Thanh Xuân Của Em Đều Liên Quan Đến Anh
Chương 1: Hồi ức xa xôi
An Hồng đi ở trên con đường đá ẩm thấp, bên trong ngõ nhỏ quanh co, hai bên đều là những ngồi nhà trệt bình thường, quần áo phơi đầy ngoài cửa sổ, bếp lò đơn giản và một số đồ dùng đều đặt dưới mái hiên, lúc này là thời gian cơm chiều, An Hồng dường như có thể nghe thấy mùi thơm của rau xào, còn nghe được tiếng vò xát quần áo của mấy bác gái ở khu sinh hoạt chung, An Hồng bất giác mỉm cười, hơi thở cuộc sống quen thuộc này luôn làm cô xúc động.
Đi tới đi lui, ven đường có rất nhiều gương mặt không rõ chào hỏi mình, An Hồng không biết gọi bọn họ như thế nào, vì thế chỉ đành cười gật đầu, dưới chân cũng không ngừng bước, dọc theo con đường quen thuộc đi vào bên trong.
cuối cùng cô cũng nhìn thấy bé gái đang ngồi xổm bên đống cát, cô bé khoảng hơn ba tuổi, mặc một bộ quần áo ngắn tay, mái tóc vừa khô vừa xù xì, cả người đen sẫm gầy teo, cơ thể phát triển kém, cúi đầu chỉ lo chơi bùn cát một mình.
An Hồng đứng cách bé 5, 6 m, lẳng lặng nhìn nó, đứa bé đem hai tay toàn chọc vào trong cát, sau đó dụng lực nhào nặn, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
An Hồng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỗ rẽ cuối ngõ, bắt đầu chờ đợi. Quả nhiên, chỉ một lát sau, nơi đó đi ra một bóng dáng nho nhỏ, đứa bé nghiêng lưng cõng một túi sách nhỏ, vừa đi vừa nghịch ngợm đá hòn đá dưới chân, càng chạy càng gần... Càng chạy càng gần... Có lẽ nghe được tiếng bước chân, cô bé đang chơi cát lập tức đứng dậy quay đầu xem, sau đó mừng rỡ chạy vội đi qua.
“Hiểu Quân!! Hiểu Quân!! Anh đã về rồi ~~~ “
Đi đến là một đứa bé, nhìn qua cũng không lớn hơn cô bé kia bao nhiêu, nhưng An Hồng vẫn không nhìn thấy rõ mặt của cậu bé, chỉ nghe thấy cậu bé nói: “Tại sao em lại nghịch cát, anh đã nói em bao nhiêu lần rồi, rất bẩn.”
“Em muốn xây nhà!” Cô bé mỉm cười, ánh mắt tinh tế, lộ ra một loạt chiếc răng nhỏ không đồng đều.
“Đừng xây nữa, đến đây, chúng ta về nhà.”
“Dạ.”
Đứa bé đem bàn tay nhỏ bé của mình xoa xoa trên quần áo, rồi ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay đang vươn ra của cậu bé, cô bé hiển nhiên là không lau sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không hề do dựa nắm chặt tay cô bé.
Hai người bọn họ nắm tay nhau đi qua trước mặt An Hồng, đột nhiên An Hồng cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, nhịn không được gọi: “Hiểu Quân.”
Cậu bé quay đầu, cô chỉ cảm thấy trước mắt mờ nhạt, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ mặt cậu bé, cô đưa tay lên bắt, nhưng làm sao cũng không bắt được, cậu bé kéo tay cô bé vui mùng chạy đi. An Hồng muốn đuổi theo, lại cảm thấy dưới chân như dẫm lên bông, làm sao cũng không bước ra được. Cô gấp gáp đến độ phát khóc, lớn tiếng gọi:
“Hiểu Quân! Hiểu Quân!! Hàn Hiểu Quân ———— “
Dưới chân không còn điểm tựa, như rơi xuống vách núi đen, cô hoảng sợ không hiểu rõ vì sao, cảnh vật bên người bỗng nhiên thay đổi khôn lường.
An Hồng mở to mắt, thì ra chỉ là một giấc mộng.
Nhìn qua thời gian, đã 11 giờ trưa, An Hồng mặc áo ngủ rộng thùng thình đi toilet rửa mặt đánh răng. Người trong gương tóc tai bù xù, đôi mắt biến thành màu đen, khóe mắt còn giữ nước mắt trong mộng. Bởi vì say rượu, An Hồng cảm thấy hơi đau đầu, vì thế dùng hai tay hắt nước lên mặt. Nhớ đến trưa nay Triệu Đức Sinh hẹn cô ăn cơm, nên đã nhanh chóng rửa mặt.
