Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 63: Nhập các
Vị thiếu niên này xuất thân phổ thông, bởi vì thiên phú không tồi, hoà vão đám đông, một mực đứng ở rìa võ đài. Xung phong nhận việc quan sát trận so tài, hạ quyết tâm thám thính tin tức trọng yếu. Kể phóng đại trận so tài lên để cho người ta thấy tác dụng của mình.
Không biết rằng lời nói vừa ra khỏi miệng, Ngọc công tử trực tiếp chất vấn, bốn phía bầu không khí đột nhiên thay đổi, hô hấp trì trệ, mồ hôi lạnh chảy đầy sau gáy.
Nội tâm khẩn trương sợ hãi, nhưng công tử khi đã mở miệng, tuyệt đối không được không trả lời. Huống chi, vinh hoa phú quý sau này còn phải nhờ chuyện này cả.
Thành bại tại cử động lần này. Thiếu niên chợt cắn răng một cái, ánh mắt không tránh né, nhìn chằm chằm Tống Ngọc giải thích: "Tiểu đệ cho rằng người này thiên phú trác tuyệt, công tử cần đề phòng nhiều hơn."
"Rất tốt, rất tốt."
Tống Ngọc sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng hóa thành khuôn mặt ấm áp, vỗ tay hướng thiếu niên đi đến, tới gần sau đó hòa nhã nói: "Cố ý đến thông báo cho ta, ngươi cũng coi như là có lòng."
Nghe vậy thiếu niên vành mắt có chút ửng đỏ, chỉ cảm thấy nỗ lực trước đó, cuối cùng đã đạt được hồi báo. Tâm thần khuấy động, Tống Ngọc lấy tay hướng bả vai hắn vỗ nhè nhẹ giống như trấn an.
Nhưng khi lòng bàn tay khí tức băng lãnh đột ngột sinh ra, thuận theo cánh tay cấp tốc lan tràn, chỉ một cái chớp mắt sau đó, toàn thân thiếu niên đều bị phong ấn vào trong khối băng, tất cả biểu tình trên khuôn mặt đều giữ nguyên.
"Nhưng ngươi không hiểu, điều ta ghét nhất chính là có người dám nghi ngờ thiên phú của ta."
Tống Ngọc ngữ khí nhu hòa, biểu lộ hiền lành, vẻ mặt mọi người xung quanh đều căng cứng, câm như hến, mấy vị ca sĩ, vũ nữ gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Không cần phân phó, sớm có hai lão bộc tiến lên, mang khối băng đi ra ngoài. Một người quay lại nhìn đám người bên trong một chút, tên gia hoả này thật ngu dốt, dám đắc tội công tử, đây chính là kết cục. Kết cục của kẻ không hiểu chuyện mọi người nên lấy đó mà làm gương.
Về sau, đại sảnh khôi phục lại bình tĩnh, nhóm nghệ nhân trấn định tâm thần, tiếp tục diễn xuất, bên trong lại tiếp tục một màn ca múa linh đình.
Tình hình ở đây cũng xuất hiện ở khắp nơi. Một đêm này, bởi vì truyện tin tức không biết bao nhiêu người nằm trên giường trằn trọc, khó mà chìm vào giấc ngủ.
Trong đó có Sở Hách, hắn vừa mới thua trận, lại bị cha dạy dỗ cho một trận nữa, đứng sau Sở phàm chính là Tam trưởng lão. Tên Sở phàm kia tiến vào bát cường lại có chỗ dựa, ngay cả Tứ trưởng lão đều không muốn tham gia việc này, chỉ phân phó hắn sau này ít gây chuyện.
Hắn thực không nghĩ ra, Sở phàm xuất thân nghèo hèn, tại sao lại cấu kết được với trưởng lão trong tộc. Mặc kệ như thế nào, xem ra mối thù chân gãy, cũng không cách nào báo.
.....
Hôm sau, Sở Thiên rời giường từ lúc sớm, luyện qua hai bộ quyền pháp, sắp tới thời gian đi Công Pháp các hắn liền cất bước đi ra khỏi tiểu viện.
