Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 8: Một đường ấm áp làm bạn
Nhà bà ngoại Hàn Tả Tả ở một trấn nhỏ gần thị xã, không tính xa, nhưng là đường lại không dễ đi.
Trước đây Hàn Tả Tả mỗi lần về nhà, đều là trước ngồi xe đường dài đến thị xã, lại bắt xe buýt đến thị trấn, sau đó từ thị trấn gọi xe đi trấn trên.
Lần này Lang Hi lái xe đưa cô về, liền thuận tiện hơn rất nhiều, Hàn Uyển nhân cơ hội này mua cho bà ngoại rất nhiều đồ, trong túi nhét đầy đồ còn chưa đủ, lại ở chỗ ngồi phía sau nhét đầy hàng tết.
Cứ như vậy, Hàn Tả Tả chỉ có thể ngồi vào ghế phụ, thành thành thật thật cột chắc dây an toàn.
Trên đường có tuyết đọng, lượng xe cộ trên đường cao tốc đầu xuân rất đông, xe chỉ có thể chạy chầm chậm.
Lang Hi lái xe hết sức chuyên chú, Hàn Tả Tả nhàm chán xoay qua xoay lại, phát hiện xe này quả thực giống như xe mới được lái lần đầu, trên xe cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả đĩa CD đều tìm không thấy.
Hàn Tả Tả không nói gì tựa vào trên cửa kính xe, chống đầu nhìn Lang Hi.
Tuyết đã muốn ngừng, thời tiết trong lành, không khí mang theo cái mát lạnh đặc hữu của những ngày đông, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu khắp mọi nơi, lại được nền tuyết trắng xóa chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
Lang Hi chăm chú nhìn phía trước, từ bên cạnh nhìn sang, mũi cao thẳng, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như cùng những hạt tuyết trắng xóa đầy trời ngoài kia hòa làm một thể.
Hàn Tả Tả ngẩn người nhớ lại, lần đầu gặp gỡ, Lang Hi giống như khối băng ngàn năm không tan, cứng rắn lạnh lẽo, bén nhọn, tản ra hơi thở uy nghiêm đáng sợ.
Mà sau khi quen thuộc một chút, Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy Lang Hi càng giống tuyết trên đỉnh núi cao quanh năm không thay đổi, bề ngoài tuy rằng lạnh lẽo, nhưng bên trong lại mềm mại tinh tế, mang theo một chút cảm giác trống trãi. (Ishtar: túm lại là anh rất lãnh rất khốc ~o~)
Lang Hi dường như nhận thấy được tầm mắt của Hàn Tả Tả, nghiêng đầu, khuôn mặt nghi vấn nhìn về phía cô.
Hàn Tả Tả có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, làm như lơ đãng nói: “Chú lái xe không thích nghe nhạc sao?”
Hàn Tả Tả bất quá là cảm thấy hai người một đường trầm mặc như vậy có chút không được tự nhiên, cũng không trông cậy vào Lang Hi quan tâm cô, tự quyết định nói: “Như vậy cũng tốt lắm, miễn cho phân tâm, có thể giảm bớt những sự cố ngoài ý muốn.”
”Không phải.” Lang Hi đột nhiên mở miệng, “Mệt chỉ muốn ngủ.”
Hàn Tả Tả sửng sốt, cười nói: “Vậy chú có thể tìm những bài sôi động nha.”
Lang Hi lắc lắc đầu: “Rất ầm ĩ.”
Hàn Tả Tả trải qua một đoạn thời gian ở chung, phát hiện tứ thúc cũng không giống như bề ngoài cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, dần dần cũng thoải mái nói chuyện.
Hàn Tả Tả câu có câu không cùng hắn tán gẫu, phần lớn thời gian đều là cô nói, Lang Hi nghe, ngẫu nhiên hỏi vấn đề gì, cũng sẽ trả lời một hai câu.
Đi được một đoạn thời gian, phía trước xe càng ngày càng nhiều, Lang Hi cũng theo đó mà thả chậm tốc độ, đi theo phía sau đoàn xe thong thả tiến về phía trước.
Lang Hi thuận tay lấy một chai nước đưa cho cô.
Hàn Tả Tả nhận lấy uống hai ngụm, ngượng ngùng nói: “Tứ thúc có ghét bỏ cháu nói nhiều hay không? Kỳ thật cháu trước kia không dong dài như vậy, chỉ là thường xuyên ở chung với Tang Tiểu Đồng, cậu ấy là một cái máy phát, cháu phần lớn nghe nhiều hơn nói, hiện tại chú tư không nói lời nào cháu đành phải nói không ngừng...”
