Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 147: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mẹ Bầu
Bên ngoài phòng ICU.
An Hồng rốt cục gặp được Lộ Kiến Vũ đang chờ cùng một đám người. Còn có rất nhiều rất nhiều thân thích của nhà Lộ Vân Phàm, chỉ là khi bọn họ nhìn đến cô, ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, trào phúng và phẫn nộ.
"Chú Lộ!" Cô tiến lên, "Anh ấy như thế nào rồi?"
Lộ Kiến Vũ lạnh lùng nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ nói là: "Bạn học An, cháu tới vừa vặn, ta có một chút lời này muốn nói với cháu."
Tìm một cái góc yên lặng, Lộ Kiến Vũ đứng mặt đối mặt với An Hồng.
"Lộ Vân Phàm thoát khỏi nguy hiểm đến tánh mạng rồi." Gương mặt của Lộ Kiến Vũ không chút biểu cảm, trên mặt ẩn giấu một tầng giận tái đi, "Nhưng mà nó bị nứt xương sọ, trong đầu có máu tụ, tạm thời sẽ chưa tỉnh lại, sau này có thể tỉnh được hay không… cũng còn chưa biết chừng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Liệu có bị lưu lại di chứng hay không, bác sĩ cũng vẫn không dám nắm chắc. Mặt khác, hai chân của nó bị thương nghiêm trọng, chân trái bị gãy hở xương một chỗ, một chỗ khác bị dập nát xương, còn có thật nhiều chỗ xương bị nứt, đùi phải có ba chỗ bị gãy xương… Cũng không biết liệu có bị lưu lại di chứng gì hay không. Ngoài ra trên toàn thân người nó còn có nhiều vết bầm tím ở tổ chức phần mềm. Bạn học An, tại sao nó phải chịu vết thương nặng như vậy, tin tưởng rằng cháu cũng đã hiểu rõ ràng."
An Hồng cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong lòng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất là Lộ Vân Phàm vẫn còn sống sót…
Thật là may mắn biết bao!
Nhưng mà vừa nghĩ tới Hàn Hiểu Quân... An Hồng tựa như vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật này. Cô phát hiện mình - cự tuyệt suy nghĩ.
Lộ Kiến Vũ cũng không thèm để ý sự trầm mặc của An Hồng, tiếp tục nói: "Về chuyện phát sinh giữa mấy người ở trên xe, ta không muốn nhiều lời nữa. Nhưng mà, những lời mà cháu đã nói với Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, thì ta đã nghe thấy được."
An Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Trên mặt Lộ Kiến Vũ vẫn không biểu lộ vẻ gì: "Bạn học An, ta chỉ có một đứa con là Lộ Vân Phàm. Nó chính là mạng sống của ta, nhưng mà hiện tại, cái mạng của nó thiếu chút nữa đã bị hủy ở trên tay cháu. Buồn cười nhất chính là, khi nó vẫn còn đang nằm ở trong phòng giải phẫu, vẫn còn chưa biết sống chết như thế nào, thì cháu lại nói với một người đàn ông khác câu nói "Em yêu anh". Chuyện giữa những người trẻ tuổi của các cháu, ta thật sự là xem không hiểu." Lộ Kiến Vũ cười lạnh một tiếng, "Bạn học An, ta biết Lộ Vân Phàm thật sự rất thích cháu. Nhưng hiện thời đã xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng trong lòng cháu cũng nên biết, hai đứa không có khả năng ở cùng một chỗ."
"..."
"Lời nói của ta, cháu có nghe thấy rõ không?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Giọng nói của Lộ Kiến Vũ cũng không vang, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự uy nghiêm.
An Hồng gật đầu: "Cháu nghe thấy rõ."
"Cháu có biết phải nên làm như thế nào không?"
"Cháu sẽ chia tay với Lộ Vân Phàm."
"Cháu vẫn chưa hiểu rõ ý của ta." Thần sắc (thần thái và vẻ mặt) của Lộ Kiến Vũ thật ác liệt, không giận dữ nhưng rất uy nghiêm, "Ý của ta là hy vọng cháu - rời đi khỏi
Editor: Mẹ Bầu
Bên ngoài phòng ICU.