Hai bên đường thi thoảng sẽ gặp vài người luyện quyền cước, luyện công buổi sáng đón mặt trời mọc, gặp Sở Thiên, đều dừng lại hành lễ, cử chỉ rất cung kính. Mấy vị thiếu nữ đưa mắt thưởng thức, quét đi quét lại trên người hắn.
Thấy thế Sở Thiên mặt đỏ tới mang tai, vội vàng chạy trốn bán sống bán chết, bộ dáng chật vật, dẫn tới tiếng cười như chuông bạc phía sau.
Chậm rãi đi một lúc phía xa liền xuất hiện một toà lầu các bốn tầng uy nghi chính là Công Pháp các. Trước lầu đã có mấy người đứng sẵn, đều là những gương mặt quen thuộc, chính là bát cường năm nay, đã có mấy người không chịu được tới xem. Xem ra, đối với bên trong Công Pháp các, tất cả mọi người đều rất hứng thú.
Sở Thiên đi lại gần đám người, cùng mọi người tập chung, sau đó một trung niên mặt chữ điền dẫn mọi người nhập các. Người này là một thủ hạ của Tam trưởng lão, chuyến này do hắn dẫn đội.
Bởi vì liên quan đến việc mở ra tầng cao nhất, Công Pháp các hôm nay bị giới nghiêm, cổng đã đổi hộ vệ, từng người khí tức cường hãn, thân thể tráng kiện, đều có tu vi uẩn khí cảnh, có thể xưng là tinh anh trong tộc. Đừng nhìn đám tuyển thủ trong cuộc so tài là mạnh mẽ vô song, nếu muốn chống lại một số người ở đây, chỉ sợ ba chiêu đều đi không đỡ được.
Được gia tộc nhìn trúng, cũng không phải là thực lực mỗi người, mà là nhìn vào thiên phú. Người trẻ tuổi tu vi có lẽ không mạnh mẽ, nhưng tương lai thứ mà bọn hắn có thể đạt được chắc chắc sẽ vượt xa uẩn khí cảnh.
Đám tuyển thủ lần lượt tiến đến, Sở Sở nhanh nhẹn đi đầu, khi đi tới bên cạnh hắn thì cười duyên một tiếng, nhìn khí sắc thì đã khỏi hẳn, Sở Thiên trong lòng cũng thả lỏng.
Cuối cùng, Sở Nghị cũng tới, nhìn Sở Thiên một cái, trong ánh mắt chiến ý dạt dào,
Lại đảo mắt nhìn chăm chú Công Pháp các. Lúc này đây là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất, điển tịch cất giữ trong Công Pháp các.
Thấy người đã đến đủ, chấp sự mặt chữ điền dẫn mọi người tới cửa ra vào, rõ ý đồ đến của mình cho bọn hộ vệ, hộ vệ cầm đầu lớn tuổi gật gật đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn người Sở Thiên nói: "Lấy ra bằng chứng."
Đám tuyển thủ từng người lấy ra bằng chứng, Sở Thiên cũng lấy ra tấm bảng gỗ kia, đưa cho tên hộ vệ.
Người này từ đầu đến cuối sắc mặt như thường, nhưng nhìn thấy tấm bảng gỗ viết một chữ cấm, cho dù kiệt lực che giấu, trên mặt y nguyên lộ ra vẻ chấn kinh. Tầng cao nhất gọi là cấm tầng, không trải qua việc tộc trưởng tự mình phê chuẩn, đến trưởng lão cũng không có quyền tiến vào.
Phàm người trẻ tuổi có được tấm thẻ bài này, chình là thiên tài trong thiên tài. Nghĩ lại một chút hắn tỉnh ngộ, vị thiếu niên trẻ tuổi này chình là tân quán quân của trận so tài năm nay.
Mặc dù trong mắt hộ vệ hiện lên vẻ kinh ngạc chỉ là thoáng qua, nhưng ở đây đều là đám mắt tinh tai thính, đám tuyển thủ cùng lộ ra thần sắc hâm mộ, Sở Ca càng lộ ra vẻ không cam lòng. Bên trong đám người, hắn là kẻ có thiên phú tốt nhất, lẽ ra nên trở thành đối tượng mà mọi người hâm mộ, nhưng phần vinh hạnh đặc biệt này lại rơi trên thân Sở Thiên trên.
Nếu như chưa từng giao thủ, Sở Ca tất nhiên không phục, nói không chừng còn cố ý gây chuyện, xuất thủ với đối phương. Nhưng trải qua trận chiến bát cường, hắn biết rõ Sở Thiên thiên phú bình thường, nhưng sức chiến đấu lại cực kì khủng bố, cao ngạo như hắn, đều không thể không cam bái hạ phong. Thẳng đến lúc này, hắn đều không nghĩ ra, tại sao người này chỉ là tư chất hoàng mạch, nhưng lúc nào cũng hơn hắn một bước.
Người khác ánh mắt cũng đố kỵ hoặc cực kỳ hâm mộ, Duy chỉ có Sở Sở là người mặt giãn ra mỉm cười, trong đó giống như có vẻ kiêu ngạo.
Bước vào Công Pháp các, bởi vì giới nghiêm, quầy thu ngân đã không có nhân viên công tác. Đợi đám người chọn xong võ học của mình thì mọi thứ sẽ lại trở về như lúc trước.
Xuyên qua quầy thu ngân bên ngoài, là một cánh cửa tối đen như mực. Khi nó hoàn toàn trở ra, cũng chỉ thấy được lờ mờ, trên vách trường minh châu phóng thích tia sáng, làm xung quanh ánh sáng chỉ đủ để người ta thấy được lối đi.
Nhìn một cái, từng giá sách chỉnh tề thành từng hàng, ngọc giản hoặc quyển trục, còn một vài kệ lại trưng bày đao kiếm hoặc bảo giáp, tất cả bọn chúng đều là phàm binh.
Bên cạnh, hầu hết đều được dán một miếng giấy nhỏ ghi lại công dụng của đám binh khí và công pháp.
Tầng này cho phép đám người chọn võ học hoặc phàm binh, chỉ cho lấy một cái, không được lấy thêm. Chọn lựa hoàn tất, ngay lập tức xuất các, không được lưu lại. Cho dù có tâm chiếm tiện nghi, thì trong các cũng sẽ có một đội chuyên tuần tra xung quang phát hiện người gian dối.
Trước mặt tuy nhiều thứ, nhưng bọn người Sở Thiên lại không động tâm. Chỉ là tầng thứ nhất, chắc chắn không có đồ tốt, mọi người chỉ đi qua, không hề ngừng lại, đi theo thang cuốn tiến vào tầng tiếp theo.
So sánh cùng tầng dưới, tầng thứ hai giá sách thưa thớt hơn rất nhiều, khiến lượng công pháp và binh khí giảm mạnh, bất quá dựa theo miếng giấy bên cạnh, chút võ học ở đây so với những thứ ở tầng đầu tiên cao cấp hơn rất nhiều. Vẫn như cũ không trong đoàn người lưu lại thuận theo cái thang lên tầng tiếp theo.
Đi đến cuối cùng, liền xuất hiện một màn sáng như tờ giấy mỏng ngăn người bên ngoài tiến vào, khiến không ai có thể tiến lên một bước nào nữa. theo Sở Thiên đoán, màn sáng kia nhìn như không đáng chú ý, dù cho hắn toàn lực oanh kích, cũng không thể làm cho nó rung động mảy may.
Sở Sở đi đầu nghĩ ra điều gì đó, từ trong ngực lấy ra một tấm bảng gỗ, một đoàn năng lượng quấn quanh nó, sau đó nàng khẽ tiến lên, bóng hình xinh đẹp liền xuyên qua tấm màn mỏng, hiển nhiên là đã đi vào. Thấy thế người khác nhao nhao bắt chước, lấy thẻ bài ra lần lượt xuyên qua, tuần tự tiến vào bên trong.
Sở Thiên lấy ra tấm bảng gỗ sau đó cũng bị dị năng vây quanh. Hắn âm thầm lấy làm kỳ lạ, trước đó đã từng lấy tấm bảng này ra xem, trông nó cũng không có gì khác thường, một chút phản ứng cũng không có. Xem ra chỉ có Công Pháp các, mới khiến nó phát huy được công hiệu.
Trừ Sở Thiên ra, không ai có thể lên được tầng cao nhất, bởi vậy, bọn họ ngừng chân trước kệ sách, ngưng thần đọc qua ngọc giản trên kệ.
Hướng Sở Sở cáo biệt, Sở Thiên đạp vào cái thang, một mình nhấc chân tiến lên. Xuất hiện phía cuối cái thang lại là một màn sáng.
Theo hắn cảm ứng, là màn sáng cứng rắn hơn xa cái bên dưới. Thực tế coi như là Hóa Cương cảnh võ giả đích thân tới, có lẽ toàn lực công kích hơn mười chiêu mới có thể phá vỡ cấm chế này. Đó cũng là đủ thời gian để Nhị trưởng lão ở kế bên có thể đến chi viện.
Màn sáng trước mặt được quấn quanh bởi một dòng điện màu lam, âm thanh xoẹt xẹt thỉnh thoảng vang lên. Dùng cái mông nghĩ cũng biết, loại dòng điện này chạm vào một chút thôi dù là Uẩn Khí cảnh cũng phải chịu trọng thương.
Liên quan tới việc này, trước khi lên lầu đã được hộ vệ giải thích rõ ràng, cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngộ thương.
Tay cầm tấm bảng gỗ, đưa tới gần sát màn sáng, chữ cấm trên tấm bảng gỗ kia bắt đầu vặn vẹo, nhúc nhích sau đó hóa thành một chiếc chìa khoá, trên thân có một thứ năng lượng hắc ám đang quấn quanh nó liên tục.
Đợi đến khi toàn thân chiếc chìa khoa đều bị bao khỏa, mắt Sở Thiên híp lại, cẩn thận từng li từng tí đi vào.
Thiểm điện biến mất, màn sáng xé mở, thân thể hắn lách vào, màn sáng liền khôi phục bình thường, tiếng xoẹt xoẹt lại vang lên, tia điện màu lam lại cự tuyệt hết thảy người khác.
Sau một hồi, rốt cục Sở Thiên đã tiến vào tầng cao nhất của Công Pháp các.
Không biết rằng lời nói vừa ra khỏi miệng, Ngọc công tử trực tiếp chất vấn, bốn phía bầu không khí đột nhiên thay đổi, hô hấp trì trệ, mồ hôi lạnh chảy đầy sau gáy.
Nội tâm khẩn trương sợ hãi, nhưng công tử khi đã mở miệng, tuyệt đối không được không trả lời. Huống chi, vinh hoa phú quý sau này còn phải nhờ chuyện này cả.
Thành bại tại cử động lần này. Thiếu niên chợt cắn răng một cái, ánh mắt không tránh né, nhìn chằm chằm Tống Ngọc giải thích: "Tiểu đệ cho rằng người này thiên phú trác tuyệt, công tử cần đề phòng nhiều hơn."
"Rất tốt, rất tốt."
Tống Ngọc sắc mặt biến đổi mấy lần, cuối cùng hóa thành khuôn mặt ấm áp, vỗ tay hướng thiếu niên đi đến, tới gần sau đó hòa nhã nói: "Cố ý đến thông báo cho ta, ngươi cũng coi như là có lòng."
Nghe vậy thiếu niên vành mắt có chút ửng đỏ, chỉ cảm thấy nỗ lực trước đó, cuối cùng đã đạt được hồi báo. Tâm thần khuấy động, Tống Ngọc lấy tay hướng bả vai hắn vỗ nhè nhẹ giống như trấn an.
Nhưng khi lòng bàn tay khí tức băng lãnh đột ngột sinh ra, thuận theo cánh tay cấp tốc lan tràn, chỉ một cái chớp mắt sau đó, toàn thân thiếu niên đều bị phong ấn vào trong khối băng, tất cả biểu tình trên khuôn mặt đều giữ nguyên.
"Nhưng ngươi không hiểu, điều ta ghét nhất chính là có người dám nghi ngờ thiên phú của ta."
Tống Ngọc ngữ khí nhu hòa, biểu lộ hiền lành, vẻ mặt mọi người xung quanh đều căng cứng, câm như hến, mấy vị ca sĩ, vũ nữ gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
Không cần phân phó, sớm có hai lão bộc tiến lên, mang khối băng đi ra ngoài. Một người quay lại nhìn đám người bên trong một chút, tên gia hoả này thật ngu dốt, dám đắc tội công tử, đây chính là kết cục. Kết cục của kẻ không hiểu chuyện mọi người nên lấy đó mà làm gương.
Về sau, đại sảnh khôi phục lại bình tĩnh, nhóm nghệ nhân trấn định tâm thần, tiếp tục diễn xuất, bên trong lại tiếp tục một màn ca múa linh đình.
Tình hình ở đây cũng xuất hiện ở khắp nơi. Một đêm này, bởi vì truyện tin tức không biết bao nhiêu người nằm trên giường trằn trọc, khó mà chìm vào giấc ngủ.
Trong đó có Sở Hách, hắn vừa mới thua trận, lại bị cha dạy dỗ cho một trận nữa, đứng sau Sở phàm chính là Tam trưởng lão. Tên Sở phàm kia tiến vào bát cường lại có chỗ dựa, ngay cả Tứ trưởng lão đều không muốn tham gia việc này, chỉ phân phó hắn sau này ít gây chuyện.
Hắn thực không nghĩ ra, Sở phàm xuất thân nghèo hèn, tại sao lại cấu kết được với trưởng lão trong tộc. Mặc kệ như thế nào, xem ra mối thù chân gãy, cũng không cách nào báo.
.....
Hôm sau, Sở Thiên rời giường từ lúc sớm, luyện qua hai bộ quyền pháp, sắp tới thời gian đi Công Pháp các hắn liền cất bước đi ra khỏi tiểu viện.
Hai bên đường thi thoảng sẽ gặp vài người luyện quyền cước, luyện công buổi sáng đón mặt trời mọc, gặp Sở Thiên, đều dừng lại hành lễ, cử chỉ rất cung kính. Mấy vị thiếu nữ đưa mắt thưởng thức, quét đi quét lại trên người hắn.
Thấy thế Sở Thiên mặt đỏ tới mang tai, vội vàng chạy trốn bán sống bán chết, bộ dáng chật vật, dẫn tới tiếng cười như chuông bạc phía sau.
Chậm rãi đi một lúc phía xa liền xuất hiện một toà lầu các bốn tầng uy nghi chính là Công Pháp các. Trước lầu đã có mấy người đứng sẵn, đều là những gương mặt quen thuộc, chính là bát cường năm nay, đã có mấy người không chịu được tới xem. Xem ra, đối với bên trong Công Pháp các, tất cả mọi người đều rất hứng thú.
Sở Thiên đi lại gần đám người, cùng mọi người tập chung, sau đó một trung niên mặt chữ điền dẫn mọi người nhập các. Người này là một thủ hạ của Tam trưởng lão, chuyến này do hắn dẫn đội.
Bởi vì liên quan đến việc mở ra tầng cao nhất, Công Pháp các hôm nay bị giới nghiêm, cổng đã đổi hộ vệ, từng người khí tức cường hãn, thân thể tráng kiện, đều có tu vi uẩn khí cảnh, có thể xưng là tinh anh trong tộc. Đừng nhìn đám tuyển thủ trong cuộc so tài là mạnh mẽ vô song, nếu muốn chống lại một số người ở đây, chỉ sợ ba chiêu đều đi không đỡ được.
Được gia tộc nhìn trúng, cũng không phải là thực lực mỗi người, mà là nhìn vào thiên phú. Người trẻ tuổi tu vi có lẽ không mạnh mẽ, nhưng tương lai thứ mà bọn hắn có thể đạt được chắc chắc sẽ vượt xa uẩn khí cảnh.
Đám tuyển thủ lần lượt tiến đến, Sở Sở nhanh nhẹn đi đầu, khi đi tới bên cạnh hắn thì cười duyên một tiếng, nhìn khí sắc thì đã khỏi hẳn, Sở Thiên trong lòng cũng thả lỏng.
Cuối cùng, Sở Nghị cũng tới, nhìn Sở Thiên một cái, trong ánh mắt chiến ý dạt dào,
Lại đảo mắt nhìn chăm chú Công Pháp các. Lúc này đây là thứ hắn cảm thấy hứng thú nhất, điển tịch cất giữ trong Công Pháp các.
Thấy người đã đến đủ, chấp sự mặt chữ điền dẫn mọi người tới cửa ra vào, rõ ý đồ đến của mình cho bọn hộ vệ, hộ vệ cầm đầu lớn tuổi gật gật đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm bọn người Sở Thiên nói: "Lấy ra bằng chứng."
Đám tuyển thủ từng người lấy ra bằng chứng, Sở Thiên cũng lấy ra tấm bảng gỗ kia, đưa cho tên hộ vệ.
Người này từ đầu đến cuối sắc mặt như thường, nhưng nhìn thấy tấm bảng gỗ viết một chữ cấm, cho dù kiệt lực che giấu, trên mặt y nguyên lộ ra vẻ chấn kinh. Tầng cao nhất gọi là cấm tầng, không trải qua việc tộc trưởng tự mình phê chuẩn, đến trưởng lão cũng không có quyền tiến vào.
Phàm người trẻ tuổi có được tấm thẻ bài này, chình là thiên tài trong thiên tài. Nghĩ lại một chút hắn tỉnh ngộ, vị thiếu niên trẻ tuổi này chình là tân quán quân của trận so tài năm nay.
Mặc dù trong mắt hộ vệ hiện lên vẻ kinh ngạc chỉ là thoáng qua, nhưng ở đây đều là đám mắt tinh tai thính, đám tuyển thủ cùng lộ ra thần sắc hâm mộ, Sở Ca càng lộ ra vẻ không cam lòng. Bên trong đám người, hắn là kẻ có thiên phú tốt nhất, lẽ ra nên trở thành đối tượng mà mọi người hâm mộ, nhưng phần vinh hạnh đặc biệt này lại rơi trên thân Sở Thiên trên.
Nếu như chưa từng giao thủ, Sở Ca tất nhiên không phục, nói không chừng còn cố ý gây chuyện, xuất thủ với đối phương. Nhưng trải qua trận chiến bát cường, hắn biết rõ Sở Thiên thiên phú bình thường, nhưng sức chiến đấu lại cực kì khủng bố, cao ngạo như hắn, đều không thể không cam bái hạ phong. Thẳng đến lúc này, hắn đều không nghĩ ra, tại sao người này chỉ là tư chất hoàng mạch, nhưng lúc nào cũng hơn hắn một bước.
Người khác ánh mắt cũng đố kỵ hoặc cực kỳ hâm mộ, Duy chỉ có Sở Sở là người mặt giãn ra mỉm cười, trong đó giống như có vẻ kiêu ngạo.
Bước vào Công Pháp các, bởi vì giới nghiêm, quầy thu ngân đã không có nhân viên công tác. Đợi đám người chọn xong võ học của mình thì mọi thứ sẽ lại trở về như lúc trước.
Xuyên qua quầy thu ngân bên ngoài, là một cánh cửa tối đen như mực. Khi nó hoàn toàn trở ra, cũng chỉ thấy được lờ mờ, trên vách trường minh châu phóng thích tia sáng, làm xung quanh ánh sáng chỉ đủ để người ta thấy được lối đi.
Nhìn một cái, từng giá sách chỉnh tề thành từng hàng, ngọc giản hoặc quyển trục, còn một vài kệ lại trưng bày đao kiếm hoặc bảo giáp, tất cả bọn chúng đều là phàm binh.
Bên cạnh, hầu hết đều được dán một miếng giấy nhỏ ghi lại công dụng của đám binh khí và công pháp.
Tầng này cho phép đám người chọn võ học hoặc phàm binh, chỉ cho lấy một cái, không được lấy thêm. Chọn lựa hoàn tất, ngay lập tức xuất các, không được lưu lại. Cho dù có tâm chiếm tiện nghi, thì trong các cũng sẽ có một đội chuyên tuần tra xung quang phát hiện người gian dối.
