Thanh Xuân Không Nuối Tiếc
Chương 4: Tựu trường
Thời gian trôi qua, thời tiết dần chuyển sang mùa thu, không còn những ánh nắng gắt, những bông hoa phượng vĩ nở đỏ rực, tiếng ve kêu râm ran, mà thay vào đó là bầu trời trong xanh dịu mát, những bông hoa sữa nở rộ tạo mùi hương thơm ngát.
Sáng sớm ngày tựu trường, Hàn Tiểu Tịch thức dậy thật sớm, cô tự giác chuẩn bị quần áo, chải tóc, sắp sách vở… những công việc mà mẹ cô thường làm cho cô.
Hàn Tiểu Tịch được bác Lâm đưa đến trường. Trong lúc chờ ông đi làm thủ tục nhập học, cô đi quanh sân trường ngắm cảnh.
Trên sân trường, các bạn học khác được ba mẹ mình đưa tới, họ vừa đi, vừa trò chuyện vui vẻ, mẹ của các bạn ấy chăm sóc, hỏi han một cách tỉ mỉ. Chỉ duy cô là không được ba mẹ đưa đi, nếu như… nếu như mẹ cô vẫn còn, thì ngày hôm nay, có phải mẹ cô sẽ đưa cô đến trường không?
Hốc mắt cô đỏ lên, nhưng cô cố ngăn không cho giọt lệ rơi xuống. Điều chỉnh lại tâm trạng, cô lại tiếp tục ngắm quang cảnh sân trường.
Vừa đi, cô vừa ngẫm nghĩ, đã lâu rồi, cô không gặp Hạ Thiên Vũ, không biết anh học trường nào. Thế nhưng, một giọng nói quen thuộc cất lên, khiến cô bừng tỉnh:
“Hàn Tiểu Tịch!”
Cô quay người về chủ nhân của tiếng gọi, Hạ Thiên Vũ đứng dưới mái hiên, đang bước dần về phía cô.
Cô thoáng ngây người trong chốc lát, rồi nở nụ cười, chào lại anh. Hạ Thiên Vũ đến trước mặt cô, hỏi:
“Cậu học lớp nào?”
“Mình chưa biết, để mình đi hỏi bác Lâm.”
“Mình đi cùng cậu”
Đang đi, Hàn Tiểu Tịch chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi Hạ Thiên Vũ:
“Cậu cũng học trường này sao? Ai đưa cậu đến vậy?”
“ừm, mẹ mình đưa đến, nhưng bà về rồi.”
“À….”
Thực ra, bạn đầu Hạ Thiên vũ không định học trường này, nhưng khi biết Hàn Tiểu Tịch học ở đây, anh mới đòi mẹ chuyển đến trường này học.
Đến phòng hiệu trưởng, cô dừng lại, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng “Mời vào”. Cô cùng anh bước vào trong, thấy bác Lâm cùng thầy hiệu trưởng đang ngồi trên ghế nói chuyện. Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vu liền cất lời chào. Sau đó mới mở lời:
“Thưa thầy, bác Lâm, cháu muốn hỏi là cháu sẽ học ở lớp nào ạ? Hơn nữa, cháu có một yêu cầu nhỏ ạ, không biết thầy có thể giúp cháu không?”
Thầy hiệu trưởng trả lời:
“Em được xếp vào lớp A1, còn về yêu cầu, nếu có thể thầy sẽ giúp cháu.”
Hàn Tiểu Tịch không suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Cháu muốn thầy giúp cháu giấu thân phận ạ. Cháu muốn được hòa nhập cùng các bạn mà không lo lắng về thân phận đại tiểu thư này, vì như vậy, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến việc kết bạn cũng như học tập của cháu.”
Thầy hiệu trưởng kinh ngạc, một cô bé mới 6 tuổi đầu mà có thể nói và suy nghĩ như người trưởng thành như vậy sao? Thầy chậm rãi nói:
“cháu chắc chắn chứ?”
Hàn Tiểu Tịch không do dự đáp:
“Vâng”
“Vậy được, thầy sẽ giúp cháu giữ kín thân phận.”
“Cháu cảm ơn.”
Sau đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ ra ngoài, lúc này cô mới hỏi:
“À đúng rồi, cậu học lớp nào?”
“Mình học cùng lớp với nhau.”
