Thanh Kiếm Của Quỷ
Chương 170: Kẻ Ăn Xác
Mặt thằng nhóc vẫn còn nhăn nhó, tỏ vẻ đáng thương. Làm như việc không giết tên muốn hại nó đã khiến nó thương tâm đến độ không còn muốn ngó ngàng gì đến ai nữa.
Trúc Chi không thèm nhìn nó thêm nữa, cô cuối cùng cũng quyết định hỏi Vô Ảnh về thân thế của tên nhóc tì này:
“Hắn rút cuộc là ai? Em không biết hắn. Hắn không có trong cuốn sách kia.”
Vô Ảnh bực mình nhìn cái thằng nhóc đó rồi trả lời Trúc Chi:
“Thằng ấy ấy hả? Một tên ăn xác chết thối tha có cái tên xấu xí nhất trần đời: Lôi Trí.”
Lôi Trí lắc đầu không chịu thừa nhận mình có cái tên xấu xí như Vô Ảnh đang chế giễu. Nó chè môi hơi giận gã khi nói nó là tên ăn xác chết. Nó nào có ăn xác chết như gã nói. Nó chỉ làm cho quá trình phân hủy xác của con người trở nên nhanh hơn. Ủa làm vậy còn hơn bị mấy con bọ chét dưới đất ăn hết cơ thể chứ. Rõ ràng nó có ý tốt chứ bộ. Mà nó chưa hề làm chuyện ác nhé, nó chỉ ăn cái xác ra thành xương khô thôi.
Thanh Lâm suýt nữa nôn hết thức ăn ra ngoài, nhưng chợt nhớ cậu vẫn còn chưa ăn tối. Bụng ré lên vì đói mà vẫn có chút tức cười như muốn nôn. Làm gì có một sinh vật ghê rợn đi ăn xác chết như vậy.
Tuy nhiên Nhất Uy lại là người đưa ra thông tin về tên này:
“Kẻ ăn xác chết Lôi Trí là một kẻ ăn xác chết duy nhất còn sống sót trong đám những ăn xác chết. Kẻ có tư duy lợi hại, sức mạnh cũng lợi hại không sợ một ai. Tài năng thiên bẩm của hắn chắc có thể nhắc đến tài lách luật, xảo quyệt và tinh ranh. Chính vì thế hắn đã sống sót sau nhiều trận truy đuổi gắt gao của thần chết – những tên duy nhất khiến hắn sợ hãi.”
Lôi Trí nghe mà cái mũi cứ hếch lên trời. Nói nào ngay, những lời Nhất Uy vừa nói vừa vặn hoàn toàn với tính cách của nó. Nó khoanh tay cười hà hà đầy phấn khích.
Thanh Lâm tức mình khi Nhất Uy đọc lào lao cái thông tin kia. Đáng lý cậu cũng nên chăm chỉ học thuộc lòng cuốn sách, chỉ tại mấy ngày nay quá bận rộn, cậu quên bén vụ cuốn sách chứa những thông tin có ích cho cậu. Đã vậy Trúc Chi còn hùa theo Nhất Uy nói một tràng dài:
“Nhược điểm chí mạng của hắn chính là lưỡi hái của thần chết.”
“Tại sao một kẻ ăn xác chết lại sợ thần chết nhỉ?”
Vô Ảnh giải thích cho Thanh Lâm hiểu:
“Bởi vì hai kẻ ấy đối nghịch nhau: một tên ăn linh hồn người chết, một tên ăn xác chết của họ.”
Thanh Lâm phản bác:
“Đáng lý hai kẻ này phải là đồng minh chứ? Không phải một người chết thì cả hai đều có lợi hay sao?
Lôi Trí tức giận cành hông:
“Mấy người đang bàn về tui khi tui đang ở đây đấy.”
Trúc Chi phớt lờ lời nói của Lôi Trí:
“Sỡ dĩ nói hai kẻ này đối nghịch nhau là bởi vì thần chết không thể ăn linh hồn của người mới chết nếu thân thể thối quá nhanh.”
“Nhảm nhí.”, Lôi Trí quát, nó bất lực rơi vào cuộc trò chuyện của những người kia, “Chúng với ta có mối liên kết mật thiết như thế cho nên bắt lấy ta chỉ vì ta mới là người thấy được cái chết. Nhờ vào năng lực này của ta mà chúng thực hiện đêm săn tào lao đó. Bởi vì ta với chúng có mối liên kết, chúng mới lằn ra ta một cách dễ dàng. Lục Trung cũng vì cái lý do trời ơi đó mà nắm đầu mấy tên thần chết để truy đuổi ta.”
