Thanh Minh
Chương 3: Giấc mơ kinh hoàng
Edit: Tiểu Vân
“Uh.....”
Diệp Trầm Tĩnh mơ màng chầm chậm mở mắt ra, huyệt thái dương giật giật đau nhức, mắt khô khốc, miễn cưỡng mở ra, rất khó chịu. Nhưng, cậu luôn không lười biếng nằm trên giường, tỉnh rồi thì lập tức rời giường, cho dù hôm đó không có việc gì, những điều này đã lập thành thói quen.
Giơ tay lên dụi dụi mắt, đợi cơn hoa mắt trôi qua, ánh nhìn mới dần dần rõ ràng.
Đây là đâu? Tại sao không phải là nhà mình?
Dòng suy nghĩ dần dần rõ ràng, chiều ngày hôm qua, được rồi, chính là lúc tan học đang trên đường về nhà, sau đó thì bị người nào đó đánh ngất xỉu, sau nữa lúc tỉnh dậy thì đã bị giam trong này, rồi bị nhét thuốc, rồi không thể khống chế bản thân… Nghĩ vậy, Diệp Trầm Tĩnh vốn đã trắng xanh yếu ớt, lại càng thêm tái nhợt.
Vừa nghiêng đầu, muốn cử động thân thể một chút, lại phát hiện toàn thân đau nhức dữ dội. Bên tai truyền đến âm thanh hít thở không phải của cậu, cơ thể nhiệt độ xa lạ…. Diệp Trầm Tĩnh phát hiện mình cư nhiên lại nằm trong lòng của một nam nhân, đầu gối lên trên cánh tay của nam nhân, nam nhân một tay để ngang bên hông của cậu, còn cậu lại hoàn toàn vùi trong lòng nam nhân. Diệp Trầm Tĩnh lại bắt đầu choáng váng.
Hơi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn rõ mặt người đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh luôn bình tĩnh đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, giữa cặp mắt phượng xinh đẹp là ánh nhìn đau khổ. Con tim đau đớn, tia hy vọng mỏng manh trong nó cũng tan biến.
Là hắn, sao lại là hắn. Cậu không phải là đồ ngốc, vừa nhìn thấy tư thế của hai người, nhớ tới tối hôm qua sau khi bị bỏ thuốc mất đi khống chế thì biết mình và người này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, ông trời ạ, bất kỳ ai cũng có thể, tại sao lại phải là hắn?
Vốn nghĩ rằng trời cao chung quy còn cho cậu một chút quan tâm, ai dè, đến nay cậu vẫn luôn bị trời xanh vứt bỏ, lần này, cuối cùng cũng đem một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của cậu hủy diệt sạch sẽ.
Thiếu niên ngẩn người nhìn người nam nhân vẫn đang ngủ một lúc, chịu đựng toàn thân đau nhức và phía dưới đau nhói, nhẹ nhàng lấy bàn tay đặt bên hông xuống, rời khỏi sự ôm ấp ấm áp của nam nhân, hai tay chống lên giường từ từ ngồi dậy, chiếc chăn mỏng manh được nam nhân đắp cho khẽ trượt xuống, cậu nhẹ nhàng xuống giường.
Nhặt quần áo dưới đất lên mặc xong, quay đầu lại nhìn người nam nhân đó thêm một lúc, ánh mắt bi thương.
Mở cửa, về nhà.
Cửa phòng vừa đóng lại, nam nhân trên giường đã mở mắt ra. Vốn nghĩ sẽ giữ lại em ấy, thế nhưng, chẳng biết tại sao, có lẽ là muốn cho em ấy an tĩnh ngây ngô một khoảng thời gian, dù sao, em ấy cũng mới mười mấy tuổi, hãy còn là một đứa trẻ, gặp phải loại chuyện này, có khả năng giữ bình tĩnh như vậy đã là rất hiếm, phải cho em ấy thời gian thích ứng. Diệp Trọng Tiêu không phải là người vội vàng, hắn hiểu được phải làm sao để giữ chặt, làm sao mới là tốt nhất. Hắn tin tưởng hắn và em ấy sẽ còn gặp nhau, không cần phải đi điều tra về em ấy, không cần phải đi tìm em ấy, giữa bọn họ như có một loại từ trường, có thể nói là một loại duyên phận không thể cắt đứt, gặp lại nhau chính là điều tất yếu.
Diệp Trọng Tiêu chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc phần thắng, cũng sẽ không bao giờ để cho vật hắn muốn từ chỗ hắn trốn mất.
Đêm hè ngắn ngủi, sương mù phía đông dần tan, đánh thức những ai đang say giấc, một cái chớp mắt tiếp theo như nhìn thấy những tia nắng ấm áp. Ánh nắng mặt trời phủ đầy không gian xanh tươi, đem đến cho thế giới vừa thức tỉnh giữa màn đêm là màu sắc ấm áp.
Diệp Trầm Tĩnh đứng trên xe bus, từ bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn chân trời biến đổi.
Khi về đến nhà, cả căn phòng lạnh tanh.
Vị trí sâu kín dưới thân sưng tấy đau nhói, trải qua một màn xóc nảy vừa rồi càng thêm khó chịu, càng khiến sắc mặt Diệp Trầm Tĩnh trắng bệch, nơi nào đó bởi vì những động tác vừa rồi mà chảy ra một ít thứ, cảm giác dinh dính nhớp nháp không chỉ làm cậu thấy nhục nhã, càng khiến cậu cảm thấy bi thương.
Uống một ly nước, cầm quần áo đi vào phòng tắm, trên người đều là vết tích do người nam nhân kia lưu lại, trên lồng ngực gầy yếu trắng xanh trải đầy dấu hôn, đập vào mắt có phần kinh hãi.
Nhẹ nhàng vuốt ve, có chút đau đớn, tâm tình Diệp Trầm Tĩnh có phần phức tạp, có chút đau xót, có chút bi thương, còn có một chút an tâm và may mắn. Muốn tới gần hắn, muốn có được sự ấm áp của hắn, nhưng hiện tại khi đã có được, lại không nghĩ tới phải nhờ phương pháp này.
Sao mà chịu được.