12 giờ đúng, lúc An Hồng xuống lầu đã tỉnh táo hơn.
Không khí trong lành. Đúng là đầu tháng ba, mùa của chim chóc và cây cỏ, thời tiết vẫn còn lạnh, cô mặc một chiếc áo len dệt kim hở cổ mà khói, và một chiếc quần bò bình thường, tóc dài lười biếng quấn sau đầu.
Triệu Đức Sinh đã đứng dưới lầu chờ cô, nhìn thấy cô đi xuống thì giúp cô mở cửa xe.
“Quần áo ngày nghỉ của em thật sự rất khác so với ngày bình thường, có vẻ nhàn nhã rất nhiều.”
“Bình thường công việc yêu cầu mặc đồng phục, em cũng không có biện pháp khác.” Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Giữa trưa ăn gì?”
“Đồ ăn Vân Nam, anh đã đặt chỗ rồi.” Anh chuyên tâm lái xe.
“Được, đồ ăn Vân Nam đủ cay, em thích.”
Đây chính là chỗ tốt của Triệu Đức Sinh, cũng là chỗ tốt của An Hồng, anh luôn có chủ ý, mà cô, cũng không giả vờ làm ra vẻ.
Triệu Đức Sinh là đối tượng hẹn hò đồng nghiệp cũ Lưu Diễm của An Hồng giới thiệu, 32 tuổi, trưởng bộ phận của một công ty hợp doanh, bàn về tuổi, diện mạo, gia cảnh, trình độ học vấn đều thích hợp với An Hồng.
An Hồng đã 28 tuổi, Lưu Diễm nhỏ hơn cô 2 tuổi giờ đã là mẹ của đứa trẻ 2 tuổi rồi, cô ấy luôn lo lắng cho chuyện lớn cả đời của An Hồng, quen biết nhiều năm như vậy, cũng không thấy bên cạnh An Hồng có người đàn ông nào, vì vậy thỉnh thoảng thay cô giới thiệu đối tượng. An Hồng cũng không cự tuyệt, chỉ là mấy người trước, không phải cô nhìn không vừa mắt người ta thì người ta không vừa mắt cô, cho đến khi Triệu Đức Sinh xuất hiện, An Hồng cảm thấy, nếu như muốn cùng người đó sống cả đời, cũng có thể chấp nhận được.
Hai người gặp gỡ hơn ba tháng, gặp nhau 2, 3 lần, cùng nhau ăn cơm đi dạo phố xem phim, Valentine Triệu Đức Sinh tặng An Hồng một bó hoa hồng, An Hồng vui vẻ nhận, hơn nữa còn để anh nắm tay cô.
Nếu như gặp gỡ thuận lợi, tiếp đó, chính là hôn môi, lên giường, chuẩn bị hôn lễ thôi. Nói cho nhanh thì, đến mùa thu là có thể kết hôn.
Lúc ăn trưa, An Hồng nhận được điện thoại của cấp trên của cô anh ta tên là Tân Duy. Anh ta dặn dò An Hồng hôm sau đi nhất định phải chú ý ăn mặc, hơn nữa không thể đến muộn, sau đó yêu cầu An Hồng thông báo cho mấy tiểu binh dưới tay mình chuyện này luôn.
“Ngày mai có chuyện gì chuyện quan trọng sao?” An Hồng kinh ngạc, Tân Duy rất ít khi quấy rầy cô vào những ngày cuối tuần.
“Ừ, ngày mai hạng mục do tiểu Vương phụ trách, chủ tòa nhà phái người tới công ty khảo sát tình huống, nghe nói đi xem mấy công trường và hạng mục đã hoàn thành, đợi nhiều nhất 3,4 ngày, qua một tháng nữa muốn đầu tư, khảo sát này cũng tương đối quan trọng.”
“Em biết rồi.” An Hồng cúp điện thoại, rồi gọi cho mấy nhân viên cấp dưới của mình, dặn dò tỷ mỉ. Nói xong mới phát hiện Triệu Đức Sinh đang nhìn cô.
Ánh mắt của anh rất ôn hòa, rất giống với người trong ký ức kia. Anh nói: “Em rất bận.”
An Hồng lắc đầu một cái: “Hết cách rồi, làm trâu làm ngựa cho người ta, lúc nào cũng như vậy.”
Anh suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu như, tương lai chúng ta kết hôn, em có từng suy nghĩ, không đi làm nữa không?”
An Hồng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy anh không giống như đang nói đùa, hỏi: “Đức Sinh, anh cảm thấy phụ nữ không nên đi làm à?”
