Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 138: Đêm mưa 2
Editor: Mẹ Bầu
Đối mặt với cầu môn của đối phương, Lộ Vân Phàm thậm chí còn không hề ngẩng đầu lên, chính là nâng chân phải lên dùng lực đá mạnh vào bóng. Quả bóng da được một đạo kình phong đá bay thẳng đến góc trên bên trái cầu môn. Thủ môn đội bạn nhảy cao bay vọt lên trên không, nhưng tiếc rằng đường bóng đi quá mức xảo quyệt, nên vẫn không thể nào với tới được.
Theo tiếng bóng da chui vào lưới vang lên, Lộ Vân Phàm cũng cao hứng nhảy búng lên. Anh mở rộng hai tay chạy nhanh ở trên sân bóng, lớn tiếng gầm rú, lập tức liền bị các cầu thủ đội nhà ùn ùn kéo tới, nhảy bổ lên trên người, ngã nhào xuống đất.
Bọn họ chúc mừng thật lâu, @MeBau*[email protected]@ Lộ Vân Phàm rốt cục bò lên được. Anh chạy nhanh lên trước, tầm mắt cũng nhìn vào đám người ngồi ở bên sân tìm tòi. Sau khi nhìn thấy An Hồng, anh lập tức giơ lên cánh tay phải về phía cô, lực quơ quơ tay còn lớn hơn.
An Hồng cười đối với anh, vươn ngón tay cái giơ cao khỏi đầu, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng vì anh.
Cuộc tranh tài này cuối cùng bởi vì Lộ Vân Phàm đá bóng vào, nên đại học Z đã thắng lợi với tỉ số 1-0, giành được danh hiệu quán quân league.
Các đồng đội còn đang nâng cúp chúc mừng, Lộ Vân Phàm đã lôi kéo An Hồng rời đi.
Mặt trời chiều ngả về tây, trong vườn trường đã có đám người lui tới.
Lộ Vân Phàm rất mệt, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn nhưng bởi vì chiến thắng trong trận cầu mà hưng phấn không thôi. Gò má của anh đỏ bừng, mái tóc ướt chèm nhẹp dính ở trên trán, mồ hôi đầy người đầy mặt, quần áo chơi bóng màu trắng đã dơ bẩn từ lâu không chịu nổi.
"Anh đi về phòng ngủ tắm rửa một cái, rồi sau đó cùng đi ăn cơm. Anh mệt chết đi được, chỉ muốn có một bữa cơm no đủ để ăn." Lộ Vân Phàm một tay cầm lấy chiếc áo khoác của đội bóng vắt lên trên vai, một tay cầm lon nước Coca mà An Hồng vừa đưa cho anh, ngửa cổ lên uống ùng ục ùng ục.
Hai người đã đi qua ở trên con đường nhỏ dưới bóng rừng kia vô số lần. Làn gió nhẹ đầu hạ thổi qua, bước chân của An Hồng dần dần chậm xuống.
Cô nheo lại mắt nhìn bóng dáng cao to của chàng trai trẻ trước mặt. Bờ vai của anh rộng rãin diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn vững chắc như vậy, bên dưới bộ quần áo đá bóng rộng rãi lộ ra hai cẳng chân vừa dài lại vừa thẳng. Trên đùi có đường cong cơ bắp rõ ràng sắc bén. Sải chân bước của anh thật lớn, đi được thật tùy ý.
Lộ Vân Phàm uống cạn sạch Coca, anh quơ quơ bình, đột nhiên vứt lon Coca xuống, nâng chân phải lên, làm ra một tư thế sút bóng bổng vào gôn. "Xoảng" một tiếng, chân phải của anh chuẩn xác đá trúng chiếc lon, đá luôn chiếc lon hướng về phía thùng rác ven đường.
Đây là động tác anh phải làm sau mỗi lần uống xong Coca. Trong dĩ vãng chưa từng có lần nào anh đá được vào, nhưng lúc này đây, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh lại đá bay chiếc lon chuẩn xác vào trong thùng không có sai.
"Yes!" Lộ Vân Phàm vui vẻ kêu lên.
Đột nhiên trong lòng An Hồng đưa ra một cái quyết định. Cô gọi lại anh:
"Lộ Vân Phàm."