An Hồng rốt cục gặp được Lộ Kiến Vũ đang chờ cùng một đám người. Còn có rất nhiều rất nhiều thân thích của nhà Lộ Vân Phàm, chỉ là khi bọn họ nhìn đến cô, ánh mắt đều lộ ra vẻ lạnh lùng, trào phúng và phẫn nộ.
"Chú Lộ!" Cô tiến lên, "Anh ấy như thế nào rồi?"
Lộ Kiến Vũ lạnh lùng nhìn cô, cũng không trả lời, chỉ nói là: "Bạn học An, cháu tới vừa vặn, ta có một chút lời này muốn nói với cháu."
Tìm một cái góc yên lặng, Lộ Kiến Vũ đứng mặt đối mặt với An Hồng.
"Lộ Vân Phàm thoát khỏi nguy hiểm đến tánh mạng rồi." Gương mặt của Lộ Kiến Vũ không chút biểu cảm, trên mặt ẩn giấu một tầng giận tái đi, "Nhưng mà nó bị nứt xương sọ, trong đầu có máu tụ, tạm thời sẽ chưa tỉnh lại, sau này có thể tỉnh được hay không… cũng còn chưa biết chừng. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Liệu có bị lưu lại di chứng hay không, bác sĩ cũng vẫn không dám nắm chắc. Mặt khác, hai chân của nó bị thương nghiêm trọng, chân trái bị gãy hở xương một chỗ, một chỗ khác bị dập nát xương, còn có thật nhiều chỗ xương bị nứt, đùi phải có ba chỗ bị gãy xương… Cũng không biết liệu có bị lưu lại di chứng gì hay không. Ngoài ra trên toàn thân người nó còn có nhiều vết bầm tím ở tổ chức phần mềm. Bạn học An, tại sao nó phải chịu vết thương nặng như vậy, tin tưởng rằng cháu cũng đã hiểu rõ ràng."
An Hồng cúi đầu, không nói chuyện, nhưng trong lòng thì thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Ít nhất là Lộ Vân Phàm vẫn còn sống sót…
Thật là may mắn biết bao!
Nhưng mà vừa nghĩ tới Hàn Hiểu Quân... An Hồng tựa như vẫn không thể hoàn toàn chấp nhận được sự thật này. Cô phát hiện mình - cự tuyệt suy nghĩ.
Lộ Kiến Vũ cũng không thèm để ý sự trầm mặc của An Hồng, tiếp tục nói: "Về chuyện phát sinh giữa mấy người ở trên xe, ta không muốn nhiều lời nữa. Nhưng mà, những lời mà cháu đã nói với Hàn Hiểu Quân trước khi lâm chung, thì ta đã nghe thấy được."
An Hồng mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Trên mặt Lộ Kiến Vũ vẫn không biểu lộ vẻ gì: "Bạn học An, ta chỉ có một đứa con là Lộ Vân Phàm. Nó chính là mạng sống của ta, nhưng mà hiện tại, cái mạng của nó thiếu chút nữa đã bị hủy ở trên tay cháu. Buồn cười nhất chính là, khi nó vẫn còn đang nằm ở trong phòng giải phẫu, vẫn còn chưa biết sống chết như thế nào, thì cháu lại nói với một người đàn ông khác câu nói "Em yêu anh". Chuyện giữa những người trẻ tuổi của các cháu, ta thật sự là xem không hiểu." Lộ Kiến Vũ cười lạnh một tiếng, "Bạn học An, ta biết Lộ Vân Phàm thật sự rất thích cháu. Nhưng hiện thời đã xảy ra chuyện như vậy, tin tưởng trong lòng cháu cũng nên biết, hai đứa không có khả năng ở cùng một chỗ."
"..."
"Lời nói của ta, cháu có nghe thấy rõ không?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Giọng nói của Lộ Kiến Vũ cũng không vang, nhưng giọng điệu lại lộ ra sự uy nghiêm.
An Hồng gật đầu: "Cháu nghe thấy rõ."
"Cháu có biết phải nên làm như thế nào không?"
"Cháu sẽ chia tay với Lộ Vân Phàm."
"Cháu vẫn chưa hiểu rõ ý của ta." Thần sắc (thần thái và vẻ mặt) của Lộ Kiến Vũ thật ác liệt, không giận dữ nhưng rất uy nghiêm, "Ý của ta là hy vọng cháu - rời đi khỏi
Tác giả :
Hàm Yên