Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 56: Kinh Thành Thăng Long
Huyết Yêu và Trúc Chi dừng lại tại một căn nhà nhỏ làm bằng gỗ lim, mái lợp ngói, dóc mái thẳng, đao cong, nhà có bốn gian nhìn rất cổ kính mang nhiều nét cổ đại của Việt Nam ngày xưa. Ngôi nhà nằm riêng biệt ngay trong một khu rừng tre, khu rừng nằm ở đâu thú thật Trúc Chi không biết, xung quanh nó cỏ xanh ngát, hàng rào có những dây leo mà điểm trên đó những bông hoa màu vàng khoe sắc rực rỡ.
Huyết Yêu mở cửa bằng cái phất tay rất nhẹ và chờ Trúc Chi bước vào, cô ham thích nhìn ngắm ngôi nhà đến nổi mặt nghệch ra. Phải đến khi Huyết Yêu đằng hắng mấy cái rõ to cô mới chạy ngay tới đi song song với hắn. Cô lén nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, cô hơi đau lòng, cô nhớ ra hắn hầu như chưa được nghĩ ngơi một chút nào.
Cô bước theo hắn vào nhà, trong nhà khác với bên ngoài một trời một vực. Khác với vẻ cỏ điển của căn nhà, bên trong hầu như rộng hơn rất nhiều và được trang trí theo thời hiện đại ngày nay, có chùm đèn to, có đồng hồ treo tường công ngủ sắc rất đẹp, mọi thứ vô cùng lộng lẫy và sang trọng. Mọi thứ được bày biện rất gọn gàng và sạch sẽ. Trúc Chi tấm tắt khen ngợi hắn, để chổ ở gọn gàng như vậy cũng mất rất nhiều thời gian.
Khi bước vào sâu chút nữa, Trúc Chi thấy những hàng kệ dài như một thư viện, nhưng to gấp ngàn lần so với thư viện ngoài đời mà cô từng thấy. Trong đó không chỉ có sách mà còn có đủ loại hộp to và nhỏ khác nhau, những chai lọ chi chít, cô kinh ngạc đến mức mắt lồi ra ngoài.
Huyết Yêu thấy mặt cô thộn ra thì phì cười, hắn giải thích:
“Nơi này là chổ của ta, đó toàn là những vật bị nguyền rủa, mỗi cái hộp đều chứa bùa chúa phong ấn của ta cả đấy.”
Trúc Chi nhìn đến hoa cả mắt, cô hoàn toàn quên sạch mục địch hắn đưa mình đến nơi này là gì, vì cô chợt nhớ Bạch Lam từng nói với cô Huyết Yêu chưa từng cho ai khác vào “sào huyệt” này của hắn, nếu đúng như lời chị ấy nói: cô chính là người đầu tiên được hắn đưa vào nơi này. Nghĩ như vậy, mặt của Trúc Chi chợt nóng rang, cô bối rối giật giật ngón tay của mình mấy lần.
Huyết Yêu nhấn mạnh một chuyện càng khiến tai của cô đỏ cả lên:
“Cô là người thứ hai bước vào đây sau ta đấy.”
Điều này chứng tỏ hắn phải rất tin tưởng cô mới cho cô hiện diện ở tại nơi này. Trúc Chi không biết phản ứng ra sao ngoài im lặng giấu đi nỗi ngại ngùng pha một chút xao xuyến đang dâng lên từ tận đáy lòng, cô chỉ lén nhìn hắn, cô thấy hắn đi về phía một cái kệ màu xanh lá rồi lấy ra một cái gương đồng cũ kĩ, cô tiến đến muốn hỏi hắn thì hắn trả lời trước:
“Trước đây ta từng bị thương khi đấu với hắn, bây giờ ta không chắc, bởi vì ta mạnh hơn thời đó rất nhiều. Nhưng ta muốn mọi thứ kết thúc trong hòa bình, không muốn mất thêm sinh mạng nào, nhất là Nhất Uy. Ta phải quay trở về quá khứ một chút, ta muốn lấy lại một thứ - thứ duy nhất khiến hắn khao khát có được ngoại trừ cái đầu của Kim Quy.”
Trúc Chi hỏi:
“Thứ đó là gì vậy?”
“Tro phượng hoàng. Một con duy nhất có được ở thời đó. Ta nghe Kim Quy nói chôn tại đó.”
“Phượng hoàng có thật sao?”
Huyết Yêu không trả lời cô, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cách khinh bỉ, môi của hắn nhếch lên một nụ cười – không hiểu sao nụ cười vừa rồi của hắn khiến trái tim của Trúc Chi đập loạn nhịp, cô đưa tay lên sờ lấy trái tim của mình, nhẹ nhàng vuốt ve muốn nó đập bình thường trở lại, với linh lực của hắn có thể sẽ nghe thấy tiếng tim của cô và phát hiện nó đang đập một cách hoảng loạn mất. Cô biết nụ cười khinh khỉnh đó của hắn có ý gì, hắn khinh thường cô biết mà còn hỏi, nếu phượng hoàng không có thật sao lại có tro cho hắn và cô đi lấy được.
