Thanh Minh
Chương 5
Edit : Tiểu Vân
Ở nhà nghỉ ngơi một tuần, Diệp Trầm Tĩnh lại bắt đầu một cuộc sống bình thường, đi học, làm thêm ở nhà hàng cơm tây, không vì mê loạn đêm hôm đó mà có gì thay đổi.
Diệp Trầm Tĩnh không thèm nghĩ tới tại sao đêm hôm đó Diệp Trọng Tiêu lại vào căn phòng đó nữa, cậu biết nhất định không phải Diệp Trọng Tiêu kêu người bắt cóc cậu, cậu tin điều đó, hắn không phải là người như vậy. Nhưng rốt cục là ai làm, cậu cũng không đi tìm hiểu.
Diệp Trầm Tĩnh ở trong trường học không có bạn bè, bởi vì cậu yên lặng ít nói, tuy rằng thành tích học tập tốt, lớn lên trông cũng không tệ, nhưng tính cách lại không thích lấy lòng người khác, cho nên bạn học thì cũng chỉ là bạn học mà thôi, chưa từng có ai tiếp cận cậu, cũng không có ai là bạn bè. Một mình cậu sinh hoạt, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, ngược lại lại thấy như vầy rất tốt.
Ánh nắng mặt trời cuối hè vẫn còn rất gay gắt, phơi nắng nhiều cơ thể sẽ mơ màng nặng nề, rất khó chịu.
Ngoài cửa sổ hương thơm của cây nhãn lan tỏa, ánh sáng mặt trời bị màn che ngăn cách chỉ để lọt qua vài tia nắng nhỏ như sợi chỉ. Hai con mèo hoa nhỏ chơi đùa dưới cây nhãn, “Meo meo, meo meo” rất vui vẻ.
Nếu như có thể nằm ở đó đọc sách thì tốt rồi. Diệp Trầm Tĩnh nghĩ vậy, bị người ta khẽ đẩy một chút.
“Diệp Trầm Tĩnh, thầy giáo gọi cậu kìa.” Là bạn ngồi cùng bàn của cậu, một chàng trai gầy yếu, nhưng dù sao cũng lớn hơn cậu hai ba tuổi, thoạt nhìn cũng cao lớn hơn cậu nhiều.
“À.” Diệp Trầm Tĩnh thu hồi tầm mắt, theo phân phó của thầy giáo đi lên bảng đen, không chút nghĩ ngợi bắt đầu giải quyết từng đề toán số học rườm rà.
Vốn thầy giáo còn muốn trách cậu đi học không chú tâm, thế nhưng nghĩ tới đã là cấp ba, cũng không nhất thiết phải trách cứ học sinh, không nên tạo thêm gánh nặng trong lòng bọn nhỏ, huống hồ Diệp Trầm Tĩnh là đứa trẻ luôn luôn an tĩnh thông minh, tuổi lại nhỏ, các giáo viên đều rất yêu thương cậu.
Diệp Trầm Tĩnh đeo cặp sách lặng lẽ đi trên đường, tuy rằng rất nóng, thế nhưng ngày hôm nay cậu muốn đi bộ về nhà, từ trường học đến nhà cậu, đi bộ cũng không xa lắm. Lúc đi ngang qua một nhà sách, Diệp Trầm Tĩnh bỗng nhiên dừng bước, hay là vào xem một chút đi, có lẽ sẽ có sách mới mà mình thích. Nghĩ như vậy, liền đi vào.
Nhà sách rất lớn, từng khu từng khu một, phân loại đa dạng các loại sách, sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề.
Diệp Trầm Tĩnh đi tới khu vực tiểu thuyết văn học, cầm lấy một quyển tiểu thuyết đang thịnh hành, liếc nhìn phần giới thiệu vắn tắt và nội dung. Diệp Trầm Tĩnh chưa bao giờ tự xưng mình là người tao nhã thanh cao, cậu thích xem các loại tiểu thuyết đa dạng, ngôn tình cũng đọc.
Lật hai trang, không thấy hài lòng lắm, ngẩng đầu muốn kiếm quyển khác, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thân ảnh quen thuộc. Diệp Trầm Tĩnh theo bản năng nghiêng người trốn tránh.
