Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 87: Bóng đen kì bí
Tự Nhân cho rằng gã mạnh hơn Trúc Chi và Thanh Lâm khi gã thành công nâng cả hai người lên không trung nhờ quỷ khí của mình, Thanh Lâm và Trúc Chi đang giãy giụa trên đấy. Tiếc rằng phép thuật của gã không giữ được họ lâu quá, chắc tại giờ đây Tự Nhân không còn sử dụng cây quyền trượng nữa mà gã đã hấp thụ sức mạnh của nó vào cơ thể mình, điều này khiến gã khó khăn khi sử dụng nó, gã đoán do gã chưa quen với việc chính gã giờ đây đã trở thành cây quyền trượng.
Trúc Chi thoát thân liền giương mũi tên nhắm vào đầu Tự Nhân mà bắn, lần này nếu cô bắn trúng gã sẽ gặp Diêm vương sớm thôi, còn không ít ra cô và Thanh Lâm có cơ hội thoát thân.
Tự Nhân nhận ra điều Trúc Chi sắp làm, hắn dịch chuyển sang đằng sau lưng của cô và định rút linh hồn của cô ra bằng ý chí, hai tay của hắn để hai bên thái dương của cô và bắt đầu rút linh hồn của cô ra. Trúc Chi đau đớn buông cung tên xuống, cô cảm nhận rõ ràng linh hồn của cô đang từ từ bị hút ra lòng bàn tay của Tự Nhân.
Thanh Lâm hành động loạn xạ, cậu rút cây súng trong túi quần và nhắm vào đầu của Tự Nhân, nhưng gã hoàn toàn núp phía sau Trúc Chi khiến cậu không thể nào bắn chuẩn xác được. Thế nên thay vì bắn vào đầu gã, Thanh Lâm bắn vào tay gã, đạn ma thuật xẹt ngang mu bàn tay của Tự Nhân, nhiêu đó chưa khiến gã sợ lắm, gã chỉ thầm cười mãn nguyện. Thanh Lâm đổi tư thế, cậu không muốn nhắm bắn nữa mà chạy nhanh tới kéo Trúc Chi ra khỏi vòng tay của Tự Nhân.
Ngay lúc đó Nhất Uy xuất hiện và chém vào lưng của Tự Nhân một đường dài, gã rú lên đau đớn nằm xuống đất. Nhất Uy không giấu nỗi bực tức khi thấy Tự Nhân đang cố gắng tước đi linh hồn của Trúc Chi, cậu đã cố gắng chạy đến thật nhanh khi thấy đạn ma thuật mà Thanh Lâm bắn ra chẳng gây hại gì cho gã. Nhất Uy nói với chính mình:
“Lần này để em ra tay, anh cứ ngồi im một chổ đi.”
Trúc Chi và Thanh Lâm đoán được cậu đang nói với thần kiếm, Nhất Uy nói tiếp lần này giọng có vẻ đắn đo hơn:
“Cậu phải làm thật chuẩn xác Nhất Uy, ta nhắc lại phần sức mạnh mà cây quyền trượng nằm tại não của hắn, cậu cứ việc đâm xuyên qua não hắn và phá nát nó là được.”
“Đã hiểu.”, Nhất Uy tự nói qua nói lại như vậy khiến Tự Nhân rùng mình.
Tự Nhân vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng màu xám tro của Nhất Uy khi cậu đâm gã tại bảo tàng, giọng nói không chút thương hại của cậu đối với gã, cậu cũng biết trái tim của gã đang nằm ở đâu, cũng biết được điểm mù của gã khi gã hấp thụ sức mạnh của cây quyền trượng. Theo như lời cậu vừa nói, bộ não của gã chính là nơi chứa toàn bộ sức mạnh và chỉ cần đập nát nó gã sẽ chết như cây quyền trượng kia.
Tự Nhân đứng dậy tính rời đi trước rồi tính sau, nhưng Thanh Lâm nhanh tay hơn gã, cậu nhớ Huyết Yêu có dặn xoay súng lần thứ hai đạn ma thuật được bắn ra sẽ có tác dụng làm ngưng động tác của ma quỷ, cậu nhanh tay bắn chuẩn xác vào người Tự Nhân khiến gã đứng bất động.
Nhất Uy chớp lấy cơ hội phóng mình lên không trung rồi hướng mũi kiếm xuống đầu Tự Nhân, cậu đâm xuyên thanh kiếm xuống đỉnh đầu của gã. Tự Nhân quỳ xuống cảm nhận được cơn đau buốt truyền tới từ đỉnh đầu.
Thế là hết, gã vẫn chưa nhìn thấy trái tim của gã, vẫn chưa kịp cảm nhận nhịp đập của nó một lần nữa đã lại tan biến. Gã nhớ như in cảm giác trái tim đập mạnh trong lồng ngực của mình. Gã cũng nhớ Ưng Thụy đã tìm đến gã, nhắc đến Đổng Cô với gã, nhắc đến trái tim của gã nằm tận biển sâu. Gã nên hận ai, chính gã là người đã đánh mất chính mình chỉ vì muốn có được trái tim biển cả, chính gã là người phản bội bạn bè đến mức bị tước đoạt cả trái tim. Đúng, chính gã tự mình hại mình. Nhưng gã thật sự đã hối hận rất nhiều, việc làm sai trái của gã đã trả giá quá đắt, gã còn phải chịu đựng bao lâu nữa, gã còn phải chịu trở thành thợ săn linh hồn bao lâu nữa mới có lại trái tim của mình, không lẽ gã cứ phiêu dạt khắp nơi cả kiếp này cả kiếp khác cướp đoạt linh hồn của kẻ khác mới sống tiếp được, phụ thuộc vào một cây quyền trượng nhỏ nhoi mới sinh tồn được? Thế nên lời dụ hoặc của Ưng Thụy mới khiến gã lung lây, một lần nữa tái xuất giang hồ muốn đoạt mạng kẻ khác để mình có được trái tim.
