[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 59
**Ngọn gió mùa hè năm ấy anh vĩnh viễn nhớ, rõ rõ ràng ràng nói em yêu anh.
Khi đó là vào lúc học đại học, thật ra có rất nhiều khóa học rất khô khan và vô vị, Đại Vũ mơ mơ màng màng nằm ở trên bàn.
“Thầy giáo đến thì nhớ gọi em nha ……”
Sau đó thì giống như là con heo nhỏ mà ngủ thiếp đi.
Vương Thanh bị một câu nói mang theo ý vị làm nũng này trong nháy mắt đánh trúng vào điểm mềm mại nhất trong lòng, liền đem một màn này khắc sâu hoắm ở trong đầu.
Anh sẽ nhớ gọi em.
Thời điểm anh muốn bắt đầu đối tốt với em, tín nhiệm của em là câu trả lời tốt nhất dành cho anh.
Nhưng hình ảnh lại đột nhiên thay đổi đến một hôn lễ xa lạ.
Cảnh tượng xa lạ, khách mời xa lạ, cô dâu mặc váy cưới xa lạ, tất cả hết thảy đều vô cùng xa lạ đối với Vương Thanh.
Vương Thanh trong cảm giác bất an cố gắng tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc.
Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.
Khuôn mặt của Đại Vũ.
“Tôi không phải đã bảo anh đừng đến rồi sao?” Đại Vũ vẻ mặt chán ghét “Đã nói bao nhiêu lần với anh, tôi chính là thẳng nam.”
“Đại Vũ, em muốn làm gì?” Vương Thanh tay chân luống cuống nhìn cảnh tượng trước mắt, chật vật mở miệng “Em thật không thương anh sao?”
Đại Vũ đẩy ra Vương Thanh đang lôi kéo cánh tay của mình, cân nhắc mở miệng.
“Vương Thanh anh có phải là nhập vai quá sâu rồi hay không? Một người đàn ông như tôi làm sao sẽ thích anh? Tôi lập tức sẽ phải kết hôn, mời anh rời đi.” Vương Thanh nắm lấy bả vai Đại Vũ hung hăng lắc.
“Phùng Kiến Vũ em nói em không thích anh? Mẹ nó em dám nói thêm câu nữa em không thích anh! ”
Đại Vũ trong mắt tràn đầy quyết tuyệt, kiên định gằn từng chữ nói.
“Tôi, Phùng, Kiến, Vũ, Không, Thích, Anh.”
“Hài lòng rồi chứ?”
Đại Vũ nhìn thấy ánh mắt của Vương Thanh từ từ trở nên ngưng đọng, tâm tình dường như là muốn sụp đổ mất.
Thì ra là nhiều năm như vậy a.
Mình vẫn là …… không có gì cả.
Một lần lại một lần, kết cục như cũ vẫn là mất đi em.
Đại Vũ quyết tuyệt xoay người rời đi.
Cuối cùng, người dần tản đi.
Một người, trăm người.
“Đừng mà! ”
Vương Thanh từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, lồng ngực phập phồng, thở dốc dồn dập, cảm giác lạnh lẽo trong lòng thật lâu vẫn không thể dừng lại.
Người trong ngực bởi vì động tác của của Vương Thanh làm cho không thoải mái mà giật giật.
Vương Thanh nhìn người đang yên vị ngủ đến ngọt ngào trong ngực mình, đột nhiên không nhịn được thở dài, sau đó ôm sát Đại Vũ vào lòng thật chặc.
Thì ra là nằm mơ.
Thật may.
Đây chỉ là nằm mơ.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ rơi xuống đất, chiếu rọi vào phòng ngủ, một phòng đầy an tĩnh.
Cúi đầu hôn lên tóc Đại Vũ.
Thật may, vào thời khắc này, em vẫn là thuộc về anh.
Nếu như em thật sự chưa từng yêu anh, nếu như em thật sự cùng nữ nhân khác kết hôn,
Nếu như em thật sự muốn rời bỏ anh,
Anh cũng không dám tưởng tượng.
Giấc mơ này khiến cho anh phát giác từ lúc bắt đầu nhận thức em đã cảm thấy sợ hãi, cho đến bây giờ anh vẫn luôn lo sợ em sẽ rời đi anh.
Bây giờ anh mới hiểu được, từ ngày đầu tiên quen biết em, từ lúc ban đầu đã không dám hi vọng xa vời có được em, cho đến anh của bây giờ càng không dám tưởng tượng tương lai không có em sẽ như thế nào.
Yêu thích ban đầu là em, chung sống dài lâu không chán vẫn là em.
Điều anh mong muốn, vẫn luôn là em.
“…… Sao thế?” Đại Vũ cảm giác được vòng tay Vương Thanh ôm mình càng siết chặc lại, không thoải mái giật giật người, bĩu môi không hài lòng “Bây giờ là mấy giờ rồi……”
“Không sao ……” Vương Thanh mang theo giọng ôn nhu bình thản an ủi Đại Vũ, cằm nhè nhẹ cọ cọ lên đỉnh đầu Đại Vũ.
“Nga ……” Đại Vũ ngủ đến mơ mơ màng màng, mềm nhũn hít hít lỗ mũi “Anh mau ngủ đi a ……”
Đại Vũ ở trong ngực Vương Thanh tìm một vị trí thoải mái, ngáp một cái rồi vùi đầu trầm trầm ngủ mê man.
Đại Vũ ngủ say không nghe thấy được lời tỏ tình của Vương Thanh.
Một phòng tĩnh lặng.
“Đại Vũ a,”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Trong vũ trụ này, hai người yêu nhau rất nhỏ rất nhỏ, cũng sẽ rất nhanh biến thành rất già rất già.
Nhưng là nếu chúng ta kết hôn, khi đó có em phụng bồi anh, anh sẽ rất hạnh phúc, rất an tâm mà già đi.
Nhưng anh không biết đến lúc đó, em có còn nguyện ý phụng bồi lão già như anh hay không đây.
Anh của trước kia a, luôn là cảm thấy trời cao một chút cũng không công bằng, rõ ràng chúng ta cố gắng như vậy nhưng vẫn luôn bị hãm hại.
Rõ ràng hi vọng đơn giản chỉ muốn sống an ổn như vậy, nhưng lại luôn bị quấy rầy, không được an yên.
Nhưng sau khi cùng em ở bên nhau, anh đã không còn oán giận cuộc đời này bất công nữa.
Phùng Kiến Vũ, em chính là lễ vật tốt nhất mà trời cao đã ban cho anh.
“Đại Vũ, em có nghĩ, muốn gả cho anh. ”
“……”
Chờ thật lâu vẫn không nghe được lời đáp lại, Vương Thanh cúi đầu nhìn Đại Vũ, sau đó không nhịn được bật cười.
Tên ngốc này, cư nhiên lại ngủ thiếp đi.
Cũng không biết là có nghe được lời tỏ tình này của hắn hay không.
Vương Thanh ôn nhu đưa tay vuốt ve vần trán của Đại Vũ, thần sắc an nhiên đem cằm đặt trên đầu Đại Vũ.
Không có nghe thấy cũng không sao, người nên nghe tỏ tình thì vẫn phải nghe thôi.
Anh ghét nhất chính là tất cả mọi người không từ mà biệt, nhưng anh lại nguyện ý một lòng một dạ mà chờ đợi em.
Phùng Kiến Vũ, đối với em, anh có kiên nhẫn mà em cũng không ngờ tới được, cho nên, chúng ta vẫn sẽ còn có một tương lai thật dài thật dài.
Dù sao bọn họ vẫn muốn cầm chặc tay nhau mà đi tiếp, không chỉ là thời khắc này, mà là một đời rất dài.
Hai giờ rưỡi sáng.
Vương Thanh lại phát một cái weibo mới.
Tấm hình đăng kèm theo một lời tỏ tình.
Trong căn phòng tối mờ, tỏa ra ánh trăng nhàn nhạt, mười ngón tay Vương Thanh đan chặc một bàn tay khác, trên cổ tay có một cái vòng tay có cái ổ khóa cùng chìa khóa.
——“Một chìa khóa chỉ có thể mở ra một ổ khóa.”
Bài này cũng không có tag Phùng Kiến Vũ.
Nhưng người hâm mộ từ mười năm trước đều hiểu kia là đại biểu cho một lời cam kết.
Một cái chìa khóa mở một cái ổ khóa, cả đời chỉ đủ yêu một người.
//
Quách Đào lúc này đang cố gắng an ủi Sóc Nhỏ (chính là con mèo nhỏ a~) đang chạy loạn khắp nơi.
Có thể là do bởi vì quá lâu không được nhìn thấy Vương Thanh và Đại Vũ, tâm tình của mèo nhỏ dường như không được tốt lắm, đem ghế sa lông bằng da trong nhà Quách Đào, ghế dựa, vật dụng gì có da bao phủ cũng đều cào cho nát tan hết.
Sau đó lại chạy loạn khắp mọi phía, Quách Đào căn bản là bị những thứ này quấy rầy đến không nhắm mắt nổi.
Trong lòng âm thầm tính toán có nên đem Sóc Nhỏ trả về nhà cũ của nó hay không đây.
Quách Đào chuẩn bị tâm lý xong xuôi,
Chân chính dũng sĩ, dám trực diện ứng đối với mặt liệt Vương Thanh.
Muốn nhìn một chút xem bây giờ đã là mấy giờ rồi thì lại nhìn thấy Vương Thanh phát một cái weibo, sau đó lệ rơi đầy mặt.
Vương Thanh cậu cái tên cầm thú này,
Để cho tôi thay thế chăm sóc mèo của hai người thì thôi đi!
Hơn nửa đêm mà cậu còn bày đặc show tú ân ái!
Cuộc sống này đơn giản là không có ý nghĩa gì hết!
Fck!!!
_______________________________
**trích lời bài hát《Làn gió mùa hè》 - Ôn Lam
Khi đó là vào lúc học đại học, thật ra có rất nhiều khóa học rất khô khan và vô vị, Đại Vũ mơ mơ màng màng nằm ở trên bàn.
“Thầy giáo đến thì nhớ gọi em nha ……”
Sau đó thì giống như là con heo nhỏ mà ngủ thiếp đi.
Vương Thanh bị một câu nói mang theo ý vị làm nũng này trong nháy mắt đánh trúng vào điểm mềm mại nhất trong lòng, liền đem một màn này khắc sâu hoắm ở trong đầu.
Anh sẽ nhớ gọi em.
Thời điểm anh muốn bắt đầu đối tốt với em, tín nhiệm của em là câu trả lời tốt nhất dành cho anh.
Nhưng hình ảnh lại đột nhiên thay đổi đến một hôn lễ xa lạ.
Cảnh tượng xa lạ, khách mời xa lạ, cô dâu mặc váy cưới xa lạ, tất cả hết thảy đều vô cùng xa lạ đối với Vương Thanh.
Vương Thanh trong cảm giác bất an cố gắng tìm kiếm khuôn mặt quen thuộc.
Rốt cuộc hắn cũng nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc kia.
Khuôn mặt của Đại Vũ.
“Tôi không phải đã bảo anh đừng đến rồi sao?” Đại Vũ vẻ mặt chán ghét “Đã nói bao nhiêu lần với anh, tôi chính là thẳng nam.”
“Đại Vũ, em muốn làm gì?” Vương Thanh tay chân luống cuống nhìn cảnh tượng trước mắt, chật vật mở miệng “Em thật không thương anh sao?”
Đại Vũ đẩy ra Vương Thanh đang lôi kéo cánh tay của mình, cân nhắc mở miệng.
“Vương Thanh anh có phải là nhập vai quá sâu rồi hay không? Một người đàn ông như tôi làm sao sẽ thích anh? Tôi lập tức sẽ phải kết hôn, mời anh rời đi.” Vương Thanh nắm lấy bả vai Đại Vũ hung hăng lắc.
“Phùng Kiến Vũ em nói em không thích anh? Mẹ nó em dám nói thêm câu nữa em không thích anh! ”
Đại Vũ trong mắt tràn đầy quyết tuyệt, kiên định gằn từng chữ nói.
“Tôi, Phùng, Kiến, Vũ, Không, Thích, Anh.”
“Hài lòng rồi chứ?”
Đại Vũ nhìn thấy ánh mắt của Vương Thanh từ từ trở nên ngưng đọng, tâm tình dường như là muốn sụp đổ mất.
Thì ra là nhiều năm như vậy a.
Mình vẫn là …… không có gì cả.
Một lần lại một lần, kết cục như cũ vẫn là mất đi em.
Đại Vũ quyết tuyệt xoay người rời đi.
Cuối cùng, người dần tản đi.
Một người, trăm người.
“Đừng mà! ”
Vương Thanh từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, lồng ngực phập phồng, thở dốc dồn dập, cảm giác lạnh lẽo trong lòng thật lâu vẫn không thể dừng lại.
Người trong ngực bởi vì động tác của của Vương Thanh làm cho không thoải mái mà giật giật.
Vương Thanh nhìn người đang yên vị ngủ đến ngọt ngào trong ngực mình, đột nhiên không nhịn được thở dài, sau đó ôm sát Đại Vũ vào lòng thật chặc.
Thì ra là nằm mơ.
Thật may.
Đây chỉ là nằm mơ.
Ánh trăng sáng tỏ xuyên thấu qua khe hở rèm cửa sổ rơi xuống đất, chiếu rọi vào phòng ngủ, một phòng đầy an tĩnh.
Cúi đầu hôn lên tóc Đại Vũ.
Thật may, vào thời khắc này, em vẫn là thuộc về anh.
Nếu như em thật sự chưa từng yêu anh, nếu như em thật sự cùng nữ nhân khác kết hôn,
Nếu như em thật sự muốn rời bỏ anh,
Anh cũng không dám tưởng tượng.
Giấc mơ này khiến cho anh phát giác từ lúc bắt đầu nhận thức em đã cảm thấy sợ hãi, cho đến bây giờ anh vẫn luôn lo sợ em sẽ rời đi anh.
Bây giờ anh mới hiểu được, từ ngày đầu tiên quen biết em, từ lúc ban đầu đã không dám hi vọng xa vời có được em, cho đến anh của bây giờ càng không dám tưởng tượng tương lai không có em sẽ như thế nào.
Yêu thích ban đầu là em, chung sống dài lâu không chán vẫn là em.
Điều anh mong muốn, vẫn luôn là em.
“…… Sao thế?” Đại Vũ cảm giác được vòng tay Vương Thanh ôm mình càng siết chặc lại, không thoải mái giật giật người, bĩu môi không hài lòng “Bây giờ là mấy giờ rồi……”
“Không sao ……” Vương Thanh mang theo giọng ôn nhu bình thản an ủi Đại Vũ, cằm nhè nhẹ cọ cọ lên đỉnh đầu Đại Vũ.
“Nga ……” Đại Vũ ngủ đến mơ mơ màng màng, mềm nhũn hít hít lỗ mũi “Anh mau ngủ đi a ……”
Đại Vũ ở trong ngực Vương Thanh tìm một vị trí thoải mái, ngáp một cái rồi vùi đầu trầm trầm ngủ mê man.
Đại Vũ ngủ say không nghe thấy được lời tỏ tình của Vương Thanh.
Một phòng tĩnh lặng.
“Đại Vũ a,”
“Chúng ta kết hôn đi.”
Trong vũ trụ này, hai người yêu nhau rất nhỏ rất nhỏ, cũng sẽ rất nhanh biến thành rất già rất già.
Nhưng là nếu chúng ta kết hôn, khi đó có em phụng bồi anh, anh sẽ rất hạnh phúc, rất an tâm mà già đi.
Nhưng anh không biết đến lúc đó, em có còn nguyện ý phụng bồi lão già như anh hay không đây.
