Thanh Phong Hận
Chương 11
Thùy dương lả lướt, tháng ba đến mang theo từng trận xuân phong làm gợn sóng mặt hồ tĩnh lặng, rung động những đóa hoa mới chớm nở. Ta ngồi bên hồ, nhìn vào bóng ảnh mông lung của chính mình in trên mặt nước, ngẩng đầu nhìn một trời hoa đào rực rỡ, từng cánh hoa xinh đẹp thê diễm, vờn bay trong gió mà đùa giỡn, phiêu du. Nơi chân trời, bóng chiều nhuộm hồng mặt nước trong trẻo sắc thắm của rừng đào. Thật là một cảnh tượng đẹp như mộng.
“Thanh Phong, ngươi đang nhìn gì, đang nghĩ gì vậy?’’ – Phía sau một người nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Hắn từ chạng vạng tối đã không ngừng hỏi ta câu này, nhưng ta vẫn im lặng ngắm nhìn bóng mình in trên mặt nước.
Ta cười lạnh nói: “Ngươi hỏi làm gì? Sợ ta nghĩ quẩn trong đầu rồi nhảy xuống hồ sao? “
“Ta đúng là sợ ngươi nhảy xuống hồ, rất sợ…“
Nghiêm Thự nói rồi liền vùi đầu vào cổ ta, làn da hắn quả thực rất ấm áp, hoàn toàn khác xa một kẻ lãnh huyết như ta, nhưng ta của hôm nay chẳng phải là do hắn tạo ra hay sao…
“Ta đã bất lực đứng nhìn ngươi chết ngay trước mắt một lần, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa… không bao giờ!“
“Trầm Thanh Phong sẽ không một lần nữa vì ngươi mà tìm đến cái chết, cũng sẽ không vì ngươi mà khóc, không một lần nào nữa, …không bao giờ.“ Ta nhẹ nhàng nói, thanh âm rất thấp, rất nhỏ.
Ta nói với hắn cũng như nói với chính bản thân mình. Nhưng kỳ thực đó chỉ là một lời nói, một lời nhắc nhở hay chỉ là một sự dối trá. Ta cũng không xác định được bản thân có thể giãy ra khỏi vòng tay của hắn mà nhảy vào mặt nước xanh thẳm trước mắt hay không.
“Thanh Phong, ta yêu ngươi.“
Ta kinh ngạc quay đầu nhìn Nghiêm Thự, đôi môi ấm áp của hắn liền nhẹ nhàng hôn lên gương mặt lạnh giá của ta, ta vội vàng vùng vẫy cố sức đẩy hắn ra.
“Nghiêm Thự, ngươi không cần thương hại ta, ngươi căn bản không yêu ta, từ trước đến nay đều không yêu ta, ngươi chỉ muốn làm cho ta phải đau khổ, ngươi muốn nhìn ta vì ngươi mà rơi lệ tan nát cõi lòng, ngươi chỉ muốn nhìn thấy ta thống khổ… Đúng vậy, ngươi chỉ muốn nhìn xem ta có vì ngươi mà đau khổ hay không thôi.“ – Ta hét to với Nghiêm Thự.
Nghiêm Thự lặng yên nhìn ta không nói, một đôi mắt đen thẳm thẳm nhìn ta chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc.
Ôn nhu, lãnh khốc, động tình, coi thường.
Ta không hiểu, vĩnh viễn không hiểu phía sau cặp hắc mâu đó đang ẩn chứa điều gì.
Nghiêm Thự cùng ta nhìn nhau rất lâu, cuối cùng đôi môi hắn cong lên thành một nụ cười, rồi quay lưng bước đi.
“Thanh Phong, ngươi thương hắn sao?” – Bồ Tĩnh chẳng biết khi nào đã xuất hiện trước mắt ta hỏi.
Ta lạnh lùng nói: “Ta và hắn nói chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải hỏi.“
“Ngươi không dám thừa nhận?”
“Đều không phải, ta vốn không yêu hắn.“ – Đúng vậy, đây là lời ta đã tự nói với chính mình không biết bao nhiêu lần.
“Thế nhưng mấy ngày nay ngươi như vậy, có phải vẫn đang vì hắn mà đau lòng không, ngươi rõ ràng là đang trốn tránh không dám thừa nhận.”
“Ta không có.“
“Thanh Phong, ngươi vẫn thương hắn.“
“Ta nói không có là không có, ta không thương hắn, không thương, không thương…. A…“
Ta điên cuồng hét to, hận chính bản thân mình, thật sự đã không kèm chế được.