Tự Nhân cay đắng nhìn trời, gã cười mà tiếng cười nghe sao mà thê lương. Gã nói với chính mình hơn là đang nói với nhóm Trúc Chi:
“Cả kiếp này của ta sai trái nhất chính là phản bội những vị bằng hữu của ta. Ta đã dụ hắn đến bìa rừng, ta nghe nói nếu gơm đủ sáu giọt máu được trích ra từ trong tim của sáu vị thần rừng sẽ sở hữu được Trái tim của biển cả. Ta không biết nếu một vị thần rừng bị mất một giọt máu từ trong tim sẽ vĩnh viễn tan thành mây khói, nếu không ta sẽ không làm điều đó với họ.”
Tự Nhân đang cố nhớ lại mọi khoảnh khắc hạnh phúc của gã và sáu người bạn còn lại. Thế mà chỉ vì một phút tham vọng mà gã đã giết chết họ, nói đúng ra gã không biết được họ sẽ chết. Những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi của gã, cơn đau từ trên đỉnh đầu vẫn truyền tới mặc dù Nhất Uy đã rút thanh kiếm ra từ lâu, có vẻ Nhất Uy không dám đập nát cái đầu của gã vì nghĩ như thế thật quá tàn nhẫn, cậu tính nói với Thanh Lâm dùng đạn ma thuật thu phục gã vào đạn ma thuật sau đó đưa cho Huyết Yêu. Nhất Uy nghe giọng nói của Tự Nhân càng rõ ràng hơn:
“Ta bị phạt nặng, họ cướp lấy trái tim của ta và biến ta thành thợ săn linh hồn – những tên đã táng tận lương tâm phản bội người thân thiết của mình. Ta đã hối hận lắm rồi. Thời gian qua cũng đã dừng lại việc đoạt lấy linh hồn của kẻ khác. Chỉ đến khi Ưng Thụy xuất hiện, lão dụ ngọt ta, lão biết ta luôn thèm khát có được trái tim của mình. Lão mới nói kế hoạch của lão ra cho ta biết. Đầu tiên nói cho ta biết nơi ở của Đổng Cô, ta sẽ tới đó gặp ả, hoặc giết được ả hoặc sẽ được ả hoàn thành nỗi khao khát của ta. Nhưng ta không ngờ gặp được các ngươi ở đó, còn gặp được Huyết Yêu.”
Tự Nhân nắm lấy tay áo của Nhất Uy nén cơn đau mà nói tiếp:
“Ta... được biết nếu ta không thành công giết được ả, Ưng Thụy sẽ phái một người khác tới, đó là người trong lòng của ả, lão ta muốn ả chết không nhắm mắt dưới tay người mình yêu. Ta thấy lão đặt một vòng ma thuật trong đầu Vô Âm, chắc muốn hắn quên đi Đổng Cô. Nhưng cuối cùng kế hoạch này cũng phá sản.”
Trúc Chi hỏi:
“Vậy ra Ưng Thụy là người cướp đi ký ức của Vô Âm?”
“Đúng vậy, lão già đó rất giỏi việc đó, lão còn giỏi nhìn ra tâm cơ của người khác, ví như ta muốn có được trái tim của mình, ví như Du Hồn muốn phá hủy Thượng Nguyệt – cung tên của Thủy Hà, ví như Huyết Yêu muốn bảo vệ tính mạng của cậu ta nhất hoặc hắn trọng bạn bè đến mức sẽ sa vào bẫy của lão. Các ngươi không phải là đối thủ của lão, lão từng nói muốn thành lập một đội quân hùng mạnh, muốn chiếm lấy trái đất này.”
Tự Nhân buông vạt áo của Nhất Uy ra và nằm hẳn xuống đất, gã nhìn trời một lần cuối trước khi nhắm mắt thiếp đi. Thanh Lâm liền bắn đạn ma thuật vào người gã một lần nữa, lần này gã bị hút vào viên đạn ma kia. Thanh Lâm nhét vội viên đạn vào trong túi, nhất định bảo quản tốt để đưa cho Huyết Yêu.
Nhất Uy nói với hai người còn lại:
“Đổng Cô đang câu giờ, chị ấy chắc không phải là đối thủ của Du Hồn. Tụi mình phải nhanh chóng tìm được Huyết Yêu, hy vọng anh ấy có đủ sức mạnh sử dụng Thượng Nguyệt.”
Trúc Chi nói:
“Tui biết Huyết Yêu đang ở đâu rồi, đi theo tui.”
Trúc Chi ra hiệu cho hai người kia đi theo mình. Cả ba cùng nhau chạy qua từng cây cổ thụ một, mất mười phút mới tìm ra khu rừng mà họ cần đến.
Trong rừng mai lúc này hai chị em Tiểu Bạch và Tiểu Hồng đã ngừng đánh nhau. Họ ngồi đó thở đầy khó nhọc, chả là họ đều rơi bịch xuống đất, những cánh hoa mai rụng đầy và dày đặc cũng không khiến cái va chạm của họ thuyên giảm đi được phần nào. Ngọn đèn trên đầu họ rung lắc dữ dội, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến điều đó và họ thật sự không rõ nguyên nhân nó rung lắc như vậy là gì, có lẽ chỉ có ngoại của họ mới thật sự biết được nguyên nhân.
