Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 176: Bên kia đầu Thái Bình Dương
Editor: Mẹ Bầu
Sau khi Lộ Kiến Vũ chạy tới Los Angeles, vẫn như trước, ông không đồng ý cắt chân của Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm nằm ở trên giường bệnh, nghe được cha của mình tranh chấp cùng bác sĩ ở trên hành lang, âm lượng càng lúc càng lớn.
"Tôi không thể để cho con tôi biến thành một người tàn phế được! Không được! Tuyệt đối không được! Nó mới chỉ có 20 tuổi!"
Rồi sau đó, hết thảy lại trở lại bình tĩnh. Lộ Vân Phàm biết, nhất định là Giang Bội đã ghìm Lộ Kiến Vũ lại.
Lộ Vân Phàm hờ hững nhìn ra cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ, trong đầu trống rỗng.
Hai ngày sau, @MeBau*[email protected]@ anh nói với bác sĩ chính, anh quyết định cắt chân.
Sau khi Lộ Kiến Vũ biết được chuyện này thì rất giận dữ. Ông rống lên đối với Lộ Vân Phàm. Ông nói, chỉ cần còn lại cái chân, thì liền còn có hi vọng. Nếu như cắt đi rồi, về sau y học có phát triển hơn nữa, thì cùng đã không còn có tác dụng gì nữa rồi!
Mặt mũi của Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn thật bình tĩnh, mặc kệ Lộ Kiến Vũ nói như thế nào, anh cũng đều không có chút biến động gì.
Cuối cùng, chính anh tự ký đơn cho phép giải phẫu.
Lúc anh ký tên của bản thân mình lên trên giấy đồng ý, Lộ Kiến Vũ cũng không thể chịu được nữa. Ông chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh. Người đàn ông trung niên mái tóc đã điểm bạc, dáng người khôi ngô, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi ôm cái đầu trên hành lang, thất thanh khóc rống lên giống như một đứa bé.
Giang Bội lặng yên đi đến bên người ông, ôm ông vào trong lòng mình.
Trước một ngày thực hiện giải phẫu, Lộ Vân Phàm nói muốn đi ra bên ngoài để phơi nắng.
Giang Bội cùng Hứa Lạc Phong hợp lực ôm anh đưa lên xe lăn. Thân thể của anh suy yếu, tuy là vào mùa hè, nhưng Giang Bội vẫn phải phủ lên trên người của anh một tấm thảm mỏng.
Đã thật lâu rồi Lộ Vân Phàm không được phơi nắng. Màu da của anh nhìn không được tự nhiên, nhìn gần như là trong suốt vậy. Thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu ở dưới làn da. Dienddanlequuydon Gương mặt anh cũng lõm xuống gay gắt, ánh mắt không còn trong trẻo, phảng phất như bị che phủ bởi một tầng hơi nước.
Đến hoa viên dưới lầu, anh ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh nắng mãnh liệt rọi thẳng vào ánh mắt anh, làm anh cảm thấy mắt hoa choáng váng.
Giang Bội đẩy xe lăn chậm rãi đi, Hứa Lạc Phong đi ở bên cạnh anh. Lộ Vân Phàm nhìn bệnh nhân đang đi tản bộ chung quanh, còn có thật nhiều những đứa trẻ đang chơi đùa, cười vui hi hi ha ha chạy qua chạy lại bên cạnh anh.
Có mấy cái người da đen trẻ tuổi đang chơi bóng bóng rổ ở trên sân lộ thiên. Lộ Vân Phàm bảo Giang Bội dừng xe lăn ở bên cạnh sân, anh không nói gì, chính là mờ mịt nhìn bọn họ chơi bóng.
Bọn họ chạy ở tại chỗ, tỏa ra, lớn tiếng kêu to, sau khi lấy được bóng liền nhanh chóng đột phá, vội vã ngừng nhảy ném bong, sau đó lại dẫn bóng. Bọn họ cười lên ha hả, ngực chạm vào nhau, bàn tay to đánh lẫn nhau, lại nhanh chóng tổ chức lên bóng công thủ tiếp theo.
Lộ Vân Phàm thoáng nhè nhẹ nở nụ cười, nhìn bọn họ dẫn bóng, còn vỗ tay không ngừng.
Một người da đen có mái tóc cột thành rất nhiều bím tóc, quay đầu lại nhìn đến anh, sau đó chu chu đôi môi một cái, liền lộ ra hàm răng trắng bóng.
Anh ta kêu lên đối với Lộ Vân Phàm: "Hey, guy, Get well soon!" (Này anh bạn, hãy mau khỏe lại đi!)