Huyết Yêu vung gương đồng lên trên trần nhà, từ gương đồng tỏa xuống một luồng ánh sáng kì lạ màu đỏ rực, hắn kéo cánh tay của cô vào trong đó. Họ lập tức biến mất theo luống ánh sáng đỏ kia.
Huyết Yêu ôm chặt lấy cơ thể của Trúc Chi nói nhỏ vào tai cô:
“Không được mở mắt, người bình thường mở mắt không khoảng không trong này rất nguy hiểm, cô phải ôm chặt lấy ta, dù có bất cứ động tĩnh gì cũng không được buông tay của ta.”
Trúc Chi ngoan ngoãn nghe lời cô nhắm tịt mắt lại, cô đã nằng nặc đòi theo hắn tới nơi này, không thể tạo thêm gánh nặng cho hắn được. Cô nghe thấy tiếng Huyết Yêu gạt cái gì đó tạo một âm thanh rất chói tai, cô còn nghe thấy một tiếng “Hực” phát ra trên đỉnh đầu của mình, có vẻ có thứ gì đó va chạm vào người của Huyết Yêu khiến hắn đau đớn kêu ra thành tiếng như vậy. Cô lo lắng tính mở mắt nhìn xem có chuyện gì đã nghe thấy hắn nói bên tai của mình:
“Ta không sao.”
Hắn nói dối, nếu không sao thật sao Trúc Chi nghe trong giọng của hắn có một tia đau đớn? Trúc Chi không muốn mở mắt nữa, cô ghì chặt ôm lấy hắn an ủi, rất muốn xin lỗi vì đã đòi hỏi hắn đưa mình theo. Nếu cô biết bản thân trở thành gánh nặng như thế này đã không theo hắn làm gì. Cô nói nhỏ cho hắn nghe:
“Xin lỗi. Thật sự tui chỉ đem lại gánh nặng cho anh.”
“Đâu phải lần đầu tiên, xin lỗi gì chứ.”
Đấy. Cái tên đầu đỏ đáng ghét này, trong giờ phút này vẫn còn muốn làm cho cô mất mặt, không phải cứ nhận lời xin lỗi của cô cho xong đi sao, cứ phải đay điếng nhau như thế. Quả không làm cô thất vọng. Thế rồi Trúc Chi nghe hắn nói rõ từng lời một:
“Nếu đi một mình, quả thật ta sợ mình không đủ dũng khí.”
Trúc Chi thoáng ngạc nhiên một chút, điều gì khiến hắn không đủ dũng khí như vậy? Huyết Yêu không cho cô thời gian nghĩ ngơi lâu, hắn ôm cô xoay người lại vừa tránh một sự va chạm khác. Đến nước này, Trúc Chi nghĩ tốt nhất cô không nên nói gì làm hắn phân tâm nữa, cứ để hắn tập trung cao độ để tránh những mối đe dọa phía trước.
Huyết Yêu đột nhiên ôm cô bằng một tay rồi phóng lên cao, hắn dùng một tay chưởng chưởng về phía trước, Trúc Chi nghe tiếng kêu la thảm thiết của cái gì đó. Cô còn nghe rõ ràng tiếng nói:
“Huyết Yêu, lần này đừng hòng thoát khỏi tay ta.”
“Nể tình giao hảo của ta và lão đừng làm khó ta, ta thật sự có chuyện gấp để làm.”, Huyết Yêu xuống giọng.
“Lần trước ngươi cũng nói có chuyện gấp, lão đã nhân nhượng một lần, lần này lão quyết không cho ngươi có cơ hội thứ hai.”
“Nhất Uy đã bị Nhãn Đan bắt rồi.”
Trúc Chi nghe giọng của lão già rất hốt hoảng:
“Cái gì? Vậy ngươi còn không mau nhanh lên.”, lão tránh sang một bên cho Huyết Yêu đi tiếp.
Cuối cùng hai người bọn họ đã thoát ra ngoài, Trúc Chi lập tức buông Huyết Yêu ra, cô nhìn thấy trên miệng của hắn còn đọng lại một chút máu. Theo phản xạ, cô đưa tay lau nó đi, cô nói:
“Những cái lúc nảy chạm phải anh là gì?”