Khu vực tiểu thuyết văn học cùng khu tài liệu cho học sinh tiểu học kế bên nhau, Diệp Trầm Tĩnh trốn ở phía sau một giá sách, nhìn một lớn một nhỏ ở khu vực sách tiểu học.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn để lộ gương mặt ôn nhu của mình, mỉm cười cúi đầu hỏi một bé trai bảy tám tuổi bên cạnh, bé trai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gương mặt trắng trẻo có nét rất giống người đàn ông bên cạnh, vui vẻ kéo kéo tay của người đàn ông, chỉ chỉ một quyển sách trên kệ sách. Người đàn ông mỉm cười cầm quyển sách kia xuống đưa cho bé, cưng chìu sờ sờ đầu cậu bé.
Là hắn, cậu bé kia hẳn là con của hắn, hắn, quả nhiên là một người cha tốt.
Tim Diệp Trầm Tĩnh đập rất nhanh, sợ bị người đàn ông kia thấy mình, nhưng đồng thời, cũng khát vọng người đàn ông kia ôn nhu cười, cưng chìu xoa tóc mình.
Nhưng mà, cậu biết, tất cả những chuyện này chỉ là ảo tưởng mà thôi, với người khác đây chỉ là một chút ấm áp nhỏ bé đơn giản, nhưng với cậu nó lại là một thứ xa xỉ.
Nhìn hai bố con kéo nhau tới khu tính tiền, thanh toán xong, lại dắt nhau ra khỏi thư viện.
Đôi mắt phượng luôn bình tĩnh của Diệp Trầm Tĩnh phủ kín một tầng ưu thương, cũng không còn tâm trạng xem sách, trực tiếp đi ra khỏi nhà sách.
Vừa đi ra ngoài đường lộ, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lái tới bên cạnh cậu, cậu cũng không chú ý tới vẫn tiếp tục từ từ đi về phía trước, đi không tới hai bước thì có một cái đầu nhô ra từ trong xe, gọi lớn tên cậu, “Tĩnh, chờ một chút.”
Diệp Trầm Tĩnh dừng lại một chút, cái âm thanh này chỉ từng nghe qua ở trên ti vi, ngay cả đêm đó, hắn có nói gì không mình cũng không rõ lắm, hay đây chỉ là ảo giác của mình, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, tay đã bị một bàn tay to ấm áp kéo lại. Trong nháy mắt cơ thể cậu cứng đờ.
“Tĩnh, trời nắng như vầy, để anh đưa em về đi.”
Âm thanh của người đàn ông đó rất êm tai, trầm thấp từ tính, nghe như tiếng đàn cello. Âm thanh của người đàn ông rất tự nhiên, như đã rất quen thuộc, rất quen.
Diệp Trầm Tĩnh biết muốn làm bộ không quen biết, đó là không có khả năng, cố gắng để vẻ mặt mình tự nhiên hơn một chút, cậu quay đầu lại, biểu tình trên mặt thản nhiên, có chút xa lạ giữ khoảng cách, âm thanh cũng rất nhẹ, “Em tự đi được, khoảng hai mươi mấy mét nữa là tới.”
Người đàn ông như không phát hiện ra cậu không muốn, bàn tay to ấm áp dịu dàng đưa lên lau mồ hôi trên trán cậu, ôn nhu khuyên nhủ, “Em xem, đều chảy mồ hôi rồi, trời nắng gắt, rất dễ bị cảm nắng.” Cũng không cho cậu cơ hội cự tuyệt, nắm tay cậu kéo tới chiếc xe.
Diệp Trầm Tĩnh bị sự ôn nhu dịu dàng kia khẽ dọa sợ, loại chạm khẽ dịu dàng, cảm xúc ấm áp, chính là khát vọng bấy lâu nay của cậu, ngơ ngác tùy ý hắn lôi kéo, cũng không biết phản kháng.
Người đàn ông nhìn chỗ kế bên tay lái, muốn đem cậu đẩy vào, Diệp Trầm Tĩnh khôi phục ý thức, lấy tay chặn trên đầu xe, cúi thấp đầu, thấp giọng nói, “Em ngồi ở phía sau là được rồi.”
Người đàn ông dừng một chút, mỉm cười nói, “Em thích là tốt rồi.” giúp cậu mở cửa xe sau, nhìn cậu ngồi xong, mới đi vòng qua chỗ điều khiển ngồi vào trong khởi động xe ô tô.