Hàn Tả Tả đang nói huyên thuyên chợt dừng lại, nhịn không được tò mò hỏi: “Giọng Chú Tư lúc nói chuyện rất êm tai, vì sao bình thường không thích nói chuyện?”
Lang Hi hờ hững trả lời: “Khi còn bé nói lắp bắp, lặp lại một lần liền bị mẹ tôi đánh một lần, nói nhiều sai nhiều, sau dứt khoát không nói tốt hơn.”
Hàn Tả Tả không nghĩ tới còn có nguyên do như vậy, tưởng tượng ra cảnh Lang Hi mặt than nói lắp, không khỏi bật cười.
Xe đột nhiên dừng lại.
Hàn Tả Tả nghĩ hành động của cô rất dễ khiến hắn hiểu lầm cô đang cười nhạo hắn, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, cháu không phải cười chú nói lắp...”
Lang Hi cởi dây an toàn: “Tôi xuống xe nhìn xem.”
Hàn Tả Tả lúc này mới phát giác phía trước đã xếp thành một hàng xe thật dài.
Được một lát thì Lang Hi mở cửa xe ngồi vào, mặt không chút thay đổi nói: “Con đường phía trước bị tuyết làm cho tắc nghẽn, đang khẩn cấp dọn tuyết, phải chờ một lát.”
Hàn Tả Tả vừa nghe không khỏi có chút lo lắng, trước kia có nghe qua tuyết lớn làm tắc đường, có xe bị kẹt trên đường cao tốc đến mấy ngày.
Lang Hi thản nhiên nói: “Sẽ không lâu lắm.”
Hàn Tả Tả nghĩ cũng đúng, mấy ngày nay tuy rằng tuyết rơi không ngừng, nhưng lại là trận tuyết nhỏ, phỏng chừng không mất bao nhiêu thời gian liền có thể đi tiếp được rồi.
Hàn Tả Tả từ phía sau lấy chút đồ ăn vặt, mở bịch bánh bích quy đưa cho Lang Hi: “Chú Tư có đói bụng không?”
Lang Hi lắc lắc đầu, Hàn Tả Tả liền ăn một mình.
Trong xe tuy rằng có máy sưởi, nhưng ngồi không trong này lâu như vậy cũng có chút buồn chán.
Chắc rằng trong chốc lát cũng không thể đi ngay được, Lang Hi dứt khoát xuống xe, đi đến ven đường, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Bên ngoài là một mảnh mênh mông trắng xoá, Lang Hi một thân trang phục màu đen đứng trong gió lạnh, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, tư thái nhàn tản cầm điếu thuốc, không chút để ý thở ra một ngụm, khói trắng phun ra nhanh chóng biến mất trong gió.
Hàn Tả Tả từ từ dừng lại động tác đang ăn, không biết vì sao, đột nhiên liền cảm thấy chú tư như vậy thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng.
Rõ ràng là dáng người mạnh mẽ cao lớn, lại toát ra cảm giác vô cùng tịch mịch.
Thật giống như, cây đại thụ tự do vươn cành giữa thiên nhiên, ánh trăng soi sáng cả một dòng sông. Trời đất tuy rộng lớn, nhưng không có ai làm cho hắn vướng bận, duy chỉ một mình cô độc.
Giống như, chiếc thuyền đơn độc giữa bầu trời xanh thẫm, chỉ biết căng rộng cánh buồm trôi đến đường chân trời – trơ trọi, lẻ loi.
Hàn Tả Tả đột nhiên hiểu được sự lãnh tình của Chú Tư.
Vẫn nhớ rõ không lâu trước đây, người mẹ luôn sống nương tựa lẫn nhau tìm được hạnh phúc của mình, từ nay về sau không cần sự bảo hộ chăm sóc của cô nữa, khi đó tâm tình của Hàn Tả Tả, chính là như vậy.
Lang Hi ném điếu thuốc, lại đứng ở đó thêm một lúc nữa, đợi mùi khói tản đi bớt, mới trở lại trong xe.
Hàn Tả Tả không biết sao lại thế này, ma xui quỷ khiến vươn tay, đem một miếng bánh bích quy nhét vào trong miệng của hắn.