Lộ Vân Phàm gật gật đầu, cũng không đáp lời, chỉ tiếp tục xem bọn họ chơi bóng.
Một giờ sau, anh nói: "Giang Bội, cháu muốn trở về rồi."
Tối hôm đó, Lộ Vân Phàm đi ngủ rất sớm.
Khi ở trong phòng bệnh không có những người khác, anh bật chiếc đèn ở đầu giường lên, lấy từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường ra một lá thư.
Lộ Vân Phàm lấy ra tờ giấy ở bên trong, mở ra xem. Nhìn những dòng chữ viết quen thuộc trên giấy, lời nói đầy sự tuyệt tình, hốc mắt anh dần dần ẩm ướt.
Cô nói rất nhiều, rất nhiều, lưu loát tràn ngập hai tờ giấy, logic hỗn loạn, câu trước không ăn nhập với câu sau. Một đoạn là những hồi ức của cô cùng Hàn Hiểu Quân lúc nhỏ. Một đoạn sau lại là những hồi ức chuyện cũ thanh xuân của cô cùng Lộ Vân Phàm. Một chút nữa tựa như cảm xúc có chút lên xuống phập phồng, lên án mạnh mẽ Lộ Vân Phàm ngây thơ keo kiệt, lòng dạ nhỏ mọn, rồi bên dưới lại là lời cảm ơn Lộ Vân Phàm, ở trong nháy mắt phát sinh ra tai nạn xe cộ đã cứu mạng của cô. Rồi một đoạn sau lại nói, nếu như có thể đổi lại mạng cho Hàn Hiểu Quân, cô tình nguyện người chết kia là mình.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, hơn nửa tháng qua, em đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, em nghĩ em đã không có cách nào để đối mặt với anh được nữa rồi.
Cô nói: Anh hẳn là đã biết đến kết cục sự tình như thế nào rồi. Hiểu Quân đã chết. Tính mạng của anh ấy ở trong tay em dần dần trôi đi… Em chỉ biết, em và anh đã kết thúc.
Cô nói: Hàn Hiểu Quân với em rất có ý nghĩa, tất cả mọi người đều không ai có thể biết được. Anh ấy mới chỉ có 25 tuổi, cuộc sống của anh mới vừa bắt đầu. Anh ấy có thật nhiều mơ ước vẫn chưa hoàn thành, nhưng mà, anh ấy đã chết…
Cô nói: Không có đồ vật gì đó quan trọng hơn so sinh mệnh. Tình yêu, sự nghiệp, bài vở và bài tập, lý tưởng, hết thảy tất cả đều là cấu trúc ở trên một bộ thân thể khỏe mạnh. Khi sinh mệnh mất đi, hết thảy đều tan thành mây khói rồi.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, cám ơn anh vì những năm gần đây anh luôn luôn quan tâm đối với em. Nhưng mà, em hi vọng từ nay về sau, anh có thể quên em đi.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, xin anh hãy bảo trọng thân thể. Hãy chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, quan tâm nhiều hơn nữa đến người nhà của anh, bạn bè của anh, bọn họ đều thật sự rất lo lắng cho anh.
Cô nói: Em sẽ đi đến một thành phố xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới. Em sẽ cố gắng quên hết thảy những gì ở nơi này, bao gồm, cả anh!
Cô nói: Hi vọng anh có thể chín chắn hơn, không nên dễ bị kích động như vậy nữa! Có đôi khi, sự kích động dễ làm cho người ta dễ dàng phạm phải sai lầm không thể nào có thể vãn hồi được, sẽ phải trả giá đau đớn đến cực điểm cực lớn. Sẽ còn làm liên lụy đến người vô tội, làm cho bọn họ vì bị kích động mà thanh toán anh.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, chúng ta chia tay đi.
Cô nói: Không nên lại tới tìm em nữa, em sẽ không gặp anh đâu!
Cô nói: Chúc anh hạnh phúc!
Hai tờ giấy phổ thông, Lộ Vân Phàm đọc hết lần này lại đến lần khác, cũng không nhìn ra nửa điểm không nỡ cùng sự quyến luyến của cô đối với mình.
Trong những hàng chữ đó, chỉ thấy tràn ngập những nỗi thất vọng của cô đối với anh và sự hoài niệm đối với Hàn Hiểu Quân.
Sau khi Lộ Kiến Vũ chạy tới Los Angeles, vẫn như trước, ông không đồng ý cắt chân của Lộ Vân Phàm.
