Thánh Vũ Xưng Tôn
Chương 6: Rửa nhục
Trên Sơn Nham ở trước mặt Sở Thiên, chỗ bị "Tu Du kình" thổi qua để lại vết tích phá huỷ khá rõ ràng.
Ngoài ra, còn có rất nhiều hình dạng khác biệt, phong cách kỳ lạ. Trong đó một chỗ núi đá bị cuồng phong hung hăng xé mở, ẩn chứa lực lượng xé rách nồng đậm ; một chỗ khác thấp hơn một chút, phảng phất bị Cự Phong nghiền ép bằng lực lượng áp đảo, còn có một chỗ đá núi bị cắt ra như đậu hũ, cuồng phong dạng này nhìn như không có tính sát thương nhưng lại sắc bén như bảo kiếm. Có đôi khi, vết tích để lại cũng chỉ là vết xước nhàn nhạt, như là bị gió nhẹ ôn nhu vuốt ve.
Những ấn ký này là do nhiều loại gió ở phía sau núi lưu lại, có hung mãnh, cũng có nhẹ nhàng; có sắc bén, cũng có yếu ớt; có kiên cường, cũng có ôn nhu...dãy núi cổ lão này đã tồn tạ ở đây không biết bao lâu rồi, năm tháng dài đằng trôi qua, cả hai dường như phát sinh qua vô số giao tế.
Sở Thiên liền đi lại tuỳ ý ở chỗ này, xem vô số thứ độc đáo, quan sát vết tích của gió để lại.
Hoặc là vết nứt trên sơn nham, hoặc là cành lá lắc lư trong gió, hoặc là chim chóc hoảng sợ bay đi, hoặc là cỏ xanh tươi tốt nghiêng thân thể hướng núi cao thi lễ...
Đôi mắt màu bạc của Sở Thiên sáng lên, tựa hồ tiến vào một loại trạng thái thần bí, tập chung cao độ, rất nhiều vết tích, đã gặp qua là không quên được, khắc sâu vào trong lòng Sở Thiên!
Hắn cứ như vậy chầm chậm đi tới, nhìn xem vết tích lưu lại trên nham thạch, từ lúc mặt trời mới lên ở hướng đông đến lúc mặt trời ngã về tây.
Sở Thiên đột nhiên lấy lại tinh thần, tựa như mới tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, thối lui ra khỏi trạng thái thần bí.
Nhìn quanh bốn phía, địa phương hắn đang đứng là trong rừng cây ở dưới núi, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, thợ săn, người hái thuốc, những người lữ hành bận rộn cả một ngày, nhiều người còn hợp thành nhóm mà đi, kề vai sát cánh hướng ngoài rừng mà đi, trên vai vác bao to bao nhỏ, chắc đã có thu hoạch không ít, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
Sở Thiên thử quan sát vết tích lưu lại của gió, lại không thể tiến vào trang thái lúc trước, nhưng hồi tưởng qua một chút, vết tích hắn nhìn qua đều khắc ở trong đầu, rõ ràng minh bạch như ở trước mắt.
Hắn cảm thấy kỳ quái, trí nhớ mình vì sao trở nên tốt như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm không ra nguyên nhân, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, tóm lại không phải chuyện gì xấu.
Sở Thiên ngồi xếp bằng, lặp đi lặp lại những hình ảnh đã nhìn qua, ý đồ từ bên trong những vết tích này tìm ra cách tăng lên "Tu Du kình", nhưng thủy chung không có thu hoạch.
Trong đầu đột nhiên thêm quá nhiều thứ, hắn cảm thấy đầu hơi đau, liếc mắt nhìn đám người đi ở phía xa, thầm nghĩ đây nên là thời điểm về nhà.
"Cho lão cha một kinh hỉ đi!"
Sở Thiên đứng dậy đi trở về, vẻ mặt tươi cười.
Đi đến gần đường nhỏ, xa xa liền thấy bóng hình yểu điệu xinh đẹp, đến gần mới dần dần thấy rõ dung mạo, đôi mắt linh động có thần, miệng anh đào nhỏ nhắn, váy áo màu hồng bao lấy thân thể mềm mại, sau đầu dây gấm buộc tóc thành hai đuôi ngựa lắc lư theo từng nhọ bước chân cảu nàng, nguyên lai là sở sở.
Trên thực tế, Sở Thiên cùng nàng gặp nhau không nhiều, trong ấn tượng của hắn vị tiểu thư này không quá thích nói chuyện, gặp người có chút thẹn thùng, luôn hơi đỏ mặt né tránh.
