Thanh Xuân Cho Anh
Chương 20: Đau lòng (2)
Reng....reng......reng.....
Chiếc điện thoại trong túi áo Trương Hải vắt trên chiếc ghế sopha không ngừng reo....
Nhưng có lẽ uống quá nhiều cả đêm lại không được ngủ.....Trương Hải không nghe thấy.....cũng có thế quá mệt mỏi chẳng muốn bắt máy...
Dương Phong hôm qua dù sao uống cũng ít hơn...anh ta khó chịu vò đầu...lấy chân đạp chân Trương Hải...nhưng Trương Hải không nhúc nhích....
Dương Phong rủa lên một tiếng...cũng may tiếng điện thoại cũng dứt...muốn nằm xuống ngủ thêm...thì điện thoại trong túi quần chính mình reo lên...
Mắt mở chẳng lên...thuận tay lấy điện thoại bấm nút nghe...khàn giọng...
-" Alo "
Bỗng mắt Dương Phong mở lớn...tỉnh cả ngủ...lom khom bò dậy...miệng không ngừng nói vào điện thoại...
-" Bà xã...em đừng giận..anh sẽ đem cậu ta đến ngay....được.... được.... "
Dương Phong dập ngay điện thoại...vỗ vỗ lên mặt Trương Hải...
-" Dậy đi, có chuyện rồi....Cậu nghe mình nói không...dậy...dậy... "
-" Có chuyện gì?"
Trương Hải đưa tay xoa bóp mi tâm đau đớn, hôm qua anh uống rượu đến bốn giờ sáng, chưa lần nào uống rượu mà đầu anh đau như thế này...
-" Tiểu Thanh gọi điện báo Tiểu Bình sốt cao nhập viện rồi"
-" Cái gì? "
Trương Hải chụp lấy cổ áo Dương Phong mà hét lên,Sau đó đẩy Dương Phong sang một bên...cầm lấy áo khoác chạy đi...
-" Hải...từ từ để mình lái xe cho "
Dương Phong nhanh chóng chạy theo Trương Hải...Với trạng thái bây giờ không nên để Trương Hải chạy xe là tốt nhất....
*******************
Bộ dáng hai người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú...phong độ...áo quần thì lôi thôi...áo sơ mi hai nút mở rộng...nhăn nhúm...bỏ ra ngoài....Nhưng cũng không làm mất vẻ đẹp thu hút khó cưỡng có họ...
Trương Hải có thể nói vừa đi vừa chạy...
Dương Phong cũng sát bên cạnh...
Khi Trương Hải tông cửa vào...Lúc này Giản Bình đã tỉnh...cô yếu ớt...dựa lưng vào đầu giường...đang được Tuyết Thanh cho ăn cháo...
Tuyết Thanh trừng mắt nhìn bộ dáng lôi thôi của hai người đàn ông....
Giản Bình vừa mới tỉnh, cô thấy người vô cùng mệt, cả cơ thể như bị rút hết sức lực...Bị Tuyết Thanh ép buộc mới ăn được vài muỗng cháo...không ngờ lại chứng kiến cảnh này....
Giản Bình nhìn thấy Trương Hải...bốn mắt giao nhau...cô lại nhớ đến chuyện xảy ra...cùng lời nói tàn nhẫn của anh...mắt cô đỏ lên..mi mắt hạ xuống..hai tay đang chặt vào nhau....
Nhìn hình ảnh xanh xao... yếu ớt của cô gái nhỏ mà lòng anh đau đớn không thôi...phải cắn răng...cố gắng lắm mới không chạy đến ôm cô vào lòng....
Trương Hải hít thở sâu... mơi lấy lại vẻ bình tĩnh...từng bước tiếng vào...
-" Cô ấy không sao chứ?"
Giọng anh rất nhạt...nghe không cảm xúc gì..
Làm Tuyết Thanh tức giận....cô muốn hỏi não anh có vấn đề hay sao? Đã bị Dương Phong kéo lại....nháy mắt với cô....
Tuyết Thanh hậm hực...
