[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh
Chương 6
Tiểu Du? Người kia đang gọi ai?
“Ta không phải Tiểu Du của ngươi, ta gọi là Mị Ảnh.”
“Không sai, đều là ngươi.” Thiếu niên kéo y, đưa y cách xa cánh cửa trước mặt.
“Ngươi làm gì? Ta muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này.”
“Ngươi không thể đi vào trong đó, đó không phải là chỗ ngươi nên đi.”
“Ngươi thả ta ra…Buông ra.”
Thiếu niên kia lực đạo lớn đến thần kì, Mị Ảnh giãy không ra, chỉ có thể mặc kệ người kia đem mình mang đến chỗ khác cách xa nơi này.
Không biết bị kéo đi bao lâu, thiếu niên đột nhiên buông ra, chỉ về một phương hướng khác “Ngươi cần phải trở về. Còn có…sống thật tốt tính cả phần của ta nữa.”
Mị Ảnh nghi hoặc nhìn qua người kia, hoàn toàn không rõ ý tứ trong lời nói của thiếu niên.
“Có người cần ngươi cứu vớt.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thiếu niên lắc đầu.“Đi nhanh đi, nếu muộn ngươi sẽ không thể trở về nữa.” Thiếu niên đẩy y.
Mở cửa, Mị Ảnh chần chờ quay đầu lại ngắm nhìn thiếu niên sau lưng.“Ngươi…Không muốn cùng rời đi sao?”
“Ta đã không thuộc về thế giới đó. Ngươi đi nhanh đi.” Thiếu niên liên thanh thúc giục.
Quay người lại, đối mặt với khoảng không bên kia cửa, đang định nói thêm điều gì, đột nhiên sau lưng truyền đến lực đẩy, y liền rơi xuống vực thẳm đen tối trước mặt.
“Tiểu Du, Giản Phàm xin nhờ ngươi.”
________________________
“Sư phụ, Dịch ca ca đã tỉnh lại, Dịch ca ca đã tỉnh lại!” Thu Nhi mừng rỡ như điên hướng phía ngoài cửa hô to.
“Sư phụ, người nhanh một chút ──”
Mị Ảnh mở mắt ra, bên tai truyền đến âm thanh chói tai, khiến cho y nhăn mày.
Thật ồn ào…… Là hài tử nhà ai vậy?
Mà ở ngoài phòng Giản Phàm đang phơi thảo dược cũng dừng động tác, đi về phía tiểu ốc, chịu không nổi Thu Nhi thúc giục, cũng đành gia tăng cước bộ.
“Sư phụ, nhanh lên, nhanh lên…”
“Được rồi, được rồi, sư phụ nghe thấy rồi.” Giản Phàm bất đắc dĩ trả lời.
Giản Phàm đi đến bên giường, người nọ mở to mắt, trong mắt tràn ngập cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn.“Ngươi là ai?”
“Ta? Ta là ──” Giản Phàm còn muốn nói tiếp, lại bị Thu Nhi đang đứng bên cạnh ngắt lời.
“Sư phụ tên gọi Giản Phàm, mà ta chính là đồ đệ của sư phụ, ta gọi là Trình Thu.” Hắn hưng phấn bò lên giường, “Dịch ca ca? Ngươi là Dịch ca ca đúng không?”
Mị Ảnh nhìn nam hài bộ dáng thực vui vẻ trướcmặt, nhíu mày.
Là hài tử nhà ai đây? Đang muốn đẩy nó ra, nam hài trên giường đột nhiên bị nhấc xuống khỏi giường.
“Thu Nhi, không được vô lễ. Sư phụ dạy ngươi như vậy sao?”
“Sư phụ, con xin lỗi…” Nó cúi đầu xuống.
“Ngươi đi giúp công tử ninh dược thuốc.”
“…… Ừm.” Nó dò xét Mị Ảnh một lúc, mới lưu luyến rời đi.
Mị Ảnh chằm chằm vào nam nhân ở trước mắt.
“Nó chỉ là trẻ con, công tử đừng so đo với nó.” Nam nhân kia mỉm cười, tiến đến gần thêm vài bước, thân thủ ý định kiểm tra nhiệt độ cơ thể y, lại bị y gạt ra.
“Đừng đụng vào ta.” Mị Ảnh cảnh giác nói.
Y sao lại ở trong này?
Y không phải đã uống thuốc độc sao? Vì sao lại không chết?
“Ngươi đã cứu ta?”
“Đúng vậy.”
“Ai muốn ngươi quản nhiều chuyện như vậy?” Y ra vẻ không vui mắng.
“Ta cũng chưa từng nghe thấy ai tốt bụng cứu người lại bị khiển trách bao giờ.”
“Là ngươi nhàn sự quản nhiều!”
Muốn chết cũng không thể như nguyện, y thật đáng buồn.
Kéo chăn ra, y lê thân thể rời khỏi giường, đi ra ngoài, trước mắt lại bị một người xuất hiện, cản trở đường đi của y.“Tránh ra.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Không liên quan đến ngươi.” Vượt qua hắn, đi thêm vài bước.
“Lại định tìm chết lần nữa đúng không?”
Dừng lại, Mị Ảnh không có trả lời.
“Độc thật ra là tự ngươi ăn vào, đúng không?”
Mặt không biểu tình, Mị Ảnh lãnh đạm trả lời, “Không liên quan đến ngươi.”
“Mạng của ngươi là ta cứu.”
“Thì sao? Tánh mạng của ta là do tự ta định đoạt, ngươi chỉ là người ngoài.”
Mị Ảnh căn bản không có ý định để ý tới hắn, nhấc chân muốn tiến lên phía trước, lại phát hiện thân thể không có cách nào nhúc nhích?!
Sao lại như vậy?
“Ta vất vả cứu được mạng của ngươi, không thể để ngươi phí hoài bản thân mình thêm lần nữa được.”
Thanh âm của người nọ vang lên bên tai, y nghiêng đầu, chẳng biết lúc nào, người nọ đã đến bên cạnh y.
Thế nhưng y lại không có phát giác, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Võ công lại cao như vậy.
“Ngươi điểm huyệt đạo của ta?”
“Có người muốn sống mà còn chả được, ngươi đã không tàn tật cũng không bị bệnh, trong đầu không nên có ý niệm phí hoài bản thân mình, thân là thầy thuốc, ta phải ngăn cản ngươi.”
“Ta không phải Tiểu Du của ngươi, ta gọi là Mị Ảnh.”
“Không sai, đều là ngươi.” Thiếu niên kéo y, đưa y cách xa cánh cửa trước mặt.
“Ngươi làm gì? Ta muốn rời khỏi địa phương quỷ quái này.”
“Ngươi không thể đi vào trong đó, đó không phải là chỗ ngươi nên đi.”
“Ngươi thả ta ra…Buông ra.”
Thiếu niên kia lực đạo lớn đến thần kì, Mị Ảnh giãy không ra, chỉ có thể mặc kệ người kia đem mình mang đến chỗ khác cách xa nơi này.
Không biết bị kéo đi bao lâu, thiếu niên đột nhiên buông ra, chỉ về một phương hướng khác “Ngươi cần phải trở về. Còn có…sống thật tốt tính cả phần của ta nữa.”
Mị Ảnh nghi hoặc nhìn qua người kia, hoàn toàn không rõ ý tứ trong lời nói của thiếu niên.
“Có người cần ngươi cứu vớt.”
“Ngươi nói cái gì?”
Thiếu niên lắc đầu.“Đi nhanh đi, nếu muộn ngươi sẽ không thể trở về nữa.” Thiếu niên đẩy y.
Mở cửa, Mị Ảnh chần chờ quay đầu lại ngắm nhìn thiếu niên sau lưng.“Ngươi…Không muốn cùng rời đi sao?”
“Ta đã không thuộc về thế giới đó. Ngươi đi nhanh đi.” Thiếu niên liên thanh thúc giục.
Quay người lại, đối mặt với khoảng không bên kia cửa, đang định nói thêm điều gì, đột nhiên sau lưng truyền đến lực đẩy, y liền rơi xuống vực thẳm đen tối trước mặt.
“Tiểu Du, Giản Phàm xin nhờ ngươi.”
________________________
“Sư phụ, Dịch ca ca đã tỉnh lại, Dịch ca ca đã tỉnh lại!” Thu Nhi mừng rỡ như điên hướng phía ngoài cửa hô to.
“Sư phụ, người nhanh một chút ──”
Mị Ảnh mở mắt ra, bên tai truyền đến âm thanh chói tai, khiến cho y nhăn mày.
Thật ồn ào…… Là hài tử nhà ai vậy?
Mà ở ngoài phòng Giản Phàm đang phơi thảo dược cũng dừng động tác, đi về phía tiểu ốc, chịu không nổi Thu Nhi thúc giục, cũng đành gia tăng cước bộ.
“Sư phụ, nhanh lên, nhanh lên…”
“Được rồi, được rồi, sư phụ nghe thấy rồi.” Giản Phàm bất đắc dĩ trả lời.
Giản Phàm đi đến bên giường, người nọ mở to mắt, trong mắt tràn ngập cảnh giác, trừng mắt nhìn hắn.“Ngươi là ai?”
“Ta? Ta là ──” Giản Phàm còn muốn nói tiếp, lại bị Thu Nhi đang đứng bên cạnh ngắt lời.
“Sư phụ tên gọi Giản Phàm, mà ta chính là đồ đệ của sư phụ, ta gọi là Trình Thu.” Hắn hưng phấn bò lên giường, “Dịch ca ca? Ngươi là Dịch ca ca đúng không?”
Mị Ảnh nhìn nam hài bộ dáng thực vui vẻ trướcmặt, nhíu mày.
Là hài tử nhà ai đây? Đang muốn đẩy nó ra, nam hài trên giường đột nhiên bị nhấc xuống khỏi giường.
“Thu Nhi, không được vô lễ. Sư phụ dạy ngươi như vậy sao?”
“Sư phụ, con xin lỗi…” Nó cúi đầu xuống.
“Ngươi đi giúp công tử ninh dược thuốc.”
“…… Ừm.” Nó dò xét Mị Ảnh một lúc, mới lưu luyến rời đi.
Mị Ảnh chằm chằm vào nam nhân ở trước mắt.
“Nó chỉ là trẻ con, công tử đừng so đo với nó.” Nam nhân kia mỉm cười, tiến đến gần thêm vài bước, thân thủ ý định kiểm tra nhiệt độ cơ thể y, lại bị y gạt ra.
“Đừng đụng vào ta.” Mị Ảnh cảnh giác nói.
Y sao lại ở trong này?
Y không phải đã uống thuốc độc sao? Vì sao lại không chết?
“Ngươi đã cứu ta?”
“Đúng vậy.”
“Ai muốn ngươi quản nhiều chuyện như vậy?” Y ra vẻ không vui mắng.
“Ta cũng chưa từng nghe thấy ai tốt bụng cứu người lại bị khiển trách bao giờ.”
“Là ngươi nhàn sự quản nhiều!”
Muốn chết cũng không thể như nguyện, y thật đáng buồn.
Kéo chăn ra, y lê thân thể rời khỏi giường, đi ra ngoài, trước mắt lại bị một người xuất hiện, cản trở đường đi của y.“Tránh ra.”
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Không liên quan đến ngươi.” Vượt qua hắn, đi thêm vài bước.
“Lại định tìm chết lần nữa đúng không?”
Dừng lại, Mị Ảnh không có trả lời.
“Độc thật ra là tự ngươi ăn vào, đúng không?”
Mặt không biểu tình, Mị Ảnh lãnh đạm trả lời, “Không liên quan đến ngươi.”
“Mạng của ngươi là ta cứu.”
“Thì sao? Tánh mạng của ta là do tự ta định đoạt, ngươi chỉ là người ngoài.”
Mị Ảnh căn bản không có ý định để ý tới hắn, nhấc chân muốn tiến lên phía trước, lại phát hiện thân thể không có cách nào nhúc nhích?!
Sao lại như vậy?
“Ta vất vả cứu được mạng của ngươi, không thể để ngươi phí hoài bản thân mình thêm lần nữa được.”
Thanh âm của người nọ vang lên bên tai, y nghiêng đầu, chẳng biết lúc nào, người nọ đã đến bên cạnh y.
Thế nhưng y lại không có phát giác, người này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Võ công lại cao như vậy.
“Ngươi điểm huyệt đạo của ta?”
“Có người muốn sống mà còn chả được, ngươi đã không tàn tật cũng không bị bệnh, trong đầu không nên có ý niệm phí hoài bản thân mình, thân là thầy thuốc, ta phải ngăn cản ngươi.”
Tác giả :
Tiểu Bộ