Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 80: Gặp gỡ du hồn
Chưa bao giờ Trúc Chi thấy binh đoàn nào kì lạ như nhóm của cô: Dẫn đầu với một người toàn thân màu đỏ ngay cả tóc cũng màu đỏ - Huyết Yêu, hắn đem lại cho người ta cảm giác “Đừng hòng đụng vào một sợi lông tơ của ta.”; kế đến là một cô gái với bộ trang phục tứ thân màu đen – Đổng Cô, Trúc Chi để ý từ sau khi chị ta về phê của cô đã không còn giữ cái tướng đi lả lướt như hồi trong bảo tàng nữa mà chuyển sang bước từng bước nhẹ nhàng uyển chuyển; tiếp đến là Thanh Lâm đang hí ha hí hửng cầm bộ nỏ thần Liên Châu ngắm nghía; và Trúc Chi với Vô Ảnh đang đi song song với nhau, Vô Ảnh thì thầm vào tai cô một số điều phòng thân, gã nói với cô cứ giết trước tính sau đặc biệt đối với những tên thay ma không có lòng nhân từ, nếu Du Hồn có lân la tới gần cô gã sẽ xem chừng mà giết quách ả trước không cần Huyết Yêu phải siêu độ gì cho ả, Trúc Chi chọc ghẹo:
“Anh giết người ta được hay không hẳn nói nha.”
“Không làm anh nộ khí xung thiên thì có thể xem xét. Nếu anh có thể rời khỏi cơ thể này thì hay quá.”
Sau cùng Tiểu Bạch đang nhảy cà tưng cà tưng phía sau hai người nghe Vô Ảnh nói vậy liền chạy lên góp vui:
“Tại sao anh lại không thoát ra được khỏi cơ thể đó?”
Vô Ảnh nói giọng bi thương quá độ nghe giả tạo hết sức:
“Anh là quỷ nhập hồn, trong một lần chơi ngu anh đã nhập vào một thân xác của một thằng xấu trai yếu ớt này rồi thoát ra không được. Huyết Yêu nói sẽ tìm ra nguyên nhân nhưng vẫn chưa kịp nói cho anh biết thì bị Du Hồn phá đám. Anh phải giết ả để trả mối hận thù này.”
Vô Ảnh giả đò tự bóp cổ của mình rồi ngã lăn quay xuống đất, há miệng mắt trợn trừng như đã chết. Tiểu Bạch cười ha ha khi thấy bộ dạng giả vờ rất mắc cười của Vô Ảnh, nó ôm bụng cười sặc sụa một hồi lâu vẫn chưa chịu ngừng, nước mắt chảy cả ra mí mắt. Trúc Chi thấy không có gì đáng buồn cười ở đây, cô dừng lại lôi Vô Ảnh ngồi dậy rồi chờ cho đến khi nào Tiểu Bạch ngừng cười thì sẽ đi tiếp.
Vô Ảnh có vẻ hứng chí với tài mua vui của mình, gã đứng dậy theo Trúc Chi rồi cùng cô đứng đợi Tiểu Bạch cười xong. Con bé vẫn còn cười khiến Vô Ảnh bắt đầu cảm thấy bực mình, trò hề của gã không đến mức phải cười nghiêng ngả như thế, đành rằng gã cũng khoái chí khi có người cười trước sự hài hước nho nhỏ của gã, nhưng cười quá độ như thế khiến gã thêm ngượng ngùng và thấy không thành thật.
Cuối cùng Tiều Bạch cũng ngừng cười, nó ôm lấy hai bên sườn đang đau lên vì cười quá nhiều, nó nói với Vô Ảnh:
“Em biết có một cách giúp anh thoát khỏi thân xác này, chỉ có điều nếu anh thoát ra rồi thân xác này phải làm sao? Đâu ai rãnh rỗi bảo vệ nó đâu.”
Vô Ảnh tỏ ra không quan tâm đến thân xác của Minh cho lắm, gã hỏi Tiểu Bạch:
“Cách đó là cách gì?”
“Tiểu Bạch biết anh không phải là quỷ.”
Vô Ảnh nói giọng tự ái đầy mình:
“Cái gì? Anh là quỷ tộc đàng hoàng chứ không phải một làn khói đỏ lè đâu.”
Trúc Chi trêu đùa:
“Con bé có nói anh là một làn khói đỏ lè đâu, cái này tự anh khai ra nha.”
Tiểu Bạch nhắc lại:
“Làn khói đỏ lè.”
Rồi nó òa lên cười, cười to đến mức Huyết Yêu đang đi trước quay đầu xuống nhìn. Hắn đi thật chậm lại một chút khiến cho Đổng Cô đang đi sau đập đầu vào lưng hắn. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn ả khiến ả hết hồn hết vía nhảy đi phía sau Thanh Lâm.
Huyết Yêu đi ngang hàng với Trúc Chi, Vô Ảnh và Tiểu Bạch, có vẻ hắn sợ Tiểu Bạch có thể tiết lộ thân thế của Vô Ảnh cho gã biết. Hắn phải đề phòng Tiểu Bạch, phải giữ nó ở gần hắn mới được. Hắn nói:
“Tiểu Bạch lại đây đi cùng ta.”
Tiểu Bạch lập tức chạy lên đi cùng Huyết Yêu bỏ lại Vô Ảnh đang ngơ ngác chưa được hỏi chuyện mà nó vừa nói lúc này, nó còn chưa nói cho gã biết nếu gã không phải là quỷ chứ là cái gì được, lâu nay chẳng phải gã tưởng mình là quỷ ư?
Huyết Yêu đã tách thành công Tiểu Bạch ra khỏi Vô Ảnh, hắn vui vẻ tiếp tục dẫn đầu. Tới gần hồ, hắn biến ra một chiếc thuyền xinh xắn và ra hiệu cho tất cả mọi người cùng lên thuyền, hắn là người lên sau cùng. Hắn dùng phép thuật khiến chiếc thuyền tự động dời bến mà không cần ai phải chèo thuyền.
