Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 157: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, anh vươn vai, mồ hôi vã ra đầy người. Anh nằm ở trên giường thở phì phò.
Thật lâu về sau, anh rốt cục ngồi dậy, hô hấp đã bình phục lại một chút. Anh cầm lấy cái cốc uống nước để trên tủ đầu giường, uống nước.
Anh từ thành phố T trở về đây đã được bốn ngày, Lộ Vân Phàm tự nói với mình nói - kết thúc, hết thảy tất cả đều đã kết thúc. Thế nhưng mà trong lòng anh lại hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được. Cho dù ngày đó anh uống rượu tán gẫu cùng Hứa Lạc Phong mãi cho đến lúc bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn có cảm giác trong lòng mình tựa như một cái động hư không như trước. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Giống như những việc mà chính mình đã làm từ trước đến giờ, trải qua mỗi một ngày, cũng đã không còn có chút ý nghĩa nào nữa rồi.
Sau khi cùng ăn bữa cơm với người nhà của Khổng Lam, mẹ Khổng ở trên bàn cơm đã nói bóng nói gió đối với Lộ Vân Phàm. Ý là Khổng Lam đã hai mươi hai tuổi rồi, sang năm sau sẽ tốt nghiệp thạc sĩ trở về nước, hỏi hai người trẻ tuổi đã có kế hoạch gì chưa
Khổng Lam cười ngượng ngùng, còn Lộ Vân Phàm lại cho rằng nghe không hiểu, anh nói: "Lam Lam không phải là vẫn còn muốn học lên đến tiến sĩ hay sao?"
Khổng Kỳ Đông ăn đồ ăn, nói: "Nếu như nó vẫn nguyện ý đi học, thì cứ tiếp tục đi nữa cũng không thành vấn đề gì. Dù sao ta vẫn còn động đậy làm việc được. Nhưng mà, công ty sớm muộn cũng sẽ phải giao cho nó. Thế nhưng dù sao Khổng Lam cũng vẫn là một cô gái, Dieendaanleequuydonn ở bên người nó có thể có người cùng nhau giúp đỡ nghĩ ra kế sách là tốt nhất."
Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
Khổng Kỳ Đông cười nói: "Vân Phàm, đã thật lâu rồi ta không gặp mặt với cha cháu. Cháu hãy giúp ta ân cần thăm hỏi ông ấy một chút, xem lúc nào thì hai nhà chúng ta lại cùng nhau tụ tập. Đúng rồi, lần trước ta đã đề cập qua với ông ấy về chuyện nhà máy dệt số 21, còn muốn thảo luận tỉ mỉ thêm về chuyện này đấy!"
Lộ Vân Phàm gật đầu: "Chú Khổng, cháu sẽ nói lại với cha cháu!"
Khổng Lam thấy bầu không khí không được tốt lắm, lập tức gắp một đũa thức ăn vào trong chén của cha mình: "Ba ba, ăn cơm thôi! Không nên nói chuyện làm ăn trên bàn ăn."
Khổng Kỳ Đông cười mỉm cười nhìn con gái, nói: "Được được được, không nói chuyện nữa có được hay không. Vân Phàm, dùng bữa dùng bữa."
Lộ Vân Phàm miễn cưỡng cười một chút. Khổng Lam lại gắp thức ăn vào trong chén của anh: "Vân Phàm, nếm thử món này, là chính tay mẹ em làm đó!"
"Cảm ơn." Lộ Vân Phàm ăn đồ ăn vào trong miệng. Đồ ăn nhạt như nước ốc, nhưng trên mặt anh vẫn giữ một ý cười nhẹ nhàng: "Dì làm thức ăn rất ngon!"
"Thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút." Mẹ Khổng mẫu nhìn Lộ Vân Phàm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
Mọi người trong gia đình nhà họ Khổng đều biết đến tình huống thân thể của Lộ Vân Phàm, nhưng bởi vì các phương diện của anh đều đầy đủ ưu tú, gia cảnh cũng tương đương với Khổng Lam. Bởi vậy thái độ của bọn họ đối với Lộ Vân Phàm vẫn là giữ vẻ khoan dung tiếp nhận. Nhất là mẹ Khổng, đối với Lộ Vân Phàm thậm chí còn phi thường thích.
Bà là người từng trải, hiểu rõ việc đàn ông buôn bán trên thương trường về sau nhất định sẽ có thành tựu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút những hành vi làm phụ nữ khó có thể chịu được. Mà Lộ Vân Phàm thân thể lại có tàn tật, ở phương diện này xảy ra bại lộ nhất định sẽ không bằng những người thanh niên khỏe mạnh khác. Con gái nhà mình tuổi trẻ xinh đẹp, mọi thứ xuất chúng, thân thể càng là khỏe mạnh hết lời để nói, mẹ Khổng tin tưởng về sau Khổng Lam cùng với Lộ Vân Phàm, thì Lộ Vân Phàm nhất định sẽ khăng khăng một mực sủng ái con gái của mình, tuyệt đối sẽ không
Editor: Mẹ Bầu
Lộ Vân Phàm từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy.
Trong bóng đêm, anh vươn vai, mồ hôi vã ra đầy người. Anh nằm ở trên giường thở phì phò.
