Thanh Sắc Cấm Dụ
Chương 48
Edit: Ishtar
"Em chỉ được nghỉ vài ngày!" Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, tức giận nói, "đi hưởng tuần trăng mật gì chứ!"
Lang Hi nghĩ nghĩ, đề nghị nói: "Nếu không... Xin nghỉ đẻ?"
"anh sinh?"
Hàn Tả Tả cười nhạo, lấy chiếc đũa gõ keng keng lên cái chén, trừng mắt nhìn hắn bất mãn oán giận: "Lang Hi, anh có thể nghiêm túc một chút hay không?"
Lang Hi yên lặng nhìn chăm chú cô, hai mắt còn thật sự viết hai chữ nghiêm túc.
Hàn Tả Tả: "..."
Lang Hi thấy cô tức giận, đánh giá không sai biệt lắm, liền từ từ mở miệng hỏi: "Em muốn đi chỗ nào?"
"Em cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra, thật sự vẫn chưa có kế hoạch gì hết." Hàn Tả Tả cau mày suy tư, "Thời gian có vẻ ngắn, có thể đi đâu chơi được đây? Khẳng định không thể ở thành phố T, người quen biết nhiều như vậy, rất dễ dàng bị phát hiện..."
Lang Hi trầm ngâm một lát, quyết định thật nhanh nói: "Để anh sắp xếp."
Hàn Tả Tả tất nhiên rất vui vẻ đem mọi chuyện quăng cho hắn, nghe vậy liền vô cùng cao hứng tiếp tục ăn cơm.
Ngày hôm sau, Hàn Tả Tả tranh thủ tới công ty, bàn giao lại mọi việc trong tay, liền hào hứng phấn khởi bắt đầu nghỉ phép.
Về đến nhà liền tiến vào thư phòng, Hàn Tả Tả lên mạng tìm những địa điểm du lịch gần gần, còn cố ý dạo một vòng các diễn đàn, tìm một số bài viết về du học đọc nghiên cứu.
Tuy rằng Lang Hi nói hết thảy để hắn sắp xếp, nhưng cô cũng không muốn mọi chuyện đều để hắn đi làm.
Hơn bốn giờ chiều, Lang Hi đã về tới nhà.
Hàn Tả Tả nghe thấy động tĩnh, từ trong thư phòng ló đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"
Lang Hi nới lỏng caravat, thản nhiên hỏi lại: "không phải em nói đi chơi ư?"
Hàn Tả Tả vui vẻ cười rộ lên: "Nhìn xem anh nôn nóng chưa kìa, thật giống như mấy kiếp rồi chưa được đi chơi xa ấy! Nhanh lại đây, em đang chọn vài chỗ thích hợp..."
Lang Hi không thèm để ý tới cô, trực tiếp vào phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra túi xách va li, bắt đầu từng món một xếp ngăn ngay vào trong đó.
Hàn Tả Tả cũng đi tới tò mò hỏi: "Làm cái gì vậy? không phải anh đang sắp xếp hành lí đấy chứ!"
Lang Hi thản nhiên "Ân" một tiếng, bình tĩnh nói: "Buổi tối bảy giờ máy bay cất cánh, nếu thu dọn nhanh một chút thì có thể ăn được cơm chiều, cơm trên máy bay rất khó ăn."
Hàn Tả Tả không thể tin được nhìn hắn, thì thào nói: "Em còn tưởng rằng em thuộc phái hành động, không nghĩ tới anh so với em còn nhanh hơn, ngay cả vé máy bay cũng đặt xong rồi..."
Hàn Tả Tả cảm thấy không thích hợp, đột nhiên há to miệng, lắp bắp hỏi: "Gì cơ, vé máy bay?"
Nếu không phải Lang Hi ngay cả quần áo của cô cũng lôi ra nhét chung vào túi xách, Hàn Tả Tả sẽ nghĩ tới hắn hiện tại có việc cần đi công tác chứ!
"Lang Hi, anh không quên những gì em đã nói với anh đấy chứ, em nhiều nhất chỉ có năm ngày nghỉ phép, không đi được chỗ nào quá xa đâu! anh chắc không thật sự cho rằng chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật đi?"
Lang Hi kéo khóa túi xách lại, nói: "anh không quên, nước M cũng không xa mấy."
"Nước M còn không xa?" Hàn Tả Tả phát điên, "Chẳng lẽ chỗ đó phải cách địa cầu mới tính là xa sao? Lại nói... Em không có visa a!"
Lang Hi dường như không có việc gì quay sang, trấn an vỗ vỗ đầu cô: "anh giúp em làm xong rồi."
Hàn Tả Tả nghe vậy, nháy mắt thu lại biểu tình, mị hí mắt lạnh giọng hỏi: "nói, anh lén lút lên kế hoạch định lừa em đi nước M đã bao lâu rồi hử?"
Lang Hi là ở nước M lớn lên, hiện tại tuy rằng trở về Chu gia, ở thành phố T cũng có không ít sản nghiệp, nhưng tài lực chủ yếu của hắn đều tập trung ở nước M, Hàn Tả Tả cùng hắn ở chung lâu như vậy, đương nhiên rõ ràng chuyện đó. Lúc này nghe thấy Lang Hi ‘nhanh như gió’ giúp cô thu xếp tất cả, thậm chí ngay cả visa đều chuẩn bị tốt, khiến cô không thể không hoài nghi mục đích của hắn.
Lang Hi thu tay lại, hai mắt sâu lắng nhìn thẳng vào mắt cô, thật nghiêm túc nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi!"
Sau đó xách túi lên, lôi kéo cô đi ra cửa.