Ở nhà nghỉ ngơi một tuần, Diệp Trầm Tĩnh lại bắt đầu một cuộc sống bình thường, đi học, làm thêm ở nhà hàng cơm tây, không vì mê loạn đêm hôm đó mà có gì thay đổi.
Diệp Trầm Tĩnh không thèm nghĩ tới tại sao đêm hôm đó Diệp Trọng Tiêu lại vào căn phòng đó nữa, cậu biết nhất định không phải Diệp Trọng Tiêu kêu người bắt cóc cậu, cậu tin điều đó, hắn không phải là người như vậy. Nhưng rốt cục là ai làm, cậu cũng không đi tìm hiểu.
Diệp Trầm Tĩnh ở trong trường học không có bạn bè, bởi vì cậu yên lặng ít nói, tuy rằng thành tích học tập tốt, lớn lên trông cũng không tệ, nhưng tính cách lại không thích lấy lòng người khác, cho nên bạn học thì cũng chỉ là bạn học mà thôi, chưa từng có ai tiếp cận cậu, cũng không có ai là bạn bè. Một mình cậu sinh hoạt, cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, ngược lại lại thấy như vầy rất tốt.
Ánh nắng mặt trời cuối hè vẫn còn rất gay gắt, phơi nắng nhiều cơ thể sẽ mơ màng nặng nề, rất khó chịu.
Ngoài cửa sổ hương thơm của cây nhãn lan tỏa, ánh sáng mặt trời bị màn che ngăn cách chỉ để lọt qua vài tia nắng nhỏ như sợi chỉ. Hai con mèo hoa nhỏ chơi đùa dưới cây nhãn, “Meo meo, meo meo” rất vui vẻ.
Nếu như có thể nằm ở đó đọc sách thì tốt rồi. Diệp Trầm Tĩnh nghĩ vậy, bị người ta khẽ đẩy một chút.
“Diệp Trầm Tĩnh, thầy giáo gọi cậu kìa.” Là bạn ngồi cùng bàn của cậu, một chàng trai gầy yếu, nhưng dù sao cũng lớn hơn cậu hai ba tuổi, thoạt nhìn cũng cao lớn hơn cậu nhiều.
“À.” Diệp Trầm Tĩnh thu hồi tầm mắt, theo phân phó của thầy giáo đi lên bảng đen, không chút nghĩ ngợi bắt đầu giải quyết từng đề toán số học rườm rà.
Vốn thầy giáo còn muốn trách cậu đi học không chú tâm, thế nhưng nghĩ tới đã là cấp ba, cũng không nhất thiết phải trách cứ học sinh, không nên tạo thêm gánh nặng trong lòng bọn nhỏ, huống hồ Diệp Trầm Tĩnh là đứa trẻ luôn luôn an tĩnh thông minh, tuổi lại nhỏ, các giáo viên đều rất yêu thương cậu.
Diệp Trầm Tĩnh đeo cặp sách lặng lẽ đi trên đường, tuy rằng rất nóng, thế nhưng ngày hôm nay cậu muốn đi bộ về nhà, từ trường học đến nhà cậu, đi bộ cũng không xa lắm. Lúc đi ngang qua một nhà sách, Diệp Trầm Tĩnh bỗng nhiên dừng bước, hay là vào xem một chút đi, có lẽ sẽ có sách mới mà mình thích. Nghĩ như vậy, liền đi vào.
Nhà sách rất lớn, từng khu từng khu một, phân loại đa dạng các loại sách, sắp xếp ngăn nắp chỉnh tề.
Diệp Trầm Tĩnh đi tới khu vực tiểu thuyết văn học, cầm lấy một quyển tiểu thuyết đang thịnh hành, liếc nhìn phần giới thiệu vắn tắt và nội dung. Diệp Trầm Tĩnh chưa bao giờ tự xưng mình là người tao nhã thanh cao, cậu thích xem các loại tiểu thuyết đa dạng, ngôn tình cũng đọc.
Lật hai trang, không thấy hài lòng lắm, ngẩng đầu muốn kiếm quyển khác, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một thân ảnh quen thuộc. Diệp Trầm Tĩnh theo bản năng nghiêng người trốn tránh.
Khu vực tiểu thuyết văn học cùng khu tài liệu cho học sinh tiểu học kế bên nhau, Diệp Trầm Tĩnh trốn ở phía sau một giá sách, nhìn một lớn một nhỏ ở khu vực sách tiểu học.