“Không, anh tất nhiên là tôn trọng sự nghiệp của phái nữ. Nhưng điều kiện kiên quyết của anh là, đàn ông phải có đầy đủ năng lực nuôi gia đình.Em cũng biết, công việc của anh rất bận, công việc của em cũng thường phải làm thêm giờ, mà thân thể mẹ anh lại không tốt, nên anh rất hi vọng sau khi kết hôn em có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình.”
Trong lòng An Hồng cảm thấy khó chịu, không muốn cùng anh tiếp tục đề tài này, nên đành phải nói: “ Bây giờ nói chuyện này, có phải quá sớm rồi không!” Thấy anh vẫn còn muốn nói, cô vội vàng gắp một miếng thịt gà bỏ trong bát anh, “Nhanh ăn đi, thức ăn nguội rồi, một lát nữa còn đi xem phim.”
Kết thúc cuộc hẹn về đến nhà đã qua 8 giờ rối, An Hồng vừa thả giày vào nhà đã mở Laptop ra, phát hiện có một lá thư mới do Tiêu Lâm gửi tới. Trong thư viết cuộc sống và tình hình học tập gần đây, tham gia party, bạn bè mới quen, cùng bạn học tham gia cắm trại ngoài trời, còn gửi kèm mấy tấm ánh lúc cắm trại, tóc còn ướt, khuôn mặt nụ cười rực rỡ, bên má còn có hai lúm đồng tiền lớn, cuối cùng viết: “Miss you~ Hong~”
An Hồng vui vẻ cười lớn. Tắm rửa, rót cho mình một ly rượu đỏ, cầm một hộp thuốc là vùi ở trên sô pha, xem bộ phim kích thích, trận bóng hỗn loạn rồi một phim thần tượng không rõ tên.
Cô đốt một điếu thuốc, điếu thuốc màu trắng cháy trên tay cô, giống như thanh xuân yên lặng trôi đi, nhưng mà cô lại không có gì để sợ.
Buổi tối, An Hồng lại nằm mơ, trong mơ vẫn là bóng dáng nho nhỏ Hàn Hiểu Quân, lúc đang đi về phía cô dần dần lớn lên, cuối cùng biến thành mặt thiếu niên, An Hồng không nhìn rõ được khuôn mặt anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, vẻ mặt ưu thương. Anh đứng ở nơi đó, mờ mịt nhìn xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy cô, thì đưa tay ra, nói: “An An, em đang ở đâu?”
An Hồng tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, lại không ngủ tiếp được, rót ly rượu đỏ nghiêng đầu dựa vào giường nghe nhạc, giai điệu chậm rãi, mang ký ức của cô kéo đến một chỗ rất xa rất xa.
Ký ức tuổi thơ nếu như có màu sắc, như vậy đối với An Hồng mà nói, tuyệt đối không phải là màu sắc tốt đẹp gì, không đến nỗi là đen, nhưng ít nhất cũng là bụi.
Trước 2 tuổi, cuộc sống An Hồng trải qua coi như là thoải mái. Ba làm công nhân ở nhà máy, mẹ làm y tá. Mẹ xinh đẹp, thu nhập cao hơn so với ba, không tránh được nói ba vài câu, nói nhiều, ba bắt đầu uống rượu, uống rượu, liền rút ra quả đấm đánh mẹ, mẹ sợ tới mức ôm An Hồng chạy về nhà ngoại, lúc ba tỉnh rượu sẽ khóc quỳ gối trước cửa nhà bà ngoại cầu xin mẹ tha thứ. Mẹ nhìn An Hồng bé nhỏ trong ngực, mềm lòng, liền theo ba trở về nhà.
Nhưng mà, cơn ác mộng vẫn tuần hoàn xảy ra.
Thật ra thì, lúc ba tỉnh táo vẫn rất yêu thương An Hồng, ông sẽ làm cho cô chong chóng tre, làm diều, sẽ mua cho cô nhiều đồ chơi nhỏ, An Hồng có mấy tấm ảnh ba ôm cô, hầu hết là đen trắng, nhỏ giống như miếng đậu phụ khô, chỉ có hai tờ có màu sắc rực rỡ khoảng 5cm. Trong hình ba rất trẻ, da đen sẫm, có một đôi mắt nhỏ dài, An Hồng lớn lên giống ba nhiều hơn, chỉ có khuôn mặt và miệng giống như mẹ.
Ông nội bà nội không thích An Hồng bởi vì cô là con gái. Lúc mẹ sinh An Hồng, ông nội bà nội nhìn thấy An Hồng là một bé gái thì trực tiếp về nhà, chỉ còn lại ba và bà ngoại ở trong bệnh viện chăm sóc hai mẹ con.