Tư vị ngọt ngào trong nháy mắt xâm chiếm đầu lưỡi, mùi trà thơm ngát cùng vị hạnh nhân tràn đầy trong khoang miệng.
Lang Hi ngẩn ra, cau mày, cứ như vậy ngậm miếng bánh quay lại, lẳng lặng nhìn Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả ý thức được động tác này có chút thân thiết quá mức, xấu hổ tránh đi tầm mắt Lang Hi, cố gắng bình tĩnh lấy ra một miếng bánh bích quy, vừa ăn vừa làm như không có việc gì nói: “Lúc đến nơi chắc còn sớm, trước ăn chút gì đó lót bụng...”
Lang Hi trầm mặc nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả, thong thả nhấm nuốt đồ ăn trong miệng.
Hàn Tả Tả bị hắn nhìn sắc mặt nóng lên, giấu đầu hở đuôi cười nói:“Cháu cũng không biết lái xe, lỡ như chú trên đường đói bụng, cũng chỉ có thể chịu.”
Hàn Tả Tả chính là không ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm bánh bích quy trong tay, như là có thể nhìn ra bônh hoa xuất hiện.
Phía trước đột nhiên phát ra tiếng kèn xe, đoàn xe chậm rãi chuyển động.
Hàn Tả Tả vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cục cũng thông!”
Lang Hi quay sang, đạp chân ga, trong ánh mắt thế nhưng toát ra chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Trì hoãn như vậy, không nghĩ tới đã đến buổi chiều.
Hàn Tả Tả ăn uống no đủ thì có chút mệt mỏi, máy sưởi trong xe thổi qua làm cô thiu thiu, không bao lâu, Hàn Tả Tả liền lệch qua bên ghế ngủ mất.
Lang Hi nhìn vô một cái, chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, tận lực làm cho xe chạy ổn định, thuận tay đắp cho cô chiếc áo khoác.
Chặng đường kế tiếp rất thông thoáng, lúc trời gần tối thì thị trấn.
Còn lại đi như thế nào Lang Hi cũng không biết.
Hàn Tả Tả ngủ rất say, đột nhiên xe dừng lại khẳng định sẽ làm cô thức giấc.
Lang Hi nghĩ nghĩ, dứt khoát lái xe chạy vòng quanh thị trấn.
Ở trong xe thực dễ ngủ, tuy rằng bình thường không ngủ say như vậy, nhưng lắc lư lư lắc cũng không dễ dàng tỉnh lại.
Thời điểm Hàn Tả Tả rốt cục mở mắt ra, phát hiện sắc trời đã tối đen.
”Đến chỗ nào rồi?”
Hàn Tả Tả ngồi xuống, phát hiện trên người là áo khoác của Lang Hi, ôm áo nhìn ra ngoài cửa xe, không khỏi sợ hãi kêu: “Đều đến thị trấn!”
Hàn Tả Tả nhìn xem thời gian, lại suy nghĩ, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
”Chú gọi cháu dậy là được rồi, không biết đã chạy bao nhiêu vòng... Đi về phía bắc, phía trước có một trạm xăng, sau đó rẽ phải, theo đường nhỏ đi thẳng.”
Lang Hi nhấp mím môi, cái gì cũng chưa giải thích, dựa theo chỉ dẫn của cô rẽ hướng xe.
Cũng may mấy năm trước chính phủ cấp chi phí tu sửa lại đường xá, bằng không đã trễ thế này, khẳng định phải ở lại thị trấn ngủ một đêm, ngày mai mới có thể đến nơi.
Quẹo trái quẹo phải, hơn nửa tiếng sau mới đến nhà bà ngoại.
Hàn Tả Tả nhảy xuống xe, bà cụ ở cửa chờ, không biết đợi bao lâu.
”Bà ngoại sao bà không chờ ở trong nhà, bên ngoài rất lạnh!”
Bà ngoại cười vỗ vỗ tay Tả Tả: “Bà nghe mẹ cháu nói hôm nay cháu đến, mãi không thấy cháu bà rất lo lắng... Vị này là?”
Hàn Tả Tả vội vàng giới thiệu: “Bà ngoại đây là Chú Tư của Chu gia, chú ấy lái xe đưa cháu đến!”
Lang Hi lễ phép hướng bà cụ cúi đầu: “Bà ngoại.”
Bà ngoại hoảng sợ vội vàng bước lên phía trước lôi kéo hắn: “Ôi, đừng hành lễ lớn như vậy, người một nhà không cần khách khí đâu... Chàng trai trẻ mau vào nhà đi, xưng hô như thế nào a?”
