[Thanh Vũ] BaBa, Đến Đây Thương Con Đi
Chương 19: Tha...liền tha...
Đại Vũ người đã phiếm đầy mồ hôi, hai mắt mơ màng vô định nhìn về Vương Thanh, lời nói chảy qua từ miệng còn sưng đỏ.
- Đủ, mệt quá... muốn ngủ....A! Đau!
Mông bị Vương Thanh vỗ một cái, đau điếng, nước mắt cũng chảy ra.
Tim Vương Thanh lệch nhịp nhìn cậu, sức còn chưa tới 3 phần đã khóc, cậu nhóc này cũng quá sợ đau đi, hèn chi mỗi lần làm chưa đến một nửa đã khóc đến long trời lở đất.
- Cậu nhóc. Em càng khóc, anh càng phấn khích, chịu khỗ sẽ là em thôi.- Vương Thanh tà mị cắn cắn chóp mũi của Đại Vũ.
- Vương Thanh. Em thật mệt. Cho em nghỉ một chút, một chút thôi. Được không?- Đại Vũ meo meo meo cầu xin. 10 năm cùng ăn cùng ngủ với Chius thật không uổng phí, tâm Vương Thanh như bị sợi tơ quét qua, ngứa ngấy nổi lên.
- Cậu nhóc đáng thương, rất tiếc anh không định bỏ qua cho em, 1 tuần xem nhẹ anh, sổ đã ghi đầy nợ rồi, nên tính.
- Kh... Khoang.... Khoang..A~... Thật sâu!...
- Nhóc con. Thoải mái không?
- Kh...Không có.- Đại Vũ thở dốc, người kia quả thật quá điên cuồng rồi.
- Không có? Thật không có sao?- Đây là uy hiếp mà, lực đâm vào đã muốn đánh bay cậu. Nhưng mà, đầu cậu chính là rất cứng, khoái cảm đã tràn đầy lòng ngực nhưng vẫn cắn môi mạnh miệng. Cậu là còn giận, cậu chính là ngạo kiều đấy.
Vương Thanh đau lòng nhìn cậu cắn đến sưng môi hồng kia, dụ dỗ.
- Nói thoải mái. Anh liền chậm lại.
Đại Vũ dao động.
Người kia hành động.
Đại Vũ thỏa hiệp.
- Có. Thoải.. Thoải mái....
Vương Thanh lại không giữ lời đâm vào liên tiếp, tiến đến tận cùng, quy đầu hung hăng đánh lên vách tường nhạy cảm yếu ớt, căn tràn muốn nứt ra.
- Aaaa...- Đại Vũ cả người căng cứng, ngón chân vô thức co lại, dùng hết sức đẩy Vương Thanh ra, dù cho gậy thịt đi ra một chút thôi cũng được.
Nhưng sức của cậu làm sao địch nổi Vương Thanh, cậu càng đẩy, vật cứng của anh càng đi sâu cọ xát thành ruột.
- Ân...Aaa...- Đại Vũ rên thật dài, đau đớn và khoái cảm tra tấn đạt đến cực hạn.
Từng đợt co rút chèn ép lên vật của Vương Thanh, làm anh thiếu chút nữa đã thua trận.
Huyệt động đang trong cao trào bị anh đẩy mạnh vào lại run rẩy, vặn xoắn, rồi bị căng ra.
Đại Vũ thần trí mê loạn, thân thể không tự chủ được vặn eo cho phù hợp với anh, miệng không ngừng rên rỉ khiến Vương Thanh càng thêm khí huyết sôi trào.
Sau khi ra vào một hồi thật nhanh, Vương Thanh đâm vào chỗ sâu nhất, phun mạnh.
Đại Vũ bị kích thích lại lên cao trào lần nữa, chính mình cũng bắn ra, rồi hết sức lực xụi lơ trên giường, thở hổn hển từng hơi.
Đại Vũ vốn tưởng đã kết thúc, nào ngờ Vương Thanh ôm chặt eo cậu đứng lên, bước ra khỏi giường, Đại Vũ không đề phòng nên ngã ngửa ra sau, tay chụp lung tung, vừa lúc chụp được cạnh bàn, nằm ngửa lên đó, cả người bị anh đè lên.
