Thanh Thành Chi Luyến, Hạ Nhật Như Tích
Chương 27
Đầu hè, giữa trưa đã bắt đầu có chút nóng, thỉnh thoảng nghe được tiếng ve kêu trong các tàng cây. Dưới gốc cây nhãn, một nữ sinh mặc váy đen áo trắng ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ngắt không một gợn mây. Gió thổi qua, nếp váy khẽ tung bay, mái tóc đen cũng nhẹ nhàng phất phơ.
Không bao lâu, dưới bóng cây xuất hiện thêm một người, là Kiều Tử Tích.
Nữ sinh kia chính là Lương Mỹ Kỳ, bạn gái cũ của Hạ Minh Hiên.
Lương Mỹ Kỳ vươn tay, trên tay cầm một tờ năm trăm tệ màu đỏ. “Lần trước Minh Hiên nói mượn cậu năm trăm đồng, khi đó tôi không có nhiều tiền nên vẫn chưa trả cho cậu được”.
Kiều Tử Tích đương nhiên sẽ không quên cái lần Hạ Minh Hiên mượn tiền y vào nửa năm trước. Vài ngày sau Hạ Minh Hiên đã trả tiền cho y, chính là không nghĩ tới Lương Mỹ Kỳ vẫn còn muốn trả.
“Số tiền đó Minh Hiên đã trả rồi”.
Lương Mỹ Kỳ nói. “Cậu đem năm trăm đồng kia trả lại cho Minh Hiên đi, tôi đã nợ cậu ấy quá nhiều, không thể lại nợ tiền cậu ấy nữa. Tiền là tôi mượn, tôi sẽ trả”.
Kiều Tử Tích cắn môi, xấu hổ mở miệng. “Là lỗi của cậu ta, hậu quả cậu ta phải tự gánh vác, chuyện này không có gì là sai cả”.
“Không phải lỗi của cậu ấy”. Lương Mỹ Kỳ nắm chặt mép váy. “Cậu có thể đã hiểu lầm, cái kia…. Đứa nhỏ kia không phải của cậu ấy….”
Lương Mỹ Kỳ khó khăn nói xong, đem tờ tiền nhét vào trong tay Kiều Tử Tích. “Tiền này cậu cầm lấy đi, tôi không muốn mắc nợ cậu ấy thêm nữa”.
Kiều Tử Tích cầm tờ tiền trong tay, Lương Mỹ Kỳ đã chạy đi rồi. Gió thổi qua, dưới gốc cây nam sinh mặc sơ mi trắng vẫn đứng đó, nhìn không ra biểu tình trên mặt.
Lúc Kiều Tử Tích đem năm trăm đồng đưa cho Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên hiếu kỳ, có lẽ ngay cả chính hắn cũng đã quên đi sự kiện kia. “Tử Tích, cậu làm gì, đây là…. Cho tôi mua thuốc bổ não?”
Kiều Tử Tích nói. “Lương Mỹ Kỳ bảo tôi đưa cho cậu”.
Tươi cười trên mặt Hạ Minh Hiên cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm. “Tôi đã bảo không cần trả, sao lại còn….”
Trong lòng Kiều Tử Tích dâng lên cảm giác không thể hiểu, nhìn Hạ Minh Hiên, trước kia vẫn nghĩ đó là lỗi của hắn, Lương Mỹ Kỳ mang thai là lỗi tại hắn. Hiện tại mới biết, hoá ra không phải….
“Hạ Minh Hiên, cậu cũng có đạo đức quá nhỉ”. Kiều Tử Tích nói xong, thanh âm trở nên khàn khàn. Lấy tiền cho bạn gái đi phá thai, lại còn không phải của mình, thật đúng là hào phóng.
Hạ Minh Hiên nói. “Cô ấy còn trẻ, cho nên tôi có thể làm gì thì tận lực làm thôi, tránh cho sau này cô ấy lại hối hận”.