Lang Hi khó được không bày ra khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi, đỡ bà cụ đi vào trong nhà: “Lang Hi, bà ngoại gọi cháu thế nào cũng được.”
Bà ngoại ha ha cười: “Cháu cũng không thể gọi ta là bà ngoại, này không phải rối loạn thứ bậc sao? Cháu là em chồng Tiểu Uyển, gọi ta là thím!”
Lang Hi rất biết nghe lời gật đầu: “Thím!”
Bà ngoại lôi kéo Lang Hi ngồi xuống, chỉ huy Hàn Tả Tả: “Tứ Lang mau ngồi xuống nghỉ ngơi, Tả Tả châm trà cho Chú Tư cháu đi!” (~”~)
Hàn Tả Tả suýt tí nữa thì trợt, lảo đảo một cái dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Bà ngoại bà gần đây lại xem hí kịch rồi...”
Lang Hi vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tả Tả, khó được lộ ra một chút mờ mịt.
Hàn Tả Tả buồn cười, cũng không giải thích, rót trà cho hắn, sau đó liền để bọn họ ngồi xuống nói chuyện phiếm, một mình cô vào phòng dọn dẹp.
Đệm chăn tất cả đều sạch sẽ, Hàn Tả Tả thu thập một gian phòng cho Lang Hi ở, trấn nhỏ không có điều kiện mua máy sưởi, chỉ có phòng bà ngoại có một cái.
Hàn Tả Tả lo lắng buổi tối trời lạnh, lấy ra túi sưởi ấm cầm tay, nhét vào trong chăn.
”Bà ngoại, cháu sắp xếp xong rồi, đã khuya, bà nên đi ngủ sớm!”
Bà cụ ban ngày ở bên ngoài đợi hồi lâu, lúc này tinh thần có chút không khỏe, nghe vậy lại nói thêm hai ba câu, liền vào nhà nghỉ ngơi.
Hàn Tả Tả vỗ vỗ bả vai Lang Hi, trêu ghẹo nói: “Tứ Lang đi ngủ đi, giường đã trải cho chú rồi, đêm nay đành ở tạm qua một đêm!”
Hàn Tả Tả xoay người muốn đi nấu nước nóng, vừa mới đi được hai bước trên tay căng thẳng.
Lang Hi kéo tay Hàn Tả Tả, dưới ánh sáng mờ nhạt ánh mắt sâu thẳm khó hiểu, ngẩng đầu thâm trầm nhìn cô.
Tim Hàn Tả Tả bỗng dưng đập loạn nhịp, tay bị nắm chặt, không được tự nhiên cười cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Lang Hi im lặng nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Tứ Lang là cái gì?”
Hàn Tả Tả buồn cười nhíu mày, trêu tức nói: “Ngô, là nha... Con trai đứng hàng thứ tư trong nhà... nhũ danh?”
Lang Hi trầm mặc gật đầu, hờ hững nói: “Tốt lắm.”
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười rút tay ra: “Tốt cái gì... Chú Tư chờ một lát, cháu đi nấu nước nóng cho chú tắm rửa...”
Lang Hi còn thật nghiêm túc nói: “Kêu Tứ Lang.”
Hàn Tả Tả không nói gì liếc mắt xem thường: “Vậy Tứ Nương đâu! Quên đi, kêu Lão Lang đi!”
Hàn Tả Tả vào trong bếp nấu nước, xách ấm nước và một cái chậu đi vào phòng Lang Hi.
”Đây là nước ấm, chú tẩy rửa sơ rồi đi ngủ đi!”
Lang Hi tắm sơ qua rồi ngồi trên giường, giường nhỏ bằng gỗ vừa thấp vừa chật, lại trải tấm chăn thật dày.
Xốc chăn lên chui vào, Lang Hi ngẩn ra, dùng chân đẩy ra một cái túi sưởi ấm màu vàng.
Chăn ấm áp dễ chịu, Lang Hi cởi quần áo nằm vào, trong lòng ôm túi sưởi, chỉ cảm thấy một đêm này đặc biệt yên tĩnh ấm áp.
Trước đây Hàn Tả Tả mỗi lần về nhà, đều là trước ngồi xe đường dài đến thị xã, lại bắt xe buýt đến thị trấn, sau đó từ thị trấn gọi xe đi trấn trên.
