[Thanh Vũ] BaBa, Đến Đây Thương Con Đi
Chương 13: Đại Vũ trưởng Thành
Đây là tui mỗi lần viết truyện.
Tóc bới như bà già
Kính cận 21 inc
Mặc áo trắng phất phơ
Mặt ngu như bị bò đá.
Kỳ là lần nào leo lên mt viết truyện đều mặc áo trắng, nhà lại 11 h tắt đèn trong nhà, một mình tui, ngồi trong bóng tối đối mặt với cái màng hình vi tính, áo trắng, ngồi ghế đen, gác chân lên ghế, nhìn....... bởi vậy bị chửi hoài.
Nhìn giống 61 chứ k phải 16. Cho nên, ây dồ vẫn chưa có người yêu, cho nên, ai yêu tui thì nói để tui biết đường mà suy ngẫm.
===============
Vương Thanh và Đại Vũ cứ nhẹ nhàng cùng nhau sống, nhưng không ai biết, vị trí của đối phương trong lòng mình sẽ chẳng thể nào thay đổi được. Bất kì ai cũng không thể thay đổi được.
Từng ngày từng ngày trôi qua, nhẹ nhàng khắc sâu vào trong lòng hai người.
Một người thì cuồng công việc, nhưng cũng bắt đầu trở thành quỹ hút máu, ép người khác đến khô máu, chỉ vì dành ra nhiều thời gian ở bên ai kia, không muốn ai kia thấy cô đơn một mình.
Một người thì thích điềm nhiên sống, vì một lời khen của ai đó, thì gồng mình luyện tâp, chỉ vì muốn ca hát cho ai đó nghe. Hai người ở bên nhau, lẳng lặng làm cho nhau rất nhiieu việc. Chỉ là không ai có đủ dũng cẩm để bày tỏ tình cảm của mình.
Phụ tử luyến? Có mấy ai chập nhận đoạn nghiệt duyên này. (Mẹ ghẻ: Ta ủng hộ 2 tay 2 chân lun)
Đại Vũ càng ngày trên người càng đậm mùi thánh kiết, khiến Vương Thanh luôn mơ ước anh ôm Đại Vũ vào lòng ngay tức khắc. Dục vọng này của anh càng ngày càng khiến anh sợ hãi, sợ mình sẽ không kiểm soát được chính mình.
Đặc biệt mỗi năm 1 lần, Đại Vũ đều đem 1 bản nhạc do chính cậu viết ra làm quà sinh nhật cho anh, mỗi lần nhìn Đại Vũ chuyên chú đánh đàn, nhìn ngón tay mảnh khảnh của cậu như có như không lướ trên những phím đàn đen trắng, trong lòng anh đều nóng đến lạ thường. Tối đó đều mơ thấy mọng xuân, người kia chính là Đại Vũ, mộng đến đều chân thực kì lạ, nhưng lần nào cũng tói thời điểm mấu chốt, giấc mộng tan biến, khiến Vương Thanh phải ngâm nước lạnh hồi lâu.
Đến sáng lại thấy Đại Vũ một thân màu trắng, tựa như thiên sứ, vừa thuần khiết, vừa câu nhân. Vương Thanh liền muốn hóa sói.
Tóc bới như bà già
Kính cận 21 inc
Mặc áo trắng phất phơ
Mặt ngu như bị bò đá.
Kỳ là lần nào leo lên mt viết truyện đều mặc áo trắng, nhà lại 11 h tắt đèn trong nhà, một mình tui, ngồi trong bóng tối đối mặt với cái màng hình vi tính, áo trắng, ngồi ghế đen, gác chân lên ghế, nhìn....... bởi vậy bị chửi hoài.
Nhìn giống 61 chứ k phải 16. Cho nên, ây dồ vẫn chưa có người yêu, cho nên, ai yêu tui thì nói để tui biết đường mà suy ngẫm.
===============
Vương Thanh và Đại Vũ cứ nhẹ nhàng cùng nhau sống, nhưng không ai biết, vị trí của đối phương trong lòng mình sẽ chẳng thể nào thay đổi được. Bất kì ai cũng không thể thay đổi được.
Từng ngày từng ngày trôi qua, nhẹ nhàng khắc sâu vào trong lòng hai người.
Một người thì cuồng công việc, nhưng cũng bắt đầu trở thành quỹ hút máu, ép người khác đến khô máu, chỉ vì dành ra nhiều thời gian ở bên ai kia, không muốn ai kia thấy cô đơn một mình.
Một người thì thích điềm nhiên sống, vì một lời khen của ai đó, thì gồng mình luyện tâp, chỉ vì muốn ca hát cho ai đó nghe. Hai người ở bên nhau, lẳng lặng làm cho nhau rất nhiieu việc. Chỉ là không ai có đủ dũng cẩm để bày tỏ tình cảm của mình.
Phụ tử luyến? Có mấy ai chập nhận đoạn nghiệt duyên này. (Mẹ ghẻ: Ta ủng hộ 2 tay 2 chân lun)
Đại Vũ càng ngày trên người càng đậm mùi thánh kiết, khiến Vương Thanh luôn mơ ước anh ôm Đại Vũ vào lòng ngay tức khắc. Dục vọng này của anh càng ngày càng khiến anh sợ hãi, sợ mình sẽ không kiểm soát được chính mình.
Đặc biệt mỗi năm 1 lần, Đại Vũ đều đem 1 bản nhạc do chính cậu viết ra làm quà sinh nhật cho anh, mỗi lần nhìn Đại Vũ chuyên chú đánh đàn, nhìn ngón tay mảnh khảnh của cậu như có như không lướ trên những phím đàn đen trắng, trong lòng anh đều nóng đến lạ thường. Tối đó đều mơ thấy mọng xuân, người kia chính là Đại Vũ, mộng đến đều chân thực kì lạ, nhưng lần nào cũng tói thời điểm mấu chốt, giấc mộng tan biến, khiến Vương Thanh phải ngâm nước lạnh hồi lâu.
Đến sáng lại thấy Đại Vũ một thân màu trắng, tựa như thiên sứ, vừa thuần khiết, vừa câu nhân. Vương Thanh liền muốn hóa sói.
Tác giả :
Dạ Hành