Thanh Phong Từ Lai
Chương 26
Biên tập: Soleil
Công viên hoa đào ở B thị rất nổi tiếng nhưng mà Từ Thanh Phong đã không đi kịp rồi. Hắn hôm sau được y tá chuyển về phòng bệnh thông thường.
Chỉ là thư ký Tiêu lần này làm việc không tiêu chuẩn lắm, anh làm thủ tục cho đứa bé nhập viện xong thuận tiện thay Lương Tấn đảm nhiệm an bài thủ tục cho ông chủ Từ. Kết quả bỏ ra một đống tiền lại không biết đưa ai, thế nên khi Từ Thanh Phong chuyển phòng bị xếp vào phòng ba người.
Lúc Lương Tấn đến thăm, Từ Thanh Phong đang bị giường cách vách gây rối mà dở khóc dở cười, thấy cậu một khắc kia như thấy được cứu tinh, mắt đều sáng rỡ.
Thư ký Tiêu đứng một bên vẻ mặt áy náy, khóe miệng lại không kìm được liệt đến mang tai, bị Từ Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt mới lập tức nghiêm mặt.
Lương Tấn: “…”
Cậu tối hôm qua còn mơ thấy ác mộng thế nên sáng dậy đôi mắt sưng vù, ngồi trong khách sạn đợi một lúc bớt sưng mới đi ra ngoài. Lúc này vội vã tới phòng bệnh, còn tưởng sẽ thấy Từ Thanh Phong thê thê thảm thảm nằm trên giường, ai ngờ lại là tình cảnh này chứ?
Lương Tấn khép cửa phòng bệnh, hỏi hắn: “Sao lại ngồi dậy rồi?”
Từ Thanh Phong vừa hắng giọng liền nghe giường bên cạnh có người vội vàng kêu: “Là tôi kêu cậu ta ngồi dậy đấy! Nằm lâu không tốt đâu!”
Từ Thanh Phong: “…”
Lương Tấn lúc này mới chú ý tới hai giường bên cạnh đều đã có người, bên phải là một bé gái nhút nhát, nhìn cậu một cái liền xoay lưng lại. Nói chuyện với cậu là bác gái giường bên trái, thân mình phốp pháp, lúc nói chuyện giường bệnh vang lên kẽo kẹt.
Bác gái hỏi: “Cậu đến thăm cậu ta à?”
Lương Tấn: “…” Cậu vội lễ phép gật đầu cười, chào hỏi bác gái nói: “Chào chị…”
Bác gái lập tức liền vui vẻ, chụp đùi vang bôm bốp, ha ha cười nói: “Tốt tốt tốt, chào cậu.” Bà ta lại nhìn Từ Thanh Phong, ánh mắt quét qua quét lại hỏi: “Đây là anh cậu hả? Hay là bạn cậu?”
Lương Tấn ngừng chút, cười nói: “Anh tôi.”
“Ai u, cậu lớn lên đẹp trai hơn anh cậu nhiều đó.” Bác gái rất nhiệt tình, ăn không nói có mà nói: “Anh cậu như vậy tôi gặp nhiều rồi, tuổi trẻ nha, không chú ý không phải dễ dàng mắc bệnh sao! Cậu nhìn tôi này? Cậu đoán xem, chị cậu năm nay bao nhiêu?”
“…” Lương Tấn không biết bà ta đến cùng muốn nói gì. Cậu tiến vào đã vài phút rồi, muốn trò chuyện với Từ Thanh Phong, kết quả hai người đau khổ cách không khí bùm bùm đối diện lại không thể chạm.
Từ Thanh Phong nháy mắt với cậu mấy cái.
Bác gái thúc giục nói: “Đừng thẹn thùng, cậu đoán coi nào?”
Lương Tấn yên lặng đếm đếm nếp nhăn trên mặt bà ta, bác gái khóe mắt hơi nhướn lộ ra nụ cười đắc ý, nếp nhăn nơi khóe mắt hãm sâu rất có nội hàm.
Lương Tấn nghiêm túc nói: “Phải ba mươi không?”