Chàng trai trẻ quay đầu lại, cười đến rất vui vẻ: "An An, em có nhìn thấy không, vừa rồi anh đã đá được chiếc lon Coca vào trong thùng rác rồi đó!"
"Ừ, thấy rồi."
An Hồng đi lên phía trước vài bước, đứng ở trước mặt anh, nói, "Cái chuyện kia, chuyện mà anh nói lần trước đó, em đồng ý với anh!"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người. Rất nhanh, ánh mắt của anh sáng rực lên: "Thật sự?"
"Ừ!" An Hồng gật đầu.
"A a a…! Thật sự thật sự thật sự?" Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền vứt bỏ chiếc áo khoác vận động trong tay, một phát bế luôn An Hồng lên. Anh ôm cô quay xong mấy vòng, vui vẻ kêu lên, "An An, em thật sự đã đồng ý rồi sao? Thật sự thật sự thật sự chứ hả?"
"Ừ, thật sự! Em đồng ý. A a a… anh phát điên rồi hả? Hãy mau đặt em xuống! Anh vừa mới đá bóng xong, trên người hôi chết đi được!"
Cuối cùng Lộ Vân Phàm cũng đặt An Hồng xuống. Tay trái của anh vẫn ôm lấy eo của An Hồng, tay phải xoa lên gò má An Hồng. Anh nói: "An An, anh thật là cao hứng, chúng ta rốt cục không phải chia hai ngả nữa rồi."
An Hồng cũng cười rộ lên. Cô luôn nghĩ muốn cùng với anh, luôn luôn ở cùng nhau.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô một phen, lớn tiếng nói: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa đại tiệc! Chúc mừng một chút!"
An Hồng bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của anh, đột nhiên kiễng chân lên ghé vào lỗ tai anh nói: "Không bằng… đi đến nhà của em đi, Tiêu Lâm đang ở trường học, trong nhà của em không có người."
"?" Lộ Vân Phàm nhìn sang cô vẻ nghi ngờ.
An Hồng đỏ mặt, cô hạ giọng nói nhỏ hơn: "… Lần trước anh đưa quà sinh nhật cho em, anh không muốn nhìn xem thế nào sao?"
Gương mặt Lộ Vân Phàm vụt đỏ bừng lên một chút. Anh cũng cắn vào vành tai của An Hồng khiến cho cô cảm thấy ngứa ngãy: "Dĩ nhiên là anh muốn xem rồi, nhất định… cực kỳ gợi cảm."
Khi Lộ Vân Phàm tiếp nhận điện thoại Lộ Kiến Vũ gọi đến, là lúc anh đang vui đùa ầm ĩ cùng An Hồng ở trên giường.
Nghe xong lời nói của cha mình, anh bỗng chốc nhảy vọt lên, vừa nắm lấy quần áo ở bên giường vừa mặc vừa nói: "An An, dậy đi mau lên! Chúng ta đi đến bệnh viện, đã tìm được thận phù hợp với Tần Nguyệt để ghép rồi!"
An Hồng luống cuống tay chân mặc quần áo vào, dùng thời gian ngắn nhất đi theo Lộ Vân Phàm ra cửa.
Ở trên xe, An Hồng lục tìm ở trong túi ra danh thiếp của Trần Hàng để gọi điện thoại cho anh. Bác sĩ Trần đã tan tầm, tiếp nhận được cuộc điện thoại lập tức lại quay về hướng bệnh viện.
An Hồng lại đánh gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân nghe được tin tức này, một lúc lâu sau không hề nói chuyện. An Hồng bảo Hàn Hiểu Quân lập tức đưa Tần Nguyệt đi đến bệnh viện.
Kết thúc cuộc trò chuyện, An Hồng thả lỏng người tựa lưng vào trên ghế ngồi, thở dài ra một hơi: "Thật sự là quá tốt rồi…"
Lộ Vân Phàm lái xe, gật đầu nói: "Hôm nay là cái ngày lành gì mà song hỉ lâm môn thế này."
"Chỗ nào mà lại có được song hỉ lâm môn?"
"Em đã đáp ứng cùng đi sang Mỹ để học cùng với anh rồi, Tần Nguyệt lại tìm được thận để ghép, được cứu rồi, như vậy còn không phải chuyện song hỉ lâm môn hay sao?"
An Hồng cười đập anh một quyền, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thành phố đã vào đêm. Lúc này xe chính là đang chạy ở trên cầu vượt. Các tòa Cao ốc bên cạnh ánh đèn đều bật sáng lên đủ năm màu sắc rực rỡ. Hơn nữa biển quảng cáo trên các mái nhà gần đó đều sáng rực ánh đèn chiếu rọi, tạo thành một cảnh đêm thực mỹ lệ.
Thực là một buổi tối tốt đẹp, An Hồng nghĩ.
Mấy người đi vào trong bệnh viện gặp mặt nhau. Lộ Vân Phàm bấm số điện thoại của bác sĩ mà Lộ Kiến Vũ đã cho anh, rồi sau giao điện thoại cho Trần Hàng nói chuyện.
Vị thầy thuốc ở tỉnh ngoài kia nói cho Trần Hàng biết, đây là một người con gái tuổi còn trẻ bị kẻ bắt cóc tập kích, đã bị chết não. Cha mẹ của cô gái hi vọng hiến một bộ phận của con gái mình. Trải qua kiểm tra, nhận thấy các chỉ số về thận của cô phù hợp với Tần Nguyệt. Trần Hàng xác nhận với bác sĩ đối phương sẽ đưa thận ghép về đây qua đường hàng không bằng máy bay trực thăng, Tần Nguyệt ở thành phố J sẽ tiến hành giải phẫu.
Để điện thoại xuống, nhìn mấy người tuổi trẻ với ánh mắt tràn ngập chờ mong, Trần Hàng mỉm cười: "Nếu hết thảy thuận lợi, xế chiều ngày mai là có thể tiến hành giải phẫu. Đêm nay liền thu xếp để cho Tần Nguyệt nhập viện, tôi sẽ cho cô ấy làm một kiểm tra kỹ càng về tiền phẫu thuật."
Tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tần Nguyệt kích động khóc òa lên. Mẹ Tần nắm lấy vai cô, lệ rơi đầy mặt: "Con gái à, rốt cuộc chúng ta đã chờ đợi được đến ngày này."
Đối mặt với cầu môn của đối phương, Lộ Vân Phàm thậm chí còn không hề ngẩng đầu lên, chính là nâng chân phải lên dùng lực đá mạnh vào bóng. Quả bóng da được một đạo kình phong đá bay thẳng đến góc trên bên trái cầu môn. Thủ môn đội bạn nhảy cao bay vọt lên trên không, nhưng tiếc rằng đường bóng đi quá mức xảo quyệt, nên vẫn không thể nào với tới được.
Theo tiếng bóng da chui vào lưới vang lên, Lộ Vân Phàm cũng cao hứng nhảy búng lên. Anh mở rộng hai tay chạy nhanh ở trên sân bóng, lớn tiếng gầm rú, lập tức liền bị các cầu thủ đội nhà ùn ùn kéo tới, nhảy bổ lên trên người, ngã nhào xuống đất.
Bọn họ chúc mừng thật lâu, @MeBau*[email protected]@ Lộ Vân Phàm rốt cục bò lên được. Anh chạy nhanh lên trước, tầm mắt cũng nhìn vào đám người ngồi ở bên sân tìm tòi. Sau khi nhìn thấy An Hồng, anh lập tức giơ lên cánh tay phải về phía cô, lực quơ quơ tay còn lớn hơn.
An Hồng cười đối với anh, vươn ngón tay cái giơ cao khỏi đầu, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng vì anh.
Cuộc tranh tài này cuối cùng bởi vì Lộ Vân Phàm đá bóng vào, nên đại học Z đã thắng lợi với tỉ số 1-0, giành được danh hiệu quán quân league.
Các đồng đội còn đang nâng cúp chúc mừng, Lộ Vân Phàm đã lôi kéo An Hồng rời đi.
Mặt trời chiều ngả về tây, trong vườn trường đã có đám người lui tới.
Lộ Vân Phàm rất mệt, diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn nhưng bởi vì chiến thắng trong trận cầu mà hưng phấn không thôi. Gò má của anh đỏ bừng, mái tóc ướt chèm nhẹp dính ở trên trán, mồ hôi đầy người đầy mặt, quần áo chơi bóng màu trắng đã dơ bẩn từ lâu không chịu nổi.