Đám người Trúc Chi im lặng không nói gì. Hóa ra tình tiết là như thế. Lôi Trí mới là người nhìn thấy cái chết. Đám tử thần vì không muốn lộ chuyện thần chết lại không nhìn ra được cái chết, vì muốn Lôi Trí ở bên cạnh dự đoán cái chết cho mình mà truy đuổi hắn. Kể ra Lôi Trí cũng là một kẻ khổ sở.
Lôi Trí tự dưng rầu rĩ về thân phận của mình:
“Ta chán ghét cuộc đời này của mình. Ta bất tử nên không thể chết, à ngoại trừ cái hái lưỡi thần mà cô em kia nói, nó thật sự có thể giết chết ta. Trước đó bạn bè của ta cũng có số phận chết thảm khi không chịu hợp tác với đám thần chết.”
Lôi Trí tự khóc tự tâm sự về cuộc đời bi ai của mình:
“Chúng ta không hề muốn người ta bị giết chết. Tụi này chỉ ăn xác chết của người tới số thôi. Còn bọn chúng muốn họ chết ngay để chén linh hồn của người ta, mà không cần quan tâm họ đã tới lúc chết chưa. Chưa hết, tụi nó còn tra tấn họ trong chảo dầu và coi đó là thú vui tao nhã. Bọn điên đó.”
Trúc Chi đưa tay vỗ về tấm lưng của nó như đang an ủi. Cô biết cuộc sống bị truy đuổi khó khăn thế nào. Cô biết Vô Ảnh cũng có cùng cảm giác như Lôi Trí. Thế nên khi nghe câu chuyện, gã chỉ im lặng bần thần như người mất hồn mà không hề cắt ngang hay có ý chế giễu Lôi Trí.
Lôi Trí gào lên căm hận:
“Nếu không phải cái lưỡi hái đáng nguyền rủa kia có thể giết chết ta, ta còn lâu mới chạy trốn chúng khắp nơi như vậy.”
Trúc Chi nhỏ nhẹ:
“Vì vậy nên anh mới biến thành em bé để trốn thoát khỏi chúng ư?”
“Ừm.”, Lôi Trí tủi thân, nó tựa đầu vào đùi Trúc Chi, tiếp tục nỉ non, “Đáng lý đã trốn được chúng lâu lắm rồi. Ai dè cách đây mười mấy năm, Lục Trung xuất hiện và truy sát anh.”
Trúc Chi cố khơi chuyện:
“Vì cái hình xăm trên cổ ư?”
Lôi Trí bò dậy khỏi đùi Trúc Chi. Thanh Lâm trừng mắt nhìn nó rất lâu, may mà nó đã rời khỏi đùi của cô. Nếu không Thanh Lâm thề sẽ đem cái đầu của nó giao cho đám thần chết. Dù đó là hành động sau cùng trước khi cậu nhắm mắt xuôi tay.
Lôi Trí gật đầu lia lịa gần như Trúc Chi cảm tưởng cái cần cổ kia bị đứt lìa thì Lôi Trí dừng lại. Mắt nó bọng nước, giọng buồn buồn nói:
“Hình xăm này ta đã tự thay đổi hình dạng của nó. Trước đây ta không có hình xăm này. Sau khi ta ăn phải một cái xác có hình xăm trên cổ thì ta tự dưng có nó trên cổ của ta luôn. Ta không hiểu, cái xác có hình xăm thanh kiếm ấy có huyền cơ gì lại chuyển được hình xăm sang cơ thể của ta được.”
Trúc Chi cố che dấu sự kích động đang dâng trào qua khóe mắt. Cô biết ngay cả Thanh Lâm, Nhất Uy và Vô Ảnh cũng kích động như cô khi nghe Lôi Trí nói điều này. Xác chết của người mang hình xăm thanh kiếm, điều này có nghĩa người mà Lôi Trí ăn xác mới thật sự là tiểu ma vương mà họ đang tìm kiếm. Có điều trái tim của tiểu ma vương làm sao lại ở trong thân xác của Trúc Chi đây?
Trúc Chi cố tỏ ra không quan tâm đến người có hình xăm thanh kiếm mà chỉ quan tâm đến chuyện Lục Trung truy sát hắn:
“Có nghĩa Lục Trung chỉ mới ráo dác giết anh khi biết anh có cái hình xăm thanh kiếm ư?”
Lôi Trí gật đầu:
“Đúng vậy. Và đã quá muộn khi anh cố biến đổi cái hình xăm kia thành bông hoa như này. Bởi vì hắn đã biết người mang hình xăm là anh. Bằng cách nào đó, hắn trở thành thủ lĩnh của thần chết và dựa vào mối liên kết kia muốn truy bắt anh.”
