Thanh Ti
Chương 11
Vũ Văn Tú sáp lại gần Thanh Ti, sờ sờ tóc cậu, trong tiếng tán thưởng lại mang vài phần tiếc nuối.
“Người đáng yêu thế này sao lại không nói chuyện được? … A, Thanh Ti, cậu đừng nghi ngờ tôi nha, tôi không có ý châm chọc cậu đâu, tôi chỉ thấy tiếc …”
Nhìn biểu tình đầy nuối tiếc của Vũ Văn Tú, Thanh Ti có chút giật mình, sự thành thật ẩn chứa trong đôi mắt kia làm Thanh đối với cô gái này Ti sinh ra một loại cảm giác thân thiết tự nhiên.
Kiều Diễm từ trong cặp lấy ra một chiếc máy tính xách tay siêu mỏng, đem tới đặt trước mặt Thanh Ti.
“Thanh Ti, tôi đã liên lạc với bác sỹ rồi, hôm nào sẽ mang cậu đi điều trị, cậu ở nhà nếu thấy chán thì có thể học xài máy tính, dù sao dùng để đánh chữ cũng nhanh hơn tự viết nhiều, hơn nữa cậu có thể lên mạng học hỏi rất nhiều thứ, cái máy tính này cho cậu xem như quà gặp mặt.”
Đây là một cái hộp vuông giống như cái Vũ Văn Tuần vẫn thường sử dụng, tuy rằng Thanh Ti không rõ thứ này thực ra là dùng để là gì, nhưng cũng hiểu nó rất đáng giá, cậu vội vàng xua tay.
Thím Lương ở một bên giải thích: “Không có sự đồng ý của A Tuần, Thanh Ti nó không dám nhận đồ người khác cho đâu”
Vũ Văn Tranh cười nói: “Máy tính này là lấy danh nghĩa của ba người bọn cháu đưa cho Thanh Ti, cậu ấy là em họ của bọn cháu, chẳng lẽ anh họ tặng quà cho em mà anh hai cũng phản đối sao?”
Vũ Văn Tú cũng thêm một câu.
“Đúng vậy, anh hai không phải độc tài, thím Lương, thím không phải muốn đi siêu thị mua đồ ăn sao? Đi chậm sẽ không còn đồ tươi đâu, bọn cháu muốn tán gẫu với Thanh Ti một chút, thím yên tâm đi, có bọn cháu ở đây, nhất định sẽ coi chừng Thanh Ti cẩn thận.”
Chính là tại vì mấy đứa ở đây nên thím mới lo lắng nè.
Thím Lương do dự một chút, thấy ba đứa nhỏ vây lấy Thanh Ti ở giữa, cùng cậu nói chuyện phiếm, mà Thanh Ti còn thực sự dùng bút đáp lại, bà liền quyết định ra ngoài, để bọn nhỏ có thời gian với nhau.
Có lẽ thế này tốt hơn để bà bên cạnh Thanh Ti, tụi thanh niên với nhau thế này có khi lại có thứ mà cậu thật sự cần, đứa trẻ này rất trầm lặng, để mấy tên dở hơi này bồi cậu, không chừng còn có tác dụng chữa bệnh.
Vũ Văn Tuần vừa về nhà liền gặp phải cảnh tượng này, hai đứa em trai em gái bảo bối của hắn cơ hồ đầu tựa vào đầu gác lên người Thanh Ti, Kiều Diễm còn quá phận hơn, cư nhiên dám cầm hai tay Thanh Ti, dạy cậu xài bàn phím, trên bàn chất lung tung thành từng đống nào là giấy ghi chép tràn ngập chữ, có cái viết bằng bút bi mà cũng có cái viết bằng bút lông, vừa nhìn vào là biết chữ của Thanh Ti, cậu ngồi giữa mọi người, vẻ mặt điềm tĩnh mà vui vẻ, Vũ Văn Tuần nhất thời trong lòng sinh ra giận dỗi.
Tất cả là do tên hỗn đản Kiều Diễm kia đem chuyện của Thanh Ti kể cho A Tranh A Tú, A Tranh một ngày không lên công ty, còn tưởng nó đi lo sắp xếp cho buổi diễn thời trang tháng tới, nào ngờ là chạy tới chỗ này, còn đứa em gái đáng yêu kia của hắn, ngày nghỉ không phải đã được nhét đầy bởi các hoạt động trên trường đại học rồi sao? Làm thế nào còn rảnh rỗi chạy tới đây tìm Thanh Ti?