Ta điên rồi….
Ta thật sự điên rồi…
Bồ Tĩnh vội vàng ôm lấy ta, ánh mắt hắn nhìn ta chứa đựng vô vàn bi thương cùng đau khổ. Ta biết hắn sợ ta không chịu nổi kích thích mà suy sụp nên gắt gao ôm ta vào lòng.
Ta vì cái gì mà còn không trở nên điên cuồng… vì cái gì mà không điên… vì sao lại không thể điên….
Qua một lúc ta tỉnh táo lại.
Ta vô pháp điên cuồng…
Chỉ là tất cả mọi niềm tin và hy vọng trong lòng ta đều đã chết, tất cả chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Xuân hàn se lạnh, hoa viên trống rỗng chỉ còn từng cơn gió lạnh khẽ lướt qua, hồ điệp không còn lưu luyến đóa hoa, tiếng họa mi trong trẻo thanh thoát cũng đã tắt, chỉ còn lại tiếng đỗ quyên bi thảm, thanh thanh không dứt, thanh thanh tan nát cõi lòng…
Ngươi có từng nghe… đoạn trường là thống khổ.
Ngươi có nghe… là ai xướng khúc tuyệt ca.
“Mạc đạo bất tiêu hồn, quyển liêm thanh phong, nhân bì hoa cúc sấu.“ – Bồ Tĩnh ngồi bên ta lặng lẽ nói.
Tiếp nhận bình rượu nóng từ tay Bồ Tĩnh, ta mới nhận ra gió tây vừa nổi, Bồ Tĩnh quay đầu lại nhìn ta nở nụ cười nói:
“Mạc đạo bất tiêu hồn… mạc đạo… bất tiêu hồn… tiêu hồn… Đến tột cùng là vì ai mà tiêu hồn, vì ai mà gầy gò?“
Ta không trả lời, chỉ đoạt lấy chén rượu trên tay, thay hắn uống cạn.
Ta nói: “Ngươi uống nhiều quá đó Bồ Tĩnh, ngươi không được giống như ta mà đa sầu đa cảm.“
Mạc đạo bất tiêu hồn….
Nguyên nhân duyên tận, tình si tình thệ, tăng và giảm chỉ có tuổi hoa, năm tháng có thể khiến linh hồn ta đau đớn… nhưng cũng lại giống như dòng nước có thể cuốn trôi đi tất cả.
“Thanh Phong, ngươi càng ngày càng lạnh nhạt, là ngươi đang trách ta sao… nguơi cũng hận ta sao?” – Trên mặt Bồ Tĩnh đột nhiên lại nổi lên một mạt tiếu ý, chậm rãi nói.
Ta nhìn hắn, lạnh nhạt nở nụ cười.
“Ta hận ngươi vì cái gì… Bồ Tĩnh, hận ngươi vì trước đây không yêu Trầm Thanh Ngọc, khiến ca ca ta nghĩ quẩn tự thiêu? Hận ngươi hại ta mất đi người thân duy nhất cô độc một mình? Hận ngươi tạo ra một Nghiêm Thự đầy lòng hận thù?”
Ta cười, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Bồ Tĩnh.
“Ta không hận ngươi, cũng không hận hắn, mọi chuyện cũng không phải do ta gieo gió gặt bão, nhưng đều là do ta tự nguyện, ta sẽ không hối hận, cũng không có tư cách oán hận.“
Ta khẽ nhắm mắt lại. Hận cũng như yêu một người cần rất nhiều tâm huyết, nhưng hôm nay ta đã quá mệt mỏi rồi, yêu cũng mệt mỏi, sống cũng quá mệt mỏi, ta không còn hơi sức để hận thêm một người nào nữa.
Hơi lạnh nhẹ nhàng đặt trên môi, ta không thể phân biệt đâu là lúc bắt đầu, chỉ lạnh lùng tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt đó.
“Ta tình nguyện để ngươi hận ta, chí ít hận cũng như ái, có thể làm ngươi vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.“
Phương pháp thực rất tàn nhẫn, Bồ Tĩnh quả là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Nghiêm Thự, tính cách đều giống nhau, đều ích kỷ.
“Môi của ngươi hảo lạnh.“ – Hắn dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi ta.
Ta cười lạnh nói: “Có đúng không?”
Ta kéo tay Bồ Tĩnh đặt trên ngực mình.
“Ngươi biết không, ở đây mới thực sự là lạnh.“ – Bàn tay đặt ở ngực ta hơi run rẩy một chút.
Ta biết nói như vậy sẽ làm tổn thương hắn, bởi vì hắn yêu ta nên lời nói đó của ta sẽ làm cho hắn đau lòng. Nhưng dù biết, ta vẫn nói, là ta cố ý nói như vậy. Ta ghét nhìn thấy ánh mắt chứa đựng sự áy náy của hắn, nhưng ta lại muốn thấy đôi mắt hắn cũng chứa đầy sự đau thương như ta.
Ta không hận hắn, nếu muốn hận thì trước tiên ta nên hận Nghiêm Thự, nhưng ngay lúc này ta lại có cảm giác thống khoái như được trả thù.
Ngươi đã từng yêu? Ngươi đã từng hận?
Ngươi có từng yêu một người đến điên cuồng hay không?
Ngươi có từng được một người nhãn thần vô cùng ôn nhu sưởi ấm cõi lòng, rồi cũng lại bị chính kẻ đó cướp đi của ngươi tất cả?
Ngươi đã từng đem tất cả yêu thương biến thành hận thù… Ngươi liệu có còn chừa lại cho ta chút gì không?
Ban đêm ta nằm mộng, trong mộng không có Nghiêm Thự, không có Bồ Tĩnh, cũng không có Trầm Thanh Phong. Trong mộng ta gặp ta lúc nhỏ đang nắm tay ca ca trèo lên sườn đồi, đưa mắt nhìn khắp quang cảnh tươi đẹp xung quanh, trên cánh đồng ngàn vạn bông hoa nhài đua nhau nở rộ, khoe ra một màu bạch sắc mà ca ca vẫn luôn yêu thích. Tất cả đất trời đều thu gọn trong tầm mắt, tiếng cười vô tư của ta vang vọng khắp núi rừng, ca ca cũng nhìn ta mỉm cười thật ôn nhu.
Đột nhiên thiên địa tối sầm, ca ca không cười nữa, hắn nhìn ta, nhãn thần cực kỳ băng lãnh. Ta luống cuống, sợ hãi khóc to, ca ca không dỗ dành ta, cũng không thay ta lau nước mắt, hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta nói: ”Thanh Phong, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy… sao lại đối xử với ta…“ Đôi mắt của ca ca tràn ngập sự đau khổ.
Ta vốn muốn hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, muốn hỏi hắn xem có phải vì ta mà hắn phải đau khổ hay không, nhưng tất cả những lo lắng đó đều không thể thốt thành lời. Ta chỉ hoảng hốt nắm chặt tay áo của ca ca mà nói: “Xin lỗi, ca ca, xin lỗi, ngươi đừng giận ta.“
Hắn vô tình hất tay ta khiến ta ngã ngồi trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả cánh đồng hoa trong nháy mắt liền héo rũ, bầu trời u ám không một tia nắng, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, không gian mang một vẻ chết chóc thê lương, trong thế giới đó chỉ còn lại một mình ta.
Đột nhiên giật mình tỉnh giấc mới phát hiện mồ hôi lạnh đã chảy ra khắp người.
Là mộng, chỉ là một giấc mộng, chỉ là giấc mộng….. chỉ là một giấc mộng.
Ta trong lòng không ngừng tự lập đi lập lại với chính bản thân mình điều đó, nhưng bên tai vẫn luôn vang lên giọng nói ai oán của ca ca.
“Thanh Phong, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, sao lại đối xử với ta như vậy?”
Ta bước ra hoa viên, dựa người vào gốc cây ngồi suốt cả đêm, khi những tia nắng ban mai phủ lên người ta, mọi người trong phủ mới nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc hỏi ta đang làm cái gì?
“Ta ngắm hoa, chờ hoa lài nở.“ – Ta nói.
Mọi người nghe vậy đều mỉm cười, họ nói bây giờ mới tháng ba, đến tháng sáu thì hoa lài mới nở.
‘’Ta chờ hoa lài nở.‘’ – Ta nói.
”Ta chờ cùng ngươi được không?”
”Không được, có ngươi ta nghĩ ca ca ta sẽ không thích.”
Bồ Tĩnh nắm chặt cổ tay ta nói: ”Thanh Phong, ngươi thật sự hận ta phải không?”
Lực đạo trên cổ tay siết chặt đến phát đau, ta cắn răng không muốn để lộ ra một tia mềm yếu: ”Ta nói rồi, ta không hận ngươi.”
”Không hận ta, ngươi sẽ không đối xử với ta tàn nhẫn như thế?” – Lần đầu tiên, Bồ Tĩnh gào lên với ta như vậy.
