cười:
“Nhưng ai cũng nhìn thấy em rồi mà, cần gì phải giấu giếm nữa?”
Anh lại cúi xuống, phủ lên môi cô:
“Lúc đó anh không có ở đây.”
Lúc đó anh không có ở đây, cũng đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt của mấy gã đàn ông khác nhìn cô, mới chỉ là suy nghĩ thôi anh đã không chịu được. Vậy mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, chắc anh sẽ trở thành bình giấm chua đến cùng cực.
Cô đương nhiên cũng hiểu ý anh, nên liền ngoan ngoãn đeo khẩu trang lên rồi đi đến trường. Tuy nhiên ngoài dự liệu của cả hai, dù có che đi một nửa khuôn mặt, thì khí chất tỏa ra từ hai người vẫn không thể che giấu. Hơn nữa, một đôi trai gái đi cùng nhau, tay trong tay, tình tình tứ tứ, lại có mái tóc đen ở nơi nước Pháp này thật sự quá nổi bật.
Vào đến sân trường, Mọi người đều nhanh chóng nhận ra cô, búp bê phương Đông xinh đẹp. Cô lúc này cũng đã tháo khẩu trang xuống, Điều này khiến cho nhiều ánh mắt càng đổ về phía hai người hơn.
Không biết chứ, trong tháng đầu của kỳ học đầu tiên thôi, cô đã được coi là hoa khôi của khoa. Một cô gái có mái tóc đen, đôi mắt nâu, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn khiến cho không biết bao người đàn ông ngã gục dưới chân cô.
Và đương nhiên, bọn họ đều không biết cô là hoa đã có chủ, mà chủ của bông hoa này cũng được coi là bình giấm chua, có sự chiếm hữu vô cùng lớn. Mà cô cũng chẳng bao giờ để ý đến những người xung quanh.
Anh thấy người nhìn cô ngày càng nhiều, nếu có người ngại nhìn trực diện thì sẽ ngoái lại nhìn cô. Mà ánh mắt ấy, đương nhiên anh hiểu chứ, có sự ái mộ, tình ý và… dục vọng.
Anh chán ghét ánh mắt đó, nó như một thứ gì đó dơ bẩn có thể vấy bẩn bảo bối của anh vậy. Anh liền cởi khuy áo dạ đen dài ra, ôm cô vào lòng, để mặt cô vùi vào trong lồng ngực anh, lại dùng vạt áo che đi khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Cô bất ngờ trước hành động đậm chất giấm chua này của anh, cô cựa quậy người, nói:
“Em không thấy đường, đi kiểu gì bây giờ?”
Anh nhìn cái đầu nho nhỏ dưới vạt áo của anh, cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở của cô thấm qua lớp áo lên, chạm vào da thịt anh, anh trả lời:
“Vừa nãy anh xem sơ đồ của trường rồi, khoa của em anh cũng nhớ rõ đường đi. Darling, em yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ đưa em đến nơi.”
Cô trong lòng tràn đầy ngọt ngào, tủm tỉm cười nói:
“Không được, như vậy kỳ lắm.”
Anh đưa tay, luồn vào trong áo khoác cô, vuốt ve sống lưng cô một cách nhẹ nhàng, dịu dàng nói:
“Không sao, anh muốn họ biết em là người của anh, là hoa đã có chủ rồi. Để bọn họ không còn tơ tưởng gì đến em nữa.”
Cả người cô run run trước bàn tay to lớn, ấm áp kia của anh. Cô cũng dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, tham lam hít ngửi mùi hương đặc trưng, dìu dịu trên người anh. Nhìn vùng da mịn màng ở nơi cô anh, cô không kiềm chế được mà nhón chân lên, bất chợt cắn nhẹ vào cổ anh một cái rồi rời đi ngay.
Anh ngẩn người trước hành động của cô, lát sau, lắc đầu nói:
“Darling, em sắp trở thành lưu manh rồi.”
Cô ‘xì’ một cái rồi nói:
“Về khoản này em sao có thể bằng anh được. Thôi đừng nói nữa, đưa em đến lớp đi.”
Khóe miệng anh hơi mỉm cười, vui vẻ nói:
“Tuân lệnh tiểu thư.”
Thay quần áo, ăn sáng xong xuôi, cô phải lên lớp, lúc này chẳng biết nên làm như thế nào với anh. Cô đang băn khoăn, thì anh nói:
“Anh cùng em đến trường.”
Cô nhìn anh, ánh mắt sâu xa:
“Anh chắc chắn?”
Anh nhận ra điều khác thường trong giọng nói của cô, quay người lại, đối diện với khuôn mặt cô, rồi tiến gần đến bên cô. Khi khoảng cách giữa hai người là rất gần, anh mới dừng lại, cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả lên cổ cô, tai cô:
“Em sợ gì sao?”
Giọng nói của anh như có mị lực, dụ hoặc tâm trí cô. Cô vô thức nói hết những lời trong lòng:
“Anh đẹp trai như vậy, đến đấy chắc chắn sẽ rất nổi bật, đặc biệt được chú ý, nhất là các nữ sinh khác. Em không muốn người khác nhìn bạn trai em với ánh mắt như ăn tươi nuốt sống vậy.”