Anh của trước kia a, luôn là cảm thấy trời cao một chút cũng không công bằng, rõ ràng chúng ta cố gắng như vậy nhưng vẫn luôn bị hãm hại.
Rõ ràng hi vọng đơn giản chỉ muốn sống an ổn như vậy, nhưng lại luôn bị quấy rầy, không được an yên.
Nhưng sau khi cùng em ở bên nhau, anh đã không còn oán giận cuộc đời này bất công nữa.
Phùng Kiến Vũ, em chính là lễ vật tốt nhất mà trời cao đã ban cho anh.
“Đại Vũ, em có nghĩ, muốn gả cho anh. ”
“……”
Chờ thật lâu vẫn không nghe được lời đáp lại, Vương Thanh cúi đầu nhìn Đại Vũ, sau đó không nhịn được bật cười.
Tên ngốc này, cư nhiên lại ngủ thiếp đi.
Cũng không biết là có nghe được lời tỏ tình này của hắn hay không.
Vương Thanh ôn nhu đưa tay vuốt ve vần trán của Đại Vũ, thần sắc an nhiên đem cằm đặt trên đầu Đại Vũ.
Không có nghe thấy cũng không sao, người nên nghe tỏ tình thì vẫn phải nghe thôi.
Anh ghét nhất chính là tất cả mọi người không từ mà biệt, nhưng anh lại nguyện ý một lòng một dạ mà chờ đợi em.
Phùng Kiến Vũ, đối với em, anh có kiên nhẫn mà em cũng không ngờ tới được, cho nên, chúng ta vẫn sẽ còn có một tương lai thật dài thật dài.
Dù sao bọn họ vẫn muốn cầm chặc tay nhau mà đi tiếp, không chỉ là thời khắc này, mà là một đời rất dài.
Hai giờ rưỡi sáng.
Vương Thanh lại phát một cái weibo mới.
Tấm hình đăng kèm theo một lời tỏ tình.
Trong căn phòng tối mờ, tỏa ra ánh trăng nhàn nhạt, mười ngón tay Vương Thanh đan chặc một bàn tay khác, trên cổ tay có một cái vòng tay có cái ổ khóa cùng chìa khóa.
——“Một chìa khóa chỉ có thể mở ra một ổ khóa.”
Bài này cũng không có tag Phùng Kiến Vũ.
Nhưng người hâm mộ từ mười năm trước đều hiểu kia là đại biểu cho một lời cam kết.
Một cái chìa khóa mở một cái ổ khóa, cả đời chỉ đủ yêu một người.
//
Quách Đào lúc này đang cố gắng an ủi Sóc Nhỏ (chính là con mèo nhỏ a~) đang chạy loạn khắp nơi.
Có thể là do bởi vì quá lâu không được nhìn thấy Vương Thanh và Đại Vũ, tâm tình của mèo nhỏ dường như không được tốt lắm, đem ghế sa lông bằng da trong nhà Quách Đào, ghế dựa, vật dụng gì có da bao phủ cũng đều cào cho nát tan hết.
Sau đó lại chạy loạn khắp mọi phía, Quách Đào căn bản là bị những thứ này quấy rầy đến không nhắm mắt nổi.
Trong lòng âm thầm tính toán có nên đem Sóc Nhỏ trả về nhà cũ của nó hay không đây.
Quách Đào chuẩn bị tâm lý xong xuôi,
Chân chính dũng sĩ, dám trực diện ứng đối với mặt liệt Vương Thanh.
Muốn nhìn một chút xem bây giờ đã là mấy giờ rồi thì lại nhìn thấy Vương Thanh phát một cái weibo, sau đó lệ rơi đầy mặt.
Vương Thanh cậu cái tên cầm thú này,
Để cho tôi thay thế chăm sóc mèo của hai người thì thôi đi!
Hơn nửa đêm mà cậu còn bày đặc show tú ân ái!
Cuộc sống này đơn giản là không có ý nghĩa gì hết!
Fck!!!
_______________________________
**trích lời bài hát《Làn gió mùa hè》 - Ôn Lam
Tác giả :
Nghệ Tiểu Bạch