Người đàn ông đẹp trai cao lớn để lộ gương mặt ôn nhu của mình, mỉm cười cúi đầu hỏi một bé trai bảy tám tuổi bên cạnh, bé trai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, gương mặt trắng trẻo có nét rất giống người đàn ông bên cạnh, vui vẻ kéo kéo tay của người đàn ông, chỉ chỉ một quyển sách trên kệ sách. Người đàn ông mỉm cười cầm quyển sách kia xuống đưa cho bé, cưng chìu sờ sờ đầu cậu bé.
Là hắn, cậu bé kia hẳn là con của hắn, hắn, quả nhiên là một người cha tốt.
Tim Diệp Trầm Tĩnh đập rất nhanh, sợ bị người đàn ông kia thấy mình, nhưng đồng thời, cũng khát vọng người đàn ông kia ôn nhu cười, cưng chìu xoa tóc mình.
Nhưng mà, cậu biết, tất cả những chuyện này chỉ là ảo tưởng mà thôi, với người khác đây chỉ là một chút ấm áp nhỏ bé đơn giản, nhưng với cậu nó lại là một thứ xa xỉ.
Nhìn hai bố con kéo nhau tới khu tính tiền, thanh toán xong, lại dắt nhau ra khỏi thư viện.
Đôi mắt phượng luôn bình tĩnh của Diệp Trầm Tĩnh phủ kín một tầng ưu thương, cũng không còn tâm trạng xem sách, trực tiếp đi ra khỏi nhà sách.
Vừa đi ra ngoài đường lộ, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen lái tới bên cạnh cậu, cậu cũng không chú ý tới vẫn tiếp tục từ từ đi về phía trước, đi không tới hai bước thì có một cái đầu nhô ra từ trong xe, gọi lớn tên cậu, “Tĩnh, chờ một chút.”
Diệp Trầm Tĩnh dừng lại một chút, cái âm thanh này chỉ từng nghe qua ở trên ti vi, ngay cả đêm đó, hắn có nói gì không mình cũng không rõ lắm, hay đây chỉ là ảo giác của mình, đang muốn tiếp tục đi về phía trước, tay đã bị một bàn tay to ấm áp kéo lại. Trong nháy mắt cơ thể cậu cứng đờ.
“Tĩnh, trời nắng như vầy, để anh đưa em về đi.”
Âm thanh của người đàn ông đó rất êm tai, trầm thấp từ tính, nghe như tiếng đàn cello. Âm thanh của người đàn ông rất tự nhiên, như đã rất quen thuộc, rất quen.
Diệp Trầm Tĩnh biết muốn làm bộ không quen biết, đó là không có khả năng, cố gắng để vẻ mặt mình tự nhiên hơn một chút, cậu quay đầu lại, biểu tình trên mặt thản nhiên, có chút xa lạ giữ khoảng cách, âm thanh cũng rất nhẹ, “Em tự đi được, khoảng hai mươi mấy mét nữa là tới.”
Người đàn ông như không phát hiện ra cậu không muốn, bàn tay to ấm áp dịu dàng đưa lên lau mồ hôi trên trán cậu, ôn nhu khuyên nhủ, “Em xem, đều chảy mồ hôi rồi, trời nắng gắt, rất dễ bị cảm nắng.” Cũng không cho cậu cơ hội cự tuyệt, nắm tay cậu kéo tới chiếc xe.
Diệp Trầm Tĩnh bị sự ôn nhu dịu dàng kia khẽ dọa sợ, loại chạm khẽ dịu dàng, cảm xúc ấm áp, chính là khát vọng bấy lâu nay của cậu, ngơ ngác tùy ý hắn lôi kéo, cũng không biết phản kháng.
Người đàn ông nhìn chỗ kế bên tay lái, muốn đem cậu đẩy vào, Diệp Trầm Tĩnh khôi phục ý thức, lấy tay chặn trên đầu xe, cúi thấp đầu, thấp giọng nói, “Em ngồi ở phía sau là được rồi.”
Người đàn ông dừng một chút, mỉm cười nói, “Em thích là tốt rồi.” giúp cậu mở cửa xe sau, nhìn cậu ngồi xong, mới đi vòng qua chỗ điều khiển ngồi vào trong khởi động xe ô tô.
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan