Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 44: Cuộc gặp gỡ nào cũng đến lúc phải chia ly
Ngọc Huyền không dám nhìn vào mắt của Thiên Thanh bởi ánh mắt nồng nàn của anh như đốt cháy lồng ngực cô, đốt cháy cả linh hồn cô. Cô cúi mặt nhìn mặt đất đầy cỏ, giọt sương đêm trượt nhẹ trên phím lá như lòng cô cũng đang trượt nhẹ mềm nhũng.
Thiên Thanh nói như hờn dỗi:
“Sao đến tận bây giờ em mới chịu gặp anh?”
“Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, lấy thân phận gì, xuất hiện ra làm sao mới không dọa anh sợ?”
“Anh rất muốn gặp em một lần, dù là linh hồn của em thôi anh vẫn muốn gặp. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Ngọc Huyền nhẹ lướt ngang qua người Thiên Thanh, cô ngoioff tựa đầu vào bia mộ của chính mình đưa mắt nhìn xa xăm, cô nói nhẹ bâng:
“Em cũng muốn chính mình hỏi anh một câu, em muốn chính tai mình nghe thấy… Anh…”, Ngọc Huyền ngập ngừng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Thiên Thanh thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, anh nhanh miệng nói trước:
“Anh cũng yêu em. Có lẽ câu nói này đã muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết. Trái tim anh không phải sắt đá, đương nhiên cũng cảm động trước tấm chân tình của em. Những việc em làm trong âm thầm không phải anh không biết, chỉ là anh vờ như không biết, vờ như trái tim này không loạn nhịp, để giờ đây anh tiếc nuối cả một đời. Tất cả cũng do anh sợ, sợ chúng ta còn quá nhỏ để nói chuyện đường dài, sợ cả em lẫn anh sẽ bị tình cảm chi phối mà không thể học hành được, cũng sợ sẽ gây rắc rối cho em bởi anh là con trai thầy hiệu trưởng, ba của anh sẽ không để yên khi biết con trai mình yêu một học sinh trong trường. Thế nên anh mới tự mình quyết định khi nào mình tốt nghiệp xong anh sẽ tỏ tình với em.”
Thiên Thanh cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ngọc Huyền lên và vuốt ve:
“Anh không ngờ rằng sẽ không còn được gặp em nữa, anh không ngờ rằng vì anh có tình cảm với em mà dồn em vào con đường chết. Anh thật sự không hề biết Thành có ý định giết chết em. Thành là người đã giết chết em, cũng tại anh viết trong cuốn nhật ký tờ giấy hẹn gặp mặt. Nếu anh biết…. nếu anh biết.. mọi chuyện có tốt hơn không?”
Thiên Thanh cố ngăn nước mắt không tuôn rơi trước mặt người con gái anh yêu, nhưng không thể ngăn nổi sự nghẹn ngào trong lời nói:
“Em có trách anh không?”
“Không hề.”, Ngọc Huyền đưa tay sờ gò má gầy gò của Thanh nức nỡ, “Em không trách anh, thật đấy. Có lẽ là do số phận em đã tận, có lẽ chúng ta có duyên gặp gỡ nhưng không đủ nợ để ở bên nhau. Được gặp anh lần cuối như thế này, được chính tai mình nghe ba chữ anh yêu em từ anh, em đã rất mãn nguyện, em không còn điều gì tiếc nuối nữa. Em mong anh sao này sống tốt hơn, quên em đi, hãy trân trọng người đã ở bên cạnh anh suốt thời gian qua.”
Thiên Thanh không hiểu, đưa mắt nhìn Ngọc Huyền mong cô giải thích tiếp chuyện mình vừa nói, Ngọc Huyền lau nhanh nước mắt nói:
“Dù sao em cũng đã chết rồi, anh ôm mãi một mối tình như vậy cũng không được. Em muốn anh sống hạnh phúc. Anh đừng chỉ nhìn về quá khứ, anh hãy nhìn về thực tại của mình. Nhi rất yêu anh, có khi còn yêu anh hơn cả em, mười năm qua cô ấy vẫn một lòng một dạ với anh, vẫn hy vọng anh nhìn về phía cô ấy một lần, bao nhiêu lần bị anh từ chối tình cảm nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc, tình cảm ấy đến em còn cảm động sao anh lại vô ý như vậy.”
“Anh chỉ cần em.”
“Em chỉ là một linh hồn, em còn phải đi tiếp cuộc hành trình của mình, có thể em sẽ ở trên thiên đường dõi theo từng bước đi của anh, có thể em sẽ đầu thai chuyển kiếp sẽ có một cuộc sống mỹ mãn khác. Anh không cần vì một người không còn sống trên đời mà ôm mãi nỗi đau đó. Nếu vậy em sẽ không đành lòng đi tiếp.”