Chịu đựng nhục nhã đem vật này nọ trong cơ thể rửa sạch. Thời điểm ra khỏi phòng tắm, toàn thân đã vô cùng mệt mỏi bủn rủn, đôi chân vô lực, nếu không may mắn giữ được cánh cửa phòng tắm thì cậu đã té ngã mất rồi. Dừng lại thở dốc một lúc, lại từ từ đi về phía trước.
Vừa chạm đến giường, đã không thể chịu được nữa ngã lên giường.
Rất mệt mỏi, rất đói, nhưng khẩu vị lại không có, cho dù có, hiện tại cậu cũng không có cách nào đứng dậy đi làm đồ ăn.
Ý thức vừa hôn mê nặng nề tỉnh dậy, đã lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm gió mưa ào ạt, giấc mơ kinh hoàng lại càng thêm ưu sầu.
Tựa hồ vẫn luôn ở trong giấc mơ, tất cả đều là khuôn mặt của người nam nhân kia, khôi ngô tuấn tú dịu dàng, nét cười mang theo sự ấm áp; thế nhưng ngay sau đó đã biến đổi thành một cơ thể trần truồng, ánh mắt dịu dàng kia giờ chỉ còn đầy lửa dục vọng, cơ thể cường tráng đem cậu đặt dưới thân, không ngừng rút ra đâm vào. Mà chính cậu, dường như, cũng không chống cự, chỉ ở dưới thân nam nhân phát ra những âm thanh rên rỉ nhục nhã, kêu gào tên của nam nhân, cầu xin nam nhân xâm phạm.
“Không…”
Thiếu niên trên trán phủ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô hồn, môi mỏng hé mở, thở dốc.
Mơ, thì ra chỉ là mơ, chỉ là mơ mà thôi.
Kỳ thực, trong lòng cậu hiểu rõ, đây không chỉ là mơ, tối hôm qua, rất cả đều đã xảy ra rất chân thật, chẳng có cách nào xóa sạch mọi chuyện.
Cơ thể đau nhức đã giảm bớt, nhưng vẫn không có sức lực. Thiếu niên vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, đầu vẫn nặng nề mơ màng như cũ, nhiệt độ cơ thể khác thường, nóng rực, sốt nhẹ, cũng không sao, ngủ một chút là ổn thôi. Thiếu niên lại nặng nề nhắm mắt lại, không lâu lắm đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã là tám giờ tối.
Nếu vẫn không ăn gì, sẽ phải chết đói trên giường. Trong đầu bật lên ý nghĩ này, cắn răng giãy dụa ngồi dậy, xuống giường, cơn sốt vẫn chưa lui, đến phòng tắm rửa mặt, cảm giác chóng mặt giảm bớt. Đi tới nhà bếp, trong tủ lạnh còn chút cháo thịt thừa lại của hôm qua, dùng chút sức lực còn sót lại, đem cháo thịt cho vào lò vi ba hâm nóng rồi từ từ ăn.
Một chén cháo nhỏ ấm bụng, sức lực khôi phục một ít, đem chén rửa sơ.
Tìm một quyển sách, nằm lên ghế ở ban công, khẽ đặt một cái khăn nhúng ướt lên trán, mở sách ra, lặng lẽ đọc.
Gió đêm hè ở thành phố T rất mát, đèn trên ban công sau một lần bị hỏng thì được thay bằng loại nhỏ hơn, ánh đèn có chút mờ nhạt, nhìn một hồi, không biết mình đang nhìn cái gì, hốt hoảng, suy nghĩ lại trôi đi thật xa.
Đến thế giới này đã được chín năm, những kí ức của Diệp Trần Viễn tưởng như đã trở nên mơ hồ, thế nhưng hôm nay lại tái hiện rõ ràng trong tâm trí.
Diệp Trầm Tĩnh vốn không phải là Diệp Trầm Tĩnh,… ít nhất … Thì linh hồn là không phải, cậu phải nói là người ở cổ đại linh hồn xuyên không nhập vào thân thể đứa trẻ Diệp Trầm Tĩnh chỉ mới sáu tuổi, từ đó về sau cũng chính là Diệp Trầm Tĩnh, không bao giờ … lại là Diệp Trần Viễn.
Diệp Trần Viễn sinh ra trong một thế gia võ lâm, phụ thân ở thời đại kia là minh chủ võ lâm, trên cậu có hai người anh cùng cha khác mẹ, dưới cậu cũng có một người em gái cùng cha khác mẹ, ba người anh em đó đều là cùng phụ thân và chính thất sinh ra, mà Diệp Trần Viễn, là phụ thân cậu tốt bụng cứu giúp một người phụ nữ sinh ra cậu.
Đại nương của Diệp Trần Viễn là chính thất của phụ thân, Triệu Tử, cũng xuất thân trong thế gia võ lâm, mỹ lệ ôn nhu mang theo khí chất của nữ nhân giang hồ đặc trưng. Mà mẫu thân thân sinh của cậu Liễu Diệp, chỉ là một thôn nữ bình dân, nhu nhược nhát gan, sống ở Diệp gia là bởi vì cùng đường, không chỗ dung thân.
Diệp Huỳnh Thiên rất yêu chính thất Triệu Tử của mình, bởi vì nhất thời hồ đồ cùng Liễu Diệp trên đường về nhà xảy ra quan hệ, rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là đem nàng dàn xếp ở Diệp gia. Bởi vì muốn nhận lỗi với thê tử, Diệp Huỳnh Thiên chưa bao giờ chủ động đi gặp Liễu Diệp, Liễu Diệp cũng không oán hận, dù sao người đó đã cứu nàng một mạng, cho nàng chỗ ăn chỗ ở, nàng đã rất thỏa mãn.
Về sau Liễu Diệp phát hiện mình mang thai, nàng cũng không nói cho Diệp Huỳnh Thiên biết, mãi đến khi nàng sinh Diệp Huỳnh Thiên mới hay, nhưng vẻ mặt cũng chẳng vui mừng, biết hai mẹ con nàng bình an thì phân phó một lão nhân chiếu cố bọn họ rồi bỏ đi, từ đó về sau cũng chưa từng tới chỗ Liễu Diệp.
