Thanh Mai Đấu Trúc Mã
Chương 2
Ngay đêm nay, ta muốn ngươi vì ta mà rộng mở trái tim.
Để ngươi một lần nữa xem cho rõ con người của ta.
Cũng muốn cho ngươi hiểu được, ta không phải mèo bệnh thất bại.
Mà ta đối với ngươi chính là một nam nhân có ý đồ chiếm hữu.
Ba nghìn phồn hoa, nhưng là có chút việc xưa không thể tự trôi theo dòng nước mà sẽ lưu lại, cũng sẽ không theo thời gian mà dần rơi vào quên lãng, ngược lại còn có thể bởi vì một ít sự việc không ngừng xuất hiện càng thêm nhiều, lại trở thành một mớ bòng bong rối như tơ vò.
Tựa như Thượng Quan Tiểu Mai cùng Hạ Nhĩ Trúc.
Bọn họ đấu khẩu với nhau mười năm, mười năm này đủ khiến cho dân chúng Phượng Thiên thành xem nhiều trò hay.
Một nơi là thủ phủ lớn mạnh ở Phượng Thiên thành, một nơi là thương gia mới phát triển trước đó không lâu – Hạ gia. Hai người không những đã đến tuổi cập kê mà còn môn đăng hộ đối.
Làm cho người ta thêm hứng thú chính là Hạ Nhĩ Trúc sống ở tòa nhà lớn sát vách Thượng Quan gia.
Nếu trừ bỏ quan hệ bị phá hư của Hạ Nhĩ Trúc cùng Thượng Quan Tiểu Mai, kỳ thật hai lão gia ở chung lại rất hợp nhau, hai nhà giống như là bằng hữu lâu năm, ngẫu nhiên còn có thể cùng nhau đi ngắm cảnh.
Chỉ có thể trách chính là, Thượng Quan Tiểu Mai, tất cả mọi người gọi nàng là Mai cô nương, cùng thiếu gia Hạ phủ vô tình gặp nhau liền không vừa mắt, hễ thấy nhau là không thể thiếu giương thương múa kiếm.
Trước mặt thì dụng khẩu chiến, sau lưng lại chỉnh ngã đối phương, đến phương pháp bỉ ổi nhất nàng cũng đều đã làm qua.
Nàng chính là chán ghét Hạ Nhĩ Trúc, chán ghét hắn bề ngoài tao nhã, nho sinh, gặp người liền ôn tồn, nở nụ cười mê hoặc.
Kỳ thật, người bên ngoài không hề biết rõ chuyện tình bao nhiêu, hắn căn bản là một nam nhân hư hỏng.
Nàng được đại tỷ huấn luyện ở trên thương trường tầng tầng lớp lớp bộc lộ ra sự sắc sảo , hắn liền tồi tệ cùng nàng cạnh tranh buôn bán.
Chẳng những vượt lên trước cướp đoạt rừng mơ với nàng, lại còn thuê luôn sư phụ già dạy ướp mơ.
Cũng may Thượng Quan Tiểu Mai nàng không phải là nơi dễ trêu vào.
Từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình thương nhân, phụ thân chẳng những đem tuyệt kỹ cả đời truyền cho tỷ muội các nàng, hơn nữa thủ đoạn cao minh của đại tỷ còn ở sau lưng giúp nàng một tay.
Cho nên nàng so với hắn vẫn có thể nhanh chân đến trước, không tụt lại phía sau.
Ước chừng mấy năm qua này, nàng phát hiện hắn trở nên có chút quái lạ…
Lầm trước, lão yêu đó cùng nàng tranh một đơn hàng, tranh đông tranh tây, cuối cùng mấy tháng nay lại câm lặng không một động tĩnh.
Có quỷ!
Thượng Quan Tiểu Mai vốn ngồi trong phòng khách xem sách, nhưng tâm tư lại càng ngày càng chếnh choáng.
Đáng giận!
Nàng tâm tình không yên lại đem quyển sách ném sang một bên, vừa nhấc mí mắt, phát hiện phía bên ngoài trời đã đổ mưa.
Thời tiết mùa hạ, chẳng những oi bức mà còn âm thanh mưa rơi càng khiến nàng nghe xong phiền lòng… Cũng là nguyên do của chán nản.
Quái, vì cái gì nlồng ngực của nàng lại có một trận khó chịu?
Thượng Quan Tiểu Mai khẽ cau mày, từ ghế dựa lớn đứng lên, liền cúi đầu suy nghĩ.
Như thế nào vừa nghĩ tới Hạ Nhĩ Trúc, không hiểu sao tâm tình của nàng lại phát sinh khó chịu?
“Haizz…” – Nàng than nhẹ một tiếng, ở trong phòng khách đi tới đi lui.
” Muội đang làm cái gì?” – Không bao lâu, một thân y phục nữ tử giống như hoa đào tháng ba, đôi hài thêu hình hoa mẫu đơn xinh đẹp đi vào.
Vừa quay đầu lại Thượng Quan Tiểu Mai nhẹ hé ra cái miệng nhỏ nhắn – “Đại tỷ”
Diện mạo kiều diễm trước mắt chính là đại tiểu thư Thượng Quan phủ, danh gọi Thượng Quan Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đặt thân ngồi xuống nhuyễn ghế, nha hoàn bên người liền đưa lên cho nàng một ly trà nóng.
“Xem ngươi một bộ tâm tình không vui, xảy ra chuyện gì?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhận ly trà, nhẹ nhàng hớp một hơi.
Tỷ muội Thượng Quan gia đều tinh thông giống nhau, mà Thượng Quan Tiểu Nguyệt thân là đại tỷ, giơ tay nhấc chân ngay cả thần khí ổn trọng cũng bất đồng, lời nói không nhanh không chậm, cặp ngươi hồ đào trong tròng mắt kia hơn nữa Thượng Quan Tiểu Mai rất điềm tĩnh cùng nội liễm.
” Ta chỉ là…” – Thượng Quan Tiểu Mai phiền não vặn vẹo ống tay áo, tự hỏi phải nói như thế nào với đại tỷ.
“Hả?…” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhẹ nâng con ngươi nhìn nàng .
