Thanh Mai Là Hồ Ly Tinh
Chương 36
“Bảo bối… muội chịu được mà… huynh sẽ làm muội thư thái lên tận trời!” Tạ Tầm Tống Như Oản vỗ vỗ cánh mông của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ, “Ôm chặt huynh.” Nói xong, Tạ Tầm liền bước đi trên đám cỏ, trong khi hạ thân vẫn chuyển động không ngừng! Lực độ cùng chiều sâu đủ để Tống Như Oản dục sinh dục tử!
Tống Như Oản không khống chế được run rẩy, càng thêm ôm chặt cổ Tạ Tầm, hai chân cũng quấn chặt lấy vòng eo thon chắc của hắn, mị huyệt giữa hai chân cắn chặt đại nhục côn nóng bỏng, “Tầm ca ca… muội không được… muội sắp ngã xuống…”
Tạ Tầm đỡ lấy hai cánh mông của Tống Như Oản, rồi bước đi, sau đó đặt nàng tựa vào một thân cây, dưới thân động tác va chạm thập phần hung hãn, cơ hồ khiến cho Tống Như Oản cảm giác như bụng mình bị chọc xuyên thủng.
Tiếp theo, Tạ Tầm gầm nhẹ một tiếng, thân thể bỗng nhiên cứng lại, cơ bắp trên người trở nên căng phồng. Lúc này, trông hắn giống như một con báo nguy hiểm đang kìm hãm con mồi của mình chặt chẽ dưới thân, tinh dịch nóng bỏng phun ra, Tống Như Oản bị cơ thể cường tráng của Tạ Tầm áp lên trên thân cây thô ráp, hoa huyệt bị động chịu đựng côn thịt xâm nhập, chỉ có thể khóc thút thít thừa nhận tinh dịch bắn vào cho tới khi tử cung bị lấp đầy.
Xong việc, cả người Tống Như Oản vô lực ghé lên lồng ngực Tạ Tầm, toàn bộ sức nặng đều được đôi tay hắn chống đỡ. Tạ Tầm cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, biểu tình thỏa mãn, “Thoải mái sao, hửm?”
Sắc mặt Tống Như Oản ửng hồng, e thẹn gật đầu, “Tầm ca ca làm cho muội thật thoải mái.”
“Chúng ta đã làm chuyện này rồi, còn gọi huynh là Tầm ca ca? Trước tiên kêu huynh một tiếng tướng công nghe một chút.”
Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng kiếp trước Tống Như Oản đã quen gọi hắn là "tướng công", nàng đáp ứng, yêu kiều cất tiếng, “Tướng công…”
Trong lòng Tạ Tầm cao hứng cực kỳ, lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy môi nàng, hôn một hồi lâu mới buông ra. Sau đó đặt nàng xuống nền cỏ, giúp nàng mặc lại xiêm y, cuối cùng cưỡi ngựa đưa nàng trở về thôn trang.
Ban đêm, hai người nằm trên giường, Tạ Tầm ôm Tống Như Oản vào trong ngực, bàn tay to phủ lên ngực nàng, như có như không xoa nắn hai khoả mềm mại, “Oản Oản… Về sau chúng ta đừng cãi nhau… Có cái gì đều nói ra… Đừng giấu ở trong lòng.”
Tống Như Oản dựa vào lồng ngực cường tráng của Tạ Tầm, nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn, mạc danh cảm thấy thật an tâm, “Ân… Về sau muội nghĩ đến việc gì... đều nói cho huynh.”
Tạ Tầm hôn lên cái trán bóng loáng của Tống Như Oản, nhu tình nhìn nàng, nói: “Còn có… Muội phải tin tưởng huynh.”
Tống Như Oản nhớ đến lời thề độc của Tạ Tầm vừa rồi, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, cho dù về sau Tạ Tầm có thật sự phản bội nàng, nàng cũng không muốn hắn chết không được tử tế a.
“Về sau chỉ cần là lời huynh nói, ta đều tin tưởng. Chỉ là… Về sau huynh không được thề độc như vậy, muội rất sợ.”
“Đừng sợ, huynh không làm chuyện có lỗi với muội thì lời thề sẽ không ứng nghiệm.” Tạ Tầm nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tống Như Oản, đuôi lông mày tràn ngập ý cười, “Đúng rồi, còn muốn nói với muội một chuyện nữa. Sắp tới, huynh phải tới đại doanh ở Sơn Tây một đoạn thời gian, chờ sau khi trở về, muội tới tuổi cập kê, đến lúc đó huynh lập tức đến hầu phủ cầu hôn, muội ngoan ngoãn ở nhà chờ huynh, biết không?”
Vừa nghe Tạ Tầm vạch ra kế hoạch tương lai của bọn họ, trong lòng Tống Như Oản không ngăn được cao hứng, “Ưm, muội sẽ hảo hảo ở nhà chờ huynh.”
“Oản Oản của huynh là ngoan nhất, còn có, Phù Xu là người tâm cơ, muội chú ý một chút, tận lực đừng giao thiệp với nàng ta.”
Tống Như Oản thấy Tạ Tầm đối đãi như thế với Phù Xu, trong lòng liền an tâm, nhưng cũng rất nghi hoặc chuyện đời trước của hai người rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ Tạ Tầm thật sự chưa từng động tâm với Phù Xu? Hết thảy đều là tình thế bức bách?