Ông nội nói, bé gái thì gọi là An Hồng đi, ngày tháng sau này sống vui vẻ rực rỡ. Mẹ không vừa ý, thời đại này mấy đứa bé vừa sinh ra ai còn đặt tên hồng xanh gì nữa, sau này lớn lên gọi Tiểu Hồng, rất quê.
Ông nội nghe thấy mẹ nói thế rất tức giận, mắng bà sinh không được con trai chặt đứt hương hỏa nhà họ An, mẹ đau lòng khóc.
Những năm đó đã kế hoạch hoá gia đình đã phổ biến rộng khắp, với công ăn việc làm ổn định của mẹ ở trong bệnh viện, nếu như muốn sinh thêm, thì phải nghỉ việc nộp tiền phạt. Thu nhập của mẹ lớn nhất gia đình, nên mọi người cũng không dám ép bà sinh đứa thứ hai.
Sau bà ngoại giảng hòa, cái tên An Hồng này cũng vang dội, thôi thì cứ gọi như vậy, đem chữ “Hồng” (红 màu hồng) đổi thành chữ “Hồng” (宏 rộng lớn), khá vang. Vì vậy, tên An Hồng cứ như vậy ra đời
Lúc cô 2 tuổi rưỡi, trong nhà xảy ra chuyện lớn long trời lở đất.
Mẹ ngoại tình, đối phương là một bác sĩ cùng bệnh viện, họ Tiêu, đã ly hôn. Lúc ba đến bệnh viện đón mẹ tan làm thấy mẹ đang khóc trong ngực bác sĩ kia.
Đến đây, cuộc sống náo loạn mới bắt đầu, ông nội bà nội ra sức mắng mẹ, lúc ba say rượu lại đánh mẹ nhiều hơn. Ban đầu là ba đuối lý, bây giờ lại biến thành mẹ có tội tác tày trời.
Bỗng nhiên có một ngày, ba uống rượu quá nhiều, chết đi.
Mọi người nói ba mua rượu giả, ngộ độc rượu.
Ông bà nội qua một đêm già thêm cả chục tuổi, ba là con trai duy nhất của họ, có nghĩa là hương khói nhà họ An hoàn toàn đứt. Bọn họ đem theo hai con gái điên cuồng đánh mẹ, nói là mẹ tức chết ba. Mẹ chảy nước mắt mang theo An Hồng làm tang lễ cho ba. Sau lễ tang, ông nội bà nội đuổi hai mẹ con An Hồng ra khỏi phòng ở mà đơn vị phân cho ba, từ đó về sau, An Hồng không gặp họ nữa.
Mẹ mang theo An Hồng trở về nhà mẹ, ông ngoại qua đời trước khi An Hồng sinh ra, bà ngoại sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở thôn Hạnh Phúc thành phố J.
Mẹ luôn lén lau nước mắt, lúc nhìn An Hồng, trong mắt có cảm xúc phức tạp.
3 tháng sau, mẹ được điều động công tác, đến thành phố L cách nhà 200 km, đi cùng còn có bạn trai của mẹ —— là người lúc trước ngoại tình với mẹ bác sĩ Tiêu.
Mẹ nói với bà ngoại, lần điều chuyển công tác này là do bác dĩ Tiêu nói ra, ông chỉ hỏi mẹ có nguyện ý đi cùng ông không. Mẹ suy nghĩ rất lâu, quyết định đánh cuộc một lần, nên đồng ý.
Mẹ muốn mang An Hồng cùng đi, bà ngoại không đồng ý. Bà ngoại biết phụ nữ tái hôn nếu đem theo một đứa con riêng nữa, thì rất khó tìm được hạnh phúc. Khi đó bà ngoại còn trẻ, mẹ trẻ tuổi hơn, bà ngoại nói hai nơi cách nhau cũng không xa, bà ngoại sẽ chăm sóc thật tốt cho An Hồng, dặn mẹ yên lòng đi.
Vì vậy mẹ cô đi, một tháng chỉ trở về hai ngày.
Tất cả mọi chuyện, An Hồng chỉ có một chút ấn tượng, phần lớn là nghe bà ngoại kể, cô không biết bà ngoại có thổi phồng sự thật lên nói ông bà nội rất xấu, còn mẹ rấy đáng thương, An Hồng còn quá nhỏ, không có ba mẹ cô còn chưa được 3 tuổi, những chuyện này giống những bộ phim tình cảm đau thương của Đài Loan lúc 8 giờ, cũng không để lại ấn tượng gì trong lòng cô.
