Thành Phần Cá Biệt
Chương 52 C52 Giáo Dục Giới Tính
- Ôi không, tao lại mất máy tính rồi...
- Nữa hả? Lần thứ 3 trong tháng?
- Chắn chắn lớp mình có người lấy, nhưng làm sao để bắt được thủ phạm?
Vinh ngồi một mình ở bàn cuối cùng, tay ôm sách, cuộc nói chuyện của hai người bạn dãy bên cạnh cứ vô tình lọt vào tai.
- Này, nghe nói ở lớp 8A có một nhóm chuyên nhận tiền rồi điều tra việc xấu đấy! Đội trưởng của đội đó hình như là chị Ái Lạp thì phải.
Tiếng rì rầm tuy nhỏ nhưng do khoảng cách rất gần nên Vinh vẫn nghe được đôi chút. Khi nhận ra tên chị gái, đồng tử của Vinh bất giác co giãn, hô hấp chậm lại. Cậu cố gắng căng tai nghe ngóng, nhập tâm đến nỗi hai ngón tay đã vò nát mép quyển sách từ bao giờ.
- Đội Bảo Vệ Chính Nghĩa phải không?
- Tao nghe các anh chị khóa trên kể lại, đội đã lập được rất nhiều thành tích và cứu không biết bao nhiêu người. Việc gì họ cũng làm, nhưng có vài việc khá nguy hiểm...
Hai cô bạn thủ thỉ tâm sự với nhau về vấn nạn bùa yêu diễn ra năm ngoái. Đôi lông mày của Vinh khẽ chau lại, tưởng chừng có thể nối liền với nhau đến nơi. Vinh cắn môi, ngón tay di chuyển vẽ ra vài dòng nghuệch ngoạc trên trang vở, toàn bộ suy nghĩ nhanh chóng rơi vào mông lung.
***
Sau khi nghe qua phần giới thiệu sơ lược về chuyên đề giáo dục giới tính, Ái Lạp thật sự rất tò mò, chuyên đề như kiểu một chân trời mới với con bé vậy. Buổi học ngoại khoá chuyên đề sẽ diễn ra và thứ 4, tức là còn tận 2 ngày để nó đi đối đáp và chất vấn với bố. Bảo dắt tay nó ra khỏi trường, Cường ở bên cạnh vừa đi vừa cùng Ái Lạp đùa nghịch.
- Oẳn tù tì! Mày ra chậm, lại.
- Oẳn tù tì! Chết, mai mày với Quỳnh Giao phải trực nhật cả phần của bọn tao.
Ái Lạp thích chí hô lên, hào hứng nắm lấy tay Bảo lắc mạnh. Bảo bị đau liền giật Ái Lạp một cái, Cường nhìn nó cười cười, tỏ vẻ như thể cậu chỉ đang nhường thôi. Quỳnh Giao đi bên cạnh Cường giả vờ bĩu môi, thật ra tâm trạng rất thoải mái vui vẻ, thế là có cái cớ để làm hộ Ái Lạp rồi.
- Bảo ơi tao thắng rồi này, mày thấy tao giỏi không?
- Giỏi giỏi, mày cái gì cũng giỏi, mày là giỏi nhất.
Bảo hùa theo cho có lệ, cẩn thận mở cửa cho Ái Lạp chui vào trong xe. Ái Lạp được khen nên sướng, hai mắt cứ híp lại. Bảo xoa đầu chào con bé, đoạn cậu bắt gặp ánh mắt không mấy thiện cảm của bố Sơn ở ghế trước, tâm trạng bỗng trở nên tốt hơn hẳn.
- Thứ 4 tuần này có chuyên đề giáo dục giới tính đấy, chú Sơn cứ chuẩn bị tinh thần đi là vừa.
Bảo lè lưỡi, thả ra một quả bom rồi kịp thời chuồn đi trước khi nó nổ. Ông Trịnh trợn trắng mắt, sốc đến mức không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Ái Lạp. Ái Lạp không hiểu giáo dục giới tính thì có gì nghiêm trọng, vẫn đang bình thản mút hộp sữa mà Vinh đưa cho.
Vinh ngồi vắt chéo chân trong xe, tầm mắt hờ hững đảo qua đám bạn của Ái Lạp. Cậu khẽ cúi đầu như đang chào hỏi, tầm mắt vô tình lướt qua khuôn mặt ngờ nghệch của Quỳnh Giao và nụ cười lạnh nhạt của Cường. Vinh coi như không có gì, quay sang kích vào cuộc nói chuyện dang dở ở trong xe:
- Thôi xong, tối thứ 4 bố chuẩn bị chết dưới tay Ái Lạp.
Làn da ông Trịnh nhanh chóng trở nên tái xanh, hai hàm răng nghiến lại, hình ảnh cau có phản qua gương chiếu hậu. Ái Lạp chợt nhớ ra điều gì đó, nó hơi nghiêng đầu lên phía trước, chống nạnh thắc mắc với ông Trịnh:
- Ờ, con thấy cô giáo nói khác với bố lắm nhé, cô bảo chỉ có bạn nam mới làm cho bạn nữ có thai được thôi, chứ nữ không làm cho nam có thai được.
Ông Trịnh nghe xong nín cả thở, não bộ chạy đi chạy lại duy nhất một câu nói: Thôi quả này ăn cứt ăn đầu bờ rồi. Ông toát mồ hôi, cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng. Vô lăng trượt một đường dài, bánh xe đột ngột xoay nhanh rồi lao vút đi, chở ba con người phi như điên trên đường lớn.
Ái Lạp ngồi im ở hàng ghế sau, vươn tay sờ một chút mái tóc rối tinh rối mù của mình, âm thầm trách Bảo vừa nãy đã xoa đầu con bé quá mạnh.
Hôm sau đến trường, Ái Lạp thấy bố đang nói gì đó ầm ĩ với giáo viên. Hôm nay bố tự dưng gọi Bảo qua đón nó là nó đã nghi rồi, bây giờ thấy tình cảnh này còn càng nghi hơn. Kết hợp với phản ứng khác thường hôm qua, chả nhẽ bố đang giấu nó điều gì?
- Bố tao đang làm gì thế?
- Chịu, đi mà hỏi bố mày.
Bảo nhún vai, đẩy Ái Lạp ra ghế ngồi. Tiết đầu tiên là tiết Sinh, cũng là môn chủ trương tổ chức chuyên đề giáo dục giới tính. Ông Trịnh đôi co với giáo viên chủ nhiệm không được liền ầm ĩ xông lên phòng hiệu trưởng.
Bảo nhìn ông Trịnh khổ sở chật vật, tin chắc kèo này mình đã thắng. Kể cả ông Trịnh có quyền hành trong trường thì cũng không thể bỏ một môn bắt buộc đi được. Bảo đeo cái airpod lên tai, bắt đầu quay sang làm mình làm mẩy với Ái Lạp:
- Bạn ơi, buồn ngủ quá!
- Được rồi, dựa vào đây.
Ái Lạp ngồi thẳng lưng, phủi hết tóc khỏi vai phải của mình. Nó cảm nhận được những sợi tóc ngắn của Bảo từ từ cọ vào cổ gây ra chút ngứa, vai con bé dần trở nên nặng nề. Bảo thoải mái gối lên vai Ái Lạp ngủ một giấc ngon lành. Ái Lạp hít một chút cái mùi quanh chóp mũi, tự dưng cũng thấy hơi buồn ngủ.
Rõ ràng Ái Lạp đang gội chung mùi dầu gội với mình, nhưng Cường luôn ngửi được chút bạc hà ám ảnh quanh người con bé. Cơn khó chịu dâng lên trong lồng ngực, cậu cục cằn lôi chai xịt khử mùi trong cặp ra, phun cả đống vào hai đứa đang dựa vào nhau ngủ. Ái Lạp hơi khó chịu khịt mũi, nhưng sau đó rất nhanh đã tiếp tục mê man vì mùi quá thơm.
Quỳnh Giao gãi đầu, vươn tay ghìm lại hành động của Cường, ra hiệu để im cho Ái Lạp ngủ.
Ái Lạp ngủ rất ngon, trong giấc mơ nó còn có cảm giác như ai đó đang véo má mình, nên đã há miệng ra ngoạm thủ phạm một nhát.
- Đứa nào véo má bà, kiếp sau cụt tay!
Tiếng hét rõ to vang lên giữa giờ học. Cô Sinh đứng trên bục giảng giật mình, vội vàng quay người lại, nương theo ánh mắt của đám học trò mà tìm tòi ở cái bàn cuối sát cửa sổ.
Trên đùi Bảo lúc này là mái tóc xoã dài toán loạn của Trịnh Gia Ái Lạp. Cậu cứng người, làm như không có gì hết, giả vờ cầm lấy quyển sách rồi chúi mặt vào. Cả lớp nhìn nhau nín cười, tỏ vẻ ok bọn tao không biết gì đâu, tủm tỉm xoay lên tiếp tục nghe giảng.
Cô giáo thở dài cho qua, nhưng vẫn lặng lẽ lườm cảnh cáo Bảo.
Trong lúc đám con em đang say sưa ngủ thì ở phía phòng hiệu trưởng là một trận rùm beng khói lửa. Ông Trịnh mang cái uy của cổ đông lớn nhất trường ra, nhất quyết đòi xoá môn Sinh khỏi thời khoá biểu. Cô hiệu trưởng rất khó xử, hoàn toàn không biết làm sao để dỗ con người dở hơi này. Cô giải thích hết nước hết cái, thế mà cuối cùng ông Trịnh vẫn ngu ngục mà phun ra một câu:
- Nếu không bỏ được thì để tôi đốt trường.
- ....
Mọi người đừng cản cô hiệu trưởng.
Cô muốn đánh người!
Cô hiệu trưởng hít vào thở ra, vỗ ngực lấy lại bình tĩnh, tự lẩm nhẩm an ủi chính mình rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cô gượng gạo nở một nụ cười, đoạn đẩy chén trà về phía ông Trịnh, ngọt nhạt phân tích:
- Ông Trịnh, ông làm thế chúng tôi rất khó xử. Vốn chương trình giáo dục ở Việt Nam đã không xem trọng chuyện này rồi, mà bây giờ cái hoa lá bên ngoài ông cũng phản đối, ông không sợ mai sau con mình không hề biết một thứ gì sao?
- Nó cần gì phải biết, bao giờ muốn biết thì tôi dạy.
Cô hiệu trưởng có vẻ đã hết chịu nổi bản tính cù nhây của bố Sơn, bực dọc nhíu mày. Hai tay cô nghiêm trang đặt trước mặt, cố gắng dùng giọng nhỏ nhẹ hết mức có thể để nói:
- Thứ lỗi cho tôi nói thẳng. Ông Trịnh này, giả sử như sau này Ái Lạp đi lấy chồng thì con bé phải làm sao đây?
- Còn kiểu gì? Đến lúc đó tôi sẽ vào nằm chung giường chỉ từng bước cho chúng nó.
Cô hiệu trưởng bất lực, vẻ nghiêm trang được trút bỏ hoàn toàn, đưa tay lên xoa trán. Cuối cùng trước sự ương ngạnh của bố Sơn, cô đành phải duyệt cho Ái Lạp không tham gia chuyên đề, còn môn Sinh thì không thể bỏ khỏi thời khoá biểu được. Dẫu sao không chỉ con người mới làm chuyện ấy, con vật cũng làm. Không dạy được cho Ái Lạp phần gốc rễ thì dạy trí trá thông qua con vật, ông Trịnh sẽ không biết được đâu.
Sáng thứ 4, có con bé nào đó hồ hởi đến trường học chuyên đề, cũng vẫn là con bé đó, ngẩn tò te khi bị chặn ở ngoài cửa lớp.
- Do một số lí do từ ban giám hiệu, Ái Lạp chịu khó ngồi ngoài này cầm sách đọc tạm nhé.
Cô Sinh cười mỉm, lạch xạch khoá cửa lại đồng thời kéo hết rèm cửa vào. Ái Lạp ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cố gắng gõ cửa mấy lần nhưng không nhận được sự hồi đáp từ phía trong lớp. Nó phụng phịu ngồi bệt xuống sàn hành lang, lôi sách ra đọc tạm.