“Anh chưa từng nghĩ đến lý do Lục Trung làm thế ư? Cái lý do truy nã anh chỉ vì cái hình xăm vô lý quá chừng.”
“Anh cũng nghĩ như vậy. Anh đã tìm hiểu, nhưng không một ai cho anh đáp án. Chỉ biết Lục Trung muốn mạng của người mang hình xăm thanh kiếm trên cổ mà thôi.”
Nhất Uy cố lái câu chuyện sang một phần quan trọng:
“Anh nói mình đã ăn xác người mang hình xăm nọ. Vậy anh có biết người đó ở đâu hay không?”
“Biết chứ.”, Lôi Trí giả đò cố nhớ lại cái tên khắt trên bia mộ của người nọ, “Cái gì mà Nguyễn Trúc Lam đây nè. Anh nhớ rõ lắm, không phải xác ai cũng có hình xăm như người phụ nữ ấy.”
Trúc Chi nhướng mày hoảng sợ. Nguyễn Trúc Lam chính là tên mẹ của cô. Cha và mẹ của cô đã chết trong vụ tai nạn cách đây mười mấy năm, bỏ lại cô ở với bà nội. Cả cha và mẹ đều mang họ Nguyễn. Không phải Nguyên Sâm đã đưa cô đến hiện tại mà đã đưa mẹ của cô đến thời này. Và khi lão thực hiện cái bùa triệu hồi mẹ cô mà cô lại đến đó bởi vì cô là hậu duệ của tiểu ma vương? Cái bia mộ mà lão chỉ tay khi ấy không phải bia mộ của cô mà là bia mộ của mẹ cô nằm sát bên cạnh.
Nói vậy, cô không phải đứa con của Thủy Hà. Cô cần phải xác nhận lại trái tim này có phải của mẹ cô hay không, người duy nhất biết chỉ có người dì còn sống của cô mà thôi. Vô Ảnh run giọng nói:
“Ngươi nói người đó có hình xăm thanh kiếm trên cổ ư? Và người đó đã chết?”
Lôi Trí không thích tên Vô Ảnh này lắm. Gã dám nói nó là một tên ăn xác xấu xí. Nên nó trả lời cộc cằn:
“Không chết thì làm sao ta ăn xác của cô ta được?”
Vô Ảnh đứng thẳng dậy, gã chỉ tay vào mặt tên ăn xác quát:
“Ngươi dám ăn xác của nó? Ngươi dám ăn xác đứa con của…”
“Vô Ảnh.”, Trúc Chi nạt ngang, “Anh bình tĩnh lại coi.”
“Phải đó.”, Lôi Trí nói tiếp, giọng tủi thân vô cùng, “Tự nhiên ổng nổi điên lên à. Có phải ăn xác người yêu ổng đâu chứ.”
Thanh Lâm không muốn nhắc đến chuyện hắn đã vô tình ăn xác của Trúc Lam – mẹ vợ của mình, đồng thời là đứa con của Thủy Hà – người con gái Vô Ảnh yêu thương. Cậu nín lặng nhìn vẻ mặt đau khổ của Vô Ảnh, chẳng hiểu sao rất muốn mở lời an ủi lại chẳng thể nào nói ra lời.
Nhất Uy không ngờ khi gặp Lôi Trí họ lại biết thêm một tình tiết mới. Tình tiết này cậu đồ rằng nếu Lan Anh mà biết, không biết ả còn phục tùng mệnh lệnh của Trúc Chi hay đi tìm Huyết Yêu tính sổ. Vì người mà ả cần bảo vệ đã chết rất nhiều nằm, Trúc Chi chỉ là hậu duệ của tiểu ma vương của ả mà thôi.
Quỷ vương liệu có giao hết tâm can cho Huyết Yêu khi biết điều này không. Và Nhất Uy rất muốn biết lý do tại sao Trúc Chi lại sở hữu được thanh kiếm của Quỷ hay sao cô lại sở hữu Thượng Nguyệt nếu không phải đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương? Có rất nhiều khuất mắc cần được giải đáp mà họ lại không có cách nào nói ra khi có Lôi Trí ở đây.
Cái bụng của Lôi Trí gào rú cồn cào. Đã đến giờ ăn của mình và nó không thể nào tiếp tục tán gẫu được nữa. Nó biến trở lại thành một người bình thường mới dùng được sức mạnh của mình. Gã nói với đám người Trúc Chi:
“Thật ra anh không muốn đi vào giờ này. Nhưng cái bụng của anh réo dữ quá. Mấy người có muốn dừng thằng cha Lục Trung thì làm nhanh lên. Sẽ có nhiều mạng người bị bắt đi đấy. Anh nghe nói dạo gần đây hắn bắt người không phải để tra tấn nữa mà làm cái khỉ gì đó rất bí mật. Tin buồn là anh không biết chổ ở của hắn.”
