Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 83: Trực bên linh cữu
"Hoắc Miên, Hoắc Miên nào? Làđứa con hoang của cha và người phụ nữ quê mùa kia sao?" Những lời này do con gái bà hai - Hoắc Nghiên Nghiên nói. Con nhóc này được cưng chiều đến mức coi trời bằng vung, chẳng để ai vào mắt, mở mồm ra là toàn những lời độc địa.
"Ai nói là con hoang? Em là con gái của bà hai và cha, chẳng lẽ em cũng là con hoang?" Hoắc Tư Khiêm vừa nói vừa cười, nhìn giống nhưđang nói đùa.
Gương mặt của Thẩm Giai Ny thoáng biến sắc.
Hoắc Nghiên Nghiên không vui nói: "Anh, sao em có thể giống cô ta được chứ? Em lớn lên ở nhà họ Hoắc chúng ta, mẹ em là người có danh phận, mẹ cô ta là cái thá gì, một mụđàn bàđê tiện bỏ trốn cùng một gã tài xế."
Hoắc Miên nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Nghiên, lạnh giọng nói: "Người có giáo dục sẽ không mở mồm ra là nói những câu bẩn thỉu như thế, xem ra cô chiêu của nhà họ Hoắc cũng chỉđến thế mà thôi."
"Cô nói ai mất dạy?" Hoắc Nghiên Nghiên nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa đứng bật dậy.
Nhưng lại bị Thẩm Giai Ny kéo lại: "Nghiên Nghiên, đừng gây chuyện, con không nhìn xem giờ là lúc nào."
"Đến rồi thì cùng túc trực bên linh cữu đi. A Toàn, lấy cho nó một khăn tang." Hoắc Chính Hải vẫn luôn im lặng lên tiếng.
"Vâng, ông chủ."
Người giúp việc đưa cho cô một cái khăn tang dài màu trắng, Hoắc Miên cầm buộc lên đầu mình.
Sau đó, cô từ từ quỳ xuống cạnh linh đường.
Giữa linh đường là di ảnh của bà nội Hoắc với khuôn mặt hiền từ.
Hoắc Miên cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng còn chưa đến mức nước mắt đầy mặt, nếu thế thì quá giả tạo rồi.
Người nhà họ Hoắc quỳ một lát nghỉ một lát. Hoắc Nghiên Nghiên quỳ không được bao lâu liền nói chóng mặt, được dìu vào trong biệt thự.
Hoắc Tư Dật lấy cớ ra tiếp đón bạn bè chuồn ra ngoài. Lúc này, trong linh đường chỉ còn Hoắc Miên và Hoắc Tư Khiêm.
"Tiểu Miên, nếu mệt thì cứ ngồi xuống, không nhất thiết phải quỳ suốt."
"Tôi không mệt." Hoắc Miên vừa đốt vàng mã trong chậu vừa trả lời.
"Sắp đến giờăn tối rồi, em đi rửa mặt đi."
"Tôi không đói bụng." Hoắc Miên lại từ chối.
Hoắc Tư Khiêm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoắc Miên.
Một lát sau, anh ta nói: "Nếu không phải về phúng viếng cho bà nội, thì chắc là em sẽ không bao giờ bước vào cửa nhà này hả?"
"Đúng vậy."
"Em đúng là rất thẳng thắn." Hoắc Tư Khiêm nhếch mép.
Hoắc Miên không nói thêm gì nữa, chỉ thầm nhớ một vài lời chúc phúc.
Nửa tiếng sau, giờ cơm tối.
Hoắc Chính Hải nhìn một vòng, không thấy Hoắc Miên liền hỏi: "Đứa bé kia đâu rồi?"
"Nó vẫn còn túc trực bên linh cữu. Tôi bảo Tư Kiêm đi gọi nó rồi, nó nói không đói, không muốn ăn." Bà cả Khương Hồng đáp.
"Không muốn ăn cái gì chứ? Con thấy cô ta đang giả vờđể cha cóấn tượng tốt, loại con gái như thế này dối trá nhất." Hoắc Nghiên Nghiên chen lời.
"Nghiên Nghiên, đừng nói bậy."
"Mẹ, con nói thật mà, bạn con bảo cái loại người xuất thân bình dân như thế này nhìn có vẻđơn giản, nhưng thật ra mưu mô lắm. Bởi vì bọn họ sống ở tầng lớp thấp nhất, thấy rất nhiều chuyện ghê tởm, cho nên sẽ không đơn thuần, cha đừng có tin cô ta."
Hoắc Chính Hải nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Nghiên, không nói gì.
