[Thanh Vũ] Nhất Kiến Ghi Tâm
Chương 11
Nhiều năm như vậy, dưới sự sủng ái của Thái Hàn và sự bảo hộ của người hâm mộ mà Khải Hi dần dần trưởng thành.
Cho nên nếu để cho Trần Khải Hi thực sự phải lựa chọn, một bên là cùng Thái Hàn an an ổn ổn **vững chắc bên nhau, một bên là phải rời đi vì lo cho con đường thành tựu của anh ta.
( *Từ nguyên bản là "tế thủy trường lưu": Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng liên tục chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
Nhưng cậu vẫn là chọn điều thứ nhất, giống như hiện trạng của bây giờ vậy.
Khải Hi nhún vai, có thể là do chính cậu ích kỷ đi.
Hai người yêu nhau nhưng lại không thể ở chung một chỗ,
Vậy cuộc sống kia còn có ý nghĩa gì đây?
"Đại Vũ, thật ra thì..." Khải Hi từ từ khôi phục lời nói "Vào hôm sinh nhật cậu 27 tuổi, Thanh ca đã từng đi tìm cậu."
Sau khi anh ấy trở lại thì tiếp tục lâm vào tình trạng thất hồn lạc phách.
Dĩ nhiên những lời này Khải Hi cũng không nói ra.
Cậu rõ ràng biết lúc này Vương Thanh đang lắng nghe cuộc đối thoại giữa cậu và Đại Vũ qua điện thoại, vạn nhất cậu nói xấu anh ấy, Thái Hàn cũng không thể bảo vệ được cậu đâu a... T^T
Một câu làm Đại Vũ hóa ngốc. Sinh nhật? Sinh nhật 27 tuổi?
Nhiều năm như vậy, thực ra Đại Vũ cũng không biết làm sao qua sinh nhật. Tiệc sinh nhật chẳng qua là chỉ là một hình thức, hơn nữa vào sinh nhật ngày đó, còn phải thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình rằng người kia đã không còn ở bên cạnh cậu nữa rồi.
Không. Không đúng!
Dường như nghĩ đến điều gì, thân ảnh ngày đó rất giống Vương Thanh!
Mình còn cho là bản thân xuất hiện ảo giác!
Vậy ra đó không phải là ảo giác, anh ấy thật sự có tới!
Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, ngày hôm đó cậu bị ngã từ trên ngựa xuống bị thương, sau đó Trịnh Tề đã lái xe đưa cậu đến bệnh viện.
"Khi đó tôi phải quay một cảnh cưỡi ngựa, sau đó ngã từ trên ngựa xuống bị thương ở chân, phụ tá thân cận đã cõng tôi đi bệnh viện, rất có thể lúc đó đã bị anh ấy nhìn thấy rồi đi..."
"Phùng Kiến Vũ em là cái đồ đại ngốc! "
Khải Hi chưa kịp nói chuyện, điện thoại từ sau lưng vang lên một câu trách mắng, mang theo một loại âm thanh khàn đặc.
Khi nghe thấy Đại Vũ phải rời đi bởi vì tiền đồ của hắn, hắn hận.
Khi nghe thấy Đại Vũ không tin tưởng hắn có thể tự bảo vệ chính mình mà phải rời đi nước khác, hắn hận.
Nhưng nhiều loại tâm tình xen lẫn cùng một chỗ, khiến cho nội tâm của Vương Thanh đang bị kích động cũng không bằng một câu đả kích "ngã ngựa bị thương" kia, một câu đánh trí mạng khiến cho lòng hắn đau tới cực đại.
Sau đó không nhịn được tức giận mở miệng mắng to. Mới vừa rồi do hút thuốc quá độ khiến cho cổ họng hắn khàn đặc, xuyên thấu qua điện thoại tiến vào lỗ tai của Đại Vũ.
Đại Vũ kinh hoảng thất thố nhìn chằm chằm vào Khải Hi.