Tiểu Hồng đỡ Tiểu Bạch dậy, cô phủi phủi những cành mai còn vương đầy trên lưng áo của Tiểu Bạch, làm nó nhớ lại những ngày ấu thơ được Tiểu Hồng cưng chiều như thế. Đúng vậy, hai người bọn họ đã từng có khoảng thời gian tuổi thơ vô cùng dữ dội và đẹp đẽ, mặc dù đôi lần nó cảm nhận được tỷ tỷ của nó không thích nó cho lắm, nhưng nó vẫn một mực khư khư bám lấy tỷ ấy, cứ như thế họ lớn lên cùng nhau, vui đùa cùng nhau, chiến đấu cùng nhau. Nó tin rằng trong sâu thẳm trái tim của tỷ ấy, tỷ vẫn yêu thương nó như một đứa em gái.
Nói thật lúc nó biết tỷ ấy thật sự không sao, nó đã rất mừng, thế nhưng nó thất vọng nhiều hơn. Nó không ngờ tỷ ấy lại sa đọa như vậy, chỉ vì muốn thành một trong những đội quân hùng mạnh của lão già chết bằm Ưng Thụy mà lại bán mình, còn muốn lôi cả nó vào cuộc. Nó đã từng thề độc với ngoại rằng sẽ không làm những chuyện thất đức những chuyện trái lương tâm của một linh vật thuần khiết, nên nó cũng muốn tỷ tỷ trong sạch, như vậy mới ăn nói được với ngoại trên trời.
Tiểu Hồng nói giọng không vui:
“Bao lần tỷ dặn muội rồi, không được khinh suất như thế, rơi xuống cao như vậy lỡ như vỡ ngọn đèn thì sao? Muội quên ngoại đã ra đi như thế nào ư?”
Tiểu Bạch bướng bỉnh nói:
“Thế sao tỷ tỷ lại nhảy theo muội xuống dưới chứ? Nếu lỡ may ngọn đèn trên đầu của tỷ cũng rơi vỡ thì làm sao?”
“Cái con bé hỗn láo này.”, Tiểu Hồng giơ tay đánh vào mông của Tiểu Bạch ba cái rõ đau, thế mà nó không hề tránh né, nó cứ đứng tại chổ chịu đựng đòn roi của tỷ tỷ.
Tiểu Bạch cắn môi đến chảy máu, Tiểu Hồng còn tưởng cô đánh nó mạnh quá liền thu tay lại, cô từ từ lao đi nước mắt trên má của nó. Tiểu Bạch tủi thân ôm lấy Tiểu Hồng khóc nức nỡ:
“Tỷ tỷ không thương Tiểu Bạch cũng được, muốn Tiểu Bạch chết cũng được, đừng trở thành kẻ xấu, ngoại sẽ đau lòng nếu thấy tỷ tỷ trở nên xấu xa, muội đến cỏi vĩnh hằng sẽ không cách nào ăn nói với ngoại.”
“Con bé này.”, Tiểu Hồng nạt ngang, “Ai muốn muội chết đâu chứ, tỷ tỷ muốn muội về phê với tỷ tỷ mà, chúng ta sẽ lại ở bên nhau.”
“Nhưng Ưng Thụy và Du Hồn là kẻ xấu, nếu theo họ có ngày tỷ sẽ trở nên xấu xa, có khi sẽ chết. Muội nói cho tỷ tỷ biết, những người tới đây cùng muội thật sự rất mạnh, nhất là Huyết Yêu ngài ấy rất mạnh, muội không thể nào đi sâu vào tiềm thức của ngài ấy, mà thứ mà Du Hồn và lão già kia nghĩ sẽ giết được ngài ấy cũng không còn rồi.”
“Muội nói gì, thứ đó rút cuộc là gì mà lại không còn?”
“Muội không nói được, muội đã hứa với ngài ấy phải giữ bí mật rồi. Nói tóm lại, ngài ấy thật sự sẽ cho hai người kia một trận nhớ đời nên tỷ tỷ nghe muội đừng theo họ nữa.”
“Nói một lần nữa muội vẫn không muốn theo tỷ tỷ làm chuyện đại sự?”
“Muội không muốn làm tay sai cho một đám hắc ám.”
“Vậy muội đừng cản trở ta, chúng ta chia tay chổ này, ta sẽ không tìm cách bắt ép muội, muội cũng đừng bắt ép ta, ngày sau gặp mặt có trở thành thù địch ta cũng sẽ không nương tay với muội đâu.”
“Tỷ tỷ.”, Tiểu Bạch gọi Tiểu Hồng lần cuối.
“Muội nên nhớ tên Huyết Yêu mà muội nói đã uống phải bả cây Ô Đầu một loài thực vật kịch độc được trồng khắp nơi tại lâu đài này, nó còn được pha kèm với độc lấy từ rẻ của một loại cây được mệnh danh là khắc tinh của thần giữ của – cây Hắc Ngao. Hắn không có cơ hội sống nào đâu, ta nghe Du Hồn nói giải dược chính là mười trái tim còn tươi của con người mới có thể cứu sống hắn.”
Tiểu Bạch không tin lời nói của Tiểu Hồng, Huyết Yêu và nó còn có một kế hoạch nho nhỏ dành cho Du Hồn không lý nào hắn lại dễ dàng bị hạ độc như vậy. Tiểu Hồng bỏ mặc Tiểu Bạch ở lại nơi đó, cô rời đi chắc muốn tìm bọn người Trúc Chi và gây khó dễ cho họ.
Vô Âm và Vô Ảnh cùng nhau đánh Hỏa Tinh, nhưng đúng như lời Vô Âm đã từng nói với Trúc Chi, khi Hỏa Tinh vẫn còn ở trạng thái lửa quỷ khó mà đánh bại hắn. Vô Âm bèn nảy ra một ý, hắn la đủ lớn cho Hỏa Tinh nghe:
“Không xong rồi, hắn quá mạnh, chạy là thượng sách.”