Bảo đang lơ mơ ngủ, nghe loáng thoáng tiếng Ái Lạp kêu liền tỉnh dậy, dáo dác nhìn xung quanh. Cậu thấy mọi người trong lớp đã bắt đầu vào chuyên đề, rèm cửa kéo kín để màn hình chiếu có thể hiển thị rõ, song chỗ ngồi bên cạnh vẫn còn trống không.
Bảo tháo dây tai nghe ra, rõ ràng mình vừa nghe thấy tiếng con nhỏ mà giờ lại chẳng thấy nó đâu. Chả nhẽ cậu lại nhớ Ái Lạp đến nỗi nằm mơ? Bảo bồn chồn trong lòng, suy tính cách chuồn ra từ cửa sau. Vừa mới bước ra ngoài, quả nhiên đã thấy con bé nhà mình đang ngồi thu lu ở đó.
Cường chứng kiến cảnh Ái Lạp bị giữ ở ngoài, không đành lòng xin đi vệ sinh, đường đường chính chính mà ra từ cửa trước.
- Wow, mày đang đọc sách thật đấy à?
Hai tay Cường đút túi quần, ngạc nhiên hỏi. Làm gì có chuyện Ái Lạp chăm chú đọc sách cơ chứ! Nó nhe răng cười, vỗ vỗ ra hiệu cho Cường ngồi bên cạnh mình, sau đó liền vẫy tay chào mừng Bảo gia nhập hội.
Cả ba đứa ngồi bệt dưới sàn hành lang, lưng dựa vào lan can trường. Gió thu lành lạnh thổi vào gáy, tóc mấy đứa bay bay, đôi khi va phải nhau theo từng nhịp gió về.
- Hay là đứa nào nghịch thì không được học chuyên đề nhỉ? Chúng mày cũng bị đuổi ra mà?
Cường nhún vai ra điều chắc là vậy, Bảo nghe xong câu hỏi của Ái Lạp đành gật đầu, ậm ừ hùa theo. Hai thằng con trai không ai bảo ai lặng lẽ giữ im lặng, chỉ có mình con nhỏ ngồi giữa là vẫn ngây thơ ba hoa chính choè, không biết gì về sự thật đã xảy ra.
Ái Lạp dựa đầu vào tay Bảo đọc mấy hồi liền nản. Nó mò lật nhanh các trang trong quyển sách, đến một đoạn gần cuối quyển, Ái Lạp đột nhiên phát hiện vài trang sách đã bị xé đi, thay vào đó là dòng note trên giấy vàng dán ở chính giữa trang sách: "Bộ phận sinh dục nam nữ. Tác dụng: Đi tè!"
- Bố!!!
Ái Lạp hét lên, không khí ngưng đọng trong 3 giây.
Bảo đột nhiên phụt cười, ngả người vào người Ái Lạp, thở không ra hơi. Khóe miệng tủm tỉm của Cường lọt vào tầm mắt Ái Lạp, thế là nó nhanh chóng nhận ra mình bị lừa.
Hai đứa này căn bản không bị đuổi ra giống nó!
Chỉ có một mình nó bị đuổi!
Tại bố!
- Tao không ngờ bố mày lại làm đến mức này.
Bảo gạt nước mắt, giọng điệu có chút bất đắc dĩ. Vốn cứ tưởng sau ngày hôm nay sẽ không lừa được Ái Lạp nữa, ai ngờ chú Sơn vô tình tiếp tay cho, kiểu này về sau còn lợi dụng được Ái Lạp dài dài.
- Ái Lạp ơi, tao lạnh quá, muốn ôm.
Nghĩ là làm, Bảo lại bắt đầu giở trò, dụi đầu vào hõm cổ Ái Lạp. Cường làm gì có chuyện để yên như thế, cậu ta tức giận mà cái giọng vẫn mang theo nét lành lạnh, nói chen vào:
- Tao cũng lạnh!
- Ờ nhưng mày không bị vô sinh, lêu lêu!