-" Anh nghĩ sao...sốt gần 40 độ...Bác sĩ nói sức khỏe em ấy vô cùng yếu...Nếu không phát hiện kịp thời...không biết sẽ xảy ra chuyện gì "
Tuyết Thanh cố ý..gằng từng tiếng...nói cho thấu tim gan anh...
-" Cám ơn em đã chăm sóc cô ấy..."
Trương Hải...lấy chén cháo từ tay Tuyết Thanh...
-" Bà xã...cậu ấy đến rồi...chúng ta xuống dưới ăn gì được không... từ tối giờ anh chưa ăn gì...... đói quá..."
Dương Phong kéo kéo tay Tuyết Thanh...
Tuyết Thanh cau mày liếc xéo Dương Phong..rồi nhẹ nhàng..quay sang Giản Bình...
-" Tiểu Bình..em nghỉ ngơi cho khỏe...chị sẽ quay lại thăm em nhé..."
Giản Bình gật đầu...Tuyết Thanh nhanh chóng bị Dương Phong lôi ra khỏi phòng bệnh...
Thím Vương về nhà lấy đồ... cả căn phòng chỉ còn có hai người....Trương Hải không có ý định dỗ ngọt Giản Bình như những lần trước...hành động lần này của cô không chỉ khiến anh tức giận ngoài thất vọng còn có đau lòng....Dù nhìn cô xanh xao ủ dột anh cũng đau lòng không kém...nhưng lần này không cho cô thấy rõ cái sai...thì về sau tình yêu của họ sẽ như thế nào...
Thấy Tuyết Thanh đi rồi...Giản Bình không muốn đối diện với anh...nên cô nằm xuống..nghiêng người qua, quay mặt vào vách tường....nhắm nghiền mắt....Trương Hải nhìn chén cháo...còn vài muỗng...anh cũng không ép...chỉ ngồi đó lẵng lặng nhìn bóng lưng gầy yếu của cô.....
Một lúc sau...thím Vương mới đem đồ vô...gặp Trương Hải xuất hiện nơi đây bà hơi bất ngờ...
-" Cậu chủ...."
Rồi nhìn bộ dáng lôi thôi...quần áo nhăn nhúm của Trương Hải...bà mấp máy môi...
-" Cậu chủ...cậu có cần về thay đồ...tôi sẽ xem chừng Tiểu Bình"
-" Không cần....thím gọi tài xế Ngô kêu chú ấy đem đồ vào cho tôi...Thím lấy giúp tôi một thau nước "
Thím Vương gật đầu...rồi vào phòng tắm lấy nước...lấy khăn đưa cho Trương Hải...nhìn sắc trời tối dần bà biết anh muốn làm gì...
-" Thím ra canh cửa...đừng để người khác vào "
-" Không cần...tôi muốn Thím Vương làm cho tôi..."
Giảm Bình bỗng lên tiếng..giọng nói tỏ vẻ khó chịu...
-" Thím ra ngoài đi "
-" Anh..."
Thật ra cô không có hơi sức cãi vả với anh... nhưng cô bây giờ không muốn anh chạm vào người cô...càng không muốn đối diện với anh...
Thím Vương khó xử gật đầu rồi ra ngoài....
Trương Hải lười nói với cô...giờ anh cũng đã biết khi cô đã ngang bướng thì rất đáng đánh đòn...Anh cũng muốn biết cô bướng bỉnh được bao lâu???
-" Này...anh nghe tôi nói không...tôi muốn thím Vương....làm cho tôi...này...này.. "
Bàn tay Trương Hải không ngừng cởi nút áo bệnh nhân của cô... Giản Bình lấy tay đẩy vai anh ra...
Tại sao người hiểu chuyện ôn nhu mà cô biết đi đâu rồi...lại xuất hiện một người ngang nhạnh bá đạo ức hiếp cả bệnh nhân...