Lần này Lang Hi lái xe đưa cô về, liền thuận tiện hơn rất nhiều, Hàn Uyển nhân cơ hội này mua cho bà ngoại rất nhiều đồ, trong túi nhét đầy đồ còn chưa đủ, lại ở chỗ ngồi phía sau nhét đầy hàng tết.
Cứ như vậy, Hàn Tả Tả chỉ có thể ngồi vào ghế phụ, thành thành thật thật cột chắc dây an toàn.
Trên đường có tuyết đọng, lượng xe cộ trên đường cao tốc đầu xuân rất đông, xe chỉ có thể chạy chầm chậm.
Lang Hi lái xe hết sức chuyên chú, Hàn Tả Tả nhàm chán xoay qua xoay lại, phát hiện xe này quả thực giống như xe mới được lái lần đầu, trên xe cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả đĩa CD đều tìm không thấy.
Hàn Tả Tả không nói gì tựa vào trên cửa kính xe, chống đầu nhìn Lang Hi.
Tuyết đã muốn ngừng, thời tiết trong lành, không khí mang theo cái mát lạnh đặc hữu của những ngày đông, ánh mặt trời mùa đông ấm áp chiếu khắp mọi nơi, lại được nền tuyết trắng xóa chiết xạ ra ánh sáng chói mắt.
Lang Hi chăm chú nhìn phía trước, từ bên cạnh nhìn sang, mũi cao thẳng, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa như cùng những hạt tuyết trắng xóa đầy trời ngoài kia hòa làm một thể.
Hàn Tả Tả ngẩn người nhớ lại, lần đầu gặp gỡ, Lang Hi giống như khối băng ngàn năm không tan, cứng rắn lạnh lẽo, bén nhọn, tản ra hơi thở uy nghiêm đáng sợ.
Mà sau khi quen thuộc một chút, Hàn Tả Tả chỉ cảm thấy Lang Hi càng giống tuyết trên đỉnh núi cao quanh năm không thay đổi, bề ngoài tuy rằng lạnh lẽo, nhưng bên trong lại mềm mại tinh tế, mang theo một chút cảm giác trống trãi. (Ishtar: túm lại là anh rất lãnh rất khốc ~o~)
Lang Hi dường như nhận thấy được tầm mắt của Hàn Tả Tả, nghiêng đầu, khuôn mặt nghi vấn nhìn về phía cô.
Hàn Tả Tả có chút ngượng ngùng dời tầm mắt, làm như lơ đãng nói: “Chú lái xe không thích nghe nhạc sao?”
Hàn Tả Tả bất quá là cảm thấy hai người một đường trầm mặc như vậy có chút không được tự nhiên, cũng không trông cậy vào Lang Hi quan tâm cô, tự quyết định nói: “Như vậy cũng tốt lắm, miễn cho phân tâm, có thể giảm bớt những sự cố ngoài ý muốn.”
”Không phải.” Lang Hi đột nhiên mở miệng, “Mệt chỉ muốn ngủ.”
Hàn Tả Tả sửng sốt, cười nói: “Vậy chú có thể tìm những bài sôi động nha.”
Lang Hi lắc lắc đầu: “Rất ầm ĩ.”
Hàn Tả Tả trải qua một đoạn thời gian ở chung, phát hiện tứ thúc cũng không giống như bề ngoài cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, dần dần cũng thoải mái nói chuyện.
Hàn Tả Tả câu có câu không cùng hắn tán gẫu, phần lớn thời gian đều là cô nói, Lang Hi nghe, ngẫu nhiên hỏi vấn đề gì, cũng sẽ trả lời một hai câu.
Đi được một đoạn thời gian, phía trước xe càng ngày càng nhiều, Lang Hi cũng theo đó mà thả chậm tốc độ, đi theo phía sau đoàn xe thong thả tiến về phía trước.
Lang Hi thuận tay lấy một chai nước đưa cho cô.
Hàn Tả Tả nhận lấy uống hai ngụm, ngượng ngùng nói: “Tứ thúc có ghét bỏ cháu nói nhiều hay không? Kỳ thật cháu trước kia không dong dài như vậy, chỉ là thường xuyên ở chung với Tang Tiểu Đồng, cậu ấy là một cái máy phát, cháu phần lớn nghe nhiều hơn nói, hiện tại chú tư không nói lời nào cháu đành phải nói không ngừng...”
Hàn Tả Tả đang nói huyên thuyên chợt dừng lại, nhịn không được tò mò hỏi: “Giọng Chú Tư lúc nói chuyện rất êm tai, vì sao bình thường không thích nói chuyện?”
