[Thanh Vũ] Thanh Phù
Chương 8
Ngày xuất viện, Vương Thanh không gọi Ngô Kỳ đến đón, đồ của Phùng Kiến Vũ mang đến bệnh viện cũng không nhiều lắm, chỉ cần một cái túi thì có thể mang đi toàn bộ. Phùng Kiến Vũ quay đầu lại cùng một đoàn người bác sĩ và y tá cúi người chào cảm tạ, bọn họ cũng đã vất vả nhiều rồi, đã chịu đựng ba ba ngu ngốc của mình hơn tận nửa tháng.
“Hiểu Vũ đi thôi, chúng ta về nhà, ba ba và con cũng đã ngủ ở bệnh viện hơn nửa tháng, mọi người đều nói trên người ba dạo gần đây toàn là mùi thuốc khử trùng! ” Vương Thanh một chút cũng không yêu thích bệnh viện, mở cửa xe, lôi kéo Phùng Kiến Vũ lên xe, hướng mấy bác sĩ gật đầu một cái, xem như là đã cám ơn.
Phùng Kiến Vũ không kịp đề phòng bị hắn đẩy vào trong xe, đối với hành động có tác phong “thổ phỉ” này của Vương Thanh, nó không sai biệt lắm đã hình thành thói quen, quay kiếng xe xuống, hướng các chị y tá đã chiếu cố mình vẫy vẫy tay, Phùng Kiến Vũ cười rất vui vẻ, nó cũng không thích bệnh viện một chút nào, bất kể có phải là do gia tộc mình mở hay không.
Tiễn đi ông chủ lớn, các bác sĩ và y tá đều thở phào nhẹ nhõm, không cần ngày ngày bị ông chủ nhìn chằm chằm nữa rồi, bọn họ thật muốn mua một dây pháo lớn treo lên đốt ăn mừng, có trời mới biết thời điểm Vương tổng cứ nhìn họ chằm chằm có bao nhiêu dọa người.
“Hiểu Vũ, hôm nay ba ba phải đi làm, con về nhà trước đi, ba đã mua cho con rất nhiều sách, con có thể từ từ xem, nếu là có chỗ nào không hiểu, chúng ta có thể mời giáo sư dạy kèm ở nhà cho con, con cảm thấy thế nào?” Vương Thanh bên kia vẫn còn một đống công việc, nếu còn không chịu sớm trở về công ty, Ngô Kỳ sẽ phái người đến trói hắn đi mất.
“Ân......” Phùng Kiến Vũ phát ra thanh âm vừa ngắn vừa vội, nó không nghĩ đến ngay cả việc mình len lén đọc sách Vương Thanh cũng biết, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
“Hắc hắc, không nghĩ đến đúng không? Động tác nhỏ nhặt này của con, ba ba sao lại không biết? Bài thi đều để đầy trong ngăn kéo, con cảm thấy con có thể lừa gạt ba sao?” Vương Thanh không nhịn được ha ha cười to, cảm giác trêu chọc con trai thật là tốt.
“Hừ ……” Phùng Kiến Vũ bỉu bỉu môi, lại trêu chọc mình, trong khoảng thời gian này nó đã học được gõ chữ trên điện thoại di động, tốc độ so viết chữ đương nhiên sẽ nhanh hơn. “Ba lại khi dễ con! ”
“Ba ba nào có?! Rõ ràng là ba quan tâm con a. Ba sẽ cân nhắc giúp con mời giáo sư, yên tâm đi, lúc con nhập học, bảo đảm con sẽ không bị tuột lại phía sau đâu. Mà cho dù con có bị rớt hạng thấp thiệt là thấp thì thế nào? Con là con trai của Vương Thanh ba a! Học tập không cần quá tốt, thật sự đó, đừng gắng sức quá mệt mỏi là được rồi.” Vương Thanh rốt cuộc cũng hiểu được tấm lòng của phận làm cha làm mẹ, chỉ cần con mình khỏe mạnh vui vẻ, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Con nghĩ muốn cố gắng thử một chút, con sẽ thật chăm chỉ học tập.” Phùng Kiến Vũ dùng ba ngón tay lành lặn bên tay phải đỡ lấy điện thoại di động, ngón trỏ bên tay trái gõ gõ bàn phím, tốc độ gõ chữ của nó rất nhanh.