-" Em có im lặng không...Hay em muốn kéo dài thời gian hơn "
Chỉ một bàn tay Trương Hải đã nắm hai tay của cô kéo lên đầu...câu nói của anh làm Giản Bình im bật...hai má ửng lên.. cũng không quẩy đạp...cam chịu để anh muốn làm gì làm...vùng vẩy cũng vô ích...cái gì thấy anh cũng đã thấy...cô chỉ mong tra tấn này mau kết thúc càng nhanh càng tốt...
Trương Hải không quan tâm vẻ mặt ngay càng đỏ au của Giản Bình...Anh lau nhẹ nhàng, lướt qua từng nơi một...phía trên...rồi đến phía dưới không bỏ sót một chỗ...rồi mới mặc lấy quần áo sạch cho cô...
Cuối cùng cũng xong Giản Bình thở hắt ra...cuộn người quay mặt vào trong...cô thật sự không hiểu nổi anh...Bỡn cợt trên tình cảm của cô...tương lai sẽ không ở bên nhau...cần chi giả mèo khóc chuột như thế...
Giản Bình ở lại bệnh viện ba ngày...bác sĩ cuối cùng cũng cho xuất viện...tuy vậy thân thể của cô vẫn còn rất yếu....Trong ba ngày qua, giống như cực hình nói đúng hơn là nằm viện dưỡng bệnh...Người đàn ông làm lòng cô đau đến xé ruột xé gan...ngày nào cũng lờn vờn xuất hiện trước mặt cô...Còn trưng bộ mặt lạnh ngặt...hành động thì ngang tàn...để đối đãi với cô...
Thím Vương hằng ngày chỉ cần nấu ăn đem đến rồi ra về..Còn lại mọi chuyện ăn...tắm rửa...ngủ nghỉ...chăm sóc cho cô điều một tay anh làm....Nói đúng hơn anh không rời khỏi phòng bệnh...Cô càng chống cự...chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn...và kích thích dây thần kinh ngang tàn của anh trỗi dậy...
Những lúc Dương Phong và Tuyết Thanh đến thăm...cũng phải mắt lớn mắt nhỏ nhìn Trương Hải...như không thể tin được...đấy là người bạn lâu năm của họ....
Chiếc điện thoại trong túi áo Trương Hải vắt trên chiếc ghế sopha không ngừng reo....
Nhưng có lẽ uống quá nhiều cả đêm lại không được ngủ.....Trương Hải không nghe thấy.....cũng có thế quá mệt mỏi chẳng muốn bắt máy...
Dương Phong hôm qua dù sao uống cũng ít hơn...anh ta khó chịu vò đầu...lấy chân đạp chân Trương Hải...nhưng Trương Hải không nhúc nhích....
Dương Phong rủa lên một tiếng...cũng may tiếng điện thoại cũng dứt...muốn nằm xuống ngủ thêm...thì điện thoại trong túi quần chính mình reo lên...
Mắt mở chẳng lên...thuận tay lấy điện thoại bấm nút nghe...khàn giọng...
-" Alo "
Bỗng mắt Dương Phong mở lớn...tỉnh cả ngủ...lom khom bò dậy...miệng không ngừng nói vào điện thoại...
-" Bà xã...em đừng giận..anh sẽ đem cậu ta đến ngay....được.... được.... "
Dương Phong dập ngay điện thoại...vỗ vỗ lên mặt Trương Hải...
-" Dậy đi, có chuyện rồi....Cậu nghe mình nói không...dậy...dậy... "
-" Có chuyện gì?"
Trương Hải đưa tay xoa bóp mi tâm đau đớn, hôm qua anh uống rượu đến bốn giờ sáng, chưa lần nào uống rượu mà đầu anh đau như thế này...
-" Tiểu Thanh gọi điện báo Tiểu Bình sốt cao nhập viện rồi"
-" Cái gì? "
Trương Hải chụp lấy cổ áo Dương Phong mà hét lên,Sau đó đẩy Dương Phong sang một bên...cầm lấy áo khoác chạy đi...
-" Hải...từ từ để mình lái xe cho "
Dương Phong nhanh chóng chạy theo Trương Hải...Với trạng thái bây giờ không nên để Trương Hải chạy xe là tốt nhất....