Diệp Trần Viễn từ nhỏ đã biết mình ở trong nhà này có cũng được không có cũng được, Liễu Diệp bình thường nói với cậu, người tốt cần phải biết đủ, cứ bình yên mà sống sẽ được ông trời thương, khuyên cậu không nên nghĩ tới quan hệ máu mủ với phụ thân, không nên vọng tưởng giống như anh trai em gái được phụ thân quan tâm.
Diệp Trần Viễn từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa bao giờ hỏi những vấn đề liên quan đến Diệp gia, chỉ là yên lặng ở bên cạnh Liễu Diệp.
Khi được năm tuổi, Diệp Trần Viễn trong lúc vô ý đã đi thẳng ra sân, đi tới một vườn hoa nhỏ, nghe từ xa có âm thanh nói chuyện. Núp ở phía sau bụi hoa vươn đầu nhìn, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang dạy cho hai bé trai tập võ.
Hai bé trai múa cây kiếm gỗ trong tay, hữu mô hữu dạng, người đàn ông bên cạnh trên mặt lộ ra sự hài lòng và kiêu ngạo.
Đây là phụ thân và các anh trai mình chưa bao giờ được gặp, Diệp Trần Viễn khi đó năm tuổi nghĩ. Khi cậu thấy các anh trai thu kiếm, tiếp nhận sự tán dương khen thưởng của phụ thân, ngẩng đầu hưởng thụ bàn tay to lớn xoa xoa tóc, Diệp Trần Viễn đã bùng lên một khát vọng bé nhỏ mình là các anh trai. Cậu phát hiện cậu sống không phải là hờ hững lạnh nhạt, cậu cũng giống như bao đứa trẻ khác, hy vọng được phụ thân tán thưởng, ao ước được nhận tình thương của phụ thân, cho dù chỉ một chút, một chút thôi, thế nhưng, cậu không thể.
Từ đó về sau, Diệp Trần Viễn có một thói quen, mỗi ngày đúng một giờ cố định sẽ tới vườn hoa đó, đứng xa xa nhìn, ở trong lòng khát khao.
Có một lần trong lúc vô tình thấy các anh trai cười cưng chìu yêu thương cô em gái nũng nịu, Tâm Diệp Trần Viễn lại có thêm một khát vọng, cậu bắt đầu khát khao tình thương của anh trai.
Tất cả những chuyện này, không một ai biết, Liễu Diệp cũng không biết, bởi vì Diệp Trần Viễn ở trước mặt Liễu Diệp vẫn luôn luôn an tĩnh như vậy, thản nhiên như thế, giống như mẫu thân, vô dục vô cầu. (vô dục vô cầu: không ham muốn cũng không có nhu cầu cần)
Năm cậu mười tuổi, hai người anh cũng đã lớn thành những thiếu niên mười mấy tuổi, võ công cao cường, đi ra ngoài rèn luyện. Tâm Diệp Trần Viễn cũng trở nên mất mát, những khát vọng trong tim chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng. May mà bản thân cậu là người không màn danh lợi, từ nhỏ lại bị Liễu Diệp dạy những đạo đối nhân xử thế như vậy, trong lòng tuy có khát vọng, nhưng cũng sẽ không nghĩ tới dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp đoạt.
Sinh hoạt trong tiểu viện rất yên bình, người lui tới chỉ có ông lão do Diệp Huỳnh Thiên phái tới chiếu cố hai mẹ con Liễu Diệp, ông lão mỗi ngày mang cơm đến cho hai mẹ con rồi đi, không tính là lãnh đạm nhưng cũng không tính là nhiệt tình.
Thời điểm Diệp Trần Viễn mười một tuổi, Liễu Diệp bị trọng bệnh qua đời, tiểu viện từ đó càng thêm im lặng. Diệp Trần Viễn sinh ra đã là một đứa trẻ yếu ớt, lại càng không phải là đứa trẻ được chiều chuộng, cơ thể lại hay mang bệnh. Liễu Diệp lúc còn sống dù không có nhiều thuốc quý bồi bổ cho cậu, nhưng Liễu Diệp cẩn thận tỉ mỉ, Liễu Diệp cũng tự mình tìm hiểu về các loại thảo dược, thân thể cậu tuy là yếu ớt, so với bạn cùng lứa tuổi thì nhỏ bé hơn, nhưng cũng không mang trọng bệnh nguy hiểm. Sau khi Liễu Diệp qua đời, thân thể cậu liền dần dần xuất hiện các vấn đề nhỏ.
Lúc mười hai tuổi, ông lão vẫn chiếu cố cậu cũng bệnh chết. Diệp Trần Viễn vẫn ở lại trong tiểu viện, cả ngày đọc những cuốn sách của Liễu Diệp không biết thu nhặt ở đâu, thể loại gì cũng có, tạp ký, quân sự, thơ ca dân gian, tiểu thuyết tình cảm, truyện ký danh nhân, sách về các loại thuốc…
Tiểu viện có trồng một ít rau, không có ông lão mang thức ăn tới, Diệp Trần Viễn cả một năm vẫn chưa từng ra khỏi tiểu viện, đói bụng thì ăn những thức ăn đơn giản, khi đó thân thể cậu đã xuất hiện những vấn đề lớn, lượng thức ăn dự trữ trong một năm nay cũng cạn, cậu cũng bệnh đến không thể rời giường, trong một đêm ngủ nặng nề cậu đã ngừng hô hấp.
Lần thứ hai Diệp Trần Viễn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, mà thân thể của cậu lại trở về thời điểm sáu tuổi. Diệp Trầm Tĩnh cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc, tình trạng sức khỏe của cơ thể này so với cơ thể trước của cậu không có gì khác. Thế nhưng, hiện tại ở thế giới này y học phát triển, hơn nữa mẹ của Diệp Trầm Tĩnh luôn tỉ mỉ chăm sóc, nhìn chung thì cơ thể này vẫn khá tốt.
Mặc dù là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng, đối với Diệp Trần Viễn mà nói, ở nơi nào cũng đều giống nhau. Diệp Trầm Tĩnh tính cách cùng cậu cũng rất giống, im lặng, ít nói. Cho nên mẹ của Diệp Trầm Tĩnh cũng không phát hiện con trai bà có gì khác lạ.
Diệp Trần Viễn phát hiện Diệp Trầm Tĩnh quả nhiên là một phiên bản khác của cậu, chỉ là khác thế giới mà thôi. Cậu từ từ tìm hiểu thế giới này, tìm hiểu những điều xung quanh và thân phận của Diệp Trầm Tĩnh khi còn sống.
