Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 56: Chủ động
"Hoắc Miên, nghe nói em trai em xảy ra tai nạn xe."Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói của một người đàn ông.
Mặc dù Hoắc Miên không lưu sốđiện thoại của anh ta, nhưng sốđuôi 9999 vẫn khiến người ta nhớ rõ ràng.
Người này chính là Hoắc Tư Khiêm, cậu cả nhà họ Hoắc, Phó Tổng giám đốc đương nhiệm của Hoắc Thị.
"Đúng vậy, thì sao? Anh gọi điện thoại để cười nhạo tôi sao? Nếu là như vậy thì anh cũng cười xong rồi đấy, tôi tắt máy đây."
Nói xong, Hoắc Miên định cúp điện thoại.
"Chờđã."
"Còn có chuyện gì?" Hoắc Miên không cóấn tượng tốt với Hoắc Tư Khiêm, mặc dù mấy năm nay anh ta vẫn luôn cố gắng tới gần cô.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy không ưa anh ta. Thậm chí, cô còn nghĩ rằng anh ta nên làm giống như Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật, ghét cô thì biểu hiện ra ngoài, không nên dối trá như vậy.
"Hoắc Miên, em hiểu lầm ý của anh rồi. Anh từng nói, anh không giống Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật."
"Đều là họ Hoắc, có cái gì không giống?" Hoắc Miên lạnh lùng hỏi ngược lại.
"À… nói thế không sai. Vậy anh hỏi em, em họ gì?" Hoắc Tư Khiêm cười hỏi.
"Tôi không có thời gian thảo luận những chuyện vô bổ này với anh. Tôi rất bận, tạm biệt."
"Hoắc Miên, anh có thể cho em mượn tiền."
Ngay lúc Hoắc Miên muốn cúp điện thoại thì Hoắc Tư Khiêm thốt ra.
Hoắc Miên có chút bất ngờ: "Cái gì? Anh muốn cho tôi mượn tiền?"
"Đúng vậy, anh nghe nói kẻ gây tai nạn bỏ trốn, công an và cảnh sát giao thông còn đang xử lý vụán, cho nên em chưa nhận được bồi thường tương ứng. Em trai em nằm trong bệnh viện Số 1, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh. Anh nghĩ bên cạnh em chắc là không có bạn bè nào có thể cho em mượn nhiều tiền như vậy, bao gồm vị hôn phu bác sĩ thực tập của em. Anh có thể cho em mượn tiền, sau này em có thể trả từ từ cho anh, không cần tiền lời."
"Vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Hoắc Miên giễu cợt, cô hiểu đạo lý không có công không nhận lộc.
Hoắc Tư Khiêm là người làm ăn chứ không phải nhà từ thiện, chắc chắn anh ta sẽ không thực hiện mua bán lỗ vốn. Cô thật sự tò mò, tại sao anh ta muốn làm như vậy?
"Bởi vì em là em gái của anh." Hoắc Tư Khiêm cười.
"Tôi không có anh trai lợi hại như anh. Tôi nói rồi, đừng xưng anh gọi em với tôi. Nếu anh cóýđồ gìđó thì tôi khuyên anh hãy từ bỏđi. Bởi vì tôi không có cổ phần ở nhà họ Hoắc, ông già cũng sẽ không cho tôi bất cứ di sản gì. Anh cũng thấy rồi đấy, mấy năm nay dù tôi có chết ở ven đường thìông già cũng sẽ không quan tâm. Cho nên, tôi thật sự không thể giúp gìđược cho anh, Phó Tổng giám đốc Hoắc ạ."
"Em nghĩ nhiều quá rồi, anh có thể cóýđồ gì với em chứ, anh chỉđơn thuần muốn giúp em mà thôi."
"Phải không? Tôi cảm ơn anh, cóđiều tôi không cần, tiền phẫu thuật của em trai tôi đãđược giải quyết rồi."
"Giải quyết rồi? Ai giúp em chi nhiều tiền như vậy?" Hoắc Tư Khiêm cảm thấy bất ngờ.
"Anh không cần biết chuyện này. Hơn nữa, hình như quan hệ giữa tôi và anh không quen thuộc đến mức có thể thảo luận việc riêng. Sau này anh ít gọi điện thoại cho tôi đi, tôi không rảnh nghe." Nói xong, Hoắc Miên liền cúp điện thoại.
Hoắc Miên thật sự cảm thấy Hoắc Tư Khiêm là lạ.
Tuy trong cả nhà họ Hoắc, chỉ có anh ta làđối xử với cô không tệ, nhưng mà không hiểu tại sao cô lại không thích anh ta.
Năm đó, sau khi chú Cảnh gặp chuyện không may, cô bỏ cơ hội đi du học nước ngoài, ở lại trong nước học trường đại học hạng ba.
Hoắc Tư Khiêm tìm cô rất nhiều lần, tỏ vẻ có thể cho cô tiền đi Anh, nhưng đều bị cô từ chối.
Cô thật sự không muốn có một chút quan hệ nào với người nhà họ Hoắc. Cảđời này cô cũng không muốn trở về gia tộc không có tình người đó.
Về quan hệ anh em, cô chỉ thừa nhận Cảnh Chí Tân là em trai. Còn những người khác, cô thật sự không quan tâm.
Thời gian trôi qua từng giờ, sau năm tiếng, phòng phẫu thuật mở cửa.
Hoắc Miên đứng bật dậy.
Mặc dù Hoắc Miên không lưu sốđiện thoại của anh ta, nhưng sốđuôi 9999 vẫn khiến người ta nhớ rõ ràng.
Người này chính là Hoắc Tư Khiêm, cậu cả nhà họ Hoắc, Phó Tổng giám đốc đương nhiệm của Hoắc Thị.
"Đúng vậy, thì sao? Anh gọi điện thoại để cười nhạo tôi sao? Nếu là như vậy thì anh cũng cười xong rồi đấy, tôi tắt máy đây."
Nói xong, Hoắc Miên định cúp điện thoại.
"Chờđã."
"Còn có chuyện gì?" Hoắc Miên không cóấn tượng tốt với Hoắc Tư Khiêm, mặc dù mấy năm nay anh ta vẫn luôn cố gắng tới gần cô.
Không hiểu sao cô luôn cảm thấy không ưa anh ta. Thậm chí, cô còn nghĩ rằng anh ta nên làm giống như Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật, ghét cô thì biểu hiện ra ngoài, không nên dối trá như vậy.
"Hoắc Miên, em hiểu lầm ý của anh rồi. Anh từng nói, anh không giống Hoắc Nghiên Nghiên và Hoắc Tư Dật."
"Đều là họ Hoắc, có cái gì không giống?" Hoắc Miên lạnh lùng hỏi ngược lại.
"À… nói thế không sai. Vậy anh hỏi em, em họ gì?" Hoắc Tư Khiêm cười hỏi.
"Tôi không có thời gian thảo luận những chuyện vô bổ này với anh. Tôi rất bận, tạm biệt."
"Hoắc Miên, anh có thể cho em mượn tiền."
Ngay lúc Hoắc Miên muốn cúp điện thoại thì Hoắc Tư Khiêm thốt ra.
Hoắc Miên có chút bất ngờ: "Cái gì? Anh muốn cho tôi mượn tiền?"
"Đúng vậy, anh nghe nói kẻ gây tai nạn bỏ trốn, công an và cảnh sát giao thông còn đang xử lý vụán, cho nên em chưa nhận được bồi thường tương ứng. Em trai em nằm trong bệnh viện Số 1, cần rất nhiều tiền để chữa bệnh. Anh nghĩ bên cạnh em chắc là không có bạn bè nào có thể cho em mượn nhiều tiền như vậy, bao gồm vị hôn phu bác sĩ thực tập của em. Anh có thể cho em mượn tiền, sau này em có thể trả từ từ cho anh, không cần tiền lời."
"Vì sao lại đối xử tốt với tôi như vậy?" Hoắc Miên giễu cợt, cô hiểu đạo lý không có công không nhận lộc.
Hoắc Tư Khiêm là người làm ăn chứ không phải nhà từ thiện, chắc chắn anh ta sẽ không thực hiện mua bán lỗ vốn. Cô thật sự tò mò, tại sao anh ta muốn làm như vậy?
"Bởi vì em là em gái của anh." Hoắc Tư Khiêm cười.
"Tôi không có anh trai lợi hại như anh. Tôi nói rồi, đừng xưng anh gọi em với tôi. Nếu anh cóýđồ gìđó thì tôi khuyên anh hãy từ bỏđi. Bởi vì tôi không có cổ phần ở nhà họ Hoắc, ông già cũng sẽ không cho tôi bất cứ di sản gì. Anh cũng thấy rồi đấy, mấy năm nay dù tôi có chết ở ven đường thìông già cũng sẽ không quan tâm. Cho nên, tôi thật sự không thể giúp gìđược cho anh, Phó Tổng giám đốc Hoắc ạ."
"Em nghĩ nhiều quá rồi, anh có thể cóýđồ gì với em chứ, anh chỉđơn thuần muốn giúp em mà thôi."
"Phải không? Tôi cảm ơn anh, cóđiều tôi không cần, tiền phẫu thuật của em trai tôi đãđược giải quyết rồi."
"Giải quyết rồi? Ai giúp em chi nhiều tiền như vậy?" Hoắc Tư Khiêm cảm thấy bất ngờ.
"Anh không cần biết chuyện này. Hơn nữa, hình như quan hệ giữa tôi và anh không quen thuộc đến mức có thể thảo luận việc riêng. Sau này anh ít gọi điện thoại cho tôi đi, tôi không rảnh nghe." Nói xong, Hoắc Miên liền cúp điện thoại.
Hoắc Miên thật sự cảm thấy Hoắc Tư Khiêm là lạ.
Tuy trong cả nhà họ Hoắc, chỉ có anh ta làđối xử với cô không tệ, nhưng mà không hiểu tại sao cô lại không thích anh ta.
Năm đó, sau khi chú Cảnh gặp chuyện không may, cô bỏ cơ hội đi du học nước ngoài, ở lại trong nước học trường đại học hạng ba.
Hoắc Tư Khiêm tìm cô rất nhiều lần, tỏ vẻ có thể cho cô tiền đi Anh, nhưng đều bị cô từ chối.
Cô thật sự không muốn có một chút quan hệ nào với người nhà họ Hoắc. Cảđời này cô cũng không muốn trở về gia tộc không có tình người đó.
Về quan hệ anh em, cô chỉ thừa nhận Cảnh Chí Tân là em trai. Còn những người khác, cô thật sự không quan tâm.
Thời gian trôi qua từng giờ, sau năm tiếng, phòng phẫu thuật mở cửa.
Hoắc Miên đứng bật dậy.
Tác giả :
Bé Lợn Đáng Yêu