Nghe câu trả lời của anh, Hàn Tiểu Tịch bỗng nở nụ cười, rồi cả hai cùng đến lớp học.
Sáng sớm ngày tựu trường, Hàn Tiểu Tịch thức dậy thật sớm, cô tự giác chuẩn bị quần áo, chải tóc, sắp sách vở… những công việc mà mẹ cô thường làm cho cô.
Hàn Tiểu Tịch được bác Lâm đưa đến trường. Trong lúc chờ ông đi làm thủ tục nhập học, cô đi quanh sân trường ngắm cảnh.
Trên sân trường, các bạn học khác được ba mẹ mình đưa tới, họ vừa đi, vừa trò chuyện vui vẻ, mẹ của các bạn ấy chăm sóc, hỏi han một cách tỉ mỉ. Chỉ duy cô là không được ba mẹ đưa đi, nếu như… nếu như mẹ cô vẫn còn, thì ngày hôm nay, có phải mẹ cô sẽ đưa cô đến trường không?
Hốc mắt cô đỏ lên, nhưng cô cố ngăn không cho giọt lệ rơi xuống. Điều chỉnh lại tâm trạng, cô lại tiếp tục ngắm quang cảnh sân trường.
Vừa đi, cô vừa ngẫm nghĩ, đã lâu rồi, cô không gặp Hạ Thiên Vũ, không biết anh học trường nào. Thế nhưng, một giọng nói quen thuộc cất lên, khiến cô bừng tỉnh:
“Hàn Tiểu Tịch!”
Cô quay người về chủ nhân của tiếng gọi, Hạ Thiên Vũ đứng dưới mái hiên, đang bước dần về phía cô.
Cô thoáng ngây người trong chốc lát, rồi nở nụ cười, chào lại anh. Hạ Thiên Vũ đến trước mặt cô, hỏi:
“Cậu học lớp nào?”
“Mình chưa biết, để mình đi hỏi bác Lâm.”
“Mình đi cùng cậu”
Đang đi, Hàn Tiểu Tịch chợt nhận ra điều gì đó, liền hỏi Hạ Thiên Vũ:
“Cậu cũng học trường này sao? Ai đưa cậu đến vậy?”
“ừm, mẹ mình đưa đến, nhưng bà về rồi.”
“À….”
Thực ra, bạn đầu Hạ Thiên vũ không định học trường này, nhưng khi biết Hàn Tiểu Tịch học ở đây, anh mới đòi mẹ chuyển đến trường này học.
Đến phòng hiệu trưởng, cô dừng lại, đưa tay lên gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng “Mời vào”. Cô cùng anh bước vào trong, thấy bác Lâm cùng thầy hiệu trưởng đang ngồi trên ghế nói chuyện. Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vu liền cất lời chào. Sau đó mới mở lời:
“Thưa thầy, bác Lâm, cháu muốn hỏi là cháu sẽ học ở lớp nào ạ? Hơn nữa, cháu có một yêu cầu nhỏ ạ, không biết thầy có thể giúp cháu không?”
Thầy hiệu trưởng trả lời:
“Em được xếp vào lớp A1, còn về yêu cầu, nếu có thể thầy sẽ giúp cháu.”
Hàn Tiểu Tịch không suy nghĩ một hồi rồi nói:
“Cháu muốn thầy giúp cháu giấu thân phận ạ. Cháu muốn được hòa nhập cùng các bạn mà không lo lắng về thân phận đại tiểu thư này, vì như vậy, có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến việc kết bạn cũng như học tập của cháu.”
Thầy hiệu trưởng kinh ngạc, một cô bé mới 6 tuổi đầu mà có thể nói và suy nghĩ như người trưởng thành như vậy sao? Thầy chậm rãi nói:
“cháu chắc chắn chứ?”
Hàn Tiểu Tịch không do dự đáp:
“Vâng”
“Vậy được, thầy sẽ giúp cháu giữ kín thân phận.”
“Cháu cảm ơn.”
Sau đó, Hàn Tiểu Tịch và Hạ Thiên Vũ ra ngoài, lúc này cô mới hỏi:
“À đúng rồi, cậu học lớp nào?”
“Mình học cùng lớp với nhau.”
Nghe câu trả lời của anh, Hàn Tiểu Tịch bỗng nở nụ cười, rồi cả hai cùng đến lớp học.
Tác giả :
Thất Tích