Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 189: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Ăn cơm chiều xong, An Hồng đang cùng Từ Mạt Mạt tản bộ, thì nhận được điện thoại của Lộ Vân Phàm.
Anh nói cho cô biết, đại khái là nguyên nhân do thứ sáu trùng với kỳ nghỉ hè, nên vé máy bay từ thành phố J đến Hạ Môn đã không có. Cho nên, anh sẽ đi tàu hỏa đến Phúc Châu. Đến 9 giờ rưỡi, sau đến ga anh sẽ bắt xe taxi chạy đến Hạ Môn.
An Hồng nói vẻ oán giận: "Như vậy đến Hạ Môn không phải là đã sắp nửa đêm rồi sao! Anh vội vã như vậy để làm gì chứ, đợi đến buổi sáng ngày mai ngồi máy bay cũng tới kịp mà."
Lộ Vân Phàm cười: @MeBau*[email protected]@ "Sáng mai đi máy bay, đi qua đi lại đến chỗ em thì cũng đã sắp đến buổi trưa rồi, anh không muốn lãng phí thời gian."
An Hồng mím môi cười rộ lên, nhỏ giọng nói: "Có thể chênh lệch bao nhiêu thời gian chứ."
"Một phút đồng hồ anh cũng không muốn trì hoãn. An An, anh nhớ em lắm, thầm nghĩ nhanh được nhìn thấy em một chút."
Anh nói với một bộ dáng rất nghiêm trang, An Hồng nói: "Đêm nay em sẽ đến thành phố Hạ Môn đặt một căn phòng, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau lên đảo."
"Tốt lắm."
Hai người lại hàn huyên với nhau vài câu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn mới chịu cúp điện thoại vẻ lưu luyến không rời.
Từ Mạt Mạt ở một bên thở dài: "Thật sự là một ngày không thấy, như cách nhau ba thu mà."
An Hồng không để ý tới lời nói đầy vẻ giễu cợt của Từ Mạt Mạt. Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Tiểu Bạch, một lát nữa tớ sẽ vào trong thành phố, Lộ Vân Phàm chắc khoảng phải nửa đêm mới đến. Vì đêm đã khuya rồi nên chúng tớ sẽ không trở lại đảo."
"Tùy cậu thôi!." Từ Mạt Mạt nghĩ nghĩ, nói, "Cậu có muốn dùng xe hay không? Xe của tớ vẫn còn để ở bãi đỗ xe bến tàu đó, cậu lấy mà đi! Đi đón cậu ta, nói gì thì cũng phải phương tiện một chút."
"Tốt quá, cám ơn cậu nhé." Dieendaanleequuydonn An Hồng tâm tình thật khoái trá. Cô trở lại tiểu lữ quán đơn giản thu thập một ít quần áo đã giặt giũ thay đổi, rồi cáo biệt với Từ Mạt Mạt, lên tàu thuỷ rời khỏi đảo.
Cô tìm được xe của Từ Mạt Mạt đỗ ở bãi đỗ xe. Cũng dựa theo đề nghị của Từ Mạt Mạt, cô tìm một khách sạn năm sao đặt một căn phòng rộng lớn cao cấp xa hoa.
An Hồng nghĩ Lộ Vân Phàm đến có lẽ đã đói bụng, liền mua chút điểm tâm, đồ uống, hoa quả đến phòng. Rồi sau đó, cô không có ý định ra khỏi cửa nữa, thầm nghĩ tắm rửa một cái, thanh thản ổn định ở trong phòng chờ anh.
An Hồng chuẩn bị một cái váy liền áo dài màu tím nhạt, một đôi giày cao gót màu tím. Cô một bên thổi tóc, một bên soi vào gương nhìn lại bản thân.
Trong khoảng thời gian này khí sắc của cô đã tốt lên rất nhiều, khuôn mặt đã không còn vẻ u ám như trước. An Hồng mang túi đến toilet lấy đồ trang điểm ra. Cô suy nghĩ ước lượng giờ Lộ Vân Phàm đến Phúc Châu, sau đó liền trang điểm nhẹ nhàng, làm cho mình xinh xắn đẹp đẽ để đi đón anh.
Chuẩn bị tốt hết thảy, An Hồng mở ra chiếc lap top mà khách sạn đã trang bị trong phòng, tùy ý để xuống trên đất lên mạng. Cô mở Weibo, gửi đi một tin nhắn chỉ có hai chữ: Chờ đợi.
Sau khi nhìn tin được gửi đi, An Hồng châm lên một điếu thuốc lá. Ở bên trong màn sương khói lượn lờ, cô lại nghĩ tới một chút việc trước kia, không tự chủ được mà ngây ngốc cười rộ lên. Hút hết điếu thuốc, cô đứng dậy đi nấu nước pha cà phê. Đang ở trong toilet rửa cái cốc, thì điện thoại di động vang lên ở trong phòng. Trong lòng An Hồng cảm thấy hoảng hốt, liền trượt tay một cái, chiếc cốc không cẩn thận bị rơi xuống nền gạch men sứ trên đất, biến thành những mảnh nhỏ trên đất.
