[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 8
Nhìn thấy được nét cương trực cùng bối rối nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh không phải là không cảm thấy thất bại.
Trong tám năm này, hắn tức, hắn giận, hắn hận, hắn đau. Có thể có vô số tâm tình chồng chất lên có đếm cũng không xuể, nhưng là tình yêu của hắn vẫn càng ngày càng cắm rễ sâu hoắm vào trong tim.
Không phải là hắn chưa từng tự đấu tranh với chính mình, cũng không phải là chưa từng nghĩ qua buông tay.
Mấy tháng sau khi Đại Vũ rời đi, Vương Thanh một mực đem chính mình chìm đắm trong rượu cồn, từ chối tất cả lời mời biểu diễn, còn hủy luôn tất cả lịch trình của mình.
Ngày ngày đêm đêm đều trong tình trạng say khướt. Bởi vì hắn cho rằng chỉ những lúc thế kia, hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đơn thuần của Đại Vũ trong thoáng chốc.
Đem bộ dáng của mình biến thành như vậy, nhưng hắn vẫn là không có cách nào kiềm chế được nỗi đau trong tim, nỗi hận trong lòng... còn là tình yêu sâu đậm.
Phùng Kiến Vũ, em nói anh nên làm sao bây giờ, cứ xem như em đã làm anh tổn thương đau đến muốn chết, nhưng anh vẫn là một mực yêu em như vậy.
Khi Trần Khải Hi cùng Thái Hàn phá cửa xông vào, Vương Thanh đã lâm vào hôn mê.
Gọi 120.
Cấp cứu.
Súc dạ dày.
Vô nước biển.
Rồi lại quay về an ổn.
Nhưng Trần Khải Hi cùng Thái Hàn lại nghe rất rõ ràng.
Từng tiếng mà Vương Thanh lầm bầm trong miệng, rõ ràng chính là tên của người kia.
Đại Vũ. Đại Vũ. Đại Vũ.
Hai người bọn họ đã từng sóng vai bên nhau vui vẻ cười đùa, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh một người tha hương, một người say như chết, hai người cùng chống đối lại cuộc sống của chính mình.
Cuối cùng vẫn là Trần Khải Hi nhìn thấy bộ dáng mê mang của Vương Thanh mà chịu không nổi, buộc phải hung hăng lay động mắng cho hắn tỉnh.
“Tại sao Đại Vũ lại bỏ đi? Còn không phải là bởi vì anh không đủ cường đại sao? Thứ mà Đại Vũ muốn, anh đã cho cậu ấy được rồi sao? Không cho được thì cũng đừng làm ra cái dáng vẻ muốn chết này cho mọi người xem! ”
Đem Vương Thanh mắng cho một trận đến hoảng hốt.
Đúng vậy, Đại Vũ chính là nghĩ muốn cái gì đây?
Chỉ cần là em ấy muốn, hắn sẽ dốc toàn lực có thể mà cho em ấy.
Vẫn là Thái Hàn ngăn lại Trần Khải Hi đang mất bình tĩnh, giọng nói trầm ổn như thường lệ, hung hăng thức tỉnh Vương Thanh.
“Ngô Sở Úy nói cảm giác an toàn của cậu ta chỉ có Trì Sính là có thể mang đến, mà cảm giác an toàn của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh bây giờ lại không cho được.”
Nói xong lôi kéo Trần Khải Hi rời đi.
“Anh để anh ấy ở lại trong phòng bệnh một mình lỡ như anh ấy tìm đến cái chết thì làm sao bây giờ?” Trần Khải Hi lớn tiếng kêu la một hơi muốn chạy lại vào bên trong.
“Em đừng vội,” Thái Hàn giam lại Khải Hi trong ngực mình “Vương Thanh không ngốc, cậu ấy chính là vẫn chưa suy nghĩ thông suốt thôi.”
“Nếu như anh ấy suy nghĩ thông suốt thì cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy.” Khải Hi trợn to cặp mắt phía dưới lớp kính, hung hắng muốn quay trở vào phòng bệnh.
“Nếu như cậu ấy ở đây sa ngã như vậy, thì cậu ấy cũng không có tư cách để bảo vệ Đại Vũ.” Thái Hàn xoa xoa đỉnh đầu Khải Hi, rồi lôi kéo cậu rời đi.
“Nhưng em vẫn là không yên lòng a... ai ui anh đừng kéo em mạnh tay như vậy …”
“…”
Thanh âm của hai người dần dần biến mất ở hành lang bệnh viện.
Vương Thanh ở trong phòng cũng dần dần suy nghĩ thông suốt.