Huyết Yêu phun ra một ngụm máu tươi, Trúc Chi lo lắng đấm thùi thụi lên lưng hắn, hắn quắc mắt nhìn cô, cô chột dạ cúi đầu xuống nhìn đất. Cô quá vội vã đã không suy nghĩ chu đáo, cô biết mình hơi mạnh tay thật, cô lí nhí chà bàn chân trên nền đất làm bùn bắn tung tóe lên người của cô, Huyết Yêu không kiềm nổi sự mắc cười ấy suýt nữa đã cười thành tiếng. Trúc Chi xấu hổ vô cùng, cô quyết định chờ hắn hồi phục nguyên khí hắn tự nói cho cô biết vậy.
Mặt trời đang xuống núi, ánh hoàng hôn đỏ rực phía xa xa, Trúc Chi ngước mặt lên nhìn trước mắt cô hiện ra một tòa thành cao ngất ngưỡng được đấp bằng đất vô cùng tráng lệ, phía sau lưng một con sông chảy qua tiếng chảy róc rách thật sự êm tai. Trúc Chi chạy tới phía con sông, cô ngồi xuống cố lau sạch sẽ vết bùn lúc nảy, trong đầu thoáng nghĩ: Nước sông thời này thật trong và sạch, cô còn soi được gương mặt mình dưới mặt nước. Khi cô ngước lên, cô thấy những con thuyền nối đuôi nhau đang xuôi mái chèo cập bến. Cô không có đồng hồ để xem giờ, điện thoại di động cũng không mang theo, cô thật sự muốn chụp lại cảnh quan đẹp đẽ này.
Trúc Chi chạy lại chổ Huyết Yêu muốn chỉ cho hắn thấy cảnh đẹp mà mình vừa thấy, nhưng khi chạy lại cô thấy cổng thành phía trước đang từ từ đóng lại, cô chỉ tay về phía cổng thành hỏi Huyết Yêu:
“Đó là gì? Đây là cổng thành, nhưng mà là cổng thành nào tui không đoán được.”
“Kinh thành Thăng Long.”
Trúc Chi reo mừng, cô được tận mắt chứng kiến kinh thành Thăng Long bằng mắt thường, cô sung sướng nhảy cẩng lên vui sướng, cô quên luôn chuyện đến đây làm gì, làm sao mà nhớ ra khi đang đứng trước cổng thành Thăng Long trong truyền thuyết.
Trúc Chi cố lục lại trí nhớ về kinh thành Thăng Long mình đã được học trong môn lịch sử. Lý Công Uẩn tức Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư về Thăng Long năm 1010, trong tác phẩm “Chiếu dời đô” cũng có nhắc tới. Nhưng cô không tài nào mường tượng ra được quan cảnh của kinh thành Thăng Long ra làm sao, cô cũng chưa có cơ hội đến Thăng Long tham quan (đó cũng là một trong những nuối tiếc sâu sắc trong tâm hồn của cô). Cô cũng biết được vì kinh thành được bao bọc bởi Đại La thành, xung quanh toàn sông nước nên kinh thành được xây đắp vừa để phòng vệ vừa để ngăn ngữa lũ lụt.
Trúc Chi nhắc lại một lần nữa:
“Ý anh nói đây là kinh thành Thăng Long đó sao. Tui chưa bao giờ được đi tham quan nơi đó. Huyết Yêu nè, làm sao tui mới nhìn thấy được tổng thể của kinh thành đây?”
Huyết Yêu chè môi, nhưng tay lại kéo khối cơ thể của Trúc Chi về phía mình. Hắn ôm cô tung bay lên cao thật cao, họ đáp trên một mái nhà trong kinh thành. Huyết Yêu thuyết minh cho cô:
“Mặt kia là sông Hồng.”, Huyết Yêu chỉ tay về phía Đông của tòa thành.
Trúc Chi nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, cô kinh ngạc bất giác mỉm cười. Trúc Chi tự nói:
“Vậy mặt Bắc và mặt Tây là sông Tô Lịch rồi, phía nam bên đó là sông Kim Ngưu.”
“Cô cũng hiểu biết chút đó chứ.”
“Tui từng học lịch sử chứ bộ, dân ta phải biết sử ta chứ. Nhưng mà anh nói cho tui một chút về bên trong kinh thành đó đi, tui không rành chút nào đâu.”
Huyết Yêu mỉm cười, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt của hắn càng điểm tô cho dung nhan tuấn mĩ của hắn, mái tóc bay theo cơn gió nhè nhẹ, hàng mi cong vuốt, cộng với đôi môi màu anh đào khiến Trúc Chi thầm ganh tỵ: Hắn quá tuấn mỹ rồi. Trúc Chi nghe giọng nói của hắn trầm trầm:
“Vòng trong cùng kia là Cấm thành – nơi ở của vua.”