“Vậy thì hãy ở lại bên anh.”
“Anh hồ đồ thật. Chúng ta âm dương cách biệt làm sao mà ở bên nhau được. Một con ma nếu tồn tại trên dương gian quá lâu sẽ đánh mất ma khí và trở thành quỷ dữ, anh muốn em bị như vậy sao, với lại em ở bên anh sẽ tổn hại đến nguyên khí của anh.”
Thiên Thanh ngồi gục mặt vào hai đầu gối, đau lòng nói:
“Nếu vậy em xuất hiện làm gì, em cứ như vậy mà đi đi.”
Ngọc Huyền dịu dàng:
“Em đến tạm biệt anh, em đến để khuyên anh quên em đi, anh đã nhớ em tận mười năm rồi, biết được điều này em đã hạnh phúc lắm rồi, em mãi mãi còn sống trong trái tim của anh, đúng chứ.”
Ngọc Huyền nâng đầu của Thiên Thanh dậy, cô nhìn vào đôi mắt ngập tràn nước mắt của anh, cô gằn giọng:
“Không lẽ anh thật sự muốn em trở thành quỷ dữ?”
“Anh không tin trên đời này có ma quỷ, có lẽ do anh nhớ em nên em đã đến gặp anh trong giấc mơ. Em không có quyền bắt anh quên em đi. Anh hứa sẽ sống tốt, nhưng trong tim này sẽ luôn có một vị trí cho em. Tâm nguyện tìm ra hung thủ anh đã làm được, anh chỉ còn tâm nguyện cuối cùng muốn làm cùng em.”
Ngọc Huyền không kịp hỏi chuyện gì, Thiên Thanh đã áp đôi môi nóng rực lên đôi môi giá lạnh của cô. Cô nhắm mắt cảm thụ nụ hôn của anh, nó nhẹ nhàng, ướt đẫm cả nước mắt.
Sau đó cô biến mất, cô không muốn ở thêm một phút nào nữa, cô sợ bản thân mình trở nên tham lam muốn ở bên cạnh anh lâu hơn. Cô cũng không muốn những người bạn của mình thất vọng về mình, vì tình cảm nam nữ mà đánh mất ma khí trở thành quỷ dữ vì muốn tồn tại trên trần thế.
Thiên Thanh ôm trọn không khí vào lòng. Khi phát hiện trong vòng tay của anh chẳng có mỹ nhân, anh đau lòng rống lên. Nhưng anh vẫn mãn nguyện, được gặp cô ấy một lần sau cùng dù trong mơ anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Ngọc Huyền trở về phòng ngủ của Trúc Chi, cô ngồi một góc mà khóc. Cô khóc cho mình, khóc cho Thiên Thanh. Dù sao cô cũng không có nguyện vọng gì thêm, có thể sáng mai cô sẽ chào tạm biệt Trúc Chi và Nhất Uy rồi đi cùng Huyết Yêu xuống âm phủ.
Trúc Chi vươn mình tỉnh giấc, những tia nắng ban mai chiếu thẳng vào gương mặt đang mơ màng, cô dụi dụi mắt rồi dời khỏi giường. Cô giật mình suýt hét lên khi thấy linh hồn u sầu của Ngọc Huyền đang đứng thù lù trong phòng. Trúc Chi tức giận rống lên:
“Nè, bộ bồ hết chổ đứng rồi hả? Mới sáng sớm mà mặt mày thấy ghê như ma vậy. Quên… Xin lỗi.”
“Tui đã gặp anh ấy rồi cũng nghe anh ấy nói yêu tui rồi, tui rất mãn nguyện, nhưng sao mà tui buồn quá.”
“Anh ấy đã nói yêu bồ là được rồi, bồ đã tìm ra hung thủ cũng đã biết tình cảm của anh ấy, bồ còn buồn gì nữa?”
“Tụi mình sẽ vĩnh viễn không gặp nhau nữa.”
Trúc Chi đứng im nghe Ngọc Huyền nói câu đó, cậu ấy nói đúng, cô và Ngọc Huyền sẽ không còn gặp nhau nữa. Tình bạn của họ mới chỉ bắt đầu giờ đành chia xa. Tự nhiên Trúc Chi cũng buồn theo.
Trúc Chi đi xuống nhà một cách vô hồn, Ngọc Huyền lượn lờ bay theo. Tuấn Tú thấy em gái mình buồn bã liền không hiểu lý do vì sao, anh lại suy diễn do thằng Nhất Uy làm cho cô ấy buồn như vậy. Tuấn Tú lấy can đảm hỏi:
“Bộ thằng Uy nó làm em đau lòng chuyện gì hả?”
