Thanh Minh Dĩ Hậu (Sau Ngày Thanh Minh)
Chương 9: Ngọt ngào
Từ khi ở chung nhà với Chu Duệ, Lý Hàng không còn bị những thứ kia quấy rối nữa, giống như hết thảy chỉ là một cơn ác mộng.
Tuy rằng nhà còn một phòng trống, nhưng hắn vẫn cương quyết oa trên giường cậu không chịu đi, nói một người một phòng sẽ sợ hãi ngủ mà mất ngủ. Lý Hàng thật muốn đấm vào mặt hắn, kia phòng của cậu vì sao lại âm trầm khủng bố, còn nói không dám ngủ một mình. Có quỷ mới tin.
Đối với Chu Duệ bỗng nhiên mặt dày Lý Hàng cũng vô pháp, dù sao tình cảm thân nhau từ nhỏ đến lớn, cậu cũng ở trên giường chơi xấu hắn không biết bao nhiêu lần (o_o), lần này coi như bồi thường cho hắn. Lý Hàng cương quyết không thừa nhận mình mềm lòng.
Huống hồ Chu Duệ kiêm luôn chức bảo mẫu miễn phí, nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa đều do Chu Duệ làm hết, hắn bảo coi như là trả tiền thuê nhà. Lý Hàng yên tâm, thoải mái nằm trên giường sai sử, khát nước, muốn ăn trái cây, bên cạnh có sẵn từng khối quả ngọt được cắt gọn gàng.
Lý Hàng kỳ thật là kẻ vô đạo đức, ỷ Chu Duệ thích mình nên ngoan ngoãn phục tùng, mà tùy tiện sai bảo hắn, bởi Lý Hàng biết rõ hắn sẽ không cự tuyệt mình.
_ Chu Duệ, chúng ta làm bạn nhiều năm, ta như thế nào không biết ngươi thích đàn ông a. _ Lý Hàng nằm sắp trên giường, khi tan ca trở về liền có người chuẩn bị cơm, cảm giác đó thật tốt.
_ Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều. _ Chu Duệ ở trong bếp liếc mắt trắng dã nhìn Lý Hàng.
Nhà ba phòng ngủ một phòng khách, còn có một nhà bếp lớn ở cạnh phòng Lý Hàng, nhà bếp này trăm năm khó thấy được có người sử dụng. Lý Hàng thuận tiện mở cửa phòng nói chuyện cùng Chu Duệ, dù sao trạch nam kia ôm máy tính như ôm lão bà, cũng không sợ ầm ĩ đến hắn.
Lý Hàng ở công ty vẫn bị lạnh nhạt như trước, bất quá nghe nói hai đồng sự kia đã khỏe lại nhiều rồi, Hoàng Tuấn chống hai cây nạng lắc lư đến công ty, vỗ bả vai Lý Hàng nói mọi việc không liên quan đến cậu. Các đồng sự khác thổn thức.
Kết quả Hoàng Tuần vừa mới ra khỏi công ty bị người đụng trúng, phải vào bệnh viện lần nữa.
Lý Hàng nhìn trời, chuyện này không liên quan tới cậu a, Hoàng Tuấn nga ai biểu thân hình ngươi quá cao lớn chi.
Tâm trạng tốt Lý Hàng làm việc cũng nhiệt tình hơn, ngày thường vội đến chân không chạm đất, không biết Chu Duệ kia bận cái gì ở nhà, bình thường rất ít khi thấy hắn ra ngoài. Trừ khi những lúc trời đầy mây, mưa lớn, hắn mới bồi cậu ra đường mua thức ăn.
Lý Hàng khó hiểu hỏi, ngươi không cần đi làm a, Chu Duệ cười cười, nói nhịn đói không chết được. Lý Hàng im lặng, hiện tại mua thức ăn liền do cậu trả.
Bởi vì trong khoảng thời gian này không còn đụng phải mấy thứ kỳ quái, Lý Hàng dường như đã đem mọi chuyện lúc trước quăng ra sau đầu, cũng quên luôn việc đi đến miếu bái tế. Thời điểm tắm rửa cậu phát hiện miếng ngọc bài đeo trên cổ đã biến mất, Lý Hàng có chút nóng nảy, cậu lo lắng này là đồ người ta tặng sao có thể dễ dàng làm mất như vậy.