“Điện Càn Nguyên đó ư?”, Trúc Chi chỉ tay về phía cửa cung chính giữa, có cung điện nằm ngay trung tâm, đèn trong điện sáng trưng, cô có thể thấy bóng dáng người nào đó đang đứng trước cửa nhìn xa xăm ra ngoài.
Trúc Chi phấn khích vô cùng, cô tươi cười với Huyết Yêu:
“Đây là thời nào vậy?”
“Nhà Lý, vua Lý Thái Tông.”
Trúc Chi hoàn toàn biết rõ vị vua này, Thái Tông hoàng đế được mô tả uy dũng hơn người, trải qua Loạn Tam Vương mà lên ngôi, là một trong những vị hoàng đế tài giỏi, thời của ông là sự khỏi đầu của sự thịnh vượng.
Vậy Huyết Yêu đưa cô trở về thời khắc này làm gì, cô ngước lên nhìn hắn, cô muốn hắn tự nói cho mình hơn là nhìn vẻ mặt khinh khỉnh mỗi khi cô đặt câu hỏi cho hắn. Cô không muốn thấy vẻ mặt tự đắc của hắn. Dĩ nhiên, không phụ lòng kỳ vọng của Trúc Chi, hắn chẳng hé răng nửa lời chỉ đứng đó nhìn ngắm mây trời, mặt hắn nở một nụ cười rất bình an giống như hắn trở về quê hương sau bao nhiêu năm xa cách vậy.
Trúc Chi vứt liêm sĩ của mình sang một bên, cô bắt đầu hỏi thẳng hắn:
“Vậy mình tới đây làm gì?”
“Có một đoạn lịch sử không ghi chép lại, hay họ không biết phải ghi chép lại như thế nào. Đó là thời kì đen tối nhất, trong thành xuất hiện những cái chết kì lạ của hàng loạt trinh nữ ở độ tuổi trăng rằm. Ta và Kim Quy cùng được giao nhiệm vụ bảo vệ kinh thành này. Chúng ta phát hiện trên cơ thể những xác chết có một điểm kì lạ: máu của họ bị trút sạch. Ban đầu chúng ta tưởng do loài dơi hút máu gây nên; nhưng xem lại thì vết cắn nó to tròn và dấu răng rất sâu, hẵn phải là một sinh vật có cái miệng hình tròn, răng cũng xếp theo một vòng tròn khép kín.”
Trúc Chi nghe Huyết Yêu thở dài, hắn tiếp tục nói:
“Chúng ta đã theo dõi hướng đi của nó trong một thời gian khá dài, cuối cùng cũng phát hiện ra nó – một sinh vật kì lạ giống như loài bò sát lại không có đuôi, đôi mắt của nó màu máu đỏ rực, và miệng tròn đầy răng. Kim Quy đã bắn một mũi tên trúng vào lưng của nó, nhưng nó vẫn chạy thoát được. Gần cả năm trời không thấy tung tích của nó xuất hiện, ta và Kim Quy tưởng nó đã chết rồi.”
Huyết Yêu nhìn về phía ánh chiều tà đang chiếu những tia nắng cuối ngày xuống mặt mình, hắn ngồi xuống trên mái nhà thuận đà kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.
Huyết Yêu nói giọng buồn buồn:
“Ta không hiểu rút cuộc tình yêu nam nữ mãnh liệt đến đâu, Kim Quy phải lòng một cô nương người phàm tên Tuyết Vân, ta đã cố khuyên hắn đừng nhúng quá sâu vào chuyện tình nam nữ.”, Huyết Yêu cười khổ, hắn thu đầu gối lại quay mặt với Trúc Chi và nói, “Cô biết đấy, hắn đương nhiên không nghe lời của ta. Vị cô nương đó cuối cùng cũng mang cốt nhục của Kim Quy – chính là Nhất Uy.”
Trúc Chi nghe thấy tiếng đóng cửa thành, cô ngó xuống con đường đầy người lúc nảy, mọi người đang hối hả nhanh tay thu dọn gian hàng, mặt ai nấy cũng đầy lo lắng. Cô ngước lên nhìn trời, bầu trời tự dưng bị nhuộm một màu đỏ thẫm, cơn gió thổi mạnh hơn bình thường khiến mặt nước dịu êm ban nảy gợn sóng dữ dội. Cô theo phản xạ níu lấy tay áo của Huyết Yêu, hắn trấn an nhìn cô, hắn ôm lấy eo của cô và bay thẳng đến một căn nhà nhỏ trong thành.
Trúc Chi nhìn vào trong nhà thấy xác một người phụ nữ nằm đó, bụng cô ta đầy máu, những bà mụ đỡ đẻ cho bà ta cũng bị giết hại một cách dã man, khắp nơi đều mùi máu, dường như cái chết của họ như một sự báo thù của ai đó vậy. Trúc Chi chạy tới với hy vọng có ai đó còn sống, Huyết Yêu liền ngăn cô lại:
“Họ chết rồi. Ta không thể cứu người đã chết được. Đừng nhìn ta như thế, ta không thay đổi được quá khứ đâu.”
