Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 27: Đêm kinh hoàng (phần 2)
Trúc Chi còn gấp hơn cả Huyết Yêu. Cô lấy hai tay bịt mắt, không dám nhìn tiếp. Nhất Uy đã chạy tới bên cạnh cô. Cậu nói giọng vỗ về:
“Không sao. Phải tin anh ấy.”
“Điều làm tui sợ là Huyết Yêu kìa. Nhìn anh ta không một chút sợ hãi nào.”
Đúng vậy. Trong tình huống bị tấn công dồn dập như vậy, Huyết Yêu vẫn giữ được nụ cười độc ác trên môi. Hắn chờ tay của kẻ ăn tim chạm vào đầu mình, thì đạp đất bay lên. Gã ăn tim mất thăng bằng, thay vì cấu vào đầu thì lại cấu vào vai Huyết Yêu.
Huyết Yêu nắm lấy cả hai tay của gã, xoay người một cái, ném gã xuống dưới đất. Gã rên nhẹ. Huyết Yêu không đợi thêm phút nào nữa, nhào xuống dùng một tay đè lên ngực gã xuống, tay còn lại cầm thanh đoản kiếm bằng bạc, hướng trái tim gã đâm xuống.
Nhận thấy nguy hiểm, kẻ ăn tim dùng tay cản Huyết Yêu, năm ngón tay thành công đâm thủng cánh tay của Huyết Yêu. Huyết Yêu nhăn mặt, vẫn cố cầm chặt thanh kiếm trong tay.
Thừa lúc Huyết Yêu đang đau, Kẻ ăn tim nắm lấy lưng áo ném hắn sang một bên. Huyết Yêu cố gắng đứng dậy, máu từ tay hắn chảy xuống trông hơi ghê. Hắn nắm chặt thanh kiếm, đưa nó lên ngang mặt, mắt liếc gã ăn tim, môi nhếch lên một nụ cười.
Kẻ ăn tim ôm cánh tay loạng choạng đứng không vững. Thì ra, lúc nảy, vừa lúc gã nắm lấy lưng áo của Huyết Yêu, thì hắn cũng thuận thế rạch ngang một đường từ ngực sang cánh tay của gã. Kiếm làm từ bạc nên tạo thành một vết thương dài và sâu, vừa bỏng rát vừa ngứa ngáy. Kẻ ăn tim phì phò:
“Hôm nay, nếu ngươi không chết thì ta chết.”
Huyết Yêu nói một cách thoải mái:
“Ngươi chết chắc rồi.”
“Vậy sao?”, Gã nhìn một lượt về phía Trúc Chi và Nhất Uy, “Nếu ta chết, ngươi sẽ phải chôn hai kẻ kia cùng ta.”
Kẻ ăn tim cười đắc ý. Gã ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, tay giơ cao làm cái gì đó, Trúc Chi không nhìn thấy rõ, chỉ thấy mây đen đột nhiên chê kín ánh trăng, màn đêm bao trùm mọi ngỏ ngách. Trúc Chi theo phản xạ nắm lấy cánh tay của Nhất Uy. Cô nói nhỏ:
“Chuyện gì nữa đây?”
Nhất Uy rút Kim Quy kiếm ra, đề phòng nhìn khắp nơi. Cậu trả lời:
“Cầm thanh kiếm của cậu cho chắc. Có thể có thêm vài người bạn nữa tới.”
Trúc Chi gật đầu lôi thanh “Bảo bối” ra nắm chặt.
Quả nhiên đúng như lời Nhất Uy nói, có thêm vài người bạn nữa tới thật. Bọn chúng là ba hồn ma của ba người đã bị gã ăn tim giết. Chúng trong suốt, mất kiểm soát, trên ngực bị khoét một lổ sâu, mặt ai nấy như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ thứ gì mình nhìn thấy. Cả ba bao vây Nhất Uy và Trúc Chi. Chúng trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Huyết Yêu bị phân tâm nhìn ra ngoài. Kẻ ăn tim như chỉ chờ có nhiêu đó, gã lao tới đấm vào mặt Huyết Yêu, khiến hắn thối lui hai bước. Trúc Chi nhìn thấy thế liền đau lòng, cô lớn tiếng nói với Huyết Yêu:
“Anh chỉ cần tập trung tiêu diệt nó. Bọn ma này, tui với Nhất Uy có thể lo được. Anh quên Nhất Uy là pháp sư trừ ma hay sao?”