An Hồng có chút sững sờ,
Editor: Mẹ Bầu
Ăn cơm chiều xong, An Hồng đang cùng Từ Mạt Mạt tản bộ, thì nhận được điện thoại của Lộ Vân Phàm.
Anh nói cho cô biết, đại khái là nguyên nhân do thứ sáu trùng với kỳ nghỉ hè, nên vé máy bay từ thành phố J đến Hạ Môn đã không có. Cho nên, anh sẽ đi tàu hỏa đến Phúc Châu. Đến 9 giờ rưỡi, sau đến ga anh sẽ bắt xe taxi chạy đến Hạ Môn.
An Hồng nói vẻ oán giận: "Như vậy đến Hạ Môn không phải là đã sắp nửa đêm rồi sao! Anh vội vã như vậy để làm gì chứ, đợi đến buổi sáng ngày mai ngồi máy bay cũng tới kịp mà."
Lộ Vân Phàm cười: @MeBau*[email protected]@ "Sáng mai đi máy bay, đi qua đi lại đến chỗ em thì cũng đã sắp đến buổi trưa rồi, anh không muốn lãng phí thời gian."
An Hồng mím môi cười rộ lên, nhỏ giọng nói: "Có thể chênh lệch bao nhiêu thời gian chứ."
"Một phút đồng hồ anh cũng không muốn trì hoãn. An An, anh nhớ em lắm, thầm nghĩ nhanh được nhìn thấy em một chút."
Anh nói với một bộ dáng rất nghiêm trang, An Hồng nói: "Đêm nay em sẽ đến thành phố Hạ Môn đặt một căn phòng, ngày mai chúng ta sẽ cùng nhau lên đảo."
"Tốt lắm."
Hai người lại hàn huyên với nhau vài câu, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn mới chịu cúp điện thoại vẻ lưu luyến không rời.
Từ Mạt Mạt ở một bên thở dài: "Thật sự là một ngày không thấy, như cách nhau ba thu mà."
An Hồng không để ý tới lời nói đầy vẻ giễu cợt của Từ Mạt Mạt. Cô nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Tiểu Bạch, một lát nữa tớ sẽ vào trong thành phố, Lộ Vân Phàm chắc khoảng phải nửa đêm mới đến. Vì đêm đã khuya rồi nên chúng tớ sẽ không trở lại đảo."
"Tùy cậu thôi!." Từ Mạt Mạt nghĩ nghĩ, nói, "Cậu có muốn dùng xe hay không? Xe của tớ vẫn còn để ở bãi đỗ xe bến tàu đó, cậu lấy mà đi! Đi đón cậu ta, nói gì thì cũng phải phương tiện một chút."
"Tốt quá, cám ơn cậu nhé." Dieendaanleequuydonn An Hồng tâm tình thật khoái trá. Cô trở lại tiểu lữ quán đơn giản thu thập một ít quần áo đã giặt giũ thay đổi, rồi cáo biệt với Từ Mạt Mạt, lên tàu thuỷ rời khỏi đảo.
Cô tìm được xe của Từ Mạt Mạt đỗ ở bãi đỗ xe. Cũng dựa theo đề nghị của Từ Mạt Mạt, cô tìm một khách sạn năm sao đặt một căn phòng rộng lớn cao cấp xa hoa.
An Hồng nghĩ Lộ Vân Phàm đến có lẽ đã đói bụng, liền mua chút điểm tâm, đồ uống, hoa quả đến phòng. Rồi sau đó, cô không có ý định ra khỏi cửa nữa, thầm nghĩ tắm rửa một cái, thanh thản ổn định ở trong phòng chờ anh.
An Hồng chuẩn bị một cái váy liền áo dài màu tím nhạt, một đôi giày cao gót màu tím. Cô một bên thổi tóc, một bên soi vào gương nhìn lại bản thân.
Trong khoảng thời gian này khí sắc của cô đã tốt lên rất nhiều, khuôn mặt đã không còn vẻ u ám như trước. An Hồng mang túi đến toilet lấy đồ trang điểm ra. Cô suy nghĩ ước lượng giờ Lộ Vân Phàm đến Phúc Châu, sau đó liền trang điểm nhẹ nhàng, làm cho mình xinh xắn đẹp đẽ để đi đón anh.
Chuẩn bị tốt hết thảy, An Hồng mở ra chiếc lap top mà khách sạn đã trang bị trong phòng, tùy ý để xuống trên đất lên mạng. Cô mở Weibo, gửi đi một tin nhắn chỉ có hai chữ: Chờ đợi.
Sau khi nhìn tin được gửi đi, An Hồng châm lên một điếu thuốc lá. Ở bên trong màn sương khói lượn lờ, cô lại nghĩ tới một chút việc trước kia, không tự chủ được mà ngây ngốc cười rộ lên. Hút hết điếu thuốc, cô đứng dậy đi nấu nước pha cà phê. Đang ở trong toilet rửa cái cốc, thì điện thoại di động vang lên ở trong phòng. Trong lòng An Hồng cảm thấy hoảng hốt, liền trượt tay một cái, chiếc cốc không cẩn thận bị rơi xuống nền gạch men sứ trên đất, biến thành những mảnh nhỏ trên đất.
An Hồng có chút sững sờ,
Tác giả :
Hàm Yên