“Thật chăm chỉ học tập? Con còn muốn **thiên thiên hướng thượng sao? Bỏ đi bỏ đi, tùy con tùy con vậy, chỉ cần con vui vẻ là được. Ba ba chỉ hi vọng con được bình an, luôn ở bên cạnh ba là tốt rồi.” Vương Thanh đưa tay đùa giỡn vành tai của Phùng Kiến Vũ, nhìn dáng vẻ hai tai của nó đỏ hồng lên, lại lập tức thu tay lại, giống như là đang trêu chọc mèo con. Hắn biết, trong những năm này, hắn đã bỏ lỡ sự trưởng thành của Phùng Kiến Vũ, hắn muốn dùng thời gian tương lai sau này bồi thường cho nó thật nhiều. Mà muốn bồi thường, tuyệt đối không chỉ là về vật chất, càng nhiều hơn chính là yêu thương. “Ba ba rất yêu con, con có biết không? Trên thế gian này, chỉ có con là thân nhân cuối cùng của ba.”
“Con biết ……” Gõ gõ lên màn hình, đánh ra hai chữ, Phùng Kiến Vũ che lại hai bên lỗ tai đang đỏ lên. Vương Thanh nếu như là không phải cứ thích trêu chọc lời nói của nó, thật sự rất hợp ra dáng của một người ba ba. “Con cũng yêu ba.” Nó vừa nói, vừa hôn lên mặt Vương Thanh một cái, dùng cái hôn biểu đạt tình cảm của mình đối với hắn.
“Ân? Cái này không được tính đâu, ba lái xe đây, một lát nữa trở về phải hôn lại một lần nữa.” **Giẫm lên mặt mũi, chiêu này Vương Thanh đã dùng đến **lô hỏa thuần thanh, ăn vạ đùa giỡn hoàn toàn trở thành thói quen tự nhiên.
“Hừ......” Phùng Kiến Vũ nhéo một cái lên đùi hắn, cái người ba ba này nha, càng ngày càng quá đáng rồi a ……
Phùng Kiến Vũ về đến nhà mỗi ngày đều xem một chút sách, học tập thêm một ít kiến thức, trình độ tiểu học tóm lại mà nói vẫn còn rất đơn giản, không cần phải mời giáo sư về nhà dạy kèm, chỉ cần Vương Thanh giải thích cho nó một chút nó sẽ hiểu ngay. Chẳng qua là dùng tay trái viết chữ có chút khó khăn, không có biện pháp diễn giải hết mấy đề mục toán, Phùng Kiến Vũ không thể làm gì khác hơn là học trên máy vi tính, chỉ cần dùng bàn phím gõ gõ là có thể dễ dàng viết ra cả quá trình giải toán rồi, có chỗ sai cũng có thể dễ dàng sửa lại.
Những chuyện này trước kia mà nói, nó là muốn cũng không dám muốn, được sống trong một ngôi nhà rộng rãi thoải mái, mỗi ngày có thể nhàn nhã phơi nắng, có chuyện gì cũng có thể gọi người đến giúp một tay, những việc nặng nhọc mệt mỏi đều không cần làm, chỉ cần ăn uống một chút, đọc sách chơi đồ chơi là được rồi. Còn được sử dụng mô hình phần mềm máy tính mới nhất, trước kia chẳng qua chỉ là toàn được nghe nói qua các loại sản phẩm điện tử, nhìn cũng chưa từng được nhìn qua. Lúc ăn cơm cũng không cần phải dò xét ánh mắt của người khác nữa, còn có người ngày ngày gắp thức ăn cho mình, cho dù ăn no rồi còn phải ăn nhiều thêm một chút. Mấy ngày này lượng cơm của Phùng Kiến Vũ tăng lên không ít, cũng cao lên thêm, ngón tay cũng hồi phục rất nhanh, một tháng sau, hẳn là khỏe mạnh hơn rồi.
“Cung thiếu gia, không có sự phân phó của ông chủ, cậu không thể vào.” Lý thúc cố ngăn lại lái xe của Cung Nhạc Thần đang xông vào, “Cậu vẫn nên trở về đi thôi, hiện tại ông chủ không ở nhà.”
“Tôi không thấy anh ấy, tôi chính là nghĩ đến thăm anh ấy một chút, đến tột cùng là tiểu yêu tinh nào đã gây nên chuyện tốt, đem Thanh ca mê hoặc đến mất phương hướng như vậy! ” Cung Nhạc Thần không phải là người ở bên người Vương Thanh lâu nhất, nhưng tuyệt đối là người được cưng chìu nhất, bây giờ địa vị đã khó giữ được, cậu ta cũng có chút luống cuống.
“Cậu vẫn là đừng nên vào trong, Lý thúc khuyên cậu một câu, tuổi trẻ làm việc đừng quá xung động, tránh cho đến lúc sau xui xẻo là mình.” Lý thúc lớn tuổi, năm xưa đi theo ba của Vương Thanh dấn thân vào giang hồ, bị thương một bên chân, đi bộ cũng khá bất tiện, mắt thấy không ngăn được Cung Nhạc Thần, lập tức gọi người. “Gọi điện thoại cho ông chủ! ”
Một người vội vội vàng vàng chạy đi gọi điện thoại cho Vương Thanh, Cung Nhạc Thần nhìn thấy cũng không thèm liếc mắt nhìn, tiếp tục đi vào bên trong. Hắn vốn đã rất quen thuộc Vương gia, trong quá khứ lúc Vương Thanh không có chuyện gì làm, rất thích gọi cậu ta đến đây phụng bồi, có lúc cái gì cũng đều không làm, hai người chính là uống chút rượu, hàn huyên tâm sự, khiến cho Cung Nhạc Thần có ảo giác bọn họ chính là một đôi tình nhân, tâm cũng càng ngày càng đi lệch hướng.
Phùng Kiến Vũ học tập mệt mỏi, đang trong phòng khách xem ti vi ăn điểm tâm, đột nhiên nghe được phía bên ngoài ồn ào náo nhiệt, vừa quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông từ bên ngoài xông vào, chỉ chỉ vào lỗ mũi liền bắt đầu mắng. “A?” Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?!
“Ngươi là tiểu hồ ly tinh! Còn chưa trưởng thành đủ nữa phải không a? Mới bây lớn đã biết câu dẫn người! Ta phi! Cũng không biết nhìn một chút mình có bao nhiêu cân lượng! Bộ dáng như thế này, vậy mà còn nghĩ đến ngậm lấy Thanh ca không chịu nhả ra! ” Cung Nhạc Thần nhìn Phùng Kiến Vũ không có cao lớn hơn mình bao nhiêu, rõ ràng chính là bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, vừa gầy vừa đen, trên tay còn bị thương. “Thanh ca của ta đối với loại thỏ nhỏ chết bầm chưa đủ lông chưa đủ cánh như ngươi không có hứng thú đâu! Mau đi nhanh lên đi! Tuổi nhỏ như thế mà đã có lòng dạ thâm sâu như vậy rồi, trưởng thành thì sẽ như thế nào nữa a?! ”
“Hắc?! ” Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu, mới suy nghĩ ra, người đối diện này trong miệng toàn là “Thanh ca”, chính là ba ba ngu ngốc của mình đi. “A......” nó muốn giải thích cho Cung Nhạc Thần một chút, anh ta nhất định là hiểu lầm mình cái gì rồi!
“Thiết...... ngay cả nói cũng không biết nói …… đừng trách ta khi dễ ngươi a! Ngươi như vậy cũng không phải là khó coi lắm, đổi người khác thì cũng giống vậy thôi, ở trước mặt Thanh ca của ta giả bộ đáng thương, anh ấy bất quá chính là tâm thiện đồng tình thương hại ngươi, thật sự xem mình là chính cung nương nương sao?! ” Cung Nhạc Thần thấy nó hoa tay múa chân, cũng không biết là có ý gì, “Ta nói cho ngươi biết! Hiện tại anh ấy có thể đối với ngươi còn có chút cảm giác mới mẻ, qua một thời gian thôi, nói không chừng liền một cước đá văng ngươi đi, ta khuyên ngươi vẫn là nên sớm một chút rời đi đi, tránh cho đến lúc đó bị đuổi đi quá khó coi.”
“Thương hại”?! “Một cước đá văng”?! Không thể không nói, lời nói của Cung Nhạc Thần trực tiếp đánh trúng vào yếu điểm của Phùng Kiến Vũ. Nó lui về phía sau hai bước, xoay người ngồi ở trên thảm, cúi đầu không đi để ý đến cậu ta nữa, ba ba sẽ không …… ba ba là yêu mình …… Bất an trong lòng Phùng Kiến Vũ một lần nữa bị gợi lên, tùy tiện chơi với đồ chơi Vương Thanh chuẩn bị cho mình, cố gắng lảng tránh việc Cung Nhạc Thần đang công kích xem thương mình.