“Thanh Phong, ngươi đang nhìn gì, đang nghĩ gì vậy?’’ – Phía sau một người nhẹ nhàng ôm lấy ta.
Hắn từ chạng vạng tối đã không ngừng hỏi ta câu này, nhưng ta vẫn im lặng ngắm nhìn bóng mình in trên mặt nước.
Ta cười lạnh nói: “Ngươi hỏi làm gì? Sợ ta nghĩ quẩn trong đầu rồi nhảy xuống hồ sao? “
“Ta đúng là sợ ngươi nhảy xuống hồ, rất sợ…“
Nghiêm Thự nói rồi liền vùi đầu vào cổ ta, làn da hắn quả thực rất ấm áp, hoàn toàn khác xa một kẻ lãnh huyết như ta, nhưng ta của hôm nay chẳng phải là do hắn tạo ra hay sao…
“Ta đã bất lực đứng nhìn ngươi chết ngay trước mắt một lần, ta sẽ không để chuyện đó xảy ra thêm một lần nào nữa… không bao giờ!“
“Trầm Thanh Phong sẽ không một lần nữa vì ngươi mà tìm đến cái chết, cũng sẽ không vì ngươi mà khóc, không một lần nào nữa, …không bao giờ.“ Ta nhẹ nhàng nói, thanh âm rất thấp, rất nhỏ.
Ta nói với hắn cũng như nói với chính bản thân mình. Nhưng kỳ thực đó chỉ là một lời nói, một lời nhắc nhở hay chỉ là một sự dối trá. Ta cũng không xác định được bản thân có thể giãy ra khỏi vòng tay của hắn mà nhảy vào mặt nước xanh thẳm trước mắt hay không.
“Thanh Phong, ta yêu ngươi.“
Ta kinh ngạc quay đầu nhìn Nghiêm Thự, đôi môi ấm áp của hắn liền nhẹ nhàng hôn lên gương mặt lạnh giá của ta, ta vội vàng vùng vẫy cố sức đẩy hắn ra.
“Nghiêm Thự, ngươi không cần thương hại ta, ngươi căn bản không yêu ta, từ trước đến nay đều không yêu ta, ngươi chỉ muốn làm cho ta phải đau khổ, ngươi muốn nhìn ta vì ngươi mà rơi lệ tan nát cõi lòng, ngươi chỉ muốn nhìn thấy ta thống khổ… Đúng vậy, ngươi chỉ muốn nhìn xem ta có vì ngươi mà đau khổ hay không thôi.“ – Ta hét to với Nghiêm Thự.
Nghiêm Thự lặng yên nhìn ta không nói, một đôi mắt đen thẳm thẳm nhìn ta chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc.
Ôn nhu, lãnh khốc, động tình, coi thường.
Ta không hiểu, vĩnh viễn không hiểu phía sau cặp hắc mâu đó đang ẩn chứa điều gì.
Nghiêm Thự cùng ta nhìn nhau rất lâu, cuối cùng đôi môi hắn cong lên thành một nụ cười, rồi quay lưng bước đi.
“Thanh Phong, ngươi thương hắn sao?” – Bồ Tĩnh chẳng biết khi nào đã xuất hiện trước mắt ta hỏi.
Ta lạnh lùng nói: “Ta và hắn nói chuyện không liên quan đến ngươi, ngươi không cần phải hỏi.“
“Ngươi không dám thừa nhận?”
“Đều không phải, ta vốn không yêu hắn.“ – Đúng vậy, đây là lời ta đã tự nói với chính mình không biết bao nhiêu lần.
“Thế nhưng mấy ngày nay ngươi như vậy, có phải vẫn đang vì hắn mà đau lòng không, ngươi rõ ràng là đang trốn tránh không dám thừa nhận.”
“Ta không có.“
“Thanh Phong, ngươi vẫn thương hắn.“
“Ta nói không có là không có, ta không thương hắn, không thương, không thương…. A…“
Ta điên cuồng hét to, hận chính bản thân mình, thật sự đã không kèm chế được.
Ta điên rồi….
Ta thật sự điên rồi…
Bồ Tĩnh vội vàng ôm lấy ta, ánh mắt hắn nhìn ta chứa đựng vô vàn bi thương cùng đau khổ. Ta biết hắn sợ ta không chịu nổi kích thích mà suy sụp nên gắt gao ôm ta vào lòng.