Em ấy thích đóng phim, vậy Vương Thanh hắn sẽ không đi ngăn cản.
Em ấy thích ca hát, vậy Vương Thanh hắn ở Trung Quốc sẽ dốc hết toàn mạng đi giao thiệp, để thành lập một studio chỉ dành riêng cho Phùng Kiến Vũ.
Em ấy hiếu thuận với trưởng bối, vậy Vương Thanh hắn mỗi dịp lễ Tết sẽ đến nhà thăm hỏi cha mẹ của Phùng Kiến Vũ, dù là lịch trình kín mít cũng đều vội vàng trở về, chưa từng bỏ lỡ một lần nào. Có người từng nói làm diễn viên thì không thể trải qua được một kì nghỉ nào, nhưng Vương Thanh nghiễm nhiên đã trở thành đứa con thứ hai của Phùng Gia.
Căn bản mà nói bản thân Vương Thanh không phải đi theo con đường nghệ sĩ này.
Hắn là vì Đại Vũ nên mới bước vào cái thế giới đầy phức tạp như thế. Hắn nghĩ chỉ cần duy trì bản thân vui vẻ là được, hắn vẫn là không cầu không mong gì hơn.
Là vì Đại Vũ, hắn mới có được nhiều người hâm mộ như vậy, cùng với ước hẹn mười năm với Đại Vũ.
Hắn là thật sự muốn cùng Đại Vũ đi tiếp cuộc đời này.
Hắn lặng lẽ phát triển sự nghiệp thứ hai của mình.
Dùng bản thân cùng tiền bạc liều mạng đánh đổi hai năm, thành lập nên studio làm việc Q&Y, cũng mua luôn cả nhà tam hoàn mà ban đầu hắn đáp ứng sẽ tặng cho Đại Vũ.
Nhưng giờ thì sao đây, người kia chung quy vẫn là ở Mỹ cách xa ngàn dặm, không có ở bên cạnh hắn.
Cho nên hắn quyết tâm cầm chặt chiếc nhẫn mà lúc ban đầu vốn định tặng cho Đại Vũ, lên máy bay một đường sang Mỹ.
Ngày đó chính là sinh nhật lần thứ 27 của Đại Vũ.
Hắn nhìn thấy hình ảnh mà khiến bản thân mình hàng đêm đều gặp ác mộng đến lệ rơi đầy mặt.
Hắn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tựa ở trên lưng một người nam nhân khác.
Xem ra em ấy trải qua rất tốt.
Xem ra cuộc sống của em ấy đã không cần một người mang tên Vương Thanh này nữa rồi.
Thật buồn cười, một người từng mê ngủ như Vương Thanh lại vì Phùng Kiến Vũ con người này
Mất ngủ.
Chính xác, hắn không ngủ được. Trằn trọc trở mình đến như thế nào, hắn đều nhớ lại kỉ niệm của hai người.
Càng về sau này,
Liều lượng thuốc ngủ được sử dụng nhiều đến mức dọa người.
Đột nhiên hắn hiểu được tại sao khi xưa **Lưu Diệp lại bị mất ngủ.
Yêu phải một người mà mình không nên yêu.
Làm sao mà không bị mất ngủ.
Nhưng Vương Thanh không phải là Lưu Diệp, người có thể khiến hắn an tâm mà ngủ, chỉ có duy nhất Phùng Kiến Vũ.
Không có một ai khác.
//
“Là em bỏ lỡ anh.” Đại Vũ không dám quay đầu lại. Cậu sợ hãi khi mình quay đầu lại thì đôi mắt đỏ hoe của cậu sẽ bại lộ hết thảy, sợ bản thân sẽ nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy bi thương của Vương Thanh, rồi sau đó sẽ bỏ mặc hết thảy lao vào lòng ngực hắn.
Vương Thanh bây giờ đang trải qua rất tốt, này không phải là điều mà cậu luôn mong muốn sao. Nếu như ban đầu cậu không đi Mỹ, Vương Thanh chắc chắn sẽ ở trước mặt bảo vệ cậu mà không màng thế tục chống lại truyền thông trong nước.
Bởi vì hắn yêu cậu.
Đúng vậy.
Phùng Kiến Vũ luôn biết, Vương Thanh yêu cậu.
Nhưng chính là bởi vì Vương Thanh cứ như vậy móc tim móc phổi ra mà yêu cậu, cậu mới không thể không tim không phổi hưởng thụ hết thảy mọi thứ mà Vương Thanh cho. Cùng cậu chung một chỗ, Vương Thanh mãi mãi sẽ không bay xa được.
