Thanh Phong Hận
Chương 8
Thanh lâu kỹ viện, ngày đêm xướng ca, noãn hương ôn ngọc, tiếng cười hoan ngữ, bất quá chỉ là thứ hư tình giả ý, nụ cười qua đường. Ta từ xưa không thích tiếng động ồn ào, nhưng vì miếng cơm manh áo cũng đành nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng thành thói quen, chỉ là một lần tình cờ ta lại nghe nhắc đến tên hắn – Nghiêm Thự. Ta vốn tưởng rằng lòng mình vẫn sẽ tĩnh lặng như nước, những chuyện quá khứ ta cũng đã buông xuôi, nhưng không ngờ nửa đêm tỉnh lại vẫn là lệ rơi không ngừng.
Ta tự nói với mình: ”Trầm Thanh Phong, ngươi rất kiên cường… rất kiên cường… tất cả mọi chuyện đã là quá khứ rồi.“
Mặc dù ta biết rõ Trầm Thanh Phong trời sinh vốn không kiên cường, khi gặp Nghiêm Thư lại càng trở nên mềm yếu, nhưng ta vẫn phải tự nói bản thân như vậy…
Ta ở Ỷ Lan lâu rất ít mở miệng, mà mọi người đều cho ta xấu xí nên cũng không thèm quan tâm tới ta. Tối hôm nay, mặc dù quan khách đã về hết, nhưng kỹ nữ nổi danh nhất tại Ỷ Lan lâu – Quỳnh Hoa lại năn nỉ ta ở lại thêm nửa canh giờ để đàn cho một bằng hữu của nàng nghe, rồi sẽ cho ta nửa tiền thù lao. Có tiền bảo sao ta không làm, ta liền đáp ứng nàng. Ai ngờ vị bằng hữu của Quỳnh Hoa lại chỉ là một tên thường dân, tuy rằng mi thanh mục tú nhưng trên người khoác lên một bộ y phục đơn sơ, thảo nào nàng ta phải đợi quan khách về hết mới dám lén tiếp đón hắn. Xem ra kỹ nữ nổi danh của Ỷ Lan lâu này đã một lòng say mê hắn rồi, nhưng đáng tiếc, mối tình này sẽ chẳng bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Ta chỉ thờ ơ nhìn cuộc tình ngây dại diễn ra trước mắt. Mặc dù ta không tin ái tình, nhưng ta biết khi yêu một người, sẽ điên cuồng cố chấp đến mức nào, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.
Kể từ hôm đó, Quỳnh Hoa thường hay giữ ta lại một hồi, nói rằng người bằng hữu của nàng rất thích nghe ta đàn. Hắn dường như cũng tỏ ra thích thú với một người nhạc công tay đầy sẹo như ta, cũng thường thường hỏi ta đủ điều. Ta từ đầu tới cuối một câu cũng không thèm nói, hắn thì ngược lại, sự im lặng của ta chẳng làm cho hắn mảy may cụt hứng, một mình một người vẫn luôn độc thoại toàn chuyện trên trời dưới đất, đến nỗi còn lạnh nhạt bỏ Quỳnh Hoa sang một bên.
Đôi khi nhịn không được, ta liền bực bội hỏi nàng về vị bằng hữu vô cùng mặt dày kia. Nàng ta lại bảo hắn là một người rất tốt, gặp người đang có chuyện không vui thì mặc kệ người ta có thích hay không hắn đều muốn chọc cho người đó vui.
Ta lạnh lùng cười nói: “Nhìn ta có chỗ nào không vui sao?”
Quỳnh Hoa trầm mặc nhìn ta một hồi rồi nói: “Ngươi rất trầm mặc… lạnh lùng làm người khác nhìn không ra hỉ nộ ái ố của ngươi, ta không hiểu ngươi, nhưng hắn lại nói ngươi thoạt nhìn… lúc nào cũng như muốn khóc.“
Buồn cười đến cực điểm!
Ta nghĩ muốn cười thật to nhưng trên khuôn mặt lại không nặn ra nổi một nụ cười.
Một đêm, ta viện lý do có việc phải về trước, liền ra cửa Ỷ Lan lâu đứng đợi hắn. Khi hắn đến, nhìn thấy ta đứng đợi ngoài cửa, dường như hắn có vẻ rất ngạc nhiên.
Ta lần đầu tiên chăm chú nhìn hắn nói: “Vì sao ngươi lại gạt nàng?”
Hắn có chút lúng túng vì bị vạch trần, nhưng rồi cũng chỉ thản nhiên cười nói: “Sao ngươi lại nói ta đang gạt nàng?”
Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn xuống đôi giày sa tanh thượng hạng mà hắn đang mang. Một người dân bình thường sẽ không bao giờ mua một thứ xa xỉ như vậy chỉ để dẫm nát dưới chân. Hắn hiểu rõ thứ ta đang nhìn, chỉ cười cười nói cẩn thận mấy cũng không tránh khỏi sơ sót.
Hắn nói: ”Có tiền chỉ thêm rước vào những thứ hư tình giả ý, ta chỉ muốn tìm một người bằng hữu thật lòng thôi.“
Đến lầu xanh để tìm bằng hữu thật lòng, ta nghĩ người này cùng mấy kẻ công tử lẳng lơ kia chẳng khác nhau là mấy. Ta tức giận trừng mắt một cái định bụng rời đi, không muốn vì tên điên này mà hao phí thời gian. Bất quá mới đi được vài bước đã bị hắn nắm tay lôi lại, hại ta mất thăng bằng suýt nữa ngã đập mặt xuống đường.
Quay đầu chỉ thấy hắn chậm rãi nói: ”Ngày hôm nay là lần đầu tiên ta thấy ngươi mở miệng… Nghe Quỳnh Hoa nói, ngươi không thích giao tiếp với người khác, hôm nay lại chủ động tiếp chuyện với ta, xem ra ngươi đã coi ta là bằng hữu rồi. Vậy chúng ta tự giới thiệu về bản thân đi.“
Ta lạnh lùng đáp: “Nếu vậy thì đã sao, ta thấy việc đó không cần thiết.“
Hắn không thèm để ý đến ngữ khí lạnh lùng của ta mà vẫn tiếp tục nói: ‘’Không sao, bây giờ vẫn còn kịp, tại hạ Bồ Tĩnh, lần đầu gặp mặt xin huynh đài chỉ giáo cho…”
Ta nói: “Không có cái gì để chỉ giáo cả. Ngươi cũng đã nghe Quỳnh Hoa nói ta là ‘Người quái dị’, không thích kết giao bằng hữu rồi mà.“
Ta cố sức thoát khỏi tay Bồ Tĩnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Không sao, là ta thích cùng ngươi kết giao bằng hữu.“ – Tiếng Bồ Tĩnh gọi với theo ta từ phía sau.
Bồ Tĩnh, Bồ Tĩnh… tĩnh lặng.
Phụ mẫu hắn quả đã đặt tên nhầm cho hắn rồi, tên hắn phải là huyên náo mới đúng.
Mặt trời vừa mới ló dạng, ta từ Ỷ Lan lâu quay về, vừa bước vào cửa đã thấy một kẻ mặt dày, không được mời mà ngày nào cũng đến nhà ta ngồi chễm chệ chẳng khác gì đây là nhà của hắn vậy.
Bồ Tĩnh duỗi người một cái vừa ngáp vừa nói: “Tiểu Phong… ngươi đã về, sao hôm nay lại về trễ vậy, hại ta thiếu chút nữa đã không đợi được.“
Ta đi tới định đoạt lại cái ghế duy nhất trong phòng để ngồi, ai dè Bồ Tĩnh tuy thoạt nhìn thân hình không mấy cường tráng, nhưng cũng khiến ta không làm sao nhúc nhích nổi cái ghế hắn đang ngồi.
“Không ai bắt ngươi chờ ta, muốn ngủ thì về nhà ngươi lên giường mà ngủ… Còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần, tên ta không phải Tiểu Phong.“
Bồ Tĩnh liếc nhìn tay ta đang nắm chặt lưng ghế, liền ngẩng đầu nói: “Tiểu Phong, ngươi muốn ngồi thì nói với ta một tiếng là được mà.“
Ta không muốn ngồi, chỉ là không muốn người khác ở trong nhà ta ngồi thoải mái như vậy. Chưa kịp mở miệng biện giải đã bị Bồ Tĩnh một tay kéo xuống đặt ngồi trên đùi hắn. Bị bàn tay to lớn của Bồ Tĩnh giữ chặt làm ta đứng dậy không được, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.
Bồ Tĩnh dường như không mấy quan tâm đến ánh mắt của ta, chỉ thản nhiên nói: “Xem, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Ta tức giận quát: “Như vậy mới không tốt đó.“
Ta thấy Bồ Tĩnh vẫn không có chút động tĩnh gì, nhịn không được thở dài, nhẹ giọng nói: “Buông tay! Bồ Tĩnh, ta thực sự rất giận đấy!“
Vòng tay quanh thắt lưng liền nới lỏng, ta vội vàng đứng dậy. Không muốn tái để ý đến Bồ Tĩnh, ta nhanh chóng xoay qua dọn dẹp phòng ốc, lau chùi bàn ghế, mặc kệ cho hắn ngồi một bên vẫn không ngớt chuyện trò tán dóc. Lúc quay đầu lại, ta đã thấy đôi mắt sáng quắc của Bồ Tĩnh đang nhìn chằm chằm vào ta.