Trúc Chi liếc lấy liếc để anh mình, cô bực mình không thèm trả lời, cô dậm từng bước chân đi ra ngoài. Huyết Yêu vừa hay xuống nhìn thấy một màn như vậy, hắn lắc đầu nói với Tuấn Tú:
“Không liên quan đến Nhất Uy.”
“Anh biết chuyện gì đang diễn ra ư?”
“Cô ấy sắp chia tay cô bạn ma nên mới buồn vậy đấy. Sau hôm nay, có thể cô ta sẽ theo ta xuống âm tào địa phủ.”
“Chia tay một con ma mắc gì buồn như bị bồ bỏ vậy.”, Tuấn Tú lắc đầu.
“Ngươi đúng là không hiểu suy nghĩ của bọn con gái.”
“Ý anh là anh hiểu suy nghĩ của họ?”
“Ít ra ta hiểu suy nghĩ em gái của ngươi. Cô ấy khó lắm mới có một người bạn cùng giới, cùng tâm sự, cùng nói chuyện cười đùa với nhau, lại cùng chơi trò phá án mặc dù chỉ là ma. Ngươi sẽ không biết cô ấy trân trọng tình bạn này như thế nào đâu.”
Huyết Yêu nói xong bỏ đi luôn, bỏ lại Tuấn Tú đứng giữa nhà với bao suy nghĩ. Huyết Yêu nói đúng, anh quả thật chưa hiểu em gái của mình, Trúc Chi thấy ma từ hồi nhỏ, nó rất ít chơi thân với ai là con người, có lẽ nó xem cô bạn ma kia là bạn thật sự nên mới đau khổ khi chia tay người đó vĩnh viễn. Tuấn Tú thở dài chẳng biết nên đuổi theo nó để đưa tiền tiêu vật tuần này không.
Nhất Uy phải hỏi lại đến lần thứ ba thì Trúc Chi mới trút bầu tâm sự chuyện sắp phải chia tay Ngọc Huyền. Nhất Uy an ủi:
“Thôi, có gì đâu mà buồn, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc chia tay nhau thôi.”
“Đồ vô cảm. Người ta buồn vì không còn gặp cậu ấy nữa, nói ra cậu cũng không hiểu đâu.”
Trúc Chi tức giận không thèm leo lên xe của Nhất Uy mà bỏ đi bộ, Nhất Uy vội vàng chạy theo sau năn nỉ. Huyết Yêu lại thấy được một màn như vậy, hắn mới mở lời:
“Ta sẽ cho cô đi cùng một đoạn. Nhất Uy cứ để cô ta đi với ta hôm nay đi.”
Nhất Uy gật đầu đau khổ nhìn Huyết Yêu mang hàm ý nhớ giải hòa giùm cho cậu ấy, cậu ấy cũng không hiểu nổi lý do cô ấy nổi giận là gì. Huyết Yêu nháy mắt đồng ý.
Huyết Yêu chở Trúc Chi trên chiếc xe máy hiệu Sirius màu đỏ. Trúc Chi nhận ra hắn không phải là tay lái kì cựu, hắn chạy với tốc độ 20m/s còn thua cả Nhất Uy chạy xe đạp. Trúc Chi tính ghẹo hắn cho bỏ ghét những lần hắn phớt lờ cô, nhưng cô nghe hắn nói:
“Ta sẽ chạy thật chậm, muốn khóc thì cứ khóc, sau đó phải tiếp tục đến trường bình thường, cô không thể cứ kéo dài tâm trạng như vậy được, ít ra phải tươi tỉnh để cho cô bạn ma của cô được ra đi thanh thản chứ.”
Không hiểu sao khi nghe Huyết Yêu nói như vậy, nước mắt ở đâu trào ra không cầm được. Trúc Chi quen với sự hiện diện của Ngọc Huyền. Mặc dù cậu ấy lớn hơn cô nhiều tuổi, nhưng giữa hai người chẳng tồn tài khoảng cách về tuổi tác nào, Ngọc Huyền lại còn là người bạn cùng giới đầu tiên của cô. Tuy nói cậu ấy chỉ là hồn ma, nhưng cô và cậu ấy đã cùng nhau nói xấu Nhất Uy, cùng nhau tâm sự trên trời dưới đất, cùng nhau đi ăn uống, lại cùng nhau ngủ chung một giường, còn cùng nhau đi phá án nữa. Làm sao cô có thể nghĩ đến viễn cảnh không còn gặp lại cậu ấy?