Lang Hi hờ hững trả lời: “Khi còn bé nói lắp bắp, lặp lại một lần liền bị mẹ tôi đánh một lần, nói nhiều sai nhiều, sau dứt khoát không nói tốt hơn.”
Hàn Tả Tả không nghĩ tới còn có nguyên do như vậy, tưởng tượng ra cảnh Lang Hi mặt than nói lắp, không khỏi bật cười.
Xe đột nhiên dừng lại.
Hàn Tả Tả nghĩ hành động của cô rất dễ khiến hắn hiểu lầm cô đang cười nhạo hắn, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, cháu không phải cười chú nói lắp...”
Lang Hi cởi dây an toàn: “Tôi xuống xe nhìn xem.”
Hàn Tả Tả lúc này mới phát giác phía trước đã xếp thành một hàng xe thật dài.
Được một lát thì Lang Hi mở cửa xe ngồi vào, mặt không chút thay đổi nói: “Con đường phía trước bị tuyết làm cho tắc nghẽn, đang khẩn cấp dọn tuyết, phải chờ một lát.”
Hàn Tả Tả vừa nghe không khỏi có chút lo lắng, trước kia có nghe qua tuyết lớn làm tắc đường, có xe bị kẹt trên đường cao tốc đến mấy ngày.
Lang Hi thản nhiên nói: “Sẽ không lâu lắm.”
Hàn Tả Tả nghĩ cũng đúng, mấy ngày nay tuy rằng tuyết rơi không ngừng, nhưng lại là trận tuyết nhỏ, phỏng chừng không mất bao nhiêu thời gian liền có thể đi tiếp được rồi.
Hàn Tả Tả từ phía sau lấy chút đồ ăn vặt, mở bịch bánh bích quy đưa cho Lang Hi: “Chú Tư có đói bụng không?”
Lang Hi lắc lắc đầu, Hàn Tả Tả liền ăn một mình.
Trong xe tuy rằng có máy sưởi, nhưng ngồi không trong này lâu như vậy cũng có chút buồn chán.
Chắc rằng trong chốc lát cũng không thể đi ngay được, Lang Hi dứt khoát xuống xe, đi đến ven đường, cúi đầu châm một điếu thuốc.
Bên ngoài là một mảnh mênh mông trắng xoá, Lang Hi một thân trang phục màu đen đứng trong gió lạnh, ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, tư thái nhàn tản cầm điếu thuốc, không chút để ý thở ra một ngụm, khói trắng phun ra nhanh chóng biến mất trong gió.
Hàn Tả Tả từ từ dừng lại động tác đang ăn, không biết vì sao, đột nhiên liền cảm thấy chú tư như vậy thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng.
Rõ ràng là dáng người mạnh mẽ cao lớn, lại toát ra cảm giác vô cùng tịch mịch.
Thật giống như, cây đại thụ tự do vươn cành giữa thiên nhiên, ánh trăng soi sáng cả một dòng sông. Trời đất tuy rộng lớn, nhưng không có ai làm cho hắn vướng bận, duy chỉ một mình cô độc.
Giống như, chiếc thuyền đơn độc giữa bầu trời xanh thẫm, chỉ biết căng rộng cánh buồm trôi đến đường chân trời – trơ trọi, lẻ loi.
Hàn Tả Tả đột nhiên hiểu được sự lãnh tình của Chú Tư.
Vẫn nhớ rõ không lâu trước đây, người mẹ luôn sống nương tựa lẫn nhau tìm được hạnh phúc của mình, từ nay về sau không cần sự bảo hộ chăm sóc của cô nữa, khi đó tâm tình của Hàn Tả Tả, chính là như vậy.
Lang Hi ném điếu thuốc, lại đứng ở đó thêm một lúc nữa, đợi mùi khói tản đi bớt, mới trở lại trong xe.
Hàn Tả Tả không biết sao lại thế này, ma xui quỷ khiến vươn tay, đem một miếng bánh bích quy nhét vào trong miệng của hắn.
Tư vị ngọt ngào trong nháy mắt xâm chiếm đầu lưỡi, mùi trà thơm ngát cùng vị hạnh nhân tràn đầy trong khoang miệng.
Lang Hi ngẩn ra, cau mày, cứ như vậy ngậm miếng bánh quay lại, lẳng lặng nhìn Hàn Tả Tả.
Hàn Tả Tả ý thức được động tác này có chút thân thiết quá mức, xấu hổ tránh đi tầm mắt Lang Hi, cố gắng bình tĩnh lấy ra một miếng bánh bích quy, vừa ăn vừa làm như không có việc gì nói: “Lúc đến nơi chắc còn sớm, trước ăn chút gì đó lót bụng...”
Lang Hi trầm mặc nhìn chằm chằm Hàn Tả Tả, thong thả nhấm nuốt đồ ăn trong miệng.
Hàn Tả Tả bị hắn nhìn sắc mặt nóng lên, giấu đầu hở đuôi cười nói:“Cháu cũng không biết lái xe, lỡ như chú trên đường đói bụng, cũng chỉ có thể chịu.”
Hàn Tả Tả chính là không ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chằm chằm bánh bích quy trong tay, như là có thể nhìn ra bônh hoa xuất hiện.
Phía trước đột nhiên phát ra tiếng kèn xe, đoàn xe chậm rãi chuyển động.
Hàn Tả Tả vui vẻ, nhẹ nhàng thở ra: “Rốt cục cũng thông!”
Lang Hi quay sang, đạp chân ga, trong ánh mắt thế nhưng toát ra chút tiếc nuối nhàn nhạt.
Trì hoãn như vậy, không nghĩ tới đã đến buổi chiều.
Hàn Tả Tả ăn uống no đủ thì có chút mệt mỏi, máy sưởi trong xe thổi qua làm cô thiu thiu, không bao lâu, Hàn Tả Tả liền lệch qua bên ghế ngủ mất.
Lang Hi nhìn vô một cái, chỉnh nhiệt độ cao lên một chút, tận lực làm cho xe chạy ổn định, thuận tay đắp cho cô chiếc áo khoác.
Chặng đường kế tiếp rất thông thoáng, lúc trời gần tối thì thị trấn.
Còn lại đi như thế nào Lang Hi cũng không biết.
Hàn Tả Tả ngủ rất say, đột nhiên xe dừng lại khẳng định sẽ làm cô thức giấc.
Lang Hi nghĩ nghĩ, dứt khoát lái xe chạy vòng quanh thị trấn.
Ở trong xe thực dễ ngủ, tuy rằng bình thường không ngủ say như vậy, nhưng lắc lư lư lắc cũng không dễ dàng tỉnh lại.
Thời điểm Hàn Tả Tả rốt cục mở mắt ra, phát hiện sắc trời đã tối đen.
”Đến chỗ nào rồi?”
Hàn Tả Tả ngồi xuống, phát hiện trên người là áo khoác của Lang Hi, ôm áo nhìn ra ngoài cửa xe, không khỏi sợ hãi kêu: “Đều đến thị trấn!”
Hàn Tả Tả nhìn xem thời gian, lại suy nghĩ, liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
”Chú gọi cháu dậy là được rồi, không biết đã chạy bao nhiêu vòng... Đi về phía bắc, phía trước có một trạm xăng, sau đó rẽ phải, theo đường nhỏ đi thẳng.”
Lang Hi nhấp mím môi, cái gì cũng chưa giải thích, dựa theo chỉ dẫn của cô rẽ hướng xe.
Cũng may mấy năm trước chính phủ cấp chi phí tu sửa lại đường xá, bằng không đã trễ thế này, khẳng định phải ở lại thị trấn ngủ một đêm, ngày mai mới có thể đến nơi.
Quẹo trái quẹo phải, hơn nửa tiếng sau mới đến nhà bà ngoại.
Hàn Tả Tả nhảy xuống xe, bà cụ ở cửa chờ, không biết đợi bao lâu.
”Bà ngoại sao bà không chờ ở trong nhà, bên ngoài rất lạnh!”
Bà ngoại cười vỗ vỗ tay Tả Tả: “Bà nghe mẹ cháu nói hôm nay cháu đến, mãi không thấy cháu bà rất lo lắng... Vị này là?”
Hàn Tả Tả vội vàng giới thiệu: “Bà ngoại đây là Chú Tư của Chu gia, chú ấy lái xe đưa cháu đến!”
Lang Hi lễ phép hướng bà cụ cúi đầu: “Bà ngoại.”
Bà ngoại hoảng sợ vội vàng bước lên phía trước lôi kéo hắn: “Ôi, đừng hành lễ lớn như vậy, người một nhà không cần khách khí đâu... Chàng trai trẻ mau vào nhà đi, xưng hô như thế nào a?”