Từ Thanh Phong: “…”
Thư ký Tiêu: “…” Hai người họ rất có ăn ý lập tức quay đầu, quai hàm phồng lên.
“Ai nha, phải phải!” Bác gái lại vỗ đùi, cười thẳng rung rung, run rẩy đến một nửa mới phản ứng, nhất thời sắc mặt không tốt. Mặt bà ta đen xuống, nhìn Lương Tấn biểu tình đơn thuần ngây thơ giống như đang nói thật vậy, lại có hơi do dự, thử nói: “Cậu nói thật hả?”
“…” Lương Tấn nghiêm túc nói: “Thật mà.”
Mười lăm phút sau bác gái cảm thấy mỹ mãn hừ ca đi vào toilet, Lương Tấn đã đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc. Cậu không phải lần đầu giao tiếp với mấy thím mấy dì thậm chí cỡ bà ngoại đều có, nhưng mà nhiệt tình đến mức độ này, hơn nữa chuyện trò trên trời dưới đất từ Chức Nữ đến Ngưu Lang không chống đỡ lâu hơn hai mươi phút không được nghỉ xả hơi cậu thật đúng là lần đầu gặp được.
Bác gái lắc mông ra khỏi phòng, Lương Tấn dở khóc dở cười quay mặt nhìn Từ Thanh Phong.
Từ Thanh Phong cười cười, vươn tay ôm cậu vào lòng.
Lương Tấn ngồi ở mép giường, lúc này chỉ có thể vặn eo, cỡ nào không được tự nhiên nhưng cậu vẫn lẳng lặng tựa vào trong ngực Từ Thanh Phong, có chút không nỡ động.
Từ Thanh Phong ôm đầu cậu, một bàn tay từ trán cậu chậm rãi sờ soạng, nhéo mũi cậu, xoa xoa mặt, lại vuốt ve cằm cậu. Cuối cùng tay dừng lại trên cổ.
Từ Thanh Phong hỏi cậu: “Sáng ăn sáng chưa?”
Lương Tấn muốn nói chuyện, lại cảm giác tư thế này nói chuyện sẽ không rõ ràng, vì thế lắc đầu.
Từ Thanh Phong vỗ gáy cậu một cái.
Lương Tấn: “…”
Từ Thanh Phong dùng lực rất nhẹ, vỗ xong còn xoa cho cậu. Lại hỏi: “Sao chỉ mặc sơ mi mà đến, bên ngoài có gió không?”
Lương Tấn im lặng một chút, khẽ gật đầu.
Từ Thanh Phong lại vỗ vào gáy cậu.
Lương Tấn: “…”
Từ Thanh Phong vỗ xong tiếp tục hỏi: “Mấy hôm nay có mất ngủ không?”
“…” Lương Tấn bất động.
Thư ký Tiêu lúc đầu cho rằng hai người này lại muốn trình diễn ân ái, chịu đựng nguy cơ bị chói mù mắt từ giường bên trái chậm rì xê dịch đến bên phải, che lại cô bé giường bên. Nhưng mà không ngờ Từ Thanh Phong dĩ nhiên là tư thế giáo huấn con nít.
Anh nghĩ nghĩ, lại xê dịch một tí, yên lòng cho phép cô bé nhìn lén.
Lương Tấn bị vỗ không đau nhưng mà mặt lại nóng hổi đỏ bừng. Cậu mấy hôm nay rõ ràng một mình làm rất nhiều chuyện, cũng miễn cưỡng coi như kiên cường độc lập cần cù dũng cảm, thế nào mà nghe Từ Thanh Phong nói lại thành tên oắt con để người bận tâm chứ?
Từ Thanh Phong hỏi cậu bảy tám vấn đề, lúc sau cậu không trả lời cũng bị đánh, đều là nhẹ vỗ một chút. Bé gái giường bên phải rốt cuộc nhìn không được, bẹp miệng yếu ớt nói: “… Đừng đánh nữa mà…”
Từ Thanh Phong dịu dàng cười với có bé, ngừng tay. Nhưng hắn vẫn ôm đầu Lương Tấn, để cậu tựa vào ngực mình.
