Thanh Xuân Bắt Đầu Từ Khi Gặp Anh
Chương 10: Bi kịch
"Trí Viễn, anh sao rồi?" Hoắc Miên hoảng sợ, lập tức chạy tới cẩn thận đỡ Ninh Trí Viễn lên, không ngờ lại bị anh ta đẩy mạnh ra, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
"Cút ngay! Không cần cô quan tâm tôi, loại phụ nữ không đứng đắn như cô, đừng chạm vào tôi, đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm!"
Giờ phút này, trên mặt Hoắc Miên đều là nước mắt. Cô uất ức lắc đầu: "Em không có, Trí Viễn, em không phản bội anh, xin anh tin em, tất cả đều là chuyện trước đây, em và anh ấy thật sự đã là quá khứ."
"Tin tưởng cô cái gì? Tin tưởng cô vẫn là gái trinh sao?" Ninh Trí Viễn lau vết máu trên khóe môi, giễu cợt ác độc.
Hoắc Miên rũ mắt, im lặng không nói…
"Làm gì mà không nói? Lẽ nào anh ta nói oan cho cô? Cô đừng nói với tôi rằng cô là gái trinh đấy." Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Không, anh ấy nói đúng, bảy năm trước em từng ngủ với anh ấy, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Trí Viễn, anh nghe em nói được không? Em sẽ từ từ giải thích với anh chuyện trước đây của em."
"Chát" một tiếng, Ninh Trí Viễn giáng cho Hoắc Miên một cái tát, gương mặt cô lập tức bỏng rát..
Tần Sở đứng bên cạnh, đồng tử trong mắt anh đen thẫm lại, dưới đáy mắt là sự đau lòng…
Anh đi lại dìu cô đứng lên, nhưng bị cô đẩy ra…
"Hoắc Miên, tôi cho rằng… cô là một cô gái tốt, là người có thể sống với tôi đến bạc đầu. Tôi thật lòng muốn kết hôn với cô. Tôi thật không ngờ hóa ra cô cũng là loại phụ nữ dễ dãi thế. Là Ninh Trí Viễn tôi bị mù, uổng công tôi điên cuồng theo đuổi cô lâu như vậy. Tôi không nỡ chạm vào cô, coi cô như tiên nữ. Tôi thật sự bị mù, ha ha ha… Tôi bị cô coi là đồ chơi mà đùa bỡn. Cô đúng là một đứa con gái đê tiện!"
"Trí Viễn, anh đánh em cũng được, mắng em cũng không sao, tất cả đều không quan trọng. Nhưng anh bị thương, chúng ta đến bệnh viện trước, được không?"
Dứt lời, Hoắc Miên tập tễnh đứng dậy, muốn dìu Ninh Trí Viễn đứng lên, nhưng anh ta lại lùi ra sau…
"Đừng chạm vào tôi! Hoắc Miên, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra! Tôi không cần cô đưa đi. Cô cút cho tôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, cút đi!" Ninh Trí Viễn gào thét như một con dã thú bị thương, sau đó tự bò dậy bỏ đi.
Hoắc Miên đứng tại chỗ, khóc trong im lặng…
Cô không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này. Ông trời dằn vặt cô đủ nhiều rồi, không phải sao? Không phải là cô đã trả giá cho chuyện của bảy năm trước rồi sao?
Tại sao còn muốn dồn ép cô không buông? Tại sao không để cho cô sống cuộc sống của người bình thường? Cô chỉ muốn sống bình thường thôi mà.
"Hoắc Miên, quay lại bên anh, kết hôn với anh." Phía sau là giọng nói gần như cố chấp của Tần Sở, không phải là thương lượng, cũng không phải là cầu xin, mà hoàn toàn là ra lệnh, không cho bất cứ ai từ chối. Hoắc Miên biết nhà họ Tần có thực lực này. Nhà họ Tần cao quý từ xưa đến nay, một tay che trời ở thành phố này, chỉ có việc bọn họ không muốn, chứ không có việc bọn họ không làm được. Bảy năm trước, cô đã trả giá một cái giá đắt đẫm máu rồi. Xem ra, cô và anh… còn chưa kết thúc.
"Cút ngay! Không cần cô quan tâm tôi, loại phụ nữ không đứng đắn như cô, đừng chạm vào tôi, đừng làm tôi cảm thấy ghê tởm!"
Giờ phút này, trên mặt Hoắc Miên đều là nước mắt. Cô uất ức lắc đầu: "Em không có, Trí Viễn, em không phản bội anh, xin anh tin em, tất cả đều là chuyện trước đây, em và anh ấy thật sự đã là quá khứ."
"Tin tưởng cô cái gì? Tin tưởng cô vẫn là gái trinh sao?" Ninh Trí Viễn lau vết máu trên khóe môi, giễu cợt ác độc.
Hoắc Miên rũ mắt, im lặng không nói…
"Làm gì mà không nói? Lẽ nào anh ta nói oan cho cô? Cô đừng nói với tôi rằng cô là gái trinh đấy." Ninh Trí Viễn nhìn Hoắc Miên bằng ánh mắt khinh bỉ.
"Không, anh ấy nói đúng, bảy năm trước em từng ngủ với anh ấy, nhưng tất cả đều đã qua rồi. Trí Viễn, anh nghe em nói được không? Em sẽ từ từ giải thích với anh chuyện trước đây của em."
"Chát" một tiếng, Ninh Trí Viễn giáng cho Hoắc Miên một cái tát, gương mặt cô lập tức bỏng rát..
Tần Sở đứng bên cạnh, đồng tử trong mắt anh đen thẫm lại, dưới đáy mắt là sự đau lòng…
Anh đi lại dìu cô đứng lên, nhưng bị cô đẩy ra…
"Hoắc Miên, tôi cho rằng… cô là một cô gái tốt, là người có thể sống với tôi đến bạc đầu. Tôi thật lòng muốn kết hôn với cô. Tôi thật không ngờ hóa ra cô cũng là loại phụ nữ dễ dãi thế. Là Ninh Trí Viễn tôi bị mù, uổng công tôi điên cuồng theo đuổi cô lâu như vậy. Tôi không nỡ chạm vào cô, coi cô như tiên nữ. Tôi thật sự bị mù, ha ha ha… Tôi bị cô coi là đồ chơi mà đùa bỡn. Cô đúng là một đứa con gái đê tiện!"
"Trí Viễn, anh đánh em cũng được, mắng em cũng không sao, tất cả đều không quan trọng. Nhưng anh bị thương, chúng ta đến bệnh viện trước, được không?"
Dứt lời, Hoắc Miên tập tễnh đứng dậy, muốn dìu Ninh Trí Viễn đứng lên, nhưng anh ta lại lùi ra sau…
"Đừng chạm vào tôi! Hoắc Miên, bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra! Tôi không cần cô đưa đi. Cô cút cho tôi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, cút đi!" Ninh Trí Viễn gào thét như một con dã thú bị thương, sau đó tự bò dậy bỏ đi.
Hoắc Miên đứng tại chỗ, khóc trong im lặng…
Cô không biết tại sao chuyện lại thành ra thế này. Ông trời dằn vặt cô đủ nhiều rồi, không phải sao? Không phải là cô đã trả giá cho chuyện của bảy năm trước rồi sao?
Tại sao còn muốn dồn ép cô không buông? Tại sao không để cho cô sống cuộc sống của người bình thường? Cô chỉ muốn sống bình thường thôi mà.
"Hoắc Miên, quay lại bên anh, kết hôn với anh." Phía sau là giọng nói gần như cố chấp của Tần Sở, không phải là thương lượng, cũng không phải là cầu xin, mà hoàn toàn là ra lệnh, không cho bất cứ ai từ chối. Hoắc Miên biết nhà họ Tần có thực lực này. Nhà họ Tần cao quý từ xưa đến nay, một tay che trời ở thành phố này, chỉ có việc bọn họ không muốn, chứ không có việc bọn họ không làm được. Bảy năm trước, cô đã trả giá một cái giá đắt đẫm máu rồi. Xem ra, cô và anh… còn chưa kết thúc.
Tác giả :
Bé Lợn Đáng Yêu