Khi có Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh dùng mọi kỹ thuật tránh đi diễn viên nữ, ở chương trình sóng truyền hình thì tận lực giữ khoảng cách với nữ đồng nghiệp.
Trong vòng giải trí có không ít người là gay, nhưng dám can đảm thừa nhận thì thật chẳng có mấy người.
Con đường nghệ sĩ rất khó đi, Phùng Kiến Vũ cậu làm sao có thể làm cản bước Vương Thanh được.
Vương Thanh cho dù không chính miệng nói nhưng là hắn dùng hành động mà thể hiện. Hắn đã rất rõ ràng nói cho toàn thế giới này biết.
Vương Thanh tôi chính là có hai tiêu chuẩn: Vương Thanh tôi ngoại trừ Phùng Kiến Vũ ra, không ai có thể chạm vào. Vương Thanh tôi ngoại trừ Phùng Kiến Vũ ra, sẽ không dịu dàng với bất kỳ người nào.
Phùng Kiến Vũ luôn một mực giả vờ ngốc, nhưng là cậu thật sự không ngốc a. Cậu biết Vương Thanh từ bỏ biết bao nhiêu tài nguyên. Cậu biết bộ dáng Vương Thanh như vậy, nhất định sẽ bị cục truyền hình phong sát.
Sau đó Phùng Kiến Vũ tại Mỹ thấy được phim truyền hình và điện ảnh của Vương Thanh đều đạt được đỉnh cao, các giải thưởng lớn đều có mặt tên của hắn.
Một khắc đó Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Vương Thanh, yêu thương cuối cùng của em dành cho anh
Chính là buông tay.
______________________________
**Lưu Diệp: nổi tiếng với bộ phim về đề tài đồng tính "Lam Vũ" được công chiếu vào năm 2001. Bộ phim đã gây nên tiếng vang khắp Châu Á và giúp Lưu Diệp đoạt giải thưởng Ảnh Đế tại Liên Hoan Phim Kim Mã cùng năm.
Bởi vì cảnh quan hệ khỏa thân 100% của mình và bạn diễn Hồ Quân, nên cả hai đã liên tục dính scandal tình ái liên tiếp những năm sau đó.
Trong tám năm này, hắn tức, hắn giận, hắn hận, hắn đau. Có thể có vô số tâm tình chồng chất lên có đếm cũng không xuể, nhưng là tình yêu của hắn vẫn càng ngày càng cắm rễ sâu hoắm vào trong tim.
Không phải là hắn chưa từng tự đấu tranh với chính mình, cũng không phải là chưa từng nghĩ qua buông tay.
Mấy tháng sau khi Đại Vũ rời đi, Vương Thanh một mực đem chính mình chìm đắm trong rượu cồn, từ chối tất cả lời mời biểu diễn, còn hủy luôn tất cả lịch trình của mình.
Ngày ngày đêm đêm đều trong tình trạng say khướt. Bởi vì hắn cho rằng chỉ những lúc thế kia, hắn mới có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt đơn thuần của Đại Vũ trong thoáng chốc.
Đem bộ dáng của mình biến thành như vậy, nhưng hắn vẫn là không có cách nào kiềm chế được nỗi đau trong tim, nỗi hận trong lòng... còn là tình yêu sâu đậm.
Phùng Kiến Vũ, em nói anh nên làm sao bây giờ, cứ xem như em đã làm anh tổn thương đau đến muốn chết, nhưng anh vẫn là một mực yêu em như vậy.
Khi Trần Khải Hi cùng Thái Hàn phá cửa xông vào, Vương Thanh đã lâm vào hôn mê.
Gọi 120.
Cấp cứu.
Súc dạ dày.
Vô nước biển.
Rồi lại quay về an ổn.
Nhưng Trần Khải Hi cùng Thái Hàn lại nghe rất rõ ràng.
Từng tiếng mà Vương Thanh lầm bầm trong miệng, rõ ràng chính là tên của người kia.
Đại Vũ. Đại Vũ. Đại Vũ.
Hai người bọn họ đã từng sóng vai bên nhau vui vẻ cười đùa, thế nhưng cuối cùng lại rơi vào hoàn cảnh một người tha hương, một người say như chết, hai người cùng chống đối lại cuộc sống của chính mình.
Cuối cùng vẫn là Trần Khải Hi nhìn thấy bộ dáng mê mang của Vương Thanh mà chịu không nổi, buộc phải hung hăng lay động mắng cho hắn tỉnh.