Thanh Lâm một lần nữa tỏ ra thích thú trước sự phiêu lưu ly kỳ lần này của cậu, dù cậu có hơi ngán mấy thây ma ở phía trước, hy vọng cậu không cản đường cản lối ai trong trận chiến sắp tới, cậu thật sự không muốn trở thành một kẻ vô dụng.
Khi họ đi đến giữa hồ, quả nhiên đúng như lời Tiểu Bạch nói: có một sợi dây mây dài sâu xuống tận đáy hồ. Thanh Lâm, Trúc Chi và Vô Ảnh (do mang thân xác người phàm) nên rất khó có thể xuống dưới đáy hồ mà không cần sự trợ giúp nào, vậy nên sau khi Huyết Yêu đưa cho cả ba mỗi người một viên dược đan có tác dụng thở được dưới nước, Tiểu Bạch liền ôm lấy Trúc Chi, Huyết Yêu ôm lấy Thanh Lâm, còn Đổng Cô dùng sợi dây lụa quấn chặt người Vô Ảnh lại (Vô Ảnh không được vui cho lắm, mặt cứ quạu quọ), họ bắt đầu từ từ đi xuống theo đường của dây mây.
Trúc Chi tưởng tượng họ đang đi xuống tận đáy hồ sâu, nào ngờ hướng của dây mây đổi hướng, nó đi lên thẳng lên trên mặt nước, Huyết Yêu đành biến ra một chiếc thuyền khác và cả bọn lại tiếp tục đi tiếp cuộc hành trình chán ngắt trên hồ đen. Trúc Chi bực mình hỏi:
“Sao mình không đi thẳng tắp luôn mà phải đi theo đường dây mây rồi lại vòng lên trên?”
Tiểu Bạch nói với vẻ thông cảm lồ lộ trên nét mặt của nó:
“Tỷ không biết đó thôi, đoạn hồ lúc này có một dòng nước xoáy, mọi thứ chạm vào nó đều bị tan nát, thế nên mới có dây mây đó, nhiều người không biết về dây mây nên đã chết hết rồi.”
Trúc Chi thở dài:
“Du Hồn chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo, đối phó với ả ta có vẻ phải vắt óc suy nghĩ hơi nhiều.”
Huyết Yêu nói với Tiểu Bạch:
“Ngươi đừng ra mặt vội, trước hết hãy chui vào trong tay áo của ta chờ tín hiệu của ta rồi hẳn ra ngoài.”
Tiểu Bạch gật đầu, ngay lập tức thu nhỏ mình lại chui vào ống tay áo của Huyết Yêu. Chẳng mấy chốc họ đã qua đến bên này bờ. Huyết Yêu bay ra khỏi thuyền, Đổng Cô cũng làm y chan, chỉ có ba người còn lại đang vật lộn với chiếc thuyền hòng lên bờ an toàn.
Huyết Yêu chờ tất cả mọi người lên bờ, hắn rút ngay cây quạt giấu trong ống tay áo phất nhẹ lên người họ, lập tức bộ quần áo của họ trở nên khô ráo, Trúc Chi liên tục bắn trái tim bằng tay cho Huyết Yêu, hắn gõ cánh quạt lên đầu cô rồi bỏ đi trước.
Một nơi xa hoa lộng lẫy, một lâu đài nguy nga tráng lệ hiện ra trước mặt họ, xung quanh rừng cây thưa thớt chủ yếu chỉ toàn những cây cổ thụ có tuổi thọ ngàn năm rợp bóng mát. Trúc Chi thấy có một người con gái đứng trên lan can phía trên lâu đài nhìn xuống phía họ, ả ta cười, ả vẫy tay chào đón họ.
“A quên mất, lũ người đó không thấy được ta.”
Du Hồn bay từ trên đài cao xuống đất một cách nhẹ nhàng, tà áo tứ thân của ả tung bay trước gió làm Trúc Chi liên tưởng đến nàng tiên từ trên trời đang rơi xuống, làm sao có một người đẹp đến nhường ấy được. Ả vung roi vào người của Huyết Yêu, hắn chụp được bằng tay không.
Huyết Yêu nắm chặt dây roi của ả kéo tới trước mặt mình, Du Hồn khá bất ngờ khi Huyết Yêu vừa có thể nhìn thấy ả, vừa có thể chụp được đòn roi của ả nhanh như vậy. Kể từ khi trở thành tà thần, ả đã luyện một loại phép thuật khiến ả tàng hình trong mắt người khác, không ai có thể thấy được ả trừ phi ả muốn người đó nhìn thấy.
Huyết Yêu nói một cách tự nhiên:
“Muốn đánh lén ta ngươi phải học thêm mấy trăm năm công lực nữa.”
Du Hồn thu dây roi lại, ả cười đầy ngọt ngào xen một chút chọc tức:
“Huyết Yêu công tử quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu nữ bái phục. Nhưng công tử đến đây mà không tính toán gì trước sao? Công tử phải biết nguyên nhân tại sao ta lại chọn nơi này làm nơi trú ẩn chứ?”
Ả ngưng một đoạn liếc mấy người đang đứng đó một chút, ả đoán Huyết Yêu nhìn được ả bởi vì hắn là thần, còn đám người phàm kia chắc chắn không nhìn thấy được ả. Nghĩ thế ả nói tiếp:
“Nơi này không một thần tiên nào có thể thi triển phép thuật, đó cũng chính là lý do ta được kẻ đó chọn hợp tác.”
Trúc Chi dời mắt nhìn phía trên lâu đài, cô thấy xác Nhất Uy bị treo lơ lửng giữa trời, mắt cậu nhắm nghiền, nhìn như xác chết. Trúc Chi lo lắng níu lấy tay áo của Huyết Yêu, hắn biết cô định nói gì. Hắn dùng phép thuật thu hồi thân thể của Nhất Uy lại vậy mà thân thể cậu ấy không nhúc chích, Trúc Chi thấy hắn thoáng sửng người, cô liền đoán lý do bởi vì hắn không thi triễn phép thuật được. Du Hồn đắc ý:
“Đã nói là không sử dụng được pháp thuật rồi, đừng cố quá Huyết công tử.”
