Thanh Quan
Chương 211-212: Trúc Giang gõ lên đầu bổng tử
Nữ phiên dịch khựng lại một thoáng, không nói gì. Nàng biết được ngày hôm qua sau khi trở lại khách sạn, Phác khóa trưởng đã nói đàm phán cùng quan chức nơi này quả thật không hề có bất kỳ thành tựu, bọn hắn căn bản không biết nghệ thuật đàm phán. Tần Mục nhìn thấy nàng không nói lời nào, thoáng nâng cằm thúc giục: - Phiên dịch lại cho ông ấy, không cần phải suy nghĩ tìm từ. Tần Mục cường thế làm vài người của cục chiêu thương tỉnh xì xào bàn tán. Ngày hôm qua trên bàn rượu, phó chủ tịch tỉnh đã đạt tới hiệp thương bước đầu của Kim Tể Chính chủ tịch. Trong hiệp thương quy định xí nghiệp Tam Tinh bỏ vốn ngàn vạn nhân dân tệ ở gần tỉnh thành của Tây Túc xây dựng một ít nhà xưởng dùng để sản xuất linh kiện điện tử của Tam Tinh Điện Tử Lai Hoa. Bên quốc nội cần cung cấp một khu đất tại huyện Tây Bình để xí nghiệp Tam Tinh có thể xây dựng nghĩa mộ cho tổ tiên của chủ tịch Kim Tể Chính, cũng cho phép nhà xưởng Hàn quốc xây dựng một ít phong cảnh mang theo phong cảnh Hàn quốc cho kịch truyền hình Hàn phương. Tần Mục xem xét kỹ văn kiện, nhìn qua rất nhận chân kỹ càng. Phác khoa trưởng nghe xong lời phiên dịch, trong mắt hàm chứa tinh quang trừng mắt nhìn Tần Mục. Tần Mục giống như giếng nước an tĩnh, lại giống như không hề cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình, trong lòng suy tính làm sao có thể đem lợi ích của quốc gia tăng lên lớn nhất. Ngô Cúc ngồi bên cạnh hắn, hương thơm rơi vào mũi hắn, làm cho hắn không khỏi nhoẻn miệng cười. Dáng tươi cười này không thể nghi ngờ là mang theo tín hiệu rất tốt, hai bên nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm. Xem hình thức của Tần Mục giống như muốn tìm ra tật xấu trong văn kiện, nhưng thoạt nhìn là không thấy được gì, hiệp thương cũng không có sơ hở. Ngón tay của Tần Mục gõ lên mặt giấy hợp đồng, phát ra thanh âm thanh thúy, hắn gật đầu nói: - Hợp đồng viết rất tốt, điểm này tôi thừa nhận. Nữ phiên dịch không ngừng nhỏ giọng dịch lại bên tai Phác khoa trưởng, Tần Mục nhìn nhìn suy nghĩ không biết nàng có mờ tối gì với hắn hay không, nghĩ tới đây lại nhìn qua Ngô Cúc khiến cho nàng không tự giác thay đổi tư thế. Phác khoa trưởng hài lòng gật đầu, vừa rồi Tần Mục lên tiếng ngăn cản để cho hắn xem xong hiệp thương mới ký tên, làm cho hắn nghĩ sẽ bị phát hiện vấn đề, nhưng hiện tại thấy Tần Mục không đưa ra lời dị nghị, trong lòng liền cười nhạo quan chức nơi này quả nhiên đều là ngu ngốc. Tần Mục cầm bút, đang định viết tên mình, đột nhiên giống như nhớ ra sự tình gì đó, nghiêng đầu nói với An Bình: - An phó cục, tôi chợt nghĩ tới một vấn đề, tân khu của huyện Tây Bình hình như có một khu chuyên chứa phế phẩm, tôi đã khảo chứng nơi đó là địa phương mà tổ tiên Kim tiên sinh đã xây y quán. Chờ sau khi hiệp thương ký kết, ông nhớ dặn ngành quan hệ tùy tiện xây dựng một nấm mộ ở nơi đó là xong. Những lời này vừa nói ra, lập tức khiếp sợ toàn trường. Trong mắt nữ phiên dịch lóe ra biểu tình khó hiểu, ngây người nhìn lên Tần Mục. Tần Mục nhìn nàng lộ ra dáng tươi cười hòa ái, chậm rãi nói: - Phiên dịch tiểu thư, tôi nghĩ cô nhất định nghe được thật rõ ràng, mời phiên dịch đi. Phác khoa trưởng đầy mặt lo lắng nhìn nàng, tuy rằng hắn nghe không hiểu Hán ngữ nhưng sau khi Tần Mục nói ra câu nói kia biểu tình mọi người đều thay đổi, bao hàm vẻ kinh ngạc, khó tin, buồn cười cùng bất an, hắn chưa từng nghĩ tới biểu tình của nhân loại có nhiều tình cảm mâu thuẫn như vậy, cho nên vội vàng thúc giục nữ phiên dịch nói lại cho hắn nghe. Chờ sau khi biết được Tần Mục muốn thi công nghĩa mộ của tổ tiên chủ tịch trong một bãi rác, trên mặt hắn hiện lên tức giận không gì so sánh nổi, hắn hung hăng vỗ mạnh bàn đứng lên, chống tay lên bàn khom người quát: - Anh làm việc không theo hiệp thương! Tần Mục nhún vai, căn bản không quan tâm Phác khóa trưởng nói gì, cầm bút muốn ký tên. Nếu hắn ký tên, làm đại biểu đàm phán do chính phủ chỉ định thì phần hiệp thương này xem như có căn cứ pháp luật. Nhưng đồng dạng lời của hắn cũng trở thành sự thật, nói không chừng bãi rác còn biến thành cống rãnh, đến lúc đó chỉ sợ Phác khóa trưởng không còn mặt mũi gặp chủ tịch, chỉ còn phải nuốt giận từ chức. Tâm tư hắn xoay nhanh, vội vươn tay đè lên hiệp thương, huyên thuyên vài câu. Nữ phiên dịch kinh ngạc nhìn hắn, người này chưa từng cúi đầu trong giới kinh doanh Hàn quốc hiện tại còn dám nói ra như vậy? Tần Mục mỉm cười nhìn nữ phiên dịch đăm đăm, khiến nàng rung động, nuốt nước bọt lên tiếng: - Kim khóa trưởng nói có thể tiếp tục thương lượng một chút, có thể không cần xây dựng nghĩa mộ ở địa phương dơ bẩn như vậy được hay không. Tần Mục mỉm cười, đóng nắp bút, nói: - Nếu bên các vị suy nghĩ cung cấp một ít trợ giúp cho tân khu huyện Tây Bình, tôi nghĩ chúng tôi rất thích ý giải quyết hoàn cảnh của khu xây dựng nghĩa mộ một chút. - Phốc… Có người trong cục chiêu thương tỉnh vừa lúc cầm chén trà uống nước, nghe được câu nói của Tần Mục liền phun ra, bất quá lúc này không ai chú ý tới hắn, toàn bộ ánh mắt đều tập trung lên người Tần Mục. An Bình run rẩy, Tần Mục làm sao còn chút phong độ nào, chẳng khác gì một thương nhân đeo kiếm lấy thương, rõ ràng là dọa dẫm Hàn phương, bọn hắn chịu đáp ứng mới là việc lạ. ngay khi trong lòng An Bình không ngừng trách mắng Tần Mục, Phác khóa trường sau thoáng do dự mới chậm rãi nói: - Cải thiện một chút hoàn cảnh xây dựng nghĩa mộ cho tổ tiên chủ tịch, điểm này chúng tôi có thể làm được, đây là nhượng bộ lớn nhất của chúng tôi. Nữ phiên dịch mang theo vẻ sùng bái nói ra, An Bình cùng những người khác nhất thời như nghe được thanh âm thiên nhiên. Trợ giúp xây dựng tân khu? Xem trạng thái của Tần Mục, chỉ sợ là sửa chữa lại thị trấn đi? Vậy còn có bao nhiêu tiền, nhà xưởng tài chính ngàn vạn còn không thể đánh đồng. Nhìn biểu tình có chút như muốn giết người của Phác khóa trưởng, Tần Mục càng tươi cười sáng lạn: - Đối với sự khẳng khái của ngài, bí thư cùng chủ tịch huyện chúng tôi thật khắc sâu trong lòng. Nhưng mà… Một câu này khiến trái tim mọi người lên tới cổ họng. Nữ phiên dịch trừng lớn mắt, thanh niên có nụ cười sáng rực này thế nhưng còn dám nói thêm điều kiện? Phác khóa trưởng tuôn mồ hôi, có chút nghiến răng nghiến lợi nói: - Thỉnh đừng tiếp tục nhưng mà, nếu anh còn yêu cầu, tôi sẽ hướng lãnh đạo quý phương thay đổi người đàm phán! Sắc mặt Tần Mục không thay đổi, chỉ vào điều khoản trong hiệp thương nói: - Điều kiện này cho dù là tỉnh ủy của chúng tôi cũng phải phi thường xem trọng, cũng là địa phương quản chế thật nghiêm khắc của quốc gia! Thanh âm của Tần Mục từ tính mà trầm thấp, biểu tình trên mặt phi thường ngưng trọng, nhất thời làm Phác khóa trưởng hứng thú. Hắn cố gắng nghiêng người nhìn vào chỗ ngón tay của Tần Mục, bởi vì có trách nhiệm công tác phiên dịch, nữ phiên dịch cũng đưa mắt quan sát. Khóe mắt Tần Mục lướt qua, nhìn thấy được chút dấu đỏ bừng lóe lên dưới áo trắng, nhất thời nhíu nhíu mày. Tần Mục nghiêm trang nói: - Ông xem nơi này, bên chúng tôi đáp ứng cung cấp công nhân ưu tú nhất cho điện tử Tam Tinh. Những lời này tôi cảm thấy thật sự có ý nghĩa khác. Chúng tôi có chế độ phi thường nghiêm khắc đối với việc xí nghiệp nước ngoài sử dụng công nhân, cho nên quý công ty yêu cầu công nhân ưu tú nhất đối với chúng tôi mà nói, từng quốc dân đều là ưu tú nhất, cho dù là vị thủ trưởng của chúng tôi vẫn luôn tin chắc điểm này. Phác khóa trưởng nghe xong phiên dịch, bắt đầu triển lộ bản chất thương nhân không nhường một bước, lắc đầu liên tục nói: - Không, căn cứ theo điều tra của chúng tôi, có rất nhiều người của các vị phi thường yếu ớt, không thích hợp với yêu cầu công tác của xí nghiệp Tam Tinh chúng tôi. Những lời này nói ra phi thường không khách khí, có thể thấy được hắn đã bị Tần Mục chọc giận phi thường, nói chuyện mang theo giọng điệu kỳ thị. Vài quan chức có mặt đều lộ ra biểu tình phẫn nộ, nhưng trở ngại sự trọng yếu của đàm phán lần này, cho nên đều cố nén, đều đưa mắt nhìn qua Tần Mục. Lúc này Tần Mục thay đổi tư thế, bắt chéo chân, dựa ra sau ghế. Tần Mục vừa đổi tư thế, tất cả mọi người biết lời nói tiếp theo khẳng định không bình thường, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ hơn rất nhiều. Vẻ mặt Tần Mục bình thản, ánh mắt trong suốt mang theo vẻ bức người, lạnh lùng nói: - Tôi có thể căn cứ theo lời nói của ngài, đối với Kim chủ tịch tỏ vẻ bất mãn của chúng tôi sao? Phác khóa trưởng, ông phải biết rằng hai bên chúng ta hợp tác là dựa vào địa vị ngang hàng. Quý xí nghiệp bỏ tài chính, bên chúng tôi cung cấp đất xây hãng. Nhưng phần hiệp thương này hình như cũng không có nói rõ ràng nên cung cấp nhân viên tác nghiệp cho quý xí nghiệp. Khóe môi Tần Mục cười lạnh, quay đầu nhìn một người trong cục chiêu thương tỉnh nói: - Tư cục trưởng, về yêu cầu sử dụng công nhân nhân viên của xí nghiệp nước ngoài, có phải tỉnh ủy mới công khai một chính sách hạng nhất? Vị phó cục trưởng họ Tư kia làm gì hiểu được ý tứ của Tần Mục, nhưng người trong quan trường chỉ một ánh mắt một động tác có thể suy đoán đi ra, thậm chí một câu hỏi có thể biến thành hình thức cố định. Hắn nghe ngữ khí của Tần Mục thật bình tĩnh, liền gật đầu nói: - Phải, hiện tại số lượng xí nghiệp nước ngoài đến đầu tư cấp tốc tăng nhiều, tỉnh Tây Túc lại may mắn có ưu thế thiên nhiên cùng ưu thế nhân viên, tỉnh ủy không có khả năng không đưa ra chính sách thích hợp tình huống. Nói xong cũng học theo bộ dạng của Tần Mục, gác chéo chân, dùng tư thế nhàn nhã của mình chứng minh lời nói kia không phải là bịa đặt. Tần Mục vỗ tay, tiếng vỗ tay thanh thúy vọng vào tai Phác khóa trưởng không thua gì tiếng sấm đánh. Trước hôm nay hắn vốn đã có điều tra, hiện tại Hoa Hạ đang cần mời vốn nước ngoài dung nhập cùng ủng hộ kỹ thuật, cho nên mới dám đưa ra hợp đồng nhìn qua như công bằng nhưng trên thực tế là hoàn toàn nghiêng về hướng xí nghiệp Tam Tinh. Nhưng những lời nói của Tần Mục đều đâm trúng điểm yếu của hắn, người thanh niên trẻ tuổi kia thoạt nhìn lại chặt chẽ cẩn thận, nói chuyện vô cùng bén nhọn, một khi lời của hắn trở thành sự thật, như vậy việc xây nhà xưởng Tam Tinh sẽ bởi vì chính sách mà không thể chiêu mộ công nhân, chẳng lẽ còn phải vận chuyển nhân công từ mãi bên Hàn quốc tới? Mồ hôi tuôn trên trán hắn, hắn trầm ngâm chốc lát chậm rãi nói: - Chuyện này tôi cần báo cáo với chủ tịch, không biết anh cần thế nào mới có thể giúp xí nghiệp của chúng tôi đạt được ưu đãi cần có? Tần Mục khẽ mỉm cười nói: - Không bằng như vậy, đem điều kiện chúng tôi cần cung cấp công nhân ưu tú nhất đổi thay công nhân kỹ thuật ưu tú nhất, Hàn phương không thể cự tuyệt, Trung phương cam đoan tố chất của nhân viên, các vị cam đoan cung cấp phúc lợi ưu dày nhất cho nhân viên chúng tôi, thế nào? Những lời này vừa nói ra, chẳng những trên mặt Phác khóa trưởng hiện lên vẻ giận dữ, mà những người của cục chiêu thương đều cảm thấy Tần Mục thật sự là công phu sư tử ngoạm. An Bình cảm giác trái tim của mình phảng phất muốn nhảy ra khỏi cổ họng, kịch liệt điên cuồng. Vừa rồi khi Tần Mục yêu cầu bên Hàn phương trợ giúp xây dựng lại huyện Tây Bình, hắn đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, giờ phút này Tần Mục từng bước ép sát, nhưng trên gương mặt trẻ tuổi kia vẫn duy trì thần thái như cười nhạt, trên thế giới này chẳng lẽ không có chuyện gì làm cho hắn sợ hãi hay sao? - Điều đó không có khả năng, đây tuyệt đối không có khả năng! Mỗi người cũng biết chỉ chênh lệch hai chữ “công nhân ưu tú” cùng “công nhân kỹ thuật ưu tú” có khác biệt lớn cỡ nào. Một khi hiệp thương tạo thành, bên quốc gia hoàn toàn có thể đem một ít nhân tài công nghệ cao gia nhập vào xí nghiệp Tam Tinh đi học tập thủ đoạn kỹ thuật của bọn họ. Chẳng trách Phác khoa trưởng nghe được lập tức cao giọng kêu lên. - Phác khóa trưởng, tôi nghĩ ông không cần sớm kết luận. Thanh âm Tần Mục mang theo chút run rẩy, nhưng nghe vào trong tai người khác giống như hắn đang dằn nén phẫn nộ. Quả nhiên hắn lật thêm vài tờ trong hợp đồng, sau đó chỉ vào một chỗ nói: - Ân…nơi này còn có một điều, là vấn đề xây dựng phong cảnh mang tính chất Hàn quốc trong phim truyền hình. Phác khóa trưởng, có lẽ ông hiểu biết quá ít về chính sách của chúng tôi. Nhớ rõ mấy năm trước có một bộ phim tên là “Công Quan Khải Kỳ”, là từ bên Đài Loan đến, trong đó có nhiều điều hiểu lầm về quan chức của chúng tôi không ít, trực tiếp bị tổng cục Quảng Điện ngừng chiếu. Tôi nghĩ trong phim của quý phương hẳn cũng có mang một chút tà âm đi? Nói xong thân thể Tần Mục dựa về phía sau, ánh mắt sáng ngời nhìn Phác khóa trưởng. Vấn đề này Phác khóa trưởng chưa từng nghiên cứu qua, hai tay chống lên bàn đôi mắt đỏ bừng nhìn Tần Mục, thanh âm đông cứng nói: - Vấn đề này chúng tôi đã khai thông cùng quý phương, trong phim của chúng tôi hoàn toàn không có điều mà anh nói. Hai tay Tần Mục khoanh trước ngực, lắc nhẹ đầu, chậm rãi nói: - Cho nên nói Phác khóa trưởng nên đến quốc gia chúng tôi du lịch nhiều một chút, hiểu biết chúng tôi một chút. Sau này trong mậu dịch song phương cần lui tới rất nhiều, tôi có thể minh xác nói cho ông biết, cho dù ông lấy được sự đồng ý của tỉnh ủy, nhưng chỉ cần địa phương mãnh liệt đưa ra kháng nghị, vẫn sẽ bị yêu cầu ngừng lại. Phác khóa trưởng nhìn Tần Mục, phát hiện khí thế hoàn toàn bị hắn đè ép, vội vàng thay đổi ý nghĩ, ngồi xuống ghế hai tay mở ra bất đắc dĩ nói: - Dựa theo ngài nói hợp tác của chúng ta chỉ có thể dừng ở đây sao? Đây là thủ đoạn thường thấy của kẻ kinh doanh trên thương trường, lấy lý do đàm phán không thành mà chấn nhiếp. Tần Mục thoáng híp mắt, bộ dạng kiên định nhưng lời nói của hắn lại làm lòng người bị đả kích lần nữa: - Hà Tử trấn huyện Tây Bình phong cảnh tuyệt đẹp, có rất nhiều cảnh sắc mỹ lệ. Nếu quý phương chịu đầu tư xây dựng một khu du lịch mang phong cách Hàn quốc, đối với việc quý phương tuyên truyền đóng phim truyền hình du lịch, chúng tôi nhất định duy trì thái độ thân hữu.
Tác giả :
Qua Nhân