"Cung thiếu gia, tôi khuyên cậu sớm hơn hết là đi nhanh lên đi, một hồi ông chủ trở lại, cậu có đi được hay không không phải là do tôi cho phép được đâu." Lý thúc nhìn trạng thái của Phùng Kiến Vũ có gì đó không đúng, rõ ràng là đã bị lời nói của Cung Nhạc Thần làm ảnh hưởng. " Hiểu Vũ thiếu gia đừng suy nghĩ nhiều, cậu ta bất quá cũng chỉ là một sủng vật ông chủ nuôi mà thôi, ỷ bản thân được mấy phần sủng ái, cũng không biết trời cao đất rộng, thiếu gia không nên cùng những người như vậy mà so đo." Lý thúc ở một bên khuyên nhủ Phùng Kiến Vũ, lại sai người ở phòng bếp bưng bánh ngọt mới đến đặt vào tay nó, "Nếm thử một chút đi, phòng bếp mới vừa làm xong đó."
"Hừ......" Phùng Kiến Vũ phát ra giọng mũi, ủy khuất cầm nĩa lên ăn bánh ngọt. Nó cũng biết mình vừa đen vừa gầy, thoạt nhìn quả thật không đẹp mắt bằng người đối diện, bất quá điều này cùng với ba ba có vấn đề gì sao?! Nó kéo kéo ống tay áo Lý thúc, dùng điện thoại di động bên cạnh viết chữ: "Người đó là ai?"
"Ngạch...... một người bạn của ông chủ...... quan hệ tương đối đặc biệt, chính là như vậy." Gương mặt già nua của Lý thúc đỏ hết cả lên, không biết nên giải thích loại quan hệ này như thế nào cho Hiểu Vũ thiếu gia, chuyện như vậy hãy để ông chủ trở lại tự mình đối phó đi.
"A......" Phùng Kiến Vũ gương mặt nhăn nhó tiếp tục ăn bánh ngọt, rất rõ ràng căn bản nó không hiểu rõ đến tột cùng là ba ba nó và người nọ có quan hệ như thế nào.
"A...... Tôi chỉ đến xem một chút mà thôi, cũng nên rời đi rồi, dù sao cũng không thể cho Thanh ca thêm phiền phức. Ngươi nếu là thức thời thì tốt nhất là sớm một chút rời đi, yên tâm đi, ta còn sẽ trở lại thăm ngươi." Cung Nhạc Thần cũng biết mình vừa đến đây đã gây ra việc như vậy, chờ khi Vương Thanh trở lại, khẳng định cũng sẽ không để cho mình yên ổn, cậu ta cũng không phải không biết thời thế, thấy đã tốt rồi thì phải thu liễm, liếc nhìn Phùng Kiến Vũ mấy lần, ôm cánh tay rời đi.
Đợi khi Vương Thanh về nhà thì lập tức nhìn thấy gương mặt buồn bực của Phùng Kiến Vũ nhìn mình, "Cậu ta khi dễ con?! "
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, "Anh ta nói mấy câu thì rời đi, không có khi dễ con." Gõ mấy chữ này ra điện thoại di động, xong rồi đặt xuống một bên. Cái này còn không bằng để cho Cung Nhạc Thần ở trên người mình đánh hai cái, trong lòng vô cùng buồn bực, vết thương còn âm ẩm đau làm cho Phùng Kiến Vũ càng thêm khó chịu.
"Lý thúc, nói tất cả những gì cậu ta đã nói cho ta nghe?" Vương Thanh biết tiểu tử này cái gì cũng nói không ra được, hỏi nó cũng vô dụng.
"Đều là một số câu khó nghe, bất quá......" Lý thúc tiến tới bên tai Vương Thanh, nhỏ giọng nói với hắn, "Vẫn là đích thân ngài nên giải thích cho Hiểu Vũ thiếu gia đi, bây giờ tôi cũng không biết nên nói như thế nào."
"Ta cũng không biết, trước mặc kệ đi." Vương Thanh dĩ nhiên không biết nên cùng con trai bảo bối giải thích mối quan hệ của mình cùng Cung Nhạc Thần như thế nào rồi. Mặc kệ cạu ta đi, nhìn thấy dáng vẻ buồn bực này của Phùng Kiến Vũ, cũng chỉ sợ hắn còn không nhớ ra nổi cái vấn đề này.
_______________________________
**Thiên thiên hướng thượng: ngày càng vươn lên
**Giẫm lên mặt mũi: ý chỉ mặt dầy
**Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện
“Hiểu Vũ đi thôi, chúng ta về nhà, ba ba và con cũng đã ngủ ở bệnh viện hơn nửa tháng, mọi người đều nói trên người ba dạo gần đây toàn là mùi thuốc khử trùng! ” Vương Thanh một chút cũng không yêu thích bệnh viện, mở cửa xe, lôi kéo Phùng Kiến Vũ lên xe, hướng mấy bác sĩ gật đầu một cái, xem như là đã cám ơn.
Phùng Kiến Vũ không kịp đề phòng bị hắn đẩy vào trong xe, đối với hành động có tác phong “thổ phỉ” này của Vương Thanh, nó không sai biệt lắm đã hình thành thói quen, quay kiếng xe xuống, hướng các chị y tá đã chiếu cố mình vẫy vẫy tay, Phùng Kiến Vũ cười rất vui vẻ, nó cũng không thích bệnh viện một chút nào, bất kể có phải là do gia tộc mình mở hay không.
Tiễn đi ông chủ lớn, các bác sĩ và y tá đều thở phào nhẹ nhõm, không cần ngày ngày bị ông chủ nhìn chằm chằm nữa rồi, bọn họ thật muốn mua một dây pháo lớn treo lên đốt ăn mừng, có trời mới biết thời điểm Vương tổng cứ nhìn họ chằm chằm có bao nhiêu dọa người.
“Hiểu Vũ, hôm nay ba ba phải đi làm, con về nhà trước đi, ba đã mua cho con rất nhiều sách, con có thể từ từ xem, nếu là có chỗ nào không hiểu, chúng ta có thể mời giáo sư dạy kèm ở nhà cho con, con cảm thấy thế nào?” Vương Thanh bên kia vẫn còn một đống công việc, nếu còn không chịu sớm trở về công ty, Ngô Kỳ sẽ phái người đến trói hắn đi mất.
“Ân......” Phùng Kiến Vũ phát ra thanh âm vừa ngắn vừa vội, nó không nghĩ đến ngay cả việc mình len lén đọc sách Vương Thanh cũng biết, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc nhìn hắn.
“Hắc hắc, không nghĩ đến đúng không? Động tác nhỏ nhặt này của con, ba ba sao lại không biết? Bài thi đều để đầy trong ngăn kéo, con cảm thấy con có thể lừa gạt ba sao?” Vương Thanh không nhịn được ha ha cười to, cảm giác trêu chọc con trai thật là tốt.
“Hừ ……” Phùng Kiến Vũ bỉu bỉu môi, lại trêu chọc mình, trong khoảng thời gian này nó đã học được gõ chữ trên điện thoại di động, tốc độ so viết chữ đương nhiên sẽ nhanh hơn. “Ba lại khi dễ con! ”
“Ba ba nào có?! Rõ ràng là ba quan tâm con a. Ba sẽ cân nhắc giúp con mời giáo sư, yên tâm đi, lúc con nhập học, bảo đảm con sẽ không bị tuột lại phía sau đâu. Mà cho dù con có bị rớt hạng thấp thiệt là thấp thì thế nào? Con là con trai của Vương Thanh ba a! Học tập không cần quá tốt, thật sự đó, đừng gắng sức quá mệt mỏi là được rồi.” Vương Thanh rốt cuộc cũng hiểu được tấm lòng của phận làm cha làm mẹ, chỉ cần con mình khỏe mạnh vui vẻ, so với cái gì cũng quan trọng hơn.
“Con nghĩ muốn cố gắng thử một chút, con sẽ thật chăm chỉ học tập.” Phùng Kiến Vũ dùng ba ngón tay lành lặn bên tay phải đỡ lấy điện thoại di động, ngón trỏ bên tay trái gõ gõ bàn phím, tốc độ gõ chữ của nó rất nhanh.
“Thật chăm chỉ học tập? Con còn muốn **thiên thiên hướng thượng sao? Bỏ đi bỏ đi, tùy con tùy con vậy, chỉ cần con vui vẻ là được. Ba ba chỉ hi vọng con được bình an, luôn ở bên cạnh ba là tốt rồi.” Vương Thanh đưa tay đùa giỡn vành tai của Phùng Kiến Vũ, nhìn dáng vẻ hai tai của nó đỏ hồng lên, lại lập tức thu tay lại, giống như là đang trêu chọc mèo con. Hắn biết, trong những năm này, hắn đã bỏ lỡ sự trưởng thành của Phùng Kiến Vũ, hắn muốn dùng thời gian tương lai sau này bồi thường cho nó thật nhiều. Mà muốn bồi thường, tuyệt đối không chỉ là về vật chất, càng nhiều hơn chính là yêu thương. “Ba ba rất yêu con, con có biết không? Trên thế gian này, chỉ có con là thân nhân cuối cùng của ba.”
“Con biết ……” Gõ gõ lên màn hình, đánh ra hai chữ, Phùng Kiến Vũ che lại hai bên lỗ tai đang đỏ lên. Vương Thanh nếu như là không phải cứ thích trêu chọc lời nói của nó, thật sự rất hợp ra dáng của một người ba ba. “Con cũng yêu ba.” Nó vừa nói, vừa hôn lên mặt Vương Thanh một cái, dùng cái hôn biểu đạt tình cảm của mình đối với hắn.
“Ân? Cái này không được tính đâu, ba lái xe đây, một lát nữa trở về phải hôn lại một lần nữa.” **Giẫm lên mặt mũi, chiêu này Vương Thanh đã dùng đến **lô hỏa thuần thanh, ăn vạ đùa giỡn hoàn toàn trở thành thói quen tự nhiên.
“Hừ......” Phùng Kiến Vũ nhéo một cái lên đùi hắn, cái người ba ba này nha, càng ngày càng quá đáng rồi a ……
Phùng Kiến Vũ về đến nhà mỗi ngày đều xem một chút sách, học tập thêm một ít kiến thức, trình độ tiểu học tóm lại mà nói vẫn còn rất đơn giản, không cần phải mời giáo sư về nhà dạy kèm, chỉ cần Vương Thanh giải thích cho nó một chút nó sẽ hiểu ngay. Chẳng qua là dùng tay trái viết chữ có chút khó khăn, không có biện pháp diễn giải hết mấy đề mục toán, Phùng Kiến Vũ không thể làm gì khác hơn là học trên máy vi tính, chỉ cần dùng bàn phím gõ gõ là có thể dễ dàng viết ra cả quá trình giải toán rồi, có chỗ sai cũng có thể dễ dàng sửa lại.
Những chuyện này trước kia mà nói, nó là muốn cũng không dám muốn, được sống trong một ngôi nhà rộng rãi thoải mái, mỗi ngày có thể nhàn nhã phơi nắng, có chuyện gì cũng có thể gọi người đến giúp một tay, những việc nặng nhọc mệt mỏi đều không cần làm, chỉ cần ăn uống một chút, đọc sách chơi đồ chơi là được rồi. Còn được sử dụng mô hình phần mềm máy tính mới nhất, trước kia chẳng qua chỉ là toàn được nghe nói qua các loại sản phẩm điện tử, nhìn cũng chưa từng được nhìn qua. Lúc ăn cơm cũng không cần phải dò xét ánh mắt của người khác nữa, còn có người ngày ngày gắp thức ăn cho mình, cho dù ăn no rồi còn phải ăn nhiều thêm một chút. Mấy ngày này lượng cơm của Phùng Kiến Vũ tăng lên không ít, cũng cao lên thêm, ngón tay cũng hồi phục rất nhanh, một tháng sau, hẳn là khỏe mạnh hơn rồi.
“Cung thiếu gia, không có sự phân phó của ông chủ, cậu không thể vào.” Lý thúc cố ngăn lại lái xe của Cung Nhạc Thần đang xông vào, “Cậu vẫn nên trở về đi thôi, hiện tại ông chủ không ở nhà.”
“Tôi không thấy anh ấy, tôi chính là nghĩ đến thăm anh ấy một chút, đến tột cùng là tiểu yêu tinh nào đã gây nên chuyện tốt, đem Thanh ca mê hoặc đến mất phương hướng như vậy! ” Cung Nhạc Thần không phải là người ở bên người Vương Thanh lâu nhất, nhưng tuyệt đối là người được cưng chìu nhất, bây giờ địa vị đã khó giữ được, cậu ta cũng có chút luống cuống.