“Chính là …” – Thượng Quan Tiểu Mai cắn cắn cánh môi, cuối cùng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn – “Đại tỷ , ngươi không thấy là … nam nhân sát vách kia gần đây quá mức … an phận sao?”
Một chút tin tức đều không có.
Không có đối thủ cạnh tranh làm cho nàng cảm thấy trống rỗng.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, con ngươi rạng rỡ kia liền dời về trên mặt nhị muội – “Trước muội không phải còn ghét hắn gây trở ngại?”
“Ách…” – Thượng Quan Tiểu Mai nói quanh co một hồi – “Nhưng chỉ sợ hắn giở trò tiểu nhân, lại giữa chừng nhảy ra làm Trình Giảo Kim.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt uống xong ly trà, thở dài một hơi, giương cặp mắt như có điều suy nghĩ nhìn nàng chằm chằm.
Bằng lương tâm nói, vài năm này giở trò tiểu nhân chỉnh thật thảm Hạ Nhĩ Trúc, phải là nhị muội a!
Mấy tháng trước, Hạ Nhĩ Trúc từ Đại Lý chuyển vào nhiều hoa quả khô tuy có không rõ ràng, bên trong cũng có mơ phơi khô, mặc dù không rõ lắm Hạ Nhĩ Trúc rốt cục là làm cái gì, vừa nghe đến tin tức nhị muội, liền khẩn cấp gây trở ngại cho Hạ Nhĩ Trúc.
Nàng giống thổ phỉ âm thầm sai người đi cướp mớ hoa quả khô kia, chẳng những giữ lấy hàng hóa của người ta, mà còn lớn tiếng cười nhạo hắn là kẻ thất bại.
Đối với hết thảy mọi chuyện, Hạ Nhĩ Trúc chỉ là cười lạnh, cũng không có cùng nàng so đo, mà chuyện này cứ như vậy kết thúc.
“Ta nghe nói…” – Khóe miệng Thượng Quan Tiểu Nguyệt giương lên độ cong hoàn mỹ – “Hắn gần đây thường lui tới thương cảng”.
” Cái gì?” – Thượng Quan Tiểu Mai giương đôi mắt đẹp – “Hắn ở thương cảng làm cái gì?”
Tiếp nhận điểm tâm do nha hoàn đưa đến, đợi cho Thượng Quan Tiểu Nguyệt tiện tay ăn một miếng, hương vị ngọt ngào của bánh ngọt hòa tan trong miệng, mới mở miệng – “Sao muội không đến Hạ phủ tra hỏi?”
Thượng Quan Tiểu Mai cắn răng – “Khó trách tên kia gần đây biến mất không thấy bóng dáng”
Thượng Quan Tiểu Nguyệt thấy nhị muội thở phì phì, chính là một bên xem trò hay, ngẫu nhiên thêm bớt vài câu.
“Không được, ta phải đến điều tra rõ ràng” – Thượng Quan Tiểu Mai kéo làn váy xanh đậm, đạp lên đôi giày thêu khéo léo, như cơn gió xoáy lao ra khỏi phòng khách.
Nàng quyết định đến Hạ phủ tìm tòi đến tột cùng là chuyện gì.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt vẫn an ổn như cũ ngồi ở trên ghế, không có vì hành vi lỗ mãng của nhị muội mà cảm thấy kinh ngạc, giống như chuyện xảy ra hằng ngày.
Nhưng mà khóe miệng Thượng Quan Tiểu Nguyệt lại cười nhạt, thậm chí có một tia ý vị sâu xa…
Thượng Quan Tiểu Mai không mang theo nha hoàn, cầm dù che mưa, một đường vào Hạ phủ không bị ngăn cản.
Hạ phủ không có một nô bộc nào dám ngăn lại vị tiểu thư bướng bỉnh này.
Tổng quản Hạ phủ nhìn thấy nàng ngay hành lang gấp khúc , kêu cũng không trả lời liền xoay người hướng trướng phòng, muốn thông báo cho thiếu gia.
Nhưng mới quay người lại, đã bị Thượng Quan Tiểu Mai đang thu hồi cán dù mở miệng ngăn không cho đi.
” Ta nói ngài tổng quản, ngài muốn đi đâu?” – Nàng đuổi theo, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hạ tổng quản.
” Mai, Mai cô nương…” – Hạ tổng quản là một người thành thật, quay đầu , mồ hôi cũng chảy ròng ròng trên trán.
” Vì sao thấy bổn cô nương đã địnhĩ chạy?” – Nàng nheo mắt, thấp giọng hỏi – “Có phải hay không Hạ Nhĩ Trúc đang bí mật thương hành, ngươi muốn đi thông báo cho hắn?”
Hạ tổng quản lấy tay áo lau lau cái trán – “Mai cô nương, lão nô chỉ là muốn gặp thiếu gia, thông báo ngươi tới thăm thôi”
“Hừ!” – Nàng không hờn giận tiêu sái tiến lên, nhìn Hạ tổng quản kia giương nét mặt già nua sợ hãi – “Miễn, ta biết hắn hiện nay đang ở trướng phòng kết toán sổ sách”
Nàng đem dù giao cho Hạ tổng quản, liền xuyên qua hành lang gấp khúc, hướng trướng trước phòng bước đến.
Với Hạ phủ, nàng đã quen thuộc, không cần hạ nhân dẫn đường, nàng cũng có thể rất nhanh tìm được trướng phòng.
Phanh!
Ngay cả cánh cửa cũng không gõ, nàng trực tiếp đẩy ra cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, mở hai chân nhảy qua bậc thềm, hướng vào bên trong phòng.
Mắt đẹp nhìn vào, chỉ có một gã nam tử đang cúi đầu trên bàn trướng, hắn một tay cầm bút lông sói viết, một tay lật bàn tính ngà voi.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng phùng má, trực tiếp hô tên của hắn.
“Hả?” – Nam tử không có ngẩng đầu, vẫn như cũ chăm chỉ gảy hạt châu.
Ngượng ngùng đáp…
Thanh âm mưa bên ngoài tí tách càng thêm làm cho nàng thấy phiền lòng.
“Ta đến đây” – Nàng thở phì phì nói, mất hứng vì hắn không đem nàng để vào mắt.