Ta vì cái gì mà còn không trở nên điên cuồng… vì cái gì mà không điên… vì sao lại không thể điên….
Qua một lúc ta tỉnh táo lại.
Ta vô pháp điên cuồng…
Chỉ là tất cả mọi niềm tin và hy vọng trong lòng ta đều đã chết, tất cả chỉ còn lại sự tuyệt vọng.
Xuân hàn se lạnh, hoa viên trống rỗng chỉ còn từng cơn gió lạnh khẽ lướt qua, hồ điệp không còn lưu luyến đóa hoa, tiếng họa mi trong trẻo thanh thoát cũng đã tắt, chỉ còn lại tiếng đỗ quyên bi thảm, thanh thanh không dứt, thanh thanh tan nát cõi lòng…
Ngươi có từng nghe… đoạn trường là thống khổ.
Ngươi có nghe… là ai xướng khúc tuyệt ca.
“Mạc đạo bất tiêu hồn, quyển liêm thanh phong, nhân bì hoa cúc sấu.“ – Bồ Tĩnh ngồi bên ta lặng lẽ nói.
Tiếp nhận bình rượu nóng từ tay Bồ Tĩnh, ta mới nhận ra gió tây vừa nổi, Bồ Tĩnh quay đầu lại nhìn ta nở nụ cười nói:
“Mạc đạo bất tiêu hồn… mạc đạo… bất tiêu hồn… tiêu hồn… Đến tột cùng là vì ai mà tiêu hồn, vì ai mà gầy gò?“
Ta không trả lời, chỉ đoạt lấy chén rượu trên tay, thay hắn uống cạn.
Ta nói: “Ngươi uống nhiều quá đó Bồ Tĩnh, ngươi không được giống như ta mà đa sầu đa cảm.“
Mạc đạo bất tiêu hồn….
Nguyên nhân duyên tận, tình si tình thệ, tăng và giảm chỉ có tuổi hoa, năm tháng có thể khiến linh hồn ta đau đớn… nhưng cũng lại giống như dòng nước có thể cuốn trôi đi tất cả.
“Thanh Phong, ngươi càng ngày càng lạnh nhạt, là ngươi đang trách ta sao… nguơi cũng hận ta sao?” – Trên mặt Bồ Tĩnh đột nhiên lại nổi lên một mạt tiếu ý, chậm rãi nói.
Ta nhìn hắn, lạnh nhạt nở nụ cười.
“Ta hận ngươi vì cái gì… Bồ Tĩnh, hận ngươi vì trước đây không yêu Trầm Thanh Ngọc, khiến ca ca ta nghĩ quẩn tự thiêu? Hận ngươi hại ta mất đi người thân duy nhất cô độc một mình? Hận ngươi tạo ra một Nghiêm Thự đầy lòng hận thù?”
Ta cười, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Bồ Tĩnh.
“Ta không hận ngươi, cũng không hận hắn, mọi chuyện cũng không phải do ta gieo gió gặt bão, nhưng đều là do ta tự nguyện, ta sẽ không hối hận, cũng không có tư cách oán hận.“
Ta khẽ nhắm mắt lại. Hận cũng như yêu một người cần rất nhiều tâm huyết, nhưng hôm nay ta đã quá mệt mỏi rồi, yêu cũng mệt mỏi, sống cũng quá mệt mỏi, ta không còn hơi sức để hận thêm một người nào nữa.
Hơi lạnh nhẹ nhàng đặt trên môi, ta không thể phân biệt đâu là lúc bắt đầu, chỉ lạnh lùng tiếp nhận nụ hôn mãnh liệt đó.
“Ta tình nguyện để ngươi hận ta, chí ít hận cũng như ái, có thể làm ngươi vĩnh viễn khắc cốt ghi tâm.“
Phương pháp thực rất tàn nhẫn, Bồ Tĩnh quả là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Nghiêm Thự, tính cách đều giống nhau, đều ích kỷ.
“Môi của ngươi hảo lạnh.“ – Hắn dùng đầu ngón tay lướt nhẹ qua môi ta.
Ta cười lạnh nói: “Có đúng không?”
Ta kéo tay Bồ Tĩnh đặt trên ngực mình.
“Ngươi biết không, ở đây mới thực sự là lạnh.“ – Bàn tay đặt ở ngực ta hơi run rẩy một chút.
Ta biết nói như vậy sẽ làm tổn thương hắn, bởi vì hắn yêu ta nên lời nói đó của ta sẽ làm cho hắn đau lòng. Nhưng dù biết, ta vẫn nói, là ta cố ý nói như vậy. Ta ghét nhìn thấy ánh mắt chứa đựng sự áy náy của hắn, nhưng ta lại muốn thấy đôi mắt hắn cũng chứa đầy sự đau thương như ta.