Diệp Trầm Tĩnh sống trong một gia đình đơn thân, tên ba cậu trên hộ khẩu là Diệp Trọng Tiêu.
Mẹ của Diệp Trầm Tĩnh cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với cậu chuyện của ba cậu, nhưng trên bàn trang điểm trong phòng ngủ của bà có đặt một tấm hình của một người đàn ông, Diệp Trầm Tĩnh đoán người đàn ông kia chính là ba của cậu, Diệp Trọng Tiêu. Người đàn ông đó lớn lên rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt rõ ràng, chân mày và khóe mắt lộ vẻ ôn nhu lương thiện, chỉ cần hắn mỉm cười, bạn sẽ chìm đắm trong một nụ cười ôn nhu đó, không có cách nào kiềm chế được.
Diệp Trầm Tĩnh phát hiện mình lại làm những việc khi còn là Diệp Trần Viễn đã làm, quan tâm chú ý tới tất cả tin tức của người đàn ông đó, thậm chí, góp nhặt rất nhiều những bức ảnh chân dung trên tạp chí của người đó.
Diệp Trọng Tiêu là một người đàn ông có thân thế rất cao quý, gia tộc Diệp thị ở thành phố T có thể nói là danh môn vọng tộc lớn nhất, mà Diệp Trọng Tiêu hiện tại cũng chính là người đứng đầu gia tộc Diệp thị.
Danh tiếng của Diệp Trọng Tiêu rất tốt, chưa từng làm chuyện xấu, vợ vào hai năm trước đã qua đời, cho tới bây giờ vẫn không tái giá, nghe đồn vợ chồng bọn họ rất ân ái, trong nhà có một đứa con trai bảy tuổi, nói tóm lại đây là một người đàn ông đắt giá, có tiền, có quyền, có nhan sắc, tính cách vô cùng tốt, là một người nổi tiếng, người chồng, người cha tốt.
Diệp Trầm Tĩnh phát hiện khát vọng và quan tâm của mình đối với Diệp Trọng Tiêu đã vượt xa khát vọng với Diệp Huỳnh Thiên, Diệp Huỳnh Thiên cũng là một người phụ thân tốt, thế nhưng, y dù sao cũng là minh chủ võ lâm, luôn luôn nghiêm khắc khó tiếp cận; mà Diệp Trọng Tiêu lại khác, hắn có thể coi là người có chức vị rất cao, lại thoạt nhìn một chút kiêu ngạo cũng không có, đây là loại trời sinh ôn nhu và lương thiện, ai cũng không thể chống cự được.
Càng hiểu nhiều về hắn, Diệp Trầm Tĩnh, phát hiện bản thân càng không thể kiềm chế được nữa, loại khát vọng tình thương của người cha luôn được chôn sâu dưới đáy lòng Diệp Trần Viễn, càng ngày càng dâng cao, giống như lửa cháy trên đám cỏ khô.
Thời điểm Diệp Trầm Tĩnh mười bốn tuổi, người mẹ vẫn luôn yêu thương cậu Bạch Trần Liễu bị tai nạn xe mà chết, để lại một khoản phí bảo hiểm không nhỏ cho cậu.
Trước đây, khi Bạch Trần Liễu còn sống, cậu luôn luôn lén lén lút lút thu nhập từng chút từng chút thứ liên quan tới Diệp Trọng Tiêu, mà bây giờ, không còn gì phải kiêng kỵ nữa.
Bắt đầu từ năm tám tuổi đến bây giờ là mười lăm tuổi, gương mặt ôn nhu của Diệp Trọng Tiêu, cho dù nhắm hai mắt, Diệp Trầm Tĩnh cũng có thể miêu tả không sai một chút nào.
Diệp Trọng Tiêu, Diệp Trọng Tiêu.
Diệp Trầm Tĩnh than nhẹ một tiếng, cầm lấy khăn mặt trên trán, nhặt quyển sách dưới đất lên, đứng lên có chút choáng váng, chờ cơn chóng mặt qua đi, mới chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Trên bàn sách trong phòng ngủ, người đàn ông kia vẫn cười ôn nhu như cũ, khi đó người đàn ông kia còn rất trẻ, bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, ngoại trừ vẻ ngoài ngây ngô hơn bây giờ, thì không có gì khác biệt.
Diệp Trầm Tĩnh ngẩn người nhìn tấm ảnh kia một lúc, mới chậm rãi nằm xuống giường. Đầu óc rất loạn, rất loạn, không biết qua bao lâu thì mệt mỏi thiếp đi.
Ngày thứ hai Diệp Trầm Tĩnh gọi cho trường học, xin nghỉ một tuần lễ. Diệp Trầm Tĩnh nhảy lớp ba lần, mỗi một cuộc thi trong trường đều đứng thứ nhất, năm nay mới mười lăm tuổi, đã là học sinh lớp mười hai của trường cao trung Triêu Dương trọng điểm ở thành phố T. Cậu xin nghỉ, thầy giáo chưa bao giờ hỏi nhiều.
Diệp Trầm Tĩnh ở nhà ngây người một tuần, cơn sốt nhẹ giằng co trong ba ngày thì lui. Một tuần này, mỗi ngày ngoài đọc sách, thì chính là ngẩn người nhìn ảnh chụp của người đàn ông kia.
—
Tiểu Vân
– Chú thích về các từ hán việt –
*Tiểu viện: ngôi nhà nhỏ có cái vườn bé tẹo.
*Tạp ký: Sách ghi chép tá lả thứ, kiểu sách nhảm nhảm tạp nham.
*Truyện ký danh nhân: Sách các danh nhân viết.
*Ôn nhu: ôn hòa; ấm áp; mềm mỏng; dịu dàng; nhã nhặn; điềm đạm; êm dịu; con gái thì để dịu dàng được chứ đàn ông để thấy hơi kì nên tớ dùng hán việt cho nhanh =]]
“Uh.....”
Diệp Trầm Tĩnh mơ màng chầm chậm mở mắt ra, huyệt thái dương giật giật đau nhức, mắt khô khốc, miễn cưỡng mở ra, rất khó chịu. Nhưng, cậu luôn không lười biếng nằm trên giường, tỉnh rồi thì lập tức rời giường, cho dù hôm đó không có việc gì, những điều này đã lập thành thói quen.