Huyết Yêu mở cửa bằng cái phất tay rất nhẹ và chờ Trúc Chi bước vào, cô ham thích nhìn ngắm ngôi nhà đến nổi mặt nghệch ra. Phải đến khi Huyết Yêu đằng hắng mấy cái rõ to cô mới chạy ngay tới đi song song với hắn. Cô lén nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, cô hơi đau lòng, cô nhớ ra hắn hầu như chưa được nghĩ ngơi một chút nào.
Cô bước theo hắn vào nhà, trong nhà khác với bên ngoài một trời một vực. Khác với vẻ cỏ điển của căn nhà, bên trong hầu như rộng hơn rất nhiều và được trang trí theo thời hiện đại ngày nay, có chùm đèn to, có đồng hồ treo tường công ngủ sắc rất đẹp, mọi thứ vô cùng lộng lẫy và sang trọng. Mọi thứ được bày biện rất gọn gàng và sạch sẽ. Trúc Chi tấm tắt khen ngợi hắn, để chổ ở gọn gàng như vậy cũng mất rất nhiều thời gian.
Khi bước vào sâu chút nữa, Trúc Chi thấy những hàng kệ dài như một thư viện, nhưng to gấp ngàn lần so với thư viện ngoài đời mà cô từng thấy. Trong đó không chỉ có sách mà còn có đủ loại hộp to và nhỏ khác nhau, những chai lọ chi chít, cô kinh ngạc đến mức mắt lồi ra ngoài.
Huyết Yêu thấy mặt cô thộn ra thì phì cười, hắn giải thích:
“Nơi này là chổ của ta, đó toàn là những vật bị nguyền rủa, mỗi cái hộp đều chứa bùa chúa phong ấn của ta cả đấy.”
Trúc Chi nhìn đến hoa cả mắt, cô hoàn toàn quên sạch mục địch hắn đưa mình đến nơi này là gì, vì cô chợt nhớ Bạch Lam từng nói với cô Huyết Yêu chưa từng cho ai khác vào “sào huyệt” này của hắn, nếu đúng như lời chị ấy nói: cô chính là người đầu tiên được hắn đưa vào nơi này. Nghĩ như vậy, mặt của Trúc Chi chợt nóng rang, cô bối rối giật giật ngón tay của mình mấy lần.
Huyết Yêu nhấn mạnh một chuyện càng khiến tai của cô đỏ cả lên:
“Cô là người thứ hai bước vào đây sau ta đấy.”
Điều này chứng tỏ hắn phải rất tin tưởng cô mới cho cô hiện diện ở tại nơi này. Trúc Chi không biết phản ứng ra sao ngoài im lặng giấu đi nỗi ngại ngùng pha một chút xao xuyến đang dâng lên từ tận đáy lòng, cô chỉ lén nhìn hắn, cô thấy hắn đi về phía một cái kệ màu xanh lá rồi lấy ra một cái gương đồng cũ kĩ, cô tiến đến muốn hỏi hắn thì hắn trả lời trước:
“Trước đây ta từng bị thương khi đấu với hắn, bây giờ ta không chắc, bởi vì ta mạnh hơn thời đó rất nhiều. Nhưng ta muốn mọi thứ kết thúc trong hòa bình, không muốn mất thêm sinh mạng nào, nhất là Nhất Uy. Ta phải quay trở về quá khứ một chút, ta muốn lấy lại một thứ - thứ duy nhất khiến hắn khao khát có được ngoại trừ cái đầu của Kim Quy.”
Trúc Chi hỏi:
“Thứ đó là gì vậy?”
“Tro phượng hoàng. Một con duy nhất có được ở thời đó. Ta nghe Kim Quy nói chôn tại đó.”
“Phượng hoàng có thật sao?”
Huyết Yêu không trả lời cô, hắn chỉ liếc mắt nhìn cô một cách khinh bỉ, môi của hắn nhếch lên một nụ cười – không hiểu sao nụ cười vừa rồi của hắn khiến trái tim của Trúc Chi đập loạn nhịp, cô đưa tay lên sờ lấy trái tim của mình, nhẹ nhàng vuốt ve muốn nó đập bình thường trở lại, với linh lực của hắn có thể sẽ nghe thấy tiếng tim của cô và phát hiện nó đang đập một cách hoảng loạn mất. Cô biết nụ cười khinh khỉnh đó của hắn có ý gì, hắn khinh thường cô biết mà còn hỏi, nếu phượng hoàng không có thật sao lại có tro cho hắn và cô đi lấy được.