Trúc Chi đăm ra lo lắng cho Huyết Yêu. Cô dần dần rõ một điều: hai người hợp tác với nhau vì một người sở hữu một nơi mà Huyết Yêu không thể đánh nhau bằng năng lực, một người vì muốn có được viên minh ngọc mà Huyết Yêu đang nắm giữ.
Du Hồn lướt đến bên cạnh Huyết Yêu, ả buông lời tán tỉnh:
“Ta nghe nói Huyết Yêu công tử chưa từng động tâm với nữ nhi, liệu có thể nào cho ta có cơ hội làm người của công tử chăng?”
Huyết Yêu mặt không biến sắc không thèm trả lời Du Hồn. Ả ta không phật lòng chút nào, nếu hắn chịu làm theo ý ả, ả sẽ khinh thường hắn cho xem. Ả nói:
“Nhìn sắc mặt công tử xem kìa còn mang theo nhiều người như vậy muốn cứu tên tiểu tử kia sao?”
Du Hồn chỉ tay lên trên nơi Nhất Uy đang bị treo, Trúc Chi cũng nhìn theo hướng tay của ả, cô lo lắng cho Nhất Uy hơn khi thấy cậu chẳng có phản ứng gì, liệu vết thương của cậu ấy đã tự lành lại chưa, sao áo của cậu ấy máu mê dính đầy trông đáng sợ như vậy.
Du Hồn thấy Huyết Yêu có vẻ bình thản và ả không thích điều đó. Ngay cả khi biết nơi này không một thần tiên nào dùng được thần lực mà hắn vẫn trơ trơ cái mặt ra nhìn khắp nơi một lượt, chẳng sợ hãi chuyện tiếp theo sẽ đến với mình. Du Hồn đành vào thẳng vấn đề:
“Cũng được, ta không muốn làm khó công tử, chỉ cần công tử theo ta vào trong đó đàm đạo chuyện riêng một chút, ta có thể cân nhắc sẽ thả thằng bé kia ra hay không.”
Trúc Chi giơ tay can ngăn:
“Không được.”, Trúc Chi chán ghét nhìn Du Hồn, cô thừa biết ả đang dụ dỗ Huyết Yêu vào chổ nguy hiểm. Có vẻ ả không biết rằng họ đã biết về cái bẫy nho nhỏ giữa ả và tên thần tiên áo xám kia, cô đoán tên thần tiên kia đang núp ở đâu đó bên trong tòa lâu đài chực chờ Huyết Yêu xuất hiện hòng giết hắn. Cô không muốn Huyết Yêu đi vào hiểm nguy một mình như thế, mặc dù cô biết hắn làm việc vô cùng thận trọng.
Du Hồn liếc nhìn Trúc Chi – một cô bé ở độ tuổi mười bảy non nớt và sao nó có thể nhìn thấy ả. Ả hơi choáng khi nhận ra những người đứng đây đều nhìn thấy được ả, những tên con trai đang nhìn ả đầy chán ghét, còn một người phụ nữ xinh đẹp nữa mà ả đoán chắc đây chính là Đổng Cô – kẻ thù không đội trời chung với ả và ả sẽ tính sổ với cô ta sau.
Du Hồn nhìn mặt Trúc Chi cứng rắn như vậy cũng khiến ả muốn bật cười. Ả nói:
“Chuyện người lớn bé con không nên xen vào, nguy hiểm lắm. Ta còn biết thời của các người nữ nhân chưa mười tám thì chưa thật sự trưởng thành đâu.”
Trúc Chi lắc đầu nhìn sâu vào ánh mắt Du Hồn và nói như đang thôi miên ả ta:
“Trưởng thành hay không không dựa vào số tuổi của người ta, trưởng thành dựa vào sự thay đổi trong suy nghĩ và hành động của họ, phải biết phân biệt tốt xấu, phải biết cảm thông cho mọi số phận trên đời, phải biết tha thứ, phải biết buông bỏ thù hận, phải luôn hướng đến những thứ tốt đẹp của cuộc đời.”
Du Hồn tát lên đôi má hồng của Trúc Chi một cái, ả cười nói:
“Ta ghét những ai dám lên mặt dạy đời ta.”
Trúc Chi đâu phải kiểu người nhịn nhục cho người khác chà đạp, cô lập tức ăn miếng trả miếng, cô tát lại lên đôi gò má của Du Hồn rồi cáu kỉnh nói:
“Tôi còn chưa nói hết câu, tôi không nhận mình đã trưởng thành, người xấu thì không xứng được tha thứ. Nếu cô còn đụng vào người tôi một lần nào nữa, tôi sẽ cho cô hối hận vì còn tồn tại đến tận bây giờ đấy.”
Du Hồn cầm lấy chổ đau trên má của ả điên tiết nhìn Trúc Chi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ả là ai chứ? Ả là ác thần, trước giờ chỉ có ả dám làm người khác đau, chưa có ai dám đánh trả cho dù có đánh trả cũng chẳng người nào đụng được vào một sợi tóc trên người ả. Con nhỏ con này khiến ả điên máu, ả muốn nó trả giá cho cái tát ban nảy, nó chỉ là một người phàm mà dám lên mặt với ả thì thôi còn tát lại ả.
Du Hồn không thèm nghĩ đến kế hoạch dụ Huyết Yêu vào trong tòa lâu đài một mình nữa, ả cốc cần quan tâm đến kế hoạch ngu si mà tên thần tiên kia đã bày ra với ả trước đó, ả muốn Trúc Chi phải trả giá trước sau đó giết Huyết Yêu sau. Dù sao thì hắn vào đến đây rồi cũng chẳng thể nào chiếm thế thượng phong khi hắn chẳng sài được năng lực thần tiên của mình.
Du Hồn huýt sáo rồi lôi cổ Trúc Chi bay lên trên cao. Đổng Cô lập tức bay lên theo sau (Đổng Cô không phải thần tiên nên vẫn còn giữ được nguyên trạng quỷ khí của chính mình). Du Hồn ném Trúc Chi sang một bên khiến cái áo của cô vướng vào ngọn cây cạnh đó, thân thể cô treo lửng lơ, cành cây làm rách lưng áo của cô chạm vào làn da của cô khiến nó đau rát. Trúc Chi lạnh nhạt nhìn vẻ thích thú của Du Hồn khi đã ném cô đi như thế, thuận tiện kéo cung tên bắn trúng bả vai của Du Hồn khiến ả văng vào tường lâu đài và rơi hẳn xuống đất.