“Vậy còn cậu?” Bạn gái mình mang thai đứa con của người khác, chẳng lẽ hắn không có cảm giác gì sao? Sau chuyện đó vẫn còn cười hì hì được, trên đời còn có người làm được như vậy sao?
Hạ Minh Hiên nói, hắn cũng thương tâm, thương tâm không phải vì Lương Mỹ Kỳ là bạn gái hắn, mà vì một cô gái mới mười bảy tuổi lại đánh mất tương lai trong tay người khác, hắn cảm thấy nhất định phải giúp đỡ.
Kiều Tử Tích liếc hắn. “Cậu rốt cuộc có từng thích người ta không?”
Hạ Minh Hiên sờ mũi. “Không biết, chắc là có”. Có lẽ, Hạ đại thiếu gia phong lưu tiêu sái ngay cả thích là gì cũng không biết.
Có người nói, thanh xuân khi yêu người ta cũng chẳng hiểu yêu là gì. Trái ôm phải ấp nhiều người thì tự cho rằng mình là tình thánh. Hạ Minh Hiên chính là ví dụ điển hình cho kiểu người chẳng hiểu gì về tình yêu.
Mùng một tháng năm là sinh nhật Hạ Minh Hiên, năm trước Hạ Minh Hiên ở trước mặt Kiều Tử Tích nhắc đi nhắc lại, cũng hỏi đi hỏi lại về quà sinh nhật của mình, hệt như một đứa trẻ.
Năm nay, Hạ Minh Hiên lại cái gì cũng không nói.
Kiều Tử Tích đã sớm chuẩn bị xong quà, là một cái thắt lưng Play Boy. Sẽ chờ Hạ Minh Hiên nói không ngừng bên tai ‘Tử Tích, Tử Tích, vài ngày nữa là sinh nhật tôi, cậu định tặng cái gì cho tôi’ rồi sẽ mang ra.
Học sinh lại oán thán Quốc tế lao động chỉ được nghỉ một ngày, tiếng thảo luận lớn như vậy, Hạ Minh Hiên hẳn là nghe được mới đúng. Kiều Tử Tích trộm nhìn Hạ Minh Hiên bên cạnh, có lẽ rất nhanh hắn sẽ nhớ ra. Kiểu người thích khoa trương như hắn, sinh nhật mình nhất định là phải gióng trống khua chiêng.
Hạ Minh Hiên dán lại gần, Kiều Tử Tích trong lòng cười cười, sắp nói rồi sao?
“Tử Tích, trình tự chứng minh đề này làm như vậy đã đúng chưa?” Hắn hỏi chính là một đề toán chứng minh.
Kiều Tử Tích nhìn cái đề Hạ Minh Hiên đang hỏi, từ trên mặt bàn lấy ra một quyển vở, đưa cho Hạ Minh Hiên. “Tự xem”.
Hạ Minh Hiên ‘nga’ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn lật vở xem đáp án.
Trong lớp có người nói, cho dù chỉ được nghỉ một ngày nhưng cũng hy vọng được thả lỏng, coi như là lần xả hơi cuối cùng trước khi thi đại học. Du lịch xa là không thể rồi, nhưng cũng có thể đến công viên leo núi, đi bơi, hoặc ở nhà ngủ một ngày.
Tan học, Hạ Minh Hiên đột nhiên gọi Kiều Tử Tích. “Tử Tích”.
Kiều Tử Tích lên tiếng. “Ừ”.
“Ngày kia là Quốc tế lao động, được nghỉ một ngày, cậu có muốn đi đâu không?” Người nào đó vừa dắt xe, mặt hơi ngẩng lên trời.
“Không có”. Kiều Tử Tích đi phía sau đáp.
“Ba mẹ tôi nói muốn đi du lịch, chỗ đấy tôi không muốn đi, cho nên tôi đã bảo họ là tôi không đi”.
“Ừ”. Kiều Tử Tích lên tiếng.