Điều đau lòng hơn nữa chính là khi cô vừa mới thân thiết với cậu ấy đã phải chia xa cậu ấy mãi mãi. Sau này, hai người sẽ âm dương cách biệt, chẳng biết khi nào mới gặp, có khi còn không còn gặp lại nhau nữa.
Trúc Chi khóc ngất lên, cô vùi đầu vào tấm lưng của Huyết Yêu, hai tay ôm lấy hắn, hắn cũng không phản ứng gì, chỉ chầm chậm chạy trên đường.
Nhất Uy chạy theo sau thấy rõ ràng, cậu đương nhiên không hiểu chuyện bạn bè giữa hai đứa con gái thân thiết cỡ nào. Làm sao cậu biết cô ấy buồn như vậy khi chia tay Ngọc Huyền đâu chứ, nếu là cậu ấy cậu ấy còn vui mừng là đằng khác, hoặc có thể do cậu không thân với Ngọc Huyền như cậu ấy.
Khi gần đến nơi, Huyết Yêu nói nhỏ cho Trúc Chi biết:
“Sắp đếp nơi rồi, lưng áo của ta chắc cũng ướt sũng vì nước mắt của cô rồi quá. Cô không muốn cả trường này đồn đãi chúng ta đang sống chung một nhà đấy chứ? Không muốn thì xuống xe đi bộ tiếp đi, lau nước mắt cho kĩ vào.”
Trúc Chi muốn cảm ơn hắn vì đã an ủi cho cô (thật ra cách an ủi của hắn ta đúng là có vấn đề, nhưng dù sao cũng khiến tâm trạng của cô tốt hơn), nhưng hắn đã chạy xe đi mất tâm. Cô lầm bầm chửi rủa gã. Cũng may, Nhất Uy vừa tới nơi, cậu ấy đã lôi cô leo lên xe để cậu ấy chở đi tiếp.
Ngày hôm đó là một ngày nặng nề đối với Trúc Chi, cô không có tâm trí nào cho việc học, cứ nghĩ đến chuyện Ngọc Huyền đi mất là lại buồn khổ. Thanh Lâm đã hỏi Nhất Uy mấy lần lý do vì sao cô ấy buồn, nhưng Nhất Uy chỉ lắc đầu tỏ ý không biết.
Chiều hôm đó Trúc Chi và Nhất Uy về nhà cô (tần xuất Nhất Uy đến nhà Trúc Chi còn nhiều hơn khi ở nhà cậu, chuyện này cũng không trách Tuấn Tú nghi ngờ giữa hai người có mờ ám gì đó được), họ đã thấy Ngọc Huyền và Huyết Yêu đã đợi sẵn trong nhà, cô đoán được chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Tuấn Tú nói:
“Mọi người ngồi xuống ăn bửa cơm gia đình đi.”
Nhờ phép thuật của Huyết Yêu mà Tuấn Tú đã thấy được Ngọc Huyền một lần nữa, anh đã cố tình nấu một bửa chia tay cho họ.
Một sự im lặng đáng sợ, theo Tuấn Tú thấy như vậy. Bình thường bửa ăn, Trúc Chi hay nói nhiều nhất, giờ nó chỉ im lặng không nói một lời nào. Tuấn Tú mới mở lời trước:
“Cơm ngon không Huyền?”
Tiếc là Huyền còn chưa chạm vào đồ ăn nên không thể trả lời Tuấn Tú, anh xấu hổ cúi gầm mặt, hai tai đỏ lên. Huyết Yêu suýt nữa bật cười ha hả vì bộ mặt rất mắc cười của Tuấn Tú. Hắn nói với Trúc Chi và Ngọc Huyền:
“Hai người không có gì để nói với nhau sao? Ăn xong cô ta sẽ đi cùng với ta rồi đó.”
“Nhanh như vậy à?”, Trúc Chi rên rĩ.
Ngọc Huyền bồi hồi, cô đứng dậy nói một hơi:
“Thời gian qua rất cảm ơn mọi người đã chiếu cố. Mặc dù chúng ta không hề biết nhau trước, nhưng mọi người vẫn giúp tôi rất nhiều, một con ma như tôi đến cuối lại có những người bạn thật tuyệt vời như vậy, tôi rất hạnh phúc, mọi người ở lại mạnh giỏi, phải nhớ đến tôi đó, phải đến thắp nhang cho tôi nữa.”
Giọng của Ngọc Huyền lạc dần trong tiếng nấc, Trúc Chi cũng chẳng còn giữ được bình tỉnh cũng òa khóc theo. Hai đứa con gái ôm chầm lấy nhau mà khóc. Trúc Chi nói khan cả tiếng:
“Tui sẽ rất nhớ bồ.”