“Anh hai, anh về rồi.”
Căn bản là không chú ý đến sắc mặt âm trầm của Vũ Văn Tuần, Vũ Văn Tranh ngẩng đầu chào anh nó một cái rồi lại cúi xuống nói chuyện với Thanh Ti, thế nhưng Thanh Ti sau khi thấy Vũ Văn Tuần thì dần trở nên câu nệ hơn, cậu đứng dậy đi vào nhà bếp pha một tách trà nóng cho Vũ Văn Tuần, Vũ Văn Tuần có thói quen sau khi về nhà sẽ uống trà, từ khi Thanh Ti tới đây thì việc pha trà trở thành của cậu.
“Anh hai, Thanh Ti rất hiểu chuyện nha, không biết cậu ấy là con của dì nào vậy? Em có gọi điện hỏi mẹ, nhưng mẹ nói mẹ không biết a.”
Nhìn thấy Thanh Ti sau khi Vũ Văn Tuần về thì có chút khó xử, Vũ Văn Tú nói câu chọc cười, tiếc là không ai ủng hộ, Vũ Văn Tuần ngay cả nửa điểm tươi cười cũng lười cấp cho con bé.
Kiều Diễm sát ngôn quan sắc, tiếp lời: “A Tuần, tớ có liên hệ với bác sỹ Chu rồi, Thanh Ti có thể đến khám bất cứ lúc nào, bác sỹ tâm lý tớ chọn hiện giờ có thể xem như người rất được tin tưởng kính trọng, trùng hợp gần đây công ti tớ cũng không có chuyện gì quan trọng, vậy cứ để tớ lo chuyện chữa bệnh cho Thanh Ti, có được không?”
* sát ngôn quan sắc: nhìn nét mặt đoán ý người
Vũ Văn Tuần liếc nhìn Thanh Ti một cái, thấy cậu thùy hạ mi mắt ngồi ở một bên, nói: “Sau này tớ sẽ trả lời cậu.”
Cảm thấy chủ nhà thần sắc không vui, ba kẻ gây họa không dám nói nhiều, vội vàng tạm biệt chuồn về, Vũ Văn Tranh vừa ra tới của thì bị Vũ Văn Tuần gọi lại.
“Lập tức về công ty làm hết công việc của hôm nay!”
Vũ Văn Tranh hướng Thanh Ti vẫy vẫy tay, rồi ở sau lưng anh hai mình làm mặt quỉ, lúc này mới chịu đi về.
“ Hôm nay chơi rất vui?”
Sau bữa cơm chiều, Vũ Văn Tuần gọi Thanh Ti vào phòng khách, bắt đầu tra hỏi.
Thím Lương đã nói với Vũ Văn Tuần chuyện bọn Kiều Diễm hợp lại tặng Thanh Ti một cái máy tính, điều này làm hắn thực hối hận, sớm biết như thế hắn đã tặng cậu trước, vốn nghĩ để sau khi Thanh Ti dần quen với hoàn cảnh sống ở đây rồi hắn sẽ từ từ dạy cậu một ít thứ phức tạp hơn, không nghĩ cư nhiên lại để ba tên kia chiếm trước mất.
Nhìn ra Vũ Văn Tuần không vui, Thanh Ti không dám nhìn thẳng hắn, cậu chỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ bị răn dạy.
Hôm nay quả thật rất là vui, có lẽ bởi vì bị sự nhiệt tình của anh em Vũ Văn Tranh cuốn hút mà cậu cơ hồ quên mất đối phương chính là huynh muội của chủ tử cậu, không chỉ dám dùng bút nói chuyện với hai người ấy hết một ngày mà còn chơi rất nhiều trò đố chữ, Thanh Ti tuy một chọi ba nhưng đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, bọn họ còn dạy cậu chơi máy tính, dù rằng loay hoay hết cả ngày cậu vẫn chẳng hiểu máy tính rốt cuộc là cái gì.
Bộ dáng cẩn trọng của Thanh Ti làm Vũ Văn Tuần thực bất đắc dĩ, hắn biết sắc mặt mình vốn không tốt, chính là vẫn chưa có phát hỏa a, vì cái gì Thanh Ti luôn sợ hắn đến mức này? Hình như hắn chỉ là ngay lần gặp đầu tiên của hai người có uy hiếp cậu một chút thôi mà, chẳng lẽ vì vậy mà Thanh Ti đối với hắn e ngại như vậy?