“Tại sao Đại Vũ lại bỏ đi? Còn không phải là bởi vì anh không đủ cường đại sao? Thứ mà Đại Vũ muốn, anh đã cho cậu ấy được rồi sao? Không cho được thì cũng đừng làm ra cái dáng vẻ muốn chết này cho mọi người xem! ”
Đem Vương Thanh mắng cho một trận đến hoảng hốt.
Đúng vậy, Đại Vũ chính là nghĩ muốn cái gì đây?
Chỉ cần là em ấy muốn, hắn sẽ dốc toàn lực có thể mà cho em ấy.
Vẫn là Thái Hàn ngăn lại Trần Khải Hi đang mất bình tĩnh, giọng nói trầm ổn như thường lệ, hung hăng thức tỉnh Vương Thanh.
“Ngô Sở Úy nói cảm giác an toàn của cậu ta chỉ có Trì Sính là có thể mang đến, mà cảm giác an toàn của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh bây giờ lại không cho được.”
Nói xong lôi kéo Trần Khải Hi rời đi.
“Anh để anh ấy ở lại trong phòng bệnh một mình lỡ như anh ấy tìm đến cái chết thì làm sao bây giờ?” Trần Khải Hi lớn tiếng kêu la một hơi muốn chạy lại vào bên trong.
“Em đừng vội,” Thái Hàn giam lại Khải Hi trong ngực mình “Vương Thanh không ngốc, cậu ấy chính là vẫn chưa suy nghĩ thông suốt thôi.”
“Nếu như anh ấy suy nghĩ thông suốt thì cũng sẽ không uống nhiều rượu như vậy.” Khải Hi trợn to cặp mắt phía dưới lớp kính, hung hắng muốn quay trở vào phòng bệnh.
“Nếu như cậu ấy ở đây sa ngã như vậy, thì cậu ấy cũng không có tư cách để bảo vệ Đại Vũ.” Thái Hàn xoa xoa đỉnh đầu Khải Hi, rồi lôi kéo cậu rời đi.
“Nhưng em vẫn là không yên lòng a... ai ui anh đừng kéo em mạnh tay như vậy …”
“…”
Thanh âm của hai người dần dần biến mất ở hành lang bệnh viện.
Vương Thanh ở trong phòng cũng dần dần suy nghĩ thông suốt.
Em ấy thích đóng phim, vậy Vương Thanh hắn sẽ không đi ngăn cản.
Em ấy thích ca hát, vậy Vương Thanh hắn ở Trung Quốc sẽ dốc hết toàn mạng đi giao thiệp, để thành lập một studio chỉ dành riêng cho Phùng Kiến Vũ.
Em ấy hiếu thuận với trưởng bối, vậy Vương Thanh hắn mỗi dịp lễ Tết sẽ đến nhà thăm hỏi cha mẹ của Phùng Kiến Vũ, dù là lịch trình kín mít cũng đều vội vàng trở về, chưa từng bỏ lỡ một lần nào. Có người từng nói làm diễn viên thì không thể trải qua được một kì nghỉ nào, nhưng Vương Thanh nghiễm nhiên đã trở thành đứa con thứ hai của Phùng Gia.
Căn bản mà nói bản thân Vương Thanh không phải đi theo con đường nghệ sĩ này.
Hắn là vì Đại Vũ nên mới bước vào cái thế giới đầy phức tạp như thế. Hắn nghĩ chỉ cần duy trì bản thân vui vẻ là được, hắn vẫn là không cầu không mong gì hơn.
Là vì Đại Vũ, hắn mới có được nhiều người hâm mộ như vậy, cùng với ước hẹn mười năm với Đại Vũ.
Hắn là thật sự muốn cùng Đại Vũ đi tiếp cuộc đời này.
Hắn lặng lẽ phát triển sự nghiệp thứ hai của mình.
Dùng bản thân cùng tiền bạc liều mạng đánh đổi hai năm, thành lập nên studio làm việc Q&Y, cũng mua luôn cả nhà tam hoàn mà ban đầu hắn đáp ứng sẽ tặng cho Đại Vũ.
Nhưng giờ thì sao đây, người kia chung quy vẫn là ở Mỹ cách xa ngàn dặm, không có ở bên cạnh hắn.
Cho nên hắn quyết tâm cầm chặt chiếc nhẫn mà lúc ban đầu vốn định tặng cho Đại Vũ, lên máy bay một đường sang Mỹ.
Ngày đó chính là sinh nhật lần thứ 27 của Đại Vũ.
Hắn nhìn thấy hình ảnh mà khiến bản thân mình hàng đêm đều gặp ác mộng đến lệ rơi đầy mặt.