Giơ tay lên dụi dụi mắt, đợi cơn hoa mắt trôi qua, ánh nhìn mới dần dần rõ ràng.
Đây là đâu? Tại sao không phải là nhà mình?
Dòng suy nghĩ dần dần rõ ràng, chiều ngày hôm qua, được rồi, chính là lúc tan học đang trên đường về nhà, sau đó thì bị người nào đó đánh ngất xỉu, sau nữa lúc tỉnh dậy thì đã bị giam trong này, rồi bị nhét thuốc, rồi không thể khống chế bản thân… Nghĩ vậy, Diệp Trầm Tĩnh vốn đã trắng xanh yếu ớt, lại càng thêm tái nhợt.
Vừa nghiêng đầu, muốn cử động thân thể một chút, lại phát hiện toàn thân đau nhức dữ dội. Bên tai truyền đến âm thanh hít thở không phải của cậu, cơ thể nhiệt độ xa lạ…. Diệp Trầm Tĩnh phát hiện mình cư nhiên lại nằm trong lòng của một nam nhân, đầu gối lên trên cánh tay của nam nhân, nam nhân một tay để ngang bên hông của cậu, còn cậu lại hoàn toàn vùi trong lòng nam nhân. Diệp Trầm Tĩnh lại bắt đầu choáng váng.
Hơi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt nhìn rõ mặt người đối diện, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh luôn bình tĩnh đã hoàn toàn bị nhuộm đỏ, giữa cặp mắt phượng xinh đẹp là ánh nhìn đau khổ. Con tim đau đớn, tia hy vọng mỏng manh trong nó cũng tan biến.
Là hắn, sao lại là hắn. Cậu không phải là đồ ngốc, vừa nhìn thấy tư thế của hai người, nhớ tới tối hôm qua sau khi bị bỏ thuốc mất đi khống chế thì biết mình và người này đã xảy ra chuyện gì. Nhưng, ông trời ạ, bất kỳ ai cũng có thể, tại sao lại phải là hắn?
Vốn nghĩ rằng trời cao chung quy còn cho cậu một chút quan tâm, ai dè, đến nay cậu vẫn luôn bị trời xanh vứt bỏ, lần này, cuối cùng cũng đem một tia hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng của cậu hủy diệt sạch sẽ.
Thiếu niên ngẩn người nhìn người nam nhân vẫn đang ngủ một lúc, chịu đựng toàn thân đau nhức và phía dưới đau nhói, nhẹ nhàng lấy bàn tay đặt bên hông xuống, rời khỏi sự ôm ấp ấm áp của nam nhân, hai tay chống lên giường từ từ ngồi dậy, chiếc chăn mỏng manh được nam nhân đắp cho khẽ trượt xuống, cậu nhẹ nhàng xuống giường.
Nhặt quần áo dưới đất lên mặc xong, quay đầu lại nhìn người nam nhân đó thêm một lúc, ánh mắt bi thương.
Mở cửa, về nhà.
Cửa phòng vừa đóng lại, nam nhân trên giường đã mở mắt ra. Vốn nghĩ sẽ giữ lại em ấy, thế nhưng, chẳng biết tại sao, có lẽ là muốn cho em ấy an tĩnh ngây ngô một khoảng thời gian, dù sao, em ấy cũng mới mười mấy tuổi, hãy còn là một đứa trẻ, gặp phải loại chuyện này, có khả năng giữ bình tĩnh như vậy đã là rất hiếm, phải cho em ấy thời gian thích ứng. Diệp Trọng Tiêu không phải là người vội vàng, hắn hiểu được phải làm sao để giữ chặt, làm sao mới là tốt nhất. Hắn tin tưởng hắn và em ấy sẽ còn gặp nhau, không cần phải đi điều tra về em ấy, không cần phải đi tìm em ấy, giữa bọn họ như có một loại từ trường, có thể nói là một loại duyên phận không thể cắt đứt, gặp lại nhau chính là điều tất yếu.
Diệp Trọng Tiêu chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc phần thắng, cũng sẽ không bao giờ để cho vật hắn muốn từ chỗ hắn trốn mất.
Đêm hè ngắn ngủi, sương mù phía đông dần tan, đánh thức những ai đang say giấc, một cái chớp mắt tiếp theo như nhìn thấy những tia nắng ấm áp. Ánh nắng mặt trời phủ đầy không gian xanh tươi, đem đến cho thế giới vừa thức tỉnh giữa màn đêm là màu sắc ấm áp.
Diệp Trầm Tĩnh đứng trên xe bus, từ bên cửa sổ, lẳng lặng nhìn chân trời biến đổi.
Khi về đến nhà, cả căn phòng lạnh tanh.
Vị trí sâu kín dưới thân sưng tấy đau nhói, trải qua một màn xóc nảy vừa rồi càng thêm khó chịu, càng khiến sắc mặt Diệp Trầm Tĩnh trắng bệch, nơi nào đó bởi vì những động tác vừa rồi mà chảy ra một ít thứ, cảm giác dinh dính nhớp nháp không chỉ làm cậu thấy nhục nhã, càng khiến cậu cảm thấy bi thương.
Uống một ly nước, cầm quần áo đi vào phòng tắm, trên người đều là vết tích do người nam nhân kia lưu lại, trên lồng ngực gầy yếu trắng xanh trải đầy dấu hôn, đập vào mắt có phần kinh hãi.
Nhẹ nhàng vuốt ve, có chút đau đớn, tâm tình Diệp Trầm Tĩnh có phần phức tạp, có chút đau xót, có chút bi thương, còn có một chút an tâm và may mắn. Muốn tới gần hắn, muốn có được sự ấm áp của hắn, nhưng hiện tại khi đã có được, lại không nghĩ tới phải nhờ phương pháp này.
Sao mà chịu được.
Chịu đựng nhục nhã đem vật này nọ trong cơ thể rửa sạch. Thời điểm ra khỏi phòng tắm, toàn thân đã vô cùng mệt mỏi bủn rủn, đôi chân vô lực, nếu không may mắn giữ được cánh cửa phòng tắm thì cậu đã té ngã mất rồi. Dừng lại thở dốc một lúc, lại từ từ đi về phía trước.
Vừa chạm đến giường, đã không thể chịu được nữa ngã lên giường.
Rất mệt mỏi, rất đói, nhưng khẩu vị lại không có, cho dù có, hiện tại cậu cũng không có cách nào đứng dậy đi làm đồ ăn.
Ý thức vừa hôn mê nặng nề tỉnh dậy, đã lại mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm gió mưa ào ạt, giấc mơ kinh hoàng lại càng thêm ưu sầu.
Tựa hồ vẫn luôn ở trong giấc mơ, tất cả đều là khuôn mặt của người nam nhân kia, khôi ngô tuấn tú dịu dàng, nét cười mang theo sự ấm áp; thế nhưng ngay sau đó đã biến đổi thành một cơ thể trần truồng, ánh mắt dịu dàng kia giờ chỉ còn đầy lửa dục vọng, cơ thể cường tráng đem cậu đặt dưới thân, không ngừng rút ra đâm vào. Mà chính cậu, dường như, cũng không chống cự, chỉ ở dưới thân nam nhân phát ra những âm thanh rên rỉ nhục nhã, kêu gào tên của nam nhân, cầu xin nam nhân xâm phạm.
“Không…”
Thiếu niên trên trán phủ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hai mắt vô hồn, môi mỏng hé mở, thở dốc.
Mơ, thì ra chỉ là mơ, chỉ là mơ mà thôi.
Kỳ thực, trong lòng cậu hiểu rõ, đây không chỉ là mơ, tối hôm qua, rất cả đều đã xảy ra rất chân thật, chẳng có cách nào xóa sạch mọi chuyện.
Cơ thể đau nhức đã giảm bớt, nhưng vẫn không có sức lực. Thiếu niên vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, đầu vẫn nặng nề mơ màng như cũ, nhiệt độ cơ thể khác thường, nóng rực, sốt nhẹ, cũng không sao, ngủ một chút là ổn thôi. Thiếu niên lại nặng nề nhắm mắt lại, không lâu lắm đã mơ mơ màng màng ngủ mất.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã là tám giờ tối.
Nếu vẫn không ăn gì, sẽ phải chết đói trên giường. Trong đầu bật lên ý nghĩ này, cắn răng giãy dụa ngồi dậy, xuống giường, cơn sốt vẫn chưa lui, đến phòng tắm rửa mặt, cảm giác chóng mặt giảm bớt. Đi tới nhà bếp, trong tủ lạnh còn chút cháo thịt thừa lại của hôm qua, dùng chút sức lực còn sót lại, đem cháo thịt cho vào lò vi ba hâm nóng rồi từ từ ăn.
Một chén cháo nhỏ ấm bụng, sức lực khôi phục một ít, đem chén rửa sơ.
Tìm một quyển sách, nằm lên ghế ở ban công, khẽ đặt một cái khăn nhúng ướt lên trán, mở sách ra, lặng lẽ đọc.
Gió đêm hè ở thành phố T rất mát, đèn trên ban công sau một lần bị hỏng thì được thay bằng loại nhỏ hơn, ánh đèn có chút mờ nhạt, nhìn một hồi, không biết mình đang nhìn cái gì, hốt hoảng, suy nghĩ lại trôi đi thật xa.
Đến thế giới này đã được chín năm, những kí ức của Diệp Trần Viễn tưởng như đã trở nên mơ hồ, thế nhưng hôm nay lại tái hiện rõ ràng trong tâm trí.
Diệp Trầm Tĩnh vốn không phải là Diệp Trầm Tĩnh,… ít nhất … Thì linh hồn là không phải, cậu phải nói là người ở cổ đại linh hồn xuyên không nhập vào thân thể đứa trẻ Diệp Trầm Tĩnh chỉ mới sáu tuổi, từ đó về sau cũng chính là Diệp Trầm Tĩnh, không bao giờ … lại là Diệp Trần Viễn.
Diệp Trần Viễn sinh ra trong một thế gia võ lâm, phụ thân ở thời đại kia là minh chủ võ lâm, trên cậu có hai người anh cùng cha khác mẹ, dưới cậu cũng có một người em gái cùng cha khác mẹ, ba người anh em đó đều là cùng phụ thân và chính thất sinh ra, mà Diệp Trần Viễn, là phụ thân cậu tốt bụng cứu giúp một người phụ nữ sinh ra cậu.
Đại nương của Diệp Trần Viễn là chính thất của phụ thân, Triệu Tử, cũng xuất thân trong thế gia võ lâm, mỹ lệ ôn nhu mang theo khí chất của nữ nhân giang hồ đặc trưng. Mà mẫu thân thân sinh của cậu Liễu Diệp, chỉ là một thôn nữ bình dân, nhu nhược nhát gan, sống ở Diệp gia là bởi vì cùng đường, không chỗ dung thân.
Diệp Huỳnh Thiên rất yêu chính thất Triệu Tử của mình, bởi vì nhất thời hồ đồ cùng Liễu Diệp trên đường về nhà xảy ra quan hệ, rơi vào đường cùng không thể làm gì khác hơn là đem nàng dàn xếp ở Diệp gia. Bởi vì muốn nhận lỗi với thê tử, Diệp Huỳnh Thiên chưa bao giờ chủ động đi gặp Liễu Diệp, Liễu Diệp cũng không oán hận, dù sao người đó đã cứu nàng một mạng, cho nàng chỗ ăn chỗ ở, nàng đã rất thỏa mãn.
Về sau Liễu Diệp phát hiện mình mang thai, nàng cũng không nói cho Diệp Huỳnh Thiên biết, mãi đến khi nàng sinh Diệp Huỳnh Thiên mới hay, nhưng vẻ mặt cũng chẳng vui mừng, biết hai mẹ con nàng bình an thì phân phó một lão nhân chiếu cố bọn họ rồi bỏ đi, từ đó về sau cũng chưa từng tới chỗ Liễu Diệp.
Diệp Trần Viễn từ nhỏ đã biết mình ở trong nhà này có cũng được không có cũng được, Liễu Diệp bình thường nói với cậu, người tốt cần phải biết đủ, cứ bình yên mà sống sẽ được ông trời thương, khuyên cậu không nên nghĩ tới quan hệ máu mủ với phụ thân, không nên vọng tưởng giống như anh trai em gái được phụ thân quan tâm.
Diệp Trần Viễn từ nhỏ đã hiểu chuyện, chưa bao giờ hỏi những vấn đề liên quan đến Diệp gia, chỉ là yên lặng ở bên cạnh Liễu Diệp.
Khi được năm tuổi, Diệp Trần Viễn trong lúc vô ý đã đi thẳng ra sân, đi tới một vườn hoa nhỏ, nghe từ xa có âm thanh nói chuyện. Núp ở phía sau bụi hoa vươn đầu nhìn, một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang dạy cho hai bé trai tập võ.
Hai bé trai múa cây kiếm gỗ trong tay, hữu mô hữu dạng, người đàn ông bên cạnh trên mặt lộ ra sự hài lòng và kiêu ngạo.
Đây là phụ thân và các anh trai mình chưa bao giờ được gặp, Diệp Trần Viễn khi đó năm tuổi nghĩ. Khi cậu thấy các anh trai thu kiếm, tiếp nhận sự tán dương khen thưởng của phụ thân, ngẩng đầu hưởng thụ bàn tay to lớn xoa xoa tóc, Diệp Trần Viễn đã bùng lên một khát vọng bé nhỏ mình là các anh trai. Cậu phát hiện cậu sống không phải là hờ hững lạnh nhạt, cậu cũng giống như bao đứa trẻ khác, hy vọng được phụ thân tán thưởng, ao ước được nhận tình thương của phụ thân, cho dù chỉ một chút, một chút thôi, thế nhưng, cậu không thể.
Từ đó về sau, Diệp Trần Viễn có một thói quen, mỗi ngày đúng một giờ cố định sẽ tới vườn hoa đó, đứng xa xa nhìn, ở trong lòng khát khao.
Có một lần trong lúc vô tình thấy các anh trai cười cưng chìu yêu thương cô em gái nũng nịu, Tâm Diệp Trần Viễn lại có thêm một khát vọng, cậu bắt đầu khát khao tình thương của anh trai.
Tất cả những chuyện này, không một ai biết, Liễu Diệp cũng không biết, bởi vì Diệp Trần Viễn ở trước mặt Liễu Diệp vẫn luôn luôn an tĩnh như vậy, thản nhiên như thế, giống như mẫu thân, vô dục vô cầu. (vô dục vô cầu: không ham muốn cũng không có nhu cầu cần)
Năm cậu mười tuổi, hai người anh cũng đã lớn thành những thiếu niên mười mấy tuổi, võ công cao cường, đi ra ngoài rèn luyện. Tâm Diệp Trần Viễn cũng trở nên mất mát, những khát vọng trong tim chỉ có thể vĩnh viễn chôn sâu dưới đáy lòng. May mà bản thân cậu là người không màn danh lợi, từ nhỏ lại bị Liễu Diệp dạy những đạo đối nhân xử thế như vậy, trong lòng tuy có khát vọng, nhưng cũng sẽ không nghĩ tới dùng đủ mọi thủ đoạn để cướp đoạt.
Sinh hoạt trong tiểu viện rất yên bình, người lui tới chỉ có ông lão do Diệp Huỳnh Thiên phái tới chiếu cố hai mẹ con Liễu Diệp, ông lão mỗi ngày mang cơm đến cho hai mẹ con rồi đi, không tính là lãnh đạm nhưng cũng không tính là nhiệt tình.
Thời điểm Diệp Trần Viễn mười một tuổi, Liễu Diệp bị trọng bệnh qua đời, tiểu viện từ đó càng thêm im lặng. Diệp Trần Viễn sinh ra đã là một đứa trẻ yếu ớt, lại càng không phải là đứa trẻ được chiều chuộng, cơ thể lại hay mang bệnh. Liễu Diệp lúc còn sống dù không có nhiều thuốc quý bồi bổ cho cậu, nhưng Liễu Diệp cẩn thận tỉ mỉ, Liễu Diệp cũng tự mình tìm hiểu về các loại thảo dược, thân thể cậu tuy là yếu ớt, so với bạn cùng lứa tuổi thì nhỏ bé hơn, nhưng cũng không mang trọng bệnh nguy hiểm. Sau khi Liễu Diệp qua đời, thân thể cậu liền dần dần xuất hiện các vấn đề nhỏ.
Lúc mười hai tuổi, ông lão vẫn chiếu cố cậu cũng bệnh chết. Diệp Trần Viễn vẫn ở lại trong tiểu viện, cả ngày đọc những cuốn sách của Liễu Diệp không biết thu nhặt ở đâu, thể loại gì cũng có, tạp ký, quân sự, thơ ca dân gian, tiểu thuyết tình cảm, truyện ký danh nhân, sách về các loại thuốc…
Tiểu viện có trồng một ít rau, không có ông lão mang thức ăn tới, Diệp Trần Viễn cả một năm vẫn chưa từng ra khỏi tiểu viện, đói bụng thì ăn những thức ăn đơn giản, khi đó thân thể cậu đã xuất hiện những vấn đề lớn, lượng thức ăn dự trữ trong một năm nay cũng cạn, cậu cũng bệnh đến không thể rời giường, trong một đêm ngủ nặng nề cậu đã ngừng hô hấp.
Lần thứ hai Diệp Trần Viễn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, mà thân thể của cậu lại trở về thời điểm sáu tuổi. Diệp Trầm Tĩnh cùng cậu lớn lên giống nhau như đúc, tình trạng sức khỏe của cơ thể này so với cơ thể trước của cậu không có gì khác. Thế nhưng, hiện tại ở thế giới này y học phát triển, hơn nữa mẹ của Diệp Trầm Tĩnh luôn tỉ mỉ chăm sóc, nhìn chung thì cơ thể này vẫn khá tốt.
Mặc dù là một thế giới hoàn toàn xa lạ, nhưng, đối với Diệp Trần Viễn mà nói, ở nơi nào cũng đều giống nhau. Diệp Trầm Tĩnh tính cách cùng cậu cũng rất giống, im lặng, ít nói. Cho nên mẹ của Diệp Trầm Tĩnh cũng không phát hiện con trai bà có gì khác lạ.