*******************
Bộ dáng hai người đàn ông vẻ ngoài tuấn tú...phong độ...áo quần thì lôi thôi...áo sơ mi hai nút mở rộng...nhăn nhúm...bỏ ra ngoài....Nhưng cũng không làm mất vẻ đẹp thu hút khó cưỡng có họ...
Trương Hải có thể nói vừa đi vừa chạy...
Dương Phong cũng sát bên cạnh...
Khi Trương Hải tông cửa vào...Lúc này Giản Bình đã tỉnh...cô yếu ớt...dựa lưng vào đầu giường...đang được Tuyết Thanh cho ăn cháo...
Tuyết Thanh trừng mắt nhìn bộ dáng lôi thôi của hai người đàn ông....
Giản Bình vừa mới tỉnh, cô thấy người vô cùng mệt, cả cơ thể như bị rút hết sức lực...Bị Tuyết Thanh ép buộc mới ăn được vài muỗng cháo...không ngờ lại chứng kiến cảnh này....
Giản Bình nhìn thấy Trương Hải...bốn mắt giao nhau...cô lại nhớ đến chuyện xảy ra...cùng lời nói tàn nhẫn của anh...mắt cô đỏ lên..mi mắt hạ xuống..hai tay đang chặt vào nhau....
Nhìn hình ảnh xanh xao... yếu ớt của cô gái nhỏ mà lòng anh đau đớn không thôi...phải cắn răng...cố gắng lắm mới không chạy đến ôm cô vào lòng....
Trương Hải hít thở sâu... mơi lấy lại vẻ bình tĩnh...từng bước tiếng vào...
-" Cô ấy không sao chứ?"
Giọng anh rất nhạt...nghe không cảm xúc gì..
Làm Tuyết Thanh tức giận....cô muốn hỏi não anh có vấn đề hay sao? Đã bị Dương Phong kéo lại....nháy mắt với cô....
Tuyết Thanh hậm hực...
-" Anh nghĩ sao...sốt gần 40 độ...Bác sĩ nói sức khỏe em ấy vô cùng yếu...Nếu không phát hiện kịp thời...không biết sẽ xảy ra chuyện gì "
Tuyết Thanh cố ý..gằng từng tiếng...nói cho thấu tim gan anh...
-" Cám ơn em đã chăm sóc cô ấy..."
Trương Hải...lấy chén cháo từ tay Tuyết Thanh...
-" Bà xã...cậu ấy đến rồi...chúng ta xuống dưới ăn gì được không... từ tối giờ anh chưa ăn gì...... đói quá..."
Dương Phong kéo kéo tay Tuyết Thanh...
Tuyết Thanh cau mày liếc xéo Dương Phong..rồi nhẹ nhàng..quay sang Giản Bình...
-" Tiểu Bình..em nghỉ ngơi cho khỏe...chị sẽ quay lại thăm em nhé..."
Giản Bình gật đầu...Tuyết Thanh nhanh chóng bị Dương Phong lôi ra khỏi phòng bệnh...
Thím Vương về nhà lấy đồ... cả căn phòng chỉ còn có hai người....Trương Hải không có ý định dỗ ngọt Giản Bình như những lần trước...hành động lần này của cô không chỉ khiến anh tức giận ngoài thất vọng còn có đau lòng....Dù nhìn cô xanh xao ủ dột anh cũng đau lòng không kém...nhưng lần này không cho cô thấy rõ cái sai...thì về sau tình yêu của họ sẽ như thế nào...
Thấy Tuyết Thanh đi rồi...Giản Bình không muốn đối diện với anh...nên cô nằm xuống..nghiêng người qua, quay mặt vào vách tường....nhắm nghiền mắt....Trương Hải nhìn chén cháo...còn vài muỗng...anh cũng không ép...chỉ ngồi đó lẵng lặng nhìn bóng lưng gầy yếu của cô.....
Một lúc sau...thím Vương mới đem đồ vô...gặp Trương Hải xuất hiện nơi đây bà hơi bất ngờ...
-" Cậu chủ...."