Khi Lôi Trí vừa đi, bốn người ngồi trong nhà rơi vào trầm mặc. Nhất là Vô Ảnh, khi biết Trúc Chi rút cuộc không phải đứa con của Quỷ vương gã có chút vui mừng, nhưng khi biết đứa con của Thủy Hà cuối cùng đã chết hắn lại buồn kinh khủng. Có thể một phần cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm với đứa nhỏ. Nếu gã biết chuyện nàng một mình tự sinh con, gã đã chẳng đến bên nàng rồi ư? Gã sẽ nói với nàng gã cóc thèm quan tâm cha của đứa bé là ai, gã chỉ muốn ở bên cạnh nàng. Thủy Hà của gã nhất định sẽ rất đau lòng khi hay tin đứa con của nàng đã chết.
Trúc Chi đứng dậy nói:
“Có một chuyện cần phải nói với mọi người. Trái tim mà em đang sở hữu thật ra của cái xác của em. Dì đã bán trái tim ấy cho mẹ cô bé này lấy tiền.”
Nhất Uy tức giận. Cậu đã nghe Trúc Chi nhắc đến trái tim của cô nằm trong thân thể này lúc trong nhà của bác bảo vệ, lại chưa hề nghe cô nói việc trái tim của cô bị dì của mình bán đi. Cậu hét lên inh ỏi:
“CÁI GÌ?”
Trúc Chi tiếp tục nói:
“Người sở hữu trái tim mới là tiểu ma vương, có nghĩa mẹ của em mới là tiểu ma vương, mới là người sở hữu Thượng Nguyệt và thanh kiếm của Quỷ. Trừ phi trái tim này ngay từ đầu là của mẹ em. Người duy nhất biết được điều này chỉ có dì của em mà thôi. Chúng ta cần xác nhận điều này.”
Nhất Uy rất tức giận cách hành xử của người dì. Cậu tức giận nói:
“Ông dượng kia cưỡng hiếp chị đã đành, người dì sao nỡ bán nội tạng của chị đi. Họ có còn là con người không?”
Vô Ảnh gằn giọng hỏi:
“Ai cưỡng hiếp ai cơ?”
Nhất Uy lập tức kể lại hoàn cảnh của Trúc Chi lúc đó. Vô Ảnh nghe được tức giận ngút trời. Làm sao hoàn cảnh của Thủy Hà và Trúc Chi lại bi thương đến thế. Thủy Hà của gã cũng bị Quỷ vương cưỡng ép nên mới chết. May mà Trúc chi lúc đó được cứu sống, nếu không cốt nhục duy nhất của Thủy Hà cũng đi tong. Gã thật muốn cho tên cầm thú kia một bài học.
Trúc Chi cố xua tan cái không khí căng thẳng:
“Chuyện đã qua rồi. Hai người đừng nóng giận nữa. Hơn nữa, trái tim của em đã cứu sống một mạng người đó thôi.”
Thanh Lâm bực mình nói:
“Không tức giận sao được. Bây giờ mấy người đó đang sống sờ sờ hạnh phúc có bị trả giá gì đâu. Phải có ai đó thả cái ngiệp quật họ tới tấp mới xứng chớ.”
“Anh sẽ làm điều đó.”, Vô Ảnh quyết định, “Anh sẽ cho cái gã cầm thú đó một bài học nho nhỏ.”
Vô Ảnh nhìn thấy cái ánh mắt cảnh cáo của Trúc Chi thì hứa suông:
“Anh sẽ không giết cái tên ấy. Anh thích nó sống không bằng chết hơn.”
Thanh Lâm và Nhất Uy gật đầu đồng ý. Hai người mong chờ màn đáp trả cỏn con mà Vô Ảnh đã hứa. Vô Ảnh nói:
“Không phải bà ta biết sự việc hay sao? Chúng ta có nên làm một cuộc hành trình nho nhỏ đi hỏi han tâm sự với bà ta hay không?”
Thanh Lâm nói:
“Đi bây giờ luôn á?”
“Nói thì làm liền chớ.”
“Anh có kế hoạch hay ho à?”
“Cứ để đó cho anh, tụi bây đứng ngoài nhìn thôi.”
Trúc Chi lắc đầu ngao ngán. Mặc cho họ muốn làm gì thì làm. Cô không nở ra tay không có nghĩa người khác chấp nhận con người cầm thú như dượng. Nhưng trong đầu cô thoáng nhớ lại một chi tiết nho nhỏ. Cô lập tức đứng dậy phát hoảng:
“Cái tên Lôi Trí lúc nảy không phải là cái tên Ngọc Tự nhắc đến trong lăng mộ chứ? Cái tên chỉ cần lão bắt được thì những nạn nhân sẽ bị giết ấy.”