Lộ Vân Phàm nằm ở trên giường bệnh, nghe được cha của mình tranh chấp cùng bác sĩ ở trên hành lang, âm lượng càng lúc càng lớn.
"Tôi không thể để cho con tôi biến thành một người tàn phế được! Không được! Tuyệt đối không được! Nó mới chỉ có 20 tuổi!"
Rồi sau đó, hết thảy lại trở lại bình tĩnh. Lộ Vân Phàm biết, nhất định là Giang Bội đã ghìm Lộ Kiến Vũ lại.
Lộ Vân Phàm hờ hững nhìn ra cánh cửa phòng bệnh đang khép hờ, trong đầu trống rỗng.
Hai ngày sau, @MeBau*[email protected]@ anh nói với bác sĩ chính, anh quyết định cắt chân.
Sau khi Lộ Kiến Vũ biết được chuyện này thì rất giận dữ. Ông rống lên đối với Lộ Vân Phàm. Ông nói, chỉ cần còn lại cái chân, thì liền còn có hi vọng. Nếu như cắt đi rồi, về sau y học có phát triển hơn nữa, thì cùng đã không còn có tác dụng gì nữa rồi!
Mặt mũi của Lộ Vân Phàm vẫn luôn luôn thật bình tĩnh, mặc kệ Lộ Kiến Vũ nói như thế nào, anh cũng đều không có chút biến động gì.
Cuối cùng, chính anh tự ký đơn cho phép giải phẫu.
Lúc anh ký tên của bản thân mình lên trên giấy đồng ý, Lộ Kiến Vũ cũng không thể chịu được nữa. Ông chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh. Người đàn ông trung niên mái tóc đã điểm bạc, dáng người khôi ngô, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn ngồi ôm cái đầu trên hành lang, thất thanh khóc rống lên giống như một đứa bé.
Giang Bội lặng yên đi đến bên người ông, ôm ông vào trong lòng mình.
Trước một ngày thực hiện giải phẫu, Lộ Vân Phàm nói muốn đi ra bên ngoài để phơi nắng.
Giang Bội cùng Hứa Lạc Phong hợp lực ôm anh đưa lên xe lăn. Thân thể của anh suy yếu, tuy là vào mùa hè, nhưng Giang Bội vẫn phải phủ lên trên người của anh một tấm thảm mỏng.
Đã thật lâu rồi Lộ Vân Phàm không được phơi nắng. Màu da của anh nhìn không được tự nhiên, nhìn gần như là trong suốt vậy. Thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu ở dưới làn da. Dienddanlequuydon Gương mặt anh cũng lõm xuống gay gắt, ánh mắt không còn trong trẻo, phảng phất như bị che phủ bởi một tầng hơi nước.
Đến hoa viên dưới lầu, anh ngẩng đầu nhìn lên trời. Ánh nắng mãnh liệt rọi thẳng vào ánh mắt anh, làm anh cảm thấy mắt hoa choáng váng.
Giang Bội đẩy xe lăn chậm rãi đi, Hứa Lạc Phong đi ở bên cạnh anh. Lộ Vân Phàm nhìn bệnh nhân đang đi tản bộ chung quanh, còn có thật nhiều những đứa trẻ đang chơi đùa, cười vui hi hi ha ha chạy qua chạy lại bên cạnh anh.
Có mấy cái người da đen trẻ tuổi đang chơi bóng bóng rổ ở trên sân lộ thiên. Lộ Vân Phàm bảo Giang Bội dừng xe lăn ở bên cạnh sân, anh không nói gì, chính là mờ mịt nhìn bọn họ chơi bóng.
Bọn họ chạy ở tại chỗ, tỏa ra, lớn tiếng kêu to, sau khi lấy được bóng liền nhanh chóng đột phá, vội vã ngừng nhảy ném bong, sau đó lại dẫn bóng. Bọn họ cười lên ha hả, ngực chạm vào nhau, bàn tay to đánh lẫn nhau, lại nhanh chóng tổ chức lên bóng công thủ tiếp theo.
Lộ Vân Phàm thoáng nhè nhẹ nở nụ cười, nhìn bọn họ dẫn bóng, còn vỗ tay không ngừng.
Một người da đen có mái tóc cột thành rất nhiều bím tóc, quay đầu lại nhìn đến anh, sau đó chu chu đôi môi một cái, liền lộ ra hàm răng trắng bóng.
Anh ta kêu lên đối với Lộ Vân Phàm: "Hey, guy, Get well soon!" (Này anh bạn, hãy mau khỏe lại đi!)