Rồi nhìn bộ dáng lôi thôi...quần áo nhăn nhúm của Trương Hải...bà mấp máy môi...
-" Cậu chủ...cậu có cần về thay đồ...tôi sẽ xem chừng Tiểu Bình"
-" Không cần....thím gọi tài xế Ngô kêu chú ấy đem đồ vào cho tôi...Thím lấy giúp tôi một thau nước "
Thím Vương gật đầu...rồi vào phòng tắm lấy nước...lấy khăn đưa cho Trương Hải...nhìn sắc trời tối dần bà biết anh muốn làm gì...
-" Thím ra canh cửa...đừng để người khác vào "
-" Không cần...tôi muốn Thím Vương làm cho tôi..."
Giảm Bình bỗng lên tiếng..giọng nói tỏ vẻ khó chịu...
-" Thím ra ngoài đi "
-" Anh..."
Thật ra cô không có hơi sức cãi vả với anh... nhưng cô bây giờ không muốn anh chạm vào người cô...càng không muốn đối diện với anh...
Thím Vương khó xử gật đầu rồi ra ngoài....
Trương Hải lười nói với cô...giờ anh cũng đã biết khi cô đã ngang bướng thì rất đáng đánh đòn...Anh cũng muốn biết cô bướng bỉnh được bao lâu???
-" Này...anh nghe tôi nói không...tôi muốn thím Vương....làm cho tôi...này...này.. "
Bàn tay Trương Hải không ngừng cởi nút áo bệnh nhân của cô... Giản Bình lấy tay đẩy vai anh ra...
Tại sao người hiểu chuyện ôn nhu mà cô biết đi đâu rồi...lại xuất hiện một người ngang nhạnh bá đạo ức hiếp cả bệnh nhân...
-" Em có im lặng không...Hay em muốn kéo dài thời gian hơn "
Chỉ một bàn tay Trương Hải đã nắm hai tay của cô kéo lên đầu...câu nói của anh làm Giản Bình im bật...hai má ửng lên.. cũng không quẩy đạp...cam chịu để anh muốn làm gì làm...vùng vẩy cũng vô ích...cái gì thấy anh cũng đã thấy...cô chỉ mong tra tấn này mau kết thúc càng nhanh càng tốt...
Trương Hải không quan tâm vẻ mặt ngay càng đỏ au của Giản Bình...Anh lau nhẹ nhàng, lướt qua từng nơi một...phía trên...rồi đến phía dưới không bỏ sót một chỗ...rồi mới mặc lấy quần áo sạch cho cô...
Cuối cùng cũng xong Giản Bình thở hắt ra...cuộn người quay mặt vào trong...cô thật sự không hiểu nổi anh...Bỡn cợt trên tình cảm của cô...tương lai sẽ không ở bên nhau...cần chi giả mèo khóc chuột như thế...
Giản Bình ở lại bệnh viện ba ngày...bác sĩ cuối cùng cũng cho xuất viện...tuy vậy thân thể của cô vẫn còn rất yếu....Trong ba ngày qua, giống như cực hình nói đúng hơn là nằm viện dưỡng bệnh...Người đàn ông làm lòng cô đau đến xé ruột xé gan...ngày nào cũng lờn vờn xuất hiện trước mặt cô...Còn trưng bộ mặt lạnh ngặt...hành động thì ngang tàn...để đối đãi với cô...
Thím Vương hằng ngày chỉ cần nấu ăn đem đến rồi ra về..Còn lại mọi chuyện ăn...tắm rửa...ngủ nghỉ...chăm sóc cho cô điều một tay anh làm....Nói đúng hơn anh không rời khỏi phòng bệnh...Cô càng chống cự...chỉ khiến mọi chuyện tồi tệ hơn...và kích thích dây thần kinh ngang tàn của anh trỗi dậy...
Những lúc Dương Phong và Tuyết Thanh đến thăm...cũng phải mắt lớn mắt nhỏ nhìn Trương Hải...như không thể tin được...đấy là người bạn lâu năm của họ....
Tác giả :
Phi Yến