Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích
Chương 54
Diệp Tiểu Dao đá đám lá cây ven đường, lá cây khô vàng ma xát với mặt đường, vang lên xột xoạt. Ánh đèn đường mờ nhạt, thân ảnh một cao một thấp lại thập phần chói mắt.
“Là người nhà cậu ta nói gì với cậu đúng không”. Diệp Tiểu Dao tiếp tục đá lá cây. “Loại tình tiết này trên phim nhiều lắm, cho nên rất dễ liên hệ tới hiện thực”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào.
“Mẹ của Hạ Minh Hiên tôi đã gặp qua, không khác biệt lắm với Mẫu Dạ Xoa đả bổng uyên ương”.
“Là tự tôi muốn tách ra mà thôi”. Kiều Tử Tích nhẹ nhàng nói.
Diệp Tiểu Dao nhìn sườn mặt Kiều Tử Tích. “Kiều Tử Tích mà tôi biết tuyệt đối không phải người bạc tình bạc nghĩa như vậy”.
Diệp Tiểu Dao ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ cười cười. “Kỳ thật so với tôi, Hạ Minh Hiên hẳn là càng hiểu cậu hơn mới đúng. Nhưng là cậu ta nhất thời bị đả kích, cho nên mới không nghĩ đến những chuyện khác”.
“Tách ra, đối với tôi hay cậu ta đều là chuyện tốt”.
Diệp Tiểu Dao cắn môi. Phía trước không xa chính là khách sạn mà cô ở, Diệp Tiểu Dao đi lên, sau đó xoay người đối mặt với Kiều Tử Tích. “Tôi tới rồi, cậu về đi”.
Kiều Tử Tích dừng bước, nhìn cô lui dần về phía sau. “Ừ”.
Diệp Tiểu Dao đứng ở nơi đó, đề cao thanh âm, nói. “Tử Tích, ích kỷ một lần cũng không sao, quá bận tâm đến cảm thụ của người khác chỉ làm tổn thương chính mình thôi”.
Kiều Tử Tích nhìn Diệp Tiểu Dao vào khách sạn, sau đó mới xoay người rời đi.
Hạ Minh Hiên sau khi về nhà liền nhốt mình trong phòng, cũng ngồi dựa vào cửa, cũng chôn đầu giữa hai đầu gối, cũng không nói lời nào.
Khác biệt chính là, bên ngoài, cha mẹ Hạ gia gõ cửa liên tục, người bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Bây giờ đã là rạng sáng, Hạ Minh Hiên vẫn chưa ăn cơm, chưa uống nước, cửa vẫn khoá.
Ngô Diệu Nghiên ở bên ngoài lo âu bất an. “Minh Hiên, không vui thì nói với mẹ, đừng nhốt mình trong phòng!”
“Cho con yên tĩnh một lát”. Hạ Minh Hiên lần đầu tiên mở miệng đáp lại, thanh âm trầm thấp.
Ngô Diệu Nghiên đứng ngoài cửa hốc mắt đều đỏ, bà chỉ có một đứa con bảo bối là hắn, từ nhỏ đã nuông chiều chưa đánh mắng bao giờ, hiện tại nhìn hắn như vậy, trong lòng cũng khó chịu.
Hạ Kim Quyền kéo Ngô Diệu Nghiên xuống dưới lầu, ngồi vào sofa, rót nước cho bà.
Ngô Diệu Nghiên ánh mắt hồng hồng nhìn chồng. “Em cũng là muốn tốt cho nó, không ngờ đứa nhỏ này lại để ý như vậy”.
“Qua một thời gian rồi sẽ ổn, sau này nó cũng sẽ hiểu là em muốn tốt cho nó”.
“Ừ”.
Hạ Kim Quyền đỡ vai Ngô Diệu Nghiên. “Đi ngủ đi, không còn sớm nữa”.
Ngô Diệu Nghiên hít mũi, nhìn lên trên lầu. “Minh Hiên còn đang thế này, làm sao em ngủ được. Chờ con ra ăn cơm rồi em mới ngủ”.
Hạ Kim Quyền thở dài. “Bộ dạng này của nó còn không biết khi nào mới chịu ra. Em đừng đợi nữa, có lẽ chúng ta không ở bên ngoài thì nó sẽ ra”.
“Thật sao?”
“Ừ, em cứ chờ ở đây, ngược lại nó càng không dám ra. Con mình ưa sĩ diện em còn không biết sao”.
Ngô Diệu Nghiên nghĩ nghĩ, gật đầu. “Vậy chúng ta về phòng trước, xem nó có ra ngoài không”.
Ngày thứ ba, Diệp Tiểu Dao một lưng đeo hai túi lôi Kiều Tử Tích đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở K thị.
Diệp Tiểu Dao nói, xuất ngoại hai năm, K thị thay đổi quá lớn.
Diệp Tiểu Dao chỉ vào một trung tâm trò chơi, nói. “Tôi nhớ trước kia ở đây là siêu thị, sao bây giờ lại thành thế này rồi?”
Lại chỉ vào một toà nhà cao tầng nói. “Lúc tôi đi toà nhà này mới đang đặt móng, bây giờ đã đưa vào sử dụng rồi”.
Diệp Tiểu Dao chỉ một con đường, nói. “Nơi này cũng thông xe rồi, còn có cầu vượt nữa”.
“Tử Tích, chúng ta lên cầu vượt đi!” Diệp Tiểu Dao kéo Kiều Tử Tích đi lên cầu vượt.
Trên lan can cầu vượt có trồng hoa hướng dương, những ngày có nắng, hoa rở rất đẹp. Còn có cả hoa hồng trắng, hồng vàng tụ cùng một chỗ, tuy rằng nhỏ bé, nhưng đúng là màu sắc rất đẹp mắt.
Diệp Tiểu Dao đứng trên cầu, nhìn dòng xe qua lại bên dưới, sau đó hai tay chống lan can, ngẩng đầu nhìn trời xanh, ở chốn thành thị này rất ít khi được thấy một bầu trời xanh ngắt như vậy, hôm nay xem như là may mắn.
Tầm mắt Kiều Tử Tích vẫn hướng về xa xa, không biết là đang nhìn đi đâu, có vài phần trống rỗng.
“Tử Tích, kỳ thật cậu không cần cố tỏ ra vui vẻ. Tôi khác với cậu, tôi chỉ ở trong nước bảy ngày, bảy ngày này tôi có thể gió mặc gió, mưa mặc mưa mà thật sự vui vẻ, mà cậu thì không cần cùng cười với tôi”.
Kiều Tử Tích nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Dao. “Vậy hiện tại cậu vui vẻ sao?”
Diệp Tiểu Dao cười cười. “Nhìn thấy nhiều thứ thay đổi như vậy, thực ra tôi cũng không vui lắm. Nhưng có những thứ vẫn y như xưa, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, rất quen thuộc”.
Diệp Tiểu Dao chỉ vào một cửa hàng đồ lưu niệm bên cạnh chân cầu. “Trước kia tôi thường xuyên đến chỗ này mua đồ, cơ bản mỗi lần đi dạo phố đều sẽ đến đây, cho dù không mua thì cũng đến ngắm rất lâu. A, cảm giác đều đã là chuyện thật lâu trước kia. Hiện tại già rồi, nhớ lại luôn cảm thấy xa không thể quay về”.
Kiều Tử Tích nói. “Cậu mới mười chín tuổi, còn chưa tròn hai mươi, cách ngưỡng già vẫn còn xa lắm”.
“Không xa, con gái qua hai mươi cũng coi như thanh xuân chấm dứt”.
Xuống cầu, Diệp Tiểu Dao đến phố ăn vặt. Mua túi lớn túi nhỏ khoai tây chiên cùng với mứt hoa quả, trên tay còn cầm một que kem.
Ra khỏi khu buôn bán sẽ đến một con đê dài ven sông, đi dạo trên bờ đê có gió thổi tới, rất thoải mái.
Diệp Tiểu Dao ăn xong kem lại bóc một cái kẹo mút ngậm trong miệng. túi đồ ăn vặt ở trên tay Kiều Tử Tích.
Diệp Tiểu Dao liếm cây kẹo mút vị xoài, suy nghĩ một lát rồi nhìn Kiều Tử Tích bên cạnh. “Tử Tích, hai ngày nay Hạ Minh Hiên có đến dây dưa gì với cậu không?”
Kiều Tử Tích nhẹ nhàng nói. “Không có”.
Diệp Tiểu Dao vẻ mặt khinh thường. “Hừ, tôi còn tưởng cậu ta si tình thế nào, hoá ra nói mấy câu là có thể đem đuổi đi rồi”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào. Trong lòng y vẫn hy vọng, sau khi chia tay Hạ Minh Hiên có thể sống vui vẻ. Cho dù sau này gặp lại, bên cạnh hắn có một nữ sinh, y cũng sẽ vui mừng thay hắn.
Tôi thích cậu, nhưng tôi không thể ở bên cậu. Có một câu nói, em thích anh, cho nên em hy vọng anh có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc ấy không có em.
Sau hôm chia tay, Hạ Minh Hiên vừa ra khỏi phòng đã thấy gương mặt với hai mắt đỏ hồng của Ngô Diệu Nghiên. Hắn không nói gì, trực tiếp vào toilet, xả nước rửa mặt.
Ngô Diệu Nghiên kêu Hạ Minh Hiên đến ăn bữa sáng, Hạ Minh Hiên cũng nghe lời ngồi xuống ăn.
Vợ chồng Hạ gia nhìn hắn không có việc gì mới rời nhà đi làm. Gần đây công việc làm ăn thuận lợi, hai vợ chồng thật sự rất bận.
Nghĩ là Hạ Minh Hiên không có việc gì, nhìn vẻ ngoài của hắn cũng không có gì thất thường. Chính là không nghĩ tới, ngày thứ ba Hạ Minh Hiên lại nhốt mình trong phòng, rượu trong nhà cũng không thấy đâu. Hạ ba ba gõ cửa thật lâu, trong phòng không có tiếng trả lời.
Ngô Diệu Nghiên gấp đến độ giậm chân, rượu trong nhà không thấy, toàn bộ mười chai đều đã được Hạ Minh Hiên đem đi. Hiện tại gõ cửa bên trong lại không có chút phản ứng, có khi nào….
Cuối cùng Hạ Kim Quyền quyết định phá cửa, chỉ còn cách này! Gọi điện thoại kêu người đến phá khoá, cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc từ trong phòng liền tản ra. Ngô Diệu Nghiên là người đầu tiên vào phòng, nhìn thấy Hạ Minh Hiên say ngã dưới đất, bên cạnh là bình to bình nhỏ.
Ngô Diệu Nghiên quỳ trên mặt đất, dùng tay vỗ má đứa con nhưng không nhận được phản ứng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Hạ Kim Quyền gọi xe cấp cứu, lập tức đưa người đến bệnh viện.
Bác sĩ nói là ngộ độc rượu, đây không phải vấn đề nhỏ, rất nhiều trường hợp đã phải mất mạng. May là Hạ Minh Hiên được đưa đến cấp cứu kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải ở lại bệnh viện theo dõi.
Ngô Diệu Nghiên ngồi bên giường bệnh lau nước mắt, trong lòng tràn đầy hối hận, tất cả chuyện này đều tránh không khỏi có liên quan đến bà. Nếu bà không đi tìm Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích sẽ không rời xa con mình, hiện tại cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Hạ Minh Hiên trước khi hôn mê vẫn nắm chặt điện thoại trong tay. Lúc đưa tới bệnh viện, Ngô Diệu Nghiên đem điện thoại trong tay hắn rút ra.
Màn hình điện thoại của Hạ Minh Hiên là ảnh chụp của Kiều Tử Tích, màn hình khoá là ảnh chụp chung của hai người. Một nam sinh nếu đem ảnh của nam sinh khác đặt ở nơi thường xuyên thấy nhất, vậy có phải hay không hắn đã yêu thật sự đậm sâu?
Ngô Diệu Nghiên tìm trong danh bạ tên của Kiều Tử Tích, ánh mắt rốt cuộc dừng lại ở mấy chữ ‘bà xã đại nhân’. Nhìn đứa con sắt mặt tái nhợt tiều tuỵ nằm trên giường, cuối cùng vẫn quyết định ấn gọi đi.
“Là người nhà cậu ta nói gì với cậu đúng không”. Diệp Tiểu Dao tiếp tục đá lá cây. “Loại tình tiết này trên phim nhiều lắm, cho nên rất dễ liên hệ tới hiện thực”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào.
“Mẹ của Hạ Minh Hiên tôi đã gặp qua, không khác biệt lắm với Mẫu Dạ Xoa đả bổng uyên ương”.
“Là tự tôi muốn tách ra mà thôi”. Kiều Tử Tích nhẹ nhàng nói.
Diệp Tiểu Dao nhìn sườn mặt Kiều Tử Tích. “Kiều Tử Tích mà tôi biết tuyệt đối không phải người bạc tình bạc nghĩa như vậy”.
Diệp Tiểu Dao ngẩng đầu nhìn trời, bất đắc dĩ cười cười. “Kỳ thật so với tôi, Hạ Minh Hiên hẳn là càng hiểu cậu hơn mới đúng. Nhưng là cậu ta nhất thời bị đả kích, cho nên mới không nghĩ đến những chuyện khác”.
“Tách ra, đối với tôi hay cậu ta đều là chuyện tốt”.
Diệp Tiểu Dao cắn môi. Phía trước không xa chính là khách sạn mà cô ở, Diệp Tiểu Dao đi lên, sau đó xoay người đối mặt với Kiều Tử Tích. “Tôi tới rồi, cậu về đi”.
Kiều Tử Tích dừng bước, nhìn cô lui dần về phía sau. “Ừ”.
Diệp Tiểu Dao đứng ở nơi đó, đề cao thanh âm, nói. “Tử Tích, ích kỷ một lần cũng không sao, quá bận tâm đến cảm thụ của người khác chỉ làm tổn thương chính mình thôi”.
Kiều Tử Tích nhìn Diệp Tiểu Dao vào khách sạn, sau đó mới xoay người rời đi.
Hạ Minh Hiên sau khi về nhà liền nhốt mình trong phòng, cũng ngồi dựa vào cửa, cũng chôn đầu giữa hai đầu gối, cũng không nói lời nào.
Khác biệt chính là, bên ngoài, cha mẹ Hạ gia gõ cửa liên tục, người bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Bây giờ đã là rạng sáng, Hạ Minh Hiên vẫn chưa ăn cơm, chưa uống nước, cửa vẫn khoá.
Ngô Diệu Nghiên ở bên ngoài lo âu bất an. “Minh Hiên, không vui thì nói với mẹ, đừng nhốt mình trong phòng!”
“Cho con yên tĩnh một lát”. Hạ Minh Hiên lần đầu tiên mở miệng đáp lại, thanh âm trầm thấp.
Ngô Diệu Nghiên đứng ngoài cửa hốc mắt đều đỏ, bà chỉ có một đứa con bảo bối là hắn, từ nhỏ đã nuông chiều chưa đánh mắng bao giờ, hiện tại nhìn hắn như vậy, trong lòng cũng khó chịu.
Hạ Kim Quyền kéo Ngô Diệu Nghiên xuống dưới lầu, ngồi vào sofa, rót nước cho bà.
Ngô Diệu Nghiên ánh mắt hồng hồng nhìn chồng. “Em cũng là muốn tốt cho nó, không ngờ đứa nhỏ này lại để ý như vậy”.
“Qua một thời gian rồi sẽ ổn, sau này nó cũng sẽ hiểu là em muốn tốt cho nó”.
“Ừ”.
Hạ Kim Quyền đỡ vai Ngô Diệu Nghiên. “Đi ngủ đi, không còn sớm nữa”.
Ngô Diệu Nghiên hít mũi, nhìn lên trên lầu. “Minh Hiên còn đang thế này, làm sao em ngủ được. Chờ con ra ăn cơm rồi em mới ngủ”.
Hạ Kim Quyền thở dài. “Bộ dạng này của nó còn không biết khi nào mới chịu ra. Em đừng đợi nữa, có lẽ chúng ta không ở bên ngoài thì nó sẽ ra”.
“Thật sao?”
“Ừ, em cứ chờ ở đây, ngược lại nó càng không dám ra. Con mình ưa sĩ diện em còn không biết sao”.