Trúc Chi không thèm nhìn nó thêm nữa, cô cuối cùng cũng quyết định hỏi Vô Ảnh về thân thế của tên nhóc tì này:
“Hắn rút cuộc là ai? Em không biết hắn. Hắn không có trong cuốn sách kia.”
Vô Ảnh bực mình nhìn cái thằng nhóc đó rồi trả lời Trúc Chi:
“Thằng ấy ấy hả? Một tên ăn xác chết thối tha có cái tên xấu xí nhất trần đời: Lôi Trí.”
Lôi Trí lắc đầu không chịu thừa nhận mình có cái tên xấu xí như Vô Ảnh đang chế giễu. Nó chè môi hơi giận gã khi nói nó là tên ăn xác chết. Nó nào có ăn xác chết như gã nói. Nó chỉ làm cho quá trình phân hủy xác của con người trở nên nhanh hơn. Ủa làm vậy còn hơn bị mấy con bọ chét dưới đất ăn hết cơ thể chứ. Rõ ràng nó có ý tốt chứ bộ. Mà nó chưa hề làm chuyện ác nhé, nó chỉ ăn cái xác ra thành xương khô thôi.
Thanh Lâm suýt nữa nôn hết thức ăn ra ngoài, nhưng chợt nhớ cậu vẫn còn chưa ăn tối. Bụng ré lên vì đói mà vẫn có chút tức cười như muốn nôn. Làm gì có một sinh vật ghê rợn đi ăn xác chết như vậy.
Tuy nhiên Nhất Uy lại là người đưa ra thông tin về tên này:
“Kẻ ăn xác chết Lôi Trí là một kẻ ăn xác chết duy nhất còn sống sót trong đám những ăn xác chết. Kẻ có tư duy lợi hại, sức mạnh cũng lợi hại không sợ một ai. Tài năng thiên bẩm của hắn chắc có thể nhắc đến tài lách luật, xảo quyệt và tinh ranh. Chính vì thế hắn đã sống sót sau nhiều trận truy đuổi gắt gao của thần chết – những tên duy nhất khiến hắn sợ hãi.”
Lôi Trí nghe mà cái mũi cứ hếch lên trời. Nói nào ngay, những lời Nhất Uy vừa nói vừa vặn hoàn toàn với tính cách của nó. Nó khoanh tay cười hà hà đầy phấn khích.
Thanh Lâm tức mình khi Nhất Uy đọc lào lao cái thông tin kia. Đáng lý cậu cũng nên chăm chỉ học thuộc lòng cuốn sách, chỉ tại mấy ngày nay quá bận rộn, cậu quên bén vụ cuốn sách chứa những thông tin có ích cho cậu. Đã vậy Trúc Chi còn hùa theo Nhất Uy nói một tràng dài:
“Nhược điểm chí mạng của hắn chính là lưỡi hái của thần chết.”
“Tại sao một kẻ ăn xác chết lại sợ thần chết nhỉ?”
Vô Ảnh giải thích cho Thanh Lâm hiểu:
“Bởi vì hai kẻ ấy đối nghịch nhau: một tên ăn linh hồn người chết, một tên ăn xác chết của họ.”
Thanh Lâm phản bác:
“Đáng lý hai kẻ này phải là đồng minh chứ? Không phải một người chết thì cả hai đều có lợi hay sao?
Lôi Trí tức giận cành hông:
“Mấy người đang bàn về tui khi tui đang ở đây đấy.”
Trúc Chi phớt lờ lời nói của Lôi Trí:
“Sỡ dĩ nói hai kẻ này đối nghịch nhau là bởi vì thần chết không thể ăn linh hồn của người mới chết nếu thân thể thối quá nhanh.”
“Nhảm nhí.”, Lôi Trí quát, nó bất lực rơi vào cuộc trò chuyện của những người kia, “Chúng với ta có mối liên kết mật thiết như thế cho nên bắt lấy ta chỉ vì ta mới là người thấy được cái chết. Nhờ vào năng lực này của ta mà chúng thực hiện đêm săn tào lao đó. Bởi vì ta với chúng có mối liên kết, chúng mới lằn ra ta một cách dễ dàng. Lục Trung cũng vì cái lý do trời ơi đó mà nắm đầu mấy tên thần chết để truy đuổi ta.”
Đám người Trúc Chi im lặng không nói gì. Hóa ra tình tiết là như thế. Lôi Trí mới là người nhìn thấy cái chết. Đám tử thần vì không muốn lộ chuyện thần chết lại không nhìn ra được cái chết, vì muốn Lôi Trí ở bên cạnh dự đoán cái chết cho mình mà truy đuổi hắn. Kể ra Lôi Trí cũng là một kẻ khổ sở.
Lôi Trí tự dưng rầu rĩ về thân phận của mình:
“Ta chán ghét cuộc đời này của mình. Ta bất tử nên không thể chết, à ngoại trừ cái hái lưỡi thần mà cô em kia nói, nó thật sự có thể giết chết ta. Trước đó bạn bè của ta cũng có số phận chết thảm khi không chịu hợp tác với đám thần chết.”
Lôi Trí tự khóc tự tâm sự về cuộc đời bi ai của mình:
“Chúng ta không hề muốn người ta bị giết chết. Tụi này chỉ ăn xác chết của người tới số thôi. Còn bọn chúng muốn họ chết ngay để chén linh hồn của người ta, mà không cần quan tâm họ đã tới lúc chết chưa. Chưa hết, tụi nó còn tra tấn họ trong chảo dầu và coi đó là thú vui tao nhã. Bọn điên đó.”
Trúc Chi đưa tay vỗ về tấm lưng của nó như đang an ủi. Cô biết cuộc sống bị truy đuổi khó khăn thế nào. Cô biết Vô Ảnh cũng có cùng cảm giác như Lôi Trí. Thế nên khi nghe câu chuyện, gã chỉ im lặng bần thần như người mất hồn mà không hề cắt ngang hay có ý chế giễu Lôi Trí.
Lôi Trí gào lên căm hận:
“Nếu không phải cái lưỡi hái đáng nguyền rủa kia có thể giết chết ta, ta còn lâu mới chạy trốn chúng khắp nơi như vậy.”
Trúc Chi nhỏ nhẹ:
“Vì vậy nên anh mới biến thành em bé để trốn thoát khỏi chúng ư?”
“Ừm.”, Lôi Trí tủi thân, nó tựa đầu vào đùi Trúc Chi, tiếp tục nỉ non, “Đáng lý đã trốn được chúng lâu lắm rồi. Ai dè cách đây mười mấy năm, Lục Trung xuất hiện và truy sát anh.”
Trúc Chi cố khơi chuyện:
“Vì cái hình xăm trên cổ ư?”
Lôi Trí bò dậy khỏi đùi Trúc Chi. Thanh Lâm trừng mắt nhìn nó rất lâu, may mà nó đã rời khỏi đùi của cô. Nếu không Thanh Lâm thề sẽ đem cái đầu của nó giao cho đám thần chết. Dù đó là hành động sau cùng trước khi cậu nhắm mắt xuôi tay.
Lôi Trí gật đầu lia lịa gần như Trúc Chi cảm tưởng cái cần cổ kia bị đứt lìa thì Lôi Trí dừng lại. Mắt nó bọng nước, giọng buồn buồn nói:
“Hình xăm này ta đã tự thay đổi hình dạng của nó. Trước đây ta không có hình xăm này. Sau khi ta ăn phải một cái xác có hình xăm trên cổ thì ta tự dưng có nó trên cổ của ta luôn. Ta không hiểu, cái xác có hình xăm thanh kiếm ấy có huyền cơ gì lại chuyển được hình xăm sang cơ thể của ta được.”
Trúc Chi cố che dấu sự kích động đang dâng trào qua khóe mắt. Cô biết ngay cả Thanh Lâm, Nhất Uy và Vô Ảnh cũng kích động như cô khi nghe Lôi Trí nói điều này. Xác chết của người mang hình xăm thanh kiếm, điều này có nghĩa người mà Lôi Trí ăn xác mới thật sự là tiểu ma vương mà họ đang tìm kiếm. Có điều trái tim của tiểu ma vương làm sao lại ở trong thân xác của Trúc Chi đây?
Trúc Chi cố tỏ ra không quan tâm đến người có hình xăm thanh kiếm mà chỉ quan tâm đến chuyện Lục Trung truy sát hắn:
“Có nghĩa Lục Trung chỉ mới ráo dác giết anh khi biết anh có cái hình xăm thanh kiếm ư?”
Lôi Trí gật đầu:
“Đúng vậy. Và đã quá muộn khi anh cố biến đổi cái hình xăm kia thành bông hoa như này. Bởi vì hắn đã biết người mang hình xăm là anh. Bằng cách nào đó, hắn trở thành thủ lĩnh của thần chết và dựa vào mối liên kết kia muốn truy bắt anh.”
“Anh chưa từng nghĩ đến lý do Lục Trung làm thế ư? Cái lý do truy nã anh chỉ vì cái hình xăm vô lý quá chừng.”
“Anh cũng nghĩ như vậy. Anh đã tìm hiểu, nhưng không một ai cho anh đáp án. Chỉ biết Lục Trung muốn mạng của người mang hình xăm thanh kiếm trên cổ mà thôi.”