Huyết Yêu vung gương đồng lên trên trần nhà, từ gương đồng tỏa xuống một luồng ánh sáng kì lạ màu đỏ rực, hắn kéo cánh tay của cô vào trong đó. Họ lập tức biến mất theo luống ánh sáng đỏ kia.
Huyết Yêu ôm chặt lấy cơ thể của Trúc Chi nói nhỏ vào tai cô:
“Không được mở mắt, người bình thường mở mắt không khoảng không trong này rất nguy hiểm, cô phải ôm chặt lấy ta, dù có bất cứ động tĩnh gì cũng không được buông tay của ta.”
Trúc Chi ngoan ngoãn nghe lời cô nhắm tịt mắt lại, cô đã nằng nặc đòi theo hắn tới nơi này, không thể tạo thêm gánh nặng cho hắn được. Cô nghe thấy tiếng Huyết Yêu gạt cái gì đó tạo một âm thanh rất chói tai, cô còn nghe thấy một tiếng “Hực” phát ra trên đỉnh đầu của mình, có vẻ có thứ gì đó va chạm vào người của Huyết Yêu khiến hắn đau đớn kêu ra thành tiếng như vậy. Cô lo lắng tính mở mắt nhìn xem có chuyện gì đã nghe thấy hắn nói bên tai của mình:
“Ta không sao.”
Hắn nói dối, nếu không sao thật sao Trúc Chi nghe trong giọng của hắn có một tia đau đớn? Trúc Chi không muốn mở mắt nữa, cô ghì chặt ôm lấy hắn an ủi, rất muốn xin lỗi vì đã đòi hỏi hắn đưa mình theo. Nếu cô biết bản thân trở thành gánh nặng như thế này đã không theo hắn làm gì. Cô nói nhỏ cho hắn nghe:
“Xin lỗi. Thật sự tui chỉ đem lại gánh nặng cho anh.”
“Đâu phải lần đầu tiên, xin lỗi gì chứ.”
Đấy. Cái tên đầu đỏ đáng ghét này, trong giờ phút này vẫn còn muốn làm cho cô mất mặt, không phải cứ nhận lời xin lỗi của cô cho xong đi sao, cứ phải đay điếng nhau như thế. Quả không làm cô thất vọng. Thế rồi Trúc Chi nghe hắn nói rõ từng lời một:
“Nếu đi một mình, quả thật ta sợ mình không đủ dũng khí.”
Trúc Chi thoáng ngạc nhiên một chút, điều gì khiến hắn không đủ dũng khí như vậy? Huyết Yêu không cho cô thời gian nghĩ ngơi lâu, hắn ôm cô xoay người lại vừa tránh một sự va chạm khác. Đến nước này, Trúc Chi nghĩ tốt nhất cô không nên nói gì làm hắn phân tâm nữa, cứ để hắn tập trung cao độ để tránh những mối đe dọa phía trước.
Huyết Yêu đột nhiên ôm cô bằng một tay rồi phóng lên cao, hắn dùng một tay chưởng chưởng về phía trước, Trúc Chi nghe tiếng kêu la thảm thiết của cái gì đó. Cô còn nghe rõ ràng tiếng nói:
“Huyết Yêu, lần này đừng hòng thoát khỏi tay ta.”
“Nể tình giao hảo của ta và lão đừng làm khó ta, ta thật sự có chuyện gấp để làm.”, Huyết Yêu xuống giọng.
“Lần trước ngươi cũng nói có chuyện gấp, lão đã nhân nhượng một lần, lần này lão quyết không cho ngươi có cơ hội thứ hai.”
“Nhất Uy đã bị Nhãn Đan bắt rồi.”
Trúc Chi nghe giọng của lão già rất hốt hoảng:
“Cái gì? Vậy ngươi còn không mau nhanh lên.”, lão tránh sang một bên cho Huyết Yêu đi tiếp.
Cuối cùng hai người bọn họ đã thoát ra ngoài, Trúc Chi lập tức buông Huyết Yêu ra, cô nhìn thấy trên miệng của hắn còn đọng lại một chút máu. Theo phản xạ, cô đưa tay lau nó đi, cô nói:
“Những cái lúc nảy chạm phải anh là gì?”
Huyết Yêu phun ra một ngụm máu tươi, Trúc Chi lo lắng đấm thùi thụi lên lưng hắn, hắn quắc mắt nhìn cô, cô chột dạ cúi đầu xuống nhìn đất. Cô quá vội vã đã không suy nghĩ chu đáo, cô biết mình hơi mạnh tay thật, cô lí nhí chà bàn chân trên nền đất làm bùn bắn tung tóe lên người của cô, Huyết Yêu không kiềm nổi sự mắc cười ấy suýt nữa đã cười thành tiếng. Trúc Chi xấu hổ vô cùng, cô quyết định chờ hắn hồi phục nguyên khí hắn tự nói cho cô biết vậy.