Hàn Tả Tả bừng tỉnh, lập tức nắm ngược lại tay hắn, vội vàng hô: "Chờ một chút! Cứ như vậy đi thôi sao? Em, em còn chưa thu xếp đồ đạc..."
Lang Hi hiển nhiên không để ý tới, lôi kéo cô lập tức đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, không cho là đúng nói: "anh đã thu xếp hết rồi, thiếu cái gì đến nước M mua."
Thời gian quả thật có hơi gấp, may mắn hai người ra cửa không tính là quá muộn, còn chưa tới giờ cao điểm của thành phố T, tuy rằng trên đường xe cộ có hơi đông đúc, nhưng may mắn vẫn đủ thời gian cho bọn họ kịp ăn cơm chiều trước khi lên máy bay.
Hàn Tả Tả có chút choáng váng hồ hồ đi theo phía sau Lang Hi, nhìn hắn thuần thục đăng ký lấy vé, qua cửa kiểm tra... Thẳng đến khi ngồi trên máy bay thắt dây an toàn xong, Hàn Tả Tả vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Đây gọi là xuất ngoại?
Hàn Tả Tả không nói gì trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn hắn trấn định tự nhiên lật xem tạp chí, khuôn mặt lạnh lùng được ngọn đèn chiếu xuống phản xạ lại cái bóng của gương mặt, sườn mặt chuyên chú, hình dáng thân thể cường tráng, bên dưới cánh mũi anh tuấn là đôi môi mỏng hơi hơi hé mở.
Trừng mắt a trừng mắt a, Hàn Tả Tả ánh mắt liền thay đổi, từ ánh mắt hung ác biến thành tình ý kéo dài, biểu tình có chút si ngốc xuất thần.
Nguyên lai truyền thuyết là thật, thật sự đàn ông không làm gì cả cũng toát lên sức hấp dẫn chết người.
Bị ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Lang Hi muốn không phát hiện ra được cũng khó, nhíu mày quay sang, liền chống lại vẻ mặt háo sắc đang tươi cười của Hàn Tả Tả, biểu tình từ từ khẩn trương hẳn lên, lo lắng thấp giọng hỏi: "Say máy bay?"
Hàn Tả Tả đang trong ảo tưởng hoa đào bay phất phới, tươi cười không thay đổi, trừng mắt nhìn.
Lang Hi nhất thời càng thêm lo lắng, ghé sát mặt vào cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.
Tuấn nhan thơm ngon đang thưởng thức đột nhiên phóng đại ở trước mắt, Hàn Tả Tả cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, trong lòng nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ bản thân thật háo sắc, cố gắng khắc chế khuôn mặt lại bắt đầu dần đỏ ửng lên, tầm mắt mất tự nhiên dời đi, lúng ta lúng túng nói: "không có việc gì..."
Nghĩ nghĩ cảm thấy không thích hợp, như vậy rất không bình thường, Hàn Tả Tả hùng hổ quay đầu, giương nanh múa vuốt cả giận nói: "Có việc cũng là bị anh dọa! Cũng không nói trước với em một tiếng, nói xuất ngoại liền xuất ngoại..."
Lang Hi cau mày, nhìn cô giơ nắm đấm nhe răng trợn mắt, ra vẻ hung ác trên mặt lại không che giấu được sự ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng liền loáng thoáng hiểu được.
"Nga!" Lang Hi trong mắt chợt lóe lên ý cười, không chút để ý tiếp tục lật xem tạp chí, thản nhiên nói, "không say máy bay, thì hẳn là choáng váng người rồi."
Hàn Tả Tả sắc mặt bỗng dưng đỏ lên, tâm tư sâu kín bị vạch trần xấu hổ và giận dữ làm cho cô hận không thể từ trên máy bay nhảy xuống, đặc biệt là Lang Hi lại hơi hơi gợi lên khóe môi, bao hàm thâm ývô cùng.
"Bớt tự kỷ đi!" Hàn Tả Tả lạnh lùng hừ một tiếng, đen mặt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, "trên mặt anh cũng chẳng treo biển cấm, em muốn nhìn chằm chằm cũng không được sao!"
"không đến mức." Lang Hi chậm rì rì lật tờ tạp chí, "Chẳng qua nhìn đến hoa cả mắt mà thôi."
Hàn Tả Tả “Xí" một tiếng, biết nếu tiếp tục cùng hắn so đo thì chỉ có cô chịu thua thiệt mà thôi, thức thời nhắm mắt lại bắt đầu ngủ: “Em mệt rồi!"
Lang Hi giúp cô điều chỉnh tốt lưng ghế dựa, lấy chăn phủ lên trên người cô, sau đó điều chỉnh lại ánh đèn, vỗ vỗ cô nói: "Ngủ đi, ngày mai mới đến."
Đại khái chắc là bởi vì có Lang Hi bên cạnh, Hàn Tả Tả ngủ thật ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh lại sắc trời đã sáng hẳn rồi.
Hàn Tả Tả ngáp một cái, xoa xoa mắt hỏi: "Còn bao lâu mới đến?"
Lang Hi chậm rãi quay đầu, biểu tình hơi chút mất tự nhiên: “Sắp."
Hàn Tả Tả kỳ quái nhìn hắn: "anh làm sao vậy?"
Lang Hi chậm rãi hoạt động cánh tay, cau mày nói: "không có gì, bả vai đã tê rần."
Hàn Tả Tả ngẩn người, lập tức ân cần lại gần, giúp hắn mát xa bả vai, quyệt miệng xin lỗi hỏi: “không phải cả đêm qua anh vẫn luôn ngồi như vậy chứ?"
Lang Hi không trả lời, Hàn Tả Tả không khỏi nhớ tới năm ngoái cùng hắn về quê thăm ngoại, nửa đường cô cũng ngủ say, Lang Hi sợ đánh thức cô dậy, thế là lái xe chạy lòng vòng giết thời gian.
Tối hôm qua bất tri bất giác cô dựa vào vai hắn, Lang Hi không đành lòng đánh thức cô, liền ngồi như vậy cả một đêm.
Hàn Tả Tả nhìn biểu tìnhhắn đã dịu xuống, mới dừng tay lại, đứng dậy đi vào toilet.
Xuống máy bay, Lang Hi vô cùng quen thuộc nắm tay cô rời khỏi sân bay, vốn tưởng rằng hai người sẽ ở khách sạn, không nghĩ tới Lang Hi trực tiếp mang cô về căn nhà trước kia của hắn.
Phỏng chừng đã thật lâu không có người ở qua, căn nhà nho nhỏ có vẻ vô cùng lạnh lẽo, cũng may trước đó Lang Hi đã an bài người đến quét tước, mở cửa sổ thông khímột lúc, tóm lại là vẫn có thể ở được.
Hàn Tả Tả tò mò đánh giá một phen, trong căn nhà trừ bỏ một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, có rất ít trang sức, đơn giản đến cực điểm.
“Căn nhà này là nơi anh và mẹ ở lại lâu nhất."
Hàn Tả Tả vừa nghe, không khỏi khẩn trương, che giấu tâm tư vui đùa nói: "anh là dẫn em về gặp mẹ chồng sao?"
Lang Hi nhíu mày: "Nếu em nghĩ như vậy, thì chuyến đi lần này của chúng ta chính là tuần trăng mật rồi."
Hàn Tả Tả hừ nhẹ: "Nghĩ hay thật đấy!"
Bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng Hàn Tả Tả không còn khẩn trương như vừa nãy nữa, lơ đãng nhìn đến những tấm ảnh chụp đặt trên kệ, đó là một người phụ nữ gương mặt mộc mạc thanh lệ cùng một bé trai non nớt sóng vai mà đứng, bộ dạng hai người có vài phần tương tự, lập tức nhận ra đây là hình Lang Hi và mẹ của mình.
Lang Hi hồi còn nhỏ tuy rằng có vẻ ngây ngô, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại không khác gì mấy so với hiện tại.
Hàn Tả Tả chậc chậc lấy làm kỳ quái, nguyên lai là mặt than trời sinh sao?
Lang Hi theo tầm mắt của cô nhìn qua, giải thích nói: "Đây là lúc anh học trung học đã chụp, là tấm hình duy nhất của anh và bà ấy."
Hàn Tả Tả lúc này mới phát giác, trong phòng dường như thật sự không có một bức ảnh nào, trừ bỏ tấm ảnh này, thì chỉ còn lại vài tấm ảnh chụp những giai đoạn trường thành của Lang Hi, phần lớn đều là chụp lại những cảnh anh tham gia sinh hoạt trong trường.
Lang Hi vào phòng trong, cất gọn hành lí, sau đó mới hỏi: "Đói bụng chưa?"
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, do dự mở miệng: "Lang Hi, mẹ anh đối với anh có hay không... Có vẻ nghiêm khắc?"
Lang Hi gật gật đầu, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh trên giường ý bảo cô ngồi xuống, ánh mắt xa xưa nói: "Mẹ anh hơi đặc biệt, bà không thích anh, lại hy vọng anh so với người khác sẽ vĩ đại hơn."
Mong muốn con mình thành tài, đây đều là suy nghĩ của tất cả các bậc cha mẹ, điều này vô cùng bình thường a!
Lang Hi sờ sờ đầu của cô, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: "Bà trước khi chết đã bắt anh thề, tuyệt không sửa họ Chu."
"Vì sao? Bà hận ông nội ư?"
Lang Hi thản nhiên nói: "Hẳn là như vậy, anh càng vĩ đại, Chu Quảng Vinh càng hy vọng anh nhận tổ quy tông."
Hàn Tả Tả cảm thấy kỳ quái, nếu nói mẹ Lang Hi hận Chu lão gia tử, như vậy loại phương thức trả thù nhẹ nhàng qua loa này thật sự có vẻ không đến nơi đến chốn! Vả lại chỉ là không mang họ Chu, cũng không có chuyện gì cả, nếu muốn khiến cho người phụ bạc mình khó chịu đau khổ, sao không bắt Lang Hi vĩnh viễn không được thừa nhận người cha này?
Nhưng nếu là không hận, như vậy tại sao lại buộc con mình thề vĩnh viễn sẽ không thay đổi họ?
Lang Hi hiển nhiên không muốn tiếp tục này đề tài, nhìn nhìn thời gian hỏi: "Có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"
Hàn Tả Tả không nghĩ ra, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, nghe vậy cười cười nói: "Em ở trên máy bay đã ngủ được một giấc, không hề mệt nữa!"
Lang Hi kéo cô đứng lên: "Tốt lắm, anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
Tại ngã tư của một đất nước xa lạ mà xinh đẹp, không có những tiếng ồn ào và bầu không khí khẩn trương bận rộn như trong thành thị, càng không cần lo lắng đang đi trên đường sẽ gặp được người quen, Hàn Tả Tả thả lòng bản thân, một đường vô cùng thân thiết kéo tay Lang Hi, vui vẻ thích thú vừa chỉ vào từng tòa kiến trúc ven đường vừa tò mò hỏi.
Lang Hi kiên nhẫn giải thích từng cái một cho cô, đây là nơi hắn sinh hoạt hơn hai mươi năm, mặc kệ là đặc điểm văn hóa, hay là bối cảnh lịch sử, đều vô cùng quen thuộc, tuy rằng chỉ bằng hai ba câu nói vô cùng ngắn gọn, Hàn Tả Tả vẫn hứng thú dạt dào lắng nghe.
Lúc đi ngang qua một ngôi trường, Lang Hi dừng lại giới thiệu: "Lúc trung học anh học ở trong này."
Hàn Tả Tả lập tức dừng lại cước bộ, đưa máy chụp ảnh trong tay cho hắn, chạy tới cửa pose tạo dáng, cười cao giọng nói: "Nhanh lên, chụp cho em một tấm!"
Ngôi trường này rất bình thường, không có gì nổi tiếng như những trường trung học công lập khác, cũng không có kiến trúc đặc biệt, Lang Hi thật sự không rõ cô vì sao lại hưng phấn như vậy, bất quá khi nghe cô nói vẫn cầm máy ảnh chụp cho cô vài kiểu.
Hàn Tả Tả chạy tới cầm lấy máy xem, vui rạo rực reo: "thật tốt, như vậy chẳng khác gì em đã đi qua những nơi anh từng sinh hoạt trước kia!"
Hàn Tả Tả cười cười, đột nhiên lôi kéo hắn hỏi: "Nơi này còn có chỗ nào đặc biệt với anh nữa không?"
Lang Hi ánh mắt bỗng dưng trở nên ôn nhu, ánh chiều tà hắt tia sáng vàng rực cuối ngày vào khuôn mặt hắn, ngay cả hàn mi ngày thường vẫn luôn sắc bén, dường như đều bị nhu hòa đi vài phần.
"Đứa ngốc!" Lang Hi nhẹ nhàng thở dài, "anh lớn tuổi hơn em, anh cảm thấy thực may mắn có thể sớm gặp được em, cùng em trải qua tất cả, giúp em giải quyết những khó khăn, canh giữ ở bên cạnh em không để cho người khác cướp em đi, sau đó chặt chẽ giữ lấy em, cùng nhau đi hết con đường... Như vậy, như vậy đủ rồi!"
Hàn Tả Tả chôn ở trong lòng hắn, lắc lắc đầu tùy hứng nói: "không đủ, em cũng muốn về sau mỗi lần anh nhớ lại, từng khoảng khắc trong quá khứ, đều không tự chủ được mà nhớ tới em!"
Lang Hi nhẹ nhàng cười, thanh âm phát ra từ lồng ngực thoáng đượm buồn, gắt gao ôm cô thở dài: "Chúng ta cùng một chỗ, đều cùng nhau nhớ lại mỗi một con đường chúng ta đã đi qua."
Cho nên, tương lai sao có thể lo không có chung một đoạn hồi ức được chứ?
Những năm tháng không có em trôi qua anh không thể nào nào quên, những ngày ở cùng với em mới là hồi ức tốt đẹp không gì sánh bằng, mới có thể khiến cho anh như một lần nữa tìm thấy được trân bảo mà gắt gao nâng niu quý trọng.
Lang Hi trong lòng giống như có thứ gì đó đang dâng lên, hắn hiểu được sự cố chấp của cô, lý giải được tính tình trẻ con tùy hứng của cô... Bởi vì ngay cả hắn, lắm lúc đều nhịn không được oán giận tận trời, nếu đã cho hắn gặp được cô, sao không an bài sớm hơn một chút, để cho hắn tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của cô, mỗi một đoạn đường trong cuộc sống, đều lưu lại hơi thở và dấu chân không rời của hắn.
Hàn Tả Tả ngẩng đầu, một đất nước xa lạ mà tràn ngập lãng mạn, ánh hoàng hôn thiêu đỏ nửa bầu trời, cũng đem những băn khoăn trong đầu cô đều cháy sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại khuôn mặt anh tuấn trước mắt gần trong gang tấc.
Trong lòng tình cảm tràn đầy như sắp tràn ra, Hàn Tả Tả không hiểu sao cảm thấy vui mừng, bức thiết muốn làm cái gì đó để biểu đạt tình cảm của cô đối với hắn.
"Lang Hi, em muốn hôn anh..."
Lời thì thầm nho nhỏ giống như một cơn gió nhẹ thổi qua đáy lòng hắn, mang đến gợn sóng lăn tăn hạnh phúc, Lang Hi ôm lấy khuôn mặt cô, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt mềm mại nóng rực, cúi đầu ôn nhu lại cẩn thận in dấu nụ hôn của hắn, gắn bó dây dưa...
Ánh chiều tà tầng tầng nhuộm đỏ cả một vùng, tại một quốc gia xa lạ, Hàn Tả Tả đắm mình trong nụ hôn ôn nhu ngọt ngào, thành trì trong lòng ầm ầm khuynh đảo, bức tường cứng rắn lạnh lẽo biến thành một hồ nước trong veo hiền hòa, lăn tăn từng gợn sóng nhỏ.
Hàn Tả Tả cảm nhận tình ý nồng nàn kéo dài, chân thật nhận ra, cô đang ôm lấy một cánh tay mạnh mẽ, sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời này của cô, cả đời không rời xa.
"Em chỉ được nghỉ vài ngày!" Hàn Tả Tả liếc mắt xem thường, tức giận nói, "đi hưởng tuần trăng mật gì chứ!"
Lang Hi nghĩ nghĩ, đề nghị nói: "Nếu không... Xin nghỉ đẻ?"
"anh sinh?"
Hàn Tả Tả cười nhạo, lấy chiếc đũa gõ keng keng lên cái chén, trừng mắt nhìn hắn bất mãn oán giận: "Lang Hi, anh có thể nghiêm túc một chút hay không?"
Lang Hi yên lặng nhìn chăm chú cô, hai mắt còn thật sự viết hai chữ nghiêm túc.
Hàn Tả Tả: "..."
Lang Hi thấy cô tức giận, đánh giá không sai biệt lắm, liền từ từ mở miệng hỏi: "Em muốn đi chỗ nào?"
"Em cũng chỉ là nhất thời nghĩ ra, thật sự vẫn chưa có kế hoạch gì hết." Hàn Tả Tả cau mày suy tư, "Thời gian có vẻ ngắn, có thể đi đâu chơi được đây? Khẳng định không thể ở thành phố T, người quen biết nhiều như vậy, rất dễ dàng bị phát hiện..."
Lang Hi trầm ngâm một lát, quyết định thật nhanh nói: "Để anh sắp xếp."
Hàn Tả Tả tất nhiên rất vui vẻ đem mọi chuyện quăng cho hắn, nghe vậy liền vô cùng cao hứng tiếp tục ăn cơm.
Ngày hôm sau, Hàn Tả Tả tranh thủ tới công ty, bàn giao lại mọi việc trong tay, liền hào hứng phấn khởi bắt đầu nghỉ phép.
Về đến nhà liền tiến vào thư phòng, Hàn Tả Tả lên mạng tìm những địa điểm du lịch gần gần, còn cố ý dạo một vòng các diễn đàn, tìm một số bài viết về du học đọc nghiên cứu.
Tuy rằng Lang Hi nói hết thảy để hắn sắp xếp, nhưng cô cũng không muốn mọi chuyện đều để hắn đi làm.
Hơn bốn giờ chiều, Lang Hi đã về tới nhà.
Hàn Tả Tả nghe thấy động tĩnh, từ trong thư phòng ló đầu ra, kinh ngạc hỏi: "Sao hôm nay anh tan tầm sớm vậy?"
Lang Hi nới lỏng caravat, thản nhiên hỏi lại: "không phải em nói đi chơi ư?"
Hàn Tả Tả vui vẻ cười rộ lên: "Nhìn xem anh nôn nóng chưa kìa, thật giống như mấy kiếp rồi chưa được đi chơi xa ấy! Nhanh lại đây, em đang chọn vài chỗ thích hợp..."
Lang Hi không thèm để ý tới cô, trực tiếp vào phòng ngủ, từ trong ngăn tủ lấy ra túi xách va li, bắt đầu từng món một xếp ngăn ngay vào trong đó.
Hàn Tả Tả cũng đi tới tò mò hỏi: "Làm cái gì vậy? không phải anh đang sắp xếp hành lí đấy chứ!"
Lang Hi thản nhiên "Ân" một tiếng, bình tĩnh nói: "Buổi tối bảy giờ máy bay cất cánh, nếu thu dọn nhanh một chút thì có thể ăn được cơm chiều, cơm trên máy bay rất khó ăn."
Hàn Tả Tả không thể tin được nhìn hắn, thì thào nói: "Em còn tưởng rằng em thuộc phái hành động, không nghĩ tới anh so với em còn nhanh hơn, ngay cả vé máy bay cũng đặt xong rồi..."
Hàn Tả Tả cảm thấy không thích hợp, đột nhiên há to miệng, lắp bắp hỏi: "Gì cơ, vé máy bay?"
Nếu không phải Lang Hi ngay cả quần áo của cô cũng lôi ra nhét chung vào túi xách, Hàn Tả Tả sẽ nghĩ tới hắn hiện tại có việc cần đi công tác chứ!
"Lang Hi, anh không quên những gì em đã nói với anh đấy chứ, em nhiều nhất chỉ có năm ngày nghỉ phép, không đi được chỗ nào quá xa đâu! anh chắc không thật sự cho rằng chúng ta đang đi hưởng tuần trăng mật đi?"
Lang Hi kéo khóa túi xách lại, nói: "anh không quên, nước M cũng không xa mấy."
"Nước M còn không xa?" Hàn Tả Tả phát điên, "Chẳng lẽ chỗ đó phải cách địa cầu mới tính là xa sao? Lại nói... Em không có visa a!"
Lang Hi dường như không có việc gì quay sang, trấn an vỗ vỗ đầu cô: "anh giúp em làm xong rồi."
Hàn Tả Tả nghe vậy, nháy mắt thu lại biểu tình, mị hí mắt lạnh giọng hỏi: "nói, anh lén lút lên kế hoạch định lừa em đi nước M đã bao lâu rồi hử?"
Lang Hi là ở nước M lớn lên, hiện tại tuy rằng trở về Chu gia, ở thành phố T cũng có không ít sản nghiệp, nhưng tài lực chủ yếu của hắn đều tập trung ở nước M, Hàn Tả Tả cùng hắn ở chung lâu như vậy, đương nhiên rõ ràng chuyện đó. Lúc này nghe thấy Lang Hi ‘nhanh như gió’ giúp cô thu xếp tất cả, thậm chí ngay cả visa đều chuẩn bị tốt, khiến cô không thể không hoài nghi mục đích của hắn.
Lang Hi thu tay lại, hai mắt sâu lắng nhìn thẳng vào mắt cô, thật nghiêm túc nói: "Em suy nghĩ nhiều rồi!"
Sau đó xách túi lên, lôi kéo cô đi ra cửa.
Hàn Tả Tả bừng tỉnh, lập tức nắm ngược lại tay hắn, vội vàng hô: "Chờ một chút! Cứ như vậy đi thôi sao? Em, em còn chưa thu xếp đồ đạc..."
Lang Hi hiển nhiên không để ý tới, lôi kéo cô lập tức đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại, không cho là đúng nói: "anh đã thu xếp hết rồi, thiếu cái gì đến nước M mua."
Thời gian quả thật có hơi gấp, may mắn hai người ra cửa không tính là quá muộn, còn chưa tới giờ cao điểm của thành phố T, tuy rằng trên đường xe cộ có hơi đông đúc, nhưng may mắn vẫn đủ thời gian cho bọn họ kịp ăn cơm chiều trước khi lên máy bay.
Hàn Tả Tả có chút choáng váng hồ hồ đi theo phía sau Lang Hi, nhìn hắn thuần thục đăng ký lấy vé, qua cửa kiểm tra... Thẳng đến khi ngồi trên máy bay thắt dây an toàn xong, Hàn Tả Tả vẫn còn chưa kịp phản ứng.
Đây gọi là xuất ngoại?
Hàn Tả Tả không nói gì trừng mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nhìn hắn trấn định tự nhiên lật xem tạp chí, khuôn mặt lạnh lùng được ngọn đèn chiếu xuống phản xạ lại cái bóng của gương mặt, sườn mặt chuyên chú, hình dáng thân thể cường tráng, bên dưới cánh mũi anh tuấn là đôi môi mỏng hơi hơi hé mở.
Trừng mắt a trừng mắt a, Hàn Tả Tả ánh mắt liền thay đổi, từ ánh mắt hung ác biến thành tình ý kéo dài, biểu tình có chút si ngốc xuất thần.
Nguyên lai truyền thuyết là thật, thật sự đàn ông không làm gì cả cũng toát lên sức hấp dẫn chết người.
Bị ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Lang Hi muốn không phát hiện ra được cũng khó, nhíu mày quay sang, liền chống lại vẻ mặt háo sắc đang tươi cười của Hàn Tả Tả, biểu tình từ từ khẩn trương hẳn lên, lo lắng thấp giọng hỏi: "Say máy bay?"
Hàn Tả Tả đang trong ảo tưởng hoa đào bay phất phới, tươi cười không thay đổi, trừng mắt nhìn.
Lang Hi nhất thời càng thêm lo lắng, ghé sát mặt vào cẩn thận quan sát sắc mặt của cô.
Tuấn nhan thơm ngon đang thưởng thức đột nhiên phóng đại ở trước mắt, Hàn Tả Tả cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, trong lòng nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ bản thân thật háo sắc, cố gắng khắc chế khuôn mặt lại bắt đầu dần đỏ ửng lên, tầm mắt mất tự nhiên dời đi, lúng ta lúng túng nói: "không có việc gì..."
Nghĩ nghĩ cảm thấy không thích hợp, như vậy rất không bình thường, Hàn Tả Tả hùng hổ quay đầu, giương nanh múa vuốt cả giận nói: "Có việc cũng là bị anh dọa! Cũng không nói trước với em một tiếng, nói xuất ngoại liền xuất ngoại..."
Lang Hi cau mày, nhìn cô giơ nắm đấm nhe răng trợn mắt, ra vẻ hung ác trên mặt lại không che giấu được sự ngượng ngùng, hơi nghiêng đầu suy nghĩ, trong lòng liền loáng thoáng hiểu được.
"Nga!" Lang Hi trong mắt chợt lóe lên ý cười, không chút để ý tiếp tục lật xem tạp chí, thản nhiên nói, "không say máy bay, thì hẳn là choáng váng người rồi."
Hàn Tả Tả sắc mặt bỗng dưng đỏ lên, tâm tư sâu kín bị vạch trần xấu hổ và giận dữ làm cho cô hận không thể từ trên máy bay nhảy xuống, đặc biệt là Lang Hi lại hơi hơi gợi lên khóe môi, bao hàm thâm ývô cùng.
"Bớt tự kỷ đi!" Hàn Tả Tả lạnh lùng hừ một tiếng, đen mặt nhìn ra ngoài cửa sổ tối đen như mực, "trên mặt anh cũng chẳng treo biển cấm, em muốn nhìn chằm chằm cũng không được sao!"
"không đến mức." Lang Hi chậm rì rì lật tờ tạp chí, "Chẳng qua nhìn đến hoa cả mắt mà thôi."
Hàn Tả Tả “Xí" một tiếng, biết nếu tiếp tục cùng hắn so đo thì chỉ có cô chịu thua thiệt mà thôi, thức thời nhắm mắt lại bắt đầu ngủ: “Em mệt rồi!"
Lang Hi giúp cô điều chỉnh tốt lưng ghế dựa, lấy chăn phủ lên trên người cô, sau đó điều chỉnh lại ánh đèn, vỗ vỗ cô nói: "Ngủ đi, ngày mai mới đến."
Đại khái chắc là bởi vì có Lang Hi bên cạnh, Hàn Tả Tả ngủ thật ngon giấc, ngày hôm sau tỉnh lại sắc trời đã sáng hẳn rồi.
Hàn Tả Tả ngáp một cái, xoa xoa mắt hỏi: "Còn bao lâu mới đến?"
Lang Hi chậm rãi quay đầu, biểu tình hơi chút mất tự nhiên: “Sắp."
Hàn Tả Tả kỳ quái nhìn hắn: "anh làm sao vậy?"
Lang Hi chậm rãi hoạt động cánh tay, cau mày nói: "không có gì, bả vai đã tê rần."
Hàn Tả Tả ngẩn người, lập tức ân cần lại gần, giúp hắn mát xa bả vai, quyệt miệng xin lỗi hỏi: “không phải cả đêm qua anh vẫn luôn ngồi như vậy chứ?"
Lang Hi không trả lời, Hàn Tả Tả không khỏi nhớ tới năm ngoái cùng hắn về quê thăm ngoại, nửa đường cô cũng ngủ say, Lang Hi sợ đánh thức cô dậy, thế là lái xe chạy lòng vòng giết thời gian.
Tối hôm qua bất tri bất giác cô dựa vào vai hắn, Lang Hi không đành lòng đánh thức cô, liền ngồi như vậy cả một đêm.
Hàn Tả Tả nhìn biểu tìnhhắn đã dịu xuống, mới dừng tay lại, đứng dậy đi vào toilet.
Xuống máy bay, Lang Hi vô cùng quen thuộc nắm tay cô rời khỏi sân bay, vốn tưởng rằng hai người sẽ ở khách sạn, không nghĩ tới Lang Hi trực tiếp mang cô về căn nhà trước kia của hắn.
Phỏng chừng đã thật lâu không có người ở qua, căn nhà nho nhỏ có vẻ vô cùng lạnh lẽo, cũng may trước đó Lang Hi đã an bài người đến quét tước, mở cửa sổ thông khímột lúc, tóm lại là vẫn có thể ở được.
Hàn Tả Tả tò mò đánh giá một phen, trong căn nhà trừ bỏ một ít đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, có rất ít trang sức, đơn giản đến cực điểm.
“Căn nhà này là nơi anh và mẹ ở lại lâu nhất."
Hàn Tả Tả vừa nghe, không khỏi khẩn trương, che giấu tâm tư vui đùa nói: "anh là dẫn em về gặp mẹ chồng sao?"
Lang Hi nhíu mày: "Nếu em nghĩ như vậy, thì chuyến đi lần này của chúng ta chính là tuần trăng mật rồi."
Hàn Tả Tả hừ nhẹ: "Nghĩ hay thật đấy!"
Bị hắn trêu chọc như vậy, trong lòng Hàn Tả Tả không còn khẩn trương như vừa nãy nữa, lơ đãng nhìn đến những tấm ảnh chụp đặt trên kệ, đó là một người phụ nữ gương mặt mộc mạc thanh lệ cùng một bé trai non nớt sóng vai mà đứng, bộ dạng hai người có vài phần tương tự, lập tức nhận ra đây là hình Lang Hi và mẹ của mình.
Lang Hi hồi còn nhỏ tuy rằng có vẻ ngây ngô, nhưng ánh mắt lạnh lùng kia lại không khác gì mấy so với hiện tại.
Hàn Tả Tả chậc chậc lấy làm kỳ quái, nguyên lai là mặt than trời sinh sao?
Lang Hi theo tầm mắt của cô nhìn qua, giải thích nói: "Đây là lúc anh học trung học đã chụp, là tấm hình duy nhất của anh và bà ấy."
Hàn Tả Tả lúc này mới phát giác, trong phòng dường như thật sự không có một bức ảnh nào, trừ bỏ tấm ảnh này, thì chỉ còn lại vài tấm ảnh chụp những giai đoạn trường thành của Lang Hi, phần lớn đều là chụp lại những cảnh anh tham gia sinh hoạt trong trường.
Lang Hi vào phòng trong, cất gọn hành lí, sau đó mới hỏi: "Đói bụng chưa?"
Hàn Tả Tả lắc lắc đầu, do dự mở miệng: "Lang Hi, mẹ anh đối với anh có hay không... Có vẻ nghiêm khắc?"
Lang Hi gật gật đầu, vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh trên giường ý bảo cô ngồi xuống, ánh mắt xa xưa nói: "Mẹ anh hơi đặc biệt, bà không thích anh, lại hy vọng anh so với người khác sẽ vĩ đại hơn."
Mong muốn con mình thành tài, đây đều là suy nghĩ của tất cả các bậc cha mẹ, điều này vô cùng bình thường a!
Lang Hi sờ sờ đầu của cô, trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: "Bà trước khi chết đã bắt anh thề, tuyệt không sửa họ Chu."
"Vì sao? Bà hận ông nội ư?"
Lang Hi thản nhiên nói: "Hẳn là như vậy, anh càng vĩ đại, Chu Quảng Vinh càng hy vọng anh nhận tổ quy tông."
Hàn Tả Tả cảm thấy kỳ quái, nếu nói mẹ Lang Hi hận Chu lão gia tử, như vậy loại phương thức trả thù nhẹ nhàng qua loa này thật sự có vẻ không đến nơi đến chốn! Vả lại chỉ là không mang họ Chu, cũng không có chuyện gì cả, nếu muốn khiến cho người phụ bạc mình khó chịu đau khổ, sao không bắt Lang Hi vĩnh viễn không được thừa nhận người cha này?
Nhưng nếu là không hận, như vậy tại sao lại buộc con mình thề vĩnh viễn sẽ không thay đổi họ?
Lang Hi hiển nhiên không muốn tiếp tục này đề tài, nhìn nhìn thời gian hỏi: "Có mệt không, có muốn nghỉ ngơi một lát hay không?"
Hàn Tả Tả không nghĩ ra, nhưng cũng không tiếp tục truy vấn, nghe vậy cười cười nói: "Em ở trên máy bay đã ngủ được một giấc, không hề mệt nữa!"
Lang Hi kéo cô đứng lên: "Tốt lắm, anh dẫn em ra ngoài đi dạo."
Tại ngã tư của một đất nước xa lạ mà xinh đẹp, không có những tiếng ồn ào và bầu không khí khẩn trương bận rộn như trong thành thị, càng không cần lo lắng đang đi trên đường sẽ gặp được người quen, Hàn Tả Tả thả lòng bản thân, một đường vô cùng thân thiết kéo tay Lang Hi, vui vẻ thích thú vừa chỉ vào từng tòa kiến trúc ven đường vừa tò mò hỏi.
Lang Hi kiên nhẫn giải thích từng cái một cho cô, đây là nơi hắn sinh hoạt hơn hai mươi năm, mặc kệ là đặc điểm văn hóa, hay là bối cảnh lịch sử, đều vô cùng quen thuộc, tuy rằng chỉ bằng hai ba câu nói vô cùng ngắn gọn, Hàn Tả Tả vẫn hứng thú dạt dào lắng nghe.
Lúc đi ngang qua một ngôi trường, Lang Hi dừng lại giới thiệu: "Lúc trung học anh học ở trong này."
Hàn Tả Tả lập tức dừng lại cước bộ, đưa máy chụp ảnh trong tay cho hắn, chạy tới cửa pose tạo dáng, cười cao giọng nói: "Nhanh lên, chụp cho em một tấm!"
Ngôi trường này rất bình thường, không có gì nổi tiếng như những trường trung học công lập khác, cũng không có kiến trúc đặc biệt, Lang Hi thật sự không rõ cô vì sao lại hưng phấn như vậy, bất quá khi nghe cô nói vẫn cầm máy ảnh chụp cho cô vài kiểu.
Hàn Tả Tả chạy tới cầm lấy máy xem, vui rạo rực reo: "thật tốt, như vậy chẳng khác gì em đã đi qua những nơi anh từng sinh hoạt trước kia!"
Hàn Tả Tả cười cười, đột nhiên lôi kéo hắn hỏi: "Nơi này còn có chỗ nào đặc biệt với anh nữa không?"
Lang Hi ánh mắt bỗng dưng trở nên ôn nhu, ánh chiều tà hắt tia sáng vàng rực cuối ngày vào khuôn mặt hắn, ngay cả hàn mi ngày thường vẫn luôn sắc bén, dường như đều bị nhu hòa đi vài phần.
"Đứa ngốc!" Lang Hi nhẹ nhàng thở dài, "anh lớn tuổi hơn em, anh cảm thấy thực may mắn có thể sớm gặp được em, cùng em trải qua tất cả, giúp em giải quyết những khó khăn, canh giữ ở bên cạnh em không để cho người khác cướp em đi, sau đó chặt chẽ giữ lấy em, cùng nhau đi hết con đường... Như vậy, như vậy đủ rồi!"
Hàn Tả Tả chôn ở trong lòng hắn, lắc lắc đầu tùy hứng nói: "không đủ, em cũng muốn về sau mỗi lần anh nhớ lại, từng khoảng khắc trong quá khứ, đều không tự chủ được mà nhớ tới em!"
Lang Hi nhẹ nhàng cười, thanh âm phát ra từ lồng ngực thoáng đượm buồn, gắt gao ôm cô thở dài: "Chúng ta cùng một chỗ, đều cùng nhau nhớ lại mỗi một con đường chúng ta đã đi qua."
Cho nên, tương lai sao có thể lo không có chung một đoạn hồi ức được chứ?
Những năm tháng không có em trôi qua anh không thể nào nào quên, những ngày ở cùng với em mới là hồi ức tốt đẹp không gì sánh bằng, mới có thể khiến cho anh như một lần nữa tìm thấy được trân bảo mà gắt gao nâng niu quý trọng.
Lang Hi trong lòng giống như có thứ gì đó đang dâng lên, hắn hiểu được sự cố chấp của cô, lý giải được tính tình trẻ con tùy hứng của cô... Bởi vì ngay cả hắn, lắm lúc đều nhịn không được oán giận tận trời, nếu đã cho hắn gặp được cô, sao không an bài sớm hơn một chút, để cho hắn tận mắt chứng kiến sự trưởng thành của cô, mỗi một đoạn đường trong cuộc sống, đều lưu lại hơi thở và dấu chân không rời của hắn.
Hàn Tả Tả ngẩng đầu, một đất nước xa lạ mà tràn ngập lãng mạn, ánh hoàng hôn thiêu đỏ nửa bầu trời, cũng đem những băn khoăn trong đầu cô đều cháy sạch không còn một mảnh, chỉ còn lại khuôn mặt anh tuấn trước mắt gần trong gang tấc.
Trong lòng tình cảm tràn đầy như sắp tràn ra, Hàn Tả Tả không hiểu sao cảm thấy vui mừng, bức thiết muốn làm cái gì đó để biểu đạt tình cảm của cô đối với hắn.
"Lang Hi, em muốn hôn anh..."
Lời thì thầm nho nhỏ giống như một cơn gió nhẹ thổi qua đáy lòng hắn, mang đến gợn sóng lăn tăn hạnh phúc, Lang Hi ôm lấy khuôn mặt cô, lòng bàn tay tiếp xúc với da thịt mềm mại nóng rực, cúi đầu ôn nhu lại cẩn thận in dấu nụ hôn của hắn, gắn bó dây dưa...
Ánh chiều tà tầng tầng nhuộm đỏ cả một vùng, tại một quốc gia xa lạ, Hàn Tả Tả đắm mình trong nụ hôn ôn nhu ngọt ngào, thành trì trong lòng ầm ầm khuynh đảo, bức tường cứng rắn lạnh lẽo biến thành một hồ nước trong veo hiền hòa, lăn tăn từng gợn sóng nhỏ.
Hàn Tả Tả cảm nhận tình ý nồng nàn kéo dài, chân thật nhận ra, cô đang ôm lấy một cánh tay mạnh mẽ, sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc nhất trong cuộc đời này của cô, cả đời không rời xa.
Tác giả :
Miêu Diệc Hữu Tú