Huyết Yêu gật đầu, nhổ ra một ngụm máu, máu nóng trong người sôi lên. Hắn quắt mắt nhìn kẻ ăn tim. Thanh kiếm bạc từ một thanh đoản kiếm biến thành thanh kiếm dài và bén. Huyết Yêu giơ thanh kiếm về phía gã ăn tim, chân thì đạp đất, phi người thẳng về phía gã.
Nhất Uy chém thanh kiếm vào một trong ba hồn ma, nhưng thanh kiếm chỉ xuyên qua mà không hề làm nó bị thương. Cậu nhớ Huyết Yêu có nói, thanh kiếm này chỉ cần đâm vào trái tim của ma quỷ thì nó lập tức bị tiêu diệt. Điều đáng lưu tâm ở đây là bọn chúng không ai có trái tim cả. Cậu thật nhớ thanh kiếm gỗ đào của mình. Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Đây là những hồn ma mới, vẫn còn trong suốt, rất khó để chạm vào chúng. Cậu cẩn thận một chút. Tui lại không mang theo lá bùa nào.”
Trúc Chi gật đầu. Ngọc Huyền từ trong bích hoa sen nói vọng ra:
“Tui cũng là ma. Tui có thể chạm vào chúng. Hai người thả tui ra để tui giúp mọi người một tay.”
Nhưng Trúc Chi và Nhất Uy không biết cách thả Ngọc Huyền ra. Hai người bắt chước Huyết Yêu thổi hơi vào bích hoa sen, nhưng vô dụng. Có lẽ chỉ có Huyết Yêu mới làm được.
Ba con ma thay phiên nhau xô ngã Nhất Uy và Trúc Chi, đóa hoa sen trên tay Nhất Uy văng ra xa. Bọn chúng nằm đè lên người bọn họ, dùng tay bóp cổ họ. Trúc Chi cố nắm lấy tay con ma, nhưng không cách nào chạm được vào tay của nó. Cô tức tối lầm bầm:
“Tụi này không thể chạm vào tụi mày. Nhưng tụi mày lại có thể. Ok, tốt lắm.”
Cô vừa mới chắc chắn với Huyết Yêu rằng họ có thể lo được. Nhưng lúc này, cô không thể không cầu cứu hắn, cô đang rất ngạt thở. Làm sao đây? Cô nhìn sang Nhất Uy, cậu ấy cũng không khá hơn là mấy.
Huyết Yêu đang tập trung cao độ cho trận quyết chiến của mình. Hắn chém liên tục vào người kẻ ăn tim, khiến gã đau đớn rú lên từng cơn, vết thương cháy bỏng khắp nơi trên cơ thể gã. Gã ngã khuỵa xuống nhịn đau, cười cười. Huyết Yêu dứt khoát đâm mạnh thanh kiếm vào trái tim của gã, lạnh lùng nói:
“Ta ghét cái bản mặt đó của người.”
Kẻ ăn tim cứng đờ, mắt trợn trừng vô hồn, ngã phịch xuống đất. Huyết Yêu thu sợi dây màu đỏ lại nhét vào trong túi. Hắn dùng phép thu lại bích hoa sen, thổi hơi vào nó. Ngọc Huyền bay ra.
Bỗng dưng ba con ma cứng đờ, chúng thả Trúc Chi và Nhất Uy ra. Trúc Chi cảm thấy hơi thở của mình trở nên bình thường. Ba con ma đưa mắt nhìn nhau, Trúc Chi nhìn thấy rõ ràng: một trong ba con ma rơi nước mắt. Quái. Chuyện kì lạ gì vậy?
Ngọc Huyền chạy tới đỡ Trúc Chi dậy. Cô vui vẻ nói:
“Người đó giết được kẻ ăn tim rồi. Nhìn kìa.”
