Thanh Mai Lai Trúc Mã
Chương 22: Bị lạc trong rừng
Tú Tâm trốn vào rừng trước mọi người rồi ngồi ở gần đường lát gạch đỏ.
Trời tối om, chỉ có ánh sáng vàng nhạt phát ra từ những chiếc đèn đường trông càng u ám.
Tú Tâm nấp sau bụi cây chuẩn bị tinh thần dọa ọi người. Nhưng sao mà nhiều mỗi thế?
Từ nãy đến giờ muỗi đốt sưng cả chân mà vẫn chưa thấy thằng nào đi qua -.-
Đợi càng lâu, Tú Tâm càng sợ.
Cô lấy điện thoại ra định hỏi cô Thư thì mới phát hiện điện thoại cô chỉ có mỗi số Khánh Minh
Thôi thì ngồi đợi vậy…
Trong bụi cây này đã tối mà còn chẳng thấy ai đi qua
Cô ngồi ôm đùi dưới gốc cây đợi.
“Xoạc xoạc” Tiếng bước chân nhẹ nhàng trong rừng phát ra đủ khiến Tú Tâm nghe rõ ràng.
Cô quay đầu lại nhìn… không có ai…
“ Xoạc xoạc” tiếng kỳ lạ lại vang lên…không có ai…
Một cái đầu không biết từ đâu nhú ra. Khuôn mặt trắng toát, hai bên má có hai vết màu tím dài….
Maaaa!!!
Tú Tâm tái xanh cả mặt vì sợ. Mặc kệ nhiệm vụ mà cắm đầu chạy nhanh như bị chó đuổi.
Thành Dương định đến lại còn chưa kịp nói gì Tú Tâm đã chaỵ mất. Cậu hừ hừ, làm như thấy ma không bằng.
Tú Tâm có nhiệm vụ dọa ma mà trốn đi đâu không biết? Làm cô Thư huy động toàn bộ lực lượng A1 đi tìm -.-
Thành dương vội đi tìm mà quên mất việc tháo mặt nạ:v
Thấy Tú Tâm đã khuất dạng, cậu vội vàng chạy về thông báo cho mọi người.
…..
Tú Tâm chạy đến dưới 1 hốc cây.
Cô quay đầu xác định không ai bám theo mới ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
Chỗ Tú Tâm ngồi chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt vào.
Chỗ này còn ghê hơn chỗ lúc nãy
Tú Tâm bắt đầu có cảm giác như có ai ở sau mình. Nước mắt trào ra..
Tú Tâm khóc thét lên “cứu!!!”
Khánh Minh ở gần đó theo phản xạ chạy vội theo tiếng hét đến chỗ cô.
Tú Tâm đang ngồi dưới đất ôm đùi khóc nức nở. Khánh Minh lại gần vỗ vỗ vào vai cô
“Về đi’”
Nghe được giọng cậu, Tú Tâm chồm dậy ôm chặt Khánh Minh. Hai chân cô quặp lấy eo, tay thì quàng qua cổ cậu.
“Tao sợ quá” Tú Tâm mếu máo.
Khánh Minh thở dài. Con này ngày càng ngu:
Cô Thư đã dặn là ngồi ở đoạn đường lát gạch xám mà -.-
“Con ngu”
Có vẻ là chửi nhưng Tú Tâm biết Khánh Minh chỉ nói thế thôi
Tú Tâm chèo lên lưng cậu, hét lớn “Ngựa nhanh xuất phát về trại!!!”
Khánh Minh cũng phối hợp giữ lấy hai đùi của Tú Tâm rồi đi về phía cắm
trại của lớp.
Đang đi Khánh Minh chợt nhớ một chuyện,
“Tâm, mày lấy điện thoại của tao ở trong túi áo gọi cho cô Thư đi”
Tú Tâm thò tay vào áo cậu lấy điện thoại
Yêu cầu mật khẩu…
“Mật khẩu là gì mày???”
“1212”
Ớ!? 1212 là ngày sinh của cô mà
À à -.- suýt quên 1212 cũng là ngày sinh của Khánh Minh.
Tú Tâm gọi cho cô Thư thông báo tình hình.
Cô Thư thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tắt máy cô liền thông báo mọi người về lều của mình đi ngủ.
Thành Dương với Bảo Linh thì rủ nhau về lều của Tú tâm với Bảo Linh xem phim đợi hai người kia về.