“Cho nên, hôm ấy tôi chỉ ở nhà một mình”.
Cho nên cho nên, cuối cùng không phải là muốn nói ra câu kia. “Cho nên, ngày đó tôi đến nhà cậu chơi”.
“Tuỳ cậu”. Dù sao số lần hắn đến cũng không ít, nhiều thêm một lần cũng không khác gì, Kiều nãi nãi cũng đặc biệt thích hắn, vậy thì cứ để hắn đến đi.
Tháng năm tới rồi, tháng sáu còn có thể xa sao?
Tháng sáu tới rồi, kỳ thi đại học còn có thể xa sao?
Đây là câu cửa miệng gần đây của đám học trò. Trước kia lén lút yêu đương, hiện tại bận rộn bài vở ôn thi, cũng không còn thân thiết gần gũi. Kỳ thật đây cũng có thể coi như là thời kỳ chuyển giao, thi đại học qua rồi thì mọi thứ sẽ khác, khoảng cách làm thay đổi tình cảm, cho dù từng khắc cốt ghi tâm thề không xa nhau, nhưng bởi vì khoảng cách cùng thời gian, mọi thứ rồi cũng sẽ biến mất.
Cho nên nói, kỳ thi đại học chấm dứt cũng là thời kỳ đỉnh cao mà học sinh Trung Quốc thất tình.
Radio trong trường hơn một tháng đều phát mấy bài hát về lòng quyết tâm chăm chỉ, rốt cuộc trước ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm cũng mở một ca khúc tình yêu, là < Ái Hạ > của Hồ Hạ.
“Có hay không một ngày khi bốn mùa đều là mùa hạ
Có phải đến khi ấy em mới tin vào sự vĩnh hằng
Nhìn thấy gương mặt em nghiêng nghiêng thiếp đi trên bờ vai của anh
Trong trái tim anh như bừng sáng vầng thái dương rực rỡ.
Mùa hạ đầu tiên khi yêu em, em hỏi anh tình yêu này có khi nào thay đổi
Nếu em muốn cùng anh đối mặt với giông tố, anh có thể nào trao cho em cả đất trời?
Em nói tình yêu có lẽ chẳng thể nào vĩnh viễn như em vẫn nghĩ
Rồi sẽ có ngày phải nói “tạm biệt”.
Mùa hạ đầu tiên khi yêu em, anh cất cao tiếng hát tặng em cả thế giới
Anh muốn đưa em cùng đi mạo hiểm, cùng em nếm trải những kinh nghiệm cuộc sống
Tình yêu của anh không dễ dàng thay đổi như em vẫn nghĩ
Chỉ là tất cả anh đều để sâu trong tim mình.
Em không cần phải quan tâm vẻ đẹp của người khác
Vì trong trái tim của anh, em mãi mãi là mùa hạ đẹp nhất
Không quan tâm bốn mùa thay đổi ra sao, anh sẽ luôn ở bên em
Yêu thương em, lắng nghe em, đưa em bay tới bầu trời rộng lớn
Mùa hạ đầu tiên anh yêu em, em hỏi anh tình yêu này có khi nào thay đổi
Nếu em muốn cùng anh mạo hiểm, có thể nào trao cho em cả đất trời của anh không?
Em nói tình yêu có lẽ không vĩnh hằng như em vẫn nghĩ
Cuối cùng rồi sẽ lại vội vàng nói lời tạm biệt.
Yêu em vào mùa hạ đầu tiên, anh cất cao tiếng hát tặng em cả thế giới
Anh muốn đưa em cùng đi mạo hiểm, cùng em nếm trải những kinh nghiệm cuộc sống
Có lẽ tình yêu trong suy nghĩ của em vẫn còn xa rất xa
Nhưng anh chỉ cần em bằng lòng mãi ở bên anh”. (Bản dịch từ Tiểu Vũ *xiaoyu-don’t-cry.blogspot.com)
Tình ca đều nói đến tình yêu hồn nhiên ngây thơ, nhưng thực sự cùng nhau đi đến cùng thì được bao nhiêu người, cho dù có cùng bước vào nấm mồ hôn nhân thì cũng không thể coi là vĩnh viễn. Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại mới, ly hôn cũng vì sự thay đổi nhanh chóng của xã hội mà tăng cao.
Thời phong kiến, nữ nhân thường vì tam tòng tứ đức mà bị trói buộc cả đời, đến thời đại này rốt cuộc cũng được giải thoát.
Có người nói, tốt cũng có mà không tốt cũng có, ít nhất thời phong kiến tỷ lệ ly hôn cũng không cao như bây giờ.
Có người nói, quý trọng người trước mặt đi, bởi vì không thể biết ngày mai còn có thể nhìn thấy người đó nữa hay không.
Mùng một tháng năm, chưa đến giữa trưa Hạ Minh Hiên đã lò dò vác mặt tới.
Kiều nãi nãi nói làm vằn thắn, lại làm thêm ít thịt băm cho hai đứa nhỏ. Hạ Minh Hiên đã biết rửa rau, cũng biết thái thịt, có đôi khi đến ăn cơm cũng vào bếp học tập Kiều nãi nãi.
Bất tri bất giác, Hạ Minh Hiên đã sớm là một phần của ngôi nhà này.
Hôm nay là sinh nhật Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích một chữ cũng chưa nhắc đến, cái thắt lưng Play Boy vẫn được đặt trong ngăn kéo bàn học, ngay vị trí mà Hạ Minh Hiên vẫn thường ngồi, chỉ cần hắn tiện tay mở ngăn kéo ra là có thể thấy.
Hạ Minh Hiên nói là đến học thì sẽ là học, trừ học ra, cái gì cũng không làm.
Yên lặng làm xong bài tập vật lý, cùng nhau vẽ bản đồ kiến thức sinh học, sau đó lại giải quyết một đề toán, một buổi chiều cứ thế mà trôi qua.
Không bao lâu, dưới bóng cây xuất hiện thêm một người, là Kiều Tử Tích.
Nữ sinh kia chính là Lương Mỹ Kỳ, bạn gái cũ của Hạ Minh Hiên.
Lương Mỹ Kỳ vươn tay, trên tay cầm một tờ năm trăm tệ màu đỏ. “Lần trước Minh Hiên nói mượn cậu năm trăm đồng, khi đó tôi không có nhiều tiền nên vẫn chưa trả cho cậu được”.
Kiều Tử Tích đương nhiên sẽ không quên cái lần Hạ Minh Hiên mượn tiền y vào nửa năm trước. Vài ngày sau Hạ Minh Hiên đã trả tiền cho y, chính là không nghĩ tới Lương Mỹ Kỳ vẫn còn muốn trả.
“Số tiền đó Minh Hiên đã trả rồi”.
Lương Mỹ Kỳ nói. “Cậu đem năm trăm đồng kia trả lại cho Minh Hiên đi, tôi đã nợ cậu ấy quá nhiều, không thể lại nợ tiền cậu ấy nữa. Tiền là tôi mượn, tôi sẽ trả”.
Kiều Tử Tích cắn môi, xấu hổ mở miệng. “Là lỗi của cậu ta, hậu quả cậu ta phải tự gánh vác, chuyện này không có gì là sai cả”.
“Không phải lỗi của cậu ấy”. Lương Mỹ Kỳ nắm chặt mép váy. “Cậu có thể đã hiểu lầm, cái kia…. Đứa nhỏ kia không phải của cậu ấy….”
Lương Mỹ Kỳ khó khăn nói xong, đem tờ tiền nhét vào trong tay Kiều Tử Tích. “Tiền này cậu cầm lấy đi, tôi không muốn mắc nợ cậu ấy thêm nữa”.