Thật lâu về sau, anh rốt cục ngồi dậy, hô hấp đã bình phục lại một chút. Anh cầm lấy cái cốc uống nước để trên tủ đầu giường, uống nước.
Anh từ thành phố T trở về đây đã được bốn ngày, Lộ Vân Phàm tự nói với mình nói - kết thúc, hết thảy tất cả đều đã kết thúc. Thế nhưng mà trong lòng anh lại hoàn toàn không thể bình tĩnh lại được. Cho dù ngày đó anh uống rượu tán gẫu cùng Hứa Lạc Phong mãi cho đến lúc bất tỉnh nhân sự. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn có cảm giác trong lòng mình tựa như một cái động hư không như trước. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Giống như những việc mà chính mình đã làm từ trước đến giờ, trải qua mỗi một ngày, cũng đã không còn có chút ý nghĩa nào nữa rồi.
Sau khi cùng ăn bữa cơm với người nhà của Khổng Lam, mẹ Khổng ở trên bàn cơm đã nói bóng nói gió đối với Lộ Vân Phàm. Ý là Khổng Lam đã hai mươi hai tuổi rồi, sang năm sau sẽ tốt nghiệp thạc sĩ trở về nước, hỏi hai người trẻ tuổi đã có kế hoạch gì chưa
Khổng Lam cười ngượng ngùng, còn Lộ Vân Phàm lại cho rằng nghe không hiểu, anh nói: "Lam Lam không phải là vẫn còn muốn học lên đến tiến sĩ hay sao?"
Khổng Kỳ Đông ăn đồ ăn, nói: "Nếu như nó vẫn nguyện ý đi học, thì cứ tiếp tục đi nữa cũng không thành vấn đề gì. Dù sao ta vẫn còn động đậy làm việc được. Nhưng mà, công ty sớm muộn cũng sẽ phải giao cho nó. Thế nhưng dù sao Khổng Lam cũng vẫn là một cô gái, Dieendaanleequuydonn ở bên người nó có thể có người cùng nhau giúp đỡ nghĩ ra kế sách là tốt nhất."
Lộ Vân Phàm không lên tiếng.
Khổng Kỳ Đông cười nói: "Vân Phàm, đã thật lâu rồi ta không gặp mặt với cha cháu. Cháu hãy giúp ta ân cần thăm hỏi ông ấy một chút, xem lúc nào thì hai nhà chúng ta lại cùng nhau tụ tập. Đúng rồi, lần trước ta đã đề cập qua với ông ấy về chuyện nhà máy dệt số 21, còn muốn thảo luận tỉ mỉ thêm về chuyện này đấy!"
Lộ Vân Phàm gật đầu: "Chú Khổng, cháu sẽ nói lại với cha cháu!"
Khổng Lam thấy bầu không khí không được tốt lắm, lập tức gắp một đũa thức ăn vào trong chén của cha mình: "Ba ba, ăn cơm thôi! Không nên nói chuyện làm ăn trên bàn ăn."
Khổng Kỳ Đông cười mỉm cười nhìn con gái, nói: "Được được được, không nói chuyện nữa có được hay không. Vân Phàm, dùng bữa dùng bữa."
Lộ Vân Phàm miễn cưỡng cười một chút. Khổng Lam lại gắp thức ăn vào trong chén của anh: "Vân Phàm, nếm thử món này, là chính tay mẹ em làm đó!"
"Cảm ơn." Lộ Vân Phàm ăn đồ ăn vào trong miệng. Đồ ăn nhạt như nước ốc, nhưng trên mặt anh vẫn giữ một ý cười nhẹ nhàng: "Dì làm thức ăn rất ngon!"
"Thích ăn thì cứ ăn nhiều một chút." Mẹ Khổng mẫu nhìn Lộ Vân Phàm, trong ánh mắt tràn đầy vẻ từ ái.
Mọi người trong gia đình nhà họ Khổng đều biết đến tình huống thân thể của Lộ Vân Phàm, nhưng bởi vì các phương diện của anh đều đầy đủ ưu tú, gia cảnh cũng tương đương với Khổng Lam. Bởi vậy thái độ của bọn họ đối với Lộ Vân Phàm vẫn là giữ vẻ khoan dung tiếp nhận. Nhất là mẹ Khổng, đối với Lộ Vân Phàm thậm chí còn phi thường thích.
Bà là người từng trải, hiểu rõ việc đàn ông buôn bán trên thương trường về sau nhất định sẽ có thành tựu, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút những hành vi làm phụ nữ khó có thể chịu được. Mà Lộ Vân Phàm thân thể lại có tàn tật, ở phương diện này xảy ra bại lộ nhất định sẽ không bằng những người thanh niên khỏe mạnh khác. Con gái nhà mình tuổi trẻ xinh đẹp, mọi thứ xuất chúng, thân thể càng là khỏe mạnh hết lời để nói, mẹ Khổng tin tưởng về sau Khổng Lam cùng với Lộ Vân Phàm, thì Lộ Vân Phàm nhất định sẽ khăng khăng một mực sủng ái con gái của mình, tuyệt đối sẽ không
Tác giả :
Hàm Yên