Trúc Chi nghe Ngọc Huyền nói thì ngước mắt nhìn Huyết Yêu. Hắn đang tiến về phía hai người bọn họ, miệng cười toe toét, còn xác kẻ ăn tim đang nằm một góc. Trúc Chi hỏi Ngọc Huyền:
“Lúc nảy bồ có nhìn thấy chuyện gì xảy ra không? Tui không có cơ hội thấy.”
Ngọc Huyền nói liền:
“Người đó đã đâm vào trái tim của kẻ đó. Chúng ta thắng rồi.”
Nhất Uy đứng dậy phủi bụi. Không ngờ cậu lại trở nên vô dụng như vậy. Thanh kiếm trên tay cậu có thật sự mạnh không đây?
Huyết Yêu nói với ba con ma:
“Theo ta đến gặp Hắc Bạch tướng quân. Các ngươi không thể lưu lại nhân gian lâu được. Các ngươi bị chết oan, nếu lưu lại lâu có thể trở thành quỷ. Không phải ai cũng giữ cho linh hồn mình được thuần khiết đâu. Ta đã giết chết hắn. Coi như đã trả thù được cho các ngươi.”
Ba con ma biết ơn nhìn Huyết Yêu. Họ gật đầu đồng ý theo Huyết Yêu. Một trong ba con ma nói với Trúc Chi:
“Lúc nảy, xin lỗi vì đã làm em bị thương. Chị bị gã ta không chế không thể làm khác được.”
Trúc Chi mỉm cười:
“Em không để bụng đâu. Mọi người lên đường bình an nhé.”
Một giọng nói ồm ồm vang lên làm tan không khí vui vẻ:
“Các ngươi tưởng ta dễ chết lắm sao?”
Kẻ ăn tim lồm cồm bò dậy, di chuyển vô cùng chậm, máu nơi ngực trái chảy ròng rọc ướt hết cả bộ áo nhăm nhúm rách nát của gã. Trúc Chi ngạc nhiên nhìn Huyết Yêu:
“Anh chẳng phải nói chỉ cần đâm vào trái tim của gã, gã sẽ chết sao?”
Kẻ ăn tim không để Huyết Yêu nói mà cướp lời:
“Đúng vậy. Nếu đó là trái tim của ta kìa.”
Trong một phút Trúc Chi thoáng nhìn thấy mắt của Huyết Yêu tỏ vẻ bất ngờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Huyết Yêu khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như thường. Gã ăn tim di chuyển chậm và khó khăn, gã nói như muốn câu giờ:
“Trái tim của ta có cấu tạo đặc biệt, không phải ai cũng có trái tim nằm bên trái đâu. Còn nữa, ta có nửa dòng máu ma cà rồng. Đó là lý do vì sao ta có thể hút máu người.”
Huyết Yêu nói:
“Còn may. Vì ngươi không phải là ma cà rồng thuần chủng. Nếu không từ vết cắn kia, ba nạn nhân có thể biến thành ma cà rồng. Ta lại phải đau đầu”
“Khoan.”, Trúc Chi chóng nạnh nói với Huyết Yêu, “Tui tưởng ma cà rồng xuất hiện ở châu Âu thôi chứ?”
“Ma cà rồng xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới thưa cô.”
“Vậy chỉ cần chặt đầu hắn là xong. Tui đã xem phim về ma cà rồng nhiều lắm nên biết.”
Kẻ ăn tim thụt lùi liếc nhìn đám người kia, chờ thời cơ trốn thoát. Chỉ cần hắn thoát thân được, tỉnh dưỡng một thời gian, sau đó hắn nhất định ăn tim từng người từng người một để trả thù.
Ngọc Huyền nói nhỏ:
“Hắn đang tính chạy trốn kìa.”
Huyết Yêu hành động ngay. Hắn bay tới đâm thanh kiếm bạc vào ngực phải của kẻ ăn tim, khiến gã một lần nữa quỳ dưới đất. Gã ăn tim méo mó:
“Chôn ta cùng với nàng.”
Huyết Yêu im lặng một chút rồi gật đầu đồng ý:
“Đó là ân huệ cuối đấy.”
Kẻ ăn tim như nhìn trân trân vào khoảng hư vô nào đó, nhớ ra dáng vẻ người mình yêu một lần cuối, gã nở nụ cười mãn nguyện (mặc dù nói thật gã cười kiểu này trông vẫn hơi ghê). Gã hạ giọng:
“Đa tạ.”
Rồi gã chết hẵn. Trúc Chi bồi hồi. Không hiểu vì sao khi nghe gã nói “Chôn ta cùng với nàng.” lại khiến cô xúc động như vậy. Thì ra yêu quái cũng biết yêu. Nếu gã không giết người nhiều như vậy, kết cục của gã đã khác.
Huyết Yêu lấy một vật giống như trái hồ lô ra. Hắn mở nắp rồi đưa về phía xác của kẻ ăn tim, xác của hắn lập tức thu nhỏ rồi bay vào hồ lô. Huyết Yêu đậy nắp lại, xoay người về phía Trúc Chi và Nhất Uy, hắn nói:
“Hai người thấy đấy, ta còn rất nhiều việc phải làm tiếp. Ta không thể đi cùng hai người về được.”
Trúc Chi nhìn Huyết Yêu, hơi lo lắng:
“Tay của anh không tự lành sao?”
Huyết Yêu nhìn xuống cánh tay của mình, không cảm thấy phiền lắm:
“Móng tay của gã chứa độc, ta sẽ về dùng thuốc giải sau.”
“Chẳng phải anh là thần hay sao? Lúc nảy, tui thấy anh xém chút là lép vé so với gã đó.”
Huyết Yêu cười tự mãn:
“Cho dù sợi dây đỏ kia đã phong tỏa sức mạnh của ta, ta vẫn tự tin rằng mình sẽ thắng.”
Nhất Uy lên tiếng:
“Sao biết sợi dây sẽ phong tỏa sức mạnh mà anh vẫn còn dùng?”
Huyết Yêu cười đáp:
“Nó là thứ duy nhất giam gã lại. Nếu không giam gã lại, sẽ khó mà đánh thắng gã. Hai người đang lo cho ta sao?”
Trúc Chi đáp một cách chắc nịch:
“Sao không lo được. Chúng ta là một đội mà.”
Huyết Yêu ngoái nhìn Ngọc Huyền, cô nhảy dựng lên sợ hãi. Huyết Yêu không để tâm chuyện Ngọc Huyền run sợ mình lắm, hắn nói:
“Hai người muốn giúp gì cho cô ta thì nhanh chóng hoàn thành. Đến ngày giỗ thứ mười của cô ta, Hắc Bạch tướng quân sẽ tới bắt cô ta. Hai người không nghe qua câu ‘Một ngày dưới âm phủ bằng mười năm trên nhân gian’ sao? Hắc Bạch tướng quân không để hồn ma nào thoát qua ngày thứ hai đâu.”
Trúc Chi và Nhất Uy đồng thanh:
“Hiểu rồi.”
Trúc Chi níu tay áo của Huyết Yêu lại hỏi:
“Làm thế nào để cậu ấy ra được từ bích hoa sen? Tụi này đã cố thổi hơi như anh nhưng không được.”
“Gọi tên cô ta là được.”
“Đơn giản vậy hả?”
Huyết yêu mặt đầy giễu cợt, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho ba ma nữ đi theo mình. Họ biến mất trong tích tắc. Ngọc Huyền lúc này mới thở phào. Cô nói:
“Người đó đáng sợ thật đấy. Tui là ma rồi mà vẫn run như cầy sấy khi đứng cạnh người đó.”
Trúc Chi ậm ừ:
“Nhưng anh ta là một vị thần tốt đấy, dù hơi lạnh lùng một chút. Cậu chui vào lại đóa hoa đi, tụi mình cùng về.”
Nhất Uy đồng tình:
“Phải. Anh ta là một người tốt. Nếu không đã không tác thành tâm nguyện của gã ăn tim rồi.”
“Không sao. Phải tin anh ấy.”