Ba chàng trai đưa mắt nhìn nhau không dám tỏ thái độ bất mãn.
Thiên Thanh nói như hờn dỗi:
“Sao đến tận bây giờ em mới chịu gặp anh?”
“Em không biết phải đối mặt với anh như thế nào, lấy thân phận gì, xuất hiện ra làm sao mới không dọa anh sợ?”
“Anh rất muốn gặp em một lần, dù là linh hồn của em thôi anh vẫn muốn gặp. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em.”
Ngọc Huyền nhẹ lướt ngang qua người Thiên Thanh, cô ngoioff tựa đầu vào bia mộ của chính mình đưa mắt nhìn xa xăm, cô nói nhẹ bâng:
“Em cũng muốn chính mình hỏi anh một câu, em muốn chính tai mình nghe thấy… Anh…”, Ngọc Huyền ngập ngừng không biết phải nói tiếp như thế nào.
Thiên Thanh thấy vậy liền chớp lấy cơ hội, anh nhanh miệng nói trước:
“Anh cũng yêu em. Có lẽ câu nói này đã muộn màng, nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết. Trái tim anh không phải sắt đá, đương nhiên cũng cảm động trước tấm chân tình của em. Những việc em làm trong âm thầm không phải anh không biết, chỉ là anh vờ như không biết, vờ như trái tim này không loạn nhịp, để giờ đây anh tiếc nuối cả một đời. Tất cả cũng do anh sợ, sợ chúng ta còn quá nhỏ để nói chuyện đường dài, sợ cả em lẫn anh sẽ bị tình cảm chi phối mà không thể học hành được, cũng sợ sẽ gây rắc rối cho em bởi anh là con trai thầy hiệu trưởng, ba của anh sẽ không để yên khi biết con trai mình yêu một học sinh trong trường. Thế nên anh mới tự mình quyết định khi nào mình tốt nghiệp xong anh sẽ tỏ tình với em.”
Thiên Thanh cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Ngọc Huyền lên và vuốt ve:
“Anh không ngờ rằng sẽ không còn được gặp em nữa, anh không ngờ rằng vì anh có tình cảm với em mà dồn em vào con đường chết. Anh thật sự không hề biết Thành có ý định giết chết em. Thành là người đã giết chết em, cũng tại anh viết trong cuốn nhật ký tờ giấy hẹn gặp mặt. Nếu anh biết…. nếu anh biết.. mọi chuyện có tốt hơn không?”
Thiên Thanh cố ngăn nước mắt không tuôn rơi trước mặt người con gái anh yêu, nhưng không thể ngăn nổi sự nghẹn ngào trong lời nói:
“Em có trách anh không?”
“Không hề.”, Ngọc Huyền đưa tay sờ gò má gầy gò của Thanh nức nỡ, “Em không trách anh, thật đấy. Có lẽ là do số phận em đã tận, có lẽ chúng ta có duyên gặp gỡ nhưng không đủ nợ để ở bên nhau. Được gặp anh lần cuối như thế này, được chính tai mình nghe ba chữ anh yêu em từ anh, em đã rất mãn nguyện, em không còn điều gì tiếc nuối nữa. Em mong anh sao này sống tốt hơn, quên em đi, hãy trân trọng người đã ở bên cạnh anh suốt thời gian qua.”
Thiên Thanh không hiểu, đưa mắt nhìn Ngọc Huyền mong cô giải thích tiếp chuyện mình vừa nói, Ngọc Huyền lau nhanh nước mắt nói:
“Dù sao em cũng đã chết rồi, anh ôm mãi một mối tình như vậy cũng không được. Em muốn anh sống hạnh phúc. Anh đừng chỉ nhìn về quá khứ, anh hãy nhìn về thực tại của mình. Nhi rất yêu anh, có khi còn yêu anh hơn cả em, mười năm qua cô ấy vẫn một lòng một dạ với anh, vẫn hy vọng anh nhìn về phía cô ấy một lần, bao nhiêu lần bị anh từ chối tình cảm nhưng cô ấy vẫn không bỏ cuộc, tình cảm ấy đến em còn cảm động sao anh lại vô ý như vậy.”
“Anh chỉ cần em.”
“Em chỉ là một linh hồn, em còn phải đi tiếp cuộc hành trình của mình, có thể em sẽ ở trên thiên đường dõi theo từng bước đi của anh, có thể em sẽ đầu thai chuyển kiếp sẽ có một cuộc sống mỹ mãn khác. Anh không cần vì một người không còn sống trên đời mà ôm mãi nỗi đau đó. Nếu vậy em sẽ không đành lòng đi tiếp.”
“Vậy thì hãy ở lại bên anh.”
“Anh hồ đồ thật. Chúng ta âm dương cách biệt làm sao mà ở bên nhau được. Một con ma nếu tồn tại trên dương gian quá lâu sẽ đánh mất ma khí và trở thành quỷ dữ, anh muốn em bị như vậy sao, với lại em ở bên anh sẽ tổn hại đến nguyên khí của anh.”
Thiên Thanh ngồi gục mặt vào hai đầu gối, đau lòng nói:
“Nếu vậy em xuất hiện làm gì, em cứ như vậy mà đi đi.”
Ngọc Huyền dịu dàng:
“Em đến tạm biệt anh, em đến để khuyên anh quên em đi, anh đã nhớ em tận mười năm rồi, biết được điều này em đã hạnh phúc lắm rồi, em mãi mãi còn sống trong trái tim của anh, đúng chứ.”
Ngọc Huyền nâng đầu của Thiên Thanh dậy, cô nhìn vào đôi mắt ngập tràn nước mắt của anh, cô gằn giọng:
“Không lẽ anh thật sự muốn em trở thành quỷ dữ?”
“Anh không tin trên đời này có ma quỷ, có lẽ do anh nhớ em nên em đã đến gặp anh trong giấc mơ. Em không có quyền bắt anh quên em đi. Anh hứa sẽ sống tốt, nhưng trong tim này sẽ luôn có một vị trí cho em. Tâm nguyện tìm ra hung thủ anh đã làm được, anh chỉ còn tâm nguyện cuối cùng muốn làm cùng em.”
Ngọc Huyền không kịp hỏi chuyện gì, Thiên Thanh đã áp đôi môi nóng rực lên đôi môi giá lạnh của cô. Cô nhắm mắt cảm thụ nụ hôn của anh, nó nhẹ nhàng, ướt đẫm cả nước mắt.
Sau đó cô biến mất, cô không muốn ở thêm một phút nào nữa, cô sợ bản thân mình trở nên tham lam muốn ở bên cạnh anh lâu hơn. Cô cũng không muốn những người bạn của mình thất vọng về mình, vì tình cảm nam nữ mà đánh mất ma khí trở thành quỷ dữ vì muốn tồn tại trên trần thế.
Thiên Thanh ôm trọn không khí vào lòng. Khi phát hiện trong vòng tay của anh chẳng có mỹ nhân, anh đau lòng rống lên. Nhưng anh vẫn mãn nguyện, được gặp cô ấy một lần sau cùng dù trong mơ anh cũng cảm thấy hạnh phúc.
Ngọc Huyền trở về phòng ngủ của Trúc Chi, cô ngồi một góc mà khóc. Cô khóc cho mình, khóc cho Thiên Thanh. Dù sao cô cũng không có nguyện vọng gì thêm, có thể sáng mai cô sẽ chào tạm biệt Trúc Chi và Nhất Uy rồi đi cùng Huyết Yêu xuống âm phủ.
Trúc Chi vươn mình tỉnh giấc, những tia nắng ban mai chiếu thẳng vào gương mặt đang mơ màng, cô dụi dụi mắt rồi dời khỏi giường. Cô giật mình suýt hét lên khi thấy linh hồn u sầu của Ngọc Huyền đang đứng thù lù trong phòng. Trúc Chi tức giận rống lên:
“Nè, bộ bồ hết chổ đứng rồi hả? Mới sáng sớm mà mặt mày thấy ghê như ma vậy. Quên… Xin lỗi.”
“Tui đã gặp anh ấy rồi cũng nghe anh ấy nói yêu tui rồi, tui rất mãn nguyện, nhưng sao mà tui buồn quá.”
“Anh ấy đã nói yêu bồ là được rồi, bồ đã tìm ra hung thủ cũng đã biết tình cảm của anh ấy, bồ còn buồn gì nữa?”
“Tụi mình sẽ vĩnh viễn không gặp nhau nữa.”
Trúc Chi đứng im nghe Ngọc Huyền nói câu đó, cậu ấy nói đúng, cô và Ngọc Huyền sẽ không còn gặp nhau nữa. Tình bạn của họ mới chỉ bắt đầu giờ đành chia xa. Tự nhiên Trúc Chi cũng buồn theo.
Trúc Chi đi xuống nhà một cách vô hồn, Ngọc Huyền lượn lờ bay theo. Tuấn Tú thấy em gái mình buồn bã liền không hiểu lý do vì sao, anh lại suy diễn do thằng Nhất Uy làm cho cô ấy buồn như vậy. Tuấn Tú lấy can đảm hỏi:
“Bộ thằng Uy nó làm em đau lòng chuyện gì hả?”
Trúc Chi liếc lấy liếc để anh mình, cô bực mình không thèm trả lời, cô dậm từng bước chân đi ra ngoài. Huyết Yêu vừa hay xuống nhìn thấy một màn như vậy, hắn lắc đầu nói với Tuấn Tú:
“Không liên quan đến Nhất Uy.”
“Anh biết chuyện gì đang diễn ra ư?”
“Cô ấy sắp chia tay cô bạn ma nên mới buồn vậy đấy. Sau hôm nay, có thể cô ta sẽ theo ta xuống âm tào địa phủ.”
“Chia tay một con ma mắc gì buồn như bị bồ bỏ vậy.”, Tuấn Tú lắc đầu.
“Ngươi đúng là không hiểu suy nghĩ của bọn con gái.”
“Ý anh là anh hiểu suy nghĩ của họ?”
“Ít ra ta hiểu suy nghĩ em gái của ngươi. Cô ấy khó lắm mới có một người bạn cùng giới, cùng tâm sự, cùng nói chuyện cười đùa với nhau, lại cùng chơi trò phá án mặc dù chỉ là ma. Ngươi sẽ không biết cô ấy trân trọng tình bạn này như thế nào đâu.”
Huyết Yêu nói xong bỏ đi luôn, bỏ lại Tuấn Tú đứng giữa nhà với bao suy nghĩ. Huyết Yêu nói đúng, anh quả thật chưa hiểu em gái của mình, Trúc Chi thấy ma từ hồi nhỏ, nó rất ít chơi thân với ai là con người, có lẽ nó xem cô bạn ma kia là bạn thật sự nên mới đau khổ khi chia tay người đó vĩnh viễn. Tuấn Tú thở dài chẳng biết nên đuổi theo nó để đưa tiền tiêu vật tuần này không.
Nhất Uy phải hỏi lại đến lần thứ ba thì Trúc Chi mới trút bầu tâm sự chuyện sắp phải chia tay Ngọc Huyền. Nhất Uy an ủi:
“Thôi, có gì đâu mà buồn, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc chia tay nhau thôi.”
“Đồ vô cảm. Người ta buồn vì không còn gặp cậu ấy nữa, nói ra cậu cũng không hiểu đâu.”
Trúc Chi tức giận không thèm leo lên xe của Nhất Uy mà bỏ đi bộ, Nhất Uy vội vàng chạy theo sau năn nỉ. Huyết Yêu lại thấy được một màn như vậy, hắn mới mở lời:
“Ta sẽ cho cô đi cùng một đoạn. Nhất Uy cứ để cô ta đi với ta hôm nay đi.”
Nhất Uy gật đầu đau khổ nhìn Huyết Yêu mang hàm ý nhớ giải hòa giùm cho cậu ấy, cậu ấy cũng không hiểu nổi lý do cô ấy nổi giận là gì. Huyết Yêu nháy mắt đồng ý.
Huyết Yêu chở Trúc Chi trên chiếc xe máy hiệu Sirius màu đỏ. Trúc Chi nhận ra hắn không phải là tay lái kì cựu, hắn chạy với tốc độ 20m/s còn thua cả Nhất Uy chạy xe đạp. Trúc Chi tính ghẹo hắn cho bỏ ghét những lần hắn phớt lờ cô, nhưng cô nghe hắn nói:
“Ta sẽ chạy thật chậm, muốn khóc thì cứ khóc, sau đó phải tiếp tục đến trường bình thường, cô không thể cứ kéo dài tâm trạng như vậy được, ít ra phải tươi tỉnh để cho cô bạn ma của cô được ra đi thanh thản chứ.”
Không hiểu sao khi nghe Huyết Yêu nói như vậy, nước mắt ở đâu trào ra không cầm được. Trúc Chi quen với sự hiện diện của Ngọc Huyền. Mặc dù cậu ấy lớn hơn cô nhiều tuổi, nhưng giữa hai người chẳng tồn tài khoảng cách về tuổi tác nào, Ngọc Huyền lại còn là người bạn cùng giới đầu tiên của cô. Tuy nói cậu ấy chỉ là hồn ma, nhưng cô và cậu ấy đã cùng nhau nói xấu Nhất Uy, cùng nhau tâm sự trên trời dưới đất, cùng nhau đi ăn uống, lại cùng nhau ngủ chung một giường, còn cùng nhau đi phá án nữa. Làm sao cô có thể nghĩ đến viễn cảnh không còn gặp lại cậu ấy?
Điều đau lòng hơn nữa chính là khi cô vừa mới thân thiết với cậu ấy đã phải chia xa cậu ấy mãi mãi. Sau này, hai người sẽ âm dương cách biệt, chẳng biết khi nào mới gặp, có khi còn không còn gặp lại nhau nữa.