Mặt trời đang xuống núi, ánh hoàng hôn đỏ rực phía xa xa, Trúc Chi ngước mặt lên nhìn trước mắt cô hiện ra một tòa thành cao ngất ngưỡng được đấp bằng đất vô cùng tráng lệ, phía sau lưng một con sông chảy qua tiếng chảy róc rách thật sự êm tai. Trúc Chi chạy tới phía con sông, cô ngồi xuống cố lau sạch sẽ vết bùn lúc nảy, trong đầu thoáng nghĩ: Nước sông thời này thật trong và sạch, cô còn soi được gương mặt mình dưới mặt nước. Khi cô ngước lên, cô thấy những con thuyền nối đuôi nhau đang xuôi mái chèo cập bến. Cô không có đồng hồ để xem giờ, điện thoại di động cũng không mang theo, cô thật sự muốn chụp lại cảnh quan đẹp đẽ này.
Trúc Chi chạy lại chổ Huyết Yêu muốn chỉ cho hắn thấy cảnh đẹp mà mình vừa thấy, nhưng khi chạy lại cô thấy cổng thành phía trước đang từ từ đóng lại, cô chỉ tay về phía cổng thành hỏi Huyết Yêu:
“Đó là gì? Đây là cổng thành, nhưng mà là cổng thành nào tui không đoán được.”
“Kinh thành Thăng Long.”
Trúc Chi reo mừng, cô được tận mắt chứng kiến kinh thành Thăng Long bằng mắt thường, cô sung sướng nhảy cẩng lên vui sướng, cô quên luôn chuyện đến đây làm gì, làm sao mà nhớ ra khi đang đứng trước cổng thành Thăng Long trong truyền thuyết.
Trúc Chi cố lục lại trí nhớ về kinh thành Thăng Long mình đã được học trong môn lịch sử. Lý Công Uẩn tức Lý Thái Tổ dời đô từ Hoa Lư về Thăng Long năm 1010, trong tác phẩm “Chiếu dời đô” cũng có nhắc tới. Nhưng cô không tài nào mường tượng ra được quan cảnh của kinh thành Thăng Long ra làm sao, cô cũng chưa có cơ hội đến Thăng Long tham quan (đó cũng là một trong những nuối tiếc sâu sắc trong tâm hồn của cô). Cô cũng biết được vì kinh thành được bao bọc bởi Đại La thành, xung quanh toàn sông nước nên kinh thành được xây đắp vừa để phòng vệ vừa để ngăn ngữa lũ lụt.
Trúc Chi nhắc lại một lần nữa:
“Ý anh nói đây là kinh thành Thăng Long đó sao. Tui chưa bao giờ được đi tham quan nơi đó. Huyết Yêu nè, làm sao tui mới nhìn thấy được tổng thể của kinh thành đây?”
Huyết Yêu chè môi, nhưng tay lại kéo khối cơ thể của Trúc Chi về phía mình. Hắn ôm cô tung bay lên cao thật cao, họ đáp trên một mái nhà trong kinh thành. Huyết Yêu thuyết minh cho cô:
“Mặt kia là sông Hồng.”, Huyết Yêu chỉ tay về phía Đông của tòa thành.
Trúc Chi nhìn theo hướng chỉ tay của hắn, cô kinh ngạc bất giác mỉm cười. Trúc Chi tự nói:
“Vậy mặt Bắc và mặt Tây là sông Tô Lịch rồi, phía nam bên đó là sông Kim Ngưu.”
“Cô cũng hiểu biết chút đó chứ.”
“Tui từng học lịch sử chứ bộ, dân ta phải biết sử ta chứ. Nhưng mà anh nói cho tui một chút về bên trong kinh thành đó đi, tui không rành chút nào đâu.”
Huyết Yêu mỉm cười, ánh chiều tà chiếu vào gương mặt của hắn càng điểm tô cho dung nhan tuấn mĩ của hắn, mái tóc bay theo cơn gió nhè nhẹ, hàng mi cong vuốt, cộng với đôi môi màu anh đào khiến Trúc Chi thầm ganh tỵ: Hắn quá tuấn mỹ rồi. Trúc Chi nghe giọng nói của hắn trầm trầm:
“Vòng trong cùng kia là Cấm thành – nơi ở của vua.”
“Điện Càn Nguyên đó ư?”, Trúc Chi chỉ tay về phía cửa cung chính giữa, có cung điện nằm ngay trung tâm, đèn trong điện sáng trưng, cô có thể thấy bóng dáng người nào đó đang đứng trước cửa nhìn xa xăm ra ngoài.
Trúc Chi phấn khích vô cùng, cô tươi cười với Huyết Yêu:
“Đây là thời nào vậy?”
“Nhà Lý, vua Lý Thái Tông.”
Trúc Chi hoàn toàn biết rõ vị vua này, Thái Tông hoàng đế được mô tả uy dũng hơn người, trải qua Loạn Tam Vương mà lên ngôi, là một trong những vị hoàng đế tài giỏi, thời của ông là sự khỏi đầu của sự thịnh vượng.
Vậy Huyết Yêu đưa cô trở về thời khắc này làm gì, cô ngước lên nhìn hắn, cô muốn hắn tự nói cho mình hơn là nhìn vẻ mặt khinh khỉnh mỗi khi cô đặt câu hỏi cho hắn. Cô không muốn thấy vẻ mặt tự đắc của hắn. Dĩ nhiên, không phụ lòng kỳ vọng của Trúc Chi, hắn chẳng hé răng nửa lời chỉ đứng đó nhìn ngắm mây trời, mặt hắn nở một nụ cười rất bình an giống như hắn trở về quê hương sau bao nhiêu năm xa cách vậy.
Trúc Chi vứt liêm sĩ của mình sang một bên, cô bắt đầu hỏi thẳng hắn:
“Vậy mình tới đây làm gì?”
“Có một đoạn lịch sử không ghi chép lại, hay họ không biết phải ghi chép lại như thế nào. Đó là thời kì đen tối nhất, trong thành xuất hiện những cái chết kì lạ của hàng loạt trinh nữ ở độ tuổi trăng rằm. Ta và Kim Quy cùng được giao nhiệm vụ bảo vệ kinh thành này. Chúng ta phát hiện trên cơ thể những xác chết có một điểm kì lạ: máu của họ bị trút sạch. Ban đầu chúng ta tưởng do loài dơi hút máu gây nên; nhưng xem lại thì vết cắn nó to tròn và dấu răng rất sâu, hẵn phải là một sinh vật có cái miệng hình tròn, răng cũng xếp theo một vòng tròn khép kín.”
Trúc Chi nghe Huyết Yêu thở dài, hắn tiếp tục nói:
“Chúng ta đã theo dõi hướng đi của nó trong một thời gian khá dài, cuối cùng cũng phát hiện ra nó – một sinh vật kì lạ giống như loài bò sát lại không có đuôi, đôi mắt của nó màu máu đỏ rực, và miệng tròn đầy răng. Kim Quy đã bắn một mũi tên trúng vào lưng của nó, nhưng nó vẫn chạy thoát được. Gần cả năm trời không thấy tung tích của nó xuất hiện, ta và Kim Quy tưởng nó đã chết rồi.”
Huyết Yêu nhìn về phía ánh chiều tà đang chiếu những tia nắng cuối ngày xuống mặt mình, hắn ngồi xuống trên mái nhà thuận đà kéo tay cô ngồi xuống cạnh mình.
Huyết Yêu nói giọng buồn buồn:
“Ta không hiểu rút cuộc tình yêu nam nữ mãnh liệt đến đâu, Kim Quy phải lòng một cô nương người phàm tên Tuyết Vân, ta đã cố khuyên hắn đừng nhúng quá sâu vào chuyện tình nam nữ.”, Huyết Yêu cười khổ, hắn thu đầu gối lại quay mặt với Trúc Chi và nói, “Cô biết đấy, hắn đương nhiên không nghe lời của ta. Vị cô nương đó cuối cùng cũng mang cốt nhục của Kim Quy – chính là Nhất Uy.”
Trúc Chi nghe thấy tiếng đóng cửa thành, cô ngó xuống con đường đầy người lúc nảy, mọi người đang hối hả nhanh tay thu dọn gian hàng, mặt ai nấy cũng đầy lo lắng. Cô ngước lên nhìn trời, bầu trời tự dưng bị nhuộm một màu đỏ thẫm, cơn gió thổi mạnh hơn bình thường khiến mặt nước dịu êm ban nảy gợn sóng dữ dội. Cô theo phản xạ níu lấy tay áo của Huyết Yêu, hắn trấn an nhìn cô, hắn ôm lấy eo của cô và bay thẳng đến một căn nhà nhỏ trong thành.
Trúc Chi nhìn vào trong nhà thấy xác một người phụ nữ nằm đó, bụng cô ta đầy máu, những bà mụ đỡ đẻ cho bà ta cũng bị giết hại một cách dã man, khắp nơi đều mùi máu, dường như cái chết của họ như một sự báo thù của ai đó vậy. Trúc Chi chạy tới với hy vọng có ai đó còn sống, Huyết Yêu liền ngăn cô lại:
“Họ chết rồi. Ta không thể cứu người đã chết được. Đừng nhìn ta như thế, ta không thay đổi được quá khứ đâu.”
Tác giả :
Muội Nương