“Điều làm tui sợ là Huyết Yêu kìa. Nhìn anh ta không một chút sợ hãi nào.”
Đúng vậy. Trong tình huống bị tấn công dồn dập như vậy, Huyết Yêu vẫn giữ được nụ cười độc ác trên môi. Hắn chờ tay của kẻ ăn tim chạm vào đầu mình, thì đạp đất bay lên. Gã ăn tim mất thăng bằng, thay vì cấu vào đầu thì lại cấu vào vai Huyết Yêu.
Huyết Yêu nắm lấy cả hai tay của gã, xoay người một cái, ném gã xuống dưới đất. Gã rên nhẹ. Huyết Yêu không đợi thêm phút nào nữa, nhào xuống dùng một tay đè lên ngực gã xuống, tay còn lại cầm thanh đoản kiếm bằng bạc, hướng trái tim gã đâm xuống.
Nhận thấy nguy hiểm, kẻ ăn tim dùng tay cản Huyết Yêu, năm ngón tay thành công đâm thủng cánh tay của Huyết Yêu. Huyết Yêu nhăn mặt, vẫn cố cầm chặt thanh kiếm trong tay.
Thừa lúc Huyết Yêu đang đau, Kẻ ăn tim nắm lấy lưng áo ném hắn sang một bên. Huyết Yêu cố gắng đứng dậy, máu từ tay hắn chảy xuống trông hơi ghê. Hắn nắm chặt thanh kiếm, đưa nó lên ngang mặt, mắt liếc gã ăn tim, môi nhếch lên một nụ cười.
Kẻ ăn tim ôm cánh tay loạng choạng đứng không vững. Thì ra, lúc nảy, vừa lúc gã nắm lấy lưng áo của Huyết Yêu, thì hắn cũng thuận thế rạch ngang một đường từ ngực sang cánh tay của gã. Kiếm làm từ bạc nên tạo thành một vết thương dài và sâu, vừa bỏng rát vừa ngứa ngáy. Kẻ ăn tim phì phò:
“Hôm nay, nếu ngươi không chết thì ta chết.”
Huyết Yêu nói một cách thoải mái:
“Ngươi chết chắc rồi.”
“Vậy sao?”, Gã nhìn một lượt về phía Trúc Chi và Nhất Uy, “Nếu ta chết, ngươi sẽ phải chôn hai kẻ kia cùng ta.”
Kẻ ăn tim cười đắc ý. Gã ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài, tay giơ cao làm cái gì đó, Trúc Chi không nhìn thấy rõ, chỉ thấy mây đen đột nhiên chê kín ánh trăng, màn đêm bao trùm mọi ngỏ ngách. Trúc Chi theo phản xạ nắm lấy cánh tay của Nhất Uy. Cô nói nhỏ:
“Chuyện gì nữa đây?”
Nhất Uy rút Kim Quy kiếm ra, đề phòng nhìn khắp nơi. Cậu trả lời:
“Cầm thanh kiếm của cậu cho chắc. Có thể có thêm vài người bạn nữa tới.”
Trúc Chi gật đầu lôi thanh “Bảo bối” ra nắm chặt.
Quả nhiên đúng như lời Nhất Uy nói, có thêm vài người bạn nữa tới thật. Bọn chúng là ba hồn ma của ba người đã bị gã ăn tim giết. Chúng trong suốt, mất kiểm soát, trên ngực bị khoét một lổ sâu, mặt ai nấy như muốn ăn tươi nuốt sống bất cứ thứ gì mình nhìn thấy. Cả ba bao vây Nhất Uy và Trúc Chi. Chúng trừng mắt nhìn hai người bọn họ.
Huyết Yêu bị phân tâm nhìn ra ngoài. Kẻ ăn tim như chỉ chờ có nhiêu đó, gã lao tới đấm vào mặt Huyết Yêu, khiến hắn thối lui hai bước. Trúc Chi nhìn thấy thế liền đau lòng, cô lớn tiếng nói với Huyết Yêu:
“Anh chỉ cần tập trung tiêu diệt nó. Bọn ma này, tui với Nhất Uy có thể lo được. Anh quên Nhất Uy là pháp sư trừ ma hay sao?”
Huyết Yêu gật đầu, nhổ ra một ngụm máu, máu nóng trong người sôi lên. Hắn quắt mắt nhìn kẻ ăn tim. Thanh kiếm bạc từ một thanh đoản kiếm biến thành thanh kiếm dài và bén. Huyết Yêu giơ thanh kiếm về phía gã ăn tim, chân thì đạp đất, phi người thẳng về phía gã.
Nhất Uy chém thanh kiếm vào một trong ba hồn ma, nhưng thanh kiếm chỉ xuyên qua mà không hề làm nó bị thương. Cậu nhớ Huyết Yêu có nói, thanh kiếm này chỉ cần đâm vào trái tim của ma quỷ thì nó lập tức bị tiêu diệt. Điều đáng lưu tâm ở đây là bọn chúng không ai có trái tim cả. Cậu thật nhớ thanh kiếm gỗ đào của mình. Nhất Uy nói với Trúc Chi:
“Đây là những hồn ma mới, vẫn còn trong suốt, rất khó để chạm vào chúng. Cậu cẩn thận một chút. Tui lại không mang theo lá bùa nào.”
Trúc Chi gật đầu. Ngọc Huyền từ trong bích hoa sen nói vọng ra:
“Tui cũng là ma. Tui có thể chạm vào chúng. Hai người thả tui ra để tui giúp mọi người một tay.”
Nhưng Trúc Chi và Nhất Uy không biết cách thả Ngọc Huyền ra. Hai người bắt chước Huyết Yêu thổi hơi vào bích hoa sen, nhưng vô dụng. Có lẽ chỉ có Huyết Yêu mới làm được.
Ba con ma thay phiên nhau xô ngã Nhất Uy và Trúc Chi, đóa hoa sen trên tay Nhất Uy văng ra xa. Bọn chúng nằm đè lên người bọn họ, dùng tay bóp cổ họ. Trúc Chi cố nắm lấy tay con ma, nhưng không cách nào chạm được vào tay của nó. Cô tức tối lầm bầm:
“Tụi này không thể chạm vào tụi mày. Nhưng tụi mày lại có thể. Ok, tốt lắm.”
Cô vừa mới chắc chắn với Huyết Yêu rằng họ có thể lo được. Nhưng lúc này, cô không thể không cầu cứu hắn, cô đang rất ngạt thở. Làm sao đây? Cô nhìn sang Nhất Uy, cậu ấy cũng không khá hơn là mấy.
Huyết Yêu đang tập trung cao độ cho trận quyết chiến của mình. Hắn chém liên tục vào người kẻ ăn tim, khiến gã đau đớn rú lên từng cơn, vết thương cháy bỏng khắp nơi trên cơ thể gã. Gã ngã khuỵa xuống nhịn đau, cười cười. Huyết Yêu dứt khoát đâm mạnh thanh kiếm vào trái tim của gã, lạnh lùng nói:
“Ta ghét cái bản mặt đó của người.”
Kẻ ăn tim cứng đờ, mắt trợn trừng vô hồn, ngã phịch xuống đất. Huyết Yêu thu sợi dây màu đỏ lại nhét vào trong túi. Hắn dùng phép thu lại bích hoa sen, thổi hơi vào nó. Ngọc Huyền bay ra.
Bỗng dưng ba con ma cứng đờ, chúng thả Trúc Chi và Nhất Uy ra. Trúc Chi cảm thấy hơi thở của mình trở nên bình thường. Ba con ma đưa mắt nhìn nhau, Trúc Chi nhìn thấy rõ ràng: một trong ba con ma rơi nước mắt. Quái. Chuyện kì lạ gì vậy?
Ngọc Huyền chạy tới đỡ Trúc Chi dậy. Cô vui vẻ nói:
“Người đó giết được kẻ ăn tim rồi. Nhìn kìa.”
Trúc Chi nghe Ngọc Huyền nói thì ngước mắt nhìn Huyết Yêu. Hắn đang tiến về phía hai người bọn họ, miệng cười toe toét, còn xác kẻ ăn tim đang nằm một góc. Trúc Chi hỏi Ngọc Huyền:
“Lúc nảy bồ có nhìn thấy chuyện gì xảy ra không? Tui không có cơ hội thấy.”
Ngọc Huyền nói liền:
“Người đó đã đâm vào trái tim của kẻ đó. Chúng ta thắng rồi.”
Nhất Uy đứng dậy phủi bụi. Không ngờ cậu lại trở nên vô dụng như vậy. Thanh kiếm trên tay cậu có thật sự mạnh không đây?
Huyết Yêu nói với ba con ma:
“Theo ta đến gặp Hắc Bạch tướng quân. Các ngươi không thể lưu lại nhân gian lâu được. Các ngươi bị chết oan, nếu lưu lại lâu có thể trở thành quỷ. Không phải ai cũng giữ cho linh hồn mình được thuần khiết đâu. Ta đã giết chết hắn. Coi như đã trả thù được cho các ngươi.”
Ba con ma biết ơn nhìn Huyết Yêu. Họ gật đầu đồng ý theo Huyết Yêu. Một trong ba con ma nói với Trúc Chi:
“Lúc nảy, xin lỗi vì đã làm em bị thương. Chị bị gã ta không chế không thể làm khác được.”
Trúc Chi mỉm cười:
“Em không để bụng đâu. Mọi người lên đường bình an nhé.”
Một giọng nói ồm ồm vang lên làm tan không khí vui vẻ:
“Các ngươi tưởng ta dễ chết lắm sao?”
Kẻ ăn tim lồm cồm bò dậy, di chuyển vô cùng chậm, máu nơi ngực trái chảy ròng rọc ướt hết cả bộ áo nhăm nhúm rách nát của gã. Trúc Chi ngạc nhiên nhìn Huyết Yêu:
“Anh chẳng phải nói chỉ cần đâm vào trái tim của gã, gã sẽ chết sao?”
Kẻ ăn tim không để Huyết Yêu nói mà cướp lời:
“Đúng vậy. Nếu đó là trái tim của ta kìa.”
Trong một phút Trúc Chi thoáng nhìn thấy mắt của Huyết Yêu tỏ vẻ bất ngờ, nhưng chỉ trong thoáng chốc. Huyết Yêu khôi phục dáng vẻ lạnh lùng như thường. Gã ăn tim di chuyển chậm và khó khăn, gã nói như muốn câu giờ:
“Trái tim của ta có cấu tạo đặc biệt, không phải ai cũng có trái tim nằm bên trái đâu. Còn nữa, ta có nửa dòng máu ma cà rồng. Đó là lý do vì sao ta có thể hút máu người.”
Huyết Yêu nói:
“Còn may. Vì ngươi không phải là ma cà rồng thuần chủng. Nếu không từ vết cắn kia, ba nạn nhân có thể biến thành ma cà rồng. Ta lại phải đau đầu”
“Khoan.”, Trúc Chi chóng nạnh nói với Huyết Yêu, “Tui tưởng ma cà rồng xuất hiện ở châu Âu thôi chứ?”
“Ma cà rồng xuất hiện ở khắp nơi trên thế giới thưa cô.”
“Vậy chỉ cần chặt đầu hắn là xong. Tui đã xem phim về ma cà rồng nhiều lắm nên biết.”
Kẻ ăn tim thụt lùi liếc nhìn đám người kia, chờ thời cơ trốn thoát. Chỉ cần hắn thoát thân được, tỉnh dưỡng một thời gian, sau đó hắn nhất định ăn tim từng người từng người một để trả thù.
Ngọc Huyền nói nhỏ:
“Hắn đang tính chạy trốn kìa.”
Huyết Yêu hành động ngay. Hắn bay tới đâm thanh kiếm bạc vào ngực phải của kẻ ăn tim, khiến gã một lần nữa quỳ dưới đất. Gã ăn tim méo mó:
“Chôn ta cùng với nàng.”
Huyết Yêu im lặng một chút rồi gật đầu đồng ý:
“Đó là ân huệ cuối đấy.”