"Con thấy Hoắc Miên không phải đang giả vờ. Em ấy không cần phải nịnh nọt cha, dù sao thì mấy năm qua cha cũng chẳng cho Hoắc Miên cái gì, hình như em ấy cũng đã quen rồi."
Lời nói của Hoắc Tư Khiêm làm cho Hoắc Chính Hải thay đổi sắc mặt.
Đúng vậy, hình nhưông ta đã quên đứa con gái này rồi. Nếu không phải trước khi chết mẹ dặn dò muốn Hoắc Miên trở về, thìông ta sẽ không chủđộng gọi cho Dương Mỹ Dung.
"Ăn cơm đi." Im lặng một lát, Hoắc Chính Hải nói.
Hai mươi phút sau, mọi người tiếp tục tập trung lại linh đường.
Bà cả Khương Hồng nói: "Chính Hải, thầy phong thủy nói là tối nay phải có một người túc trục bên linh cữu suốt đêm, lại còn không được thay người, tốt nhất là nữ, nếu là nam thì sợ sẽ xung khắc. Khi còn sống, mẹ rất quý Nghiên Nghiên, tôi thấy để Nghiên Nghiên gác đêm đi."
Sắc mặt Hoắc Nghiên Nghiên lập tức thay đổi: "Mẹ cả, con không làm được đâu, con bị huyết áp thấp, thường xuyên ngất xỉu, mẹ con đã hẹn bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho con, lát nữa con phải đi truyền nước, mẹ cảđể anh trai và em trai con gác đêm đi."
Một mình canh quan tài? Sao cô ta dám làm chuyện đáng sợ như thế chứ? Cô ta là công chúa cành vàng lá ngọc nhà họ Hoắc đấy.
Thẩm Giai Ny cũng nói hùa theo: "Đúng vậy, chị cả, sức khỏe Nghiên Nghiên không tốt lắm, hay chịđể em gác đêm đi."
"Sao có thể như vậy được? Phải để cho đám con cháu gác đêm mới được."
"Mẹ, để cho Hoắc Miên gác đêm đi." Hoắc Tư Khiêm chủđộng nói.
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hoắc Miên. Cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Gác đêm thôi mà, dù sao thìđưa bà nội đoạn đường cuối cùng cũng là tâm nguyện của cô."
"Con ởđây một mình được không?" Bà cả hỏi Hoắc Miên.
"Ai nói là con hoang? Em là con gái của bà hai và cha, chẳng lẽ em cũng là con hoang?" Hoắc Tư Khiêm vừa nói vừa cười, nhìn giống nhưđang nói đùa.
Gương mặt của Thẩm Giai Ny thoáng biến sắc.
Hoắc Nghiên Nghiên không vui nói: "Anh, sao em có thể giống cô ta được chứ? Em lớn lên ở nhà họ Hoắc chúng ta, mẹ em là người có danh phận, mẹ cô ta là cái thá gì, một mụđàn bàđê tiện bỏ trốn cùng một gã tài xế."
Hoắc Miên nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Nghiên, lạnh giọng nói: "Người có giáo dục sẽ không mở mồm ra là nói những câu bẩn thỉu như thế, xem ra cô chiêu của nhà họ Hoắc cũng chỉđến thế mà thôi."
"Cô nói ai mất dạy?" Hoắc Nghiên Nghiên nổi giận đùng đùng, thiếu chút nữa đứng bật dậy.
Nhưng lại bị Thẩm Giai Ny kéo lại: "Nghiên Nghiên, đừng gây chuyện, con không nhìn xem giờ là lúc nào."
"Đến rồi thì cùng túc trực bên linh cữu đi. A Toàn, lấy cho nó một khăn tang." Hoắc Chính Hải vẫn luôn im lặng lên tiếng.
"Vâng, ông chủ."
Người giúp việc đưa cho cô một cái khăn tang dài màu trắng, Hoắc Miên cầm buộc lên đầu mình.
Sau đó, cô từ từ quỳ xuống cạnh linh đường.
Giữa linh đường là di ảnh của bà nội Hoắc với khuôn mặt hiền từ.
Hoắc Miên cảm thấy trong lòng khó chịu, nhưng còn chưa đến mức nước mắt đầy mặt, nếu thế thì quá giả tạo rồi.
Người nhà họ Hoắc quỳ một lát nghỉ một lát. Hoắc Nghiên Nghiên quỳ không được bao lâu liền nói chóng mặt, được dìu vào trong biệt thự.
Hoắc Tư Dật lấy cớ ra tiếp đón bạn bè chuồn ra ngoài. Lúc này, trong linh đường chỉ còn Hoắc Miên và Hoắc Tư Khiêm.