Ngô Diệu Nghiên nghĩ nghĩ, gật đầu. “Vậy chúng ta về phòng trước, xem nó có ra ngoài không”.
Ngày thứ ba, Diệp Tiểu Dao một lưng đeo hai túi lôi Kiều Tử Tích đi khắp các phố lớn ngõ nhỏ ở K thị.
Diệp Tiểu Dao nói, xuất ngoại hai năm, K thị thay đổi quá lớn.
Diệp Tiểu Dao chỉ vào một trung tâm trò chơi, nói. “Tôi nhớ trước kia ở đây là siêu thị, sao bây giờ lại thành thế này rồi?”
Lại chỉ vào một toà nhà cao tầng nói. “Lúc tôi đi toà nhà này mới đang đặt móng, bây giờ đã đưa vào sử dụng rồi”.
Diệp Tiểu Dao chỉ một con đường, nói. “Nơi này cũng thông xe rồi, còn có cầu vượt nữa”.
“Tử Tích, chúng ta lên cầu vượt đi!” Diệp Tiểu Dao kéo Kiều Tử Tích đi lên cầu vượt.
Trên lan can cầu vượt có trồng hoa hướng dương, những ngày có nắng, hoa rở rất đẹp. Còn có cả hoa hồng trắng, hồng vàng tụ cùng một chỗ, tuy rằng nhỏ bé, nhưng đúng là màu sắc rất đẹp mắt.
Diệp Tiểu Dao đứng trên cầu, nhìn dòng xe qua lại bên dưới, sau đó hai tay chống lan can, ngẩng đầu nhìn trời xanh, ở chốn thành thị này rất ít khi được thấy một bầu trời xanh ngắt như vậy, hôm nay xem như là may mắn.
Tầm mắt Kiều Tử Tích vẫn hướng về xa xa, không biết là đang nhìn đi đâu, có vài phần trống rỗng.
“Tử Tích, kỳ thật cậu không cần cố tỏ ra vui vẻ. Tôi khác với cậu, tôi chỉ ở trong nước bảy ngày, bảy ngày này tôi có thể gió mặc gió, mưa mặc mưa mà thật sự vui vẻ, mà cậu thì không cần cùng cười với tôi”.
Kiều Tử Tích nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Dao. “Vậy hiện tại cậu vui vẻ sao?”
Diệp Tiểu Dao cười cười. “Nhìn thấy nhiều thứ thay đổi như vậy, thực ra tôi cũng không vui lắm. Nhưng có những thứ vẫn y như xưa, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, rất quen thuộc”.
Diệp Tiểu Dao chỉ vào một cửa hàng đồ lưu niệm bên cạnh chân cầu. “Trước kia tôi thường xuyên đến chỗ này mua đồ, cơ bản mỗi lần đi dạo phố đều sẽ đến đây, cho dù không mua thì cũng đến ngắm rất lâu. A, cảm giác đều đã là chuyện thật lâu trước kia. Hiện tại già rồi, nhớ lại luôn cảm thấy xa không thể quay về”.
Kiều Tử Tích nói. “Cậu mới mười chín tuổi, còn chưa tròn hai mươi, cách ngưỡng già vẫn còn xa lắm”.
“Không xa, con gái qua hai mươi cũng coi như thanh xuân chấm dứt”.
Xuống cầu, Diệp Tiểu Dao đến phố ăn vặt. Mua túi lớn túi nhỏ khoai tây chiên cùng với mứt hoa quả, trên tay còn cầm một que kem.
Ra khỏi khu buôn bán sẽ đến một con đê dài ven sông, đi dạo trên bờ đê có gió thổi tới, rất thoải mái.
Diệp Tiểu Dao ăn xong kem lại bóc một cái kẹo mút ngậm trong miệng. túi đồ ăn vặt ở trên tay Kiều Tử Tích.
Diệp Tiểu Dao liếm cây kẹo mút vị xoài, suy nghĩ một lát rồi nhìn Kiều Tử Tích bên cạnh. “Tử Tích, hai ngày nay Hạ Minh Hiên có đến dây dưa gì với cậu không?”
Kiều Tử Tích nhẹ nhàng nói. “Không có”.