Thế là Vũ Văn Tuần đành phải tận lực đem câu hỏi trở nên nhu hòa một chút, lại nhu hòa thêm chút nữa.
“Vui vẻ là tốt rồi, hai đứa em ngu ngốc của tôi vốn thích nghịch phá, cậu nếu cảm thấy phiền thì có thể làm lơ bọn nó, bất quá bọn nó có vẻ thực thích cậu, tất cả mọi người đều muốn giúp cậu chữa khỏi bệnh mất giọng.”
Kì thật, nếu có thể, Vũ Văn Tuần rất muốn được giống đám người Kiều Diễm, cả ngày ở cùng Thanh Ti, hoặc tự mình dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, chính là hắn còn phải quản lý công ty nhà hắn, không thể giống em trai hắn tùy hứng mà quăng công việc sang một bên chạy đi tiêu phí thời gian, hơn nữa hắn cũng nhận ra, nếu hắn không đến, Thanh Ti có thể cùng những người kia nói chuyện cởi mở hơn, việc này đối với tâm lý trị liệu hẳn là chỉ có lợi không có hại.
Tuy rằng trong lòng căm giận cái lũ sâu mọt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia, nhưng vì suy nghĩ cho Thanh Ti, Vũ Văn Tuần đành phải nhẫn nhịn nhẫn nhịn.
Hắn tiến lên nắm chặt lấy tay của Thanh Ti.
“Thanh Ti, tôi biết cậu cũng muốn chữa khỏi bệnh mất tiếng mà, phải không?”
Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Tuần, lấy ra bút máy, lướt qua viết một dòng chữ, nói chuyện bằng bút cả buổi, cậu cũng đã quen với việc dùng bút bi, tuy rằng nét chữ không đẹp như khi dùng bút lông, nhưng ít ra cũng không còn giống ban đầu xấu như con nít vẽ bậy.
Tôi hết thảy đều theo sự sắp xếp của anh.
Đó là câu trả lời tốt nhất, chuyện gì nếu là ngỗ nghịch với cung chủ cậu sẽ không làm, chính là Vũ Văn Tuần ngay sau khi nhìn đến mấy chữ này, đầu mày không khỏi nhíu lại.
Vì cái gì đứa nhỏ này luôn không dám nói thật với hắn chứ, rõ ràng ánh mắt cậu khi cùng tụi A Tranh nói chuyện đều rất trong rất sáng a.
“Thanh Ti, cậu thông minh như thế, tôi nghĩ nếu cậu muốn, sau này nhất định cậu có thể nói được, bất quá hết thảy đều đừng tự miễn cưỡng bản thân, tùy duyên là tốt rồi, Kiều Diễm nếu muốn dẫn cậu đi gặp bác sĩ, cậu cứ đi cùng anh ta, ra ngoài nhiều một chút, quen biết nhiều một chút, đối với việc điều trị của cậu mới có lợi, bất quá nhớ đừng về quá muộn, có biết không?”
Vũ Văn Tuần nghĩ một đằng nói một nẻo, có trời mới biết hắn có bao nhiêu không muốn để Thanh Ti ra ngoài với tên công tử phong lưu phóng đãng Kiều Diễm kia, chính là hắn cũng biết ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút, đối với Thanh Ti thế nhưng lại có lợi, cho nên hắn cũng chỉ biết khắc chế một chút tâm tư của bản thân thôi.
Nhìn thấy nhãn tình Thanh Ti sáng lên, Vũ Văn Tuần cũng nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con, không biết cách che giấu cảm xúc của mình.
“Còn nữa, máy tính để tôi chỉ cậu, buổi tối đến phòng làm việc của tôi.”
Vũ Văn Tuần thực hận không thể đem toàn bộ kiến thức của mình đều dạy hết cho Thanh Ti, bởi vì khi nhìn thấy những người kia lúc dạy Thanh Ti dựa sát vào người cậu, hắn toàn thân từ đầu đến chân đều thấy khó chịu.