Đi tới đi lui, ven đường có rất nhiều gương mặt không rõ chào hỏi mình, An Hồng không biết gọi bọn họ như thế nào, vì thế chỉ đành cười gật đầu, dưới chân cũng không ngừng bước, dọc theo con đường quen thuộc đi vào bên trong.
cuối cùng cô cũng nhìn thấy bé gái đang ngồi xổm bên đống cát, cô bé khoảng hơn ba tuổi, mặc một bộ quần áo ngắn tay, mái tóc vừa khô vừa xù xì, cả người đen sẫm gầy teo, cơ thể phát triển kém, cúi đầu chỉ lo chơi bùn cát một mình.
An Hồng đứng cách bé 5, 6 m, lẳng lặng nhìn nó, đứa bé đem hai tay toàn chọc vào trong cát, sau đó dụng lực nhào nặn, miệng còn lẩm bẩm gì đó.
An Hồng ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, chỗ rẽ cuối ngõ, bắt đầu chờ đợi. Quả nhiên, chỉ một lát sau, nơi đó đi ra một bóng dáng nho nhỏ, đứa bé nghiêng lưng cõng một túi sách nhỏ, vừa đi vừa nghịch ngợm đá hòn đá dưới chân, càng chạy càng gần... Càng chạy càng gần... Có lẽ nghe được tiếng bước chân, cô bé đang chơi cát lập tức đứng dậy quay đầu xem, sau đó mừng rỡ chạy vội đi qua.
“Hiểu Quân!! Hiểu Quân!! Anh đã về rồi ~~~ “
Đi đến là một đứa bé, nhìn qua cũng không lớn hơn cô bé kia bao nhiêu, nhưng An Hồng vẫn không nhìn thấy rõ mặt của cậu bé, chỉ nghe thấy cậu bé nói: “Tại sao em lại nghịch cát, anh đã nói em bao nhiêu lần rồi, rất bẩn.”
“Em muốn xây nhà!” Cô bé mỉm cười, ánh mắt tinh tế, lộ ra một loạt chiếc răng nhỏ không đồng đều.
“Đừng xây nữa, đến đây, chúng ta về nhà.”
“Dạ.”
Đứa bé đem bàn tay nhỏ bé của mình xoa xoa trên quần áo, rồi ngoan ngoãn nắm lấy bàn tay đang vươn ra của cậu bé, cô bé hiển nhiên là không lau sạch sẽ, nhưng cậu vẫn không hề do dựa nắm chặt tay cô bé.
Hai người bọn họ nắm tay nhau đi qua trước mặt An Hồng, đột nhiên An Hồng cảm thấy hốc mắt ẩm ướt, nhịn không được gọi: “Hiểu Quân.”
Cậu bé quay đầu, cô chỉ cảm thấy trước mắt mờ nhạt, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhìn thấy rõ mặt cậu bé, cô đưa tay lên bắt, nhưng làm sao cũng không bắt được, cậu bé kéo tay cô bé vui mùng chạy đi. An Hồng muốn đuổi theo, lại cảm thấy dưới chân như dẫm lên bông, làm sao cũng không bước ra được. Cô gấp gáp đến độ phát khóc, lớn tiếng gọi:
“Hiểu Quân! Hiểu Quân!! Hàn Hiểu Quân ———— “
Dưới chân không còn điểm tựa, như rơi xuống vách núi đen, cô hoảng sợ không hiểu rõ vì sao, cảnh vật bên người bỗng nhiên thay đổi khôn lường.
An Hồng mở to mắt, thì ra chỉ là một giấc mộng.
Nhìn qua thời gian, đã 11 giờ trưa, An Hồng mặc áo ngủ rộng thùng thình đi toilet rửa mặt đánh răng. Người trong gương tóc tai bù xù, đôi mắt biến thành màu đen, khóe mắt còn giữ nước mắt trong mộng. Bởi vì say rượu, An Hồng cảm thấy hơi đau đầu, vì thế dùng hai tay hắt nước lên mặt. Nhớ đến trưa nay Triệu Đức Sinh hẹn cô ăn cơm, nên đã nhanh chóng rửa mặt.
12 giờ đúng, lúc An Hồng xuống lầu đã tỉnh táo hơn.
Không khí trong lành. Đúng là đầu tháng ba, mùa của chim chóc và cây cỏ, thời tiết vẫn còn lạnh, cô mặc một chiếc áo len dệt kim hở cổ mà khói, và một chiếc quần bò bình thường, tóc dài lười biếng quấn sau đầu.
Triệu Đức Sinh đã đứng dưới lầu chờ cô, nhìn thấy cô đi xuống thì giúp cô mở cửa xe.
“Quần áo ngày nghỉ của em thật sự rất khác so với ngày bình thường, có vẻ nhàn nhã rất nhiều.”
“Bình thường công việc yêu cầu mặc đồng phục, em cũng không có biện pháp khác.” Cô mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Giữa trưa ăn gì?”
“Đồ ăn Vân Nam, anh đã đặt chỗ rồi.” Anh chuyên tâm lái xe.
“Được, đồ ăn Vân Nam đủ cay, em thích.”
Đây chính là chỗ tốt của Triệu Đức Sinh, cũng là chỗ tốt của An Hồng, anh luôn có chủ ý, mà cô, cũng không giả vờ làm ra vẻ.
Triệu Đức Sinh là đối tượng hẹn hò đồng nghiệp cũ Lưu Diễm của An Hồng giới thiệu, 32 tuổi, trưởng bộ phận của một công ty hợp doanh, bàn về tuổi, diện mạo, gia cảnh, trình độ học vấn đều thích hợp với An Hồng.
An Hồng đã 28 tuổi, Lưu Diễm nhỏ hơn cô 2 tuổi giờ đã là mẹ của đứa trẻ 2 tuổi rồi, cô ấy luôn lo lắng cho chuyện lớn cả đời của An Hồng, quen biết nhiều năm như vậy, cũng không thấy bên cạnh An Hồng có người đàn ông nào, vì vậy thỉnh thoảng thay cô giới thiệu đối tượng. An Hồng cũng không cự tuyệt, chỉ là mấy người trước, không phải cô nhìn không vừa mắt người ta thì người ta không vừa mắt cô, cho đến khi Triệu Đức Sinh xuất hiện, An Hồng cảm thấy, nếu như muốn cùng người đó sống cả đời, cũng có thể chấp nhận được.
Hai người gặp gỡ hơn ba tháng, gặp nhau 2, 3 lần, cùng nhau ăn cơm đi dạo phố xem phim, Valentine Triệu Đức Sinh tặng An Hồng một bó hoa hồng, An Hồng vui vẻ nhận, hơn nữa còn để anh nắm tay cô.
Nếu như gặp gỡ thuận lợi, tiếp đó, chính là hôn môi, lên giường, chuẩn bị hôn lễ thôi. Nói cho nhanh thì, đến mùa thu là có thể kết hôn.
Lúc ăn trưa, An Hồng nhận được điện thoại của cấp trên của cô anh ta tên là Tân Duy. Anh ta dặn dò An Hồng hôm sau đi nhất định phải chú ý ăn mặc, hơn nữa không thể đến muộn, sau đó yêu cầu An Hồng thông báo cho mấy tiểu binh dưới tay mình chuyện này luôn.
“Ngày mai có chuyện gì chuyện quan trọng sao?” An Hồng kinh ngạc, Tân Duy rất ít khi quấy rầy cô vào những ngày cuối tuần.
“Ừ, ngày mai hạng mục do tiểu Vương phụ trách, chủ tòa nhà phái người tới công ty khảo sát tình huống, nghe nói đi xem mấy công trường và hạng mục đã hoàn thành, đợi nhiều nhất 3,4 ngày, qua một tháng nữa muốn đầu tư, khảo sát này cũng tương đối quan trọng.”
“Em biết rồi.” An Hồng cúp điện thoại, rồi gọi cho mấy nhân viên cấp dưới của mình, dặn dò tỷ mỉ. Nói xong mới phát hiện Triệu Đức Sinh đang nhìn cô.
Ánh mắt của anh rất ôn hòa, rất giống với người trong ký ức kia. Anh nói: “Em rất bận.”
An Hồng lắc đầu một cái: “Hết cách rồi, làm trâu làm ngựa cho người ta, lúc nào cũng như vậy.”
Anh suy nghĩ một lát mới nói: “Nếu như, tương lai chúng ta kết hôn, em có từng suy nghĩ, không đi làm nữa không?”
An Hồng sững sờ, ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy anh không giống như đang nói đùa, hỏi: “Đức Sinh, anh cảm thấy phụ nữ không nên đi làm à?”
“Không, anh tất nhiên là tôn trọng sự nghiệp của phái nữ. Nhưng điều kiện kiên quyết của anh là, đàn ông phải có đầy đủ năng lực nuôi gia đình.Em cũng biết, công việc của anh rất bận, công việc của em cũng thường phải làm thêm giờ, mà thân thể mẹ anh lại không tốt, nên anh rất hi vọng sau khi kết hôn em có nhiều thời gian để chăm sóc gia đình.”
Trong lòng An Hồng cảm thấy khó chịu, không muốn cùng anh tiếp tục đề tài này, nên đành phải nói: “ Bây giờ nói chuyện này, có phải quá sớm rồi không!” Thấy anh vẫn còn muốn nói, cô vội vàng gắp một miếng thịt gà bỏ trong bát anh, “Nhanh ăn đi, thức ăn nguội rồi, một lát nữa còn đi xem phim.”
Kết thúc cuộc hẹn về đến nhà đã qua 8 giờ rối, An Hồng vừa thả giày vào nhà đã mở Laptop ra, phát hiện có một lá thư mới do Tiêu Lâm gửi tới. Trong thư viết cuộc sống và tình hình học tập gần đây, tham gia party, bạn bè mới quen, cùng bạn học tham gia cắm trại ngoài trời, còn gửi kèm mấy tấm ánh lúc cắm trại, tóc còn ướt, khuôn mặt nụ cười rực rỡ, bên má còn có hai lúm đồng tiền lớn, cuối cùng viết: “Miss you~ Hong~”
An Hồng vui vẻ cười lớn. Tắm rửa, rót cho mình một ly rượu đỏ, cầm một hộp thuốc là vùi ở trên sô pha, xem bộ phim kích thích, trận bóng hỗn loạn rồi một phim thần tượng không rõ tên.
Cô đốt một điếu thuốc, điếu thuốc màu trắng cháy trên tay cô, giống như thanh xuân yên lặng trôi đi, nhưng mà cô lại không có gì để sợ.
Buổi tối, An Hồng lại nằm mơ, trong mơ vẫn là bóng dáng nho nhỏ Hàn Hiểu Quân, lúc đang đi về phía cô dần dần lớn lên, cuối cùng biến thành mặt thiếu niên, An Hồng không nhìn rõ được khuôn mặt anh, chỉ mơ hồ nhìn thấy sắc mặt anh tái nhợt, vẻ mặt ưu thương. Anh đứng ở nơi đó, mờ mịt nhìn xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy cô, thì đưa tay ra, nói: “An An, em đang ở đâu?”
An Hồng tỉnh dậy đầu đầy mồ hôi, sau khi tắm rửa sạch sẽ một lần nữa, lại không ngủ tiếp được, rót ly rượu đỏ nghiêng đầu dựa vào giường nghe nhạc, giai điệu chậm rãi, mang ký ức của cô kéo đến một chỗ rất xa rất xa.
Ký ức tuổi thơ nếu như có màu sắc, như vậy đối với An Hồng mà nói, tuyệt đối không phải là màu sắc tốt đẹp gì, không đến nỗi là đen, nhưng ít nhất cũng là bụi.
Trước 2 tuổi, cuộc sống An Hồng trải qua coi như là thoải mái. Ba làm công nhân ở nhà máy, mẹ làm y tá. Mẹ xinh đẹp, thu nhập cao hơn so với ba, không tránh được nói ba vài câu, nói nhiều, ba bắt đầu uống rượu, uống rượu, liền rút ra quả đấm đánh mẹ, mẹ sợ tới mức ôm An Hồng chạy về nhà ngoại, lúc ba tỉnh rượu sẽ khóc quỳ gối trước cửa nhà bà ngoại cầu xin mẹ tha thứ. Mẹ nhìn An Hồng bé nhỏ trong ngực, mềm lòng, liền theo ba trở về nhà.
Nhưng mà, cơn ác mộng vẫn tuần hoàn xảy ra.
Thật ra thì, lúc ba tỉnh táo vẫn rất yêu thương An Hồng, ông sẽ làm cho cô chong chóng tre, làm diều, sẽ mua cho cô nhiều đồ chơi nhỏ, An Hồng có mấy tấm ảnh ba ôm cô, hầu hết là đen trắng, nhỏ giống như miếng đậu phụ khô, chỉ có hai tờ có màu sắc rực rỡ khoảng 5cm. Trong hình ba rất trẻ, da đen sẫm, có một đôi mắt nhỏ dài, An Hồng lớn lên giống ba nhiều hơn, chỉ có khuôn mặt và miệng giống như mẹ.
Ông nội bà nội không thích An Hồng bởi vì cô là con gái. Lúc mẹ sinh An Hồng, ông nội bà nội nhìn thấy An Hồng là một bé gái thì trực tiếp về nhà, chỉ còn lại ba và bà ngoại ở trong bệnh viện chăm sóc hai mẹ con.
Ông nội nói, bé gái thì gọi là An Hồng đi, ngày tháng sau này sống vui vẻ rực rỡ. Mẹ không vừa ý, thời đại này mấy đứa bé vừa sinh ra ai còn đặt tên hồng xanh gì nữa, sau này lớn lên gọi Tiểu Hồng, rất quê.
Ông nội nghe thấy mẹ nói thế rất tức giận, mắng bà sinh không được con trai chặt đứt hương hỏa nhà họ An, mẹ đau lòng khóc.
Những năm đó đã kế hoạch hoá gia đình đã phổ biến rộng khắp, với công ăn việc làm ổn định của mẹ ở trong bệnh viện, nếu như muốn sinh thêm, thì phải nghỉ việc nộp tiền phạt. Thu nhập của mẹ lớn nhất gia đình, nên mọi người cũng không dám ép bà sinh đứa thứ hai.
Sau bà ngoại giảng hòa, cái tên An Hồng này cũng vang dội, thôi thì cứ gọi như vậy, đem chữ “Hồng” (红 màu hồng) đổi thành chữ “Hồng” (宏 rộng lớn), khá vang. Vì vậy, tên An Hồng cứ như vậy ra đời
Lúc cô 2 tuổi rưỡi, trong nhà xảy ra chuyện lớn long trời lở đất.
Mẹ ngoại tình, đối phương là một bác sĩ cùng bệnh viện, họ Tiêu, đã ly hôn. Lúc ba đến bệnh viện đón mẹ tan làm thấy mẹ đang khóc trong ngực bác sĩ kia.
Đến đây, cuộc sống náo loạn mới bắt đầu, ông nội bà nội ra sức mắng mẹ, lúc ba say rượu lại đánh mẹ nhiều hơn. Ban đầu là ba đuối lý, bây giờ lại biến thành mẹ có tội tác tày trời.
Bỗng nhiên có một ngày, ba uống rượu quá nhiều, chết đi.
Mọi người nói ba mua rượu giả, ngộ độc rượu.
Ông bà nội qua một đêm già thêm cả chục tuổi, ba là con trai duy nhất của họ, có nghĩa là hương khói nhà họ An hoàn toàn đứt. Bọn họ đem theo hai con gái điên cuồng đánh mẹ, nói là mẹ tức chết ba. Mẹ chảy nước mắt mang theo An Hồng làm tang lễ cho ba. Sau lễ tang, ông nội bà nội đuổi hai mẹ con An Hồng ra khỏi phòng ở mà đơn vị phân cho ba, từ đó về sau, An Hồng không gặp họ nữa.
Mẹ mang theo An Hồng trở về nhà mẹ, ông ngoại qua đời trước khi An Hồng sinh ra, bà ngoại sống một mình trong ngôi nhà nhỏ ở thôn Hạnh Phúc thành phố J.
Mẹ luôn lén lau nước mắt, lúc nhìn An Hồng, trong mắt có cảm xúc phức tạp.
3 tháng sau, mẹ được điều động công tác, đến thành phố L cách nhà 200 km, đi cùng còn có bạn trai của mẹ —— là người lúc trước ngoại tình với mẹ bác sĩ Tiêu.
Mẹ nói với bà ngoại, lần điều chuyển công tác này là do bác dĩ Tiêu nói ra, ông chỉ hỏi mẹ có nguyện ý đi cùng ông không. Mẹ suy nghĩ rất lâu, quyết định đánh cuộc một lần, nên đồng ý.
Mẹ muốn mang An Hồng cùng đi, bà ngoại không đồng ý. Bà ngoại biết phụ nữ tái hôn nếu đem theo một đứa con riêng nữa, thì rất khó tìm được hạnh phúc. Khi đó bà ngoại còn trẻ, mẹ trẻ tuổi hơn, bà ngoại nói hai nơi cách nhau cũng không xa, bà ngoại sẽ chăm sóc thật tốt cho An Hồng, dặn mẹ yên lòng đi.
Vì vậy mẹ cô đi, một tháng chỉ trở về hai ngày.
Tất cả mọi chuyện, An Hồng chỉ có một chút ấn tượng, phần lớn là nghe bà ngoại kể, cô không biết bà ngoại có thổi phồng sự thật lên nói ông bà nội rất xấu, còn mẹ rấy đáng thương, An Hồng còn quá nhỏ, không có ba mẹ cô còn chưa được 3 tuổi, những chuyện này giống những bộ phim tình cảm đau thương của Đài Loan lúc 8 giờ, cũng không để lại ấn tượng gì trong lòng cô.
Tác giả :
Hàm Yên