Anh mỉm cười, đợi cô nói xong, liền hôn lên đôi môi sưng đỏ kia. Nụ hôn kết thúc, anh ôm cô vào lòng, tiếng nói của anh trên đỉnh đầu cô truyền đến:
“Mặc kệ họ đi, chỉ cần em không thích, anh có thể đeo khẩu trang, hoặc hóa trang xấu xí đi một chút. Mà em cũng phải đeo khẩu trang.”
Cô ngu ngơ hỏi anh:
“Tại sao em cũng phải đeo?”
Anh nhìn cô:
“Em nghĩ với nhan sắc của em không khiến người khác giới khác để ý sao? Anh không muốn người đàn ông nào khác nhìn bạn gái anh với ánh mắt ăn tươi nuốt sống.”
Cô bị sự ấu trĩ của anh chọc cho bật cười:
“Nhưng ai cũng nhìn thấy em rồi mà, cần gì phải giấu giếm nữa?”
Anh lại cúi xuống, phủ lên môi cô:
“Lúc đó anh không có ở đây.”
Lúc đó anh không có ở đây, cũng đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt của mấy gã đàn ông khác nhìn cô, mới chỉ là suy nghĩ thôi anh đã không chịu được. Vậy mà bây giờ tận mắt nhìn thấy, chắc anh sẽ trở thành bình giấm chua đến cùng cực.
Cô đương nhiên cũng hiểu ý anh, nên liền ngoan ngoãn đeo khẩu trang lên rồi đi đến trường. Tuy nhiên ngoài dự liệu của cả hai, dù có che đi một nửa khuôn mặt, thì khí chất tỏa ra từ hai người vẫn không thể che giấu. Hơn nữa, một đôi trai gái đi cùng nhau, tay trong tay, tình tình tứ tứ, lại có mái tóc đen ở nơi nước Pháp này thật sự quá nổi bật.
Vào đến sân trường, Mọi người đều nhanh chóng nhận ra cô, búp bê phương Đông xinh đẹp. Cô lúc này cũng đã tháo khẩu trang xuống, Điều này khiến cho nhiều ánh mắt càng đổ về phía hai người hơn.
Không biết chứ, trong tháng đầu của kỳ học đầu tiên thôi, cô đã được coi là hoa khôi của khoa. Một cô gái có mái tóc đen, đôi mắt nâu, dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn khiến cho không biết bao người đàn ông ngã gục dưới chân cô.
Và đương nhiên, bọn họ đều không biết cô là hoa đã có chủ, mà chủ của bông hoa này cũng được coi là bình giấm chua, có sự chiếm hữu vô cùng lớn. Mà cô cũng chẳng bao giờ để ý đến những người xung quanh.
Anh thấy người nhìn cô ngày càng nhiều, nếu có người ngại nhìn trực diện thì sẽ ngoái lại nhìn cô. Mà ánh mắt ấy, đương nhiên anh hiểu chứ, có sự ái mộ, tình ý và… dục vọng.
Anh chán ghét ánh mắt đó, nó như một thứ gì đó dơ bẩn có thể vấy bẩn bảo bối của anh vậy. Anh liền cởi khuy áo dạ đen dài ra, ôm cô vào lòng, để mặt cô vùi vào trong lồng ngực anh, lại dùng vạt áo che đi khuôn mặt nhỏ bé của cô.
Cô bất ngờ trước hành động đậm chất giấm chua này của anh, cô cựa quậy người, nói:
“Em không thấy đường, đi kiểu gì bây giờ?”
Anh nhìn cái đầu nho nhỏ dưới vạt áo của anh, cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở của cô thấm qua lớp áo lên, chạm vào da thịt anh, anh trả lời:
“Vừa nãy anh xem sơ đồ của trường rồi, khoa của em anh cũng nhớ rõ đường đi. Darling, em yên tâm, chỉ cần ngoan ngoãn, anh sẽ đưa em đến nơi.”
Cô trong lòng tràn đầy ngọt ngào, tủm tỉm cười nói:
“Không được, như vậy kỳ lắm.”
Anh đưa tay, luồn vào trong áo khoác cô, vuốt ve sống lưng cô một cách nhẹ nhàng, dịu dàng nói:
“Không sao, anh muốn họ biết em là người của anh, là hoa đã có chủ rồi. Để bọn họ không còn tơ tưởng gì đến em nữa.”
Cả người cô run run trước bàn tay to lớn, ấm áp kia của anh. Cô cũng dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh, tham lam hít ngửi mùi hương đặc trưng, dìu dịu trên người anh. Nhìn vùng da mịn màng ở nơi cô anh, cô không kiềm chế được mà nhón chân lên, bất chợt cắn nhẹ vào cổ anh một cái rồi rời đi ngay.
Anh ngẩn người trước hành động của cô, lát sau, lắc đầu nói:
“Darling, em sắp trở thành lưu manh rồi.”
Cô ‘xì’ một cái rồi nói:
“Về khoản này em sao có thể bằng anh được. Thôi đừng nói nữa, đưa em đến lớp đi.”
Khóe miệng anh hơi mỉm cười, vui vẻ nói:
“Tuân lệnh tiểu thư.”
Tác giả :
Thất Tích