Đại Vũ sợ hãi, hai chân theo bản năng vòng qua hông Vương Thanh, huyệt động bất giác siết lại, làm Vương Thanh thoải mái rên một tiếng, ôm mông cậu từ trên cao lao xuống, hung hăng ra vào.
Vương Thanh vốn đã đâm sâu, bây giờ tư thế này lại càng không tốn sức mà vào sâu hơn, nhiều lần tiến vào lỗ nhỏ, va vào vách tường thịt.
- Nhẹ chút... Thanh Ca... Nhẹ... aaaa... Em sắp bị anh đâm thủng, a... Nhẹ thôi... sâu quá... ứm...- Đại Vũ vừa khó chịu vì cảm giác căng tràn, vừa sợ ngã, rụt lại xin Vương Thanh.
- Ưh...- Bị Đại Vũ siết lại hơi đau, động tác chậm lại, vỗ mông cậu, hạ giọng dỗ:
- Nhóc con, thả lỏng một chút, em siết chặt quá, tôi không di chuyển được. Hơn nữa, nếu em càng siết, em sẽ càng khó chịu.
Đại Vũ nghe lời, liều mình thả lỏng thân thể. Mỗi lần Vương Thanh di chuyển, đều muốn kéo cả linh hồn cậu theo. Cùng người mình yêu làm chuyện này luôn là hạnh phúc.
Vương Thanh vừa động, vừa cuối xuống gặm cắn hai điểm hồng trước ngực Đại Vũ, cắn cho đến hai hạt đậu nhỏ sưng lên, lấp lánh ánh nước mới hài lòng thả ra, đem miệng dời lên miệng Đại Vũ hôn xuống. Răng môi giao nhau, cảm giác tê dại truyền thẳng đến đại não, làm cho hai người đều mơ hồ rên rỉ thành tiếng.
Bỗng nhiên Đại Vũ hàm hồ kêu đau. Vương Thanh giật mình, vội vàng rời khỏi môi cậu, động tác phiá dưới cũng dừng lại. Mặc kệ khó chịu đem gậy thịt rút ra, sợ mình là cậu đau. Lo lắng hỏi:
- Đại Vũ, đau ở đâu? Hả?
- Vương Thanh. Đừng ngừng!- Cậu không thấy đau nữa, chỉ thấy trong người thật trống rỗng. Khó chịu rưng rưng.
Nhìn cậu nhóc hỏi một đường trả lời một nẻo kia, trán Vương Thanh chảy xuống mấy vạch hắc tuyến.
Nắm lấy tiểu Vũ tử uy hiếp.
- Mau nói. Rốt cục là đau ở đâu?
- Đau ở lưng, lưng cạ vào bàn đau quá.
- Vương Thanh! Em muốn~~~
Vương Thanh ôm Đại Vũ trở về giường lớn. Ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu.
- Đại Vũ! Muốn sao?- Nhè nhẹ cầm Tiểu Vũ Tử xoa bóp.
- Muốn~~~ - Khó chịu trong người càng tăng thêm.
- Muốn cái gì nha?
- Muốn anh!- Giọng Đại Vũ run rẩy, mắt đã ngập nước.
- Muốn anh làm gì?
- Muốn...Muốn anh...Thao...Em..
- Vậy, đồng ý với anh....
- Đồng ý, chuyện gì... chuyện gì cũng đồng ý.- Cậu thật sự rất gấp rồi.
- Nên nhớ kĩ lời em nói.- Mưu kế đạt được, Vương Thanh gấp rút thỏa mãn Đại Vũ, cũng là thỏa mãn chính mình.
Lên đến cao trào, Vương Thanh nhìn Đại Vũ mê loạn, nước mắt kích tình loan lỗ trên khuôn mặt, tà ác dụ dỗ:
- Đại Vũ, tha thứ cho anh?
- Tha....Liền tha...A, em chịu không nỗi... tha cho em....
- Chúng ta...cùng nhau...cùng nhau đến... Đại Bảo, đợi anh...