“Cậu vẫn là đừng nên vào trong, Lý thúc khuyên cậu một câu, tuổi trẻ làm việc đừng quá xung động, tránh cho đến lúc sau xui xẻo là mình.” Lý thúc lớn tuổi, năm xưa đi theo ba của Vương Thanh dấn thân vào giang hồ, bị thương một bên chân, đi bộ cũng khá bất tiện, mắt thấy không ngăn được Cung Nhạc Thần, lập tức gọi người. “Gọi điện thoại cho ông chủ! ”
Một người vội vội vàng vàng chạy đi gọi điện thoại cho Vương Thanh, Cung Nhạc Thần nhìn thấy cũng không thèm liếc mắt nhìn, tiếp tục đi vào bên trong. Hắn vốn đã rất quen thuộc Vương gia, trong quá khứ lúc Vương Thanh không có chuyện gì làm, rất thích gọi cậu ta đến đây phụng bồi, có lúc cái gì cũng đều không làm, hai người chính là uống chút rượu, hàn huyên tâm sự, khiến cho Cung Nhạc Thần có ảo giác bọn họ chính là một đôi tình nhân, tâm cũng càng ngày càng đi lệch hướng.
Phùng Kiến Vũ học tập mệt mỏi, đang trong phòng khách xem ti vi ăn điểm tâm, đột nhiên nghe được phía bên ngoài ồn ào náo nhiệt, vừa quay đầu lại, đã thấy một người đàn ông từ bên ngoài xông vào, chỉ chỉ vào lỗ mũi liền bắt đầu mắng. “A?” Đây tột cùng là xảy ra chuyện gì?!
“Ngươi là tiểu hồ ly tinh! Còn chưa trưởng thành đủ nữa phải không a? Mới bây lớn đã biết câu dẫn người! Ta phi! Cũng không biết nhìn một chút mình có bao nhiêu cân lượng! Bộ dáng như thế này, vậy mà còn nghĩ đến ngậm lấy Thanh ca không chịu nhả ra! ” Cung Nhạc Thần nhìn Phùng Kiến Vũ không có cao lớn hơn mình bao nhiêu, rõ ràng chính là bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, vừa gầy vừa đen, trên tay còn bị thương. “Thanh ca của ta đối với loại thỏ nhỏ chết bầm chưa đủ lông chưa đủ cánh như ngươi không có hứng thú đâu! Mau đi nhanh lên đi! Tuổi nhỏ như thế mà đã có lòng dạ thâm sâu như vậy rồi, trưởng thành thì sẽ như thế nào nữa a?! ”
“Hắc?! ” Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu, mới suy nghĩ ra, người đối diện này trong miệng toàn là “Thanh ca”, chính là ba ba ngu ngốc của mình đi. “A......” nó muốn giải thích cho Cung Nhạc Thần một chút, anh ta nhất định là hiểu lầm mình cái gì rồi!
“Thiết...... ngay cả nói cũng không biết nói …… đừng trách ta khi dễ ngươi a! Ngươi như vậy cũng không phải là khó coi lắm, đổi người khác thì cũng giống vậy thôi, ở trước mặt Thanh ca của ta giả bộ đáng thương, anh ấy bất quá chính là tâm thiện đồng tình thương hại ngươi, thật sự xem mình là chính cung nương nương sao?! ” Cung Nhạc Thần thấy nó hoa tay múa chân, cũng không biết là có ý gì, “Ta nói cho ngươi biết! Hiện tại anh ấy có thể đối với ngươi còn có chút cảm giác mới mẻ, qua một thời gian thôi, nói không chừng liền một cước đá văng ngươi đi, ta khuyên ngươi vẫn là nên sớm một chút rời đi đi, tránh cho đến lúc đó bị đuổi đi quá khó coi.”
“Thương hại”?! “Một cước đá văng”?! Không thể không nói, lời nói của Cung Nhạc Thần trực tiếp đánh trúng vào yếu điểm của Phùng Kiến Vũ. Nó lui về phía sau hai bước, xoay người ngồi ở trên thảm, cúi đầu không đi để ý đến cậu ta nữa, ba ba sẽ không …… ba ba là yêu mình …… Bất an trong lòng Phùng Kiến Vũ một lần nữa bị gợi lên, tùy tiện chơi với đồ chơi Vương Thanh chuẩn bị cho mình, cố gắng lảng tránh việc Cung Nhạc Thần đang công kích xem thương mình.
"Cung thiếu gia, tôi khuyên cậu sớm hơn hết là đi nhanh lên đi, một hồi ông chủ trở lại, cậu có đi được hay không không phải là do tôi cho phép được đâu." Lý thúc nhìn trạng thái của Phùng Kiến Vũ có gì đó không đúng, rõ ràng là đã bị lời nói của Cung Nhạc Thần làm ảnh hưởng. " Hiểu Vũ thiếu gia đừng suy nghĩ nhiều, cậu ta bất quá cũng chỉ là một sủng vật ông chủ nuôi mà thôi, ỷ bản thân được mấy phần sủng ái, cũng không biết trời cao đất rộng, thiếu gia không nên cùng những người như vậy mà so đo." Lý thúc ở một bên khuyên nhủ Phùng Kiến Vũ, lại sai người ở phòng bếp bưng bánh ngọt mới đến đặt vào tay nó, "Nếm thử một chút đi, phòng bếp mới vừa làm xong đó."
"Hừ......" Phùng Kiến Vũ phát ra giọng mũi, ủy khuất cầm nĩa lên ăn bánh ngọt. Nó cũng biết mình vừa đen vừa gầy, thoạt nhìn quả thật không đẹp mắt bằng người đối diện, bất quá điều này cùng với ba ba có vấn đề gì sao?! Nó kéo kéo ống tay áo Lý thúc, dùng điện thoại di động bên cạnh viết chữ: "Người đó là ai?"
"Ngạch...... một người bạn của ông chủ...... quan hệ tương đối đặc biệt, chính là như vậy." Gương mặt già nua của Lý thúc đỏ hết cả lên, không biết nên giải thích loại quan hệ này như thế nào cho Hiểu Vũ thiếu gia, chuyện như vậy hãy để ông chủ trở lại tự mình đối phó đi.
"A......" Phùng Kiến Vũ gương mặt nhăn nhó tiếp tục ăn bánh ngọt, rất rõ ràng căn bản nó không hiểu rõ đến tột cùng là ba ba nó và người nọ có quan hệ như thế nào.
"A...... Tôi chỉ đến xem một chút mà thôi, cũng nên rời đi rồi, dù sao cũng không thể cho Thanh ca thêm phiền phức. Ngươi nếu là thức thời thì tốt nhất là sớm một chút rời đi, yên tâm đi, ta còn sẽ trở lại thăm ngươi." Cung Nhạc Thần cũng biết mình vừa đến đây đã gây ra việc như vậy, chờ khi Vương Thanh trở lại, khẳng định cũng sẽ không để cho mình yên ổn, cậu ta cũng không phải không biết thời thế, thấy đã tốt rồi thì phải thu liễm, liếc nhìn Phùng Kiến Vũ mấy lần, ôm cánh tay rời đi.
Đợi khi Vương Thanh về nhà thì lập tức nhìn thấy gương mặt buồn bực của Phùng Kiến Vũ nhìn mình, "Cậu ta khi dễ con?! "
Phùng Kiến Vũ lắc đầu, "Anh ta nói mấy câu thì rời đi, không có khi dễ con." Gõ mấy chữ này ra điện thoại di động, xong rồi đặt xuống một bên. Cái này còn không bằng để cho Cung Nhạc Thần ở trên người mình đánh hai cái, trong lòng vô cùng buồn bực, vết thương còn âm ẩm đau làm cho Phùng Kiến Vũ càng thêm khó chịu.
"Lý thúc, nói tất cả những gì cậu ta đã nói cho ta nghe?" Vương Thanh biết tiểu tử này cái gì cũng nói không ra được, hỏi nó cũng vô dụng.
"Đều là một số câu khó nghe, bất quá......" Lý thúc tiến tới bên tai Vương Thanh, nhỏ giọng nói với hắn, "Vẫn là đích thân ngài nên giải thích cho Hiểu Vũ thiếu gia đi, bây giờ tôi cũng không biết nên nói như thế nào."
"Ta cũng không biết, trước mặc kệ đi." Vương Thanh dĩ nhiên không biết nên cùng con trai bảo bối giải thích mối quan hệ của mình cùng Cung Nhạc Thần như thế nào rồi. Mặc kệ cạu ta đi, nhìn thấy dáng vẻ buồn bực này của Phùng Kiến Vũ, cũng chỉ sợ hắn còn không nhớ ra nổi cái vấn đề này.
_______________________________
**Thiên thiên hướng thượng: ngày càng vươn lên
**Giẫm lên mặt mũi: ý chỉ mặt dầy
**Lô hỏa thuần thanh: dày công tôi luyện
Tác giả :
Hồ Tử Huân