Ta không hận hắn, nếu muốn hận thì trước tiên ta nên hận Nghiêm Thự, nhưng ngay lúc này ta lại có cảm giác thống khoái như được trả thù.
Ngươi đã từng yêu? Ngươi đã từng hận?
Ngươi có từng yêu một người đến điên cuồng hay không?
Ngươi có từng được một người nhãn thần vô cùng ôn nhu sưởi ấm cõi lòng, rồi cũng lại bị chính kẻ đó cướp đi của ngươi tất cả?
Ngươi đã từng đem tất cả yêu thương biến thành hận thù… Ngươi liệu có còn chừa lại cho ta chút gì không?
Ban đêm ta nằm mộng, trong mộng không có Nghiêm Thự, không có Bồ Tĩnh, cũng không có Trầm Thanh Phong. Trong mộng ta gặp ta lúc nhỏ đang nắm tay ca ca trèo lên sườn đồi, đưa mắt nhìn khắp quang cảnh tươi đẹp xung quanh, trên cánh đồng ngàn vạn bông hoa nhài đua nhau nở rộ, khoe ra một màu bạch sắc mà ca ca vẫn luôn yêu thích. Tất cả đất trời đều thu gọn trong tầm mắt, tiếng cười vô tư của ta vang vọng khắp núi rừng, ca ca cũng nhìn ta mỉm cười thật ôn nhu.
Đột nhiên thiên địa tối sầm, ca ca không cười nữa, hắn nhìn ta, nhãn thần cực kỳ băng lãnh. Ta luống cuống, sợ hãi khóc to, ca ca không dỗ dành ta, cũng không thay ta lau nước mắt, hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta nói: ”Thanh Phong, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy… sao lại đối xử với ta…“ Đôi mắt của ca ca tràn ngập sự đau khổ.
Ta vốn muốn hỏi hắn chuyện gì đã xảy ra, muốn hỏi hắn xem có phải vì ta mà hắn phải đau khổ hay không, nhưng tất cả những lo lắng đó đều không thể thốt thành lời. Ta chỉ hoảng hốt nắm chặt tay áo của ca ca mà nói: “Xin lỗi, ca ca, xin lỗi, ngươi đừng giận ta.“
Hắn vô tình hất tay ta khiến ta ngã ngồi trên mặt đất, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả cánh đồng hoa trong nháy mắt liền héo rũ, bầu trời u ám không một tia nắng, mọi âm thanh đều trở nên tĩnh lặng, không gian mang một vẻ chết chóc thê lương, trong thế giới đó chỉ còn lại một mình ta.
Đột nhiên giật mình tỉnh giấc mới phát hiện mồ hôi lạnh đã chảy ra khắp người.
Là mộng, chỉ là một giấc mộng, chỉ là giấc mộng….. chỉ là một giấc mộng.
Ta trong lòng không ngừng tự lập đi lập lại với chính bản thân mình điều đó, nhưng bên tai vẫn luôn vang lên giọng nói ai oán của ca ca.
“Thanh Phong, sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, sao lại đối xử với ta như vậy?”
Ta bước ra hoa viên, dựa người vào gốc cây ngồi suốt cả đêm, khi những tia nắng ban mai phủ lên người ta, mọi người trong phủ mới nhìn thấy, không khỏi kinh ngạc hỏi ta đang làm cái gì?
“Ta ngắm hoa, chờ hoa lài nở.“ – Ta nói.
Mọi người nghe vậy đều mỉm cười, họ nói bây giờ mới tháng ba, đến tháng sáu thì hoa lài mới nở.
‘’Ta chờ hoa lài nở.‘’ – Ta nói.
”Ta chờ cùng ngươi được không?”
”Không được, có ngươi ta nghĩ ca ca ta sẽ không thích.”
Bồ Tĩnh nắm chặt cổ tay ta nói: ”Thanh Phong, ngươi thật sự hận ta phải không?”
Lực đạo trên cổ tay siết chặt đến phát đau, ta cắn răng không muốn để lộ ra một tia mềm yếu: ”Ta nói rồi, ta không hận ngươi.”
”Không hận ta, ngươi sẽ không đối xử với ta tàn nhẫn như thế?” – Lần đầu tiên, Bồ Tĩnh gào lên với ta như vậy.
Tác giả :
Hành Vân