Trúc Chi khóc ngất lên, cô vùi đầu vào tấm lưng của Huyết Yêu, hai tay ôm lấy hắn, hắn cũng không phản ứng gì, chỉ chầm chậm chạy trên đường.
Nhất Uy chạy theo sau thấy rõ ràng, cậu đương nhiên không hiểu chuyện bạn bè giữa hai đứa con gái thân thiết cỡ nào. Làm sao cậu biết cô ấy buồn như vậy khi chia tay Ngọc Huyền đâu chứ, nếu là cậu ấy cậu ấy còn vui mừng là đằng khác, hoặc có thể do cậu không thân với Ngọc Huyền như cậu ấy.
Khi gần đến nơi, Huyết Yêu nói nhỏ cho Trúc Chi biết:
“Sắp đếp nơi rồi, lưng áo của ta chắc cũng ướt sũng vì nước mắt của cô rồi quá. Cô không muốn cả trường này đồn đãi chúng ta đang sống chung một nhà đấy chứ? Không muốn thì xuống xe đi bộ tiếp đi, lau nước mắt cho kĩ vào.”
Trúc Chi muốn cảm ơn hắn vì đã an ủi cho cô (thật ra cách an ủi của hắn ta đúng là có vấn đề, nhưng dù sao cũng khiến tâm trạng của cô tốt hơn), nhưng hắn đã chạy xe đi mất tâm. Cô lầm bầm chửi rủa gã. Cũng may, Nhất Uy vừa tới nơi, cậu ấy đã lôi cô leo lên xe để cậu ấy chở đi tiếp.
Ngày hôm đó là một ngày nặng nề đối với Trúc Chi, cô không có tâm trí nào cho việc học, cứ nghĩ đến chuyện Ngọc Huyền đi mất là lại buồn khổ. Thanh Lâm đã hỏi Nhất Uy mấy lần lý do vì sao cô ấy buồn, nhưng Nhất Uy chỉ lắc đầu tỏ ý không biết.
Chiều hôm đó Trúc Chi và Nhất Uy về nhà cô (tần xuất Nhất Uy đến nhà Trúc Chi còn nhiều hơn khi ở nhà cậu, chuyện này cũng không trách Tuấn Tú nghi ngờ giữa hai người có mờ ám gì đó được), họ đã thấy Ngọc Huyền và Huyết Yêu đã đợi sẵn trong nhà, cô đoán được chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Tuấn Tú nói:
“Mọi người ngồi xuống ăn bửa cơm gia đình đi.”
Nhờ phép thuật của Huyết Yêu mà Tuấn Tú đã thấy được Ngọc Huyền một lần nữa, anh đã cố tình nấu một bửa chia tay cho họ.
Một sự im lặng đáng sợ, theo Tuấn Tú thấy như vậy. Bình thường bửa ăn, Trúc Chi hay nói nhiều nhất, giờ nó chỉ im lặng không nói một lời nào. Tuấn Tú mới mở lời trước:
“Cơm ngon không Huyền?”
Tiếc là Huyền còn chưa chạm vào đồ ăn nên không thể trả lời Tuấn Tú, anh xấu hổ cúi gầm mặt, hai tai đỏ lên. Huyết Yêu suýt nữa bật cười ha hả vì bộ mặt rất mắc cười của Tuấn Tú. Hắn nói với Trúc Chi và Ngọc Huyền:
“Hai người không có gì để nói với nhau sao? Ăn xong cô ta sẽ đi cùng với ta rồi đó.”
“Nhanh như vậy à?”, Trúc Chi rên rĩ.
Ngọc Huyền bồi hồi, cô đứng dậy nói một hơi:
“Thời gian qua rất cảm ơn mọi người đã chiếu cố. Mặc dù chúng ta không hề biết nhau trước, nhưng mọi người vẫn giúp tôi rất nhiều, một con ma như tôi đến cuối lại có những người bạn thật tuyệt vời như vậy, tôi rất hạnh phúc, mọi người ở lại mạnh giỏi, phải nhớ đến tôi đó, phải đến thắp nhang cho tôi nữa.”
Giọng của Ngọc Huyền lạc dần trong tiếng nấc, Trúc Chi cũng chẳng còn giữ được bình tỉnh cũng òa khóc theo. Hai đứa con gái ôm chầm lấy nhau mà khóc. Trúc Chi nói khan cả tiếng:
“Tui sẽ rất nhớ bồ.”
Ba chàng trai đưa mắt nhìn nhau không dám tỏ thái độ bất mãn.
Tác giả :
Muội Nương