Trời không nóng không lạnh, qua vài tuần ngày dần dần trở nên ấm áp, chồi non trên cây như có thuốc sinh trưởng, chỉ sau một đêm toàn bộ thay lá, tươi xanh một mảnh nhìn rất đẹp. Trong báo đài đều nói cây cải dầu đã đồng loạt nở hoa, Lý Hàng đứng trước cửa sổ hô to, mùa xuân a.
Đào viên sinh thái ở thành Tây khai hoa, Lý Hàng sống chết đòi Chu Duệ dắt đi xem.
Đúng lúc đến ngày chủ nhật, hưởng thụ cảm giác thoải mái do thời tiết tốt mang lại, Lý Hàng hưng trí lôi kéo Chu Duệ rời giường, Chu Duệ nhíu mày nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài. Khoa trương bung cây dù màu đen đi ra.
_ Ai, ta nói, trời có mưa đâu sao ngươi cứ ra ngoài là bung dù a? Hay cây dù đen này có gì đặc biệt? _ Lý Hàng buồn bực hỏi Chu Duệ, cây dù này đã mua đươc vài năm, nhìn chỗ nào cũng không cảm thấy đáng giá để hắn coi trọng như vậy.
_ Ta thích.
_ Đúng vậy, ngươi là đại gia. _ Dù sao cũng được ra ngoài chơi, Lý Hàng không thèm để ý nữa, mang theo bữa sáng cùng một ít đồ ăn vặt, liền xuất phát.
_ Thật ra, đi xe buýt rất không tốt. _ Lý Hàng phiền muộn nhìn xe buýt chật kín người giống như bánh mì kẹp thịt bên đường, mím môi sờ sờ ví tiền của mình kéo Chu Duệ đi taxi.
Trong công viên sinh thái có đủ loại hoa cỏ, nói trắng là một công viên thu phí.
Nơi đây thật tốt, cho nên mỗi năm đến mùa xuân Lý Hàng đều bỏ tiền đến ngắm hoa đạp cỏ thả diều, cảm nhận sự tươi mới của mùa xuân, nhiều gia đình còn tới nơi này cắm trại.
Tuy rằng Chu Duệ vẫn cầm dù 囧, bất quá nhóm nam nữ phòng ngừa tia phóng xạ cũng không ít, nên Chu Duệ cũng không quá mức lập dị.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mỗi ngày đều tẩm bổ, chẳng biết chất dinh dưỡng đã chạy đi nơi nào. Mà đôi lúc cậu cũng thấy tim đột nhiên đập nhanh loạn nhịp, choáng váng. Chu Duệ nhiều lần khuyên cậu nên đi đến bệnh viện kiểm tra, mà cậu luôn quên mất.
_ Ta thật sự rất thích hoa lê, một màu trắng thuần, so với mây còn đẹp hơn. _ Lý Hàng cười tủm tỉm cảm thụ hơi thở mùa xuân, lúc này đi dạo là tốt nhất, thời tiết ôn hòa.
_ Trước thanh minh ta nói với tiểu Nhã, chờ năm nay hoa nở sẽ dắt nàng đi xem, đáng tiếc. _ Lý Hàng thở dài.
_ Ân. _ Chu Duệ nhìn nơi xa, dù che khuất gương mặt hắn như bóng ma, Lý Hàng bất mãn đẩy dù ra.
_ Đừng, nắng quá gắt ta khó chịu, sẽ ngất. _ Chu Duệ vội ngăn cản, Lý Hàng liền từ bỏ.
Nguyên lai là không thể phơi nắng, khó trách lúc nào cũng mang theo dù. _ Trước kia ngươi đâu có như vậy, vài năm nay ngươi đã gặp chuyện gì mà gầy đi thế này.
_ Không có gì, bệnh nhẹ.
Lý Hàng hừ một tiếng, tin ngươi mới là lạ.
Truyền thuyết về vườn đào rất nhiều, có tốt có xấu. Nghe nói cành đào có thể trừ tà, hoa đào hay cành đào đều có tác dụng như nhau, nếu được chăm sóc tốt hoa nở ra sẽ càng xinh đẹp.
Bởi vì năm nay hoa đào đặc biệt xanh tươi, nên người đi ngắm rất đông, Chu Duệ tiến vào sâu bắt đầu nhíu mày.
Ngàn cánh hoa lượn lờ rơi xuống, hoa vi hồng nhạt, hoa ti màu đỏ. Khung cảnh vô cùng diễm lệ, Lý Hàng phấn khích cầm điện thoại chụp tới chụp lui, nhắm đến Chu Duệ mà chụp, Chu Duệ vội tránh ra sau cây đào lớn, Lý Hàng bực bội.
_ Chu Duệ đáng chết, ta muốn cho ông nội xem ngươi so với hoa càng xinh đẹp hơn.
Chu Duệ hắc tuyến, cầm dù đi ra xa giả vờ không quen biết cậu. Lý Hàng nói khiến cho mọi người đều quay lại nhìn cậu, mặt cậu đỏ lên, mới cảm thấy lời mình có bao nhiêu xấu hổ.
Kỳ thật nhìn Chu Duệ có chút quái dị, ở vườn đào mà che dù là vô cùng bất tiện, Lý Hàng từ phía sau một phen kéo dù hắn rơi xuống đất.
Chu Duệ mặc áo khoác có mũ, lúc này hắn vội trùm mũ vào, trừng mắt với cậu, Lý Hàng một trận chột dạ.
_ Cái kia, nơi này bung dù đụng đến cánh hoa đều rớt xuống hết, ngươi xem trên mặt đất kìa, chúng ta là thanh niên tốt biết yêu hoa quý cỏ nga. _ Lý Hàng thâm sâu vỗ vai Chu Duệ.
_ Ai, ngươi nhìn bên kia, hoa thật lạ a, một màu đỏ thẫm. _ Lý Hàng thấy Chu Duệ không phản ứng, lôi kéo hắn đến phía trước, Chu Duệ vẫn trầm mặt như cũ.
Đó là mảnh vườn đào đỏ tươi rất đẹp, Lý Hàng chụp rất nhiều ảnh. Cuối cùng nhờ Chu Duệ cầm máy chụp dùm cậu hai tấm, Lý Hàng đắc ý cầm di động xem hình, khen mình sao lại đẹp trai thế này. Sớm đã quen với kiểu tự kỉ của cậu, Chu Duệ cũng lười trở mình xem thường.
Chơi đến trưa, điểm tâm lúc đi trên đường bị hai người giải quyết hết. Lý Hàng sờ sờ bụng, nhìn xung quanh xem ra bọn họ đã đi hết công viên sinh thái này, cảm thấy bây giờ vẫn nên về nhà thì hơn.
Chu Duệ không có ý kiến, hắn sớm đã muốn trở về.
Vất vả về đến nhà, Lý Hàng nằm lì trên giường không muốn đứng dậy, hữu khí vô lực xem Chu Duệ bận rộn.
Thật kỳ quái, hắn về nhà tinh thần liền tốt, Lý Hàng càng xem càng bực bội. Chẳng lẽ cậu quá yếu, đi vài bước đã mệt mỏi?
_ Chu Duệ ta muốn ăn táo, ta muốn ăn táo, ta muốn ăn táo. _ Lý Hàng lăn lộn trên giường làm xấu.
Chu Duệ đứng bên cạnh nhìn cậu thật lâu, vì ngày hôm nay có chút nóng, Lý Hàng chỉ một cái áo sơ mi, nằm trên giường lăn đến nhăn nhúm.
_ Tiểu Hàng, ta không ngại.
_ A? Ngươi không ngại chuyện gì? _ Cậu vừa hỏi xong hắn liền nhào lên, Lý Hàng giãy dụa.
_ Buông… _ Lý Hàng bị áp kinh hãi kêu to, sức lực Chu Duệ rất lớn như muốn đem tay cậu bẻ gãy.