"Ha... Ha... Ha..." Khải Hi cười ha ha ba tiếng, cái mông từng chút từng chút nhích đến mép giường "Có thể là do tôi không cẩn thận ngồi trúng điện thoại đang phát cuộc gọi. Đại Vũ cậu vẫn là tốt nhất nên cùng Thanh ca trò chuyện đi ha."
Khải Hi đoán chừng ở khoảng cách này Đại Vũ sẽ không bắt được cậu, một phát leo xuống giường xoay người bỏ chạy. Chạy đến cửa còn không quên đóng cửa lại.
Lưu lại trên giường điện thoại đang lóe sáng cùng với Đại Vũ ở trong phòng. Đại Vũ nhìn nhìn điện thoại, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thật đáng buồn.
Cuối cùng vẫn là thở dài cầm lên.
" Uy? "
Một tiếng uy này, cách tận tám năm.
"Phùng Kiến Vũ, anh cho em giúp anh lựa chọn sao?" Vương Thanh gằn từng chữ hỏi.
"..." Đại Vũ im lặng.
"Tự cho là đúng." Vương Thanh cười lạnh.
"..." Đại Vũ vẫn duy trì im lặng không lên tiếng, đột nhiên nghe được bên kia một tiếng nổ ầm vang rít lên, điện thoại trực tiếp chuyển qua máy bận.
Thanh nhi,
Đừng trách em, nếu như lúc ấy em không lựa chọn.
Sụp đổ không chỉ riêng mình chúng ta.
Vào lúc đó, em chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Đại Vũ đôi mắt đẫm lệ mông lung, ôm chặc hai đầu gối.
Thanh nhi,
Em không có làm sai.
//
Tâm tình hoảng hốt.
Trái tim như bị giày vò đến đau vô cùng.
Vương Thanh tựa ở trên cửa xe, tay trái hung hăng đè ép tim mình.
Bên chân là mảnh vỡ của điện thoại di động vì tức giận mà bị ném nát vụn.
Cả trái tim giống như là bị một dây thép trói lại, hung hăng siết chặt, đem những vết thương vừa mới được chữa lành kia hung hăng xé rách ra lần nữa.
Huyết áp tăng cao, đau đớn lan vào tận xương tủy, truyền đi khắp toàn thân.
Phùng Kiến Vũ, rốt cuộc em có bao nhiêu chuyện đang gạt anh?
Anh đau, anh oán, anh hận.
Hận em.
Hận chính mình.
Hận em rời bỏ anh mà đi, hận em không chịu bảo vệ tốt chính mình.
Nhưng anh lại càng hận chính mình, hận mình tại sao ban đầu lại không đuổi theo em.
Hận mình tại sao lại đi tin tưởng câu nói em muốn buông tay anh, cái loại chuyện hoang đường như vậy.
Hận mình tại sao lại không ở bên cạnh em lúc em cần anh nhất.
Em chắc chắn là rất sợ hãi, rất bất lực.
Anh chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi cũng đã cảm thấy tâm mình như cuồng loạn tê dại.
Anh thậm chí... còn không dám nghĩ tới.
Chạy xe về nhà.
vương Thanh bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất là phải về nhà uống rượu.
Bởi vì chỉ có rượu mới có thể khiến chuốc mê khiến hắn quên đi nổi đau khắc sâu trong lòng này.
Dựa người vào bên cạnh tủ rượu, trong tay cầm chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ thẩm dưới ánh đèn mà trở nên lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Ha.
Vương Thanh trong ngà ngà say cười ra một tiếng.
Đại Vũ, đến bây giờ anh không thể không thừa nhận, anh vẫn là một mực yêu em như lúc ban đầu.
Cho đến bây giờ cũng chưa từng dừng lại.
Cho nên nếu để cho Trần Khải Hi thực sự phải lựa chọn, một bên là cùng Thái Hàn an an ổn ổn **vững chắc bên nhau, một bên là phải rời đi vì lo cho con đường thành tựu của anh ta.
