[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 39
Đèn đỏ đại ý đang phẫu thuật đập vào mắt Vương Thanh một trận đau đớn.
Vương Thanh ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu cúi đầu, biểu lộ sự sợ hãi không nói được thành lời.
Ánh mắt oán hận như muốn giết người, xương ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch.
Trần Khải Hi và Thái Hàn nghe được tin tức cũng lập tức chạy tới, cũng đứng tựa vào tường lo lắng chờ đợi kết quả.
Quách Đào một mặt gấp gáp nhìn vào cửa phòng cấp cứu, một mặt chú ý đến tâm tình của Vương Thanh.
“Tình hình như thế nào rồi?” Ngõa ca Phù Long Phi chạy như bay đến nơi, hai tay nổi gân xanh tì trên đầu gối, cố gắng điều chỉnh hô hấp đang dồn dập.
Bởi vì trước cửa bệnh viện đầy rẫy truyền thông ký giả, bao gồm luôn cả thang máy, cho nên anh chỉ còn cách phải chọn lối đi an toàn chạy bộ tới lầu mười tám.
Quách Đào vặn mi lắc đầu một cái, ý bảo Ngõa ca đừng nên nói gì nữa.
Ngõa ca vừa nhìn thấy biểu hiện của mọi người trong nháy mắt đáy lòng như rơi thẳng vào hầm băng.
Nếu như Phùng Kiến Vũ không còn nữa,
Vậy e rằng chỉ sợ Vương Thanh cũng sẽ không muốn sống một mình đi.
Sao lại chợt lóe lên ý niệm đáng sợ như vậy, sẽ không sẽ không đâu, Đại Vũ không thể nào gặp chuyện không may được.
Chắc chắn không thể gặp chuyện không may!
Đột nhiên một bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.
Vương Thanh chợt ngẩng đầu lên xông về người bác sĩ, hốc mắt đỏ tươi giống như muốn rỉ ra máu.
Mọi người vội vàng vây quanh.
“Bệnh nhân bị thương quá nặng, xương bị gãy cộng với vết thương ngoài da thì không vấn đề gì, nhưng có dấu hiệu xuất hiện máu bầm tích tụ trong não, đây mới là việc nguy hiểm nhất. Lúc bệnh nhân trên xe cứu thuơng đã có dấu hiệu mất đi mạng sống, chúng tôi bây giờ đang dùng hết khả năng để cấp cứu, nhưng xin mọi người hãy nên chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.”
“…” Tất cả mọi người trầm mặc.
Khải Hi sợ hãi nắm chặc tay áo Thái Hàn, trên tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bác sĩ vừa xoay người bước lại vào trong phòng cấp cứu, Vương Thanh tuyệt vọng té quỵ xuống nền đất.
“Phốc” Vương Thanh cư nhiên bị *hỏa công tâm phun ra một ngụm máu tươi, huyết dịch văng tung tóe lên ống quần của Quách Đào.
(*lo lắng đến lòng như thêu đốt, ngồi trên đống lửa)
Mím môi, sống lưng khẽ run.
Hắn không thể sợ. Nếu như hắn sợ, Đại Vũ đang cấp cứu sẽ phải làm gì đây, em ấy khẳng định sẽ còn có nhiều sợ hãi hơn a.
“Vương Thanh! ”
“Vương Thanh! ”
Quách Đào cùng mọi người vội vàng đỡ hắn, cuối cùng không đành lòng mà mở miệng.
“Đại Vũ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vương Thanh cũng không có đứng dậy, nghe thấy lời bọn họ khuyên can, đột nhiên ôn nhu nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu.
Đại Vũ, em bây giờ nhất định là đang rất sợ có đúng hay không?
Em đừng sợ. Lần này cho dù là em buông tay anh ra, anh cũng sẽ không rời em đi.
Em đi đâu anh đi đó, anh sẽ phụng bồi em.
Cả đời này, anh bất kể em đi đến đâu, anh cũng sẽ không buông tay cho em đi.
Đời này kiếp này.
Đời đời kiếp kiếp.
Anh cũng sẽ không bỏ lỡ em.
Cho nên em đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên em.
//
“Bác sĩ! Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đường sinh mạng một mực đang giảm xuống! ”
Các y tá tập trung nhìn về biểu đồ sinh mạng, mà cái dụng cụ không cảm xúc kia như phụ họa theo lời nói mới vừa thông báo, lập tức phát ra âm thanh báo động chói tai.
Tin ——
“Huyết áp bệnh nhân đang tiếp cận tới số không!! ”
“Nhanh! Mau tiêm *Epinephrine! ”
“Bác sĩ! Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lượng máu tiếp ứng không đủ!”
“Liên hệ khẩn cấp, hướng xung quanh bệnh viện nhờ giúp đỡ! ”
“Bác sĩ! Máu vào tim bệnh nhân không đủ, nhịp tim đang dần giảm xuống! ”
“Nhanh, kích điện!!! ”
Bác sĩ và y tá từng tiếng từng tiếng khẩn trương, âm thanh lớn vọng xuyên thẳng qua cửa, chạy ra phía bên ngoài.
Cấp cứu đã được bốn tiếng.
Quách Đào một quyền đấm vào trên tường, sau đó lại tự cảnh cáo chính mình không được hoảng loạn. Nếu như anh luống cuống, thì sẽ không còn người nào ở đây còn lại lý trí nữa.
Ngõa ca cùng Khải Hi đã sớm yên lặng rơi nước mắt, Thái Hàn cũng siết chặc nấm đấm, ngay cả Tô Hữu Bằng chạy đến nơi cũng nhắm hai mắt im lặng không lên tiếng.
Vương Thanh vẻ mặt trống rỗng ngồi dựa vào tường, lãnh ý thấu xương bao quanh toàn thân.
Huyết dịch trên khóe miệng đông lại cũng không thèm quan tâm, một mực tự hành hạ chính mình.
Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh trong lòng rậm rạp chằng chịt viết đầy ba chữ này, không lưu dù chỉ một khe hở.
Ánh mắt Vương Thanh bắt đầu trở nên tan rã.
Phùng Kiến Vũ, nếu như lần này em lại vứt bỏ anh, anh thật sự sẽ không tha thứ cho em.
Anh sẽ không buông tha cho em, cũng sẽ không tha thứ cho em nữa.
//
Lạnh.
Lạnh quá.
Phùng Kiến Vũ cảm giác toàn bộ thế giới đều như rung chuyển.
Đại Vũ nằm trên giường bệnh cảm thấy rất choáng váng, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều mãnh ký ức rời rạc.
Vương Thanh cùng cậu làm nũng.
Vương Thanh thích ăn giấm.
Vương Thanh cường ngạnh mỗi khi có người khi dễ cậu.
Vương Thanh thân cao áp chế trêu chọc cậu.
Từng vở kịch, từng phim điện ảnh mà cậu và hắn cùng tham gia trong những năm này từng chút từng chút tái hiện lại.
Một giọt nước mắt trào ra từ mắt Đại Vũ.
Vương Thanh a, tại sao kể cả khi đến một khắc cuối cùng của sinh mạng, trong đầu của em tất cả vẫn đều là anh?
Vương Thanh a, em rất mệt, anh để cho em nghỉ ngơi một chút có được không?
Vương Thanh a, người lớn đều nói, trước khi chết người mà bản thân đột nhiên nghĩ tới chính là người mà mình yêu thương nhất, vậy cuối cùng anh cũng đã có thể cười nhạo em rồi, em đến chết mới dám chân chân chính chính thừa nhận rằng bản thân mình yêu anh tới như vậy.
Vương Thanh a, em đột nhiên rất hối hận, không có chính miệng nói cho anh biết tình cảm của em đối với anh, em sợ em cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Vương Thanh a, mọi người đều nói biểu hiện của một người con trai khi thật lòng yêu một người chính là nhát gan, còn biểu hiện của một người con gái chính là gan dạ. Bây giờ nhìn lại, hèn yếu nhất không phải là anh, mà chính là em.
Vương Thanh a, em thật sự thật sự rất yêu anh.
Đại Vũ cố gắng mở mắt, ánh đèn phẩu thuật chói mắt trên đỉnh đầu là hình ảnh cuối cùng mà Đại Vũ thấy được trước khi cậu mất đi ý thức.
Vương Thanh a, thật xin lỗi.
Em vẫn không thể kịp nói ra một câu em yêu anh.
_______________________________
*Epinephrine ( hay Adrenaline): Sử dụng như thuốc có tác dụng kích thích hạch thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Vương Thanh ngồi trên ghế bên ngoài phòng cấp cứu cúi đầu, biểu lộ sự sợ hãi không nói được thành lời.
Ánh mắt oán hận như muốn giết người, xương ngón tay bị nắm chặt đến trắng bệch.
Trần Khải Hi và Thái Hàn nghe được tin tức cũng lập tức chạy tới, cũng đứng tựa vào tường lo lắng chờ đợi kết quả.
Quách Đào một mặt gấp gáp nhìn vào cửa phòng cấp cứu, một mặt chú ý đến tâm tình của Vương Thanh.
“Tình hình như thế nào rồi?” Ngõa ca Phù Long Phi chạy như bay đến nơi, hai tay nổi gân xanh tì trên đầu gối, cố gắng điều chỉnh hô hấp đang dồn dập.
Bởi vì trước cửa bệnh viện đầy rẫy truyền thông ký giả, bao gồm luôn cả thang máy, cho nên anh chỉ còn cách phải chọn lối đi an toàn chạy bộ tới lầu mười tám.
Quách Đào vặn mi lắc đầu một cái, ý bảo Ngõa ca đừng nên nói gì nữa.
Ngõa ca vừa nhìn thấy biểu hiện của mọi người trong nháy mắt đáy lòng như rơi thẳng vào hầm băng.
Nếu như Phùng Kiến Vũ không còn nữa,
Vậy e rằng chỉ sợ Vương Thanh cũng sẽ không muốn sống một mình đi.
Sao lại chợt lóe lên ý niệm đáng sợ như vậy, sẽ không sẽ không đâu, Đại Vũ không thể nào gặp chuyện không may được.
Chắc chắn không thể gặp chuyện không may!
Đột nhiên một bác sĩ từ phòng cấp cứu đi ra.
Vương Thanh chợt ngẩng đầu lên xông về người bác sĩ, hốc mắt đỏ tươi giống như muốn rỉ ra máu.
Mọi người vội vàng vây quanh.
“Bệnh nhân bị thương quá nặng, xương bị gãy cộng với vết thương ngoài da thì không vấn đề gì, nhưng có dấu hiệu xuất hiện máu bầm tích tụ trong não, đây mới là việc nguy hiểm nhất. Lúc bệnh nhân trên xe cứu thuơng đã có dấu hiệu mất đi mạng sống, chúng tôi bây giờ đang dùng hết khả năng để cấp cứu, nhưng xin mọi người hãy nên chuẩn bị cho kết quả xấu nhất.”
“…” Tất cả mọi người trầm mặc.
Khải Hi sợ hãi nắm chặc tay áo Thái Hàn, trên tay đổ đầy mồ hôi lạnh.
Bác sĩ vừa xoay người bước lại vào trong phòng cấp cứu, Vương Thanh tuyệt vọng té quỵ xuống nền đất.
“Phốc” Vương Thanh cư nhiên bị *hỏa công tâm phun ra một ngụm máu tươi, huyết dịch văng tung tóe lên ống quần của Quách Đào.
(*lo lắng đến lòng như thêu đốt, ngồi trên đống lửa)
Mím môi, sống lưng khẽ run.
Hắn không thể sợ. Nếu như hắn sợ, Đại Vũ đang cấp cứu sẽ phải làm gì đây, em ấy khẳng định sẽ còn có nhiều sợ hãi hơn a.
“Vương Thanh! ”
“Vương Thanh! ”
Quách Đào cùng mọi người vội vàng đỡ hắn, cuối cùng không đành lòng mà mở miệng.
“Đại Vũ sẽ không có chuyện gì đâu.”
Vương Thanh cũng không có đứng dậy, nghe thấy lời bọn họ khuyên can, đột nhiên ôn nhu nhìn về phía cửa lớn phòng cấp cứu.
Đại Vũ, em bây giờ nhất định là đang rất sợ có đúng hay không?
Em đừng sợ. Lần này cho dù là em buông tay anh ra, anh cũng sẽ không rời em đi.
Em đi đâu anh đi đó, anh sẽ phụng bồi em.
Cả đời này, anh bất kể em đi đến đâu, anh cũng sẽ không buông tay cho em đi.
Đời này kiếp này.
Đời đời kiếp kiếp.
Anh cũng sẽ không bỏ lỡ em.
Cho nên em đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ở bên em.
//
“Bác sĩ! Bệnh nhân mất máu quá nhiều, đường sinh mạng một mực đang giảm xuống! ”
Các y tá tập trung nhìn về biểu đồ sinh mạng, mà cái dụng cụ không cảm xúc kia như phụ họa theo lời nói mới vừa thông báo, lập tức phát ra âm thanh báo động chói tai.