Lộ Vân Phàm gật gật đầu, cũng không đáp lời, chỉ tiếp tục xem bọn họ chơi bóng.
Một giờ sau, anh nói: "Giang Bội, cháu muốn trở về rồi."
Tối hôm đó, Lộ Vân Phàm đi ngủ rất sớm.
Khi ở trong phòng bệnh không có những người khác, anh bật chiếc đèn ở đầu giường lên, lấy từ trong ngăn kéo của tủ đầu giường ra một lá thư.
Lộ Vân Phàm lấy ra tờ giấy ở bên trong, mở ra xem. Nhìn những dòng chữ viết quen thuộc trên giấy, lời nói đầy sự tuyệt tình, hốc mắt anh dần dần ẩm ướt.
Cô nói rất nhiều, rất nhiều, lưu loát tràn ngập hai tờ giấy, logic hỗn loạn, câu trước không ăn nhập với câu sau. Một đoạn là những hồi ức của cô cùng Hàn Hiểu Quân lúc nhỏ. Một đoạn sau lại là những hồi ức chuyện cũ thanh xuân của cô cùng Lộ Vân Phàm. Một chút nữa tựa như cảm xúc có chút lên xuống phập phồng, lên án mạnh mẽ Lộ Vân Phàm ngây thơ keo kiệt, lòng dạ nhỏ mọn, rồi bên dưới lại là lời cảm ơn Lộ Vân Phàm, ở trong nháy mắt phát sinh ra tai nạn xe cộ đã cứu mạng của cô. Rồi một đoạn sau lại nói, nếu như có thể đổi lại mạng cho Hàn Hiểu Quân, cô tình nguyện người chết kia là mình.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, hơn nửa tháng qua, em đã nghĩ rất nhiều rất nhiều. Chuyện đã xảy ra như vậy rồi, em nghĩ em đã không có cách nào để đối mặt với anh được nữa rồi.
Cô nói: Anh hẳn là đã biết đến kết cục sự tình như thế nào rồi. Hiểu Quân đã chết. Tính mạng của anh ấy ở trong tay em dần dần trôi đi… Em chỉ biết, em và anh đã kết thúc.
Cô nói: Hàn Hiểu Quân với em rất có ý nghĩa, tất cả mọi người đều không ai có thể biết được. Anh ấy mới chỉ có 25 tuổi, cuộc sống của anh mới vừa bắt đầu. Anh ấy có thật nhiều mơ ước vẫn chưa hoàn thành, nhưng mà, anh ấy đã chết…
Cô nói: Không có đồ vật gì đó quan trọng hơn so sinh mệnh. Tình yêu, sự nghiệp, bài vở và bài tập, lý tưởng, hết thảy tất cả đều là cấu trúc ở trên một bộ thân thể khỏe mạnh. Khi sinh mệnh mất đi, hết thảy đều tan thành mây khói rồi.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, cám ơn anh vì những năm gần đây anh luôn luôn quan tâm đối với em. Nhưng mà, em hi vọng từ nay về sau, anh có thể quên em đi.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, xin anh hãy bảo trọng thân thể. Hãy chăm sóc cho bản thân mình thật tốt, quan tâm nhiều hơn nữa đến người nhà của anh, bạn bè của anh, bọn họ đều thật sự rất lo lắng cho anh.
Cô nói: Em sẽ đi đến một thành phố xa lạ, bắt đầu cuộc sống mới. Em sẽ cố gắng quên hết thảy những gì ở nơi này, bao gồm, cả anh!
Cô nói: Hi vọng anh có thể chín chắn hơn, không nên dễ bị kích động như vậy nữa! Có đôi khi, sự kích động dễ làm cho người ta dễ dàng phạm phải sai lầm không thể nào có thể vãn hồi được, sẽ phải trả giá đau đớn đến cực điểm cực lớn. Sẽ còn làm liên lụy đến người vô tội, làm cho bọn họ vì bị kích động mà thanh toán anh.
Cô nói: Lộ Vân Phàm, chúng ta chia tay đi.
Cô nói: Không nên lại tới tìm em nữa, em sẽ không gặp anh đâu!
Cô nói: Chúc anh hạnh phúc!
Hai tờ giấy phổ thông, Lộ Vân Phàm đọc hết lần này lại đến lần khác, cũng không nhìn ra nửa điểm không nỡ cùng sự quyến luyến của cô đối với mình.
Trong những hàng chữ đó, chỉ thấy tràn ngập những nỗi thất vọng của cô đối với anh và sự hoài niệm đối với Hàn Hiểu Quân.
Tác giả :
Hàm Yên