Huyệt đạo Đại Vũ co rút kịch liệt, đem Vương Thanh ép khô. Phút cuối cùng, vẫn là cậu chịu không nổi, ngất đi.
Vương Thanh ôm cậu vào phòng tắm, nhìn cậu mệt mỏi mà ngủ say, anh nhẹ nhàng cười, ôn nhu kề tai Đại Vũ rù rì:
- Đại Bảo, nhớ lời em nói.
Tựa như vô tình, tựa như cố ý Đại Vũ "Ưm" một tiếng. Đôi mắt sắc bén của ai đó đã híp lại thành một đường, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Nhẹ nhàng tỉ mỉ tắm rửa cho cậu, Vương Thanh lấy chiếc khăn lớn bao lấy cậu, đặt ở trên giường, đắp chăn thật tốt mới đem chính mình nhớp nháp tẩy rửa.
Đem Đại Vũ ngủ mê đến mức bị bán đi cũng không biết kia vào lòng, tay luồng vào làn tóc nhẹ nhàng sấy khô tóc cho cậu.
Bàn tay tinh tế cảm nhận được độ bóng mượt của từng sợ tóc, yêu thích đến không nỡ buôn tay, mùi hương của tóc từng trận từng trận bay vào mũi của Vương Thanh, làm anh say mê.
Sau đó để cậu nằm ngay ngắn, ngắm nhìn khuôn mặt trẻ con mịn màng của Đại Vũ, trong lòng Vương Thanh lăn tăn gợn sóng. Đại Vũ thật đáng yêu, dáng vẻ không hề phòng bị ngủ kia, đôi lúc còn hay chắp môi, cau mày, dường như mơ thấy việvmc gì không được hài lòng, bộ dáng ủy khuất khiến Vương Thanh kìm lòng không được cuối xuống hôn. Vốn chỉ muốn 1 cái hôn chuồn chuồn lướt nước, chỉ là không ngờ chạm vào rồi, lại không thể rời đi, mền mại ngọt ngào như kẹo bông gòn, còn thoang thoảng mùi bạc hà thang mát. Rất hợp khẩu vị.
Đại Vũ bị làm phiền, hé miệng làu bàu vài tiếng, lại bị vật trơn trượt ấm nóng kia thuận thế chiu vào, ngông cuồng càng quét khoang miệng. Chỉ là vật kia rất ngọt, Đại Vũ trong mơ mơ thấy trước miệng mình là một cây kẹo mút khổng lồ, điên cuồng liếm mút.
Vương Thanh thấy cậu ngủ mà vẫn đáp lại mình thì vui vẽ, càng ra sức hôn. Mãi cho đến khi Đại Vũ nghẹn thở, phát ra tiếng kháng nghị thì anh mới nhả đôi môi sưng tấy kia ra, trở ra tìm thuốc cho Đại Vũ.
- Lỗ nhỏ đáng thương, đã bị mài đến sưng đỏ rồi.- Vương Thanh cảm thán đổ thuốc ra tay, đưa vào huyệt động bôi thuốc, chỉ là vừa mới vào được 1 nửa thì huyệt động kia đã điên cuồng co rút, kẹp ngón tay anh lại, tiến không được, lùi cũng không xong, anh lại không nở dùng sức, đành để cho cậu tự thả lỏng cở thể.
Kết thúc quá trình bôi thuốc mang tính đọa đày này, điện thoại Vương Thanh vang lên.
Vương Thanh lướt qua đồng hồ trên bàn, 2 gìơ, việc gì lại qua trọng như vậy.
Bắt máy. Cả quá trình Vương Thanh đều nhìn Đại Vũ, ánh mắt đã lấp lánh chút ánh nước, tràn đầy yêu thương và phấn khích.
- Alo?
- Tìm được rồi sao?
- Ở đâu?
- Được, sắp xếp lịch trình cho tôi, tôi tự mùnh đưa cậu ta đi.
Vương Thanh ngồi ở mép giường, bàn tay to lớn vuốt ve cái trán.
- Đại Vũ, ta tìm được rồi.
+++++++++++++
Tìm được cái dì, đoán đi, đoán trungs ta tặng người đó 1 chương, nội dug nàng tự chọn.
- Đủ, mệt quá... muốn ngủ....A! Đau!
Mông bị Vương Thanh vỗ một cái, đau điếng, nước mắt cũng chảy ra.
Tim Vương Thanh lệch nhịp nhìn cậu, sức còn chưa tới 3 phần đã khóc, cậu nhóc này cũng quá sợ đau đi, hèn chi mỗi lần làm chưa đến một nửa đã khóc đến long trời lở đất.
- Cậu nhóc. Em càng khóc, anh càng phấn khích, chịu khỗ sẽ là em thôi.- Vương Thanh tà mị cắn cắn chóp mũi của Đại Vũ.
- Vương Thanh. Em thật mệt. Cho em nghỉ một chút, một chút thôi. Được không?- Đại Vũ meo meo meo cầu xin. 10 năm cùng ăn cùng ngủ với Chius thật không uổng phí, tâm Vương Thanh như bị sợi tơ quét qua, ngứa ngấy nổi lên.
- Cậu nhóc đáng thương, rất tiếc anh không định bỏ qua cho em, 1 tuần xem nhẹ anh, sổ đã ghi đầy nợ rồi, nên tính.
- Kh... Khoang.... Khoang..A~... Thật sâu!...
- Nhóc con. Thoải mái không?
- Kh...Không có.- Đại Vũ thở dốc, người kia quả thật quá điên cuồng rồi.
- Không có? Thật không có sao?- Đây là uy hiếp mà, lực đâm vào đã muốn đánh bay cậu. Nhưng mà, đầu cậu chính là rất cứng, khoái cảm đã tràn đầy lòng ngực nhưng vẫn cắn môi mạnh miệng. Cậu là còn giận, cậu chính là ngạo kiều đấy.
Vương Thanh đau lòng nhìn cậu cắn đến sưng môi hồng kia, dụ dỗ.
- Nói thoải mái. Anh liền chậm lại.
Đại Vũ dao động.
Người kia hành động.
Đại Vũ thỏa hiệp.
- Có. Thoải.. Thoải mái....
Vương Thanh lại không giữ lời đâm vào liên tiếp, tiến đến tận cùng, quy đầu hung hăng đánh lên vách tường nhạy cảm yếu ớt, căn tràn muốn nứt ra.
- Aaaa...- Đại Vũ cả người căng cứng, ngón chân vô thức co lại, dùng hết sức đẩy Vương Thanh ra, dù cho gậy thịt đi ra một chút thôi cũng được.
Nhưng sức của cậu làm sao địch nổi Vương Thanh, cậu càng đẩy, vật cứng của anh càng đi sâu cọ xát thành ruột.
- Ân...Aaa...- Đại Vũ rên thật dài, đau đớn và khoái cảm tra tấn đạt đến cực hạn.
Từng đợt co rút chèn ép lên vật của Vương Thanh, làm anh thiếu chút nữa đã thua trận.
Huyệt động đang trong cao trào bị anh đẩy mạnh vào lại run rẩy, vặn xoắn, rồi bị căng ra.
Đại Vũ thần trí mê loạn, thân thể không tự chủ được vặn eo cho phù hợp với anh, miệng không ngừng rên rỉ khiến Vương Thanh càng thêm khí huyết sôi trào.
Sau khi ra vào một hồi thật nhanh, Vương Thanh đâm vào chỗ sâu nhất, phun mạnh.
Đại Vũ bị kích thích lại lên cao trào lần nữa, chính mình cũng bắn ra, rồi hết sức lực xụi lơ trên giường, thở hổn hển từng hơi.
Đại Vũ vốn tưởng đã kết thúc, nào ngờ Vương Thanh ôm chặt eo cậu đứng lên, bước ra khỏi giường, Đại Vũ không đề phòng nên ngã ngửa ra sau, tay chụp lung tung, vừa lúc chụp được cạnh bàn, nằm ngửa lên đó, cả người bị anh đè lên.