Thanh âm tim đập bình bịch chầm rãi truyền vào tai Lương Tấn.
Từ Thanh Phong sờ tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt hai cái, cúi đầu hỏi cậu: “Tôi đánh em mấy cái?”
Lương Tấn ngẫm nghĩ, nói: “Tám cái?” Cậu không có đếm, nói xong hơi chút chột dạ.
“Không, là chín cái.” Từ Thanh Phong dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt cậu: “Chín cái này tôi nợ em. Tôi giờ là bệnh nhân, trước nhớ kỹ món nợ này. Chờ tôi xuất viện, em cứ đánh thật mạnh trở lại.”
Thanh âm hắn trầm thấp, nói ra lời nói lại rất nhẹ nhàng. Từ Thanh Phong nói: “Đều là tại tôi tự cho là đúng, suy xét không chu toàn, làm việc lại lỗ mãng… Tôi trước kia thật quá tự phụ mà, lòng dạ quanh co lòng vòng như nhang muỗi, nhưng là có ích lợi gì chứ? Ngay cả em đều chăm sóc không tốt, để em chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Lương Tấn vội vàng lắc đầu, muốn đứng lên lại bị Từ Thanh Phong đè lại.
Từ Thanh Phong cúi đầu hôn lên tóc cậu, nói: “Thực xin lỗi.” Hắn ngừng một lát, lại nhẹ giọng nói: “… Rất nhớ em.”
Hai người rốt cuộc đều không động đậy, Lương Tấn muốn dịch ra ôm lấy Từ Thanh Phong, nhưng mà nghĩ kỹ lại giường bên cạnh còn có bé gái đang nhìn liền ngượng ngùng. Cậu cọ cọ trong ngực Từ Thanh Phong, thẳng đến khi bác gái lại hấp tấp trở về.
Bác gái đẩy cửa liền kêu: “Cậu nhóc, tôi với cậu nói tiếp…”
…
Thư ký Tiêu dưới tầm mắt chăm chú của Lương Tấn cùng Từ Thanh Phong yên lặng lăn đi hỏi chuyện phòng bệnh.
Mẹ cô bé giường phải giữa trưa lại đây một chuyến, đút con ăn cơm xong lại vội vàng đi làm. Bác gái cũng từ bỏ công tác bình luận thời sự, cảm thấy mỹ mãn ăn cơm trưa bệnh viện.
Trong phòng bệnh ồn ào náo nhiệt nửa buổi, đợi đến buổi chiều mới chính thức an tĩnh lại.
Hai người giường khác đều đã ngủ, Từ Thanh Phong buổi sáng biểu hiện không giống bệnh nhân, lúc này lại cũng mơ hồ mệt mỏi. Lương Tấn giúp hắn hạ thấp giường bệnh, ngồi ghế bên cạnh bóp tay cho hắn.
Từ Thanh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn nhìn liền cười cười, hai má đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, thật khiến người tâm ngứa.
Trước công chúng, bên cạnh một già một trẻ, Lương Tấn ngượng ngùng vô cùng, thò tay đẩy mặt Từ Thanh Phong sang một bên, nhỏ giọng tán gẫu.
“Vị kia…” Cậu chỉ chỉ bác gái giường trái, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật thích nói ghê!”
Từ Thanh Phong lại quay đầu lại, cười cười, “Đúng vậy.”
“Bà ấy còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh kìa, ” Lương Tấn ngạo kiều nói: “Da trắng xinh đẹp chân dài, anh dám gặp không?”
Từ Thanh Phong thống khoái gật đầu: “Dám gặp…”
Lương Tấn nhất thời trừng mắt.
Từ Thanh Phong cười nói: “Dám gặp em gọt tôi liền!”
“Em mới không nỡ đâu.” Lương Tấn cũng cười, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Thật như vậy em không thèm để ý anh, em đi tìm người khác.”
Từ Thanh Phong không tin: “Em tìm ai?”
“Em mới kiếm một cái dự phòng.” Lương Tấn nghiêm túc nói: “Cao hơn anh, da trắng hơn, lại còn trẻ hơn nữa.”
“…” Từ Thanh Phong mới không tin, nhưng nhìn bộ dáng Lương Tấn lại không giống đang nói dối. Hắn nhìn kỹ Lương Tấn một hồi, dĩ vãng Lương Tấn chỉ cần nói xạo đều sẽ theo bản năng nhéo mũi.
Hắn đợi trong chốc lát, Lương Tấn còn vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bên giường, chầm chậm giúp hắn xoa bóp cánh tay.
Từ Thanh Phong cảm thấy mình cười không nổi nữa. Hắn khụ thanh, giả vờ không quan trọng hỏi: “Hứ, lừa tôi à.”
“Không có, thật đấy.” Lương Tấn ngừng một chút, dừng xoa bóp, cầm lấy di động nói, “Không tin em cho anh xem.”
Từ Thanh Phong nhìn cậu lướt di động, lập tức không mệt, muốn ngẩng đầu lên xem lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng. Nằm trên giường uốn éo một hồi cũng lấy di động ra giả vờ xem màn hình.
Lương Tấn nói: “Tìm được rồi.”
Từ Thanh Phong: “!!!”
Hắn còn chưa phản ứng, chỉ thấy màn hình di động trong tay nhảy ra một hàng tin nhắn: “Anh đẹp trai, hẹn hò không?”
Từ Thanh Phong: “…” Hắn kìm lại khóe miệng nhắn trả lời: “Hẹn hẹn hẹn.”
Hai người hành động như con nít, Từ Thanh Phong lại đặc biệt chờ mong, hắn cầm điện thoại vụng trộm dùng dư quang ngắm nhìn Lương Tấn, người nọ vẫn đang bấm chữ.
Rất nhanh, Lương Tấn hồi đáp lại.
“Cầu em đi!”
Công viên hoa đào ở B thị rất nổi tiếng nhưng mà Từ Thanh Phong đã không đi kịp rồi. Hắn hôm sau được y tá chuyển về phòng bệnh thông thường.
Chỉ là thư ký Tiêu lần này làm việc không tiêu chuẩn lắm, anh làm thủ tục cho đứa bé nhập viện xong thuận tiện thay Lương Tấn đảm nhiệm an bài thủ tục cho ông chủ Từ. Kết quả bỏ ra một đống tiền lại không biết đưa ai, thế nên khi Từ Thanh Phong chuyển phòng bị xếp vào phòng ba người.
Lúc Lương Tấn đến thăm, Từ Thanh Phong đang bị giường cách vách gây rối mà dở khóc dở cười, thấy cậu một khắc kia như thấy được cứu tinh, mắt đều sáng rỡ.
Thư ký Tiêu đứng một bên vẻ mặt áy náy, khóe miệng lại không kìm được liệt đến mang tai, bị Từ Thanh Phong nghiến răng nghiến lợi trừng mắt mới lập tức nghiêm mặt.
Lương Tấn: “…”
Cậu tối hôm qua còn mơ thấy ác mộng thế nên sáng dậy đôi mắt sưng vù, ngồi trong khách sạn đợi một lúc bớt sưng mới đi ra ngoài. Lúc này vội vã tới phòng bệnh, còn tưởng sẽ thấy Từ Thanh Phong thê thê thảm thảm nằm trên giường, ai ngờ lại là tình cảnh này chứ?
Lương Tấn khép cửa phòng bệnh, hỏi hắn: “Sao lại ngồi dậy rồi?”
Từ Thanh Phong vừa hắng giọng liền nghe giường bên cạnh có người vội vàng kêu: “Là tôi kêu cậu ta ngồi dậy đấy! Nằm lâu không tốt đâu!”
Từ Thanh Phong: “…”
Lương Tấn lúc này mới chú ý tới hai giường bên cạnh đều đã có người, bên phải là một bé gái nhút nhát, nhìn cậu một cái liền xoay lưng lại. Nói chuyện với cậu là bác gái giường bên trái, thân mình phốp pháp, lúc nói chuyện giường bệnh vang lên kẽo kẹt.
Bác gái hỏi: “Cậu đến thăm cậu ta à?”
Lương Tấn: “…” Cậu vội lễ phép gật đầu cười, chào hỏi bác gái nói: “Chào chị…”
Bác gái lập tức liền vui vẻ, chụp đùi vang bôm bốp, ha ha cười nói: “Tốt tốt tốt, chào cậu.” Bà ta lại nhìn Từ Thanh Phong, ánh mắt quét qua quét lại hỏi: “Đây là anh cậu hả? Hay là bạn cậu?”
Lương Tấn ngừng chút, cười nói: “Anh tôi.”
“Ai u, cậu lớn lên đẹp trai hơn anh cậu nhiều đó.” Bác gái rất nhiệt tình, ăn không nói có mà nói: “Anh cậu như vậy tôi gặp nhiều rồi, tuổi trẻ nha, không chú ý không phải dễ dàng mắc bệnh sao! Cậu nhìn tôi này? Cậu đoán xem, chị cậu năm nay bao nhiêu?”
“…” Lương Tấn không biết bà ta đến cùng muốn nói gì. Cậu tiến vào đã vài phút rồi, muốn trò chuyện với Từ Thanh Phong, kết quả hai người đau khổ cách không khí bùm bùm đối diện lại không thể chạm.
Từ Thanh Phong nháy mắt với cậu mấy cái.
Bác gái thúc giục nói: “Đừng thẹn thùng, cậu đoán coi nào?”
Lương Tấn yên lặng đếm đếm nếp nhăn trên mặt bà ta, bác gái khóe mắt hơi nhướn lộ ra nụ cười đắc ý, nếp nhăn nơi khóe mắt hãm sâu rất có nội hàm.
Lương Tấn nghiêm túc nói: “Phải ba mươi không?”
Từ Thanh Phong: “…”
Thư ký Tiêu: “…” Hai người họ rất có ăn ý lập tức quay đầu, quai hàm phồng lên.
“Ai nha, phải phải!” Bác gái lại vỗ đùi, cười thẳng rung rung, run rẩy đến một nửa mới phản ứng, nhất thời sắc mặt không tốt. Mặt bà ta đen xuống, nhìn Lương Tấn biểu tình đơn thuần ngây thơ giống như đang nói thật vậy, lại có hơi do dự, thử nói: “Cậu nói thật hả?”
“…” Lương Tấn nghiêm túc nói: “Thật mà.”
Mười lăm phút sau bác gái cảm thấy mỹ mãn hừ ca đi vào toilet, Lương Tấn đã đầy mặt sống không còn gì luyến tiếc. Cậu không phải lần đầu giao tiếp với mấy thím mấy dì thậm chí cỡ bà ngoại đều có, nhưng mà nhiệt tình đến mức độ này, hơn nữa chuyện trò trên trời dưới đất từ Chức Nữ đến Ngưu Lang không chống đỡ lâu hơn hai mươi phút không được nghỉ xả hơi cậu thật đúng là lần đầu gặp được.
Bác gái lắc mông ra khỏi phòng, Lương Tấn dở khóc dở cười quay mặt nhìn Từ Thanh Phong.
Từ Thanh Phong cười cười, vươn tay ôm cậu vào lòng.
Lương Tấn ngồi ở mép giường, lúc này chỉ có thể vặn eo, cỡ nào không được tự nhiên nhưng cậu vẫn lẳng lặng tựa vào trong ngực Từ Thanh Phong, có chút không nỡ động.
Từ Thanh Phong ôm đầu cậu, một bàn tay từ trán cậu chậm rãi sờ soạng, nhéo mũi cậu, xoa xoa mặt, lại vuốt ve cằm cậu. Cuối cùng tay dừng lại trên cổ.
Từ Thanh Phong hỏi cậu: “Sáng ăn sáng chưa?”
Lương Tấn muốn nói chuyện, lại cảm giác tư thế này nói chuyện sẽ không rõ ràng, vì thế lắc đầu.
Từ Thanh Phong vỗ gáy cậu một cái.
Lương Tấn: “…”
Từ Thanh Phong dùng lực rất nhẹ, vỗ xong còn xoa cho cậu. Lại hỏi: “Sao chỉ mặc sơ mi mà đến, bên ngoài có gió không?”
Lương Tấn im lặng một chút, khẽ gật đầu.
Từ Thanh Phong lại vỗ vào gáy cậu.
Lương Tấn: “…”
Từ Thanh Phong vỗ xong tiếp tục hỏi: “Mấy hôm nay có mất ngủ không?”
“…” Lương Tấn bất động.
Thư ký Tiêu lúc đầu cho rằng hai người này lại muốn trình diễn ân ái, chịu đựng nguy cơ bị chói mù mắt từ giường bên trái chậm rì xê dịch đến bên phải, che lại cô bé giường bên. Nhưng mà không ngờ Từ Thanh Phong dĩ nhiên là tư thế giáo huấn con nít.
Anh nghĩ nghĩ, lại xê dịch một tí, yên lòng cho phép cô bé nhìn lén.
Lương Tấn bị vỗ không đau nhưng mà mặt lại nóng hổi đỏ bừng. Cậu mấy hôm nay rõ ràng một mình làm rất nhiều chuyện, cũng miễn cưỡng coi như kiên cường độc lập cần cù dũng cảm, thế nào mà nghe Từ Thanh Phong nói lại thành tên oắt con để người bận tâm chứ?
Từ Thanh Phong hỏi cậu bảy tám vấn đề, lúc sau cậu không trả lời cũng bị đánh, đều là nhẹ vỗ một chút. Bé gái giường bên phải rốt cuộc nhìn không được, bẹp miệng yếu ớt nói: “… Đừng đánh nữa mà…”
Từ Thanh Phong dịu dàng cười với có bé, ngừng tay. Nhưng hắn vẫn ôm đầu Lương Tấn, để cậu tựa vào ngực mình.
Thanh âm tim đập bình bịch chầm rãi truyền vào tai Lương Tấn.
Từ Thanh Phong sờ tay lên mặt cậu, nhẹ nhàng vuốt hai cái, cúi đầu hỏi cậu: “Tôi đánh em mấy cái?”
Lương Tấn ngẫm nghĩ, nói: “Tám cái?” Cậu không có đếm, nói xong hơi chút chột dạ.
“Không, là chín cái.” Từ Thanh Phong dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt cậu: “Chín cái này tôi nợ em. Tôi giờ là bệnh nhân, trước nhớ kỹ món nợ này. Chờ tôi xuất viện, em cứ đánh thật mạnh trở lại.”
Thanh âm hắn trầm thấp, nói ra lời nói lại rất nhẹ nhàng. Từ Thanh Phong nói: “Đều là tại tôi tự cho là đúng, suy xét không chu toàn, làm việc lại lỗ mãng… Tôi trước kia thật quá tự phụ mà, lòng dạ quanh co lòng vòng như nhang muỗi, nhưng là có ích lợi gì chứ? Ngay cả em đều chăm sóc không tốt, để em chịu nhiều khổ cực như vậy.”
Lương Tấn vội vàng lắc đầu, muốn đứng lên lại bị Từ Thanh Phong đè lại.
Từ Thanh Phong cúi đầu hôn lên tóc cậu, nói: “Thực xin lỗi.” Hắn ngừng một lát, lại nhẹ giọng nói: “… Rất nhớ em.”
Hai người rốt cuộc đều không động đậy, Lương Tấn muốn dịch ra ôm lấy Từ Thanh Phong, nhưng mà nghĩ kỹ lại giường bên cạnh còn có bé gái đang nhìn liền ngượng ngùng. Cậu cọ cọ trong ngực Từ Thanh Phong, thẳng đến khi bác gái lại hấp tấp trở về.
Bác gái đẩy cửa liền kêu: “Cậu nhóc, tôi với cậu nói tiếp…”
…
Thư ký Tiêu dưới tầm mắt chăm chú của Lương Tấn cùng Từ Thanh Phong yên lặng lăn đi hỏi chuyện phòng bệnh.
Mẹ cô bé giường phải giữa trưa lại đây một chuyến, đút con ăn cơm xong lại vội vàng đi làm. Bác gái cũng từ bỏ công tác bình luận thời sự, cảm thấy mỹ mãn ăn cơm trưa bệnh viện.
Trong phòng bệnh ồn ào náo nhiệt nửa buổi, đợi đến buổi chiều mới chính thức an tĩnh lại.
Hai người giường khác đều đã ngủ, Từ Thanh Phong buổi sáng biểu hiện không giống bệnh nhân, lúc này lại cũng mơ hồ mệt mỏi. Lương Tấn giúp hắn hạ thấp giường bệnh, ngồi ghế bên cạnh bóp tay cho hắn.
Từ Thanh Phong nghiêng đầu nhìn cậu, nhìn nhìn liền cười cười, hai má đồng tiền thoắt ẩn thoắt hiện, thật khiến người tâm ngứa.
Trước công chúng, bên cạnh một già một trẻ, Lương Tấn ngượng ngùng vô cùng, thò tay đẩy mặt Từ Thanh Phong sang một bên, nhỏ giọng tán gẫu.
“Vị kia…” Cậu chỉ chỉ bác gái giường trái, vẻ mặt đau khổ nói: “Thật thích nói ghê!”
Từ Thanh Phong lại quay đầu lại, cười cười, “Đúng vậy.”
“Bà ấy còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh kìa, ” Lương Tấn ngạo kiều nói: “Da trắng xinh đẹp chân dài, anh dám gặp không?”
Từ Thanh Phong thống khoái gật đầu: “Dám gặp…”
Lương Tấn nhất thời trừng mắt.
Từ Thanh Phong cười nói: “Dám gặp em gọt tôi liền!”
“Em mới không nỡ đâu.” Lương Tấn cũng cười, nhỏ giọng uy hiếp nói: “Thật như vậy em không thèm để ý anh, em đi tìm người khác.”
Từ Thanh Phong không tin: “Em tìm ai?”
“Em mới kiếm một cái dự phòng.” Lương Tấn nghiêm túc nói: “Cao hơn anh, da trắng hơn, lại còn trẻ hơn nữa.”
“…” Từ Thanh Phong mới không tin, nhưng nhìn bộ dáng Lương Tấn lại không giống đang nói dối. Hắn nhìn kỹ Lương Tấn một hồi, dĩ vãng Lương Tấn chỉ cần nói xạo đều sẽ theo bản năng nhéo mũi.
Hắn đợi trong chốc lát, Lương Tấn còn vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bên giường, chầm chậm giúp hắn xoa bóp cánh tay.
Từ Thanh Phong cảm thấy mình cười không nổi nữa. Hắn khụ thanh, giả vờ không quan trọng hỏi: “Hứ, lừa tôi à.”
“Không có, thật đấy.” Lương Tấn ngừng một chút, dừng xoa bóp, cầm lấy di động nói, “Không tin em cho anh xem.”
Từ Thanh Phong nhìn cậu lướt di động, lập tức không mệt, muốn ngẩng đầu lên xem lại không muốn biểu hiện quá rõ ràng. Nằm trên giường uốn éo một hồi cũng lấy di động ra giả vờ xem màn hình.
Lương Tấn nói: “Tìm được rồi.”
Từ Thanh Phong: “!!!”
Hắn còn chưa phản ứng, chỉ thấy màn hình di động trong tay nhảy ra một hàng tin nhắn: “Anh đẹp trai, hẹn hò không?”
Từ Thanh Phong: “…” Hắn kìm lại khóe miệng nhắn trả lời: “Hẹn hẹn hẹn.”
Hai người hành động như con nít, Từ Thanh Phong lại đặc biệt chờ mong, hắn cầm điện thoại vụng trộm dùng dư quang ngắm nhìn Lương Tấn, người nọ vẫn đang bấm chữ.
Rất nhanh, Lương Tấn hồi đáp lại.
“Cầu em đi!”
Tác giả :
Ngũ Quân