[Thanh Ngọc Án Hệ Liệt] Mị Ảnh
Chương 35
Đã thử tư vị tình ái thực nhiều lần, cho dù Mị Ảnh muốn phủ nhận như thế nào, nhưng thân thể hai người sớm đã bồi dưỡng đến ăn ý, mỗi khi lửa nóng phải ly khai hậu huyệt thì tràng bích liền co rút lại, chăm chú hấp thụ dục vọng của Giản Phàm không tha.
“Trừ ngươi ra, ta sẽ không đối bất luận kẻ nào có loại dục vọng này.”
Cánh tay quấn chặt lấy y, “Nhưng là ta lại khác……” Phía dưới vẫn liên tục trừu tống, “Trông thấy ngươi đặt ở trên người nam nhân khác, trong nội tâm đột nhiên dậy lên cùng một cỗ cảm giác phẫn nộ cường đại, rốt cuộc muốn như thế nào ta mới có thể triệt để có được ngươi? Dựa vào thân thể dây dưa? Hay là mỗi ngày ôm ngươi ở trong ngực?”
Đỉnh đầu, mầm giống của Giản Phàm rót vào trong cơ thể Mị Ảnh. “Rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt? Ngươi có thể nói cho ta biết không? Có thể dạy ta không?” Thanh âm mang chút ít mềm yếu, khẩn cầu.
Mị Ảnh sửng sốt.
Đây là…… Giản Phàm?
Mềm yếu của hắn chỉ một thoáng đã trừ đi tức giận trong nội tâm Mị Ảnh.
Giản Phàm như vậy ── Giản Phàm mềm yếu, Giản Phàm bất lực, Giản Phàm không có tự tin…… Mị Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Giản Phàm trên mặt xuất hiện những tâm tình này.
Y cho rằng Giản Phàm là thánh nhân, mặc kệ gặp phải chuyện gì, luôn dùng ôn nhu đi bao dung hết thảy, những nghi hoặc kia, những vây hãm lá chắn tại trên người Giản Phàm hẳn là nên nhìn không tới, nhưng là lại làm cho Mị Ảnh thấy được.
Dường như đáp lại Giản Phàm, Mị Ảnh chủ động ôm lấy hắn. “Tùy ngươi muốn làm gì thì làm đi~ ”
Lúc này, Mị Ảnh trong lòng hạ quyết tâm.
Mặc kệ trước kia y gọi là gì, mặc kệ y trước kia là ai, tám tuổi năm đó gặp phải Hoàng Thượng, tên của y chỉ có “Mị Ảnh” hai chữ này, những thứ khác, liền đã không còn.
Trình Du có phải là y, hay là y không phải Trình Du, đều đã không phải chuyện trọng yếu. Y phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Có thể thay đổi cái gì? Đã không có, để cho y từ nay về sau dùng cái tên “Mị Ảnh” mà sống cũng được a.
Cùng Giản Phàm ở một chỗ.
Tuy nhiên y không biết tương lai có thể hay không yêu Giản Phàm, nhưng y nguyện ý thử xem.
Dùng phương thức từng yêu mến Hoàng Thượng đi yêu mến Giản Phàm; dùng phương thức thuần phục Hoàng Thượng đi thuần phục tâm ái của Giản Phàm ; dùng phương thức cảm ơn với Hoàng Thượng đi cảm ơn Giản Phàm; dùng Giản Phàm làm mục tiêu sinh tồn, Giản Phàm hắn sống y liền sống, Giản Phàm chết, y cũng quyết không sống đơn độc.
“Được không?”
Mị Ảnh nhẹ nhàng lộ ra tiếu dung. “Được.”
Nhìn thấy y khó được nét mặt tươi cười, thân thể Giản Phàm run rẩy, tựa hồ là kích động, cũng tựa hồ là cảm động, hắn đem thân thể Mị Ảnh chuyển qua, dục vọng chôn sâu trong cơ thể rút ra, rồi sau đó lại là đỉnh đầu, thong thả duy trì liên tục trận tình cảm mãnh liệt này.
Sau, lần thứ tư trăng tròn đang tiếp đến.
Đêm dài từ từ, hai người như ngày thường không có gì đặc biệt mà cùng nhau vượt qua một đêm này.
Đã tại trấn nhỏ nghỉ ngơi hơn mười ngày, lại vẫn là tìm không thấy cái gọi là [ Hồng tuyền ] kia, ngân lượng thì từng ngày giảm bớt, ngân lượng rất nhanh giảm bớt nguyên nhân cũng không phải là bởi vì khách điếm nhà ở hoặc là ăn cơm mà giảm bớt, mặc dù đây chẳng qua là một ít bộ phận, nhưng chủ yếu là bởi vì Giản Phàm thật là tốt tâm.
Nên nói như thế nào?
Những ngày này, hai người đều sớm rời giường đi tìm vị trí [Hồng tuyền], trên đường đi qua nhai đạo thì không cách nào thoát may mắn, ven đường sẽ luôn có mấy người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt dơ bẩn, toàn thân bẩn thỉu tụ tập xin ăn, Giản Phàm tâm tràng luôn rất tốt bụng, mỗi thấy hình ảnh này, đều móc ra vài văn tiền bố thí cho người ăn xin.
Bởi vì nguyên nhân kể trên, mỗi ngày vài văn tiền, vài văn tiền bố thí, liên tục rất nhiều ngày, tiền tài dù nhiều hơn cũng sẽ có một ngày thấy đáy.
Y lo lắng, nhưng Giản Phàm đều bảo y đừng lo lắng vấn đề ngân lượng, nói hắn sẽ tự mình nghĩ biện pháp.
Hôm nay, bọn họ vẫn là sớm rời giường, một đường tìm hiểu hỏi thăm cư dân phụ cận có hay không biết rõ vị trí địa lí của [Hồng tuyền], một mực bề bộn đến giữa trưa như trước không một chút thu hoạch.
“Tìm khắp không rồi, coi như xong.” Mị Ảnh vốn là không thể nào hứng thú với việc tìm kiếm [ Hồng tuyền ], lại thêm mấy ngày liên tiếp hoàn toàn không có thu hoạch, sớm đã cao hứng buông tha cho ý niệm trong đầu.
“Thử tìm thêm vài ngày xem.” Hiển nhiên, Giản Phàm chí lực so với Mị Ảnh còn muốn kiên định hơn rất nhiều.
Hai người trên đường sóng vai đi tới, mấy ngày nay có một phiên họp chợ một tháng một lần, trên đường sóng người so với ngày xưa hơn rất nhiều, bởi vì sóng người nhiều, trên đường hành khất ăn xin cũng so với ngày thường nhiều hơn, Giản Phàm một bên mỉm cười một bên cởi bỏ túi, xuất ra vài văn tiền nhất nhất chia cho khất cái trên đường.
Mị Ảnh ở một bên không có ngăn cản, tức thời hai người đã như trứng chọi đá. =)) chắc ý khất cái nhiều mà tiền ít
Bởi vì y so với bất luận kẻ nào đều tinh tường cảm thụ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bởi vậy y không ngăn cản việc Giản Phàm làm. Ngân lượng lại làm thì có, y thân cường thể tráng, cái việc vặt vãnh gì cũng có thể làm.
Thu lại túi, Giản Phàm chỉ chỉ một tòa trà lâu phụ cận, ý định tới trước chỗ đó nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục nghe tin tức về [ Hồng tuyền ].
Đi bộ đến, đột nhiên trước mắt xuất hiện một nam hài, một cỗ hấp tấp đụng vào người Giản Phàm, Giản Phàm ôn nhu kéo nó ra,“Tiểu bằng hữu, ngươi không sao chứ?”
Nam hài ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng, đẩy hắn ra liên tục nói vài âm thanh thật có lỗi, lập tức chạy đi, trong chốc lát sau đã không thấy bóng dáng. Mị Ảnh nhìn bóng lưng đang rời đi, thẳng đến khi y nhìn không thấy, mới lãnh đạm mở miệng: “Bị trộm.”
“Ân?” Giản Phàm nhẹ nhàng mà ứng âm thanh, trên mặt lại không rất nhiều biểu tình ngoài ý muốn, tựa hồ đã liệu việc này.
“Ngươi sớm đã biết?”
“Coi như làm việc tốt, một mắt nhắm một mắt mở.”
Mị Ảnh không có nói chuyện. Xác thực, y liếc mắt có thể nhìn ra động tác ăn cắp của nam hài, thân là đương sự Giản Phàm lại như thế nào không biết? Lúc hắn không mở miệng dọa ngăn nam hài, cũng là căn cứ vào một nửa đồng tình.
Mười năm trước y lang thang đầu đường xó chợ, cũng thường thường làm loại sự tình này.
Nếu không trộm, cũng chỉ có thể đói bụng. Đói bụng tư vị thập phần khó chịu, y không nghĩ nguyện nếm lần thứ hai.
“Ngươi thật đúng là người tốt.”
Giản Phàm mắt chứa cười nhìn y. “Ngươi lúc đó chẳng phải cũng thế?”
Y khuôn mặt cứng đờ, mạnh miệng cãi lại: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta là chờ nó đi mới biết được nó trộm tiền của ngươi, nếu ta lập tức đã biết chuyện, sớm đã đem nam hài kia đánh cho đứt một chân.”
Tương đương với y kích động, Giản Phàm phản ứng chỉ là nhàn nhạt cười. “Ta biết rõ, ta hiểu.”