Kẻ ăn tim như nhìn trân trân vào khoảng hư vô nào đó, nhớ ra dáng vẻ người mình yêu một lần cuối, gã nở nụ cười mãn nguyện (mặc dù nói thật gã cười kiểu này trông vẫn hơi ghê). Gã hạ giọng:
“Đa tạ.”
Rồi gã chết hẵn. Trúc Chi bồi hồi. Không hiểu vì sao khi nghe gã nói “Chôn ta cùng với nàng.” lại khiến cô xúc động như vậy. Thì ra yêu quái cũng biết yêu. Nếu gã không giết người nhiều như vậy, kết cục của gã đã khác.
Huyết Yêu lấy một vật giống như trái hồ lô ra. Hắn mở nắp rồi đưa về phía xác của kẻ ăn tim, xác của hắn lập tức thu nhỏ rồi bay vào hồ lô. Huyết Yêu đậy nắp lại, xoay người về phía Trúc Chi và Nhất Uy, hắn nói:
“Hai người thấy đấy, ta còn rất nhiều việc phải làm tiếp. Ta không thể đi cùng hai người về được.”
Trúc Chi nhìn Huyết Yêu, hơi lo lắng:
“Tay của anh không tự lành sao?”
Huyết Yêu nhìn xuống cánh tay của mình, không cảm thấy phiền lắm:
“Móng tay của gã chứa độc, ta sẽ về dùng thuốc giải sau.”
“Chẳng phải anh là thần hay sao? Lúc nảy, tui thấy anh xém chút là lép vé so với gã đó.”
Huyết Yêu cười tự mãn:
“Cho dù sợi dây đỏ kia đã phong tỏa sức mạnh của ta, ta vẫn tự tin rằng mình sẽ thắng.”
Nhất Uy lên tiếng:
“Sao biết sợi dây sẽ phong tỏa sức mạnh mà anh vẫn còn dùng?”
Huyết Yêu cười đáp:
“Nó là thứ duy nhất giam gã lại. Nếu không giam gã lại, sẽ khó mà đánh thắng gã. Hai người đang lo cho ta sao?”
Trúc Chi đáp một cách chắc nịch:
“Sao không lo được. Chúng ta là một đội mà.”
Huyết Yêu ngoái nhìn Ngọc Huyền, cô nhảy dựng lên sợ hãi. Huyết Yêu không để tâm chuyện Ngọc Huyền run sợ mình lắm, hắn nói:
“Hai người muốn giúp gì cho cô ta thì nhanh chóng hoàn thành. Đến ngày giỗ thứ mười của cô ta, Hắc Bạch tướng quân sẽ tới bắt cô ta. Hai người không nghe qua câu ‘Một ngày dưới âm phủ bằng mười năm trên nhân gian’ sao? Hắc Bạch tướng quân không để hồn ma nào thoát qua ngày thứ hai đâu.”
Trúc Chi và Nhất Uy đồng thanh:
“Hiểu rồi.”
Trúc Chi níu tay áo của Huyết Yêu lại hỏi:
“Làm thế nào để cậu ấy ra được từ bích hoa sen? Tụi này đã cố thổi hơi như anh nhưng không được.”
“Gọi tên cô ta là được.”
“Đơn giản vậy hả?”
Huyết yêu mặt đầy giễu cợt, không nói gì thêm, chỉ ra hiệu cho ba ma nữ đi theo mình. Họ biến mất trong tích tắc. Ngọc Huyền lúc này mới thở phào. Cô nói:
“Người đó đáng sợ thật đấy. Tui là ma rồi mà vẫn run như cầy sấy khi đứng cạnh người đó.”
Trúc Chi ậm ừ:
“Nhưng anh ta là một vị thần tốt đấy, dù hơi lạnh lùng một chút. Cậu chui vào lại đóa hoa đi, tụi mình cùng về.”
Nhất Uy đồng tình:
“Phải. Anh ta là một người tốt. Nếu không đã không tác thành tâm nguyện của gã ăn tim rồi.”
Tác giả :
Muội Nương