======
Chán quá mới đi edit đó!.( •̥́ ˍ •̀ू)
Tống Như Oản không khống chế được run rẩy, càng thêm ôm chặt cổ Tạ Tầm, hai chân cũng quấn chặt lấy vòng eo thon chắc của hắn, mị huyệt giữa hai chân cắn chặt đại nhục côn nóng bỏng, “Tầm ca ca… muội không được… muội sắp ngã xuống…”
Tạ Tầm đỡ lấy hai cánh mông của Tống Như Oản, rồi bước đi, sau đó đặt nàng tựa vào một thân cây, dưới thân động tác va chạm thập phần hung hãn, cơ hồ khiến cho Tống Như Oản cảm giác như bụng mình bị chọc xuyên thủng.
Tiếp theo, Tạ Tầm gầm nhẹ một tiếng, thân thể bỗng nhiên cứng lại, cơ bắp trên người trở nên căng phồng. Lúc này, trông hắn giống như một con báo nguy hiểm đang kìm hãm con mồi của mình chặt chẽ dưới thân, tinh dịch nóng bỏng phun ra, Tống Như Oản bị cơ thể cường tráng của Tạ Tầm áp lên trên thân cây thô ráp, hoa huyệt bị động chịu đựng côn thịt xâm nhập, chỉ có thể khóc thút thít thừa nhận tinh dịch bắn vào cho tới khi tử cung bị lấp đầy.
Xong việc, cả người Tống Như Oản vô lực ghé lên lồng ngực Tạ Tầm, toàn bộ sức nặng đều được đôi tay hắn chống đỡ. Tạ Tầm cúi đầu hôn nhẹ lên môi nàng, biểu tình thỏa mãn, “Thoải mái sao, hửm?”
Sắc mặt Tống Như Oản ửng hồng, e thẹn gật đầu, “Tầm ca ca làm cho muội thật thoải mái.”
“Chúng ta đã làm chuyện này rồi, còn gọi huynh là Tầm ca ca? Trước tiên kêu huynh một tiếng tướng công nghe một chút.”
Tuy rằng ngượng ngùng, nhưng kiếp trước Tống Như Oản đã quen gọi hắn là "tướng công", nàng đáp ứng, yêu kiều cất tiếng, “Tướng công…”
Trong lòng Tạ Tầm cao hứng cực kỳ, lại lần nữa cúi đầu ngậm lấy môi nàng, hôn một hồi lâu mới buông ra. Sau đó đặt nàng xuống nền cỏ, giúp nàng mặc lại xiêm y, cuối cùng cưỡi ngựa đưa nàng trở về thôn trang.
Ban đêm, hai người nằm trên giường, Tạ Tầm ôm Tống Như Oản vào trong ngực, bàn tay to phủ lên ngực nàng, như có như không xoa nắn hai khoả mềm mại, “Oản Oản… Về sau chúng ta đừng cãi nhau… Có cái gì đều nói ra… Đừng giấu ở trong lòng.”
Tống Như Oản dựa vào lồng ngực cường tráng của Tạ Tầm, nghe nhịp tim trầm ổn hữu lực của hắn, mạc danh cảm thấy thật an tâm, “Ân… Về sau muội nghĩ đến việc gì... đều nói cho huynh.”
Tạ Tầm hôn lên cái trán bóng loáng của Tống Như Oản, nhu tình nhìn nàng, nói: “Còn có… Muội phải tin tưởng huynh.”
Tống Như Oản nhớ đến lời thề độc của Tạ Tầm vừa rồi, trong lòng nàng khó chịu vô cùng, cho dù về sau Tạ Tầm có thật sự phản bội nàng, nàng cũng không muốn hắn chết không được tử tế a.
“Về sau chỉ cần là lời huynh nói, ta đều tin tưởng. Chỉ là… Về sau huynh không được thề độc như vậy, muội rất sợ.”
“Đừng sợ, huynh không làm chuyện có lỗi với muội thì lời thề sẽ không ứng nghiệm.” Tạ Tầm nhìn dáng vẻ khẩn trương của Tống Như Oản, đuôi lông mày tràn ngập ý cười, “Đúng rồi, còn muốn nói với muội một chuyện nữa. Sắp tới, huynh phải tới đại doanh ở Sơn Tây một đoạn thời gian, chờ sau khi trở về, muội tới tuổi cập kê, đến lúc đó huynh lập tức đến hầu phủ cầu hôn, muội ngoan ngoãn ở nhà chờ huynh, biết không?”
Vừa nghe Tạ Tầm vạch ra kế hoạch tương lai của bọn họ, trong lòng Tống Như Oản không ngăn được cao hứng, “Ưm, muội sẽ hảo hảo ở nhà chờ huynh.”
“Oản Oản của huynh là ngoan nhất, còn có, Phù Xu là người tâm cơ, muội chú ý một chút, tận lực đừng giao thiệp với nàng ta.”
Tống Như Oản thấy Tạ Tầm đối đãi như thế với Phù Xu, trong lòng liền an tâm, nhưng cũng rất nghi hoặc chuyện đời trước của hai người rốt cuộc là như thế nào? Chẳng lẽ Tạ Tầm thật sự chưa từng động tâm với Phù Xu? Hết thảy đều là tình thế bức bách?
======
Chán quá mới đi edit đó!.( •̥́ ˍ •̀ू)
Tác giả :
Manh Động