Lang Hi khó được không bày ra khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi, đỡ bà cụ đi vào trong nhà: “Lang Hi, bà ngoại gọi cháu thế nào cũng được.”
Bà ngoại ha ha cười: “Cháu cũng không thể gọi ta là bà ngoại, này không phải rối loạn thứ bậc sao? Cháu là em chồng Tiểu Uyển, gọi ta là thím!”
Lang Hi rất biết nghe lời gật đầu: “Thím!”
Bà ngoại lôi kéo Lang Hi ngồi xuống, chỉ huy Hàn Tả Tả: “Tứ Lang mau ngồi xuống nghỉ ngơi, Tả Tả châm trà cho Chú Tư cháu đi!” (~”~)
Hàn Tả Tả suýt tí nữa thì trợt, lảo đảo một cái dừng lại, bất đắc dĩ nói: “Bà ngoại bà gần đây lại xem hí kịch rồi...”
Lang Hi vẫn như cũ mặt không chút thay đổi, ánh mắt nhìn về phía Hàn Tả Tả, khó được lộ ra một chút mờ mịt.
Hàn Tả Tả buồn cười, cũng không giải thích, rót trà cho hắn, sau đó liền để bọn họ ngồi xuống nói chuyện phiếm, một mình cô vào phòng dọn dẹp.
Đệm chăn tất cả đều sạch sẽ, Hàn Tả Tả thu thập một gian phòng cho Lang Hi ở, trấn nhỏ không có điều kiện mua máy sưởi, chỉ có phòng bà ngoại có một cái.
Hàn Tả Tả lo lắng buổi tối trời lạnh, lấy ra túi sưởi ấm cầm tay, nhét vào trong chăn.
”Bà ngoại, cháu sắp xếp xong rồi, đã khuya, bà nên đi ngủ sớm!”
Bà cụ ban ngày ở bên ngoài đợi hồi lâu, lúc này tinh thần có chút không khỏe, nghe vậy lại nói thêm hai ba câu, liền vào nhà nghỉ ngơi.
Hàn Tả Tả vỗ vỗ bả vai Lang Hi, trêu ghẹo nói: “Tứ Lang đi ngủ đi, giường đã trải cho chú rồi, đêm nay đành ở tạm qua một đêm!”
Hàn Tả Tả xoay người muốn đi nấu nước nóng, vừa mới đi được hai bước trên tay căng thẳng.
Lang Hi kéo tay Hàn Tả Tả, dưới ánh sáng mờ nhạt ánh mắt sâu thẳm khó hiểu, ngẩng đầu thâm trầm nhìn cô.
Tim Hàn Tả Tả bỗng dưng đập loạn nhịp, tay bị nắm chặt, không được tự nhiên cười cười hỏi: “Làm sao vậy?”
Lang Hi im lặng nhìn cô thật lâu, mới chậm rãi mở miệng nói: “Tứ Lang là cái gì?”
Hàn Tả Tả buồn cười nhíu mày, trêu tức nói: “Ngô, là nha... Con trai đứng hàng thứ tư trong nhà... nhũ danh?”
Lang Hi trầm mặc gật đầu, hờ hững nói: “Tốt lắm.”
Hàn Tả Tả dở khóc dở cười rút tay ra: “Tốt cái gì... Chú Tư chờ một lát, cháu đi nấu nước nóng cho chú tắm rửa...”
Lang Hi còn thật nghiêm túc nói: “Kêu Tứ Lang.”
Hàn Tả Tả không nói gì liếc mắt xem thường: “Vậy Tứ Nương đâu! Quên đi, kêu Lão Lang đi!”
Hàn Tả Tả vào trong bếp nấu nước, xách ấm nước và một cái chậu đi vào phòng Lang Hi.
”Đây là nước ấm, chú tẩy rửa sơ rồi đi ngủ đi!”
Lang Hi tắm sơ qua rồi ngồi trên giường, giường nhỏ bằng gỗ vừa thấp vừa chật, lại trải tấm chăn thật dày.
Xốc chăn lên chui vào, Lang Hi ngẩn ra, dùng chân đẩy ra một cái túi sưởi ấm màu vàng.
Chăn ấm áp dễ chịu, Lang Hi cởi quần áo nằm vào, trong lòng ôm túi sưởi, chỉ cảm thấy một đêm này đặc biệt yên tĩnh ấm áp.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú