Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 177: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm không biết khi An Hồng viết cho anh phong thư này, tâm tình của cô là như thế nào.
Anh chẳng qua chỉ cảm thấy chán ngán thất vọng.
Giống như một năm rưỡi qua, giữa anh và cô, những sự phân phân hợp hợp kia đều không hề tồn tại.
Này là những ngọt ngào ăn ý, đều là trống rỗng.
Này là những lời thề non hẹn biển, đều là giả dối.
Này là những nụ hôn môi dịu dàng, đều là công dã tràng.
Này là thân thể quấn quít, mồ hôi đầm đìa cả đêm, đều là một giấc mộng.
Nào là những gì say mê đối với cô, @MeBau*[email protected]@ những ngày anh theo đuổi cô, đều là vở hài kịch mà chỉ có một mình anh sắm vai, chính là cảnh tượng huyền ảo, tựa như lâu đài giữa không trung.
Anh từng đã vì tương lai của bọn họ mà xây dựng lên vô số ý tưởng. Đến cuối cùng, mới phát hiện ra, hết thảy tất cả những gì đó, cũng chỉ là sự tình nguyện từ một phía của anh.
An Hồng, em chính là một kẻ lường gạt, một kẻ lừa đảo, một kẻ lừa đảo!
Lộ Vân Phàm không nhịn được lại xoa xoa lên đùi phải của mình.
Cảm giác ở mặt cắt của đùi bị thương đã trở nên tê dại rồi, nhưng chỗ mặt cắt lại đau như bị kim đâm.
Anh biết, sự đau đớn như vậy lập tức sẽ kết thúc thôi.
Chỉ là anh không biết sự đau xót trong lòng anh, không biết đến khi nào thì mới có thể khỏi hẳn.
Giống như một khối huyết nhục mơ hồ kia, sẽ vĩnh viễn mắc lại ở trong lòng của anh, nhổ đi không được mà bóc đi không xong.
Anh giương mắt ngó ra ngoài cửa sổ.
Mây mỏng sao thưa,
Đêm đen đặc giống như mực, vầng trăng non giống như một cái móc câu.
Không biết cách một khoảng Thái Bình Dương kia, người nào đó, liệu có cũng thất hồn lạc phách, buồn bã một mình giống như anh hay không!
Ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm được đẩy băng ca tiến vào phòng giải phẫu.
Trên bàn mổ, ngọn đèn thật chói mắt, khi được gây mê, anh hơi mỉm cười một chút, rồi sau đó, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Lúc này An Hồng, chính là đang co rúm lại ở trên giường bệnh của bệnh viện thành phố T, cả người phát run rẩy.
Mấy ngày trước, cô đã cắt cổ tay ở trong phòng ở cho thuê. May mắn là cô đã được Tiểu Lý bạn cùng phòng kịp thời phát hiện mới cứu được một cái mạng.
Tiểu Lý sợ hãi, đưa An Hồng vào trong bệnh viện, sau đó lại không biết phải tìm ai, luôn luôn đợi đến khi An Hồng tỉnh lại, tự cô bấm số điện thoại của Trần Hàng.
Trần Hàng lập tức bay đến thành phố T. Anh ở lại với An
Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm không biết khi An Hồng viết cho anh phong thư này, tâm tình của cô là như thế nào.
Anh chẳng qua chỉ cảm thấy chán ngán thất vọng.
Giống như một năm rưỡi qua, giữa anh và cô, những sự phân phân hợp hợp kia đều không hề tồn tại.
Này là những ngọt ngào ăn ý, đều là trống rỗng.
Này là những lời thề non hẹn biển, đều là giả dối.
Này là những nụ hôn môi dịu dàng, đều là công dã tràng.
Này là thân thể quấn quít, mồ hôi đầm đìa cả đêm, đều là một giấc mộng.
Nào là những gì say mê đối với cô, @MeBau*[email protected]@ những ngày anh theo đuổi cô, đều là vở hài kịch mà chỉ có một mình anh sắm vai, chính là cảnh tượng huyền ảo, tựa như lâu đài giữa không trung.
Anh từng đã vì tương lai của bọn họ mà xây dựng lên vô số ý tưởng. Đến cuối cùng, mới phát hiện ra, hết thảy tất cả những gì đó, cũng chỉ là sự tình nguyện từ một phía của anh.
An Hồng, em chính là một kẻ lường gạt, một kẻ lừa đảo, một kẻ lừa đảo!
Lộ Vân Phàm không nhịn được lại xoa xoa lên đùi phải của mình.
Cảm giác ở mặt cắt của đùi bị thương đã trở nên tê dại rồi, nhưng chỗ mặt cắt lại đau như bị kim đâm.
Anh biết, sự đau đớn như vậy lập tức sẽ kết thúc thôi.
Chỉ là anh không biết sự đau xót trong lòng anh, không biết đến khi nào thì mới có thể khỏi hẳn.
Giống như một khối huyết nhục mơ hồ kia, sẽ vĩnh viễn mắc lại ở trong lòng của anh, nhổ đi không được mà bóc đi không xong.
Anh giương mắt ngó ra ngoài cửa sổ.
Mây mỏng sao thưa,
Đêm đen đặc giống như mực, vầng trăng non giống như một cái móc câu.
Không biết cách một khoảng Thái Bình Dương kia, người nào đó, liệu có cũng thất hồn lạc phách, buồn bã một mình giống như anh hay không!
Ngày hôm sau, Lộ Vân Phàm được đẩy băng ca tiến vào phòng giải phẫu.
Trên bàn mổ, ngọn đèn thật chói mắt, khi được gây mê, anh hơi mỉm cười một chút, rồi sau đó, mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
Lúc này An Hồng, chính là đang co rúm lại ở trên giường bệnh của bệnh viện thành phố T, cả người phát run rẩy.
Mấy ngày trước, cô đã cắt cổ tay ở trong phòng ở cho thuê. May mắn là cô đã được Tiểu Lý bạn cùng phòng kịp thời phát hiện mới cứu được một cái mạng.
Tiểu Lý sợ hãi, đưa An Hồng vào trong bệnh viện, sau đó lại không biết phải tìm ai, luôn luôn đợi đến khi An Hồng tỉnh lại, tự cô bấm số điện thoại của Trần Hàng.
Trần Hàng lập tức bay đến thành phố T. Anh ở lại với An
Tác giả :
Hàm Yên