Chu Duệ hôn lên mặt Lý Hàng rồi kháp trụ môi cậu, Lý Hàng rất sợ ngứa, không ngừng tránh né, miệng liên tục lẩm bẩm.
_ Ta là đàn ông, ngươi không thấy ghê tởm sao?
_ Cầu còn không được.
Kỳ thật Lý Hàng cũng không phản ứng kịch liệt như vậy, dù sao hai người chơi thân với nhau nhiều năm, bản thân chưa từng bài xích đụng chạm với Chu Duệ, nhưng trước kia đùa giỡn cái gì cũng chưa thấy qua, chưa sờ qua. Hiện tại cậu cẩn thận ngẫm lại, đúng là xấu hổ mà.
Tay Chu Duệ càng ngày càng đi xuống, Lý Hàng cảm thấy nếu không nghĩ được biện pháp thì hôm nay phải nói cho rõ, cậu thật sự không có hứng thú với đàn ông.
_ Cái kia, bụng ta đau quá, hình như bị tiêu chảy rồi a. Ai nha, đau quá, nhất định là ăn phải thứ không sạch sẽ. _ Lý Hàng lăn lăn, bị Chu Duệ kẹp lấy, nửa thắt lưng nâng lên mặt nhăn như khổ qua, tội nghiệp nhìn Chu Duệ.
Chu Duệ thở dài, buông tay ra. Nhiều ngày ăn chung ngủ chung kèm theo những động tác nho nhỏ, Lý Hàng vẫn không tiếp nhận hắn.
Lý Hàng chạy vào nhà vệ sinh trốn, chết cũng không chịu ra, thật xấu hổ, đó là huynh đệ của mình, thân mật như thế rất kỳ quái, sao quan hệ của bọn họ lại trở thành thế này chứ.
Lý Hàng là một người nặng tình cảm, cho dù biết hắn có tư tâm với mình nhưng vẫn không đem Chu Duệ đuổi đi, cũng chưa từng nghĩ sẽ tuyệt giao với hắn, bởi vì cậu luyến tiếc.
_ Chu Duệ, ngươi phải thề sẽ không như vậy nữa, nếu không ta sẽ đuổi ngươi đi. _ Lý Hàng lấy hết dũng khí chạy ra ngoài hướng Chu Duệ nói, Chu Duệ đang nằm trên giường đọc sách, nghe vậy có chút bi thương nhìn cậu, Lý Hàng nhìn sang chỗ khác, không được mềm lòng, tốt nhất là phải đánh tan ý niệm trong đầu hắn.
_ Tiểu Hàng, trong lòng ngươi ta là người như vậy sao? Ta chờ ngươi suốt năm năm, ngươi còn muốn ta nhẫn nhịn đến khi nào? _ Chu Duệ nhìn chằm chằm Lý Hàng, cậu sửng sốt.
_ Chu Duệ, ngoài đường có bao nhiêu cô gái tốt ngươi không cần, lại đi coi trọng củ cải trắng thối như ta, thẫm mỹ của ngươi đúng là quá kém đi. _ Lý Hàng vô cùng thương tâm, huynh đệ cậu ưu tú như thế, như thế nào lại đi để ý mình.
Chu Duệ 囧 không nói nên lời, trọng điểm Lý Hàng đã rơi nơi nào, củ cải trắng thối phải là chính hắn mới đúng.
_ Dù sao củ cải trắng không ai cần, nhưng ta vừa vặn thích nó. sẽ không có người giành giật với ta. _ Chu Duệ nói theo lời cậu.
Lý Hàng im lặng.
_ Chu Duệ, ta nói thật. _ Lý Hàng nghiêm túc.
_ Ta cũng là nói thật.
_ Ngươi không sợ nhà ngươi bị tuyệt hậu sao? Kia, mẹ ngươi sẽ đánh chết ngươi, ngay cả ta cũng bị đánh.
_ Không sợ, ta sẽ che chở ngươi. _ Chu gia sớm đã tuyệt hậu.
_ Khó nói lắm, ông nội ta sẽ giết ta, nhà ta chỉ có một mình ta nối dỗi tông đường.
Chu Duệ đen mặt, đàn bà ngoài sinh con ra thì còn có cái gì tốt?
Tuy rằng nhà còn một phòng trống, nhưng hắn vẫn cương quyết oa trên giường cậu không chịu đi, nói một người một phòng sẽ sợ hãi ngủ mà mất ngủ. Lý Hàng thật muốn đấm vào mặt hắn, kia phòng của cậu vì sao lại âm trầm khủng bố, còn nói không dám ngủ một mình. Có quỷ mới tin.
Đối với Chu Duệ bỗng nhiên mặt dày Lý Hàng cũng vô pháp, dù sao tình cảm thân nhau từ nhỏ đến lớn, cậu cũng ở trên giường chơi xấu hắn không biết bao nhiêu lần (o_o), lần này coi như bồi thường cho hắn. Lý Hàng cương quyết không thừa nhận mình mềm lòng.
Huống hồ Chu Duệ kiêm luôn chức bảo mẫu miễn phí, nấu cơm giặt quần áo dọn dẹp nhà cửa đều do Chu Duệ làm hết, hắn bảo coi như là trả tiền thuê nhà. Lý Hàng yên tâm, thoải mái nằm trên giường sai sử, khát nước, muốn ăn trái cây, bên cạnh có sẵn từng khối quả ngọt được cắt gọn gàng.
Lý Hàng kỳ thật là kẻ vô đạo đức, ỷ Chu Duệ thích mình nên ngoan ngoãn phục tùng, mà tùy tiện sai bảo hắn, bởi Lý Hàng biết rõ hắn sẽ không cự tuyệt mình.
_ Chu Duệ, chúng ta làm bạn nhiều năm, ta như thế nào không biết ngươi thích đàn ông a. _ Lý Hàng nằm sắp trên giường, khi tan ca trở về liền có người chuẩn bị cơm, cảm giác đó thật tốt.
_ Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều. _ Chu Duệ ở trong bếp liếc mắt trắng dã nhìn Lý Hàng.
Nhà ba phòng ngủ một phòng khách, còn có một nhà bếp lớn ở cạnh phòng Lý Hàng, nhà bếp này trăm năm khó thấy được có người sử dụng. Lý Hàng thuận tiện mở cửa phòng nói chuyện cùng Chu Duệ, dù sao trạch nam kia ôm máy tính như ôm lão bà, cũng không sợ ầm ĩ đến hắn.
Lý Hàng ở công ty vẫn bị lạnh nhạt như trước, bất quá nghe nói hai đồng sự kia đã khỏe lại nhiều rồi, Hoàng Tuấn chống hai cây nạng lắc lư đến công ty, vỗ bả vai Lý Hàng nói mọi việc không liên quan đến cậu. Các đồng sự khác thổn thức.
Kết quả Hoàng Tuần vừa mới ra khỏi công ty bị người đụng trúng, phải vào bệnh viện lần nữa.
Lý Hàng nhìn trời, chuyện này không liên quan tới cậu a, Hoàng Tuấn nga ai biểu thân hình ngươi quá cao lớn chi.
Tâm trạng tốt Lý Hàng làm việc cũng nhiệt tình hơn, ngày thường vội đến chân không chạm đất, không biết Chu Duệ kia bận cái gì ở nhà, bình thường rất ít khi thấy hắn ra ngoài. Trừ khi những lúc trời đầy mây, mưa lớn, hắn mới bồi cậu ra đường mua thức ăn.
Lý Hàng khó hiểu hỏi, ngươi không cần đi làm a, Chu Duệ cười cười, nói nhịn đói không chết được. Lý Hàng im lặng, hiện tại mua thức ăn liền do cậu trả.
Bởi vì trong khoảng thời gian này không còn đụng phải mấy thứ kỳ quái, Lý Hàng dường như đã đem mọi chuyện lúc trước quăng ra sau đầu, cũng quên luôn việc đi đến miếu bái tế. Thời điểm tắm rửa cậu phát hiện miếng ngọc bài đeo trên cổ đã biến mất, Lý Hàng có chút nóng nảy, cậu lo lắng này là đồ người ta tặng sao có thể dễ dàng làm mất như vậy.
Trời không nóng không lạnh, qua vài tuần ngày dần dần trở nên ấm áp, chồi non trên cây như có thuốc sinh trưởng, chỉ sau một đêm toàn bộ thay lá, tươi xanh một mảnh nhìn rất đẹp. Trong báo đài đều nói cây cải dầu đã đồng loạt nở hoa, Lý Hàng đứng trước cửa sổ hô to, mùa xuân a.
Đào viên sinh thái ở thành Tây khai hoa, Lý Hàng sống chết đòi Chu Duệ dắt đi xem.
Đúng lúc đến ngày chủ nhật, hưởng thụ cảm giác thoải mái do thời tiết tốt mang lại, Lý Hàng hưng trí lôi kéo Chu Duệ rời giường, Chu Duệ nhíu mày nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài. Khoa trương bung cây dù màu đen đi ra.
_ Ai, ta nói, trời có mưa đâu sao ngươi cứ ra ngoài là bung dù a? Hay cây dù đen này có gì đặc biệt? _ Lý Hàng buồn bực hỏi Chu Duệ, cây dù này đã mua đươc vài năm, nhìn chỗ nào cũng không cảm thấy đáng giá để hắn coi trọng như vậy.
_ Ta thích.
_ Đúng vậy, ngươi là đại gia. _ Dù sao cũng được ra ngoài chơi, Lý Hàng không thèm để ý nữa, mang theo bữa sáng cùng một ít đồ ăn vặt, liền xuất phát.
_ Thật ra, đi xe buýt rất không tốt. _ Lý Hàng phiền muộn nhìn xe buýt chật kín người giống như bánh mì kẹp thịt bên đường, mím môi sờ sờ ví tiền của mình kéo Chu Duệ đi taxi.
Trong công viên sinh thái có đủ loại hoa cỏ, nói trắng là một công viên thu phí.
Nơi đây thật tốt, cho nên mỗi năm đến mùa xuân Lý Hàng đều bỏ tiền đến ngắm hoa đạp cỏ thả diều, cảm nhận sự tươi mới của mùa xuân, nhiều gia đình còn tới nơi này cắm trại.
Tuy rằng Chu Duệ vẫn cầm dù 囧, bất quá nhóm nam nữ phòng ngừa tia phóng xạ cũng không ít, nên Chu Duệ cũng không quá mức lập dị.
Sắc mặt hắn có chút tái nhợt, mỗi ngày đều tẩm bổ, chẳng biết chất dinh dưỡng đã chạy đi nơi nào. Mà đôi lúc cậu cũng thấy tim đột nhiên đập nhanh loạn nhịp, choáng váng. Chu Duệ nhiều lần khuyên cậu nên đi đến bệnh viện kiểm tra, mà cậu luôn quên mất.
_ Ta thật sự rất thích hoa lê, một màu trắng thuần, so với mây còn đẹp hơn. _ Lý Hàng cười tủm tỉm cảm thụ hơi thở mùa xuân, lúc này đi dạo là tốt nhất, thời tiết ôn hòa.
_ Trước thanh minh ta nói với tiểu Nhã, chờ năm nay hoa nở sẽ dắt nàng đi xem, đáng tiếc. _ Lý Hàng thở dài.
_ Ân. _ Chu Duệ nhìn nơi xa, dù che khuất gương mặt hắn như bóng ma, Lý Hàng bất mãn đẩy dù ra.
_ Đừng, nắng quá gắt ta khó chịu, sẽ ngất. _ Chu Duệ vội ngăn cản, Lý Hàng liền từ bỏ.
Nguyên lai là không thể phơi nắng, khó trách lúc nào cũng mang theo dù. _ Trước kia ngươi đâu có như vậy, vài năm nay ngươi đã gặp chuyện gì mà gầy đi thế này.
_ Không có gì, bệnh nhẹ.
Lý Hàng hừ một tiếng, tin ngươi mới là lạ.
Truyền thuyết về vườn đào rất nhiều, có tốt có xấu. Nghe nói cành đào có thể trừ tà, hoa đào hay cành đào đều có tác dụng như nhau, nếu được chăm sóc tốt hoa nở ra sẽ càng xinh đẹp.
Bởi vì năm nay hoa đào đặc biệt xanh tươi, nên người đi ngắm rất đông, Chu Duệ tiến vào sâu bắt đầu nhíu mày.
Ngàn cánh hoa lượn lờ rơi xuống, hoa vi hồng nhạt, hoa ti màu đỏ. Khung cảnh vô cùng diễm lệ, Lý Hàng phấn khích cầm điện thoại chụp tới chụp lui, nhắm đến Chu Duệ mà chụp, Chu Duệ vội tránh ra sau cây đào lớn, Lý Hàng bực bội.
_ Chu Duệ đáng chết, ta muốn cho ông nội xem ngươi so với hoa càng xinh đẹp hơn.
Chu Duệ hắc tuyến, cầm dù đi ra xa giả vờ không quen biết cậu. Lý Hàng nói khiến cho mọi người đều quay lại nhìn cậu, mặt cậu đỏ lên, mới cảm thấy lời mình có bao nhiêu xấu hổ.
Kỳ thật nhìn Chu Duệ có chút quái dị, ở vườn đào mà che dù là vô cùng bất tiện, Lý Hàng từ phía sau một phen kéo dù hắn rơi xuống đất.
Chu Duệ mặc áo khoác có mũ, lúc này hắn vội trùm mũ vào, trừng mắt với cậu, Lý Hàng một trận chột dạ.
_ Cái kia, nơi này bung dù đụng đến cánh hoa đều rớt xuống hết, ngươi xem trên mặt đất kìa, chúng ta là thanh niên tốt biết yêu hoa quý cỏ nga. _ Lý Hàng thâm sâu vỗ vai Chu Duệ.
_ Ai, ngươi nhìn bên kia, hoa thật lạ a, một màu đỏ thẫm. _ Lý Hàng thấy Chu Duệ không phản ứng, lôi kéo hắn đến phía trước, Chu Duệ vẫn trầm mặt như cũ.
Đó là mảnh vườn đào đỏ tươi rất đẹp, Lý Hàng chụp rất nhiều ảnh. Cuối cùng nhờ Chu Duệ cầm máy chụp dùm cậu hai tấm, Lý Hàng đắc ý cầm di động xem hình, khen mình sao lại đẹp trai thế này. Sớm đã quen với kiểu tự kỉ của cậu, Chu Duệ cũng lười trở mình xem thường.
Chơi đến trưa, điểm tâm lúc đi trên đường bị hai người giải quyết hết. Lý Hàng sờ sờ bụng, nhìn xung quanh xem ra bọn họ đã đi hết công viên sinh thái này, cảm thấy bây giờ vẫn nên về nhà thì hơn.
Chu Duệ không có ý kiến, hắn sớm đã muốn trở về.
Vất vả về đến nhà, Lý Hàng nằm lì trên giường không muốn đứng dậy, hữu khí vô lực xem Chu Duệ bận rộn.
Thật kỳ quái, hắn về nhà tinh thần liền tốt, Lý Hàng càng xem càng bực bội. Chẳng lẽ cậu quá yếu, đi vài bước đã mệt mỏi?
_ Chu Duệ ta muốn ăn táo, ta muốn ăn táo, ta muốn ăn táo. _ Lý Hàng lăn lộn trên giường làm xấu.
Chu Duệ đứng bên cạnh nhìn cậu thật lâu, vì ngày hôm nay có chút nóng, Lý Hàng chỉ một cái áo sơ mi, nằm trên giường lăn đến nhăn nhúm.
_ Tiểu Hàng, ta không ngại.
_ A? Ngươi không ngại chuyện gì? _ Cậu vừa hỏi xong hắn liền nhào lên, Lý Hàng giãy dụa.
_ Buông… _ Lý Hàng bị áp kinh hãi kêu to, sức lực Chu Duệ rất lớn như muốn đem tay cậu bẻ gãy.
Chu Duệ hôn lên mặt Lý Hàng rồi kháp trụ môi cậu, Lý Hàng rất sợ ngứa, không ngừng tránh né, miệng liên tục lẩm bẩm.
_ Ta là đàn ông, ngươi không thấy ghê tởm sao?
_ Cầu còn không được.
Kỳ thật Lý Hàng cũng không phản ứng kịch liệt như vậy, dù sao hai người chơi thân với nhau nhiều năm, bản thân chưa từng bài xích đụng chạm với Chu Duệ, nhưng trước kia đùa giỡn cái gì cũng chưa thấy qua, chưa sờ qua. Hiện tại cậu cẩn thận ngẫm lại, đúng là xấu hổ mà.
Tay Chu Duệ càng ngày càng đi xuống, Lý Hàng cảm thấy nếu không nghĩ được biện pháp thì hôm nay phải nói cho rõ, cậu thật sự không có hứng thú với đàn ông.
_ Cái kia, bụng ta đau quá, hình như bị tiêu chảy rồi a. Ai nha, đau quá, nhất định là ăn phải thứ không sạch sẽ. _ Lý Hàng lăn lăn, bị Chu Duệ kẹp lấy, nửa thắt lưng nâng lên mặt nhăn như khổ qua, tội nghiệp nhìn Chu Duệ.
Chu Duệ thở dài, buông tay ra. Nhiều ngày ăn chung ngủ chung kèm theo những động tác nho nhỏ, Lý Hàng vẫn không tiếp nhận hắn.
Lý Hàng chạy vào nhà vệ sinh trốn, chết cũng không chịu ra, thật xấu hổ, đó là huynh đệ của mình, thân mật như thế rất kỳ quái, sao quan hệ của bọn họ lại trở thành thế này chứ.
Lý Hàng là một người nặng tình cảm, cho dù biết hắn có tư tâm với mình nhưng vẫn không đem Chu Duệ đuổi đi, cũng chưa từng nghĩ sẽ tuyệt giao với hắn, bởi vì cậu luyến tiếc.
_ Chu Duệ, ngươi phải thề sẽ không như vậy nữa, nếu không ta sẽ đuổi ngươi đi. _ Lý Hàng lấy hết dũng khí chạy ra ngoài hướng Chu Duệ nói, Chu Duệ đang nằm trên giường đọc sách, nghe vậy có chút bi thương nhìn cậu, Lý Hàng nhìn sang chỗ khác, không được mềm lòng, tốt nhất là phải đánh tan ý niệm trong đầu hắn.
_ Tiểu Hàng, trong lòng ngươi ta là người như vậy sao? Ta chờ ngươi suốt năm năm, ngươi còn muốn ta nhẫn nhịn đến khi nào? _ Chu Duệ nhìn chằm chằm Lý Hàng, cậu sửng sốt.
_ Chu Duệ, ngoài đường có bao nhiêu cô gái tốt ngươi không cần, lại đi coi trọng củ cải trắng thối như ta, thẫm mỹ của ngươi đúng là quá kém đi. _ Lý Hàng vô cùng thương tâm, huynh đệ cậu ưu tú như thế, như thế nào lại đi để ý mình.
Chu Duệ 囧 không nói nên lời, trọng điểm Lý Hàng đã rơi nơi nào, củ cải trắng thối phải là chính hắn mới đúng.
_ Dù sao củ cải trắng không ai cần, nhưng ta vừa vặn thích nó. sẽ không có người giành giật với ta. _ Chu Duệ nói theo lời cậu.
Lý Hàng im lặng.
_ Chu Duệ, ta nói thật. _ Lý Hàng nghiêm túc.
_ Ta cũng là nói thật.
_ Ngươi không sợ nhà ngươi bị tuyệt hậu sao? Kia, mẹ ngươi sẽ đánh chết ngươi, ngay cả ta cũng bị đánh.
_ Không sợ, ta sẽ che chở ngươi. _ Chu gia sớm đã tuyệt hậu.
_ Khó nói lắm, ông nội ta sẽ giết ta, nhà ta chỉ có một mình ta nối dỗi tông đường.
Chu Duệ đen mặt, đàn bà ngoài sinh con ra thì còn có cái gì tốt?
Tác giả :
Vô Trần Hoài Niệm