Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 80: Nhân ngoại hữu nhân
Lúc đó song phương gặp nhau, Kim Bối Lục quy trước tiên thu mình vào trong vỏ, huyền lân tiến lên trảo xé miệng cắn còn dùng sừng rồng húc liên tục, cũng không thể làm ảnh hưởng gì đến nó. Sở Thiên cũng dùng dương cương kình đánh một hồi lâu, hao tổn tinh lực, bắt lấy khoảnh khắc mai rùa không vững, kịp thời dùng hắc kim trảo xuyên thấu mai rùa, mới làm bị thương.
Phát giác được nguy cơ trí mạng, con rùa này không chút do dự, lập tức bạo yêu hạch, may mắn hắn quả quyết rút tay lui lại, huyền lân lách mình cản phía trước, tiếp nhận toàn bộ lực bạo phá, mới có thể bảo hộ hắn an toàn vô sự.
Vảy đen kia không hổ là vốn liếng của huyền lân, con thú kia đã chọn cách bạo yêu hạch mà ngay cả một khối lân phiến cũng nổ không nát, kịch liệt bạo tạc qua đi, huyền lân mặc dù thân đầy bụi đất, nhưng thân thể lại không tổn thương chút nào. Thấy Sở Thiên âm thầm líu lưỡi, may là hắn đã tập luyện qua dương cương kình không thì căn bản không thu phục được con thú này.
Quá trình hắn công kích mai rùa tốn rất nhiều thời gian, mồ hôi chảy đầy đầu nhưng đừng nói đến yêu hạch con thú kia tự bạo ngay cả huyết nhục đều không thấy, khiến hắn đành phải nhặt lấy mai rùa coi như là an ủi.
Ai có thể biết, con rùa tưởng chừng như nhút nhát này, có vẻ như tính tình đôn hậu bảo thủ, nhưng lại quyết đoán ác liệt như vậy, thời khắc tử vong còn cam tâm tình nguyện ngọc đá cùng nát, kém chú tnữa khiến Sở Thiên ăn trộm gà bất thành lại còn mất nắm gạo.
Theo từng vật phẩn bị mang đi, không gian của Dung Giới dần dần xuất hiện nhiều khoảng không. Cuối cùng, Sở Thiên dừng lại, vật phẩm có thể bán thì hắn cũng đã lấy ra, chỉ còn một chút đồ dùng hàng ngày mà thôi.
Nhìn qua trước mặt hàng hóa chồng chất như núi, tộc tỷ khẽ thở dài, nhiều đồ vật như vậy, đợi chút nữa sẽ mất rất nhiều thời gian sắp xếp lại. Thu hồi ý niệm trong lòng, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhíc, ánh mắt lấp lóe tính giá trị.
Nàng này dung mạo rất xinh đẹp, lại không cam tâm làm bình hoa, khoảng thời gian buồn tẻ liền nghĩ ra cách tính này, một tay "Chỉ kế pháp" do nàng sáng tạo ra, chuẩn xác không thua gì bàn tính, nhưng lại không cần công cụ, thuận tiện di chuyển, đồng thời còn đem lại cho nàng một khí chất phong tao.
Bởi vì vật phẩm quá nhiều, tốn hao một chút thời gian, tính xong khẽ mở môi đỏ: "Thiên tiểu đệ thu hoạch tương đối khá, tổng cộng ba trăm hai mươi năm khối Nguyên thạch, ngươi có muốn lấy luôn không?"
Nghe được lời này, Sở Bảo trợn to mắt. Ai da, tiểu Thiên là tên biến thái, được rồi, ai lại so sánh với biến thái, là ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Một đám người trẻ tuổi mặt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, đây là số tiền lớn, đủ cho bọn họ tiêu xài khá lâu. Có người tự giễu cười một tiếng, không nên so sánh với bản thân mình nếu không thì mình càng mất niềm tin.
Thấy đối phương khẽ gật đầu, tộc tỷ bắt đầu đếm Nguyên thạch, bỏ vào trong túi màu lam, dùng dây nhỏ buộc lại đưa qua, khách khí nói: "ngươi nên đếm qua một chút."