Trời tối om, chỉ có ánh sáng vàng nhạt phát ra từ những chiếc đèn đường trông càng u ám.
Tú Tâm nấp sau bụi cây chuẩn bị tinh thần dọa ọi người. Nhưng sao mà nhiều mỗi thế?
Từ nãy đến giờ muỗi đốt sưng cả chân mà vẫn chưa thấy thằng nào đi qua -.-
Đợi càng lâu, Tú Tâm càng sợ.
Cô lấy điện thoại ra định hỏi cô Thư thì mới phát hiện điện thoại cô chỉ có mỗi số Khánh Minh
Thôi thì ngồi đợi vậy…
Trong bụi cây này đã tối mà còn chẳng thấy ai đi qua
Cô ngồi ôm đùi dưới gốc cây đợi.
“Xoạc xoạc” Tiếng bước chân nhẹ nhàng trong rừng phát ra đủ khiến Tú Tâm nghe rõ ràng.
Cô quay đầu lại nhìn… không có ai…
“ Xoạc xoạc” tiếng kỳ lạ lại vang lên…không có ai…
Một cái đầu không biết từ đâu nhú ra. Khuôn mặt trắng toát, hai bên má có hai vết màu tím dài….
Maaaa!!!
Tú Tâm tái xanh cả mặt vì sợ. Mặc kệ nhiệm vụ mà cắm đầu chạy nhanh như bị chó đuổi.
Thành Dương định đến lại còn chưa kịp nói gì Tú Tâm đã chaỵ mất. Cậu hừ hừ, làm như thấy ma không bằng.
Tú Tâm có nhiệm vụ dọa ma mà trốn đi đâu không biết? Làm cô Thư huy động toàn bộ lực lượng A1 đi tìm -.-
Thành dương vội đi tìm mà quên mất việc tháo mặt nạ:v
Thấy Tú Tâm đã khuất dạng, cậu vội vàng chạy về thông báo cho mọi người.
…..
Tú Tâm chạy đến dưới 1 hốc cây.
Cô quay đầu xác định không ai bám theo mới ngồi bệt xuống đất thở hổn hển.
Chỗ Tú Tâm ngồi chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ hắt vào.
Chỗ này còn ghê hơn chỗ lúc nãy
Tú Tâm bắt đầu có cảm giác như có ai ở sau mình. Nước mắt trào ra..
Tú Tâm khóc thét lên “cứu!!!”
Khánh Minh ở gần đó theo phản xạ chạy vội theo tiếng hét đến chỗ cô.
Tú Tâm đang ngồi dưới đất ôm đùi khóc nức nở. Khánh Minh lại gần vỗ vỗ vào vai cô
“Về đi’”
Nghe được giọng cậu, Tú Tâm chồm dậy ôm chặt Khánh Minh. Hai chân cô quặp lấy eo, tay thì quàng qua cổ cậu.
“Tao sợ quá” Tú Tâm mếu máo.
Khánh Minh thở dài. Con này ngày càng ngu:
Cô Thư đã dặn là ngồi ở đoạn đường lát gạch xám mà -.-
“Con ngu”
Có vẻ là chửi nhưng Tú Tâm biết Khánh Minh chỉ nói thế thôi
Tú Tâm chèo lên lưng cậu, hét lớn “Ngựa nhanh xuất phát về trại!!!”
Khánh Minh cũng phối hợp giữ lấy hai đùi của Tú Tâm rồi đi về phía cắm
trại của lớp.
Đang đi Khánh Minh chợt nhớ một chuyện,
“Tâm, mày lấy điện thoại của tao ở trong túi áo gọi cho cô Thư đi”
Tú Tâm thò tay vào áo cậu lấy điện thoại
Yêu cầu mật khẩu…
“Mật khẩu là gì mày???”
“1212”
Ớ!? 1212 là ngày sinh của cô mà
À à -.- suýt quên 1212 cũng là ngày sinh của Khánh Minh.
Tú Tâm gọi cho cô Thư thông báo tình hình.
Cô Thư thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi tắt máy cô liền thông báo mọi người về lều của mình đi ngủ.
Thành Dương với Bảo Linh thì rủ nhau về lều của Tú tâm với Bảo Linh xem phim đợi hai người kia về.
Tác giả :
Hứa Mai Anh