Đại Vũ sợ hãi, hai chân theo bản năng vòng qua hông Vương Thanh, huyệt động bất giác siết lại, làm Vương Thanh thoải mái rên một tiếng, ôm mông cậu từ trên cao lao xuống, hung hăng ra vào.
Vương Thanh vốn đã đâm sâu, bây giờ tư thế này lại càng không tốn sức mà vào sâu hơn, nhiều lần tiến vào lỗ nhỏ, va vào vách tường thịt.
- Nhẹ chút... Thanh Ca... Nhẹ... aaaa... Em sắp bị anh đâm thủng, a... Nhẹ thôi... sâu quá... ứm...- Đại Vũ vừa khó chịu vì cảm giác căng tràn, vừa sợ ngã, rụt lại xin Vương Thanh.
- Ưh...- Bị Đại Vũ siết lại hơi đau, động tác chậm lại, vỗ mông cậu, hạ giọng dỗ:
- Nhóc con, thả lỏng một chút, em siết chặt quá, tôi không di chuyển được. Hơn nữa, nếu em càng siết, em sẽ càng khó chịu.
Đại Vũ nghe lời, liều mình thả lỏng thân thể. Mỗi lần Vương Thanh di chuyển, đều muốn kéo cả linh hồn cậu theo. Cùng người mình yêu làm chuyện này luôn là hạnh phúc.
Vương Thanh vừa động, vừa cuối xuống gặm cắn hai điểm hồng trước ngực Đại Vũ, cắn cho đến hai hạt đậu nhỏ sưng lên, lấp lánh ánh nước mới hài lòng thả ra, đem miệng dời lên miệng Đại Vũ hôn xuống. Răng môi giao nhau, cảm giác tê dại truyền thẳng đến đại não, làm cho hai người đều mơ hồ rên rỉ thành tiếng.
Bỗng nhiên Đại Vũ hàm hồ kêu đau. Vương Thanh giật mình, vội vàng rời khỏi môi cậu, động tác phiá dưới cũng dừng lại. Mặc kệ khó chịu đem gậy thịt rút ra, sợ mình là cậu đau. Lo lắng hỏi:
- Đại Vũ, đau ở đâu? Hả?
- Vương Thanh. Đừng ngừng!- Cậu không thấy đau nữa, chỉ thấy trong người thật trống rỗng. Khó chịu rưng rưng.
Nhìn cậu nhóc hỏi một đường trả lời một nẻo kia, trán Vương Thanh chảy xuống mấy vạch hắc tuyến.
Nắm lấy tiểu Vũ tử uy hiếp.
- Mau nói. Rốt cục là đau ở đâu?
- Đau ở lưng, lưng cạ vào bàn đau quá.
- Vương Thanh! Em muốn~~~
Vương Thanh ôm Đại Vũ trở về giường lớn. Ý nghĩ xấu xa xuất hiện trong đầu.
- Đại Vũ! Muốn sao?- Nhè nhẹ cầm Tiểu Vũ Tử xoa bóp.
- Muốn~~~ - Khó chịu trong người càng tăng thêm.
- Muốn cái gì nha?
- Muốn anh!- Giọng Đại Vũ run rẩy, mắt đã ngập nước.
- Muốn anh làm gì?
- Muốn...Muốn anh...Thao...Em..
- Vậy, đồng ý với anh....
- Đồng ý, chuyện gì... chuyện gì cũng đồng ý.- Cậu thật sự rất gấp rồi.
- Nên nhớ kĩ lời em nói.- Mưu kế đạt được, Vương Thanh gấp rút thỏa mãn Đại Vũ, cũng là thỏa mãn chính mình.
Lên đến cao trào, Vương Thanh nhìn Đại Vũ mê loạn, nước mắt kích tình loan lỗ trên khuôn mặt, tà ác dụ dỗ:
- Đại Vũ, tha thứ cho anh?
- Tha....Liền tha...A, em chịu không nỗi... tha cho em....
- Chúng ta...cùng nhau...cùng nhau đến... Đại Bảo, đợi anh...
Huyệt đạo Đại Vũ co rút kịch liệt, đem Vương Thanh ép khô. Phút cuối cùng, vẫn là cậu chịu không nổi, ngất đi.