Thanh Ti như con gà con mổ thóc mà gật gật gật, cung chủ đúng là bác học đa tài, nếu có thể được người chỉ dẫn một chút thôi cũng có thể học được không ít, tuy rằng muốn học với người thì phải dùng hết tinh lực, không giống như khi học cùng Kiều Diễm hay A Tranh.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Tuần vì mấy câu nói xuất phát từ sự ghen tuông nhất thời ban nãy mà hối hận vạn phần, hắn đã quên, nhận thức của Thanh Ti đối với cuộc sống này chẳng nhiều hơn một đứa con nít là bao, muốn dạy một người như vậy dùng máy tính, thực chẳng khác gì dạy gà nhà bay lượn, tuy rằng gà có cánh, nhưng có cánh cũng không nhất thiết là có thể bay a.
Thế là đêm đó Vũ Văn Tuần phí hết thời gian làm việc quí giá chỉ để dạy Thanh Ti viết chữ, nhìn đến Thanh Ti ghi khắp mặt giấy không phải là chữ mà là đống trứng gà trứng vịt gì đó, hắn có một loại xúc động như đang gặp vấn đề nan giải, bất quá Thanh Ti vẫn nghiêm túc cố gắng học viết chữ, hơn nữa khi đó cũng không còn sợ hãi mỗi khi nhìn hắn, ánh sáng trong đôi con ngươi đen bóng ướt át mà nhu thuận kia khiến toàn bộ uể oải của Vũ Văn Tuần lập tức tan thành mây khói.
“Viết rất khá, cố gắng thêm chút nữa thì rất nhanh cậu sẽ học được thôi.”
Đêm nay tôi có thể ở phòng ngủ chơi cái này không?
Nhìn câu Thanh Ti viết cho hắn, Vũ Văn Tuần nói: “Đương nhiên có thể, máy tính là của cậu, cậu có thể dùng nó lên mạng, sẽ biết được nhiều tin tức.”
Trong nhà có cài mạng vô tuyến, máy tính ở đâu cũng có thể tùy ý bắt internet, tuy rằng Vũ Văn Tuần vẫn thực nghi ngờ tiểu bảo bối luôn tràn ngập tò mò đối với những thứ mới mẻ này rốt cuộc có chân chính hiểu được công dụng của máy tính hay chưa.
“Người đáng yêu thế này sao lại không nói chuyện được? … A, Thanh Ti, cậu đừng nghi ngờ tôi nha, tôi không có ý châm chọc cậu đâu, tôi chỉ thấy tiếc …”
Nhìn biểu tình đầy nuối tiếc của Vũ Văn Tú, Thanh Ti có chút giật mình, sự thành thật ẩn chứa trong đôi mắt kia làm Thanh đối với cô gái này Ti sinh ra một loại cảm giác thân thiết tự nhiên.
Kiều Diễm từ trong cặp lấy ra một chiếc máy tính xách tay siêu mỏng, đem tới đặt trước mặt Thanh Ti.
“Thanh Ti, tôi đã liên lạc với bác sỹ rồi, hôm nào sẽ mang cậu đi điều trị, cậu ở nhà nếu thấy chán thì có thể học xài máy tính, dù sao dùng để đánh chữ cũng nhanh hơn tự viết nhiều, hơn nữa cậu có thể lên mạng học hỏi rất nhiều thứ, cái máy tính này cho cậu xem như quà gặp mặt.”
Đây là một cái hộp vuông giống như cái Vũ Văn Tuần vẫn thường sử dụng, tuy rằng Thanh Ti không rõ thứ này thực ra là dùng để là gì, nhưng cũng hiểu nó rất đáng giá, cậu vội vàng xua tay.
Thím Lương ở một bên giải thích: “Không có sự đồng ý của A Tuần, Thanh Ti nó không dám nhận đồ người khác cho đâu”
Vũ Văn Tranh cười nói: “Máy tính này là lấy danh nghĩa của ba người bọn cháu đưa cho Thanh Ti, cậu ấy là em họ của bọn cháu, chẳng lẽ anh họ tặng quà cho em mà anh hai cũng phản đối sao?”
Vũ Văn Tú cũng thêm một câu.
“Đúng vậy, anh hai không phải độc tài, thím Lương, thím không phải muốn đi siêu thị mua đồ ăn sao? Đi chậm sẽ không còn đồ tươi đâu, bọn cháu muốn tán gẫu với Thanh Ti một chút, thím yên tâm đi, có bọn cháu ở đây, nhất định sẽ coi chừng Thanh Ti cẩn thận.”