Diệp Trần Viễn phát hiện Diệp Trầm Tĩnh quả nhiên là một phiên bản khác của cậu, chỉ là khác thế giới mà thôi. Cậu từ từ tìm hiểu thế giới này, tìm hiểu những điều xung quanh và thân phận của Diệp Trầm Tĩnh khi còn sống.
Diệp Trầm Tĩnh sống trong một gia đình đơn thân, tên ba cậu trên hộ khẩu là Diệp Trọng Tiêu.
Mẹ của Diệp Trầm Tĩnh cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với cậu chuyện của ba cậu, nhưng trên bàn trang điểm trong phòng ngủ của bà có đặt một tấm hình của một người đàn ông, Diệp Trầm Tĩnh đoán người đàn ông kia chính là ba của cậu, Diệp Trọng Tiêu. Người đàn ông đó lớn lên rất đẹp trai, đường nét khuôn mặt rõ ràng, chân mày và khóe mắt lộ vẻ ôn nhu lương thiện, chỉ cần hắn mỉm cười, bạn sẽ chìm đắm trong một nụ cười ôn nhu đó, không có cách nào kiềm chế được.
Diệp Trầm Tĩnh phát hiện mình lại làm những việc khi còn là Diệp Trần Viễn đã làm, quan tâm chú ý tới tất cả tin tức của người đàn ông đó, thậm chí, góp nhặt rất nhiều những bức ảnh chân dung trên tạp chí của người đó.
Diệp Trọng Tiêu là một người đàn ông có thân thế rất cao quý, gia tộc Diệp thị ở thành phố T có thể nói là danh môn vọng tộc lớn nhất, mà Diệp Trọng Tiêu hiện tại cũng chính là người đứng đầu gia tộc Diệp thị.
Danh tiếng của Diệp Trọng Tiêu rất tốt, chưa từng làm chuyện xấu, vợ vào hai năm trước đã qua đời, cho tới bây giờ vẫn không tái giá, nghe đồn vợ chồng bọn họ rất ân ái, trong nhà có một đứa con trai bảy tuổi, nói tóm lại đây là một người đàn ông đắt giá, có tiền, có quyền, có nhan sắc, tính cách vô cùng tốt, là một người nổi tiếng, người chồng, người cha tốt.
Diệp Trầm Tĩnh phát hiện khát vọng và quan tâm của mình đối với Diệp Trọng Tiêu đã vượt xa khát vọng với Diệp Huỳnh Thiên, Diệp Huỳnh Thiên cũng là một người phụ thân tốt, thế nhưng, y dù sao cũng là minh chủ võ lâm, luôn luôn nghiêm khắc khó tiếp cận; mà Diệp Trọng Tiêu lại khác, hắn có thể coi là người có chức vị rất cao, lại thoạt nhìn một chút kiêu ngạo cũng không có, đây là loại trời sinh ôn nhu và lương thiện, ai cũng không thể chống cự được.
Càng hiểu nhiều về hắn, Diệp Trầm Tĩnh, phát hiện bản thân càng không thể kiềm chế được nữa, loại khát vọng tình thương của người cha luôn được chôn sâu dưới đáy lòng Diệp Trần Viễn, càng ngày càng dâng cao, giống như lửa cháy trên đám cỏ khô.
Thời điểm Diệp Trầm Tĩnh mười bốn tuổi, người mẹ vẫn luôn yêu thương cậu Bạch Trần Liễu bị tai nạn xe mà chết, để lại một khoản phí bảo hiểm không nhỏ cho cậu.
Trước đây, khi Bạch Trần Liễu còn sống, cậu luôn luôn lén lén lút lút thu nhập từng chút từng chút thứ liên quan tới Diệp Trọng Tiêu, mà bây giờ, không còn gì phải kiêng kỵ nữa.
Bắt đầu từ năm tám tuổi đến bây giờ là mười lăm tuổi, gương mặt ôn nhu của Diệp Trọng Tiêu, cho dù nhắm hai mắt, Diệp Trầm Tĩnh cũng có thể miêu tả không sai một chút nào.
Diệp Trọng Tiêu, Diệp Trọng Tiêu.
Diệp Trầm Tĩnh than nhẹ một tiếng, cầm lấy khăn mặt trên trán, nhặt quyển sách dưới đất lên, đứng lên có chút choáng váng, chờ cơn chóng mặt qua đi, mới chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Trên bàn sách trong phòng ngủ, người đàn ông kia vẫn cười ôn nhu như cũ, khi đó người đàn ông kia còn rất trẻ, bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, ngoại trừ vẻ ngoài ngây ngô hơn bây giờ, thì không có gì khác biệt.
Diệp Trầm Tĩnh ngẩn người nhìn tấm ảnh kia một lúc, mới chậm rãi nằm xuống giường. Đầu óc rất loạn, rất loạn, không biết qua bao lâu thì mệt mỏi thiếp đi.
Ngày thứ hai Diệp Trầm Tĩnh gọi cho trường học, xin nghỉ một tuần lễ. Diệp Trầm Tĩnh nhảy lớp ba lần, mỗi một cuộc thi trong trường đều đứng thứ nhất, năm nay mới mười lăm tuổi, đã là học sinh lớp mười hai của trường cao trung Triêu Dương trọng điểm ở thành phố T. Cậu xin nghỉ, thầy giáo chưa bao giờ hỏi nhiều.
Diệp Trầm Tĩnh ở nhà ngây người một tuần, cơn sốt nhẹ giằng co trong ba ngày thì lui. Một tuần này, mỗi ngày ngoài đọc sách, thì chính là ngẩn người nhìn ảnh chụp của người đàn ông kia.
—
Tiểu Vân
– Chú thích về các từ hán việt –
*Tiểu viện: ngôi nhà nhỏ có cái vườn bé tẹo.
*Tạp ký: Sách ghi chép tá lả thứ, kiểu sách nhảm nhảm tạp nham.
*Truyện ký danh nhân: Sách các danh nhân viết.
*Ôn nhu: ôn hòa; ấm áp; mềm mỏng; dịu dàng; nhã nhặn; điềm đạm; êm dịu; con gái thì để dịu dàng được chứ đàn ông để thấy hơi kì nên tớ dùng hán việt cho nhanh =]]
Tác giả :
Độc Vũ Tịch Nhan