( *Từ nguyên bản là "tế thủy trường lưu": Nghĩa là dòng suối nhỏ nhưng liên tục chảy dài. Ý nói một tình yêu không thuộc dạng chớp nhoáng, cả thèm chóng chán mà dần nảy nở theo thời gian từng chút từng chút âm thầm đến khắc cốt ghi tâm.)
Nhưng cậu vẫn là chọn điều thứ nhất, giống như hiện trạng của bây giờ vậy.
Khải Hi nhún vai, có thể là do chính cậu ích kỷ đi.
Hai người yêu nhau nhưng lại không thể ở chung một chỗ,
Vậy cuộc sống kia còn có ý nghĩa gì đây?
"Đại Vũ, thật ra thì..." Khải Hi từ từ khôi phục lời nói "Vào hôm sinh nhật cậu 27 tuổi, Thanh ca đã từng đi tìm cậu."
Sau khi anh ấy trở lại thì tiếp tục lâm vào tình trạng thất hồn lạc phách.
Dĩ nhiên những lời này Khải Hi cũng không nói ra.
Cậu rõ ràng biết lúc này Vương Thanh đang lắng nghe cuộc đối thoại giữa cậu và Đại Vũ qua điện thoại, vạn nhất cậu nói xấu anh ấy, Thái Hàn cũng không thể bảo vệ được cậu đâu a... T^T
Một câu làm Đại Vũ hóa ngốc. Sinh nhật? Sinh nhật 27 tuổi?
Nhiều năm như vậy, thực ra Đại Vũ cũng không biết làm sao qua sinh nhật. Tiệc sinh nhật chẳng qua là chỉ là một hình thức, hơn nữa vào sinh nhật ngày đó, còn phải thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình rằng người kia đã không còn ở bên cạnh cậu nữa rồi.
Không. Không đúng!
Dường như nghĩ đến điều gì, thân ảnh ngày đó rất giống Vương Thanh!
Mình còn cho là bản thân xuất hiện ảo giác!
Vậy ra đó không phải là ảo giác, anh ấy thật sự có tới!
Ngày đó đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, ngày hôm đó cậu bị ngã từ trên ngựa xuống bị thương, sau đó Trịnh Tề đã lái xe đưa cậu đến bệnh viện.
"Khi đó tôi phải quay một cảnh cưỡi ngựa, sau đó ngã từ trên ngựa xuống bị thương ở chân, phụ tá thân cận đã cõng tôi đi bệnh viện, rất có thể lúc đó đã bị anh ấy nhìn thấy rồi đi..."
"Phùng Kiến Vũ em là cái đồ đại ngốc! "
Khải Hi chưa kịp nói chuyện, điện thoại từ sau lưng vang lên một câu trách mắng, mang theo một loại âm thanh khàn đặc.
Khi nghe thấy Đại Vũ phải rời đi bởi vì tiền đồ của hắn, hắn hận.
Khi nghe thấy Đại Vũ không tin tưởng hắn có thể tự bảo vệ chính mình mà phải rời đi nước khác, hắn hận.
Nhưng nhiều loại tâm tình xen lẫn cùng một chỗ, khiến cho nội tâm của Vương Thanh đang bị kích động cũng không bằng một câu đả kích "ngã ngựa bị thương" kia, một câu đánh trí mạng khiến cho lòng hắn đau tới cực đại.
Sau đó không nhịn được tức giận mở miệng mắng to. Mới vừa rồi do hút thuốc quá độ khiến cho cổ họng hắn khàn đặc, xuyên thấu qua điện thoại tiến vào lỗ tai của Đại Vũ.
Đại Vũ kinh hoảng thất thố nhìn chằm chằm vào Khải Hi.