Nhất Uy cố lái câu chuyện sang một phần quan trọng:
“Anh nói mình đã ăn xác người mang hình xăm nọ. Vậy anh có biết người đó ở đâu hay không?”
“Biết chứ.”, Lôi Trí giả đò cố nhớ lại cái tên khắt trên bia mộ của người nọ, “Cái gì mà Nguyễn Trúc Lam đây nè. Anh nhớ rõ lắm, không phải xác ai cũng có hình xăm như người phụ nữ ấy.”
Trúc Chi nhướng mày hoảng sợ. Nguyễn Trúc Lam chính là tên mẹ của cô. Cha và mẹ của cô đã chết trong vụ tai nạn cách đây mười mấy năm, bỏ lại cô ở với bà nội. Cả cha và mẹ đều mang họ Nguyễn. Không phải Nguyên Sâm đã đưa cô đến hiện tại mà đã đưa mẹ của cô đến thời này. Và khi lão thực hiện cái bùa triệu hồi mẹ cô mà cô lại đến đó bởi vì cô là hậu duệ của tiểu ma vương? Cái bia mộ mà lão chỉ tay khi ấy không phải bia mộ của cô mà là bia mộ của mẹ cô nằm sát bên cạnh.
Nói vậy, cô không phải đứa con của Thủy Hà. Cô cần phải xác nhận lại trái tim này có phải của mẹ cô hay không, người duy nhất biết chỉ có người dì còn sống của cô mà thôi. Vô Ảnh run giọng nói:
“Ngươi nói người đó có hình xăm thanh kiếm trên cổ ư? Và người đó đã chết?”
Lôi Trí không thích tên Vô Ảnh này lắm. Gã dám nói nó là một tên ăn xác xấu xí. Nên nó trả lời cộc cằn:
“Không chết thì làm sao ta ăn xác của cô ta được?”
Vô Ảnh đứng thẳng dậy, gã chỉ tay vào mặt tên ăn xác quát:
“Ngươi dám ăn xác của nó? Ngươi dám ăn xác đứa con của…”
“Vô Ảnh.”, Trúc Chi nạt ngang, “Anh bình tĩnh lại coi.”
“Phải đó.”, Lôi Trí nói tiếp, giọng tủi thân vô cùng, “Tự nhiên ổng nổi điên lên à. Có phải ăn xác người yêu ổng đâu chứ.”
Thanh Lâm không muốn nhắc đến chuyện hắn đã vô tình ăn xác của Trúc Lam – mẹ vợ của mình, đồng thời là đứa con của Thủy Hà – người con gái Vô Ảnh yêu thương. Cậu nín lặng nhìn vẻ mặt đau khổ của Vô Ảnh, chẳng hiểu sao rất muốn mở lời an ủi lại chẳng thể nào nói ra lời.
Nhất Uy không ngờ khi gặp Lôi Trí họ lại biết thêm một tình tiết mới. Tình tiết này cậu đồ rằng nếu Lan Anh mà biết, không biết ả còn phục tùng mệnh lệnh của Trúc Chi hay đi tìm Huyết Yêu tính sổ. Vì người mà ả cần bảo vệ đã chết rất nhiều nằm, Trúc Chi chỉ là hậu duệ của tiểu ma vương của ả mà thôi.
Quỷ vương liệu có giao hết tâm can cho Huyết Yêu khi biết điều này không. Và Nhất Uy rất muốn biết lý do tại sao Trúc Chi lại sở hữu được thanh kiếm của Quỷ hay sao cô lại sở hữu Thượng Nguyệt nếu không phải đứa con của Thủy Hà và Quỷ vương? Có rất nhiều khuất mắc cần được giải đáp mà họ lại không có cách nào nói ra khi có Lôi Trí ở đây.
Cái bụng của Lôi Trí gào rú cồn cào. Đã đến giờ ăn của mình và nó không thể nào tiếp tục tán gẫu được nữa. Nó biến trở lại thành một người bình thường mới dùng được sức mạnh của mình. Gã nói với đám người Trúc Chi:
“Thật ra anh không muốn đi vào giờ này. Nhưng cái bụng của anh réo dữ quá. Mấy người có muốn dừng thằng cha Lục Trung thì làm nhanh lên. Sẽ có nhiều mạng người bị bắt đi đấy. Anh nghe nói dạo gần đây hắn bắt người không phải để tra tấn nữa mà làm cái khỉ gì đó rất bí mật. Tin buồn là anh không biết chổ ở của hắn.”