“Ta tính thời gian này là lúc ngươi cũng nên tới” – Hạ Nhĩ Trúc rốt cục cũng ngẩng mặt, con ngươi thâm thúy nhìn nàng.
Hạ Nhĩ Trúc hé ra khuôn mặt dễ nhìn, tuy rằng cặp mắt giống như nữ tử bình thường, nhưng may mắn là đôi chân mày suy yếu kia có phần nhu hòa hơn.
Con ngươi hắn âm thầm cất giấu vì không muốn người khác biết.
Có ý tứ gì?
Thượng Quan Tiểu Mai nhíu mày, hùng hổ chạy đến trước mặt hắn, hai tay dùng sức hướng lên án thư đập mạnh.
“ngươi dám đấu ta ha ha…” – Nàng luôn lấy bộ dáng quỷ dạ xoa này, ở trước mặt của hắn giương nanh múa vuốt.
Hừ hừ! Nếu nàng không hung như vậy, ngay sau đó người bị khi dễ lại chính là nàng.
Mười năm, tuy nói có đại tỷ Kim Chung bảo vệ,nhưng mà hắn vẫn dễ dàng bắt được bím tóc của nàng, bày cho nàng một trận.
Nàng khôn khéo như thế, vẫn là rất khó ngăn được hắn đâm sau lưng đả thương người.
“Mới vài ngày không có ta, bắt đầu nhớ tới ta liền đến đây?” – Hạ Nhĩ Trúc buông bút trên tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt đang thở phì phì.
Hắn không có vì hành vi lỗ mãng của nàng mà tức giận, ngược lại gợi lên nụ cười đẹp.
Hắn sớm quen với hành vi dứt khoát này của nàng rồi, nếu nàng giống những tiểu cô nương bình thường an phận thủ thường, mới có thể làm cho hắn toàn thân đều không thoải mái.
“Tạm thời để im như vậy” – Nàng giương đôi mắt không hờn giận trừng hắn, đưa toàn bộ tuấn nhan của hắn vào con ngươi, xem kỹ trên mặt của hắn có phải hay không lộ ra một ít manh mối.
“Nhìn ngươi, tâm tình giống như khí trời hôm nay” – Hắn cầm lên một ly trà nóng – “Ta lại thiếu ngươi cái gì rồi?”
Nàng dường như đem mặt mình phùng lên thành quả bóng cao su – “Nghe nói ngươi gần đây thường đi lại ở thương cảng, có thật vậy hay không?”
Chậm rãi buông ly trà, hắn nhẹ cười ra tiếng – “Đúng vậy a!”
“Làm cái gì?” – Nàng nhìn hắn phòng bị, sợ hắn lại ra chiêu.
“Thương trường như chiến trường” – Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nuông chiều – “Làm sao ngươi lại giống như oa nhi tới chất vấn ta chuyện thương trường đây?”
Bị nói thế, nàng khẽ rủa chính mình làm điều thừa thãi.
Nàng thiếu chút nữa muốn xốc cái bàn lên đầu hắn.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng nghiến răng gọi tên của hắn. Hiện tại sắc mặt trước mặt nàng mới là bộ mặt thật của hắn.
“Ta đây” – Hắn từ trên ghế đứng lên. Xem ra hôm nay công việc lại làm không xong rồi – “Đừng lớn tiếng như vậy, nếu không nha hoàn không hiểu chuyện lại cho ta làm cái gì đối với ngươi”
“Ngươi đừng có nói sang chuyện khác” – Nàng đi theo sau lưng hắn, một đường rời khỏi trướng phòng – “Nhanh lên trả lời ta, ngươi gần đây ở thương cảng làm cái gì mà không cho ai biết?”
“A!” – Hắn khẽ cười một tiếng, vẫn như cũ không trả lời.
Nàng tựa như con cún nhỏ đuổi theo hắn, đồng thời, nàng cũng phát hiện ra bóng lưng của hắn…
Chẳng bao lâu sau, bóng lưng của hắn thoạt nhìn đã cao lớn như vậy?
Bất giác nàng theo hắn đi vào đông sương phòng của Hạ phủ, đại sảnh, đã có vài tên nô bộc đang vào vào ra ra, trên tay còn bưng đồ vật này nọ.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng lại gọi tên của hắn. Hắn sao lại xem nàng là cục đá ven đường, không thèm để ý đến nàng?
“Trước đó không lâu, ta ở thương cảng mua được hồng trà từ dị tộc nhập khẩu vào, tên thật thú vị, kêu là Asam hồng trà, muốn nhìn thử hay không ? – Hắn quay đầu lại, rốt cục đã trả lời nàng.
“A?” – Nàng nhíu mày. Nàng tìm đến hắn cũng không phải là muốn cùng hắn pha trà nói chuyện phiếm.
“Ngươi không phải là muốn biết ta gần đây đang làm cái gì sao?” – Hắn giống như nhìn thấu tâm sự của nàng, nói – “Sao không cùng ta tâm sự, biết đâu từ miệng ta lại moi ra được cái gì?”
A? Lời hắn nói cũng đúng! Nàng nhất định sẽ moi ra được bí mật của hắn.
“Được, liền cùng ngươi uống trà!” – Nàng quyết định cho dù cùng hắn tốn bao nhiêu thời gian, cũng nhất định phải bắt hắn lộ ra một chút gì đó.
Cứ như vậy, Thượng Quan Tiểu Mai bịHạ Nhĩ Trúc lưu ở trong phủ phưởng trà.
Ai ngờ, nàng đã lặng lẽ bị Hạ Nhĩ Trúc xỏ mũi dẫn đi…
Thượng Quan Tiểu Mai hướng nhuyễn ghế bằng gỗ lim ngồi xuống, liền có nha hoàn mang hộp đựng thức ăn vào.
“Mai cô nương, mời dùng điểm tâm” – Một nha hoàn khác mang hộp mở ra, bên trong đủ loại điểm tâm.
Nha hoàn hầu hạ chủ tử xong, liền lui xuống, đem không gian yên lặng lưu lại cho bọn họ.
“Ngươi không cần lừa bịp ta” – Thượng Quan Tiểu Mai ngay cả trà đều không có uống một hơi, nôn nóng hỏi.