Hắn nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tựa ở trên lưng một người nam nhân khác.
Xem ra em ấy trải qua rất tốt.
Xem ra cuộc sống của em ấy đã không cần một người mang tên Vương Thanh này nữa rồi.
Thật buồn cười, một người từng mê ngủ như Vương Thanh lại vì Phùng Kiến Vũ con người này
Mất ngủ.
Chính xác, hắn không ngủ được. Trằn trọc trở mình đến như thế nào, hắn đều nhớ lại kỉ niệm của hai người.
Càng về sau này,
Liều lượng thuốc ngủ được sử dụng nhiều đến mức dọa người.
Đột nhiên hắn hiểu được tại sao khi xưa **Lưu Diệp lại bị mất ngủ.
Yêu phải một người mà mình không nên yêu.
Làm sao mà không bị mất ngủ.
Nhưng Vương Thanh không phải là Lưu Diệp, người có thể khiến hắn an tâm mà ngủ, chỉ có duy nhất Phùng Kiến Vũ.
Không có một ai khác.
//
“Là em bỏ lỡ anh.” Đại Vũ không dám quay đầu lại. Cậu sợ hãi khi mình quay đầu lại thì đôi mắt đỏ hoe của cậu sẽ bại lộ hết thảy, sợ bản thân sẽ nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy bi thương của Vương Thanh, rồi sau đó sẽ bỏ mặc hết thảy lao vào lòng ngực hắn.
Vương Thanh bây giờ đang trải qua rất tốt, này không phải là điều mà cậu luôn mong muốn sao. Nếu như ban đầu cậu không đi Mỹ, Vương Thanh chắc chắn sẽ ở trước mặt bảo vệ cậu mà không màng thế tục chống lại truyền thông trong nước.
Bởi vì hắn yêu cậu.
Đúng vậy.
Phùng Kiến Vũ luôn biết, Vương Thanh yêu cậu.
Nhưng chính là bởi vì Vương Thanh cứ như vậy móc tim móc phổi ra mà yêu cậu, cậu mới không thể không tim không phổi hưởng thụ hết thảy mọi thứ mà Vương Thanh cho. Cùng cậu chung một chỗ, Vương Thanh mãi mãi sẽ không bay xa được.
Khi có Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh dùng mọi kỹ thuật tránh đi diễn viên nữ, ở chương trình sóng truyền hình thì tận lực giữ khoảng cách với nữ đồng nghiệp.
Trong vòng giải trí có không ít người là gay, nhưng dám can đảm thừa nhận thì thật chẳng có mấy người.
Con đường nghệ sĩ rất khó đi, Phùng Kiến Vũ cậu làm sao có thể làm cản bước Vương Thanh được.
Vương Thanh cho dù không chính miệng nói nhưng là hắn dùng hành động mà thể hiện. Hắn đã rất rõ ràng nói cho toàn thế giới này biết.
Vương Thanh tôi chính là có hai tiêu chuẩn: Vương Thanh tôi ngoại trừ Phùng Kiến Vũ ra, không ai có thể chạm vào. Vương Thanh tôi ngoại trừ Phùng Kiến Vũ ra, sẽ không dịu dàng với bất kỳ người nào.
Phùng Kiến Vũ luôn một mực giả vờ ngốc, nhưng là cậu thật sự không ngốc a. Cậu biết Vương Thanh từ bỏ biết bao nhiêu tài nguyên. Cậu biết bộ dáng Vương Thanh như vậy, nhất định sẽ bị cục truyền hình phong sát.
Sau đó Phùng Kiến Vũ tại Mỹ thấy được phim truyền hình và điện ảnh của Vương Thanh đều đạt được đỉnh cao, các giải thưởng lớn đều có mặt tên của hắn.
Một khắc đó Phùng Kiến Vũ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Vương Thanh, yêu thương cuối cùng của em dành cho anh
Chính là buông tay.
______________________________
**Lưu Diệp: nổi tiếng với bộ phim về đề tài đồng tính "Lam Vũ" được công chiếu vào năm 2001. Bộ phim đã gây nên tiếng vang khắp Châu Á và giúp Lưu Diệp đoạt giải thưởng Ảnh Đế tại Liên Hoan Phim Kim Mã cùng năm.
Bởi vì cảnh quan hệ khỏa thân 100% của mình và bạn diễn Hồ Quân, nên cả hai đã liên tục dính scandal tình ái liên tiếp những năm sau đó.
Tác giả :
Nghệ Tiểu Bạch