Vương Thanh ôm cậu vào phòng tắm, nhìn cậu mệt mỏi mà ngủ say, anh nhẹ nhàng cười, ôn nhu kề tai Đại Vũ rù rì:
- Đại Bảo, nhớ lời em nói.
Tựa như vô tình, tựa như cố ý Đại Vũ "Ưm" một tiếng. Đôi mắt sắc bén của ai đó đã híp lại thành một đường, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Nhẹ nhàng tỉ mỉ tắm rửa cho cậu, Vương Thanh lấy chiếc khăn lớn bao lấy cậu, đặt ở trên giường, đắp chăn thật tốt mới đem chính mình nhớp nháp tẩy rửa.
Đem Đại Vũ ngủ mê đến mức bị bán đi cũng không biết kia vào lòng, tay luồng vào làn tóc nhẹ nhàng sấy khô tóc cho cậu.
Bàn tay tinh tế cảm nhận được độ bóng mượt của từng sợ tóc, yêu thích đến không nỡ buôn tay, mùi hương của tóc từng trận từng trận bay vào mũi của Vương Thanh, làm anh say mê.
Sau đó để cậu nằm ngay ngắn, ngắm nhìn khuôn mặt trẻ con mịn màng của Đại Vũ, trong lòng Vương Thanh lăn tăn gợn sóng. Đại Vũ thật đáng yêu, dáng vẻ không hề phòng bị ngủ kia, đôi lúc còn hay chắp môi, cau mày, dường như mơ thấy việvmc gì không được hài lòng, bộ dáng ủy khuất khiến Vương Thanh kìm lòng không được cuối xuống hôn. Vốn chỉ muốn 1 cái hôn chuồn chuồn lướt nước, chỉ là không ngờ chạm vào rồi, lại không thể rời đi, mền mại ngọt ngào như kẹo bông gòn, còn thoang thoảng mùi bạc hà thang mát. Rất hợp khẩu vị.
Đại Vũ bị làm phiền, hé miệng làu bàu vài tiếng, lại bị vật trơn trượt ấm nóng kia thuận thế chiu vào, ngông cuồng càng quét khoang miệng. Chỉ là vật kia rất ngọt, Đại Vũ trong mơ mơ thấy trước miệng mình là một cây kẹo mút khổng lồ, điên cuồng liếm mút.
Vương Thanh thấy cậu ngủ mà vẫn đáp lại mình thì vui vẽ, càng ra sức hôn. Mãi cho đến khi Đại Vũ nghẹn thở, phát ra tiếng kháng nghị thì anh mới nhả đôi môi sưng tấy kia ra, trở ra tìm thuốc cho Đại Vũ.
- Lỗ nhỏ đáng thương, đã bị mài đến sưng đỏ rồi.- Vương Thanh cảm thán đổ thuốc ra tay, đưa vào huyệt động bôi thuốc, chỉ là vừa mới vào được 1 nửa thì huyệt động kia đã điên cuồng co rút, kẹp ngón tay anh lại, tiến không được, lùi cũng không xong, anh lại không nở dùng sức, đành để cho cậu tự thả lỏng cở thể.
Kết thúc quá trình bôi thuốc mang tính đọa đày này, điện thoại Vương Thanh vang lên.
Vương Thanh lướt qua đồng hồ trên bàn, 2 gìơ, việc gì lại qua trọng như vậy.
Bắt máy. Cả quá trình Vương Thanh đều nhìn Đại Vũ, ánh mắt đã lấp lánh chút ánh nước, tràn đầy yêu thương và phấn khích.
- Alo?
- Tìm được rồi sao?
- Ở đâu?
- Được, sắp xếp lịch trình cho tôi, tôi tự mùnh đưa cậu ta đi.
Vương Thanh ngồi ở mép giường, bàn tay to lớn vuốt ve cái trán.
- Đại Vũ, ta tìm được rồi.
+++++++++++++
Tìm được cái dì, đoán đi, đoán trungs ta tặng người đó 1 chương, nội dug nàng tự chọn.
Tác giả :
Dạ Hành