Khi Lôi Trí vừa đi, bốn người ngồi trong nhà rơi vào trầm mặc. Nhất là Vô Ảnh, khi biết Trúc Chi rút cuộc không phải đứa con của Quỷ vương gã có chút vui mừng, nhưng khi biết đứa con của Thủy Hà cuối cùng đã chết hắn lại buồn kinh khủng. Có thể một phần cảm thấy bản thân mình có trách nhiệm với đứa nhỏ. Nếu gã biết chuyện nàng một mình tự sinh con, gã đã chẳng đến bên nàng rồi ư? Gã sẽ nói với nàng gã cóc thèm quan tâm cha của đứa bé là ai, gã chỉ muốn ở bên cạnh nàng. Thủy Hà của gã nhất định sẽ rất đau lòng khi hay tin đứa con của nàng đã chết.
Trúc Chi đứng dậy nói:
“Có một chuyện cần phải nói với mọi người. Trái tim mà em đang sở hữu thật ra của cái xác của em. Dì đã bán trái tim ấy cho mẹ cô bé này lấy tiền.”
Nhất Uy tức giận. Cậu đã nghe Trúc Chi nhắc đến trái tim của cô nằm trong thân thể này lúc trong nhà của bác bảo vệ, lại chưa hề nghe cô nói việc trái tim của cô bị dì của mình bán đi. Cậu hét lên inh ỏi:
“CÁI GÌ?”
Trúc Chi tiếp tục nói:
“Người sở hữu trái tim mới là tiểu ma vương, có nghĩa mẹ của em mới là tiểu ma vương, mới là người sở hữu Thượng Nguyệt và thanh kiếm của Quỷ. Trừ phi trái tim này ngay từ đầu là của mẹ em. Người duy nhất biết được điều này chỉ có dì của em mà thôi. Chúng ta cần xác nhận điều này.”
Nhất Uy rất tức giận cách hành xử của người dì. Cậu tức giận nói:
“Ông dượng kia cưỡng hiếp chị đã đành, người dì sao nỡ bán nội tạng của chị đi. Họ có còn là con người không?”
Vô Ảnh gằn giọng hỏi:
“Ai cưỡng hiếp ai cơ?”
Nhất Uy lập tức kể lại hoàn cảnh của Trúc Chi lúc đó. Vô Ảnh nghe được tức giận ngút trời. Làm sao hoàn cảnh của Thủy Hà và Trúc Chi lại bi thương đến thế. Thủy Hà của gã cũng bị Quỷ vương cưỡng ép nên mới chết. May mà Trúc chi lúc đó được cứu sống, nếu không cốt nhục duy nhất của Thủy Hà cũng đi tong. Gã thật muốn cho tên cầm thú kia một bài học.
Trúc Chi cố xua tan cái không khí căng thẳng:
“Chuyện đã qua rồi. Hai người đừng nóng giận nữa. Hơn nữa, trái tim của em đã cứu sống một mạng người đó thôi.”
Thanh Lâm bực mình nói:
“Không tức giận sao được. Bây giờ mấy người đó đang sống sờ sờ hạnh phúc có bị trả giá gì đâu. Phải có ai đó thả cái ngiệp quật họ tới tấp mới xứng chớ.”
“Anh sẽ làm điều đó.”, Vô Ảnh quyết định, “Anh sẽ cho cái gã cầm thú đó một bài học nho nhỏ.”
Vô Ảnh nhìn thấy cái ánh mắt cảnh cáo của Trúc Chi thì hứa suông:
“Anh sẽ không giết cái tên ấy. Anh thích nó sống không bằng chết hơn.”
Thanh Lâm và Nhất Uy gật đầu đồng ý. Hai người mong chờ màn đáp trả cỏn con mà Vô Ảnh đã hứa. Vô Ảnh nói:
“Không phải bà ta biết sự việc hay sao? Chúng ta có nên làm một cuộc hành trình nho nhỏ đi hỏi han tâm sự với bà ta hay không?”
Thanh Lâm nói:
“Đi bây giờ luôn á?”
“Nói thì làm liền chớ.”
“Anh có kế hoạch hay ho à?”
“Cứ để đó cho anh, tụi bây đứng ngoài nhìn thôi.”
Trúc Chi lắc đầu ngao ngán. Mặc cho họ muốn làm gì thì làm. Cô không nở ra tay không có nghĩa người khác chấp nhận con người cầm thú như dượng. Nhưng trong đầu cô thoáng nhớ lại một chi tiết nho nhỏ. Cô lập tức đứng dậy phát hoảng:
“Cái tên Lôi Trí lúc nảy không phải là cái tên Ngọc Tự nhắc đến trong lăng mộ chứ? Cái tên chỉ cần lão bắt được thì những nạn nhân sẽ bị giết ấy.”
Tác giả :
Muội Nương