Kiều Tử Tích cầm tờ tiền trong tay, Lương Mỹ Kỳ đã chạy đi rồi. Gió thổi qua, dưới gốc cây nam sinh mặc sơ mi trắng vẫn đứng đó, nhìn không ra biểu tình trên mặt.
Lúc Kiều Tử Tích đem năm trăm đồng đưa cho Hạ Minh Hiên, Hạ Minh Hiên hiếu kỳ, có lẽ ngay cả chính hắn cũng đã quên đi sự kiện kia. “Tử Tích, cậu làm gì, đây là…. Cho tôi mua thuốc bổ não?”
Kiều Tử Tích nói. “Lương Mỹ Kỳ bảo tôi đưa cho cậu”.
Tươi cười trên mặt Hạ Minh Hiên cứng lại, đáy mắt xẹt qua một tia ảm đạm. “Tôi đã bảo không cần trả, sao lại còn….”
Trong lòng Kiều Tử Tích dâng lên cảm giác không thể hiểu, nhìn Hạ Minh Hiên, trước kia vẫn nghĩ đó là lỗi của hắn, Lương Mỹ Kỳ mang thai là lỗi tại hắn. Hiện tại mới biết, hoá ra không phải….
“Hạ Minh Hiên, cậu cũng có đạo đức quá nhỉ”. Kiều Tử Tích nói xong, thanh âm trở nên khàn khàn. Lấy tiền cho bạn gái đi phá thai, lại còn không phải của mình, thật đúng là hào phóng.
Hạ Minh Hiên nói. “Cô ấy còn trẻ, cho nên tôi có thể làm gì thì tận lực làm thôi, tránh cho sau này cô ấy lại hối hận”.
“Vậy còn cậu?” Bạn gái mình mang thai đứa con của người khác, chẳng lẽ hắn không có cảm giác gì sao? Sau chuyện đó vẫn còn cười hì hì được, trên đời còn có người làm được như vậy sao?
Hạ Minh Hiên nói, hắn cũng thương tâm, thương tâm không phải vì Lương Mỹ Kỳ là bạn gái hắn, mà vì một cô gái mới mười bảy tuổi lại đánh mất tương lai trong tay người khác, hắn cảm thấy nhất định phải giúp đỡ.
Kiều Tử Tích liếc hắn. “Cậu rốt cuộc có từng thích người ta không?”
Hạ Minh Hiên sờ mũi. “Không biết, chắc là có”. Có lẽ, Hạ đại thiếu gia phong lưu tiêu sái ngay cả thích là gì cũng không biết.
Có người nói, thanh xuân khi yêu người ta cũng chẳng hiểu yêu là gì. Trái ôm phải ấp nhiều người thì tự cho rằng mình là tình thánh. Hạ Minh Hiên chính là ví dụ điển hình cho kiểu người chẳng hiểu gì về tình yêu.
Mùng một tháng năm là sinh nhật Hạ Minh Hiên, năm trước Hạ Minh Hiên ở trước mặt Kiều Tử Tích nhắc đi nhắc lại, cũng hỏi đi hỏi lại về quà sinh nhật của mình, hệt như một đứa trẻ.
Năm nay, Hạ Minh Hiên lại cái gì cũng không nói.
Kiều Tử Tích đã sớm chuẩn bị xong quà, là một cái thắt lưng Play Boy. Sẽ chờ Hạ Minh Hiên nói không ngừng bên tai ‘Tử Tích, Tử Tích, vài ngày nữa là sinh nhật tôi, cậu định tặng cái gì cho tôi’ rồi sẽ mang ra.
Học sinh lại oán thán Quốc tế lao động chỉ được nghỉ một ngày, tiếng thảo luận lớn như vậy, Hạ Minh Hiên hẳn là nghe được mới đúng. Kiều Tử Tích trộm nhìn Hạ Minh Hiên bên cạnh, có lẽ rất nhanh hắn sẽ nhớ ra. Kiểu người thích khoa trương như hắn, sinh nhật mình nhất định là phải gióng trống khua chiêng.
Hạ Minh Hiên dán lại gần, Kiều Tử Tích trong lòng cười cười, sắp nói rồi sao?
“Tử Tích, trình tự chứng minh đề này làm như vậy đã đúng chưa?” Hắn hỏi chính là một đề toán chứng minh.
Kiều Tử Tích nhìn cái đề Hạ Minh Hiên đang hỏi, từ trên mặt bàn lấy ra một quyển vở, đưa cho Hạ Minh Hiên. “Tự xem”.
Hạ Minh Hiên ‘nga’ một tiếng, sau đó ngoan ngoãn lật vở xem đáp án.
Trong lớp có người nói, cho dù chỉ được nghỉ một ngày nhưng cũng hy vọng được thả lỏng, coi như là lần xả hơi cuối cùng trước khi thi đại học. Du lịch xa là không thể rồi, nhưng cũng có thể đến công viên leo núi, đi bơi, hoặc ở nhà ngủ một ngày.
Tan học, Hạ Minh Hiên đột nhiên gọi Kiều Tử Tích. “Tử Tích”.
Kiều Tử Tích lên tiếng. “Ừ”.
“Ngày kia là Quốc tế lao động, được nghỉ một ngày, cậu có muốn đi đâu không?” Người nào đó vừa dắt xe, mặt hơi ngẩng lên trời.
“Không có”. Kiều Tử Tích đi phía sau đáp.
“Ba mẹ tôi nói muốn đi du lịch, chỗ đấy tôi không muốn đi, cho nên tôi đã bảo họ là tôi không đi”.
“Ừ”. Kiều Tử Tích lên tiếng.
“Cho nên, hôm ấy tôi chỉ ở nhà một mình”.
Cho nên cho nên, cuối cùng không phải là muốn nói ra câu kia. “Cho nên, ngày đó tôi đến nhà cậu chơi”.
“Tuỳ cậu”. Dù sao số lần hắn đến cũng không ít, nhiều thêm một lần cũng không khác gì, Kiều nãi nãi cũng đặc biệt thích hắn, vậy thì cứ để hắn đến đi.
Tháng năm tới rồi, tháng sáu còn có thể xa sao?
Tháng sáu tới rồi, kỳ thi đại học còn có thể xa sao?
Đây là câu cửa miệng gần đây của đám học trò. Trước kia lén lút yêu đương, hiện tại bận rộn bài vở ôn thi, cũng không còn thân thiết gần gũi. Kỳ thật đây cũng có thể coi như là thời kỳ chuyển giao, thi đại học qua rồi thì mọi thứ sẽ khác, khoảng cách làm thay đổi tình cảm, cho dù từng khắc cốt ghi tâm thề không xa nhau, nhưng bởi vì khoảng cách cùng thời gian, mọi thứ rồi cũng sẽ biến mất.
Cho nên nói, kỳ thi đại học chấm dứt cũng là thời kỳ đỉnh cao mà học sinh Trung Quốc thất tình.
Radio trong trường hơn một tháng đều phát mấy bài hát về lòng quyết tâm chăm chỉ, rốt cuộc trước ngày nghỉ lễ mùng một tháng năm cũng mở một ca khúc tình yêu, là < Ái Hạ > của Hồ Hạ.
“Có hay không một ngày khi bốn mùa đều là mùa hạ
Có phải đến khi ấy em mới tin vào sự vĩnh hằng
Nhìn thấy gương mặt em nghiêng nghiêng thiếp đi trên bờ vai của anh
Trong trái tim anh như bừng sáng vầng thái dương rực rỡ.
Mùa hạ đầu tiên khi yêu em, em hỏi anh tình yêu này có khi nào thay đổi
Nếu em muốn cùng anh đối mặt với giông tố, anh có thể nào trao cho em cả đất trời?