Diệp Tiểu Dao vẻ mặt khinh thường. “Hừ, tôi còn tưởng cậu ta si tình thế nào, hoá ra nói mấy câu là có thể đem đuổi đi rồi”.
Kiều Tử Tích không nói lời nào. Trong lòng y vẫn hy vọng, sau khi chia tay Hạ Minh Hiên có thể sống vui vẻ. Cho dù sau này gặp lại, bên cạnh hắn có một nữ sinh, y cũng sẽ vui mừng thay hắn.
Tôi thích cậu, nhưng tôi không thể ở bên cậu. Có một câu nói, em thích anh, cho nên em hy vọng anh có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc ấy không có em.
Sau hôm chia tay, Hạ Minh Hiên vừa ra khỏi phòng đã thấy gương mặt với hai mắt đỏ hồng của Ngô Diệu Nghiên. Hắn không nói gì, trực tiếp vào toilet, xả nước rửa mặt.
Ngô Diệu Nghiên kêu Hạ Minh Hiên đến ăn bữa sáng, Hạ Minh Hiên cũng nghe lời ngồi xuống ăn.
Vợ chồng Hạ gia nhìn hắn không có việc gì mới rời nhà đi làm. Gần đây công việc làm ăn thuận lợi, hai vợ chồng thật sự rất bận.
Nghĩ là Hạ Minh Hiên không có việc gì, nhìn vẻ ngoài của hắn cũng không có gì thất thường. Chính là không nghĩ tới, ngày thứ ba Hạ Minh Hiên lại nhốt mình trong phòng, rượu trong nhà cũng không thấy đâu. Hạ ba ba gõ cửa thật lâu, trong phòng không có tiếng trả lời.
Ngô Diệu Nghiên gấp đến độ giậm chân, rượu trong nhà không thấy, toàn bộ mười chai đều đã được Hạ Minh Hiên đem đi. Hiện tại gõ cửa bên trong lại không có chút phản ứng, có khi nào….
Cuối cùng Hạ Kim Quyền quyết định phá cửa, chỉ còn cách này! Gọi điện thoại kêu người đến phá khoá, cửa vừa mở, mùi rượu nồng nặc từ trong phòng liền tản ra. Ngô Diệu Nghiên là người đầu tiên vào phòng, nhìn thấy Hạ Minh Hiên say ngã dưới đất, bên cạnh là bình to bình nhỏ.
Ngô Diệu Nghiên quỳ trên mặt đất, dùng tay vỗ má đứa con nhưng không nhận được phản ứng, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
Hạ Kim Quyền gọi xe cấp cứu, lập tức đưa người đến bệnh viện.
Bác sĩ nói là ngộ độc rượu, đây không phải vấn đề nhỏ, rất nhiều trường hợp đã phải mất mạng. May là Hạ Minh Hiên được đưa đến cấp cứu kịp thời, không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải ở lại bệnh viện theo dõi.
Ngô Diệu Nghiên ngồi bên giường bệnh lau nước mắt, trong lòng tràn đầy hối hận, tất cả chuyện này đều tránh không khỏi có liên quan đến bà. Nếu bà không đi tìm Kiều Tử Tích, Kiều Tử Tích sẽ không rời xa con mình, hiện tại cũng sẽ không xảy ra chuyện này.
Hạ Minh Hiên trước khi hôn mê vẫn nắm chặt điện thoại trong tay. Lúc đưa tới bệnh viện, Ngô Diệu Nghiên đem điện thoại trong tay hắn rút ra.
Màn hình điện thoại của Hạ Minh Hiên là ảnh chụp của Kiều Tử Tích, màn hình khoá là ảnh chụp chung của hai người. Một nam sinh nếu đem ảnh của nam sinh khác đặt ở nơi thường xuyên thấy nhất, vậy có phải hay không hắn đã yêu thật sự đậm sâu?
Ngô Diệu Nghiên tìm trong danh bạ tên của Kiều Tử Tích, ánh mắt rốt cuộc dừng lại ở mấy chữ ‘bà xã đại nhân’. Nhìn đứa con sắt mặt tái nhợt tiều tuỵ nằm trên giường, cuối cùng vẫn quyết định ấn gọi đi.
Tác giả :
Hi Nguyệt Công Tử