Nghe vậy Sở Thiên liếc nhìn đại khái số lượng không tệ, ngón tay lắc đem nó thu vào Dung Giới. Tộc tỷ đã làm công việc này rất lâu, tận mắt nàng kiểm kê mấy lần, nhất định sẽ không sai.
Lần trước lịch luyện dùng hết có khả năng, cũng chỉ vẻn vẹn thu hoạch được hơn một trăm khối Nguyên thạch, lần này cũng không thấy khẩn trương, thuận theo tự nhiên tùy ý đi săn, thu hoạch lại gấp ba trước kia. Ước chừng thời gian cũng không sai biệt lắm, hắn đã đem bản thân đến chỗ khá sâu bên trong chắc chắn thu hoạch sẽ lơn hơn lần trước nhiều.
Đột nhiên, lối vào lại ồn ào, một thiếu niên đi vào từ nơi cổng lớn, người trẻ tuổi khí độ bất phàm khiến người đứng xem dạt ra hai phía, Sở Thiên theo âm thanh quay đầu nhìn lại, con ngươi có chút co rụt, người này chính là Sở Phi Dương.
Vai khiêng xác một con chim to lớn chậm rãi đi tới, Sở Phi Dương trên mặt hiện vẻ mỏi mệt, quần áo nhiễm phong trần, ánh mắt lại mang thần thái sáng láng. Phần eo treo vỏ kiếm, bảo kiếm trong đó mặc dù không nhìn thấy, lại có từng tia mùi máu tanh cách vỏ truyền ra, mịt mờ tràn ngập trong không khí.
Thấy thế mắt Sở Thiên nghiêm nghị, theo hắn đoán chừng, người này đồng dạng với hắn, vừa mới lịch luyện trở về. Ánh mắt lại nhìn về phía cự điểu, nao nao, yêu thú cấp hai?
Thu hồi suy nghĩ trong lòng, Sở Thiên tránh ra một con đường, lui vào trong đám người xem náo nhiệt. Sở Phi Dương cũng không kiêu căng, hướng tộc nhân nhường đường mỉm cười gật đầu, đi thẳng tới trước quầy, đem con chim trên vai đặt trên mặt đất.
Rất nhiều ánh mắt tụ tập tới, tộc tỷ ngưng thần nhìn kỹ,
Nhớ đến lai lịch con thú này. Toàn thân tựa như đúc bằng sắt, một đôi cánh ngắn tràn ngập sức mạnh, hình thể tráng kiện, trọng lượng rất lớn nên không thể bay được là một loại yêu thú hiếm gặp.
Nhíu mày khổ tư hồi lâu, nàng lấy mấy năm kinh nghiệm làm việc, cũng không nhìn ra con thú này. Đành phải áy náy cười một tiếng, mời Sở Phi Dương chờ một lát, lắc lắc cặp mông đi đến một cửa nhỏ, rất nhanh, một vị trung niên chấp sự theo ra.
Nhìn thấy con chim nằm trên đất, người này sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, cúi đầu đi vài vòng quanh nó, kinh nghi bất định nhìn về phía Sở Phi Dương nói: "Yêu thú cấp hai tinh hỏa cự kiêu, do ngươi tự tay chém giết?"
Nghe vậy Sở Phi Dương ôn hòa cười một tiếng, đối với việc này không bình luận, lễ tiết trước sau không có kẽ hở, để cho người trung niên không mảy may oán trách. Trung niên nhân mắt lộ vẻ tự giễu, thầm nghĩ sao lại rối tung lên rồi, ngay cả thiết luật đều quên hết.
Chỗ này không được hỏi xuất xứ của vật phẩm. Gia tộc có ý là, dù là giết người đoạt vật, chỉ cần thành công, cũng coi như là có bản sự. Cho dù có cừu gia tới cửa trả thù, gia tộc đều sẽ hỗ trợ giải quyết, tối thiểu trong Liệt Nham thành, Sở gia còn che đậy được.
Ho nhẹ mấy tiếng che giấu vẻ xấu hổ, trung niên nhân ngưng thần tưởng tượng, liền ra định giá: "Tinh hỏa cự kiêu có tu vi tầng hai, nhưng con thú này thiên phú dị bẩm, thả ra tinh hoả uy lực kinh người, yêu thú trung kỳ bình thường đều không dễ dàng trêu chọc, ước chừng giá trị một trăm năm mươi khối Nguyên thạch, lấy thân phận của ngươi sẽ có ưu đãi, tính làm một trăm sáu mươi khối Nguyên thạch được chứ?"
Mặc dù người này lúc trước có chút thất thố, nhưng nhanh chóng ổn định tâm thần, chậm rãi nói, báo giá có lý có cứ, làm cho người tin phục, biểu hiện ra tương đối chuyên nghiệp. Bởi vậy có thể thấy được, chấp sự không phải là kẻ có tiếng mà không có miếng.
Đối với việc này Sở Phi Dương khẽ vuốt cằm, người vây quanh lại không bình tĩnh lại được, một nháy mắt hô to gọi nhỏ bên tai không dứt, chém giết yêu thú cấp hai, chiến tích đủ để khiến người khác đỏ mắt.
Mặc dù đã có phỏng đoán, nhưng nghe đến quyết định cuối cùng, Sở Thiên y nguyên hít vào ngụm khí lạnh, khoé miệng cười khổ. Khi báo giá xong, cũng làm cho người khác tắc lưỡi không thôi. Hắn ròng rã một tháng, vất vả mới kiếm được chút Nguyên thạch, người khác chém giết một con yêu thú, đã đáng giá một nửa gia tài của hắn.
"Còn kém quá xa, phải mau chóng đột phá Uẩn Khí cảnh mới được." sau khi nhận Nguyên thạch trong đầu Sở Thiên liền xuất hiện ý nghĩ này.
Con chim có thể tích to lớn, Dung Giới không thể thu lại, trung niên chấp sự vẫy tay gọi lại mấy tên tạp dịch nâng lên, hợp lực vận chuyển đến nhà kho chuyên dụng, bản thân cũng không rời đi, ngồi xuống ghế quan sát.
Xử lý xong con chim, Sở Phi Dương lấy ra từ Dung Giới những vật phẩm khác, tộc tỷ cấp tốc kiểm kê, không lâu sau lại xuất hiện vài vật hiếm có, chấp hành nhìn chăm chú nhìn kỹ, nhận ra đó là tam phẩm linh dược Tuyết Liên tâm, đồ vật này rất giá trị, so với tinh hỏa cự kiêu không kém hơn bao nhiêu.
Khó khăn kiểm kê xong vật phẩm, thu hoạch của Sở Phi Dương có giá trên trời, tổng cộng tám trăm sáu mươi khối Nguyên thạch, khi tộc tỷ báo ra tiếng thán phục liên tiếp vang lên trong đại sảnh.
Có mấy vị thiếu niên chưa thấy qua sự kiện lớn như thế này, không ngừng dùng tay xoa lỗ tai, hỏi thăm đồng bạn bên cạnh tới mấy lần, đều hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Dù sao, với lượng Nguyên thạch này đủ để mua một sản nghiệp.
Tiếp nhận túi chứa Nguyên thạch đặt vào trong nhẫn, Sở Phi Dương phất phất tay, hướng người xem bốn phía hơi chút chào hỏi, tắm rửa vô số ánh mắt kính ngưỡng, quay người đi ra đại môn.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Sở Thiên chậm rãi thu hồi ánh mắt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề bất ngờ, hiện ra vẻ nghiêm túc. Gần đây mọi việc xuôi gió xuôi nước, trong lòng sinh ra một chút kiêu ngạo, lúc này đã bị quét sạch sành sanh. Cả người như được tiếp thêm một luồng sinh khí, ý chí toàn thân bốc cao ngùn ngụt.
"Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cũng không thể bởi vì có chút thành tựu, liền tự cao tự đại, không coi ai ra gì." Chuyện hôm nay để hắn lâm vào trầm tư, ánh mắt kiên nghị bờ môi khẽ mím, ý chí phải kiên định không kiêu ngạo tập chung rèn luyện bản thân, chỉ có như vậy, mới có thể đi càng xa trên con đường võ đạo
Phát giác được nguy cơ trí mạng, con rùa này không chút do dự, lập tức bạo yêu hạch, may mắn hắn quả quyết rút tay lui lại, huyền lân lách mình cản phía trước, tiếp nhận toàn bộ lực bạo phá, mới có thể bảo hộ hắn an toàn vô sự.
Vảy đen kia không hổ là vốn liếng của huyền lân, con thú kia đã chọn cách bạo yêu hạch mà ngay cả một khối lân phiến cũng nổ không nát, kịch liệt bạo tạc qua đi, huyền lân mặc dù thân đầy bụi đất, nhưng thân thể lại không tổn thương chút nào. Thấy Sở Thiên âm thầm líu lưỡi, may là hắn đã tập luyện qua dương cương kình không thì căn bản không thu phục được con thú này.
Quá trình hắn công kích mai rùa tốn rất nhiều thời gian, mồ hôi chảy đầy đầu nhưng đừng nói đến yêu hạch con thú kia tự bạo ngay cả huyết nhục đều không thấy, khiến hắn đành phải nhặt lấy mai rùa coi như là an ủi.
Ai có thể biết, con rùa tưởng chừng như nhút nhát này, có vẻ như tính tình đôn hậu bảo thủ, nhưng lại quyết đoán ác liệt như vậy, thời khắc tử vong còn cam tâm tình nguyện ngọc đá cùng nát, kém chú tnữa khiến Sở Thiên ăn trộm gà bất thành lại còn mất nắm gạo.
Theo từng vật phẩn bị mang đi, không gian của Dung Giới dần dần xuất hiện nhiều khoảng không. Cuối cùng, Sở Thiên dừng lại, vật phẩm có thể bán thì hắn cũng đã lấy ra, chỉ còn một chút đồ dùng hàng ngày mà thôi.
Nhìn qua trước mặt hàng hóa chồng chất như núi, tộc tỷ khẽ thở dài, nhiều đồ vật như vậy, đợi chút nữa sẽ mất rất nhiều thời gian sắp xếp lại. Thu hồi ý niệm trong lòng, ngón tay thon dài khẽ nhúc nhíc, ánh mắt lấp lóe tính giá trị.
Nàng này dung mạo rất xinh đẹp, lại không cam tâm làm bình hoa, khoảng thời gian buồn tẻ liền nghĩ ra cách tính này, một tay "Chỉ kế pháp" do nàng sáng tạo ra, chuẩn xác không thua gì bàn tính, nhưng lại không cần công cụ, thuận tiện di chuyển, đồng thời còn đem lại cho nàng một khí chất phong tao.
Bởi vì vật phẩm quá nhiều, tốn hao một chút thời gian, tính xong khẽ mở môi đỏ: "Thiên tiểu đệ thu hoạch tương đối khá, tổng cộng ba trăm hai mươi năm khối Nguyên thạch, ngươi có muốn lấy luôn không?"
Nghe được lời này, Sở Bảo trợn to mắt. Ai da, tiểu Thiên là tên biến thái, được rồi, ai lại so sánh với biến thái, là ta đã nghĩ quá nhiều rồi. Một đám người trẻ tuổi mặt lộ vẻ cực kỳ hâm mộ, đây là số tiền lớn, đủ cho bọn họ tiêu xài khá lâu. Có người tự giễu cười một tiếng, không nên so sánh với bản thân mình nếu không thì mình càng mất niềm tin.
Thấy đối phương khẽ gật đầu, tộc tỷ bắt đầu đếm Nguyên thạch, bỏ vào trong túi màu lam, dùng dây nhỏ buộc lại đưa qua, khách khí nói: "ngươi nên đếm qua một chút."
Nghe vậy Sở Thiên liếc nhìn đại khái số lượng không tệ, ngón tay lắc đem nó thu vào Dung Giới. Tộc tỷ đã làm công việc này rất lâu, tận mắt nàng kiểm kê mấy lần, nhất định sẽ không sai.
Lần trước lịch luyện dùng hết có khả năng, cũng chỉ vẻn vẹn thu hoạch được hơn một trăm khối Nguyên thạch, lần này cũng không thấy khẩn trương, thuận theo tự nhiên tùy ý đi săn, thu hoạch lại gấp ba trước kia. Ước chừng thời gian cũng không sai biệt lắm, hắn đã đem bản thân đến chỗ khá sâu bên trong chắc chắn thu hoạch sẽ lơn hơn lần trước nhiều.
Đột nhiên, lối vào lại ồn ào, một thiếu niên đi vào từ nơi cổng lớn, người trẻ tuổi khí độ bất phàm khiến người đứng xem dạt ra hai phía, Sở Thiên theo âm thanh quay đầu nhìn lại, con ngươi có chút co rụt, người này chính là Sở Phi Dương.
Vai khiêng xác một con chim to lớn chậm rãi đi tới, Sở Phi Dương trên mặt hiện vẻ mỏi mệt, quần áo nhiễm phong trần, ánh mắt lại mang thần thái sáng láng. Phần eo treo vỏ kiếm, bảo kiếm trong đó mặc dù không nhìn thấy, lại có từng tia mùi máu tanh cách vỏ truyền ra, mịt mờ tràn ngập trong không khí.
Thấy thế mắt Sở Thiên nghiêm nghị, theo hắn đoán chừng, người này đồng dạng với hắn, vừa mới lịch luyện trở về. Ánh mắt lại nhìn về phía cự điểu, nao nao, yêu thú cấp hai?
Thu hồi suy nghĩ trong lòng, Sở Thiên tránh ra một con đường, lui vào trong đám người xem náo nhiệt. Sở Phi Dương cũng không kiêu căng, hướng tộc nhân nhường đường mỉm cười gật đầu, đi thẳng tới trước quầy, đem con chim trên vai đặt trên mặt đất.
Rất nhiều ánh mắt tụ tập tới, tộc tỷ ngưng thần nhìn kỹ,
Nhớ đến lai lịch con thú này. Toàn thân tựa như đúc bằng sắt, một đôi cánh ngắn tràn ngập sức mạnh, hình thể tráng kiện, trọng lượng rất lớn nên không thể bay được là một loại yêu thú hiếm gặp.
Nhíu mày khổ tư hồi lâu, nàng lấy mấy năm kinh nghiệm làm việc, cũng không nhìn ra con thú này. Đành phải áy náy cười một tiếng, mời Sở Phi Dương chờ một lát, lắc lắc cặp mông đi đến một cửa nhỏ, rất nhanh, một vị trung niên chấp sự theo ra.
Nhìn thấy con chim nằm trên đất, người này sắc mặt đột nhiên ngưng trọng, cúi đầu đi vài vòng quanh nó, kinh nghi bất định nhìn về phía Sở Phi Dương nói: "Yêu thú cấp hai tinh hỏa cự kiêu, do ngươi tự tay chém giết?"
Nghe vậy Sở Phi Dương ôn hòa cười một tiếng, đối với việc này không bình luận, lễ tiết trước sau không có kẽ hở, để cho người trung niên không mảy may oán trách. Trung niên nhân mắt lộ vẻ tự giễu, thầm nghĩ sao lại rối tung lên rồi, ngay cả thiết luật đều quên hết.
Chỗ này không được hỏi xuất xứ của vật phẩm. Gia tộc có ý là, dù là giết người đoạt vật, chỉ cần thành công, cũng coi như là có bản sự. Cho dù có cừu gia tới cửa trả thù, gia tộc đều sẽ hỗ trợ giải quyết, tối thiểu trong Liệt Nham thành, Sở gia còn che đậy được.
Ho nhẹ mấy tiếng che giấu vẻ xấu hổ, trung niên nhân ngưng thần tưởng tượng, liền ra định giá: "Tinh hỏa cự kiêu có tu vi tầng hai, nhưng con thú này thiên phú dị bẩm, thả ra tinh hoả uy lực kinh người, yêu thú trung kỳ bình thường đều không dễ dàng trêu chọc, ước chừng giá trị một trăm năm mươi khối Nguyên thạch, lấy thân phận của ngươi sẽ có ưu đãi, tính làm một trăm sáu mươi khối Nguyên thạch được chứ?"
Mặc dù người này lúc trước có chút thất thố, nhưng nhanh chóng ổn định tâm thần, chậm rãi nói, báo giá có lý có cứ, làm cho người tin phục, biểu hiện ra tương đối chuyên nghiệp. Bởi vậy có thể thấy được, chấp sự không phải là kẻ có tiếng mà không có miếng.
Đối với việc này Sở Phi Dương khẽ vuốt cằm, người vây quanh lại không bình tĩnh lại được, một nháy mắt hô to gọi nhỏ bên tai không dứt, chém giết yêu thú cấp hai, chiến tích đủ để khiến người khác đỏ mắt.
Mặc dù đã có phỏng đoán, nhưng nghe đến quyết định cuối cùng, Sở Thiên y nguyên hít vào ngụm khí lạnh, khoé miệng cười khổ. Khi báo giá xong, cũng làm cho người khác tắc lưỡi không thôi. Hắn ròng rã một tháng, vất vả mới kiếm được chút Nguyên thạch, người khác chém giết một con yêu thú, đã đáng giá một nửa gia tài của hắn.
"Còn kém quá xa, phải mau chóng đột phá Uẩn Khí cảnh mới được." sau khi nhận Nguyên thạch trong đầu Sở Thiên liền xuất hiện ý nghĩ này.
Con chim có thể tích to lớn, Dung Giới không thể thu lại, trung niên chấp sự vẫy tay gọi lại mấy tên tạp dịch nâng lên, hợp lực vận chuyển đến nhà kho chuyên dụng, bản thân cũng không rời đi, ngồi xuống ghế quan sát.
Xử lý xong con chim, Sở Phi Dương lấy ra từ Dung Giới những vật phẩm khác, tộc tỷ cấp tốc kiểm kê, không lâu sau lại xuất hiện vài vật hiếm có, chấp hành nhìn chăm chú nhìn kỹ, nhận ra đó là tam phẩm linh dược Tuyết Liên tâm, đồ vật này rất giá trị, so với tinh hỏa cự kiêu không kém hơn bao nhiêu.
Khó khăn kiểm kê xong vật phẩm, thu hoạch của Sở Phi Dương có giá trên trời, tổng cộng tám trăm sáu mươi khối Nguyên thạch, khi tộc tỷ báo ra tiếng thán phục liên tiếp vang lên trong đại sảnh.
Có mấy vị thiếu niên chưa thấy qua sự kiện lớn như thế này, không ngừng dùng tay xoa lỗ tai, hỏi thăm đồng bạn bên cạnh tới mấy lần, đều hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề. Dù sao, với lượng Nguyên thạch này đủ để mua một sản nghiệp.
Tiếp nhận túi chứa Nguyên thạch đặt vào trong nhẫn, Sở Phi Dương phất phất tay, hướng người xem bốn phía hơi chút chào hỏi, tắm rửa vô số ánh mắt kính ngưỡng, quay người đi ra đại môn.
Đưa mắt nhìn hắn rời đi, Sở Thiên chậm rãi thu hồi ánh mắt. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn không hề bất ngờ, hiện ra vẻ nghiêm túc. Gần đây mọi việc xuôi gió xuôi nước, trong lòng sinh ra một chút kiêu ngạo, lúc này đã bị quét sạch sành sanh. Cả người như được tiếp thêm một luồng sinh khí, ý chí toàn thân bốc cao ngùn ngụt.
"Nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, cũng không thể bởi vì có chút thành tựu, liền tự cao tự đại, không coi ai ra gì." Chuyện hôm nay để hắn lâm vào trầm tư, ánh mắt kiên nghị bờ môi khẽ mím, ý chí phải kiên định không kiêu ngạo tập chung rèn luyện bản thân, chỉ có như vậy, mới có thể đi càng xa trên con đường võ đạo
Tác giả :
Tiểu Viên Nguyên