Hắn cười mỉa làm Mị ảnh thẹn quá hoá giận, ác hung ác hướng giản phàm đích chân đá một cái.
“Trừ ngươi ra, ta sẽ không đối bất luận kẻ nào có loại dục vọng này.”
Cánh tay quấn chặt lấy y, “Nhưng là ta lại khác……” Phía dưới vẫn liên tục trừu tống, “Trông thấy ngươi đặt ở trên người nam nhân khác, trong nội tâm đột nhiên dậy lên cùng một cỗ cảm giác phẫn nộ cường đại, rốt cuộc muốn như thế nào ta mới có thể triệt để có được ngươi? Dựa vào thân thể dây dưa? Hay là mỗi ngày ôm ngươi ở trong ngực?”
Đỉnh đầu, mầm giống của Giản Phàm rót vào trong cơ thể Mị Ảnh. “Rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt? Ngươi có thể nói cho ta biết không? Có thể dạy ta không?” Thanh âm mang chút ít mềm yếu, khẩn cầu.
Mị Ảnh sửng sốt.
Đây là…… Giản Phàm?
Mềm yếu của hắn chỉ một thoáng đã trừ đi tức giận trong nội tâm Mị Ảnh.
Giản Phàm như vậy ── Giản Phàm mềm yếu, Giản Phàm bất lực, Giản Phàm không có tự tin…… Mị Ảnh lần đầu tiên nhìn thấy Giản Phàm trên mặt xuất hiện những tâm tình này.
Y cho rằng Giản Phàm là thánh nhân, mặc kệ gặp phải chuyện gì, luôn dùng ôn nhu đi bao dung hết thảy, những nghi hoặc kia, những vây hãm lá chắn tại trên người Giản Phàm hẳn là nên nhìn không tới, nhưng là lại làm cho Mị Ảnh thấy được.
Dường như đáp lại Giản Phàm, Mị Ảnh chủ động ôm lấy hắn. “Tùy ngươi muốn làm gì thì làm đi~ ”
Lúc này, Mị Ảnh trong lòng hạ quyết tâm.
Mặc kệ trước kia y gọi là gì, mặc kệ y trước kia là ai, tám tuổi năm đó gặp phải Hoàng Thượng, tên của y chỉ có “Mị Ảnh” hai chữ này, những thứ khác, liền đã không còn.
Trình Du có phải là y, hay là y không phải Trình Du, đều đã không phải chuyện trọng yếu. Y phải thì như thế nào? Không phải thì như thế nào? Có thể thay đổi cái gì? Đã không có, để cho y từ nay về sau dùng cái tên “Mị Ảnh” mà sống cũng được a.
Cùng Giản Phàm ở một chỗ.
Tuy nhiên y không biết tương lai có thể hay không yêu Giản Phàm, nhưng y nguyện ý thử xem.
Dùng phương thức từng yêu mến Hoàng Thượng đi yêu mến Giản Phàm; dùng phương thức thuần phục Hoàng Thượng đi thuần phục tâm ái của Giản Phàm ; dùng phương thức cảm ơn với Hoàng Thượng đi cảm ơn Giản Phàm; dùng Giản Phàm làm mục tiêu sinh tồn, Giản Phàm hắn sống y liền sống, Giản Phàm chết, y cũng quyết không sống đơn độc.
“Được không?”
Mị Ảnh nhẹ nhàng lộ ra tiếu dung. “Được.”
Nhìn thấy y khó được nét mặt tươi cười, thân thể Giản Phàm run rẩy, tựa hồ là kích động, cũng tựa hồ là cảm động, hắn đem thân thể Mị Ảnh chuyển qua, dục vọng chôn sâu trong cơ thể rút ra, rồi sau đó lại là đỉnh đầu, thong thả duy trì liên tục trận tình cảm mãnh liệt này.
Sau, lần thứ tư trăng tròn đang tiếp đến.
Đêm dài từ từ, hai người như ngày thường không có gì đặc biệt mà cùng nhau vượt qua một đêm này.
Đã tại trấn nhỏ nghỉ ngơi hơn mười ngày, lại vẫn là tìm không thấy cái gọi là [ Hồng tuyền ] kia, ngân lượng thì từng ngày giảm bớt, ngân lượng rất nhanh giảm bớt nguyên nhân cũng không phải là bởi vì khách điếm nhà ở hoặc là ăn cơm mà giảm bớt, mặc dù đây chẳng qua là một ít bộ phận, nhưng chủ yếu là bởi vì Giản Phàm thật là tốt tâm.
Nên nói như thế nào?
Những ngày này, hai người đều sớm rời giường đi tìm vị trí [Hồng tuyền], trên đường đi qua nhai đạo thì không cách nào thoát may mắn, ven đường sẽ luôn có mấy người quỳ trên mặt đất, khuôn mặt dơ bẩn, toàn thân bẩn thỉu tụ tập xin ăn, Giản Phàm tâm tràng luôn rất tốt bụng, mỗi thấy hình ảnh này, đều móc ra vài văn tiền bố thí cho người ăn xin.
Bởi vì nguyên nhân kể trên, mỗi ngày vài văn tiền, vài văn tiền bố thí, liên tục rất nhiều ngày, tiền tài dù nhiều hơn cũng sẽ có một ngày thấy đáy.
Y lo lắng, nhưng Giản Phàm đều bảo y đừng lo lắng vấn đề ngân lượng, nói hắn sẽ tự mình nghĩ biện pháp.
Hôm nay, bọn họ vẫn là sớm rời giường, một đường tìm hiểu hỏi thăm cư dân phụ cận có hay không biết rõ vị trí địa lí của [Hồng tuyền], một mực bề bộn đến giữa trưa như trước không một chút thu hoạch.
“Tìm khắp không rồi, coi như xong.” Mị Ảnh vốn là không thể nào hứng thú với việc tìm kiếm [ Hồng tuyền ], lại thêm mấy ngày liên tiếp hoàn toàn không có thu hoạch, sớm đã cao hứng buông tha cho ý niệm trong đầu.
“Thử tìm thêm vài ngày xem.” Hiển nhiên, Giản Phàm chí lực so với Mị Ảnh còn muốn kiên định hơn rất nhiều.
Hai người trên đường sóng vai đi tới, mấy ngày nay có một phiên họp chợ một tháng một lần, trên đường sóng người so với ngày xưa hơn rất nhiều, bởi vì sóng người nhiều, trên đường hành khất ăn xin cũng so với ngày thường nhiều hơn, Giản Phàm một bên mỉm cười một bên cởi bỏ túi, xuất ra vài văn tiền nhất nhất chia cho khất cái trên đường.
Mị Ảnh ở một bên không có ngăn cản, tức thời hai người đã như trứng chọi đá. =)) chắc ý khất cái nhiều mà tiền ít
Bởi vì y so với bất luận kẻ nào đều tinh tường cảm thụ ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bởi vậy y không ngăn cản việc Giản Phàm làm. Ngân lượng lại làm thì có, y thân cường thể tráng, cái việc vặt vãnh gì cũng có thể làm.
Thu lại túi, Giản Phàm chỉ chỉ một tòa trà lâu phụ cận, ý định tới trước chỗ đó nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục nghe tin tức về [ Hồng tuyền ].
Đi bộ đến, đột nhiên trước mắt xuất hiện một nam hài, một cỗ hấp tấp đụng vào người Giản Phàm, Giản Phàm ôn nhu kéo nó ra,“Tiểu bằng hữu, ngươi không sao chứ?”
Nam hài ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoảng, đẩy hắn ra liên tục nói vài âm thanh thật có lỗi, lập tức chạy đi, trong chốc lát sau đã không thấy bóng dáng. Mị Ảnh nhìn bóng lưng đang rời đi, thẳng đến khi y nhìn không thấy, mới lãnh đạm mở miệng: “Bị trộm.”
“Ân?” Giản Phàm nhẹ nhàng mà ứng âm thanh, trên mặt lại không rất nhiều biểu tình ngoài ý muốn, tựa hồ đã liệu việc này.
“Ngươi sớm đã biết?”
“Coi như làm việc tốt, một mắt nhắm một mắt mở.”
Mị Ảnh không có nói chuyện. Xác thực, y liếc mắt có thể nhìn ra động tác ăn cắp của nam hài, thân là đương sự Giản Phàm lại như thế nào không biết? Lúc hắn không mở miệng dọa ngăn nam hài, cũng là căn cứ vào một nửa đồng tình.
Mười năm trước y lang thang đầu đường xó chợ, cũng thường thường làm loại sự tình này.
Nếu không trộm, cũng chỉ có thể đói bụng. Đói bụng tư vị thập phần khó chịu, y không nghĩ nguyện nếm lần thứ hai.
“Ngươi thật đúng là người tốt.”
Giản Phàm mắt chứa cười nhìn y. “Ngươi lúc đó chẳng phải cũng thế?”
Y khuôn mặt cứng đờ, mạnh miệng cãi lại: “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta là chờ nó đi mới biết được nó trộm tiền của ngươi, nếu ta lập tức đã biết chuyện, sớm đã đem nam hài kia đánh cho đứt một chân.”
Tương đương với y kích động, Giản Phàm phản ứng chỉ là nhàn nhạt cười. “Ta biết rõ, ta hiểu.”
Hắn cười mỉa làm Mị ảnh thẹn quá hoá giận, ác hung ác hướng giản phàm đích chân đá một cái.
Tác giả :
Tiểu Bộ