Trước mặt tuy nhiều thứ, nhưng bọn người Sở Thiên lại không động tâm. Chỉ là tầng thứ nhất, chắc chắn không có đồ tốt, mọi người chỉ đi qua, không hề ngừng lại, đi theo thang cuốn tiến vào tầng tiếp theo.
So sánh cùng tầng dưới, tầng thứ hai giá sách thưa thớt hơn rất nhiều, khiến lượng công pháp và binh khí giảm mạnh, bất quá dựa theo miếng giấy bên cạnh, chút võ học ở đây so với những thứ ở tầng đầu tiên cao cấp hơn rất nhiều. Vẫn như cũ không trong đoàn người lưu lại thuận theo cái thang lên tầng tiếp theo.
Đi đến cuối cùng, liền xuất hiện một màn sáng như tờ giấy mỏng ngăn người bên ngoài tiến vào, khiến không ai có thể tiến lên một bước nào nữa. theo Sở Thiên đoán, màn sáng kia nhìn như không đáng chú ý, dù cho hắn toàn lực oanh kích, cũng không thể làm cho nó rung động mảy may.
Sở Sở đi đầu nghĩ ra điều gì đó, từ trong ngực lấy ra một tấm bảng gỗ, một đoàn năng lượng quấn quanh nó, sau đó nàng khẽ tiến lên, bóng hình xinh đẹp liền xuyên qua tấm màn mỏng, hiển nhiên là đã đi vào. Thấy thế người khác nhao nhao bắt chước, lấy thẻ bài ra lần lượt xuyên qua, tuần tự tiến vào bên trong.
Sở Thiên lấy ra tấm bảng gỗ sau đó cũng bị dị năng vây quanh. Hắn âm thầm lấy làm kỳ lạ, trước đó đã từng lấy tấm bảng này ra xem, trông nó cũng không có gì khác thường, một chút phản ứng cũng không có. Xem ra chỉ có Công Pháp các, mới khiến nó phát huy được công hiệu.
Trừ Sở Thiên ra, không ai có thể lên được tầng cao nhất, bởi vậy, bọn họ ngừng chân trước kệ sách, ngưng thần đọc qua ngọc giản trên kệ.
Hướng Sở Sở cáo biệt, Sở Thiên đạp vào cái thang, một mình nhấc chân tiến lên. Xuất hiện phía cuối cái thang lại là một màn sáng.
Theo hắn cảm ứng, là màn sáng cứng rắn hơn xa cái bên dưới. Thực tế coi như là Hóa Cương cảnh võ giả đích thân tới, có lẽ toàn lực công kích hơn mười chiêu mới có thể phá vỡ cấm chế này. Đó cũng là đủ thời gian để Nhị trưởng lão ở kế bên có thể đến chi viện.
Màn sáng trước mặt được quấn quanh bởi một dòng điện màu lam, âm thanh xoẹt xẹt thỉnh thoảng vang lên. Dùng cái mông nghĩ cũng biết, loại dòng điện này chạm vào một chút thôi dù là Uẩn Khí cảnh cũng phải chịu trọng thương.
Liên quan tới việc này, trước khi lên lầu đã được hộ vệ giải thích rõ ràng, cũng sẽ không xuất hiện chuyện ngộ thương.
Tay cầm tấm bảng gỗ, đưa tới gần sát màn sáng, chữ cấm trên tấm bảng gỗ kia bắt đầu vặn vẹo, nhúc nhích sau đó hóa thành một chiếc chìa khoá, trên thân có một thứ năng lượng hắc ám đang quấn quanh nó liên tục.
Đợi đến khi toàn thân chiếc chìa khoa đều bị bao khỏa, mắt Sở Thiên híp lại, cẩn thận từng li từng tí đi vào.
Thiểm điện biến mất, màn sáng xé mở, thân thể hắn lách vào, màn sáng liền khôi phục bình thường, tiếng xoẹt xoẹt lại vang lên, tia điện màu lam lại cự tuyệt hết thảy người khác.
Sau một hồi, rốt cục Sở Thiên đã tiến vào tầng cao nhất của Công Pháp các.
Tác giả :
Tiểu Viên Nguyên