Tin ——
“Huyết áp bệnh nhân đang tiếp cận tới số không!! ”
“Nhanh! Mau tiêm *Epinephrine! ”
“Bác sĩ! Bệnh nhân mất máu quá nhiều, lượng máu tiếp ứng không đủ!”
“Liên hệ khẩn cấp, hướng xung quanh bệnh viện nhờ giúp đỡ! ”
“Bác sĩ! Máu vào tim bệnh nhân không đủ, nhịp tim đang dần giảm xuống! ”
“Nhanh, kích điện!!! ”
Bác sĩ và y tá từng tiếng từng tiếng khẩn trương, âm thanh lớn vọng xuyên thẳng qua cửa, chạy ra phía bên ngoài.
Cấp cứu đã được bốn tiếng.
Quách Đào một quyền đấm vào trên tường, sau đó lại tự cảnh cáo chính mình không được hoảng loạn. Nếu như anh luống cuống, thì sẽ không còn người nào ở đây còn lại lý trí nữa.
Ngõa ca cùng Khải Hi đã sớm yên lặng rơi nước mắt, Thái Hàn cũng siết chặc nấm đấm, ngay cả Tô Hữu Bằng chạy đến nơi cũng nhắm hai mắt im lặng không lên tiếng.
Vương Thanh vẻ mặt trống rỗng ngồi dựa vào tường, lãnh ý thấu xương bao quanh toàn thân.
Huyết dịch trên khóe miệng đông lại cũng không thèm quan tâm, một mực tự hành hạ chính mình.
Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh trong lòng rậm rạp chằng chịt viết đầy ba chữ này, không lưu dù chỉ một khe hở.
Ánh mắt Vương Thanh bắt đầu trở nên tan rã.
Phùng Kiến Vũ, nếu như lần này em lại vứt bỏ anh, anh thật sự sẽ không tha thứ cho em.
Anh sẽ không buông tha cho em, cũng sẽ không tha thứ cho em nữa.
//
Lạnh.
Lạnh quá.
Phùng Kiến Vũ cảm giác toàn bộ thế giới đều như rung chuyển.
Đại Vũ nằm trên giường bệnh cảm thấy rất choáng váng, trong đầu đột nhiên xuất hiện rất nhiều mãnh ký ức rời rạc.
Vương Thanh cùng cậu làm nũng.
Vương Thanh thích ăn giấm.
Vương Thanh cường ngạnh mỗi khi có người khi dễ cậu.
Vương Thanh thân cao áp chế trêu chọc cậu.
Từng vở kịch, từng phim điện ảnh mà cậu và hắn cùng tham gia trong những năm này từng chút từng chút tái hiện lại.
Một giọt nước mắt trào ra từ mắt Đại Vũ.
Vương Thanh a, tại sao kể cả khi đến một khắc cuối cùng của sinh mạng, trong đầu của em tất cả vẫn đều là anh?
Vương Thanh a, em rất mệt, anh để cho em nghỉ ngơi một chút có được không?
Vương Thanh a, người lớn đều nói, trước khi chết người mà bản thân đột nhiên nghĩ tới chính là người mà mình yêu thương nhất, vậy cuối cùng anh cũng đã có thể cười nhạo em rồi, em đến chết mới dám chân chân chính chính thừa nhận rằng bản thân mình yêu anh tới như vậy.
Vương Thanh a, em đột nhiên rất hối hận, không có chính miệng nói cho anh biết tình cảm của em đối với anh, em sợ em cũng không còn cơ hội nữa rồi.
Vương Thanh a, mọi người đều nói biểu hiện của một người con trai khi thật lòng yêu một người chính là nhát gan, còn biểu hiện của một người con gái chính là gan dạ. Bây giờ nhìn lại, hèn yếu nhất không phải là anh, mà chính là em.
Vương Thanh a, em thật sự thật sự rất yêu anh.
Đại Vũ cố gắng mở mắt, ánh đèn phẩu thuật chói mắt trên đỉnh đầu là hình ảnh cuối cùng mà Đại Vũ thấy được trước khi cậu mất đi ý thức.
Vương Thanh a, thật xin lỗi.
Em vẫn không thể kịp nói ra một câu em yêu anh.
_______________________________
*Epinephrine ( hay Adrenaline): Sử dụng như thuốc có tác dụng kích thích hạch thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm.
Tác giả :
Nghệ Tiểu Bạch