“Bồ Tĩnh, hai ba ngày nay ngươi cứ chạy tới chỗ ta, nếu ngươi không có việc gì làm sao không đi tìm Quỳnh Hoa đi? Lâu rồi không tới Ỷ Lan lâu, ngươi không sợ tình nhân thương tâm sao?“
Bồ Tĩnh sắc mặt có chút bất mãn nói: “Tiểu Phong, không phải ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi sao. Ta với Quỳnh Hoa chỉ là bằng hữu, là tri kỷ, không phải tình nhân.“
Ta ngữ khí có chút không thân thiện nói: ”Ta cũng nói không được gọi ta là Tiểu Phong, đừng tới làm phiền ta, sao ngươi cũng không chịu nghe?”
“Nhưng ngươi không chịu nói cho ta biết tên họ ngươi là gì, ta từ Ỷ Lan lâu chỉ biết ngươi tên Phong, vì vậy mới gọi ngươi Tiểu Phong. Hơn nữa ta tới tìm ngươi vì chúng ta là bằng hữu, ta quan tâm ngươi…”
Ta vội vàng cắt lời hắn: “Ta không cần biết ngươi coi ta là gì, ta không cần cái gì gọi là bằng hữu, cùng không cần bất cứ ai quan tâm tới ta, ta không cần… không cần! Ngươi đi đi, đi mau đi.“
Ta không chút khách khí mở cửa thỉnh hắn rời đi.
Bồ Tĩnh bất động một hồi, rồi cũng bước đi, nhưng vừa ra đến cửa đã xoay người lại nhìn chằm chằm vào ta: “Thế nhưng lần đầu tiên gặp ngươi, ánh mắt ngươi lại cho ta biết ngươi đang rất thương tâm, rất khổ sở, ngươi cần… một người thương ngươi.“
Ta mở miệng định nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, ta không khỏi lặng người đi.
Trầm Thanh Phong ta có phải đang tự dối gạt chính mình đúng không?
Cho rằng có thể tự lừa dối bản thân nhưng lại chẳng thể gạt người…
Ta tự nói với mình: ”Trầm Thanh Phong, ngươi rất kiên cường… rất kiên cường… tất cả mọi chuyện đã là quá khứ rồi.“
Mặc dù ta biết rõ Trầm Thanh Phong trời sinh vốn không kiên cường, khi gặp Nghiêm Thư lại càng trở nên mềm yếu, nhưng ta vẫn phải tự nói bản thân như vậy…
Ta ở Ỷ Lan lâu rất ít mở miệng, mà mọi người đều cho ta xấu xí nên cũng không thèm quan tâm tới ta. Tối hôm nay, mặc dù quan khách đã về hết, nhưng kỹ nữ nổi danh nhất tại Ỷ Lan lâu – Quỳnh Hoa lại năn nỉ ta ở lại thêm nửa canh giờ để đàn cho một bằng hữu của nàng nghe, rồi sẽ cho ta nửa tiền thù lao. Có tiền bảo sao ta không làm, ta liền đáp ứng nàng. Ai ngờ vị bằng hữu của Quỳnh Hoa lại chỉ là một tên thường dân, tuy rằng mi thanh mục tú nhưng trên người khoác lên một bộ y phục đơn sơ, thảo nào nàng ta phải đợi quan khách về hết mới dám lén tiếp đón hắn. Xem ra kỹ nữ nổi danh của Ỷ Lan lâu này đã một lòng say mê hắn rồi, nhưng đáng tiếc, mối tình này sẽ chẳng bao giờ có kết thúc tốt đẹp.
Ta chỉ thờ ơ nhìn cuộc tình ngây dại diễn ra trước mắt. Mặc dù ta không tin ái tình, nhưng ta biết khi yêu một người, sẽ điên cuồng cố chấp đến mức nào, cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng sẽ tuyệt đối không buông tay.
Kể từ hôm đó, Quỳnh Hoa thường hay giữ ta lại một hồi, nói rằng người bằng hữu của nàng rất thích nghe ta đàn. Hắn dường như cũng tỏ ra thích thú với một người nhạc công tay đầy sẹo như ta, cũng thường thường hỏi ta đủ điều. Ta từ đầu tới cuối một câu cũng không thèm nói, hắn thì ngược lại, sự im lặng của ta chẳng làm cho hắn mảy may cụt hứng, một mình một người vẫn luôn độc thoại toàn chuyện trên trời dưới đất, đến nỗi còn lạnh nhạt bỏ Quỳnh Hoa sang một bên.
Đôi khi nhịn không được, ta liền bực bội hỏi nàng về vị bằng hữu vô cùng mặt dày kia. Nàng ta lại bảo hắn là một người rất tốt, gặp người đang có chuyện không vui thì mặc kệ người ta có thích hay không hắn đều muốn chọc cho người đó vui.
Ta lạnh lùng cười nói: “Nhìn ta có chỗ nào không vui sao?”
Quỳnh Hoa trầm mặc nhìn ta một hồi rồi nói: “Ngươi rất trầm mặc… lạnh lùng làm người khác nhìn không ra hỉ nộ ái ố của ngươi, ta không hiểu ngươi, nhưng hắn lại nói ngươi thoạt nhìn… lúc nào cũng như muốn khóc.“
Buồn cười đến cực điểm!
Ta nghĩ muốn cười thật to nhưng trên khuôn mặt lại không nặn ra nổi một nụ cười.
Một đêm, ta viện lý do có việc phải về trước, liền ra cửa Ỷ Lan lâu đứng đợi hắn. Khi hắn đến, nhìn thấy ta đứng đợi ngoài cửa, dường như hắn có vẻ rất ngạc nhiên.
Ta lần đầu tiên chăm chú nhìn hắn nói: “Vì sao ngươi lại gạt nàng?”
Hắn có chút lúng túng vì bị vạch trần, nhưng rồi cũng chỉ thản nhiên cười nói: “Sao ngươi lại nói ta đang gạt nàng?”
Ta không nói gì, chỉ im lặng nhìn xuống đôi giày sa tanh thượng hạng mà hắn đang mang. Một người dân bình thường sẽ không bao giờ mua một thứ xa xỉ như vậy chỉ để dẫm nát dưới chân. Hắn hiểu rõ thứ ta đang nhìn, chỉ cười cười nói cẩn thận mấy cũng không tránh khỏi sơ sót.
Hắn nói: ”Có tiền chỉ thêm rước vào những thứ hư tình giả ý, ta chỉ muốn tìm một người bằng hữu thật lòng thôi.“
Đến lầu xanh để tìm bằng hữu thật lòng, ta nghĩ người này cùng mấy kẻ công tử lẳng lơ kia chẳng khác nhau là mấy. Ta tức giận trừng mắt một cái định bụng rời đi, không muốn vì tên điên này mà hao phí thời gian. Bất quá mới đi được vài bước đã bị hắn nắm tay lôi lại, hại ta mất thăng bằng suýt nữa ngã đập mặt xuống đường.
Quay đầu chỉ thấy hắn chậm rãi nói: ”Ngày hôm nay là lần đầu tiên ta thấy ngươi mở miệng… Nghe Quỳnh Hoa nói, ngươi không thích giao tiếp với người khác, hôm nay lại chủ động tiếp chuyện với ta, xem ra ngươi đã coi ta là bằng hữu rồi. Vậy chúng ta tự giới thiệu về bản thân đi.“
Ta lạnh lùng đáp: “Nếu vậy thì đã sao, ta thấy việc đó không cần thiết.“
Hắn không thèm để ý đến ngữ khí lạnh lùng của ta mà vẫn tiếp tục nói: ‘’Không sao, bây giờ vẫn còn kịp, tại hạ Bồ Tĩnh, lần đầu gặp mặt xin huynh đài chỉ giáo cho…”
Ta nói: “Không có cái gì để chỉ giáo cả. Ngươi cũng đã nghe Quỳnh Hoa nói ta là ‘Người quái dị’, không thích kết giao bằng hữu rồi mà.“
Ta cố sức thoát khỏi tay Bồ Tĩnh, sau đó nhanh chóng rời đi.
“Không sao, là ta thích cùng ngươi kết giao bằng hữu.“ – Tiếng Bồ Tĩnh gọi với theo ta từ phía sau.
Bồ Tĩnh, Bồ Tĩnh… tĩnh lặng.
Phụ mẫu hắn quả đã đặt tên nhầm cho hắn rồi, tên hắn phải là huyên náo mới đúng.
Mặt trời vừa mới ló dạng, ta từ Ỷ Lan lâu quay về, vừa bước vào cửa đã thấy một kẻ mặt dày, không được mời mà ngày nào cũng đến nhà ta ngồi chễm chệ chẳng khác gì đây là nhà của hắn vậy.
Bồ Tĩnh duỗi người một cái vừa ngáp vừa nói: “Tiểu Phong… ngươi đã về, sao hôm nay lại về trễ vậy, hại ta thiếu chút nữa đã không đợi được.“
Ta đi tới định đoạt lại cái ghế duy nhất trong phòng để ngồi, ai dè Bồ Tĩnh tuy thoạt nhìn thân hình không mấy cường tráng, nhưng cũng khiến ta không làm sao nhúc nhích nổi cái ghế hắn đang ngồi.
“Không ai bắt ngươi chờ ta, muốn ngủ thì về nhà ngươi lên giường mà ngủ… Còn nữa, ta đã nói rất nhiều lần, tên ta không phải Tiểu Phong.“
Bồ Tĩnh liếc nhìn tay ta đang nắm chặt lưng ghế, liền ngẩng đầu nói: “Tiểu Phong, ngươi muốn ngồi thì nói với ta một tiếng là được mà.“
Ta không muốn ngồi, chỉ là không muốn người khác ở trong nhà ta ngồi thoải mái như vậy. Chưa kịp mở miệng biện giải đã bị Bồ Tĩnh một tay kéo xuống đặt ngồi trên đùi hắn. Bị bàn tay to lớn của Bồ Tĩnh giữ chặt làm ta đứng dậy không được, chỉ có thể trừng mắt mà nhìn.
Bồ Tĩnh dường như không mấy quan tâm đến ánh mắt của ta, chỉ thản nhiên nói: “Xem, như vậy không phải tốt hơn sao?”
Ta tức giận quát: “Như vậy mới không tốt đó.“
Ta thấy Bồ Tĩnh vẫn không có chút động tĩnh gì, nhịn không được thở dài, nhẹ giọng nói: “Buông tay! Bồ Tĩnh, ta thực sự rất giận đấy!“
Vòng tay quanh thắt lưng liền nới lỏng, ta vội vàng đứng dậy. Không muốn tái để ý đến Bồ Tĩnh, ta nhanh chóng xoay qua dọn dẹp phòng ốc, lau chùi bàn ghế, mặc kệ cho hắn ngồi một bên vẫn không ngớt chuyện trò tán dóc. Lúc quay đầu lại, ta đã thấy đôi mắt sáng quắc của Bồ Tĩnh đang nhìn chằm chằm vào ta.
“Bồ Tĩnh, hai ba ngày nay ngươi cứ chạy tới chỗ ta, nếu ngươi không có việc gì làm sao không đi tìm Quỳnh Hoa đi? Lâu rồi không tới Ỷ Lan lâu, ngươi không sợ tình nhân thương tâm sao?“
Bồ Tĩnh sắc mặt có chút bất mãn nói: “Tiểu Phong, không phải ta đã nói với ngươi nhiều lần rồi sao. Ta với Quỳnh Hoa chỉ là bằng hữu, là tri kỷ, không phải tình nhân.“
Ta ngữ khí có chút không thân thiện nói: ”Ta cũng nói không được gọi ta là Tiểu Phong, đừng tới làm phiền ta, sao ngươi cũng không chịu nghe?”
“Nhưng ngươi không chịu nói cho ta biết tên họ ngươi là gì, ta từ Ỷ Lan lâu chỉ biết ngươi tên Phong, vì vậy mới gọi ngươi Tiểu Phong. Hơn nữa ta tới tìm ngươi vì chúng ta là bằng hữu, ta quan tâm ngươi…”
Ta vội vàng cắt lời hắn: “Ta không cần biết ngươi coi ta là gì, ta không cần cái gì gọi là bằng hữu, cùng không cần bất cứ ai quan tâm tới ta, ta không cần… không cần! Ngươi đi đi, đi mau đi.“
Ta không chút khách khí mở cửa thỉnh hắn rời đi.
Bồ Tĩnh bất động một hồi, rồi cũng bước đi, nhưng vừa ra đến cửa đã xoay người lại nhìn chằm chằm vào ta: “Thế nhưng lần đầu tiên gặp ngươi, ánh mắt ngươi lại cho ta biết ngươi đang rất thương tâm, rất khổ sở, ngươi cần… một người thương ngươi.“
Ta mở miệng định nói nhưng lại không thể thốt nên lời. Nhìn cánh cửa từ từ khép lại, ta không khỏi lặng người đi.
Trầm Thanh Phong ta có phải đang tự dối gạt chính mình đúng không?
Cho rằng có thể tự lừa dối bản thân nhưng lại chẳng thể gạt người…
Tác giả :
Hành Vân