Bảo vui sướng ôm chặt lấy Ái Lạp, khoé miệng nhếch lên một độ cong vừa phải, bộ dáng vô cùng thoả mãn. Thể chất của Ái Lạp vốn kị lạnh, từ nãy đến giờ ngồi ngoài hứng gió thu đã sớm thấy khó chịu, nay được Bảo ôm nên không ngu gì mà phản đối. Nửa người nó lọt thỏm trong lòng Bảo, bình tĩnh chơi điện thoại.
Cường không làm gì được nên dỗi, đành phải gối đầu lên chân Ái Lạp, úp quyển sách lên mặt đánh một giấc đến hết tiết. Lớp 8A học xong mở cửa ra thấy cảnh ba đứa co ro ôm nhau ngủ liền ái ngại gãi tai. Chúng nó nghĩ cũng thấy tội, không hiểu sao tự dưng cô Sinh lại đuổi Ái Lạp ra ngoài. Cô Sinh đi qua trông thấy tình cảm này chỉ lặng lẽ thở dài, bảo lũ học sinh canh cho ba đứa ngủ thêm một lúc, coi như đền bù cho chuyện vừa xảy ra.
***
Sức hút của con gái đang trổ mã đúng là không đùa được.
Có người vô tình va vào Ái Lạp, nhận được nụ cười qua loa của con bé, mặt nhanh chóng đã đỏ tới mang tai.
Bảo dường như đã nhận ra vấn đề này, nhưng không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế.
- Tớ nghe nói đội Bảo Vệ Chính Nghĩa cái gì cũng làm... Vậy... cậu có thể cười với tớ một cái không?
- Hả?
Trí nhìn tờ tiền trên tay thằng ranh con, định đập cho nó một trận. Bộ chúng mày tưởng tiền có thể mua được nụ cười của đại tỷ sao? Người muốn nhìn đại tỷ cười có dâng sao trên trời kính trăng dưới nước thì may ra... Trí ngồi ở ghế đá quanh bàn tròn, khinh thường ngoáy tai.
- Được.
Ái Lạp gật đầu cười hì, thuận tay nhận luôn tờ 500 mới cứng mà đối phương đưa. Hai tròng mắt Trí thiếu điều muốn rớt xuống đất, Quỳnh Giao nhìn Bảo và Cường với tư thế ái ngại, huých Ái Lạp một cái. Đợi cậu bạn kia đi mất, Quỳnh Giao mới hùng hổ đứng dậy, giảng cho Ái Lạp về bài học nhân sinh:
- Sao cậu có thể dễ dãi đến mức đấy cơ chứ!
- Ơ, tao làm gì?
- Cậu không thể tuỳ tiện đáp ứng những yêu cầu như vậy được!
Quỳnh Giao bực tức dậm chân, khuôn miệng nhỏ chu lên đáng yêu vô cùng. Ái Lạp cũng không cảm thấy mình cười một cái thì mất mát gì, thản nhiên đưa lại tờ tiền cho An.
Mọi việc tưởng chừng như kết thúc thì độ chục phút sau lại có người tới, yêu cầu đưa ra giống hệt như vừa rồi. Chuyện sẽ chẳng có gì to tát nếu đối phương không yêu cầu Ái Lạp nắm tay mình, sau đó bị Bảo đá cho lăn khỏi ghế.
- Thằng chó, mày vừa làm gì?
- Cút.
Bảo gằn giọng làm người dưới đất không tự chủ mà run lên. Cậu ta lồm cồm bò dậy, bỏ lại hai chữ "đợi đấy" rồi chạy chối chết. Lần này tới lượt Trí là người phát khùng, nhảy lên răn dạy Ái Lạp thay cho Quỳnh Giao. Ái Lạp gãi đầu, công nhận là yêu cầu vừa rồi hơi kì cục thật, im lặng nghe mắng.
Ở một chiếc bàn cách đó không xa, Vinh đang yên lặng ngồi đọc sách. Cậu tưởng chừng dửng dưng không quan tâm nhưng chuyện vừa mới xảy ra lại không bỏ sót một chi tiết nào. Vinh xoay bút trên tay, hàm răng trắng cắn vào đuôi bút.
Đội Bảo Vệ Chính Nghĩa?
Cái gì cũng làm à?
***