Lại không nghĩ, khi hắn bị người khi dễ, nàng này lại dũng cảm đứng ra toàn lực che chở. Cái này có chút vượt quá dự kiến của Sở Thiên, khiến hắn cũng có chút cảm động, mấy ngày nay âm thầm thề, nếu có thể trở thành cường giả tuyệt thế, nhất định giúp nàng chút ít.
Hiện tại Sở Thiên đối vị tiểu thư này có ấn tượng vô cùng tốt, nhưng lại không biết xưng hô thế nào, gọi tỷ tỷ đi, nàng lớn hơn mình không có bao nhiêu, không quen biết nhiều, gọi thẳng tên càng không thích hợp.
Ngay tại khi hắn lâm vào lưỡng nan, Sở Sở đã nhìn thấy hắn, cuống quít chạy tới, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập lấy vẻ lo lắng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
"ngươi đừng trở về, ở bên ngoài tránh một chút."
Sở Sở hơi có chút thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, không biết là mệt, hay là do gấp.
"Thế nào?" Nghe vậy Sở Thiên có chút không hiểu nguyên do.
Sở Sở chậm rãi bình phục hô hấp: "Sở Hách lại tìm đến nhà ngươi, chính ngăn ở trước cổng."
Sở Thiên sững sờ, chợt lộ ra mỉm cười: "Rất tốt, ta đang muốn tìm hắn tính sổ."
Nụ cười này ở trong mắt sở sở xem ra có chút kỳ dị, Sở Sở càng thuyết phục hắn lúc này không nên về nhà. Nàng càng thêm lo lắng, mặt càng phát ra đỏ lên.
Nhìn đối phương mặt mũi tràn đầy khẩn trương, Sở Thiên trong lòng ấm áp, trấn an nói: "Sở Sở tỷ, ta hiện tại đã mạnh hơn trước rất nhiều, yên tâm đi, ai tìm ai gây phiền phức vẫn là chưa biết được!"
Sở Sở tỉ mỉ nghĩ lại, Thiên đệ bình thường cũng không lỗ mãng, tựa hồ đã tính trước, hẳn là Sở Vân thúc đã có bài tẩy gì đó, có lẽ không cần quá mức e ngại Sở Hách.
"Ngươi đã có chuẩn bị, ta liền không ngăn trở." Sở sở sắc mặt hơi chậm: "Bất quá nhất định phải giữ lấy cái này!" Nói xong nàng đặt vào tay Sở Thiên một viên đan dược.
Thuốc này màu sắc đỏ sậm, toàn thân tản ra mùi thuốc nồng nặc,vì Sở Sở cầm đã lâu trong tay, Sở Thiên cầm trong tay vẫn cảm thấy ấm áp.
"Đây là Bạo Nguyên Đan, sau khi ăn vào, trong thời gian ngắn gia tăng nguyên lực." Sở sở nói thêm.
Sở Thiên không khỏi cảm kích, vật này là đan dược, tất nhiên có giá trị không nhỏ. Mọi người đều biết, tuy nói Thánh Vũ đại lục vật phẩm trị thương chủng loại phong phú, nhưng đan dược không thể nghi ngờ là một trong những loại quý nhất. Đan dược gia tăng nguyên lực, trong tất cả đan dược cũng thuộc loại hiếm thấy, tối thiểu so với nguyên đan hắn phục dụng lúc đột phá quý giá hơn.
Bởi vì thân thế của hắn hay bị người khi nhục, trừ phụ thân bên ngoài chưa hề có người khác quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trong lòng ngàn vạn câu cảm kích, lại nói không ra miệng.
“đa tạ Sở Sở tỷ”
"Không nên quá để ý a, dù sao cha ta còn nhiều, rất nhiều." Sở Sở ra vẻ buông lỏng nói: "Ngươi nếu chối từ, ta liền tức giận."
"Vậy đệ nhận, cảm ơn tỷ" Giờ phút này Sở Thiên đã đem sở sở coi người thân, âm thầm thề tương lai như có thành tựu, hảo hảo báo đáp, nội tâm cảm kích mặc dù quay đi quay lại trăm ngàn lần, nhưng trong miệng chỉ có vài chữ, lại nặng hơn ngàn cân.
"Cái này đúng nha." Sở Sở nhoẻn miệng cười, xán lạn rực rỡ, chiếu sáng đầy trời hoàng hôn.
Ở trước cửa nhà Sở Thiên, thường ngày có vẻ hơi yên tĩnh, lúc này lại chen chúc lấy không ít người, những người này đại bộ phận đều là nhỏ tuổi, ngoài ra còn có mấy vị lớn tuổi, liền ngay cả mấy người làm việc vặt đều đến tham gia náo nhiệt.