Chính là tại vì mấy đứa ở đây nên thím mới lo lắng nè.
Thím Lương do dự một chút, thấy ba đứa nhỏ vây lấy Thanh Ti ở giữa, cùng cậu nói chuyện phiếm, mà Thanh Ti còn thực sự dùng bút đáp lại, bà liền quyết định ra ngoài, để bọn nhỏ có thời gian với nhau.
Có lẽ thế này tốt hơn để bà bên cạnh Thanh Ti, tụi thanh niên với nhau thế này có khi lại có thứ mà cậu thật sự cần, đứa trẻ này rất trầm lặng, để mấy tên dở hơi này bồi cậu, không chừng còn có tác dụng chữa bệnh.
Vũ Văn Tuần vừa về nhà liền gặp phải cảnh tượng này, hai đứa em trai em gái bảo bối của hắn cơ hồ đầu tựa vào đầu gác lên người Thanh Ti, Kiều Diễm còn quá phận hơn, cư nhiên dám cầm hai tay Thanh Ti, dạy cậu xài bàn phím, trên bàn chất lung tung thành từng đống nào là giấy ghi chép tràn ngập chữ, có cái viết bằng bút bi mà cũng có cái viết bằng bút lông, vừa nhìn vào là biết chữ của Thanh Ti, cậu ngồi giữa mọi người, vẻ mặt điềm tĩnh mà vui vẻ, Vũ Văn Tuần nhất thời trong lòng sinh ra giận dỗi.
Tất cả là do tên hỗn đản Kiều Diễm kia đem chuyện của Thanh Ti kể cho A Tranh A Tú, A Tranh một ngày không lên công ty, còn tưởng nó đi lo sắp xếp cho buổi diễn thời trang tháng tới, nào ngờ là chạy tới chỗ này, còn đứa em gái đáng yêu kia của hắn, ngày nghỉ không phải đã được nhét đầy bởi các hoạt động trên trường đại học rồi sao? Làm thế nào còn rảnh rỗi chạy tới đây tìm Thanh Ti?
“Anh hai, anh về rồi.”
Căn bản là không chú ý đến sắc mặt âm trầm của Vũ Văn Tuần, Vũ Văn Tranh ngẩng đầu chào anh nó một cái rồi lại cúi xuống nói chuyện với Thanh Ti, thế nhưng Thanh Ti sau khi thấy Vũ Văn Tuần thì dần trở nên câu nệ hơn, cậu đứng dậy đi vào nhà bếp pha một tách trà nóng cho Vũ Văn Tuần, Vũ Văn Tuần có thói quen sau khi về nhà sẽ uống trà, từ khi Thanh Ti tới đây thì việc pha trà trở thành của cậu.
“Anh hai, Thanh Ti rất hiểu chuyện nha, không biết cậu ấy là con của dì nào vậy? Em có gọi điện hỏi mẹ, nhưng mẹ nói mẹ không biết a.”
Nhìn thấy Thanh Ti sau khi Vũ Văn Tuần về thì có chút khó xử, Vũ Văn Tú nói câu chọc cười, tiếc là không ai ủng hộ, Vũ Văn Tuần ngay cả nửa điểm tươi cười cũng lười cấp cho con bé.
Kiều Diễm sát ngôn quan sắc, tiếp lời: “A Tuần, tớ có liên hệ với bác sỹ Chu rồi, Thanh Ti có thể đến khám bất cứ lúc nào, bác sỹ tâm lý tớ chọn hiện giờ có thể xem như người rất được tin tưởng kính trọng, trùng hợp gần đây công ti tớ cũng không có chuyện gì quan trọng, vậy cứ để tớ lo chuyện chữa bệnh cho Thanh Ti, có được không?”
* sát ngôn quan sắc: nhìn nét mặt đoán ý người
Vũ Văn Tuần liếc nhìn Thanh Ti một cái, thấy cậu thùy hạ mi mắt ngồi ở một bên, nói: “Sau này tớ sẽ trả lời cậu.”
Cảm thấy chủ nhà thần sắc không vui, ba kẻ gây họa không dám nói nhiều, vội vàng tạm biệt chuồn về, Vũ Văn Tranh vừa ra tới của thì bị Vũ Văn Tuần gọi lại.
“Lập tức về công ty làm hết công việc của hôm nay!”
Vũ Văn Tranh hướng Thanh Ti vẫy vẫy tay, rồi ở sau lưng anh hai mình làm mặt quỉ, lúc này mới chịu đi về.
“ Hôm nay chơi rất vui?”
Sau bữa cơm chiều, Vũ Văn Tuần gọi Thanh Ti vào phòng khách, bắt đầu tra hỏi.
Thím Lương đã nói với Vũ Văn Tuần chuyện bọn Kiều Diễm hợp lại tặng Thanh Ti một cái máy tính, điều này làm hắn thực hối hận, sớm biết như thế hắn đã tặng cậu trước, vốn nghĩ để sau khi Thanh Ti dần quen với hoàn cảnh sống ở đây rồi hắn sẽ từ từ dạy cậu một ít thứ phức tạp hơn, không nghĩ cư nhiên lại để ba tên kia chiếm trước mất.
Nhìn ra Vũ Văn Tuần không vui, Thanh Ti không dám nhìn thẳng hắn, cậu chỉ gật gật đầu, ngoan ngoãn ngồi một bên chờ bị răn dạy.
Hôm nay quả thật rất là vui, có lẽ bởi vì bị sự nhiệt tình của anh em Vũ Văn Tranh cuốn hút mà cậu cơ hồ quên mất đối phương chính là huynh muội của chủ tử cậu, không chỉ dám dùng bút nói chuyện với hai người ấy hết một ngày mà còn chơi rất nhiều trò đố chữ, Thanh Ti tuy một chọi ba nhưng đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, bọn họ còn dạy cậu chơi máy tính, dù rằng loay hoay hết cả ngày cậu vẫn chẳng hiểu máy tính rốt cuộc là cái gì.
Bộ dáng cẩn trọng của Thanh Ti làm Vũ Văn Tuần thực bất đắc dĩ, hắn biết sắc mặt mình vốn không tốt, chính là vẫn chưa có phát hỏa a, vì cái gì Thanh Ti luôn sợ hắn đến mức này? Hình như hắn chỉ là ngay lần gặp đầu tiên của hai người có uy hiếp cậu một chút thôi mà, chẳng lẽ vì vậy mà Thanh Ti đối với hắn e ngại như vậy?
Thế là Vũ Văn Tuần đành phải tận lực đem câu hỏi trở nên nhu hòa một chút, lại nhu hòa thêm chút nữa.
“Vui vẻ là tốt rồi, hai đứa em ngu ngốc của tôi vốn thích nghịch phá, cậu nếu cảm thấy phiền thì có thể làm lơ bọn nó, bất quá bọn nó có vẻ thực thích cậu, tất cả mọi người đều muốn giúp cậu chữa khỏi bệnh mất giọng.”
Kì thật, nếu có thể, Vũ Văn Tuần rất muốn được giống đám người Kiều Diễm, cả ngày ở cùng Thanh Ti, hoặc tự mình dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, chính là hắn còn phải quản lý công ty nhà hắn, không thể giống em trai hắn tùy hứng mà quăng công việc sang một bên chạy đi tiêu phí thời gian, hơn nữa hắn cũng nhận ra, nếu hắn không đến, Thanh Ti có thể cùng những người kia nói chuyện cởi mở hơn, việc này đối với tâm lý trị liệu hẳn là chỉ có lợi không có hại.
Tuy rằng trong lòng căm giận cái lũ sâu mọt nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của kia, nhưng vì suy nghĩ cho Thanh Ti, Vũ Văn Tuần đành phải nhẫn nhịn nhẫn nhịn.
Hắn tiến lên nắm chặt lấy tay của Thanh Ti.
“Thanh Ti, tôi biết cậu cũng muốn chữa khỏi bệnh mất tiếng mà, phải không?”
Thanh Ti ngẩng đầu nhìn Vũ Văn Tuần, lấy ra bút máy, lướt qua viết một dòng chữ, nói chuyện bằng bút cả buổi, cậu cũng đã quen với việc dùng bút bi, tuy rằng nét chữ không đẹp như khi dùng bút lông, nhưng ít ra cũng không còn giống ban đầu xấu như con nít vẽ bậy.
Tôi hết thảy đều theo sự sắp xếp của anh.
Đó là câu trả lời tốt nhất, chuyện gì nếu là ngỗ nghịch với cung chủ cậu sẽ không làm, chính là Vũ Văn Tuần ngay sau khi nhìn đến mấy chữ này, đầu mày không khỏi nhíu lại.
Vì cái gì đứa nhỏ này luôn không dám nói thật với hắn chứ, rõ ràng ánh mắt cậu khi cùng tụi A Tranh nói chuyện đều rất trong rất sáng a.
“Thanh Ti, cậu thông minh như thế, tôi nghĩ nếu cậu muốn, sau này nhất định cậu có thể nói được, bất quá hết thảy đều đừng tự miễn cưỡng bản thân, tùy duyên là tốt rồi, Kiều Diễm nếu muốn dẫn cậu đi gặp bác sĩ, cậu cứ đi cùng anh ta, ra ngoài nhiều một chút, quen biết nhiều một chút, đối với việc điều trị của cậu mới có lợi, bất quá nhớ đừng về quá muộn, có biết không?”
Vũ Văn Tuần nghĩ một đằng nói một nẻo, có trời mới biết hắn có bao nhiêu không muốn để Thanh Ti ra ngoài với tên công tử phong lưu phóng đãng Kiều Diễm kia, chính là hắn cũng biết ra ngoài mở rộng tầm mắt một chút, đối với Thanh Ti thế nhưng lại có lợi, cho nên hắn cũng chỉ biết khắc chế một chút tâm tư của bản thân thôi.
Nhìn thấy nhãn tình Thanh Ti sáng lên, Vũ Văn Tuần cũng nhịn không được nở nụ cười, quả nhiên vẫn chỉ là trẻ con, không biết cách che giấu cảm xúc của mình.
“Còn nữa, máy tính để tôi chỉ cậu, buổi tối đến phòng làm việc của tôi.”
Vũ Văn Tuần thực hận không thể đem toàn bộ kiến thức của mình đều dạy hết cho Thanh Ti, bởi vì khi nhìn thấy những người kia lúc dạy Thanh Ti dựa sát vào người cậu, hắn toàn thân từ đầu đến chân đều thấy khó chịu.
Thanh Ti như con gà con mổ thóc mà gật gật gật, cung chủ đúng là bác học đa tài, nếu có thể được người chỉ dẫn một chút thôi cũng có thể học được không ít, tuy rằng muốn học với người thì phải dùng hết tinh lực, không giống như khi học cùng Kiều Diễm hay A Tranh.
Sau một lúc lâu, Vũ Văn Tuần vì mấy câu nói xuất phát từ sự ghen tuông nhất thời ban nãy mà hối hận vạn phần, hắn đã quên, nhận thức của Thanh Ti đối với cuộc sống này chẳng nhiều hơn một đứa con nít là bao, muốn dạy một người như vậy dùng máy tính, thực chẳng khác gì dạy gà nhà bay lượn, tuy rằng gà có cánh, nhưng có cánh cũng không nhất thiết là có thể bay a.
Thế là đêm đó Vũ Văn Tuần phí hết thời gian làm việc quí giá chỉ để dạy Thanh Ti viết chữ, nhìn đến Thanh Ti ghi khắp mặt giấy không phải là chữ mà là đống trứng gà trứng vịt gì đó, hắn có một loại xúc động như đang gặp vấn đề nan giải, bất quá Thanh Ti vẫn nghiêm túc cố gắng học viết chữ, hơn nữa khi đó cũng không còn sợ hãi mỗi khi nhìn hắn, ánh sáng trong đôi con ngươi đen bóng ướt át mà nhu thuận kia khiến toàn bộ uể oải của Vũ Văn Tuần lập tức tan thành mây khói.
“Viết rất khá, cố gắng thêm chút nữa thì rất nhanh cậu sẽ học được thôi.”
Đêm nay tôi có thể ở phòng ngủ chơi cái này không?
Nhìn câu Thanh Ti viết cho hắn, Vũ Văn Tuần nói: “Đương nhiên có thể, máy tính là của cậu, cậu có thể dùng nó lên mạng, sẽ biết được nhiều tin tức.”
Trong nhà có cài mạng vô tuyến, máy tính ở đâu cũng có thể tùy ý bắt internet, tuy rằng Vũ Văn Tuần vẫn thực nghi ngờ tiểu bảo bối luôn tràn ngập tò mò đối với những thứ mới mẻ này rốt cuộc có chân chính hiểu được công dụng của máy tính hay chưa.
Tác giả :
Phiền Lạc