Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 176: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Sau khi Lộ Kiến Vũ chạy tới Los Angeles, vẫn như trước, ông không đồng ý cắt chân của Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm nằm ở trên giường bệnh, nghe được cha của mình tranh chấp cùng bác sĩ ở trên hành lang, âm lượng càng lúc càng lớn.
"Tôi không thể để cho con tôi biến thành một người tàn phế được! Không được! Tuyệt đối không được! Nó mới chỉ có 20 tuổi!"
Rồi sau đó, hết thảy lại trở lại bình tĩnh. Lộ Vân Phàm biết, nhất định là Giang Bội đã ghìm Lộ Kiến Vũ lại.
Lộ Vân Phàm hờ hững nhìn ra cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ, trong đầu trống rỗng.
Hai ngày sau, @MeBau*[email protected]@ anh nói với bác sĩ chính, anh quyết định cắt chân.
Sau khi Lộ Kiến Vũ biết được chuyện này thì rất giận dữ. Ông rống lên đối với Lộ Vân Phàm. Ông nói, chỉ cần còn lại cái chân, thì liền còn có hi vọng. Nếu như cắt đi rồi, về sau y học có phát triển hơn nữa, thì cùng đã không còn có tác dụng gì nữa rồi!
Mặt mũi của Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn thật bình tĩnh, mặc kệ Lộ Kiến Vũ nói như thế nào, anh cũng đều không có chút biến động gì.
Cuối cùng, chính anh tự ký đơn cho phép giải phẫu.
Lúc anh ký tên của bản thân mình lên trên giấy đồng ý, Lộ Kiến Vũ cũng không thể chịu được nữa. Ông chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh. Người đàn ông trung niên mái tóc đã điểm bạc, dáng người khôi ngô, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi ôm cái đầu trên hành lang, thất thanh khóc rống lên giống như một đứa bé.
Giang Bội lặng yên đi đến bên người ông, ôm ông vào trong lòng mình.
Trước một ngày thực hiện giải phẫu, Lộ Vân Phàm nói muốn đi ra bên ngoài để phơi nắng.
Giang Bội cùng Hứa Lạc Phong hợp lực ôm anh đưa lên xe lăn. Thân thể của anh suy yếu, tuy là vào mùa hè, nhưng Giang Bội vẫn phải phủ lên trên người của anh một tấm thảm mỏng.
Đã thật lâu rồi Lộ Vân Phàm không được phơi nắng.
Editor: Mẹ Bầu
Sau khi Lộ Kiến Vũ chạy tới Los Angeles, vẫn như trước, ông không đồng ý cắt chân của Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm nằm ở trên giường bệnh, nghe được cha của mình tranh chấp cùng bác sĩ ở trên hành lang, âm lượng càng lúc càng lớn.
"Tôi không thể để cho con tôi biến thành một người tàn phế được! Không được! Tuyệt đối không được! Nó mới chỉ có 20 tuổi!"
Rồi sau đó, hết thảy lại trở lại bình tĩnh. Lộ Vân Phàm biết, nhất định là Giang Bội đã ghìm Lộ Kiến Vũ lại.
Lộ Vân Phàm hờ hững nhìn ra cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ, trong đầu trống rỗng.
Hai ngày sau, @MeBau*[email protected]@ anh nói với bác sĩ chính, anh quyết định cắt chân.
Sau khi Lộ Kiến Vũ biết được chuyện này thì rất giận dữ. Ông rống lên đối với Lộ Vân Phàm. Ông nói, chỉ cần còn lại cái chân, thì liền còn có hi vọng. Nếu như cắt đi rồi, về sau y học có phát triển hơn nữa, thì cùng đã không còn có tác dụng gì nữa rồi!
Mặt mũi của Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn thật bình tĩnh, mặc kệ Lộ Kiến Vũ nói như thế nào, anh cũng đều không có chút biến động gì.
Cuối cùng, chính anh tự ký đơn cho phép giải phẫu.
Lúc anh ký tên của bản thân mình lên trên giấy đồng ý, Lộ Kiến Vũ cũng không thể chịu được nữa. Ông chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh. Người đàn ông trung niên mái tóc đã điểm bạc, dáng người khôi ngô, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi ôm cái đầu trên hành lang, thất thanh khóc rống lên giống như một đứa bé.
Giang Bội lặng yên đi đến bên người ông, ôm ông vào trong lòng mình.
Trước một ngày thực hiện giải phẫu, Lộ Vân Phàm nói muốn đi ra bên ngoài để phơi nắng.
Giang Bội cùng Hứa Lạc Phong hợp lực ôm anh đưa lên xe lăn. Thân thể của anh suy yếu, tuy là vào mùa hè, nhưng Giang Bội vẫn phải phủ lên trên người của anh một tấm thảm mỏng.
Đã thật lâu rồi Lộ Vân Phàm không được phơi nắng.
Tác giả :
Hàm Yên