Hạ Nhĩ Trúc mặt không đổi sắc, chỉ hớp một hơi hồng trà mới vừa ngâm vào nước nóng.
Tinh khiết, ngọt lành, tuy rằng so ra kém Ô Long Trung Quốc nhưng lại có một phen phong tình. Chép chép miệng, hắn lại vốc một khối điểm tâm đưa vào miệng.
Hắn cũng chưa có đáp lời, làm cho nàng gấp đến độ muốn dậm chân.
Trong phòng, chỉ có tiếng hít thở của hai người, cùng với thanh âm hắn uống trà.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – tức giận trừng mắt hắn – “Ngươi đây là đang chỉnh ta có phải hay không?”
“Ta chỉnh ngươi cái gì a?” – Hắn giọng điệu nhẹ như gió, giả vờ như không thấy nàng đang tức giận.
“Ngươi rốt cuộc có nói ngươi đến thương cảng làm cái gì hay không?” – Nàng hai tay vặn vẹo tay áo của mình, mất hứng hỏi.
“Đi thương cảng còn có thể làm cái gì?” – Hắn khêu mi hỏi lại – “Không phải là nhập hàng, phê hàng thôi sao?”
Hắn biết nàng mười năm, như thế nào cái đầu liền không có thay đổi a.
Mà nàng đáng yêu nhất chính là xem hắn như đối thủ cạnh tranh, địch nhân, mỗi lần đều là cả người chạy đến trước mặt hắn, hỏi hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Đây là điểm tốt nhất của nàng, cho nên hắn mới có thể xoay nàng thành vòng tròn, lấy đùa bỡn nàng làm vui.
Nếu không phải sau lưng nàng còn có cái chỗ dựa là vị đại tỷ kia, chỉ sợ tiểu ngu ngốc này sớm bị hắn ăn sạch sẽ.
Bất quá như vậy cũng tốt, đùa với tiểu ngốc này chơi, cuộc sống của hắn trôi qua ngược lại cũng thật vui sướng.
Thượng Quan Tiểu Mai trong lòng như có tảng đá lớn cũng không có buông được, ngược lại treo ở trước ngực, càng lợi hại hơn.
“Phê hàng gì?” – Nàng tuy rằng cảm thấy được câu hỏi của mình không có gì là bản lĩnh, nhưng nàng chính là không muốn quanh co thôi.
“Ngươi cứ nói đi?” – Hắn hướng nàng lộ ra nụ cười mê người – “Ta là làm nghề gì a?”
Nàng vừa nghe, khóe miệng sụp xuống.
Rất không nhanh nhạy, nghề nghiệp của Hạ Nhĩ Trúc chính là tương đồng với nàng, hai người đều có liên quan đến buôn bán mơ.
Lúc này, tâm tình của nàng càng thêm khó chịu.
Nàng chỉ biết người nam nhân này sẽ không an phận như vậy buông tha nàng.
“Ngươi lại muốn xuất thủ đoạn đê tiện gì nữa đây?” – Thượng Quan Tiểu Mai tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lẫn nhau.
“Ta chính là đang lúc buôn bán, đê tiện ở đâu ra?” – Hắn lại hớp một ngụm trà, nhìn khuôn mặt tức giận củanàng , cũng thật làm hắn vui vẻ.
Hiện tại tâm tình của hắn dùng từ ‘sảng khoái’ để hình dung.
“Ngươi biết rõ trong kinh thành, buôn bán mơ ta làm là lớn nhất, ngươi mỗi lần đều biến thành Trình Giảo Kim đến cản trở, ngươi còn có lương tâm không nha?” – Nàng thở phì phì từ trên ghế đứng lên.
“Buôn bán dựa vào thủ đoạn, cũng không phải là lương tâm” – Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nói – “Huống chi thương trường căn bản nhờ vào bản lãnh, mà không giống như ngươi ta nói lòng dạ đàn bà”.
“Ý tứ của ngươi chính là…” – Nàng cắn cắn đôi môi phấn nộn – “Sẽ giống như trước cùng đấu với ta?”
Hắn buông ly trà xuống, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt nàng, lúc này mới phát hiện nàng rất xinh đẹp và nhỏ nhắn, chỉ tới ngực của hắn.
“Ta nói Mai cô nương nha!” – Hắn nâng cằm của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng – “Nếu ta nhớ không lầm, là ai cướp đi hoa quả khô của ta cách đây ba tháng?”
Nàng thân mình chấn động, thớ hốc vì kinh ngạc, tiếp theo mím môi, chột dạ không dám trả lời.
“Ngươi buôn bán dường như giống thổ phỉ, cướp đi người của ta , đánh cắp hàng hóa của ta, ngươi còn dám cùng ta nói lương tâm?” – Hắn khêu mi hỏi.
Cảm tình hắn giành cho nàng, nàng đem hắn thành mèo bệnh?
“Này… Trên thương trường thì bằng bản lãnh của mình thôi” – Nàng chột dạ trả lời.
“Cho nên ngươi đối phó với ta như thế nào, ta nhất nhất đều nhớ kỹ” – Hắn điểm nhẹ lên môi nàng.
“Ngươi…” – Hỏi không ra bất kỳ thứ gì, nàng tức giận.
“Ngoan” – Hắn nhìn nàng, nụ cười xinh đẹp càng giương cao – “Ngươi có biết ta từ trước đến nay là một nam nhân tính toán sổ sách rõ ràng, hiện tại chúng ta nên đem nợ nần của ngươi với ta, giải quyết sòng phẳng”.
“Ta, ta sẽ không thua ngươi!” – Nàng cậy mạnh khiêu khích hắn.
Dù sao nàng cùng hắn đều đã đấu mười năm, cũng không kém khoản này.
Nhưng là… trong tròng mắt hắn xuất hiện ánh cười, nàng phát hiện nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
A! Bất kể!
Dù sao nàng từ trước đến nay có cừu có oán tất báo!
Hừ! Nàng sẽ không thua Hạ Nhĩ Trúc đâu!
Để ngươi một lần nữa xem cho rõ con người của ta.
Cũng muốn cho ngươi hiểu được, ta không phải mèo bệnh thất bại.
Mà ta đối với ngươi chính là một nam nhân có ý đồ chiếm hữu.
Ba nghìn phồn hoa, nhưng là có chút việc xưa không thể tự trôi theo dòng nước mà sẽ lưu lại, cũng sẽ không theo thời gian mà dần rơi vào quên lãng, ngược lại còn có thể bởi vì một ít sự việc không ngừng xuất hiện càng thêm nhiều, lại trở thành một mớ bòng bong rối như tơ vò.
Tựa như Thượng Quan Tiểu Mai cùng Hạ Nhĩ Trúc.
Bọn họ đấu khẩu với nhau mười năm, mười năm này đủ khiến cho dân chúng Phượng Thiên thành xem nhiều trò hay.
Một nơi là thủ phủ lớn mạnh ở Phượng Thiên thành, một nơi là thương gia mới phát triển trước đó không lâu – Hạ gia. Hai người không những đã đến tuổi cập kê mà còn môn đăng hộ đối.
Làm cho người ta thêm hứng thú chính là Hạ Nhĩ Trúc sống ở tòa nhà lớn sát vách Thượng Quan gia.
Nếu trừ bỏ quan hệ bị phá hư của Hạ Nhĩ Trúc cùng Thượng Quan Tiểu Mai, kỳ thật hai lão gia ở chung lại rất hợp nhau, hai nhà giống như là bằng hữu lâu năm, ngẫu nhiên còn có thể cùng nhau đi ngắm cảnh.
Chỉ có thể trách chính là, Thượng Quan Tiểu Mai, tất cả mọi người gọi nàng là Mai cô nương, cùng thiếu gia Hạ phủ vô tình gặp nhau liền không vừa mắt, hễ thấy nhau là không thể thiếu giương thương múa kiếm.
Trước mặt thì dụng khẩu chiến, sau lưng lại chỉnh ngã đối phương, đến phương pháp bỉ ổi nhất nàng cũng đều đã làm qua.
Nàng chính là chán ghét Hạ Nhĩ Trúc, chán ghét hắn bề ngoài tao nhã, nho sinh, gặp người liền ôn tồn, nở nụ cười mê hoặc.
Kỳ thật, người bên ngoài không hề biết rõ chuyện tình bao nhiêu, hắn căn bản là một nam nhân hư hỏng.
Nàng được đại tỷ huấn luyện ở trên thương trường tầng tầng lớp lớp bộc lộ ra sự sắc sảo , hắn liền tồi tệ cùng nàng cạnh tranh buôn bán.
Chẳng những vượt lên trước cướp đoạt rừng mơ với nàng, lại còn thuê luôn sư phụ già dạy ướp mơ.
Cũng may Thượng Quan Tiểu Mai nàng không phải là nơi dễ trêu vào.
Từ nhỏ đã lớn lên trong gia đình thương nhân, phụ thân chẳng những đem tuyệt kỹ cả đời truyền cho tỷ muội các nàng, hơn nữa thủ đoạn cao minh của đại tỷ còn ở sau lưng giúp nàng một tay.
Cho nên nàng so với hắn vẫn có thể nhanh chân đến trước, không tụt lại phía sau.
Ước chừng mấy năm qua này, nàng phát hiện hắn trở nên có chút quái lạ…
Lầm trước, lão yêu đó cùng nàng tranh một đơn hàng, tranh đông tranh tây, cuối cùng mấy tháng nay lại câm lặng không một động tĩnh.
Có quỷ!
Thượng Quan Tiểu Mai vốn ngồi trong phòng khách xem sách, nhưng tâm tư lại càng ngày càng chếnh choáng.
Đáng giận!
Nàng tâm tình không yên lại đem quyển sách ném sang một bên, vừa nhấc mí mắt, phát hiện phía bên ngoài trời đã đổ mưa.
Thời tiết mùa hạ, chẳng những oi bức mà còn âm thanh mưa rơi càng khiến nàng nghe xong phiền lòng… Cũng là nguyên do của chán nản.
Quái, vì cái gì nlồng ngực của nàng lại có một trận khó chịu?
Thượng Quan Tiểu Mai khẽ cau mày, từ ghế dựa lớn đứng lên, liền cúi đầu suy nghĩ.
Như thế nào vừa nghĩ tới Hạ Nhĩ Trúc, không hiểu sao tâm tình của nàng lại phát sinh khó chịu?
“Haizz…” – Nàng than nhẹ một tiếng, ở trong phòng khách đi tới đi lui.
” Muội đang làm cái gì?” – Không bao lâu, một thân y phục nữ tử giống như hoa đào tháng ba, đôi hài thêu hình hoa mẫu đơn xinh đẹp đi vào.
Vừa quay đầu lại Thượng Quan Tiểu Mai nhẹ hé ra cái miệng nhỏ nhắn – “Đại tỷ”
Diện mạo kiều diễm trước mắt chính là đại tiểu thư Thượng Quan phủ, danh gọi Thượng Quan Tiểu Nguyệt.
Tiểu Nguyệt đặt thân ngồi xuống nhuyễn ghế, nha hoàn bên người liền đưa lên cho nàng một ly trà nóng.
“Xem ngươi một bộ tâm tình không vui, xảy ra chuyện gì?” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhận ly trà, nhẹ nhàng hớp một hơi.
Tỷ muội Thượng Quan gia đều tinh thông giống nhau, mà Thượng Quan Tiểu Nguyệt thân là đại tỷ, giơ tay nhấc chân ngay cả thần khí ổn trọng cũng bất đồng, lời nói không nhanh không chậm, cặp ngươi hồ đào trong tròng mắt kia hơn nữa Thượng Quan Tiểu Mai rất điềm tĩnh cùng nội liễm.
” Ta chỉ là…” – Thượng Quan Tiểu Mai phiền não vặn vẹo ống tay áo, tự hỏi phải nói như thế nào với đại tỷ.
“Hả?…” – Thượng Quan Tiểu Nguyệt nhẹ nâng con ngươi nhìn nàng .
“Chính là …” – Thượng Quan Tiểu Mai cắn cắn cánh môi, cuối cùng nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn – “Đại tỷ , ngươi không thấy là … nam nhân sát vách kia gần đây quá mức … an phận sao?”
Một chút tin tức đều không có.
Không có đối thủ cạnh tranh làm cho nàng cảm thấy trống rỗng.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt trầm mặc trong chốc lát, con ngươi rạng rỡ kia liền dời về trên mặt nhị muội – “Trước muội không phải còn ghét hắn gây trở ngại?”
“Ách…” – Thượng Quan Tiểu Mai nói quanh co một hồi – “Nhưng chỉ sợ hắn giở trò tiểu nhân, lại giữa chừng nhảy ra làm Trình Giảo Kim.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt uống xong ly trà, thở dài một hơi, giương cặp mắt như có điều suy nghĩ nhìn nàng chằm chằm.
Bằng lương tâm nói, vài năm này giở trò tiểu nhân chỉnh thật thảm Hạ Nhĩ Trúc, phải là nhị muội a!
Mấy tháng trước, Hạ Nhĩ Trúc từ Đại Lý chuyển vào nhiều hoa quả khô tuy có không rõ ràng, bên trong cũng có mơ phơi khô, mặc dù không rõ lắm Hạ Nhĩ Trúc rốt cục là làm cái gì, vừa nghe đến tin tức nhị muội, liền khẩn cấp gây trở ngại cho Hạ Nhĩ Trúc.
Nàng giống thổ phỉ âm thầm sai người đi cướp mớ hoa quả khô kia, chẳng những giữ lấy hàng hóa của người ta, mà còn lớn tiếng cười nhạo hắn là kẻ thất bại.
Đối với hết thảy mọi chuyện, Hạ Nhĩ Trúc chỉ là cười lạnh, cũng không có cùng nàng so đo, mà chuyện này cứ như vậy kết thúc.
“Ta nghe nói…” – Khóe miệng Thượng Quan Tiểu Nguyệt giương lên độ cong hoàn mỹ – “Hắn gần đây thường lui tới thương cảng”.
” Cái gì?” – Thượng Quan Tiểu Mai giương đôi mắt đẹp – “Hắn ở thương cảng làm cái gì?”
Tiếp nhận điểm tâm do nha hoàn đưa đến, đợi cho Thượng Quan Tiểu Nguyệt tiện tay ăn một miếng, hương vị ngọt ngào của bánh ngọt hòa tan trong miệng, mới mở miệng – “Sao muội không đến Hạ phủ tra hỏi?”
Thượng Quan Tiểu Mai cắn răng – “Khó trách tên kia gần đây biến mất không thấy bóng dáng”
Thượng Quan Tiểu Nguyệt thấy nhị muội thở phì phì, chính là một bên xem trò hay, ngẫu nhiên thêm bớt vài câu.
“Không được, ta phải đến điều tra rõ ràng” – Thượng Quan Tiểu Mai kéo làn váy xanh đậm, đạp lên đôi giày thêu khéo léo, như cơn gió xoáy lao ra khỏi phòng khách.
Nàng quyết định đến Hạ phủ tìm tòi đến tột cùng là chuyện gì.
Thượng Quan Tiểu Nguyệt vẫn an ổn như cũ ngồi ở trên ghế, không có vì hành vi lỗ mãng của nhị muội mà cảm thấy kinh ngạc, giống như chuyện xảy ra hằng ngày.
Nhưng mà khóe miệng Thượng Quan Tiểu Nguyệt lại cười nhạt, thậm chí có một tia ý vị sâu xa…
Thượng Quan Tiểu Mai không mang theo nha hoàn, cầm dù che mưa, một đường vào Hạ phủ không bị ngăn cản.
Hạ phủ không có một nô bộc nào dám ngăn lại vị tiểu thư bướng bỉnh này.
Tổng quản Hạ phủ nhìn thấy nàng ngay hành lang gấp khúc , kêu cũng không trả lời liền xoay người hướng trướng phòng, muốn thông báo cho thiếu gia.
Nhưng mới quay người lại, đã bị Thượng Quan Tiểu Mai đang thu hồi cán dù mở miệng ngăn không cho đi.
” Ta nói ngài tổng quản, ngài muốn đi đâu?” – Nàng đuổi theo, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hạ tổng quản.
” Mai, Mai cô nương…” – Hạ tổng quản là một người thành thật, quay đầu , mồ hôi cũng chảy ròng ròng trên trán.
” Vì sao thấy bổn cô nương đã địnhĩ chạy?” – Nàng nheo mắt, thấp giọng hỏi – “Có phải hay không Hạ Nhĩ Trúc đang bí mật thương hành, ngươi muốn đi thông báo cho hắn?”
Hạ tổng quản lấy tay áo lau lau cái trán – “Mai cô nương, lão nô chỉ là muốn gặp thiếu gia, thông báo ngươi tới thăm thôi”
“Hừ!” – Nàng không hờn giận tiêu sái tiến lên, nhìn Hạ tổng quản kia giương nét mặt già nua sợ hãi – “Miễn, ta biết hắn hiện nay đang ở trướng phòng kết toán sổ sách”
Nàng đem dù giao cho Hạ tổng quản, liền xuyên qua hành lang gấp khúc, hướng trướng trước phòng bước đến.
Với Hạ phủ, nàng đã quen thuộc, không cần hạ nhân dẫn đường, nàng cũng có thể rất nhanh tìm được trướng phòng.
Phanh!
Ngay cả cánh cửa cũng không gõ, nàng trực tiếp đẩy ra cánh cửa gỗ điêu khắc tinh xảo, mở hai chân nhảy qua bậc thềm, hướng vào bên trong phòng.
Mắt đẹp nhìn vào, chỉ có một gã nam tử đang cúi đầu trên bàn trướng, hắn một tay cầm bút lông sói viết, một tay lật bàn tính ngà voi.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng phùng má, trực tiếp hô tên của hắn.
“Hả?” – Nam tử không có ngẩng đầu, vẫn như cũ chăm chỉ gảy hạt châu.
Ngượng ngùng đáp…
Thanh âm mưa bên ngoài tí tách càng thêm làm cho nàng thấy phiền lòng.
“Ta đến đây” – Nàng thở phì phì nói, mất hứng vì hắn không đem nàng để vào mắt.
“Ta tính thời gian này là lúc ngươi cũng nên tới” – Hạ Nhĩ Trúc rốt cục cũng ngẩng mặt, con ngươi thâm thúy nhìn nàng.
Hạ Nhĩ Trúc hé ra khuôn mặt dễ nhìn, tuy rằng cặp mắt giống như nữ tử bình thường, nhưng may mắn là đôi chân mày suy yếu kia có phần nhu hòa hơn.
Con ngươi hắn âm thầm cất giấu vì không muốn người khác biết.
Có ý tứ gì?
Thượng Quan Tiểu Mai nhíu mày, hùng hổ chạy đến trước mặt hắn, hai tay dùng sức hướng lên án thư đập mạnh.
“ngươi dám đấu ta ha ha…” – Nàng luôn lấy bộ dáng quỷ dạ xoa này, ở trước mặt của hắn giương nanh múa vuốt.
Hừ hừ! Nếu nàng không hung như vậy, ngay sau đó người bị khi dễ lại chính là nàng.
Mười năm, tuy nói có đại tỷ Kim Chung bảo vệ,nhưng mà hắn vẫn dễ dàng bắt được bím tóc của nàng, bày cho nàng một trận.
Nàng khôn khéo như thế, vẫn là rất khó ngăn được hắn đâm sau lưng đả thương người.
“Mới vài ngày không có ta, bắt đầu nhớ tới ta liền đến đây?” – Hạ Nhĩ Trúc buông bút trên tay, nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt đang thở phì phì.
Hắn không có vì hành vi lỗ mãng của nàng mà tức giận, ngược lại gợi lên nụ cười đẹp.
Hắn sớm quen với hành vi dứt khoát này của nàng rồi, nếu nàng giống những tiểu cô nương bình thường an phận thủ thường, mới có thể làm cho hắn toàn thân đều không thoải mái.
“Tạm thời để im như vậy” – Nàng giương đôi mắt không hờn giận trừng hắn, đưa toàn bộ tuấn nhan của hắn vào con ngươi, xem kỹ trên mặt của hắn có phải hay không lộ ra một ít manh mối.
“Nhìn ngươi, tâm tình giống như khí trời hôm nay” – Hắn cầm lên một ly trà nóng – “Ta lại thiếu ngươi cái gì rồi?”
Nàng dường như đem mặt mình phùng lên thành quả bóng cao su – “Nghe nói ngươi gần đây thường đi lại ở thương cảng, có thật vậy hay không?”
Chậm rãi buông ly trà, hắn nhẹ cười ra tiếng – “Đúng vậy a!”
“Làm cái gì?” – Nàng nhìn hắn phòng bị, sợ hắn lại ra chiêu.
“Thương trường như chiến trường” – Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cười nuông chiều – “Làm sao ngươi lại giống như oa nhi tới chất vấn ta chuyện thương trường đây?”
Bị nói thế, nàng khẽ rủa chính mình làm điều thừa thãi.
Nàng thiếu chút nữa muốn xốc cái bàn lên đầu hắn.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng nghiến răng gọi tên của hắn. Hiện tại sắc mặt trước mặt nàng mới là bộ mặt thật của hắn.
“Ta đây” – Hắn từ trên ghế đứng lên. Xem ra hôm nay công việc lại làm không xong rồi – “Đừng lớn tiếng như vậy, nếu không nha hoàn không hiểu chuyện lại cho ta làm cái gì đối với ngươi”
“Ngươi đừng có nói sang chuyện khác” – Nàng đi theo sau lưng hắn, một đường rời khỏi trướng phòng – “Nhanh lên trả lời ta, ngươi gần đây ở thương cảng làm cái gì mà không cho ai biết?”
“A!” – Hắn khẽ cười một tiếng, vẫn như cũ không trả lời.
Nàng tựa như con cún nhỏ đuổi theo hắn, đồng thời, nàng cũng phát hiện ra bóng lưng của hắn…
Chẳng bao lâu sau, bóng lưng của hắn thoạt nhìn đã cao lớn như vậy?
Bất giác nàng theo hắn đi vào đông sương phòng của Hạ phủ, đại sảnh, đã có vài tên nô bộc đang vào vào ra ra, trên tay còn bưng đồ vật này nọ.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – Nàng lại gọi tên của hắn. Hắn sao lại xem nàng là cục đá ven đường, không thèm để ý đến nàng?
“Trước đó không lâu, ta ở thương cảng mua được hồng trà từ dị tộc nhập khẩu vào, tên thật thú vị, kêu là Asam hồng trà, muốn nhìn thử hay không ? – Hắn quay đầu lại, rốt cục đã trả lời nàng.
“A?” – Nàng nhíu mày. Nàng tìm đến hắn cũng không phải là muốn cùng hắn pha trà nói chuyện phiếm.
“Ngươi không phải là muốn biết ta gần đây đang làm cái gì sao?” – Hắn giống như nhìn thấu tâm sự của nàng, nói – “Sao không cùng ta tâm sự, biết đâu từ miệng ta lại moi ra được cái gì?”
A? Lời hắn nói cũng đúng! Nàng nhất định sẽ moi ra được bí mật của hắn.
“Được, liền cùng ngươi uống trà!” – Nàng quyết định cho dù cùng hắn tốn bao nhiêu thời gian, cũng nhất định phải bắt hắn lộ ra một chút gì đó.
Cứ như vậy, Thượng Quan Tiểu Mai bịHạ Nhĩ Trúc lưu ở trong phủ phưởng trà.
Ai ngờ, nàng đã lặng lẽ bị Hạ Nhĩ Trúc xỏ mũi dẫn đi…
Thượng Quan Tiểu Mai hướng nhuyễn ghế bằng gỗ lim ngồi xuống, liền có nha hoàn mang hộp đựng thức ăn vào.
“Mai cô nương, mời dùng điểm tâm” – Một nha hoàn khác mang hộp mở ra, bên trong đủ loại điểm tâm.
Nha hoàn hầu hạ chủ tử xong, liền lui xuống, đem không gian yên lặng lưu lại cho bọn họ.
“Ngươi không cần lừa bịp ta” – Thượng Quan Tiểu Mai ngay cả trà đều không có uống một hơi, nôn nóng hỏi.
Hạ Nhĩ Trúc mặt không đổi sắc, chỉ hớp một hơi hồng trà mới vừa ngâm vào nước nóng.
Tinh khiết, ngọt lành, tuy rằng so ra kém Ô Long Trung Quốc nhưng lại có một phen phong tình. Chép chép miệng, hắn lại vốc một khối điểm tâm đưa vào miệng.
Hắn cũng chưa có đáp lời, làm cho nàng gấp đến độ muốn dậm chân.
Trong phòng, chỉ có tiếng hít thở của hai người, cùng với thanh âm hắn uống trà.
“Hạ Nhĩ Trúc!” – tức giận trừng mắt hắn – “Ngươi đây là đang chỉnh ta có phải hay không?”
“Ta chỉnh ngươi cái gì a?” – Hắn giọng điệu nhẹ như gió, giả vờ như không thấy nàng đang tức giận.
“Ngươi rốt cuộc có nói ngươi đến thương cảng làm cái gì hay không?” – Nàng hai tay vặn vẹo tay áo của mình, mất hứng hỏi.
“Đi thương cảng còn có thể làm cái gì?” – Hắn khêu mi hỏi lại – “Không phải là nhập hàng, phê hàng thôi sao?”
Hắn biết nàng mười năm, như thế nào cái đầu liền không có thay đổi a.
Mà nàng đáng yêu nhất chính là xem hắn như đối thủ cạnh tranh, địch nhân, mỗi lần đều là cả người chạy đến trước mặt hắn, hỏi hắn bước tiếp theo muốn làm cái gì.
Đây là điểm tốt nhất của nàng, cho nên hắn mới có thể xoay nàng thành vòng tròn, lấy đùa bỡn nàng làm vui.
Nếu không phải sau lưng nàng còn có cái chỗ dựa là vị đại tỷ kia, chỉ sợ tiểu ngu ngốc này sớm bị hắn ăn sạch sẽ.
Bất quá như vậy cũng tốt, đùa với tiểu ngốc này chơi, cuộc sống của hắn trôi qua ngược lại cũng thật vui sướng.
Thượng Quan Tiểu Mai trong lòng như có tảng đá lớn cũng không có buông được, ngược lại treo ở trước ngực, càng lợi hại hơn.
“Phê hàng gì?” – Nàng tuy rằng cảm thấy được câu hỏi của mình không có gì là bản lĩnh, nhưng nàng chính là không muốn quanh co thôi.
“Ngươi cứ nói đi?” – Hắn hướng nàng lộ ra nụ cười mê người – “Ta là làm nghề gì a?”
Nàng vừa nghe, khóe miệng sụp xuống.
Rất không nhanh nhạy, nghề nghiệp của Hạ Nhĩ Trúc chính là tương đồng với nàng, hai người đều có liên quan đến buôn bán mơ.
Lúc này, tâm tình của nàng càng thêm khó chịu.
Nàng chỉ biết người nam nhân này sẽ không an phận như vậy buông tha nàng.
“Ngươi lại muốn xuất thủ đoạn đê tiện gì nữa đây?” – Thượng Quan Tiểu Mai tức giận đến hai hàm răng nghiến chặt lẫn nhau.
“Ta chính là đang lúc buôn bán, đê tiện ở đâu ra?” – Hắn lại hớp một ngụm trà, nhìn khuôn mặt tức giận củanàng , cũng thật làm hắn vui vẻ.
Hiện tại tâm tình của hắn dùng từ ‘sảng khoái’ để hình dung.
“Ngươi biết rõ trong kinh thành, buôn bán mơ ta làm là lớn nhất, ngươi mỗi lần đều biến thành Trình Giảo Kim đến cản trở, ngươi còn có lương tâm không nha?” – Nàng thở phì phì từ trên ghế đứng lên.
“Buôn bán dựa vào thủ đoạn, cũng không phải là lương tâm” – Hắn thở dài một hơi, tiếp tục nói – “Huống chi thương trường căn bản nhờ vào bản lãnh, mà không giống như ngươi ta nói lòng dạ đàn bà”.
“Ý tứ của ngươi chính là…” – Nàng cắn cắn đôi môi phấn nộn – “Sẽ giống như trước cùng đấu với ta?”
Hắn buông ly trà xuống, rời khỏi chỗ ngồi, đi đến trước mặt nàng, lúc này mới phát hiện nàng rất xinh đẹp và nhỏ nhắn, chỉ tới ngực của hắn.
“Ta nói Mai cô nương nha!” – Hắn nâng cằm của nàng, đôi mắt nhìn thẳng vào nàng – “Nếu ta nhớ không lầm, là ai cướp đi hoa quả khô của ta cách đây ba tháng?”
Nàng thân mình chấn động, thớ hốc vì kinh ngạc, tiếp theo mím môi, chột dạ không dám trả lời.
“Ngươi buôn bán dường như giống thổ phỉ, cướp đi người của ta , đánh cắp hàng hóa của ta, ngươi còn dám cùng ta nói lương tâm?” – Hắn khêu mi hỏi.
Cảm tình hắn giành cho nàng, nàng đem hắn thành mèo bệnh?
“Này… Trên thương trường thì bằng bản lãnh của mình thôi” – Nàng chột dạ trả lời.
“Cho nên ngươi đối phó với ta như thế nào, ta nhất nhất đều nhớ kỹ” – Hắn điểm nhẹ lên môi nàng.
“Ngươi…” – Hỏi không ra bất kỳ thứ gì, nàng tức giận.
“Ngoan” – Hắn nhìn nàng, nụ cười xinh đẹp càng giương cao – “Ngươi có biết ta từ trước đến nay là một nam nhân tính toán sổ sách rõ ràng, hiện tại chúng ta nên đem nợ nần của ngươi với ta, giải quyết sòng phẳng”.
“Ta, ta sẽ không thua ngươi!” – Nàng cậy mạnh khiêu khích hắn.
Dù sao nàng cùng hắn đều đã đấu mười năm, cũng không kém khoản này.
Nhưng là… trong tròng mắt hắn xuất hiện ánh cười, nàng phát hiện nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
A! Bất kể!
Dù sao nàng từ trước đến nay có cừu có oán tất báo!
Hừ! Nàng sẽ không thua Hạ Nhĩ Trúc đâu!
Tác giả :
Mễ Lộ Lộ