Vô Âm lập tức vồ lấy Vô Ảnh rồi bay ra ngoài cửa sổ, Vô Ảnh tức tối muốn đấm bay Vô Âm, gã còn chưa lo xong cái tên ấy đâu.
Quả nhiên đúng như dự đoán Hỏa Tinh tưởng rằng hai người không đánh nổi hắn nên mới co giò bỏ chạy, hắn đương nhiên đắc ý đuổi theo sau.
Vô Âm phải nói mục đích mà hắn lôi Vô Ảnh đi là gì gã mới thôi không cự nự hắn nữa. Vô Âm nói rõ ràng:
“Hắn không thể xuống nước, nếu xuống nước hắn sẽ trở lại bình thường, như thế ta đánh bại hắn nhanh hơn.”
Vô Ảnh cười một cái ôm càng chặt thân thể Vô Âm hơn, hắn mệt mỏi nhìn gã lắc đầu. Hắn nghe Vô Ảnh nói:
“Nếu là một làn khói ta chắc chắn sẽ đánh bại hắn.”
Vô Âm không trả lời nữa, hắn tập trung bay đến gần hồ đen. Lúc này Hỏa Tinh mới kịp nhận ra hắn đã bị Vô Âm lừa, nếu chẳng may hắn rơi xuống hồ chỉ có nước mất mạng. Hỏa Tinh cẩn thận đáp xuống một nơi cách xa hồ nước khoảng hai thước tám. Hắn hành xử vô cùng cẩn trọng.
Vô Âm không để Hỏa Tinh đợi lâu mà bay vào đánh tay đôi với Hỏa Tinh, trước khi bay vào đánh hắn Vô Âm đã kịp làm ướt thân thể từ nước trong hồ.
Thật ngạc nhiên khi Vô Âm vừa chạm vào những chổ phát ra lửa của Hỏa Tinh đều khiến hắn mất đi sức nóng. Vô Ảnh thấy vô cùng rõ ràng, thì ra điểm yếu của hắn chính là nước, lửa quỷ đương nhiên ngại nước thần, mà nước từ hồ đen đúng là nước thần mà Du Hồn đã nhọc công tạo nên. Vô Ảnh cũng vào đánh Hỏa Tinh, hai người chọi một người không thể không thắng hắn được.
Hỏa Tinh tay trái đỡ đòn Vô Âm, tay phải né đòn của Vô Ảnh vừa tung ra, mặt mày căng thẳng, nếu còn hình dáng lửa quỷ hắn đích thực không ngán ngẫm người nào, nhưng nếu mất lửa quỷ, hắn cũng chỉ là một tên quỷ tép riu chẳng đáng sợ cũng chẳng đáng ngại lắm, còn không gây hại được cho ai bằng những miếng võ như mèo quào của hắn.
Vô Ảnh nắm chặt chui kiếm nhúng xuống hồ đen rồi hướng mũi kiếm vào lưng của Hỏa Tinh đâm tới. Hỏa Tinh đang bận đỡ đòn từ Vô Âm – người mà theo nhận xét của Hỏa Tinh có năng lực vô cùng vượt trội, gã có thể dịch chuyển khắp nơi còn cầm một cây búa có sức công phá lớn nữa; thế nên hắn không kịp nhận ra sự tấn công vô cùng nguy hiểm của Vô Ảnh từ phía sau, hắn đã lãnh trọn nhát đâm. Vết đâm từ thanh kiếm lưỡi hái đốt cháy da thịt của hắn, hắn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của Vô Ảnh khi hắn xoay người lại chụp lấy thanh kiếm lưỡi hái kia.
Vô Ảnh rút thanh kiếm ra khỏi người Hỏa Tinh, gã tung mình lên không trung, tay dang hai bên như con đại bàng đang tung cánh, gã xoay vòng tại chổ. Vô Âm không hiểu vì sao gã lại làm thế, đáng lý gã phải hạ gục tên Hỏa Tinh kia luôn mới phải, sao lại cho hắn có thời gian trở mình.
Vô Ảnh giải đáp thắc mắc của Vô Âm khi gã đáp xuống đất tạo một cái xoáy thật lớn, gã thu vào người mình một số lượng lớn nước trong hồ và phóng thẳng vào mặt Hỏa Tinh khiến hắn ngập trong nước, ngay cả trong miệng hắn cũng có một ngụm nước. Hỏa Tinh ho sặc sụa, hắn nghe Vô Ảnh nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có lửa quỷ cũng chỉ là một tên quỷ tầm thường mà thôi.”
Nói xong Vô Ảnh lại bay vào đá văng Hỏa Tinh xuống hồ đen. Phải như gã biết điểm yểu của tên này sớm một chút có phải đã tốt hơn không, gã đâu phải khổ sở chém loạn mà vẫn không trúng đích như trước.
Vô Âm nói với Vô Ảnh:
“Chúng ta lập tức tìm đến nhóm kia.”
Vô Ảnh gật đậu, gã chạy tới ôm chặt cứng phần eo của Vô Âm ý muốn Vô Âm hãy mau dùng pháp thuật đưa gã và hắn rời khỏi nơi này. Vô Âm nhìn gã rồi phì cười trong vô vọng. Hắn cảm tưởng như thật lâu rồi hắn chưa bao giờ cười vậy.
Một bóng đen kì lạ đang nhòm ngó khắp rừng mai một lượt, chẳng biết hắn là bạn hay là thù, chỉ biết miệng hắn đang nở một nụ cười ma quái, đôi mắt lạnh lùng nhìn nhóm người Trúc Chi đứng đó. Cơn gió vô tình thổi một đóa hoa mai rơi xuống gần hắn đã bị nghiền nát khi cánh hoa còn chưa chạm vào người hắn. Hắn xé gió lướt về phía tụi nhỏ.