"Anh đi về phòng ngủ tắm rửa một cái, rồi sau đó cùng đi ăn cơm. Anh mệt chết đi được, chỉ muốn có một bữa cơm no đủ để ăn." Lộ Vân Phàm một tay cầm lấy chiếc áo khoác của đội bóng vắt lên trên vai, một tay cầm lon nước Coca mà An Hồng vừa đưa cho anh, ngửa cổ lên uống ùng ục ùng ục.
Hai người đã đi qua ở trên con đường nhỏ dưới bóng rừng kia vô số lần. Làn gió nhẹ đầu hạ thổi qua, bước chân của An Hồng dần dần chậm xuống.
Cô nheo lại mắt nhìn bóng dáng cao to của chàng trai trẻ trước mặt. Bờ vai của anh rộng rãin diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn vững chắc như vậy, bên dưới bộ quần áo đá bóng rộng rãi lộ ra hai cẳng chân vừa dài lại vừa thẳng. Trên đùi có đường cong cơ bắp rõ ràng sắc bén. Sải chân bước của anh thật lớn, đi được thật tùy ý.
Lộ Vân Phàm uống cạn sạch Coca, anh quơ quơ bình, đột nhiên vứt lon Coca xuống, nâng chân phải lên, làm ra một tư thế sút bóng bổng vào gôn. "Xoảng" một tiếng, chân phải của anh chuẩn xác đá trúng chiếc lon, đá luôn chiếc lon hướng về phía thùng rác ven đường.
Đây là động tác anh phải làm sau mỗi lần uống xong Coca. Trong dĩ vãng chưa từng có lần nào anh đá được vào, nhưng lúc này đây, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn anh lại đá bay chiếc lon chuẩn xác vào trong thùng không có sai.
"Yes!" Lộ Vân Phàm vui vẻ kêu lên.
Đột nhiên trong lòng An Hồng đưa ra một cái quyết định. Cô gọi lại anh:
"Lộ Vân Phàm."
Chàng trai trẻ quay đầu lại, cười đến rất vui vẻ: "An An, em có nhìn thấy không, vừa rồi anh đã đá được chiếc lon Coca vào trong thùng rác rồi đó!"
"Ừ, thấy rồi."
An Hồng đi lên phía trước vài bước, đứng ở trước mặt anh, nói, "Cái chuyện kia, chuyện mà anh nói lần trước đó, em đồng ý với anh!"
Lộ Vân Phàm ngây ngẩn cả người. Rất nhanh, ánh mắt của anh sáng rực lên: "Thật sự?"
"Ừ!" An Hồng gật đầu.
"A a a…! Thật sự thật sự thật sự?" Lộ Vân Phàm bỗng chốc liền vứt bỏ chiếc áo khoác vận động trong tay, một phát bế luôn An Hồng lên. Anh ôm cô quay xong mấy vòng, vui vẻ kêu lên, "An An, em thật sự đã đồng ý rồi sao? Thật sự thật sự thật sự chứ hả?"
"Ừ, thật sự! Em đồng ý. A a a… anh phát điên rồi hả? Hãy mau đặt em xuống! Anh vừa mới đá bóng xong, trên người hôi chết đi được!"
Cuối cùng Lộ Vân Phàm cũng đặt An Hồng xuống. Tay trái của anh vẫn ôm lấy eo của An Hồng, tay phải xoa lên gò má An Hồng. Anh nói: "An An, anh thật là cao hứng, chúng ta rốt cục không phải chia hai ngả nữa rồi."
An Hồng cũng cười rộ lên. Cô luôn nghĩ muốn cùng với anh, luôn luôn ở cùng nhau.
Lộ Vân Phàm kéo tay cô một phen, lớn tiếng nói: "Đi, chúng ta đi ăn một bữa đại tiệc! Chúc mừng một chút!"
An Hồng bị lây nhiễm cảm xúc vui vẻ của anh, đột nhiên kiễng chân lên ghé vào lỗ tai anh nói: "Không bằng… đi đến nhà của em đi, Tiêu Lâm đang ở trường học, trong nhà của em không có người."
"?" Lộ Vân Phàm nhìn sang cô vẻ nghi ngờ.
An Hồng đỏ mặt, cô hạ giọng nói nhỏ hơn: "… Lần trước anh đưa quà sinh nhật cho em, anh không muốn nhìn xem thế nào sao?"
Gương mặt Lộ Vân Phàm vụt đỏ bừng lên một chút. Anh cũng cắn vào vành tai của An Hồng khiến cho cô cảm thấy ngứa ngãy: "Dĩ nhiên là anh muốn xem rồi, nhất định… cực kỳ gợi cảm."
Khi Lộ Vân Phàm tiếp nhận điện thoại Lộ Kiến Vũ gọi đến, là lúc anh đang vui đùa ầm ĩ cùng An Hồng ở trên giường.
Nghe xong lời nói của cha mình, anh bỗng chốc nhảy vọt lên, vừa nắm lấy quần áo ở bên giường vừa mặc vừa nói: "An An, dậy đi mau lên! Chúng ta đi đến bệnh viện, đã tìm được thận phù hợp với Tần Nguyệt để ghép rồi!"
An Hồng luống cuống tay chân mặc quần áo vào, dùng thời gian ngắn nhất đi theo Lộ Vân Phàm ra cửa.
Ở trên xe, An Hồng lục tìm ở trong túi ra danh thiếp của Trần Hàng để gọi điện thoại cho anh. Bác sĩ Trần đã tan tầm, tiếp nhận được cuộc điện thoại lập tức lại quay về hướng bệnh viện.
An Hồng lại đánh gọi điện thoại cho Hàn Hiểu Quân. Hàn Hiểu Quân nghe được tin tức này, một lúc lâu sau không hề nói chuyện. An Hồng bảo Hàn Hiểu Quân lập tức đưa Tần Nguyệt đi đến bệnh viện.
Kết thúc cuộc trò chuyện, An Hồng thả lỏng người tựa lưng vào trên ghế ngồi, thở dài ra một hơi: "Thật sự là quá tốt rồi…"
Lộ Vân Phàm lái xe, gật đầu nói: "Hôm nay là cái ngày lành gì mà song hỉ lâm môn thế này."
"Chỗ nào mà lại có được song hỉ lâm môn?"
"Em đã đáp ứng cùng đi sang Mỹ để học cùng với anh rồi, Tần Nguyệt lại tìm được thận để ghép, được cứu rồi, như vậy còn không phải chuyện song hỉ lâm môn hay sao?"
An Hồng cười đập anh một quyền, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thành phố đã vào đêm. Lúc này xe chính là đang chạy ở trên cầu vượt. Các tòa Cao ốc bên cạnh ánh đèn đều bật sáng lên đủ năm màu sắc rực rỡ. Hơn nữa biển quảng cáo trên các mái nhà gần đó đều sáng rực ánh đèn chiếu rọi, tạo thành một cảnh đêm thực mỹ lệ.
Thực là một buổi tối tốt đẹp, An Hồng nghĩ.
Mấy người đi vào trong bệnh viện gặp mặt nhau. Lộ Vân Phàm bấm số điện thoại của bác sĩ mà Lộ Kiến Vũ đã cho anh, rồi sau giao điện thoại cho Trần Hàng nói chuyện.
Vị thầy thuốc ở tỉnh ngoài kia nói cho Trần Hàng biết, đây là một người con gái tuổi còn trẻ bị kẻ bắt cóc tập kích, đã bị chết não. Cha mẹ của cô gái hi vọng hiến một bộ phận của con gái mình. Trải qua kiểm tra, nhận thấy các chỉ số về thận của cô phù hợp với Tần Nguyệt. Trần Hàng xác nhận với bác sĩ đối phương sẽ đưa thận ghép về đây qua đường hàng không bằng máy bay trực thăng, Tần Nguyệt ở thành phố J sẽ tiến hành giải phẫu.
Để điện thoại xuống, nhìn mấy người tuổi trẻ với ánh mắt tràn ngập chờ mong, Trần Hàng mỉm cười: "Nếu hết thảy thuận lợi, xế chiều ngày mai là có thể tiến hành giải phẫu. Đêm nay liền thu xếp để cho Tần Nguyệt nhập viện, tôi sẽ cho cô ấy làm một kiểm tra kỹ càng về tiền phẫu thuật."
Tất cả mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm. Tần Nguyệt kích động khóc òa lên. Mẹ Tần nắm lấy vai cô, lệ rơi đầy mặt: "Con gái à, rốt cuộc chúng ta đã chờ đợi được đến ngày này."
Tác giả :
Hàm Yên