"Tiểu Miên, nếu mệt thì cứ ngồi xuống, không nhất thiết phải quỳ suốt."
"Tôi không mệt." Hoắc Miên vừa đốt vàng mã trong chậu vừa trả lời.
"Sắp đến giờăn tối rồi, em đi rửa mặt đi."
"Tôi không đói bụng." Hoắc Miên lại từ chối.
Hoắc Tư Khiêm lẳng lặng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hoắc Miên.
Một lát sau, anh ta nói: "Nếu không phải về phúng viếng cho bà nội, thì chắc là em sẽ không bao giờ bước vào cửa nhà này hả?"
"Đúng vậy."
"Em đúng là rất thẳng thắn." Hoắc Tư Khiêm nhếch mép.
Hoắc Miên không nói thêm gì nữa, chỉ thầm nhớ một vài lời chúc phúc.
Nửa tiếng sau, giờ cơm tối.
Hoắc Chính Hải nhìn một vòng, không thấy Hoắc Miên liền hỏi: "Đứa bé kia đâu rồi?"
"Nó vẫn còn túc trực bên linh cữu. Tôi bảo Tư Kiêm đi gọi nó rồi, nó nói không đói, không muốn ăn." Bà cả Khương Hồng đáp.
"Không muốn ăn cái gì chứ? Con thấy cô ta đang giả vờđể cha cóấn tượng tốt, loại con gái như thế này dối trá nhất." Hoắc Nghiên Nghiên chen lời.
"Nghiên Nghiên, đừng nói bậy."
"Mẹ, con nói thật mà, bạn con bảo cái loại người xuất thân bình dân như thế này nhìn có vẻđơn giản, nhưng thật ra mưu mô lắm. Bởi vì bọn họ sống ở tầng lớp thấp nhất, thấy rất nhiều chuyện ghê tởm, cho nên sẽ không đơn thuần, cha đừng có tin cô ta."
Hoắc Chính Hải nhìn thoáng qua Hoắc Nghiên Nghiên, không nói gì.
"Con thấy Hoắc Miên không phải đang giả vờ. Em ấy không cần phải nịnh nọt cha, dù sao thì mấy năm qua cha cũng chẳng cho Hoắc Miên cái gì, hình như em ấy cũng đã quen rồi."
Lời nói của Hoắc Tư Khiêm làm cho Hoắc Chính Hải thay đổi sắc mặt.
Đúng vậy, hình nhưông ta đã quên đứa con gái này rồi. Nếu không phải trước khi chết mẹ dặn dò muốn Hoắc Miên trở về, thìông ta sẽ không chủđộng gọi cho Dương Mỹ Dung.
"Ăn cơm đi." Im lặng một lát, Hoắc Chính Hải nói.
Hai mươi phút sau, mọi người tiếp tục tập trung lại linh đường.
Bà cả Khương Hồng nói: "Chính Hải, thầy phong thủy nói là tối nay phải có một người túc trục bên linh cữu suốt đêm, lại còn không được thay người, tốt nhất là nữ, nếu là nam thì sợ sẽ xung khắc. Khi còn sống, mẹ rất quý Nghiên Nghiên, tôi thấy để Nghiên Nghiên gác đêm đi."
Sắc mặt Hoắc Nghiên Nghiên lập tức thay đổi: "Mẹ cả, con không làm được đâu, con bị huyết áp thấp, thường xuyên ngất xỉu, mẹ con đã hẹn bác sĩ chăm sóc sức khỏe cho con, lát nữa con phải đi truyền nước, mẹ cảđể anh trai và em trai con gác đêm đi."
Một mình canh quan tài? Sao cô ta dám làm chuyện đáng sợ như thế chứ? Cô ta là công chúa cành vàng lá ngọc nhà họ Hoắc đấy.
Thẩm Giai Ny cũng nói hùa theo: "Đúng vậy, chị cả, sức khỏe Nghiên Nghiên không tốt lắm, hay chịđể em gác đêm đi."
"Sao có thể như vậy được? Phải để cho đám con cháu gác đêm mới được."
"Mẹ, để cho Hoắc Miên gác đêm đi." Hoắc Tư Khiêm chủđộng nói.
Lúc này, ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Hoắc Miên. Cô cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ. Gác đêm thôi mà, dù sao thìđưa bà nội đoạn đường cuối cùng cũng là tâm nguyện của cô."
"Con ởđây một mình được không?" Bà cả hỏi Hoắc Miên.
Tác giả :
Bé Lợn Đáng Yêu