"Ha... Ha... Ha..." Khải Hi cười ha ha ba tiếng, cái mông từng chút từng chút nhích đến mép giường "Có thể là do tôi không cẩn thận ngồi trúng điện thoại đang phát cuộc gọi. Đại Vũ cậu vẫn là tốt nhất nên cùng Thanh ca trò chuyện đi ha."
Khải Hi đoán chừng ở khoảng cách này Đại Vũ sẽ không bắt được cậu, một phát leo xuống giường xoay người bỏ chạy. Chạy đến cửa còn không quên đóng cửa lại.
Lưu lại trên giường điện thoại đang lóe sáng cùng với Đại Vũ ở trong phòng. Đại Vũ nhìn nhìn điện thoại, vừa cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy thật đáng buồn.
Cuối cùng vẫn là thở dài cầm lên.
" Uy? "
Một tiếng uy này, cách tận tám năm.
"Phùng Kiến Vũ, anh cho em giúp anh lựa chọn sao?" Vương Thanh gằn từng chữ hỏi.
"..." Đại Vũ im lặng.
"Tự cho là đúng." Vương Thanh cười lạnh.
"..." Đại Vũ vẫn duy trì im lặng không lên tiếng, đột nhiên nghe được bên kia một tiếng nổ ầm vang rít lên, điện thoại trực tiếp chuyển qua máy bận.
Thanh nhi,
Đừng trách em, nếu như lúc ấy em không lựa chọn.
Sụp đổ không chỉ riêng mình chúng ta.
Vào lúc đó, em chỉ có thể lựa chọn như vậy.
Đây là sự lựa chọn tốt nhất.
Đại Vũ đôi mắt đẫm lệ mông lung, ôm chặc hai đầu gối.
Thanh nhi,
Em không có làm sai.
//
Tâm tình hoảng hốt.
Trái tim như bị giày vò đến đau vô cùng.
Vương Thanh tựa ở trên cửa xe, tay trái hung hăng đè ép tim mình.
Bên chân là mảnh vỡ của điện thoại di động vì tức giận mà bị ném nát vụn.
Cả trái tim giống như là bị một dây thép trói lại, hung hăng siết chặt, đem những vết thương vừa mới được chữa lành kia hung hăng xé rách ra lần nữa.
Huyết áp tăng cao, đau đớn lan vào tận xương tủy, truyền đi khắp toàn thân.
Phùng Kiến Vũ, rốt cuộc em có bao nhiêu chuyện đang gạt anh?
Anh đau, anh oán, anh hận.
Hận em.
Hận chính mình.
Hận em rời bỏ anh mà đi, hận em không chịu bảo vệ tốt chính mình.
Nhưng anh lại càng hận chính mình, hận mình tại sao ban đầu lại không đuổi theo em.
Hận mình tại sao lại đi tin tưởng câu nói em muốn buông tay anh, cái loại chuyện hoang đường như vậy.
Hận mình tại sao lại không ở bên cạnh em lúc em cần anh nhất.
Em chắc chắn là rất sợ hãi, rất bất lực.
Anh chỉ cần nghĩ đến như vậy thôi cũng đã cảm thấy tâm mình như cuồng loạn tê dại.
Anh thậm chí... còn không dám nghĩ tới.
Chạy xe về nhà.
vương Thanh bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất là phải về nhà uống rượu.
Bởi vì chỉ có rượu mới có thể khiến chuốc mê khiến hắn quên đi nổi đau khắc sâu trong lòng này.
Dựa người vào bên cạnh tủ rượu, trong tay cầm chiếc ly thủy tinh, chất lỏng đỏ thẩm dưới ánh đèn mà trở nên lấp lánh, trông rất đẹp mắt.
Ha.
Vương Thanh trong ngà ngà say cười ra một tiếng.
Đại Vũ, đến bây giờ anh không thể không thừa nhận, anh vẫn là một mực yêu em như lúc ban đầu.
Cho đến bây giờ cũng chưa từng dừng lại.
Tác giả :
Nghệ Tiểu Bạch