Người cầm đầu thân cao tráng kiện, diện mục ngang ngược, chính là người rất có dung danh trong đám tiểu bối Sở Hách.
Hai tay của hắn giao nhau ôm trước ngực, thần sắc tự đắc, ngang ngược. Mấy ngày trước đây hắn đang bận đột phá tu vi, không có rảnh dạy dỗ Sở Thiên. Hiện tại rảnh tay, kẻ này hôm nay có chăp cánh cũng khó thoát, cùng lắm thì ngăn ở nơi này không đi, cũng không tin tiểu tử này không trở về nhà đi ngủ.
Chỉ cần tiểu tử Sở Thiên trở về, liền xác định chịu một trận quyền đấm cước đá, tiểu tử này nhìn rất chướng mắt, đẹp trai đến lạ lường, ngay cả hắn cũng không phủ nhận việc này, mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này chỉ muốn đấm vài cước vào bản mặt xinh đẹp của hắn, điểm này ngay cả hắn cũng không lý giải nổi, hiện tại tốt xấu cũng tính là một võ giả, liền đem hắn dạy dỗ một trận ra trò, biết sao được, việc tu luyện quá buồn tẻ mà.
Sở Hách khóe miệng cười một cách xảo trá, nắm đấm của hắn sớm đã ngứa lắm rồi.
"hắn tới rồi." Đám người đột nhiên rộn ràng, ánh mắt mọi người hội tụ chỗ, một đôi nam nữ sóng vai mà đến, nam thanh tú tiêu sái, nữ xinh xắn rực rỡ, chính là Sở Thiên cùng Sở Sở, hai người vừa nói vừa cười, có chút thân mật, ở đây không ít tiểu bối trong lòng ngầm ghen.
Nhìn thấy Sở Sở muội đi chung với Sở Thiên, trong lòng hắn thầm hận, xác định chút nữa nặng tay hơn, cho tiểu từ này nằm giường từ vài ngày tăng lên vài tuần.
"Tốt, Tiểu tử ngươi vẫn rất thoải mái" Sở Hách răng cắn vào nhau vang lên tiếng cách cách.
"Quá khen, cũng bình thường mà thôi. Không biết tộc huynh ngăn ở cửa nhà ta là ý gì?" Sở Thiên giống như không nhớ rõ chuyện trước đó xảy ra ở quảng trường khai linh, phảng phất hai người chưa bao giờ có xung đột, tâm bình khí hòa mà hỏi.
"Lần trước cùng tộc đệ luận bàn, cảm giác thu hoạch không ít. Hôm nay cố ý tới, đến một lần biểu thị cảm tạ, thứ hai hi vọng lại thỉnh giáo một phen, hi vọng ngươi vui lòng chỉ giáo. Sở Thiên tộc đệ, cũng không nên che giấu, có lợi hại võ học cứ việc thi triển, thân thể sư huynh rất rắn chắc."
Sở Hách thong thả lại sức, giọng nói hòa nhã, nếu là người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng hai người giao tình rất tốt đâu.
"Dễ nói, đều là huynh đệ nhà mình, ta nhất định hết sức." Lúc này Sở Thiên trên mặt có chút ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ là bốn phía đều là người biết chuyện, rơi trong mắt bọn hắn, nụ cười này thấy thế nào đều có chút kỳ dị.
Mắt thấy hai người sắp đại chiến, tiểu bối vây xem lập tức ồn ào, trước mặt nếu có trống trận, nhất định có người nổi trống trợ uy, trước người nếu có bàn, nhất định có người vỗ án gọi tốt.
Người lớn tuổi ngược lại là trầm ổn chút, trên mặt còn có thể bảo trì đứng đắn, nhưng trong lòng bắt đầu mừng thầm.
Nếu không phải người ham vui, như thế nào lại ở chỗ này nhìn náo nhiệt đâu, như thế nào lại không có người nói vài lời khuyên can? Mặc kệ trong lòng lại thế nào vui vẻ, trên mặt tổng không tiện biểu lộ ra, nói thế nào cũng tuổi rất cao, cũng không thể giống những cái kia mao đầu tiểu tử đồng dạng mặt đỏ tía tai không giữ được bình tĩnh. Ai, còn thể thống gì, còn thể thống gì đâu.
"Xem ra tộc đệ là có chỗ bổ ích, chúc mừng a. Bất quá những ngày này ngu huynh cũng không có uổng phí qua đây, hi vọng tộc đệ không nên quá không kiêng nể gì cả mới tốt."
Sở Hách cố ý chèn ép khí thế của Sở Thiên, song quyền nắm chặt, tiếng xương cốt vang lên, bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, tiếng tạch tạch vang lên, dưới chân mặt đất bị đánh rách tả tơi, đạo đạo vết rạn cấp tốc lan tràn, luyện thể tầng bốn hiện ra hung uy không bỏ sót gì.
Chung quanh một mảnh xôn xao, luyện thể tầng bốn, tại bên trong tiểu bối đã tính ưu tú, nguyên lai chỉ biết là đệ đệ của hắn Sở Ca là thiên tài, không nghĩ tới Sở Hách bản nhân đồng dạng không kém, một chút người lớn tuổi âm thầm gật đầu.
"Ai, Sở Vân cũng coi như là Sở gia thiên tài siêu quần bạt tụy, về sau vì tình khốn đốn, không gượng dậy nổi. Nhi tử lại chỉ là tư chất Hoàng giai trung cấp, hiện tại lại không biết lượng sức, cùng Sở Hách xung đột. Xem ra từ nay về sau, Sở Vân nhà này xem như triệt để sa đọa."
Trong đám người hai tên tạp dịch lão giả nghị luận, đối Sở Thiên tràn đầy xem thường, hoàn toàn quên rằng nhà mình ngay cả tư cách trở thành võ giả đều không có.
Sở Sở thấy Sở Hách lại đột phá, lần này coi như phục dụng "Bạo Nguyên Đan" cũng đánh không lại, không khỏi vì việc không có kiên quyết ngăn cản Sở Thiên trở về mà hối hận, nghe nói những người này bàn luận, càng thêm uể oải ảo não, trong lúc nhất thời muốn khóc, làm cho mấy vị trẻ tuổi bên người đau lòng không thôi.
dùng hết tu vi đi, Sở Hách lên tiếng cười lớn, một đôi ngưu nhãn tại trên mặt Sở Thiên quét tới quét lui. Thấy đối phương y nguyên bình tĩnh, chưa từng xuất hiện bối rối như tưởng tượng, không khỏi thẹn quá hoá giận, quyết định không còn lưu thủ, trước tiên liền sử xuất toàn lực nghiền ép đối thủ.
Ngươi tuổi còn nhỏ, mới tu hành mấy ngày, có thể đạo hạnh sâu bao nhiêu. Giả cái rắm cao thâm mạt trắc a.
"Xoẹt xẹt" âm thanh thay nhau nổi lên, Sở Hách giữa hai chân có lôi quang chói mắt hiển hiện.
Thôi động "Bôn Lôi Cước" về trước, gặp Sở Thiên vẫn như cũ thờ ơ, Sở Hách nổi giận gầm lên một tiếng, thả người hướng đối phương nhảy tới, hai chân mang theo lôi điện cùng kình phong, hướng ngực Sở Thiên hung hăng một cước. Hắn một khắc cũng không muốn đợi, lập tức liền muốn kéo xuống mặt nạ ngụy trang của đối thủ.
Giả cao thăm?, để ngươi tiếp tục giả vờ, nhìn ngươi phủ phục tại dưới chân đại gia, có hay không còn có cái biểu cảm đó?
Lần này nếu là đá trúng, liền xem như võ giả, cũng muốn trọng thương.
Sở Thiên không nhúc nhích, giống như bị sợ ngây người.
"Bôn Lôi Cước" thời khắc sắp tới người, đột nhiên tao ngộ một trận gió lốc, gió lốc cường thịnh đến mức làm tay áo nhiều người đều bị thổi ào ào ra phía sau.
Lôi quang cùng Cuồng bạo gió lốc vừa chạm liền tách ra.
Cả hai vừa mới tiếp xúc, nhìn như hung hãn lôi quang trong khoảnh khắc sụp đổ, chỉ nghe "A" một tiếng hét thảm, một bóng người bị đẩy lui ra ngoài, xoay một vòng phi hành trên không trung hơn mười mét, đụng vào một gốc ngô đồng tráng kiện mới ngừng lại được, đầu óc choáng váng, miệng phun máu tươi, không phải Sở Hách lại là cái nào.
Cuồng bạo gió lốc đột nhiên dừng lại, tan thành từng cơn gió nhẹ lan ra bốn phía, lộ ra thân hình Sở Thiên.
Lần này tranh đấu, đúng là Sở Thiên thắng, hắn đánh bại người cùng thế hệ Sở Hách, người có tu vi luyện thể tầng bốn.
Càng kinh khủng chính là, bảy ngày trước, hắn ngay cả võ giả đều không phải.
Vừa nghĩ đến đây, người vây xem đều là hít sâu một hơi. Trong lúc nhất thời, gió nhẹ tản ra khiến mọi người trong sân lạnh cả người.
Ngoài ra, còn có rất nhiều hình dạng khác biệt, phong cách kỳ lạ. Trong đó một chỗ núi đá bị cuồng phong hung hăng xé mở, ẩn chứa lực lượng xé rách nồng đậm ; một chỗ khác thấp hơn một chút, phảng phất bị Cự Phong nghiền ép bằng lực lượng áp đảo, còn có một chỗ đá núi bị cắt ra như đậu hũ, cuồng phong dạng này nhìn như không có tính sát thương nhưng lại sắc bén như bảo kiếm. Có đôi khi, vết tích để lại cũng chỉ là vết xước nhàn nhạt, như là bị gió nhẹ ôn nhu vuốt ve.
Những ấn ký này là do nhiều loại gió ở phía sau núi lưu lại, có hung mãnh, cũng có nhẹ nhàng; có sắc bén, cũng có yếu ớt; có kiên cường, cũng có ôn nhu...dãy núi cổ lão này đã tồn tạ ở đây không biết bao lâu rồi, năm tháng dài đằng trôi qua, cả hai dường như phát sinh qua vô số giao tế.
Sở Thiên liền đi lại tuỳ ý ở chỗ này, xem vô số thứ độc đáo, quan sát vết tích của gió để lại.
Hoặc là vết nứt trên sơn nham, hoặc là cành lá lắc lư trong gió, hoặc là chim chóc hoảng sợ bay đi, hoặc là cỏ xanh tươi tốt nghiêng thân thể hướng núi cao thi lễ...
Đôi mắt màu bạc của Sở Thiên sáng lên, tựa hồ tiến vào một loại trạng thái thần bí, tập chung cao độ, rất nhiều vết tích, đã gặp qua là không quên được, khắc sâu vào trong lòng Sở Thiên!
Hắn cứ như vậy chầm chậm đi tới, nhìn xem vết tích lưu lại trên nham thạch, từ lúc mặt trời mới lên ở hướng đông đến lúc mặt trời ngã về tây.
Sở Thiên đột nhiên lấy lại tinh thần, tựa như mới tỉnh dậy sau một giấc mộng dài, thối lui ra khỏi trạng thái thần bí.
Nhìn quanh bốn phía, địa phương hắn đang đứng là trong rừng cây ở dưới núi, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, thợ săn, người hái thuốc, những người lữ hành bận rộn cả một ngày, nhiều người còn hợp thành nhóm mà đi, kề vai sát cánh hướng ngoài rừng mà đi, trên vai vác bao to bao nhỏ, chắc đã có thu hoạch không ít, trên mặt tràn đầy nụ cười thỏa mãn.
Sở Thiên thử quan sát vết tích lưu lại của gió, lại không thể tiến vào trang thái lúc trước, nhưng hồi tưởng qua một chút, vết tích hắn nhìn qua đều khắc ở trong đầu, rõ ràng minh bạch như ở trước mắt.
Hắn cảm thấy kỳ quái, trí nhớ mình vì sao trở nên tốt như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui cũng tìm không ra nguyên nhân, dứt khoát không suy nghĩ thêm nữa, tóm lại không phải chuyện gì xấu.
Sở Thiên ngồi xếp bằng, lặp đi lặp lại những hình ảnh đã nhìn qua, ý đồ từ bên trong những vết tích này tìm ra cách tăng lên "Tu Du kình", nhưng thủy chung không có thu hoạch.
Trong đầu đột nhiên thêm quá nhiều thứ, hắn cảm thấy đầu hơi đau, liếc mắt nhìn đám người đi ở phía xa, thầm nghĩ đây nên là thời điểm về nhà.
"Cho lão cha một kinh hỉ đi!"
Sở Thiên đứng dậy đi trở về, vẻ mặt tươi cười.
Đi đến gần đường nhỏ, xa xa liền thấy bóng hình yểu điệu xinh đẹp, đến gần mới dần dần thấy rõ dung mạo, đôi mắt linh động có thần, miệng anh đào nhỏ nhắn, váy áo màu hồng bao lấy thân thể mềm mại, sau đầu dây gấm buộc tóc thành hai đuôi ngựa lắc lư theo từng nhọ bước chân cảu nàng, nguyên lai là sở sở.
Trên thực tế, Sở Thiên cùng nàng gặp nhau không nhiều, trong ấn tượng của hắn vị tiểu thư này không quá thích nói chuyện, gặp người có chút thẹn thùng, luôn hơi đỏ mặt né tránh.
Lại không nghĩ, khi hắn bị người khi dễ, nàng này lại dũng cảm đứng ra toàn lực che chở. Cái này có chút vượt quá dự kiến của Sở Thiên, khiến hắn cũng có chút cảm động, mấy ngày nay âm thầm thề, nếu có thể trở thành cường giả tuyệt thế, nhất định giúp nàng chút ít.
Hiện tại Sở Thiên đối vị tiểu thư này có ấn tượng vô cùng tốt, nhưng lại không biết xưng hô thế nào, gọi tỷ tỷ đi, nàng lớn hơn mình không có bao nhiêu, không quen biết nhiều, gọi thẳng tên càng không thích hợp.
Ngay tại khi hắn lâm vào lưỡng nan, Sở Sở đã nhìn thấy hắn, cuống quít chạy tới, trong đôi mắt to xinh đẹp tràn ngập lấy vẻ lo lắng, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
"ngươi đừng trở về, ở bên ngoài tránh một chút."
Sở Sở hơi có chút thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, không biết là mệt, hay là do gấp.
"Thế nào?" Nghe vậy Sở Thiên có chút không hiểu nguyên do.
Sở Sở chậm rãi bình phục hô hấp: "Sở Hách lại tìm đến nhà ngươi, chính ngăn ở trước cổng."
Sở Thiên sững sờ, chợt lộ ra mỉm cười: "Rất tốt, ta đang muốn tìm hắn tính sổ."
Nụ cười này ở trong mắt sở sở xem ra có chút kỳ dị, Sở Sở càng thuyết phục hắn lúc này không nên về nhà. Nàng càng thêm lo lắng, mặt càng phát ra đỏ lên.
Nhìn đối phương mặt mũi tràn đầy khẩn trương, Sở Thiên trong lòng ấm áp, trấn an nói: "Sở Sở tỷ, ta hiện tại đã mạnh hơn trước rất nhiều, yên tâm đi, ai tìm ai gây phiền phức vẫn là chưa biết được!"
Sở Sở tỉ mỉ nghĩ lại, Thiên đệ bình thường cũng không lỗ mãng, tựa hồ đã tính trước, hẳn là Sở Vân thúc đã có bài tẩy gì đó, có lẽ không cần quá mức e ngại Sở Hách.
"Ngươi đã có chuẩn bị, ta liền không ngăn trở." Sở sở sắc mặt hơi chậm: "Bất quá nhất định phải giữ lấy cái này!" Nói xong nàng đặt vào tay Sở Thiên một viên đan dược.
Thuốc này màu sắc đỏ sậm, toàn thân tản ra mùi thuốc nồng nặc,vì Sở Sở cầm đã lâu trong tay, Sở Thiên cầm trong tay vẫn cảm thấy ấm áp.
"Đây là Bạo Nguyên Đan, sau khi ăn vào, trong thời gian ngắn gia tăng nguyên lực." Sở sở nói thêm.
Sở Thiên không khỏi cảm kích, vật này là đan dược, tất nhiên có giá trị không nhỏ. Mọi người đều biết, tuy nói Thánh Vũ đại lục vật phẩm trị thương chủng loại phong phú, nhưng đan dược không thể nghi ngờ là một trong những loại quý nhất. Đan dược gia tăng nguyên lực, trong tất cả đan dược cũng thuộc loại hiếm thấy, tối thiểu so với nguyên đan hắn phục dụng lúc đột phá quý giá hơn.
Bởi vì thân thế của hắn hay bị người khi nhục, trừ phụ thân bên ngoài chưa hề có người khác quan tâm đến hắn nhiều như vậy, trong lòng ngàn vạn câu cảm kích, lại nói không ra miệng.
“đa tạ Sở Sở tỷ”
"Không nên quá để ý a, dù sao cha ta còn nhiều, rất nhiều." Sở Sở ra vẻ buông lỏng nói: "Ngươi nếu chối từ, ta liền tức giận."
"Vậy đệ nhận, cảm ơn tỷ" Giờ phút này Sở Thiên đã đem sở sở coi người thân, âm thầm thề tương lai như có thành tựu, hảo hảo báo đáp, nội tâm cảm kích mặc dù quay đi quay lại trăm ngàn lần, nhưng trong miệng chỉ có vài chữ, lại nặng hơn ngàn cân.
"Cái này đúng nha." Sở Sở nhoẻn miệng cười, xán lạn rực rỡ, chiếu sáng đầy trời hoàng hôn.
Ở trước cửa nhà Sở Thiên, thường ngày có vẻ hơi yên tĩnh, lúc này lại chen chúc lấy không ít người, những người này đại bộ phận đều là nhỏ tuổi, ngoài ra còn có mấy vị lớn tuổi, liền ngay cả mấy người làm việc vặt đều đến tham gia náo nhiệt.
Người cầm đầu thân cao tráng kiện, diện mục ngang ngược, chính là người rất có dung danh trong đám tiểu bối Sở Hách.
Hai tay của hắn giao nhau ôm trước ngực, thần sắc tự đắc, ngang ngược. Mấy ngày trước đây hắn đang bận đột phá tu vi, không có rảnh dạy dỗ Sở Thiên. Hiện tại rảnh tay, kẻ này hôm nay có chăp cánh cũng khó thoát, cùng lắm thì ngăn ở nơi này không đi, cũng không tin tiểu tử này không trở về nhà đi ngủ.
Chỉ cần tiểu tử Sở Thiên trở về, liền xác định chịu một trận quyền đấm cước đá, tiểu tử này nhìn rất chướng mắt, đẹp trai đến lạ lường, ngay cả hắn cũng không phủ nhận việc này, mỗi lần nhìn thấy tiểu tử này chỉ muốn đấm vài cước vào bản mặt xinh đẹp của hắn, điểm này ngay cả hắn cũng không lý giải nổi, hiện tại tốt xấu cũng tính là một võ giả, liền đem hắn dạy dỗ một trận ra trò, biết sao được, việc tu luyện quá buồn tẻ mà.
Sở Hách khóe miệng cười một cách xảo trá, nắm đấm của hắn sớm đã ngứa lắm rồi.
"hắn tới rồi." Đám người đột nhiên rộn ràng, ánh mắt mọi người hội tụ chỗ, một đôi nam nữ sóng vai mà đến, nam thanh tú tiêu sái, nữ xinh xắn rực rỡ, chính là Sở Thiên cùng Sở Sở, hai người vừa nói vừa cười, có chút thân mật, ở đây không ít tiểu bối trong lòng ngầm ghen.
Nhìn thấy Sở Sở muội đi chung với Sở Thiên, trong lòng hắn thầm hận, xác định chút nữa nặng tay hơn, cho tiểu từ này nằm giường từ vài ngày tăng lên vài tuần.
"Tốt, Tiểu tử ngươi vẫn rất thoải mái" Sở Hách răng cắn vào nhau vang lên tiếng cách cách.
"Quá khen, cũng bình thường mà thôi. Không biết tộc huynh ngăn ở cửa nhà ta là ý gì?" Sở Thiên giống như không nhớ rõ chuyện trước đó xảy ra ở quảng trường khai linh, phảng phất hai người chưa bao giờ có xung đột, tâm bình khí hòa mà hỏi.
"Lần trước cùng tộc đệ luận bàn, cảm giác thu hoạch không ít. Hôm nay cố ý tới, đến một lần biểu thị cảm tạ, thứ hai hi vọng lại thỉnh giáo một phen, hi vọng ngươi vui lòng chỉ giáo. Sở Thiên tộc đệ, cũng không nên che giấu, có lợi hại võ học cứ việc thi triển, thân thể sư huynh rất rắn chắc."
Sở Hách thong thả lại sức, giọng nói hòa nhã, nếu là người không biết nhìn thấy, còn tưởng rằng hai người giao tình rất tốt đâu.
"Dễ nói, đều là huynh đệ nhà mình, ta nhất định hết sức." Lúc này Sở Thiên trên mặt có chút ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ là bốn phía đều là người biết chuyện, rơi trong mắt bọn hắn, nụ cười này thấy thế nào đều có chút kỳ dị.
Mắt thấy hai người sắp đại chiến, tiểu bối vây xem lập tức ồn ào, trước mặt nếu có trống trận, nhất định có người nổi trống trợ uy, trước người nếu có bàn, nhất định có người vỗ án gọi tốt.
Người lớn tuổi ngược lại là trầm ổn chút, trên mặt còn có thể bảo trì đứng đắn, nhưng trong lòng bắt đầu mừng thầm.
Nếu không phải người ham vui, như thế nào lại ở chỗ này nhìn náo nhiệt đâu, như thế nào lại không có người nói vài lời khuyên can? Mặc kệ trong lòng lại thế nào vui vẻ, trên mặt tổng không tiện biểu lộ ra, nói thế nào cũng tuổi rất cao, cũng không thể giống những cái kia mao đầu tiểu tử đồng dạng mặt đỏ tía tai không giữ được bình tĩnh. Ai, còn thể thống gì, còn thể thống gì đâu.
"Xem ra tộc đệ là có chỗ bổ ích, chúc mừng a. Bất quá những ngày này ngu huynh cũng không có uổng phí qua đây, hi vọng tộc đệ không nên quá không kiêng nể gì cả mới tốt."
Sở Hách cố ý chèn ép khí thế của Sở Thiên, song quyền nắm chặt, tiếng xương cốt vang lên, bộc phát ra khí thế mạnh mẽ, tiếng tạch tạch vang lên, dưới chân mặt đất bị đánh rách tả tơi, đạo đạo vết rạn cấp tốc lan tràn, luyện thể tầng bốn hiện ra hung uy không bỏ sót gì.
Chung quanh một mảnh xôn xao, luyện thể tầng bốn, tại bên trong tiểu bối đã tính ưu tú, nguyên lai chỉ biết là đệ đệ của hắn Sở Ca là thiên tài, không nghĩ tới Sở Hách bản nhân đồng dạng không kém, một chút người lớn tuổi âm thầm gật đầu.
"Ai, Sở Vân cũng coi như là Sở gia thiên tài siêu quần bạt tụy, về sau vì tình khốn đốn, không gượng dậy nổi. Nhi tử lại chỉ là tư chất Hoàng giai trung cấp, hiện tại lại không biết lượng sức, cùng Sở Hách xung đột. Xem ra từ nay về sau, Sở Vân nhà này xem như triệt để sa đọa."
Trong đám người hai tên tạp dịch lão giả nghị luận, đối Sở Thiên tràn đầy xem thường, hoàn toàn quên rằng nhà mình ngay cả tư cách trở thành võ giả đều không có.
Sở Sở thấy Sở Hách lại đột phá, lần này coi như phục dụng "Bạo Nguyên Đan" cũng đánh không lại, không khỏi vì việc không có kiên quyết ngăn cản Sở Thiên trở về mà hối hận, nghe nói những người này bàn luận, càng thêm uể oải ảo não, trong lúc nhất thời muốn khóc, làm cho mấy vị trẻ tuổi bên người đau lòng không thôi.
dùng hết tu vi đi, Sở Hách lên tiếng cười lớn, một đôi ngưu nhãn tại trên mặt Sở Thiên quét tới quét lui. Thấy đối phương y nguyên bình tĩnh, chưa từng xuất hiện bối rối như tưởng tượng, không khỏi thẹn quá hoá giận, quyết định không còn lưu thủ, trước tiên liền sử xuất toàn lực nghiền ép đối thủ.
Ngươi tuổi còn nhỏ, mới tu hành mấy ngày, có thể đạo hạnh sâu bao nhiêu. Giả cái rắm cao thâm mạt trắc a.
"Xoẹt xẹt" âm thanh thay nhau nổi lên, Sở Hách giữa hai chân có lôi quang chói mắt hiển hiện.
Thôi động "Bôn Lôi Cước" về trước, gặp Sở Thiên vẫn như cũ thờ ơ, Sở Hách nổi giận gầm lên một tiếng, thả người hướng đối phương nhảy tới, hai chân mang theo lôi điện cùng kình phong, hướng ngực Sở Thiên hung hăng một cước. Hắn một khắc cũng không muốn đợi, lập tức liền muốn kéo xuống mặt nạ ngụy trang của đối thủ.
Giả cao thăm?, để ngươi tiếp tục giả vờ, nhìn ngươi phủ phục tại dưới chân đại gia, có hay không còn có cái biểu cảm đó?
Lần này nếu là đá trúng, liền xem như võ giả, cũng muốn trọng thương.
Sở Thiên không nhúc nhích, giống như bị sợ ngây người.
"Bôn Lôi Cước" thời khắc sắp tới người, đột nhiên tao ngộ một trận gió lốc, gió lốc cường thịnh đến mức làm tay áo nhiều người đều bị thổi ào ào ra phía sau.
Lôi quang cùng Cuồng bạo gió lốc vừa chạm liền tách ra.
Cả hai vừa mới tiếp xúc, nhìn như hung hãn lôi quang trong khoảnh khắc sụp đổ, chỉ nghe "A" một tiếng hét thảm, một bóng người bị đẩy lui ra ngoài, xoay một vòng phi hành trên không trung hơn mười mét, đụng vào một gốc ngô đồng tráng kiện mới ngừng lại được, đầu óc choáng váng, miệng phun máu tươi, không phải Sở Hách lại là cái nào.
Cuồng bạo gió lốc đột nhiên dừng lại, tan thành từng cơn gió nhẹ lan ra bốn phía, lộ ra thân hình Sở Thiên.
Lần này tranh đấu, đúng là Sở Thiên thắng, hắn đánh bại người cùng thế hệ Sở Hách, người có tu vi luyện thể tầng bốn.
Càng kinh khủng chính là, bảy ngày trước, hắn ngay cả võ giả đều không phải.
Vừa nghĩ đến đây, người vây xem đều là hít sâu một hơi. Trong lúc nhất thời, gió nhẹ tản ra khiến mọi người trong sân lạnh cả người.
Tác giả :
Tiểu Viên Nguyên