Trúc Chi căm tức nói:
“Đáng lý đã trúng tim, ở trên này khó nhắm bắn hơn thật.”
Cành cây trên cao không giữ Trúc Chi được lâu, nó xé toạt chiếc áo của cô đang mặc và gãy lìa lôi cả người cô rơi xuống đất.
Huyết Yêu ngay lúc Trúc Chi bị treo trên cành cây đã chạy tới đứng dưới đợi sẵn. Khi thấy cô bắn trúng Du Hồn, hắn mỉm cười rất tươi. Thân thể Trúc Chi rơi thẳng vào vòng tay Huyết Yêu, cô ôm lấy cổ của hắn cũng mỉm cười. Đôi nam nữ đang đứng dưới tán cây cổ thụ già cỗi, những chiếc lá rơi rụng xung quanh họ tạo một không khí lãng mạn không ngờ. Họ nhìn nhau cười như trong mắt chỉ có đối phương.
Thanh Lâm chứng kiến cảnh đó vừa vui lại vừa buồn, vui vì Trúc Chi không sao, buồn vì ánh mắt cô nhìn Huyết Yêu đầy nhu tình mật ý. Rất may cho họ, ngay lúc ấy Du Hồn đang bận bịu rút mũi tên ra khỏi người ả đã không kịp thấy cảnh xuân tươi đẹp ấy, nếu không có thể ả sẽ nghĩ ra cách làm đau Huyết Yêu bằng chính Trúc Chi chứ không phải Nhất Uy nữa.
Huyết Yêu thả cô xuống, hắn nói với cô:
“Bắn giỏi lắm.”
“Không trúng tim, tui nhắm bắn trái tim của ả đó chứ.”
Huyết Yêu xoa đầu cô và nói:
“Ả không chết dưới mũi tên này đâu.”
“Dù sao cũng khiến ả đau là tui vui rồi, dám ném tui đi xa thế.”
Huyết Yêu gõ đầu Trúc Chi một cái rồi nói thầm vào tai cô cái gì đó, chỉ thấy Trúc Chi cười tươi gật gù cái đầu liên tục. Cô cảm thấy yên tâm khi nghe Huyết Yêu nói điều đó. Huyết Yêu rời đi ngay khi thấy cô đã hiểu ý gã.
Đổng Cô thấy Trúc Chi đã được an toàn liền bay đến chổ Nhất Uy và cứu cậu xuống đất. Vô Ảnh chạy lại chổ ả muốn phụ giúp một tay. Hai người cùng nhau dìu dắt Nhất Uy đến một cây cổ thụ cao rợp bóng mát. Vô Ảnh xem xét vết thương cho Nhất Uy, gã thấy vết thương trên người cậu đã lành từ lâu.
Thanh Lâm cũng thôi nhìn về phía Trúc Chi và Huyết Yêu, cậu tức tốc chạy tới chổ Vô Ảnh, cậu ngồi xuống vạch áo dính đầy máu của Nhất Uy ra và cậu kinh ngạc khi thấy thân thể Nhất Uy không có bất cứ thương tổn nào. Thanh Lâm nói:
“Quả nhiên, nó mang nửa dòng máu phượng hoàng nên vết thương tự lành lại.”
Vô Ảnh lắc đầu:
“Không. Đây không phải là Nhất Uy, mặc dù được biến ra rất giống nó, nhưng lại không có mạch đập.”, Vô Ảnh chìa cánh tay rất giống với cánh tay người nhưng rõ ràng không có mạch cũng không có máu khi Vô Ảnh thử rạch một miếng trên tay của xác chết Nhất Uy.
Thanh Lâm chưa hết bàng hoàng thì nghe Vô Ảnh nói tiếp:
“Anh đoán đây chỉ là cái bẫy.”
Vừa nói xong, Nhất Uy đang ở trong tay của Vô Ảnh liền nổ tung thành một làn khói xanh kì lạ. Trúc Chi đang bận nhìn ngắm Huyết Yêu một mình đi bộ vào trong tòa lâu đài thì bị giật mình bởi tiếng nổ. Cô quay ra đã không còn thấy ai đứng đó nữa. Quái, rõ ràng vừa nảy Vô Ảnh, Đổng Cô và Thanh Lâm mới vừa đứng đó, họ đã biến đi đâu?
Du Hồn rút cuộc cũng rút mũi tên ra khỏi người mình, ả nhổ văng một ngụm nước miếng ra một bên, ả nhìn máu dính đầy trên tay mình, mắt nổi lên sát khí. Nếu không phải nghĩ đến cái kế hoạch ngu si của lão thần tiên cứ một mực muốn tách riêng đám người này ra đánh úp chúng, ả đã xử trí từng tên từng tên một rồi, đâu để một con nhóc có cơ hội bắn trúng ả.
Du Hồn cười đắc ý khi thấy kế hoạch của ả đã thành công được bước đầu tiên. Ả đã biến cái xác của Nhất Uy và treo lủng lẳng phía trên lâu đài, ả biết chắc thể nào Huyết Yêu (hoặc những người đi cùng với hắn) thể nào cũng tìm cách lấy nó xuống. Trong kế hoạch của ả và gã thần tiên kia, bước đầu phải tách đoàn người đi cùng nhau ra, sau đó giết từng người từng người, bởi vì ả không biết được ai trong số họ là kẻ đang mang trong mình dòng máu của người đó – một kẻ nguy hiểm cho cả ả và gã thần tiên.
Du Hồn thấy Trúc Chi đang chết đứng đằng đó thì lại gần, ả giả vờ tỏ ra quan tâm:
“Sao cô em có vẻ buồn? Đang tự hỏi họ đã đi đâu sao?”
Trúc Chi không trả lời, cô quay sang trừng mắt nhìn Du Hồn, ả giả vờ sợ hãi:
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ thương hại ngươi mất. Nói cho ngươi một bí mật nhé: Họ chỉ đang ở đâu đó trong tòa lâu đài kia thôi, đảm bảo rất an toàn. Huyết Yêu công tử có người đang đợi hắn trong đó, hình như là bạn tâm giao. Ta có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật.”
Du Hồn không quan tâm Trúc Chi có muốn trả lời hay không mà nói luôn:
“Ngươi biết người sử dụng được Thượng Nguyệt là ai, đúng chứ?”
“Anh giết người ta được hay không hẳn nói nha.”
“Không làm anh nộ khí xung thiên thì có thể xem xét. Nếu anh có thể rời khỏi cơ thể này thì hay quá.”
Sau cùng Tiểu Bạch đang nhảy cà tưng cà tưng phía sau hai người nghe Vô Ảnh nói vậy liền chạy lên góp vui:
“Tại sao anh lại không thoát ra được khỏi cơ thể đó?”
Vô Ảnh nói giọng bi thương quá độ nghe giả tạo hết sức:
“Anh là quỷ nhập hồn, trong một lần chơi ngu anh đã nhập vào một thân xác của một thằng xấu trai yếu ớt này rồi thoát ra không được. Huyết Yêu nói sẽ tìm ra nguyên nhân nhưng vẫn chưa kịp nói cho anh biết thì bị Du Hồn phá đám. Anh phải giết ả để trả mối hận thù này.”
Vô Ảnh giả đò tự bóp cổ của mình rồi ngã lăn quay xuống đất, há miệng mắt trợn trừng như đã chết. Tiểu Bạch cười ha ha khi thấy bộ dạng giả vờ rất mắc cười của Vô Ảnh, nó ôm bụng cười sặc sụa một hồi lâu vẫn chưa chịu ngừng, nước mắt chảy cả ra mí mắt. Trúc Chi thấy không có gì đáng buồn cười ở đây, cô dừng lại lôi Vô Ảnh ngồi dậy rồi chờ cho đến khi nào Tiểu Bạch ngừng cười thì sẽ đi tiếp.
Vô Ảnh có vẻ hứng chí với tài mua vui của mình, gã đứng dậy theo Trúc Chi rồi cùng cô đứng đợi Tiểu Bạch cười xong. Con bé vẫn còn cười khiến Vô Ảnh bắt đầu cảm thấy bực mình, trò hề của gã không đến mức phải cười nghiêng ngả như thế, đành rằng gã cũng khoái chí khi có người cười trước sự hài hước nho nhỏ của gã, nhưng cười quá độ như thế khiến gã thêm ngượng ngùng và thấy không thành thật.
Cuối cùng Tiều Bạch cũng ngừng cười, nó ôm lấy hai bên sườn đang đau lên vì cười quá nhiều, nó nói với Vô Ảnh:
“Em biết có một cách giúp anh thoát khỏi thân xác này, chỉ có điều nếu anh thoát ra rồi thân xác này phải làm sao? Đâu ai rãnh rỗi bảo vệ nó đâu.”
Vô Ảnh tỏ ra không quan tâm đến thân xác của Minh cho lắm, gã hỏi Tiểu Bạch:
“Cách đó là cách gì?”
“Tiểu Bạch biết anh không phải là quỷ.”
Vô Ảnh nói giọng tự ái đầy mình:
“Cái gì? Anh là quỷ tộc đàng hoàng chứ không phải một làn khói đỏ lè đâu.”
Trúc Chi trêu đùa:
“Con bé có nói anh là một làn khói đỏ lè đâu, cái này tự anh khai ra nha.”
Tiểu Bạch nhắc lại:
“Làn khói đỏ lè.”
Rồi nó òa lên cười, cười to đến mức Huyết Yêu đang đi trước quay đầu xuống nhìn. Hắn đi thật chậm lại một chút khiến cho Đổng Cô đang đi sau đập đầu vào lưng hắn. Hắn quay đầu trừng mắt nhìn ả khiến ả hết hồn hết vía nhảy đi phía sau Thanh Lâm.
Huyết Yêu đi ngang hàng với Trúc Chi, Vô Ảnh và Tiểu Bạch, có vẻ hắn sợ Tiểu Bạch có thể tiết lộ thân thế của Vô Ảnh cho gã biết. Hắn phải đề phòng Tiểu Bạch, phải giữ nó ở gần hắn mới được. Hắn nói:
“Tiểu Bạch lại đây đi cùng ta.”
Tiểu Bạch lập tức chạy lên đi cùng Huyết Yêu bỏ lại Vô Ảnh đang ngơ ngác chưa được hỏi chuyện mà nó vừa nói lúc này, nó còn chưa nói cho gã biết nếu gã không phải là quỷ chứ là cái gì được, lâu nay chẳng phải gã tưởng mình là quỷ ư?
Huyết Yêu đã tách thành công Tiểu Bạch ra khỏi Vô Ảnh, hắn vui vẻ tiếp tục dẫn đầu. Tới gần hồ, hắn biến ra một chiếc thuyền xinh xắn và ra hiệu cho tất cả mọi người cùng lên thuyền, hắn là người lên sau cùng. Hắn dùng phép thuật khiến chiếc thuyền tự động dời bến mà không cần ai phải chèo thuyền.
Thanh Lâm một lần nữa tỏ ra thích thú trước sự phiêu lưu ly kỳ lần này của cậu, dù cậu có hơi ngán mấy thây ma ở phía trước, hy vọng cậu không cản đường cản lối ai trong trận chiến sắp tới, cậu thật sự không muốn trở thành một kẻ vô dụng.
Khi họ đi đến giữa hồ, quả nhiên đúng như lời Tiểu Bạch nói: có một sợi dây mây dài sâu xuống tận đáy hồ. Thanh Lâm, Trúc Chi và Vô Ảnh (do mang thân xác người phàm) nên rất khó có thể xuống dưới đáy hồ mà không cần sự trợ giúp nào, vậy nên sau khi Huyết Yêu đưa cho cả ba mỗi người một viên dược đan có tác dụng thở được dưới nước, Tiểu Bạch liền ôm lấy Trúc Chi, Huyết Yêu ôm lấy Thanh Lâm, còn Đổng Cô dùng sợi dây lụa quấn chặt người Vô Ảnh lại (Vô Ảnh không được vui cho lắm, mặt cứ quạu quọ), họ bắt đầu từ từ đi xuống theo đường của dây mây.
Trúc Chi tưởng tượng họ đang đi xuống tận đáy hồ sâu, nào ngờ hướng của dây mây đổi hướng, nó đi lên thẳng lên trên mặt nước, Huyết Yêu đành biến ra một chiếc thuyền khác và cả bọn lại tiếp tục đi tiếp cuộc hành trình chán ngắt trên hồ đen. Trúc Chi bực mình hỏi:
“Sao mình không đi thẳng tắp luôn mà phải đi theo đường dây mây rồi lại vòng lên trên?”
Tiểu Bạch nói với vẻ thông cảm lồ lộ trên nét mặt của nó:
“Tỷ không biết đó thôi, đoạn hồ lúc này có một dòng nước xoáy, mọi thứ chạm vào nó đều bị tan nát, thế nên mới có dây mây đó, nhiều người không biết về dây mây nên đã chết hết rồi.”
Trúc Chi thở dài:
“Du Hồn chuyện gì cũng suy nghĩ chu đáo, đối phó với ả ta có vẻ phải vắt óc suy nghĩ hơi nhiều.”
Huyết Yêu nói với Tiểu Bạch:
“Ngươi đừng ra mặt vội, trước hết hãy chui vào trong tay áo của ta chờ tín hiệu của ta rồi hẳn ra ngoài.”
Tiểu Bạch gật đầu, ngay lập tức thu nhỏ mình lại chui vào ống tay áo của Huyết Yêu. Chẳng mấy chốc họ đã qua đến bên này bờ. Huyết Yêu bay ra khỏi thuyền, Đổng Cô cũng làm y chan, chỉ có ba người còn lại đang vật lộn với chiếc thuyền hòng lên bờ an toàn.
Huyết Yêu chờ tất cả mọi người lên bờ, hắn rút ngay cây quạt giấu trong ống tay áo phất nhẹ lên người họ, lập tức bộ quần áo của họ trở nên khô ráo, Trúc Chi liên tục bắn trái tim bằng tay cho Huyết Yêu, hắn gõ cánh quạt lên đầu cô rồi bỏ đi trước.
Một nơi xa hoa lộng lẫy, một lâu đài nguy nga tráng lệ hiện ra trước mặt họ, xung quanh rừng cây thưa thớt chủ yếu chỉ toàn những cây cổ thụ có tuổi thọ ngàn năm rợp bóng mát. Trúc Chi thấy có một người con gái đứng trên lan can phía trên lâu đài nhìn xuống phía họ, ả ta cười, ả vẫy tay chào đón họ.
“A quên mất, lũ người đó không thấy được ta.”
Du Hồn bay từ trên đài cao xuống đất một cách nhẹ nhàng, tà áo tứ thân của ả tung bay trước gió làm Trúc Chi liên tưởng đến nàng tiên từ trên trời đang rơi xuống, làm sao có một người đẹp đến nhường ấy được. Ả vung roi vào người của Huyết Yêu, hắn chụp được bằng tay không.
Huyết Yêu nắm chặt dây roi của ả kéo tới trước mặt mình, Du Hồn khá bất ngờ khi Huyết Yêu vừa có thể nhìn thấy ả, vừa có thể chụp được đòn roi của ả nhanh như vậy. Kể từ khi trở thành tà thần, ả đã luyện một loại phép thuật khiến ả tàng hình trong mắt người khác, không ai có thể thấy được ả trừ phi ả muốn người đó nhìn thấy.
Huyết Yêu nói một cách tự nhiên:
“Muốn đánh lén ta ngươi phải học thêm mấy trăm năm công lực nữa.”
Du Hồn thu dây roi lại, ả cười đầy ngọt ngào xen một chút chọc tức:
“Huyết Yêu công tử quả nhiên danh bất hư truyền, tiểu nữ bái phục. Nhưng công tử đến đây mà không tính toán gì trước sao? Công tử phải biết nguyên nhân tại sao ta lại chọn nơi này làm nơi trú ẩn chứ?”
Ả ngưng một đoạn liếc mấy người đang đứng đó một chút, ả đoán Huyết Yêu nhìn được ả bởi vì hắn là thần, còn đám người phàm kia chắc chắn không nhìn thấy được ả. Nghĩ thế ả nói tiếp:
“Nơi này không một thần tiên nào có thể thi triển phép thuật, đó cũng chính là lý do ta được kẻ đó chọn hợp tác.”
Trúc Chi dời mắt nhìn phía trên lâu đài, cô thấy xác Nhất Uy bị treo lơ lửng giữa trời, mắt cậu nhắm nghiền, nhìn như xác chết. Trúc Chi lo lắng níu lấy tay áo của Huyết Yêu, hắn biết cô định nói gì. Hắn dùng phép thuật thu hồi thân thể của Nhất Uy lại vậy mà thân thể cậu ấy không nhúc chích, Trúc Chi thấy hắn thoáng sửng người, cô liền đoán lý do bởi vì hắn không thi triễn phép thuật được. Du Hồn đắc ý:
“Đã nói là không sử dụng được pháp thuật rồi, đừng cố quá Huyết công tử.”
Trúc Chi đăm ra lo lắng cho Huyết Yêu. Cô dần dần rõ một điều: hai người hợp tác với nhau vì một người sở hữu một nơi mà Huyết Yêu không thể đánh nhau bằng năng lực, một người vì muốn có được viên minh ngọc mà Huyết Yêu đang nắm giữ.
Du Hồn lướt đến bên cạnh Huyết Yêu, ả buông lời tán tỉnh:
“Ta nghe nói Huyết Yêu công tử chưa từng động tâm với nữ nhi, liệu có thể nào cho ta có cơ hội làm người của công tử chăng?”
Huyết Yêu mặt không biến sắc không thèm trả lời Du Hồn. Ả ta không phật lòng chút nào, nếu hắn chịu làm theo ý ả, ả sẽ khinh thường hắn cho xem. Ả nói:
“Nhìn sắc mặt công tử xem kìa còn mang theo nhiều người như vậy muốn cứu tên tiểu tử kia sao?”
Du Hồn chỉ tay lên trên nơi Nhất Uy đang bị treo, Trúc Chi cũng nhìn theo hướng tay của ả, cô lo lắng cho Nhất Uy hơn khi thấy cậu chẳng có phản ứng gì, liệu vết thương của cậu ấy đã tự lành lại chưa, sao áo của cậu ấy máu mê dính đầy trông đáng sợ như vậy.
Du Hồn thấy Huyết Yêu có vẻ bình thản và ả không thích điều đó. Ngay cả khi biết nơi này không một thần tiên nào dùng được thần lực mà hắn vẫn trơ trơ cái mặt ra nhìn khắp nơi một lượt, chẳng sợ hãi chuyện tiếp theo sẽ đến với mình. Du Hồn đành vào thẳng vấn đề:
“Cũng được, ta không muốn làm khó công tử, chỉ cần công tử theo ta vào trong đó đàm đạo chuyện riêng một chút, ta có thể cân nhắc sẽ thả thằng bé kia ra hay không.”
Trúc Chi giơ tay can ngăn:
“Không được.”, Trúc Chi chán ghét nhìn Du Hồn, cô thừa biết ả đang dụ dỗ Huyết Yêu vào chổ nguy hiểm. Có vẻ ả không biết rằng họ đã biết về cái bẫy nho nhỏ giữa ả và tên thần tiên áo xám kia, cô đoán tên thần tiên kia đang núp ở đâu đó bên trong tòa lâu đài chực chờ Huyết Yêu xuất hiện hòng giết hắn. Cô không muốn Huyết Yêu đi vào hiểm nguy một mình như thế, mặc dù cô biết hắn làm việc vô cùng thận trọng.
Du Hồn liếc nhìn Trúc Chi – một cô bé ở độ tuổi mười bảy non nớt và sao nó có thể nhìn thấy ả. Ả hơi choáng khi nhận ra những người đứng đây đều nhìn thấy được ả, những tên con trai đang nhìn ả đầy chán ghét, còn một người phụ nữ xinh đẹp nữa mà ả đoán chắc đây chính là Đổng Cô – kẻ thù không đội trời chung với ả và ả sẽ tính sổ với cô ta sau.
Du Hồn nhìn mặt Trúc Chi cứng rắn như vậy cũng khiến ả muốn bật cười. Ả nói:
“Chuyện người lớn bé con không nên xen vào, nguy hiểm lắm. Ta còn biết thời của các người nữ nhân chưa mười tám thì chưa thật sự trưởng thành đâu.”
Trúc Chi lắc đầu nhìn sâu vào ánh mắt Du Hồn và nói như đang thôi miên ả ta:
“Trưởng thành hay không không dựa vào số tuổi của người ta, trưởng thành dựa vào sự thay đổi trong suy nghĩ và hành động của họ, phải biết phân biệt tốt xấu, phải biết cảm thông cho mọi số phận trên đời, phải biết tha thứ, phải biết buông bỏ thù hận, phải luôn hướng đến những thứ tốt đẹp của cuộc đời.”
Du Hồn tát lên đôi má hồng của Trúc Chi một cái, ả cười nói:
“Ta ghét những ai dám lên mặt dạy đời ta.”
Trúc Chi đâu phải kiểu người nhịn nhục cho người khác chà đạp, cô lập tức ăn miếng trả miếng, cô tát lại lên đôi gò má của Du Hồn rồi cáu kỉnh nói:
“Tôi còn chưa nói hết câu, tôi không nhận mình đã trưởng thành, người xấu thì không xứng được tha thứ. Nếu cô còn đụng vào người tôi một lần nào nữa, tôi sẽ cho cô hối hận vì còn tồn tại đến tận bây giờ đấy.”
Du Hồn cầm lấy chổ đau trên má của ả điên tiết nhìn Trúc Chi như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Ả là ai chứ? Ả là ác thần, trước giờ chỉ có ả dám làm người khác đau, chưa có ai dám đánh trả cho dù có đánh trả cũng chẳng người nào đụng được vào một sợi tóc trên người ả. Con nhỏ con này khiến ả điên máu, ả muốn nó trả giá cho cái tát ban nảy, nó chỉ là một người phàm mà dám lên mặt với ả thì thôi còn tát lại ả.
Du Hồn không thèm nghĩ đến kế hoạch dụ Huyết Yêu vào trong tòa lâu đài một mình nữa, ả cốc cần quan tâm đến kế hoạch ngu si mà tên thần tiên kia đã bày ra với ả trước đó, ả muốn Trúc Chi phải trả giá trước sau đó giết Huyết Yêu sau. Dù sao thì hắn vào đến đây rồi cũng chẳng thể nào chiếm thế thượng phong khi hắn chẳng sài được năng lực thần tiên của mình.
Du Hồn huýt sáo rồi lôi cổ Trúc Chi bay lên trên cao. Đổng Cô lập tức bay lên theo sau (Đổng Cô không phải thần tiên nên vẫn còn giữ được nguyên trạng quỷ khí của chính mình). Du Hồn ném Trúc Chi sang một bên khiến cái áo của cô vướng vào ngọn cây cạnh đó, thân thể cô treo lửng lơ, cành cây làm rách lưng áo của cô chạm vào làn da của cô khiến nó đau rát. Trúc Chi lạnh nhạt nhìn vẻ thích thú của Du Hồn khi đã ném cô đi như thế, thuận tiện kéo cung tên bắn trúng bả vai của Du Hồn khiến ả văng vào tường lâu đài và rơi hẳn xuống đất.
Trúc Chi căm tức nói:
“Đáng lý đã trúng tim, ở trên này khó nhắm bắn hơn thật.”
Cành cây trên cao không giữ Trúc Chi được lâu, nó xé toạt chiếc áo của cô đang mặc và gãy lìa lôi cả người cô rơi xuống đất.
Huyết Yêu ngay lúc Trúc Chi bị treo trên cành cây đã chạy tới đứng dưới đợi sẵn. Khi thấy cô bắn trúng Du Hồn, hắn mỉm cười rất tươi. Thân thể Trúc Chi rơi thẳng vào vòng tay Huyết Yêu, cô ôm lấy cổ của hắn cũng mỉm cười. Đôi nam nữ đang đứng dưới tán cây cổ thụ già cỗi, những chiếc lá rơi rụng xung quanh họ tạo một không khí lãng mạn không ngờ. Họ nhìn nhau cười như trong mắt chỉ có đối phương.
Thanh Lâm chứng kiến cảnh đó vừa vui lại vừa buồn, vui vì Trúc Chi không sao, buồn vì ánh mắt cô nhìn Huyết Yêu đầy nhu tình mật ý. Rất may cho họ, ngay lúc ấy Du Hồn đang bận bịu rút mũi tên ra khỏi người ả đã không kịp thấy cảnh xuân tươi đẹp ấy, nếu không có thể ả sẽ nghĩ ra cách làm đau Huyết Yêu bằng chính Trúc Chi chứ không phải Nhất Uy nữa.
Huyết Yêu thả cô xuống, hắn nói với cô:
“Bắn giỏi lắm.”
“Không trúng tim, tui nhắm bắn trái tim của ả đó chứ.”
Huyết Yêu xoa đầu cô và nói:
“Ả không chết dưới mũi tên này đâu.”
“Dù sao cũng khiến ả đau là tui vui rồi, dám ném tui đi xa thế.”
Huyết Yêu gõ đầu Trúc Chi một cái rồi nói thầm vào tai cô cái gì đó, chỉ thấy Trúc Chi cười tươi gật gù cái đầu liên tục. Cô cảm thấy yên tâm khi nghe Huyết Yêu nói điều đó. Huyết Yêu rời đi ngay khi thấy cô đã hiểu ý gã.
Đổng Cô thấy Trúc Chi đã được an toàn liền bay đến chổ Nhất Uy và cứu cậu xuống đất. Vô Ảnh chạy lại chổ ả muốn phụ giúp một tay. Hai người cùng nhau dìu dắt Nhất Uy đến một cây cổ thụ cao rợp bóng mát. Vô Ảnh xem xét vết thương cho Nhất Uy, gã thấy vết thương trên người cậu đã lành từ lâu.
Thanh Lâm cũng thôi nhìn về phía Trúc Chi và Huyết Yêu, cậu tức tốc chạy tới chổ Vô Ảnh, cậu ngồi xuống vạch áo dính đầy máu của Nhất Uy ra và cậu kinh ngạc khi thấy thân thể Nhất Uy không có bất cứ thương tổn nào. Thanh Lâm nói:
“Quả nhiên, nó mang nửa dòng máu phượng hoàng nên vết thương tự lành lại.”
Vô Ảnh lắc đầu:
“Không. Đây không phải là Nhất Uy, mặc dù được biến ra rất giống nó, nhưng lại không có mạch đập.”, Vô Ảnh chìa cánh tay rất giống với cánh tay người nhưng rõ ràng không có mạch cũng không có máu khi Vô Ảnh thử rạch một miếng trên tay của xác chết Nhất Uy.
Thanh Lâm chưa hết bàng hoàng thì nghe Vô Ảnh nói tiếp:
“Anh đoán đây chỉ là cái bẫy.”
Vừa nói xong, Nhất Uy đang ở trong tay của Vô Ảnh liền nổ tung thành một làn khói xanh kì lạ. Trúc Chi đang bận nhìn ngắm Huyết Yêu một mình đi bộ vào trong tòa lâu đài thì bị giật mình bởi tiếng nổ. Cô quay ra đã không còn thấy ai đứng đó nữa. Quái, rõ ràng vừa nảy Vô Ảnh, Đổng Cô và Thanh Lâm mới vừa đứng đó, họ đã biến đi đâu?
Du Hồn rút cuộc cũng rút mũi tên ra khỏi người mình, ả nhổ văng một ngụm nước miếng ra một bên, ả nhìn máu dính đầy trên tay mình, mắt nổi lên sát khí. Nếu không phải nghĩ đến cái kế hoạch ngu si của lão thần tiên cứ một mực muốn tách riêng đám người này ra đánh úp chúng, ả đã xử trí từng tên từng tên một rồi, đâu để một con nhóc có cơ hội bắn trúng ả.
Du Hồn cười đắc ý khi thấy kế hoạch của ả đã thành công được bước đầu tiên. Ả đã biến cái xác của Nhất Uy và treo lủng lẳng phía trên lâu đài, ả biết chắc thể nào Huyết Yêu (hoặc những người đi cùng với hắn) thể nào cũng tìm cách lấy nó xuống. Trong kế hoạch của ả và gã thần tiên kia, bước đầu phải tách đoàn người đi cùng nhau ra, sau đó giết từng người từng người, bởi vì ả không biết được ai trong số họ là kẻ đang mang trong mình dòng máu của người đó – một kẻ nguy hiểm cho cả ả và gã thần tiên.
Du Hồn thấy Trúc Chi đang chết đứng đằng đó thì lại gần, ả giả vờ tỏ ra quan tâm:
“Sao cô em có vẻ buồn? Đang tự hỏi họ đã đi đâu sao?”
Trúc Chi không trả lời, cô quay sang trừng mắt nhìn Du Hồn, ả giả vờ sợ hãi:
“Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta sẽ thương hại ngươi mất. Nói cho ngươi một bí mật nhé: Họ chỉ đang ở đâu đó trong tòa lâu đài kia thôi, đảm bảo rất an toàn. Huyết Yêu công tử có người đang đợi hắn trong đó, hình như là bạn tâm giao. Ta có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi phải trả lời thành thật.”
Du Hồn không quan tâm Trúc Chi có muốn trả lời hay không mà nói luôn:
“Ngươi biết người sử dụng được Thượng Nguyệt là ai, đúng chứ?”
Tác giả :
Muội Nương