Trúc Chi thoát thân liền giương mũi tên nhắm vào đầu Tự Nhân mà bắn, lần này nếu cô bắn trúng gã sẽ gặp Diêm vương sớm thôi, còn không ít ra cô và Thanh Lâm có cơ hội thoát thân.
Tự Nhân nhận ra điều Trúc Chi sắp làm, hắn dịch chuyển sang đằng sau lưng của cô và định rút linh hồn của cô ra bằng ý chí, hai tay của hắn để hai bên thái dương của cô và bắt đầu rút linh hồn của cô ra. Trúc Chi đau đớn buông cung tên xuống, cô cảm nhận rõ ràng linh hồn của cô đang từ từ bị hút ra lòng bàn tay của Tự Nhân.
Thanh Lâm hành động loạn xạ, cậu rút cây súng trong túi quần và nhắm vào đầu của Tự Nhân, nhưng gã hoàn toàn núp phía sau Trúc Chi khiến cậu không thể nào bắn chuẩn xác được. Thế nên thay vì bắn vào đầu gã, Thanh Lâm bắn vào tay gã, đạn ma thuật xẹt ngang mu bàn tay của Tự Nhân, nhiêu đó chưa khiến gã sợ lắm, gã chỉ thầm cười mãn nguyện. Thanh Lâm đổi tư thế, cậu không muốn nhắm bắn nữa mà chạy nhanh tới kéo Trúc Chi ra khỏi vòng tay của Tự Nhân.
Ngay lúc đó Nhất Uy xuất hiện và chém vào lưng của Tự Nhân một đường dài, gã rú lên đau đớn nằm xuống đất. Nhất Uy không giấu nỗi bực tức khi thấy Tự Nhân đang cố gắng tước đi linh hồn của Trúc Chi, cậu đã cố gắng chạy đến thật nhanh khi thấy đạn ma thuật mà Thanh Lâm bắn ra chẳng gây hại gì cho gã. Nhất Uy nói với chính mình:
“Lần này để em ra tay, anh cứ ngồi im một chổ đi.”
Trúc Chi và Thanh Lâm đoán được cậu đang nói với thần kiếm, Nhất Uy nói tiếp lần này giọng có vẻ đắn đo hơn:
“Cậu phải làm thật chuẩn xác Nhất Uy, ta nhắc lại phần sức mạnh mà cây quyền trượng nằm tại não của hắn, cậu cứ việc đâm xuyên qua não hắn và phá nát nó là được.”
“Đã hiểu.”, Nhất Uy tự nói qua nói lại như vậy khiến Tự Nhân rùng mình.
Tự Nhân vẫn còn nhớ như in ánh mắt lạnh lùng màu xám tro của Nhất Uy khi cậu đâm gã tại bảo tàng, giọng nói không chút thương hại của cậu đối với gã, cậu cũng biết trái tim của gã đang nằm ở đâu, cũng biết được điểm mù của gã khi gã hấp thụ sức mạnh của cây quyền trượng. Theo như lời cậu vừa nói, bộ não của gã chính là nơi chứa toàn bộ sức mạnh và chỉ cần đập nát nó gã sẽ chết như cây quyền trượng kia.
Tự Nhân đứng dậy tính rời đi trước rồi tính sau, nhưng Thanh Lâm nhanh tay hơn gã, cậu nhớ Huyết Yêu có dặn xoay súng lần thứ hai đạn ma thuật được bắn ra sẽ có tác dụng làm ngưng động tác của ma quỷ, cậu nhanh tay bắn chuẩn xác vào người Tự Nhân khiến gã đứng bất động.
Nhất Uy chớp lấy cơ hội phóng mình lên không trung rồi hướng mũi kiếm xuống đầu Tự Nhân, cậu đâm xuyên thanh kiếm xuống đỉnh đầu của gã. Tự Nhân quỳ xuống cảm nhận được cơn đau buốt truyền tới từ đỉnh đầu.
Thế là hết, gã vẫn chưa nhìn thấy trái tim của gã, vẫn chưa kịp cảm nhận nhịp đập của nó một lần nữa đã lại tan biến. Gã nhớ như in cảm giác trái tim đập mạnh trong lồng ngực của mình. Gã cũng nhớ Ưng Thụy đã tìm đến gã, nhắc đến Đổng Cô với gã, nhắc đến trái tim của gã nằm tận biển sâu. Gã nên hận ai, chính gã là người đã đánh mất chính mình chỉ vì muốn có được trái tim biển cả, chính gã là người phản bội bạn bè đến mức bị tước đoạt cả trái tim. Đúng, chính gã tự mình hại mình. Nhưng gã thật sự đã hối hận rất nhiều, việc làm sai trái của gã đã trả giá quá đắt, gã còn phải chịu đựng bao lâu nữa, gã còn phải chịu trở thành thợ săn linh hồn bao lâu nữa mới có lại trái tim của mình, không lẽ gã cứ phiêu dạt khắp nơi cả kiếp này cả kiếp khác cướp đoạt linh hồn của kẻ khác mới sống tiếp được, phụ thuộc vào một cây quyền trượng nhỏ nhoi mới sinh tồn được? Thế nên lời dụ hoặc của Ưng Thụy mới khiến gã lung lây, một lần nữa tái xuất giang hồ muốn đoạt mạng kẻ khác để mình có được trái tim.
Tự Nhân cay đắng nhìn trời, gã cười mà tiếng cười nghe sao mà thê lương. Gã nói với chính mình hơn là đang nói với nhóm Trúc Chi:
“Cả kiếp này của ta sai trái nhất chính là phản bội những vị bằng hữu của ta. Ta đã dụ hắn đến bìa rừng, ta nghe nói nếu gơm đủ sáu giọt máu được trích ra từ trong tim của sáu vị thần rừng sẽ sở hữu được Trái tim của biển cả. Ta không biết nếu một vị thần rừng bị mất một giọt máu từ trong tim sẽ vĩnh viễn tan thành mây khói, nếu không ta sẽ không làm điều đó với họ.”
Tự Nhân đang cố nhớ lại mọi khoảnh khắc hạnh phúc của gã và sáu người bạn còn lại. Thế mà chỉ vì một phút tham vọng mà gã đã giết chết họ, nói đúng ra gã không biết được họ sẽ chết. Những giọt nước mắt lăn dài trên khóe mi của gã, cơn đau từ trên đỉnh đầu vẫn truyền tới mặc dù Nhất Uy đã rút thanh kiếm ra từ lâu, có vẻ Nhất Uy không dám đập nát cái đầu của gã vì nghĩ như thế thật quá tàn nhẫn, cậu tính nói với Thanh Lâm dùng đạn ma thuật thu phục gã vào đạn ma thuật sau đó đưa cho Huyết Yêu. Nhất Uy nghe giọng nói của Tự Nhân càng rõ ràng hơn:
“Ta bị phạt nặng, họ cướp lấy trái tim của ta và biến ta thành thợ săn linh hồn – những tên đã táng tận lương tâm phản bội người thân thiết của mình. Ta đã hối hận lắm rồi. Thời gian qua cũng đã dừng lại việc đoạt lấy linh hồn của kẻ khác. Chỉ đến khi Ưng Thụy xuất hiện, lão dụ ngọt ta, lão biết ta luôn thèm khát có được trái tim của mình. Lão mới nói kế hoạch của lão ra cho ta biết. Đầu tiên nói cho ta biết nơi ở của Đổng Cô, ta sẽ tới đó gặp ả, hoặc giết được ả hoặc sẽ được ả hoàn thành nỗi khao khát của ta. Nhưng ta không ngờ gặp được các ngươi ở đó, còn gặp được Huyết Yêu.”
Tự Nhân nắm lấy tay áo của Nhất Uy nén cơn đau mà nói tiếp:
“Ta... được biết nếu ta không thành công giết được ả, Ưng Thụy sẽ phái một người khác tới, đó là người trong lòng của ả, lão ta muốn ả chết không nhắm mắt dưới tay người mình yêu. Ta thấy lão đặt một vòng ma thuật trong đầu Vô Âm, chắc muốn hắn quên đi Đổng Cô. Nhưng cuối cùng kế hoạch này cũng phá sản.”
Trúc Chi hỏi:
“Vậy ra Ưng Thụy là người cướp đi ký ức của Vô Âm?”
“Đúng vậy, lão già đó rất giỏi việc đó, lão còn giỏi nhìn ra tâm cơ của người khác, ví như ta muốn có được trái tim của mình, ví như Du Hồn muốn phá hủy Thượng Nguyệt – cung tên của Thủy Hà, ví như Huyết Yêu muốn bảo vệ tính mạng của cậu ta nhất hoặc hắn trọng bạn bè đến mức sẽ sa vào bẫy của lão. Các ngươi không phải là đối thủ của lão, lão từng nói muốn thành lập một đội quân hùng mạnh, muốn chiếm lấy trái đất này.”
Tự Nhân buông vạt áo của Nhất Uy ra và nằm hẳn xuống đất, gã nhìn trời một lần cuối trước khi nhắm mắt thiếp đi. Thanh Lâm liền bắn đạn ma thuật vào người gã một lần nữa, lần này gã bị hút vào viên đạn ma kia. Thanh Lâm nhét vội viên đạn vào trong túi, nhất định bảo quản tốt để đưa cho Huyết Yêu.
Nhất Uy nói với hai người còn lại:
“Đổng Cô đang câu giờ, chị ấy chắc không phải là đối thủ của Du Hồn. Tụi mình phải nhanh chóng tìm được Huyết Yêu, hy vọng anh ấy có đủ sức mạnh sử dụng Thượng Nguyệt.”
Trúc Chi nói:
“Tui biết Huyết Yêu đang ở đâu rồi, đi theo tui.”
Trúc Chi ra hiệu cho hai người kia đi theo mình. Cả ba cùng nhau chạy qua từng cây cổ thụ một, mất mười phút mới tìm ra khu rừng mà họ cần đến.
Trong rừng mai lúc này hai chị em Tiểu Bạch và Tiểu Hồng đã ngừng đánh nhau. Họ ngồi đó thở đầy khó nhọc, chả là họ đều rơi bịch xuống đất, những cánh hoa mai rụng đầy và dày đặc cũng không khiến cái va chạm của họ thuyên giảm đi được phần nào. Ngọn đèn trên đầu họ rung lắc dữ dội, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến điều đó và họ thật sự không rõ nguyên nhân nó rung lắc như vậy là gì, có lẽ chỉ có ngoại của họ mới thật sự biết được nguyên nhân.
Tiểu Hồng đỡ Tiểu Bạch dậy, cô phủi phủi những cành mai còn vương đầy trên lưng áo của Tiểu Bạch, làm nó nhớ lại những ngày ấu thơ được Tiểu Hồng cưng chiều như thế. Đúng vậy, hai người bọn họ đã từng có khoảng thời gian tuổi thơ vô cùng dữ dội và đẹp đẽ, mặc dù đôi lần nó cảm nhận được tỷ tỷ của nó không thích nó cho lắm, nhưng nó vẫn một mực khư khư bám lấy tỷ ấy, cứ như thế họ lớn lên cùng nhau, vui đùa cùng nhau, chiến đấu cùng nhau. Nó tin rằng trong sâu thẳm trái tim của tỷ ấy, tỷ vẫn yêu thương nó như một đứa em gái.
Nói thật lúc nó biết tỷ ấy thật sự không sao, nó đã rất mừng, thế nhưng nó thất vọng nhiều hơn. Nó không ngờ tỷ ấy lại sa đọa như vậy, chỉ vì muốn thành một trong những đội quân hùng mạnh của lão già chết bằm Ưng Thụy mà lại bán mình, còn muốn lôi cả nó vào cuộc. Nó đã từng thề độc với ngoại rằng sẽ không làm những chuyện thất đức những chuyện trái lương tâm của một linh vật thuần khiết, nên nó cũng muốn tỷ tỷ trong sạch, như vậy mới ăn nói được với ngoại trên trời.
Tiểu Hồng nói giọng không vui:
“Bao lần tỷ dặn muội rồi, không được khinh suất như thế, rơi xuống cao như vậy lỡ như vỡ ngọn đèn thì sao? Muội quên ngoại đã ra đi như thế nào ư?”
Tiểu Bạch bướng bỉnh nói:
“Thế sao tỷ tỷ lại nhảy theo muội xuống dưới chứ? Nếu lỡ may ngọn đèn trên đầu của tỷ cũng rơi vỡ thì làm sao?”
“Cái con bé hỗn láo này.”, Tiểu Hồng giơ tay đánh vào mông của Tiểu Bạch ba cái rõ đau, thế mà nó không hề tránh né, nó cứ đứng tại chổ chịu đựng đòn roi của tỷ tỷ.
Tiểu Bạch cắn môi đến chảy máu, Tiểu Hồng còn tưởng cô đánh nó mạnh quá liền thu tay lại, cô từ từ lao đi nước mắt trên má của nó. Tiểu Bạch tủi thân ôm lấy Tiểu Hồng khóc nức nỡ:
“Tỷ tỷ không thương Tiểu Bạch cũng được, muốn Tiểu Bạch chết cũng được, đừng trở thành kẻ xấu, ngoại sẽ đau lòng nếu thấy tỷ tỷ trở nên xấu xa, muội đến cỏi vĩnh hằng sẽ không cách nào ăn nói với ngoại.”
“Con bé này.”, Tiểu Hồng nạt ngang, “Ai muốn muội chết đâu chứ, tỷ tỷ muốn muội về phê với tỷ tỷ mà, chúng ta sẽ lại ở bên nhau.”
“Nhưng Ưng Thụy và Du Hồn là kẻ xấu, nếu theo họ có ngày tỷ sẽ trở nên xấu xa, có khi sẽ chết. Muội nói cho tỷ tỷ biết, những người tới đây cùng muội thật sự rất mạnh, nhất là Huyết Yêu ngài ấy rất mạnh, muội không thể nào đi sâu vào tiềm thức của ngài ấy, mà thứ mà Du Hồn và lão già kia nghĩ sẽ giết được ngài ấy cũng không còn rồi.”
“Muội nói gì, thứ đó rút cuộc là gì mà lại không còn?”
“Muội không nói được, muội đã hứa với ngài ấy phải giữ bí mật rồi. Nói tóm lại, ngài ấy thật sự sẽ cho hai người kia một trận nhớ đời nên tỷ tỷ nghe muội đừng theo họ nữa.”
“Nói một lần nữa muội vẫn không muốn theo tỷ tỷ làm chuyện đại sự?”
“Muội không muốn làm tay sai cho một đám hắc ám.”
“Vậy muội đừng cản trở ta, chúng ta chia tay chổ này, ta sẽ không tìm cách bắt ép muội, muội cũng đừng bắt ép ta, ngày sau gặp mặt có trở thành thù địch ta cũng sẽ không nương tay với muội đâu.”
“Tỷ tỷ.”, Tiểu Bạch gọi Tiểu Hồng lần cuối.
“Muội nên nhớ tên Huyết Yêu mà muội nói đã uống phải bả cây Ô Đầu một loài thực vật kịch độc được trồng khắp nơi tại lâu đài này, nó còn được pha kèm với độc lấy từ rẻ của một loại cây được mệnh danh là khắc tinh của thần giữ của – cây Hắc Ngao. Hắn không có cơ hội sống nào đâu, ta nghe Du Hồn nói giải dược chính là mười trái tim còn tươi của con người mới có thể cứu sống hắn.”
Tiểu Bạch không tin lời nói của Tiểu Hồng, Huyết Yêu và nó còn có một kế hoạch nho nhỏ dành cho Du Hồn không lý nào hắn lại dễ dàng bị hạ độc như vậy. Tiểu Hồng bỏ mặc Tiểu Bạch ở lại nơi đó, cô rời đi chắc muốn tìm bọn người Trúc Chi và gây khó dễ cho họ.
Vô Âm và Vô Ảnh cùng nhau đánh Hỏa Tinh, nhưng đúng như lời Vô Âm đã từng nói với Trúc Chi, khi Hỏa Tinh vẫn còn ở trạng thái lửa quỷ khó mà đánh bại hắn. Vô Âm bèn nảy ra một ý, hắn la đủ lớn cho Hỏa Tinh nghe:
“Không xong rồi, hắn quá mạnh, chạy là thượng sách.”
Vô Âm lập tức vồ lấy Vô Ảnh rồi bay ra ngoài cửa sổ, Vô Ảnh tức tối muốn đấm bay Vô Âm, gã còn chưa lo xong cái tên ấy đâu.
Quả nhiên đúng như dự đoán Hỏa Tinh tưởng rằng hai người không đánh nổi hắn nên mới co giò bỏ chạy, hắn đương nhiên đắc ý đuổi theo sau.
Vô Âm phải nói mục đích mà hắn lôi Vô Ảnh đi là gì gã mới thôi không cự nự hắn nữa. Vô Âm nói rõ ràng:
“Hắn không thể xuống nước, nếu xuống nước hắn sẽ trở lại bình thường, như thế ta đánh bại hắn nhanh hơn.”
Vô Ảnh cười một cái ôm càng chặt thân thể Vô Âm hơn, hắn mệt mỏi nhìn gã lắc đầu. Hắn nghe Vô Ảnh nói:
“Nếu là một làn khói ta chắc chắn sẽ đánh bại hắn.”
Vô Âm không trả lời nữa, hắn tập trung bay đến gần hồ đen. Lúc này Hỏa Tinh mới kịp nhận ra hắn đã bị Vô Âm lừa, nếu chẳng may hắn rơi xuống hồ chỉ có nước mất mạng. Hỏa Tinh cẩn thận đáp xuống một nơi cách xa hồ nước khoảng hai thước tám. Hắn hành xử vô cùng cẩn trọng.
Vô Âm không để Hỏa Tinh đợi lâu mà bay vào đánh tay đôi với Hỏa Tinh, trước khi bay vào đánh hắn Vô Âm đã kịp làm ướt thân thể từ nước trong hồ.
Thật ngạc nhiên khi Vô Âm vừa chạm vào những chổ phát ra lửa của Hỏa Tinh đều khiến hắn mất đi sức nóng. Vô Ảnh thấy vô cùng rõ ràng, thì ra điểm yếu của hắn chính là nước, lửa quỷ đương nhiên ngại nước thần, mà nước từ hồ đen đúng là nước thần mà Du Hồn đã nhọc công tạo nên. Vô Ảnh cũng vào đánh Hỏa Tinh, hai người chọi một người không thể không thắng hắn được.
Hỏa Tinh tay trái đỡ đòn Vô Âm, tay phải né đòn của Vô Ảnh vừa tung ra, mặt mày căng thẳng, nếu còn hình dáng lửa quỷ hắn đích thực không ngán ngẫm người nào, nhưng nếu mất lửa quỷ, hắn cũng chỉ là một tên quỷ tép riu chẳng đáng sợ cũng chẳng đáng ngại lắm, còn không gây hại được cho ai bằng những miếng võ như mèo quào của hắn.
Vô Ảnh nắm chặt chui kiếm nhúng xuống hồ đen rồi hướng mũi kiếm vào lưng của Hỏa Tinh đâm tới. Hỏa Tinh đang bận đỡ đòn từ Vô Âm – người mà theo nhận xét của Hỏa Tinh có năng lực vô cùng vượt trội, gã có thể dịch chuyển khắp nơi còn cầm một cây búa có sức công phá lớn nữa; thế nên hắn không kịp nhận ra sự tấn công vô cùng nguy hiểm của Vô Ảnh từ phía sau, hắn đã lãnh trọn nhát đâm. Vết đâm từ thanh kiếm lưỡi hái đốt cháy da thịt của hắn, hắn thấy sự lạnh lùng trong đôi mắt của Vô Ảnh khi hắn xoay người lại chụp lấy thanh kiếm lưỡi hái kia.
Vô Ảnh rút thanh kiếm ra khỏi người Hỏa Tinh, gã tung mình lên không trung, tay dang hai bên như con đại bàng đang tung cánh, gã xoay vòng tại chổ. Vô Âm không hiểu vì sao gã lại làm thế, đáng lý gã phải hạ gục tên Hỏa Tinh kia luôn mới phải, sao lại cho hắn có thời gian trở mình.
Vô Ảnh giải đáp thắc mắc của Vô Âm khi gã đáp xuống đất tạo một cái xoáy thật lớn, gã thu vào người mình một số lượng lớn nước trong hồ và phóng thẳng vào mặt Hỏa Tinh khiến hắn ngập trong nước, ngay cả trong miệng hắn cũng có một ngụm nước. Hỏa Tinh ho sặc sụa, hắn nghe Vô Ảnh nói:
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi không có lửa quỷ cũng chỉ là một tên quỷ tầm thường mà thôi.”
Nói xong Vô Ảnh lại bay vào đá văng Hỏa Tinh xuống hồ đen. Phải như gã biết điểm yểu của tên này sớm một chút có phải đã tốt hơn không, gã đâu phải khổ sở chém loạn mà vẫn không trúng đích như trước.
Vô Âm nói với Vô Ảnh:
“Chúng ta lập tức tìm đến nhóm kia.”
Vô Ảnh gật đậu, gã chạy tới ôm chặt cứng phần eo của Vô Âm ý muốn Vô Âm hãy mau dùng pháp thuật đưa gã và hắn rời khỏi nơi này. Vô Âm nhìn gã rồi phì cười trong vô vọng. Hắn cảm tưởng như thật lâu rồi hắn chưa bao giờ cười vậy.
Một bóng đen kì lạ đang nhòm ngó khắp rừng mai một lượt, chẳng biết hắn là bạn hay là thù, chỉ biết miệng hắn đang nở một nụ cười ma quái, đôi mắt lạnh lùng nhìn nhóm người Trúc Chi đứng đó. Cơn gió vô tình thổi một đóa hoa mai rơi xuống gần hắn đã bị nghiền nát khi cánh hoa còn chưa chạm vào người hắn. Hắn xé gió lướt về phía tụi nhỏ.
Tác giả :
Muội Nương