Em nói tình yêu có lẽ chẳng thể nào vĩnh viễn như em vẫn nghĩ
Rồi sẽ có ngày phải nói “tạm biệt”.
Mùa hạ đầu tiên khi yêu em, anh cất cao tiếng hát tặng em cả thế giới
Anh muốn đưa em cùng đi mạo hiểm, cùng em nếm trải những kinh nghiệm cuộc sống
Tình yêu của anh không dễ dàng thay đổi như em vẫn nghĩ
Chỉ là tất cả anh đều để sâu trong tim mình.
Em không cần phải quan tâm vẻ đẹp của người khác
Vì trong trái tim của anh, em mãi mãi là mùa hạ đẹp nhất
Không quan tâm bốn mùa thay đổi ra sao, anh sẽ luôn ở bên em
Yêu thương em, lắng nghe em, đưa em bay tới bầu trời rộng lớn
Mùa hạ đầu tiên anh yêu em, em hỏi anh tình yêu này có khi nào thay đổi
Nếu em muốn cùng anh mạo hiểm, có thể nào trao cho em cả đất trời của anh không?
Em nói tình yêu có lẽ không vĩnh hằng như em vẫn nghĩ
Cuối cùng rồi sẽ lại vội vàng nói lời tạm biệt.
Yêu em vào mùa hạ đầu tiên, anh cất cao tiếng hát tặng em cả thế giới
Anh muốn đưa em cùng đi mạo hiểm, cùng em nếm trải những kinh nghiệm cuộc sống
Có lẽ tình yêu trong suy nghĩ của em vẫn còn xa rất xa
Nhưng anh chỉ cần em bằng lòng mãi ở bên anh”. (Bản dịch từ Tiểu Vũ *xiaoyu-don’t-cry.blogspot.com)
Tình ca đều nói đến tình yêu hồn nhiên ngây thơ, nhưng thực sự cùng nhau đi đến cùng thì được bao nhiêu người, cho dù có cùng bước vào nấm mồ hôn nhân thì cũng không thể coi là vĩnh viễn. Thế kỷ hai mươi mốt là thời đại mới, ly hôn cũng vì sự thay đổi nhanh chóng của xã hội mà tăng cao.
Thời phong kiến, nữ nhân thường vì tam tòng tứ đức mà bị trói buộc cả đời, đến thời đại này rốt cuộc cũng được giải thoát.
Có người nói, tốt cũng có mà không tốt cũng có, ít nhất thời phong kiến tỷ lệ ly hôn cũng không cao như bây giờ.
Có người nói, quý trọng người trước mặt đi, bởi vì không thể biết ngày mai còn có thể nhìn thấy người đó nữa hay không.
Mùng một tháng năm, chưa đến giữa trưa Hạ Minh Hiên đã lò dò vác mặt tới.
Kiều nãi nãi nói làm vằn thắn, lại làm thêm ít thịt băm cho hai đứa nhỏ. Hạ Minh Hiên đã biết rửa rau, cũng biết thái thịt, có đôi khi đến ăn cơm cũng vào bếp học tập Kiều nãi nãi.
Bất tri bất giác, Hạ Minh Hiên đã sớm là một phần của ngôi nhà này.
Hôm nay là sinh nhật Hạ Minh Hiên, Kiều Tử Tích một chữ cũng chưa nhắc đến, cái thắt lưng Play Boy vẫn được đặt trong ngăn kéo bàn học, ngay vị trí mà Hạ Minh Hiên vẫn thường ngồi, chỉ cần hắn tiện tay mở ngăn kéo ra là có thể thấy.
Hạ Minh Hiên nói là đến học thì sẽ là học, trừ học ra, cái gì cũng không làm.
Yên lặng làm xong bài tập vật lý, cùng nhau vẽ bản đồ kiến thức sinh học, sau đó lại giải quyết một đề toán, một buổi chiều cứ thế mà trôi qua.
Tác giả :
Hi Nguyệt Công Tử